-
Chương 1031-1035
Chương 1031 Đồ Phu tàn bạo
"Tôi không phải người Tạ gia, nhưng tôi có thể ảnh hưởng đến quyết định của Tạ gia."
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Tạ Thiên Lệ nói: "Ngươi nên nhớ rõ lần trước ngài Lôi đã nói gì, đừng nghĩ lại đến Hương Sơn gây phiền phức!"
Tạ Thiên Lệ khinh thường nói: "Lôi gia hiện tại không rảnh để tự bảo vệ mình, anh còn có tư cách khoe khoang trước mặt tôi sao?"
Tề Đẳng Nhàn nói với Hà Lạc: "Nếu Hà tổng tin tưởng Tạ gia như vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói cho Hà tổng biết, Tạ gia cũng không quá đáng tin cậy như vậy!"
Nói xong, anh gọi điện ngay cho Đồ Phu.
Hôm nay Đồ Phu tự cho mình nghỉ một ngày, lười biếng tựa người vào bể bơi, tay trái cầm ly rượu vang đỏ, tay phải cầm điếu xì gà, có hai người đẹp mặc bikini đang hầu hạ.
Muốn nói đến khả năng chịu chơi thì tên Đồ Phu đó đã ở cấp độ tổ tiên rồi!
Tề Đẳng Nhàn biết được nhiều thứ mới lạ từ miệng anh ta.
Trước đây anh từng khinh thường thói trụy lạc của Đồ Phu, nhưng sau khi Lý Vân Uyển cấp bằng lái cho anh, anh mới nhận ra trước đây mình chỉ là một tên hề.
"Nhị đương gia, có chuyện gì vậy?" Đồ Phu khách khí nói.
Vị đương gia Tề Đẳng Nhàn này anh ta không đắc tội nổi, cũng không dám đắc tôi,
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thằng nhóc kia hôm nay có đủ dinh dưỡng không? Có tiện lấy chút máu không thế?"
Đồ Phu mỉm cười nói: “Hôm qua mới bỏ vào hai cái túi… Chắc phải để lâu hơn mới được.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao đâu. Tôi sẽ gọi video cho Tạ gia, lại đưa thêm một túi khác."
Đồ Phu lập tức đồng ý, sau đó yêu cầu người đẹp mặc bikini đang hầu hạ mình lấy áo choàng tắm dài đến để mặc vào, đồng thời ra lệnh cho cấp dưới của mình ở bệnh viện làm việc.
"Bảo người của Tạ gia kiềm chế đi, đừng xen vào việc của người khác, bằng không thì cứ giải phẫu phần dưới đầu đi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Tiền hết rồi à?” Đồ Phu không vui trả lời.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Hả?"
Đồ Phu vội vàng nói: "Nhị đương gia thánh minh!"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cúp điện thoại, mỉm cười nói với Hà Lạc: “Có thể đợi năm phút được không?”
Hà Lạc vẻ mặt thờ ơ nói: “Tôi muốn xem cậu có thể làm được chiêu trò gì!”
Trần Ngư cũng không lo Tạ gia sẽ tranh cãi đến cùng với Tề Đẳng Nhàn. Dù sao ở Tạ gia Tạ Thiên Tiều có địa vị không thấp, hơn nữa hắn ta là con dòng chính! Thiếu gia Tạ gia đã bị Tề Bất Ngữ giết chết, nếu như Tạ Thiên Tiều lại bị giết, dòng chính Tạ gia sẽ tổn thất quá lớn...
Hà gia không phải là cha ruột của Tạ gia, cần gì phải liều mạng của Tạ Thiên Tiều để giúp đỡ họ?
Tạ Thiên Lệ khinh thường nói: "Chỉ là bịp bợm thôi!"
Đồ Phu hành động rất hiệu quả, anh ta gọi video thẳng cho Tạ gia, sau đó bắt đầu lấy máu Tạ Thiên Tiều.
"A a a... Cha, ông nội, cứu con với, nhanh cứu con đi! Những kẻ này không phải là con người, thỉnh thoảng chúng lại lấy máu con!" Tạ Thiên Tiều bị trói vào giường bệnh đau đớn kêu lên.
"Suỵt, thằng nhóc, đừng khóc! Một lát nữa sẽ qua thôi." Đồ Phu cười nói, cắm ống tiêm vào mạch máu.
Người Tạ gia không khỏi tức giận gầm lên: "Các người có ý gì? Hôm qua chúng tôi mới trả 10 triệu tệ, anh đã đảm bảo trong vòng một tuần sẽ không hành hạ nó nữa!"
"Ai bảo đảm? Xion tướng quân ư? Ồ... ngài ấy nói chuyện luôn không giữ lời." Thuộc hạ của Đồ Phu đĩnh đạc đáp lại.
Tạ Thiên Tiều bị rút một ống máu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, gần như muốn chết ngất đi.
Người Tạ gia tức giận nói: "Cuối cùng thì các người muốn cái gì? Cứ nói thẳng đi!"
Thủ hạ của Đồ Phu nói: "Xion tướng quân chỉ muốn cảnh cáo các người không được can thiệp vào việc riêng của mình. Nếu các người không nghe, chúng tôi sẽ phải sắp xếp một ca phẫu thuật giải phẫu phần dưới đầu cho Tạ thiếu gia!"
Phẫu thuật cắt cụt phần dưới đầu là gì? Còn không phải là chặt hẳn đầu sao?
Nói thành dễ nghe như vậy?
"Chết tiệt!!!" Mọi người trong Tạ gia không khỏi gầm lên.
"Vô năng cuồng nộ." Thuộc hạ của Đồ Phu không khỏi mỉm cười, chỉ ngón tay cái vào màn hình và nói với Tạ Thiên Tiều.
Tạ Thiên Tiều nằm đó hơi thở thoi thóp, cười khổ nói: "Các người đã lấy của Tạ gia chúng tôi nhiều tiền như vậy, khi nào mới thả tôi đi?"
Thủ hạ của Đồ Phu nói: “Xion tướng quân nói không thể để cậu đi, nhưng nếu cậu cư xử tốt hơn, cậu sẽ không bị nhốt ở bệnh viện cả ngày, sẽ cho cậu có thời gian nghỉ ngơi.”
Sau khi video kết thúc, Tạ gia rơi vào im lặng.
“Tôi đã sớm nói với nó đạo lý, quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, mà nó còn cố tình chạy đến Quang Dương tìm hưng phấn!” Tạ lão gia tử nhịn không được đập bàn một tiếng.
“Chúng ta không thể để Tạ Thiên Tiều liên tục bị Xion khống chế, chúng ta phải tìm biện pháp phản kháng.”
"Đúng vậy, Tạ gia chúng ta từ khi nào biến thành thịt cá trên thớt, mặc người xâu xé?"
"Việc này là do tên họ Tề kia, bắt người của hắn đi!"
Ánh mắt Tạ lão gia tử lạnh lùng, chuyện này nói dễ hơn làm? Kể từ khi Tề Đẳng Nhàn bị nhắm đến vì chuyện của Lục Chiến Long, gần như tất cả những người có liên quan đến anh đều được các cao thủ của phe Phó Phong Vân bí mật bảo vệ.
Không phải là không thể động thủ nhưng nếu không thành công hoặc lưu lại nhược điểm thì sẽ rất bị động.
Huống chi mạng sống của Tạ Thiên Tiều còn đang nằm trong tay Đồ Phu, nếu bọn họ hành động liều lĩnh, Đồ Phu sẽ giết con tin ngay, như vậy Tạ gia sẽ không còn gì để chơi.
Tạ lão gia tử thở dài, cuối cùng xua tay nói: "Gọi điện cho Thiên Lệ, bảo nó lập tức từ Hương Sơn trở về ngay, đồng thời ngừng giúp đỡ Hà gia ngay lập tức!"
"Còn có một việc, phái người lần nữa đến đàm phán với Xion, lần này hãy ra giá cao mua Tạ Thiên Tiều về!"
"Phải đưa ra một cái giá mà hắn ta không cách nào từ chối nữa, các người tự nhìn mà làm đi!"
Nói xong lời này, ông ấy giống như bị rút hết sức lực.
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Một người đàn ông trong số đó thậm chí còn co rút lại, vết cắt trên thắt lưng trái của hắn ta để lại sau ca phẫu thuật đến giờ vẫn còn mới nguyên đấy…
Đồ Phu là một ác ma tàn bạo không nói võ đức, quà cũng muốn nhận, tiền cũng muốn lấy, thận cũng muốn ăn...
Dù sao ở Tạ gia cũng không có ai muốn đi.
Cuối cùng, mọi người chuyển sự chú ý lên người anh em chỉ còn một quả thận này.
“Cậu lại phải vất vả một chuyến vậy!” Tạ lão gia tử cũng "lương thiện tốt đẹp" nói.
Người anh em này sợ đến mức suýt tè ra quần tại chỗ, khóc như đưa đám: “Lão gia tử, tôi chỉ còn một quả thận, nếu bị cắt một lần nữa thì sẽ mất mạng đấy!"
Tạ lão gia tử nói: “Tôi đã nói rồi, lần này sẽ đưa ra một cái giá mà hắn ta không thể từ chối! Hơn nữa, cậu chỉ còn một quả thận. Hơn phân nửa là hắn ta sẽ không đối phó với cậu như thế nữa."
“Bao nhiêu là phù hợp?”
"Tên Xion kia chính là sói mắt trắng ăn thịt người không nhả xương, đưa bao nhiêu cũng không đủ!"
"Tôi nghĩ vẫn nên bỏ tiền ra liên hệ với cao thủ đáng tin cậy, lẻn vào đoạt lại người thì hơn."
"Toàn bộ Quang Dương do quân sự hóa quản lý, ai có thể lẻn vào được đây?"
Mọi người đang bàn tán xôn xao, hiện trưởng lại trở nên hỗn loạn.
Tạ lão gia tử lắc đầu thở dài nói: “Tên họ Tề kia bắt cóc Quý thiếu gia đã đòi bao nhiêu?”
"Hai tỷ!" Có người chú ý tới chuyện này lập tức trả lời.
"Vậy thì hai tỷ..." Tạ lão gia tử nói.
"Là đô la..." người này nói thêm.
Hai mắt Tạ lão gia tử tối sầm, tức giận đến suýt ngất đi, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì hai tỷ đô la!”
Chương 1032 Trừ phi không nhịn được
"Sao đây, năm phút đã trôi qua rồi. Không phải anh vừa nói muốn Tạ gia chúng tôi đổi ý sao? Sao vẫn chưa có phản ứng gì?"
Đợi năm phút, Tạ Thiên Lệ không khỏi chế nhạo Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy gia hỏa này chỉ đang uy hiếp Hà Lạc mà thôi.
Trên mặt Hà Lạc cũng hiện lên vẻ giễu cợt, ông ta lắc đầu nói: “Anh Tề chỉnh là tổng giám mục Thánh giáo, nói khoác mà không chuẩn bị bản thảo như vậy bị truyền ra ngoài không khỏi khiến người khác chê cười, cũng mất hết thể diện của Thánh giáo."
Trần Ngư không khỏi quay đầu liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tạ gia đã nhận ra điều gì đó, chuẩn bị từ bỏ Tạ Thiên Tiều?
Rốt cuộc, trong khoảng thời gian Tạ Thiên Tiều bị bắt giữ đến nay, tên Đồ Phu này thỉnh thoảng lại gửi các cuộc gọi video để đe dọa Tạ gia chuyển tiền.
Nếu không đưa tiền, hắn sẽ tìm mọi cách tra tấn Tạ Thiên Tiều, khiến mọi người trong Tạ gia đều kiệt sức.
Có lẽ Tạ gia có chút chán nản, không muốn bị tên Đồ Phu uy hiếp nữa...
Trần Ngư cảm thấy Tạ gia có tâm lý như vậy cũng không phải là chuyện không thể.
Phải biết, Đồ Phu là một kẻ lòng tham không đáy, trong tay có nhiều quân giới Tuyết Quốc đào thải như vậy, phần lớn đều là dùng tiền của Tạ gia mua.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Tạ Thiên Lệ vang lên, vừa nhìn thấy nhắc nhở cuộc gọi, cô ta lập tức kết nối, nói: "Alo, cha à? Hiện tại con đang nói chuyện với Hà tổng ở Hà gia. Có một tên ngốc xông tới nói là không cho Tạ gia chúng ta nhúng tay vào chuyện ở Hương Sơn đâu! Ha ha, thật buồn cười..."
Cha của Tạ Thiên Lệ ngắt lời cô ta, nói điều gì đó ở đầu bên kia của điện thoại.
Vừa nghe, sắc mặt Tạ Thiên Lệ trở nên khó coi, sau đó sắc mặt tái nhợt.
Hà Lạc cũng là người lang bạt nhiều năm như vậy, lập tức nhìn ra manh mối từ trên mặt Tạ Thiên Lệ, sau đó cảm xúc của ông ta cũng có chút bất ổn.
Ngược lại, Tề Đẳng Nhàn lại vững như một con chó già, cầm trà nóng trong tay, quay người lại nói cười với Trần Ngư về những chuyện vụn vặt.
"Tôi giúp cô giải quyết chuyện này, cô có nên chụp thêm một bộ ảnh chân dung gì đó để cảm ơn tôi không?" Tề Đẳng Nhàn như suy tư hỏi.
"Được, chỉ cần anh không sợ bị ghê tởm là được, giống như lần trước thì thế nào?" Trần Ngư cười đáp lại.
Trần Ngư này đúng là kẻ gian tà, lần trước đã mời một cô gái õng ẹo chụp ảnh và gửi cho Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy đã suýt nôn mửa.
Nghe Trần Ngư nói xong, Tề Đẳng Nhàn không khỏi khinh thường cô, có còn là bạn bè nữa không, chỉ chụp một bộ ảnh chân dung xem chân thôi mà cũng không cho!
Tạ Thiên Lệ rốt cuộc cúp điện thoại, Hà Lạc đã vội đến mức không chờ nổi hỏi: "Cô Tạ, xảy ra chuyện gì?"
Tạ Thiên Lệ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mặt đầy tức giận gầm lên với Tề Đẳng Nhàn: "Đồ khốn nạn, anh có còn là người nữa không, dám cùng tính mạng của anh tôi để uy hiếp Tạ gia chúng tôi!"
"Anh trai tôi đã bị tên khốn Xion đó tra tấn thảm hại. Hơn nữa Tạ gia chúng tôi cũng đã cho nhiều tiền như vậy, anh còn không định buông tha anh ấy sao?"
"Cuối cùng thì anh có được cha mẹ sinh dưỡng hay không, sao lại làm ra loại chuyện khiến cả người với trời đều tức giận, trời tru đất diệt như thế!"
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: "Lúc trước Tạ gia các người giúp đỡ Triệu gia chèn ép cha tôi không phải rất sung sướng ư? Còn mời người bắt cóc tôi để uy hiếp cha tôi."
"Sao nào, bây giờ tôi lấy gậy ông đập lưng ông thì lại không được à? Các người làm người mà không có tiêu chuẩn kép vậy sao?"
"Nếu cô còn dám hét lên với tôi, tôi sẽ để Xion xẻ thịt của anh trai cô rồi đưa về cho các người!"
Sắc mặt Tạ Thiên Lệ lúc trắng lúc xanh, xấu xí đến đáng sợ, ánh mắt kia quả thực hận không thể chém Tề Đẳng Nhàn thành từng mảnh!
Cô ta không bao giờ ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để uy hiếp Tạ gia.
"Hơn nữa, việc lấy máu ngón tay gì đó là do Xion làm chứ không phải tôi. Cô tức giận với tôi làm gì?" Tề Đẳng Nhàn bày ra vẻ hoa sen trắng, mặt vô tội, buông tay.
"Cô biết biệt danh của Xion là gì phải không? Đồ Phu, ác ma giết chết hàng chục nghìn quân chính phủ trong một lần!"
“Không giống như tôi, một người đàn ông ôn hòa ấm áp, là người thâm tình nhất Trung Hải… tôi sẽ chỉ đau lòng cho chuyện nhà cô, không bao giờ tự mình tra tấn cậu ta.”
Trần Ngư không tiếng động chỉnh lại mắt kính của mình, trong lòng thầm nghĩ tên khốn này muốn mình cười chết phải không?
Tạ Thiên Lệ chú ý tới nụ cười trên mặt Trần Ngư, không khỏi lạnh lùng nói: “Con đàn bà thối họ Trần kia, mày cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Tạ gia chúng tao đã sớm điều tra ra, chuyện lần này cũng có phần của mày, lúc trước mày cũng ở Quang Dương! Hiện tại, mày vẫn còn mặt mũi mà cười sao?"
Vẻ mặt Trần Ngư nghiêm túc nói: "Cô Tạ, xin nói cẩn thận."
"Trần Ngư tôi, đã được đào tạo chuyên nghiệp. Cho dù gặp chuyện buồn cười nào, tôi cũng sẽ không bao giờ cười—"
"Trừ khi không thể nhịn được!"
Nói xong, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa mà bật cười.
Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh không nhịn được cười khi nhìn thấy cô như vậy.
"Chúng ta thật đủ tiện..." Trần Ngư hạ giọng nhỏ giọng vào tai Tề Đẳng Nhàn, sau đó tiếp tục cười lớn.
Sắc mặt Hà Lạc vốn đã xấu xí như cha mẹ chết, thật vất vả mới kéo Tạ gia tới giúp vượt qua khó khăn này, vậy mà bây giờ lại bị Tề Đẳng Nhàn dễ dàng giải quyết?
Tạ Thiên Lệ gầm lên: "Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Các người sẽ bị trừng phạt!"
Nói xong, cô ta tức giận quay người bỏ đi.
Các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Hà thị nhìn nhau không thể tin được, sắc mặt tái nhợt, nếu Tạ gia rời đi, tình hình của tập đoàn Hà thị sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Trần Ngư sẵn sàng đưa ra những điều kiện thỏa hiệp, nhưng những điều kiện đó có thể tốt đến đâu? Dùng ngón chân suy nghĩ sẽ biết, người phụ nữ này cũng nhất định là một con sói mắt trắng ăn thịt người không nhổ xương, Trần thị có thể thống trị Nam Dương làm sao có thể là người tốt?
Sau khi Tạ Thiên Lệ rời đi, Trần Ngư cuối cùng cũng không cười nữa, quả nhiên đúng như lời cô nói, cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu không muốn thì sẽ ngừng cười.
"Hà tổng bây giờ thế nào rồi? Hiện tại Tạ gia đã rút lui, chúng ta có nên nói chuyện vui vẻ không?" Trần Ngư trầm ngâm nhìn Hà Lạc, chậm rãi hỏi.
"Hừ!" Hà Lạc không khỏi nặng nề khịt mũi, quay sang thư ký ra lệnh: "Đi gọi điện cô Kamiyama Yui nói cho cô ấy biết, tôi đồng ý với mọi điều kiện của cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu giúp chúng ta! "
Trần Ngư không khỏi cau mày khi nghe đến cái tên này, nước Kiệt Bành sao? Kamiyama Yui... cô đã từng nghe đến cái tên này trước đây, hình như đến từ Hiệp hội Huyền Dương, một tập đoàn tài chính ở nước Kiệt Bành phải không?
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói với Trần Ngư: "Đi thôi! Như cô thấy, Hạ tổng vẫn còn có dự phòng kế hoạch. Quên đi, về nhà tắm rửa rồi ngủ đi thôi!"
Trần Ngư nhìn thấy thế, gật đầu, mỉm cười với Hà Lạc nói: "Hà tổng, điều kiện hiện tại của tôi tương đối thoải mái, nếu kéo dài thời gian quá thì khó nói."
"Tôi hy vọng Hà tổng có thể sớm thay đổi chủ ý bướng bỉnh của mình, để cho thuộc hạ và nhiều cổ đông của ông còn có đường sống."
“Nếu không, e rằng không có người ngoài ra tay, các người cũng tự mình thành cá chết lưới rách đấy.”
Nói xong, hai người nắm tay nhau rời đi.
"Một đôi tiện nhân!"
Ánh mắt Hạ Lạc tối sầm, nghiến răng chửi rủa.
Chương 1033 Tổn thương cho nhau
Câu đánh giá này của Hà Lạc thực sự không có gì sai, khi Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn hợp lại chính là hai kẻ hạ đẳng vô địch trên thế giới.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng vừa nói chuyện, Trần Ngư nói: "Tôi không ngờ rằng Hà Lạc này vẫn còn nhiều thủ đoạn. Không tiếng động đã kết giao với người của Huyền Dương."
"Huyền Dương chính là một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất ở nước Kiệt Bàng. Trước đây nó có mối quan hệ hợp tác rất chặt chẽ với chính phủ, địa vị xã hội rất cao."
“Nhưng vì tư tưởng của bọn họ sau này mâu thuẫn với chính phủ nên dần dần trở nên xa lánh, sức ảnh hưởng của họ không bằng trước kia.”
"Tuy nhiên, nguồn tài chính tích lũy của họ cũng rất đáng sợ."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tập đoàn tài chính nước Kiệt Bành có mạnh đến đâu cũng phải nhìn sắc mặt của người Mỹ. Hai người Vân Uyển Eva đang làm việc chăm chỉ ở Mỹ, các đầu sỏ của Tuyết quốc giúp họ kết nối quan hệ khá tốt với rất nhiều chính trị gia. Nếu thật sự vẫn không được thì làm cho người Mỹ ra tay dọn dẹp Huyền Dương!
Trần Ngư nghe xong, trầm ngâm gật đầu.
Sở dĩ cô ấy chọn đến nói chuyện với Hà gia vào lúc này là vì cô muốn có một tập đoàn Hà thị hơi hoàn thiện hơn một chút, không muốn chỉnh bọn họ vỡ nát sau đó mới tiếp quản.
Tối đa hóa lợi ích luôn là ưu tiên hàng đầu của cô ấy.
“Chuyện này không cần sốt ruột, cứ từ từ tính kế hoạch thôi.” Trần Ngư cuối cùng cũng cười trấn an, dùng bả vai đụng vào Tề Đẳng Nhàn.
"Ừ." Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cảm giác được Trần Ngư thật sự có nhiều mặt nhân cách.
Trần Ngư đang đi thì một cơn gió thổi qua, có hạt cát bay vào trong mắt cô.
Cô vội vàng tháo kính ra, lấy tay dụi mắt rồi kêu lên: "Có gì đó bay vào mắt tôi, mau thổi cho tôi đi."
Tề Đẳng Nhàn kéo mí mắt cô, thổi thật mạnh, phù một tiếng vù, bụi bẩn bên trong bị thổi bay ra ngoài.
Trần Ngư lập tức cảm thấy thoải mái, sau đó phát hiện ánh mắt của tên khốn kiếp này đang đảo qua đảo lại trên mặt mình.
Khóe miệng cô không khỏi nhếch lên, nói: "Sao vậy, chưa thấy qua à?"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Xem ra, một người dù có xinh đẹp đến mấy, nếu kéo mí mắt xuống, tròng mắt đảo lên trên thì đều sẽ trở nên xấu xí!”
Nụ cười trên mặt Trần Ngư đột nhiên cứng đờ, sau đó cô ấy lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh nói chuyện thật là giỏi! Kỳ thực, tôi có một bí mật nhỏ muốn nói cho anh biết."
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cái gì?”
“Những tiểu tiên nữ như chúng tôi cũng sẽ ị và đánh rắm đấy.” Trần Ngư mỉm cười nói.
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười.
Sau khi hai người dùng cơm trưa xong, Tề Đẳng Nhàn đến nhà thờ lớn ở Hương Sơn xử lý một số việc, Trần Ngư không có việc gì làm nên đi theo anh.
Nhìn thấy anh mặc hồng y của tổng giám mục, Trần Ngư không khỏi bật cười nói: "Lần trước tôi nhìn thấy trên TV, suýt chút nữa khiến tròng mắt tôi bị mù!"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô vốn đã có mắt không tròng, còn ngại gì mù!”
Trần Ngư nói: "Sao anh lại nói như vậy?"
“Trước mặt cô là một người đàn ông ưu tú như vậy, cô đã không nghĩ đến việc ngủ với tôi mà chỉ muốn đùa giỡn tôi, không phải có mắt không tròng sao?” Tề Đẳng Nhàn kiêu ngạo nói.
"A, đúng đúng đúng!" Trần Ngư phụ họa nói.
Sau khi đến nhà thờ lớn Hương Sơn, Trần Ngư đi tham quan xung quanh, trong khi đó Tề Đẳng Nhàn có một cuộc gặp gỡ nhỏ với các linh mục.
Nhìn thấy Trần Ngư đang chiêm ngưỡng tượng Thánh chủ, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nảy ra ý tưởng trong đầu, nếu cô ấy ăn mặc như nữ tu hay linh mục, liệu có thể thu hút được một lượng lớn tín đồ đến Thánh Giáo không?
Khi nhà thờ lớn ở Nam Dương khai trương, Trần Ngư sẽ được mời với tư cách khách mời, nếu có thể thu hút được số lượng lớn tín đồ, Giáo hoàng còn không vui đến điên lên ư? Địa vị của anh trong Thánh Giáo cũng sẽ nước lên thuyền lên.
Nghĩ đến đây, Tề Đẳng Nhàn không khỏi trở nên tà ác, không khỏi niệm "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn" để trấn áp tà niệm trong lòng.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, tôi thân là tổng giám mục, sao có thể nghĩ tới những chuyện này ở trước mặt tượng thánh chủ được!"
“Không phải lỗi của tôi, đây chỉ có thể trách do cô ấy quá xinh đẹp. Cô ấy cố tình dùng sắc đẹp và sự gợi cảm của mình để dụ dỗ tôi nghĩ đến những điều không tốt.”
"Tôi không có hứng thú với trò chơi nữ tu hay bất cứ thứ gì tương tự! Hơn nữa, tôi là một tổng giám mục thờ phụng Thánh chủ..."
“Ơ… nữ tu không làm được, vậy đạo cô…”
"Hít--"
Tề Đẳng Nhàn hít một hơi, ném tất cả những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu, mấy ngày gần đây anh cũng chỉ có thể nghĩ về nó, dù sao về mặt thể chất cũng không thể tự trải nghiệm được.
Mỗi bữa Tôn phu nhân đều phải ăn cá, dù cơ thể của Tề Đẳng Nhàn bằng thép cũng không thể chịu đựng được.
Trần Ngư quay lại, mỉm cười ngọt ngào với Tề Đẳng Nhàn nói: "Bức tượng trong nhà thờ lớn ở Nam Dương lớn hơn bức tượng này gấp ba lần, cao chín mét!"
Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Đừng nói lời này, làm tôi đau lòng muốn chết…”
Trần Ngư chẳng để tâm nói: "Phù điêu trên nhà thờ lớn Nam Dương đẹp gấp mười lần ở đây, diện tích cũng lớn hơn rất nhiều!"
"..." Tề Đẳng Nhàn che ngực mình lại.
"Nhà thờ chính được chia thành ba tầng, một tầng có thể chứa hàng ngàn người." Trần Ngư tiếp tục nói.
"..." Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ngực quặn đau.
Trần Ngư lại chỉ vào những bức tranh treo trên tường nói: "Tôi đã đặt một bức tranh sơn dầu ở vị trí gần như này. Nó được tạo từ tay một bậc thầy thời Trung cổ, tiêu tốn hơn 30 triệu lượng vàng..."
Tề Đẳng Nhàn bước tới, nắm lấy vai Trần Ngư, xách cô ra khỏi nhà thờ như xách một con gà con, không muốn nghe thêm gì nữa.
Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của anh!
Khóe miệng Trần Ngư cong lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, đôi mắt sáng lấp lánh sau kính mắt, mỉm cười nói: "Sao vậy? Tôi đã giúp anh xây dựng một nhà thờ tráng lệ như vậy. Anh không vui sao?"
"Tôi rất vui vẻ, nhưng cô đừng nói nữa!" Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói, răng bắt đầu ngứa ngáy.
Trần Ngư cảm thấy rất thoải mái, trả thù được một lần, tên khốn EQ thấp này vừa làm cô tức giận vì vậy không thể nhượng bộ được.
Rốt cuộc, Trần Ngư không phải là Giang Khuynh Nguyệt.
Em gái cao kều suýt chút bị Tề Đẳng Nhàn làm cho tức chết, nhưng cô ấy không có cách nào để trả đũa, nhưng Trần Ngư lại có rất nhiều thủ đoạn.
Hai người không ở cùng một đẳng cấp.
"Này, tôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để xây dựng thánh đường này. Liệu Lý tổng, Hướng tổng và thư ký Dương mà biết có tức giận không? Dù sao anh cũng giao cho tôi nhiều tiền như vậy để vận hành, nói ra ngoài ít nhiều cũng sẽ khiến người ta sinh nghi đấy."
"Bọn họ đều là những chuyên gia giỏi có thể giúp anh kiếm tiền, nhưng tôi chỉ có thể tiêu tiền của anh, thật xấu hổ!"
"Nhưng bọn họ đều hung hãn như vậy, tôi sợ rằng bọn họ sẽ vì điều này mà ghen tị..."
"Không giống như tôi, tôi chỉ thấy đau lòng. Việc xây dựng nhà thờ lớn này tiêu tốn của anh cả tỷ đô la."
Vẻ mặt Trần Ngư vừa đau khổ vừa đáng thương, hai tay nắm lấy góc váy, làm ra vẻ rất sợ hãi nói.
Tề Đẳng Nhàn tức giận đến nỗi khóe miệng giật giật.
Trần Ngư đã được đào tạo chuyên nghiệp cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa bật cười.
"Nào đến, chúng ta cùng làm tổn thương lẫn nhau!" Trần Ngư cười nói.
"Xem như cô lợi hại!" Tề Đẳng Nhàn cởi chiếc áo choàng lớn màu đỏ, cuộn lại trong tay rồi đi ra xe.
Chương 1034 Ghen ghét khiến con người hoàn toàn thay đổi
Tề Đẳng Nhàn thực sự không có cách tốt nào để đối phó với một người phụ nữ như Trần Ngư, anh chỉ có thể bị cô ấy nắn bóp.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến mọi người hoài nghi liệu đây có phải là một loại thủ đoạn đặc biệt nào đó được Tề Đẳng Nhàn sử dụng để cố tình khiến Trần Ngư dùng tư thái đó bắt chẹt hay không.
Suy cho cùng, những thứ như tình cảm chính là từ hai phía đưa đẩy, nắm bóp một hồi sẽ nắm bóp ra tình cảm thì sao?
Ách... Cuối cùng thì Nhị đương gia có EQ thấp hay là thợ săn cao cấp thì rất khó để nhận xét được!
Trưa hôm đó, Tề Đẳng Nhàn mời Trần Ngư đi ăn tại nhà hàng sang trọng nhất Hương Sơn, một người phụ nữ tinh tế như cô sẽ từ chối ăn ở quán ven đường, dù đồ ăn có ngon đến đâu cũng sẽ không thích nơi như thế.
Về điểm này, cô thực sự thua kém Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long mặc dù cũng là người sống trong cẩm y ngọc thực nhưng không chọn địa điểm ăn uống, chỉ chọn nguyên liệu của món ăn, cực kỳ hạn chế.
"Không ngờ ở Hương Sơn có thể ăn được thịt bò Wagyu ngon như vậy, ngon thật đấy!" Trần Ngư tao nhã cắt miếng bít tết, mỗi cử chỉ, lời nói và hành động đều thể hiện khí chất quý tộc.
Khí chất cô như vậy cũng đủ khiến nhiều người đàn ông tự xưng mình là ưu tú phải chùn bước. Bọn họ sẽ ôm ví tiền của mình, âm thần tính toán xem muốn nuôi sống một người phụ nữ như vậy thì cần bao nhiêu tiền?
Tề Đẳng Nhàn lại ăn mà mặt không biểu tình gì, thậm chí còn cảm thấy hơi đau thịt, dù sao Trần Ngư rất giỏi gọi món, bữa ăn này có thể khiến anh phải trả tiền bằng một lần đi đến trung tâm massage.
Mặc dù anh không bao giờ tiêu tiền khi đến trung tâm massage, tất cả đều miễn phí nhưng điều này không trở ngại việc anh xót tiền.
May mắn thay, lần này thẻ ngân hàng anh đăng ký dùng CMND của Hoàng Sung vừa nhận được 8 triệu.
Tám triệu đến từ đâu? Đương nhiên là tiền Trần Bá Hạ treo thưởng cho đầu của Du Dương Tư!
Cao thủ như anh theo dõi Du Dương Tư không phải là đơn giản sao?
Ngày hôm kia, Du Dương Tư vừa bước vào quán nhỏ đó, sau lưng anh đã gửi một tin nhắn cho người của Trần Bá Hạ, trong đó có kèm số tài khoản thẻ ngân hàng của mình.
Không thể không nói, Hương Sơn Long Môn thật sự là đáng tin cậy, sau khi chém Du Dương Tư bị thương, sau khi tài vụ xem xét, 8 triệu này đã vào tài khoản của anh.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất tuyệt, mình đã là một kẻ phản bội... Phi! Rõ ràng là một đặc công cao cấp hai lớp, thật không tồi. hơn nữa còn kiếm lời thêm từ Trần Bá Hạ gần 10 triệu nữa.
Trần Ngư nói: "Tôi nghĩ canh tác xanh thuần túy tự nhiên cũng là một cơ hội kinh doanh tốt. Anh có thể nói với Hướng tổng xem xét một chút."
"Đặc biệt tìm một mảnh đất non xanh nước biếc để trồng trọt, những nguyên liệu đó sẽ cung cấp cho các địa điểm tổ chức tiệc cao cấp lớn."
"Tôi đã làm một vài khảo sát, phát hiện lĩnh vực này không nhiều người tham gia, nếu có thể phát triển lớn hơn sẽ rất có triển vọng!"
Tề Đẳng Nhàn không có hứng thú với lối kinh doanh của Trần Ngư. So với việc nói về chủ đề này cùng cô thì anh thà thành thật nhìn chân cô còn có lời hơn chút.
Đôi chân của Trần Ngư vẫn là phong cách Valentino khơi dậy hứng thú của đàn ông, bắp chân dưới váy thon thả và thanh tú, trên bắp chân không có mỡ thừa, so với Tôn phu nhân cũng có thể coi là cân sức ngang tài.
Trần Ngư không nhịn được cười: "Đẹp không?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: "Tất nhiên là trông rất đẹp."
Trần Ngư nói: “So với Tôn phu nhân, cái nào đẹp hơn?”
Tề Đẳng Nhàn đương nhiên là người nói dối không cần chuẩn bị trước: "Tất nhiên là cô đẹp hơn. Không có người phụ nữ nào đẹp hơn so với cô."
Là một kẻ cặn bã có trình độ, có thể ngẫu nhiên EQ thấp nhưng chuyện như nói dối thì mắt cũng không thể chớp một cái, chỉ cần há miệng là hạ bút thành văn, nước chảy mây trôi.
Trần Ngư nghe được câu phía sau, thật sự cảm thấy nó rất hưởng thụ, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tôn Dĩnh Thục là cao tầng của tài phiệt Thượng Tinh. Hơn nữa điều kiện của bản thân cũng thuộc về loại nhân vật đỉnh cấp. Trần Ngư so thân phận và khí chất mà không bị rơi xuống hạ phong có thể nói là trình độ tương đương. So sánh với người phụ nữ đối lập như vậy, Trần Ngư mới có thể tìm được chút cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Hai người đang ăn cơm thì bất ngờ nhìn thấy Hoàng Văn Lang cùng gia đình từ trong phòng của nhà hàng bước ra.
Sau khi Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy Trần Ngư ngồi đối diện với Tề Đẳng Nhàn, trong lòng không khỏi chửi bậy một câu, sau đó vẻ mặt trở nên méo mó.
Quả nhiên, ghen ghét khiến con người hoàn toàn thay đổi.
Trước đó Tôn phu nhân xuất hiện đã khiến Hoàng Kỳ Bân cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất trâu bò.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt hại nước hại dân quá đáng như vậy của Trần Ngư khiến anh ta không khỏi ghen tị!
Chẳng trách tên khốn này đánh giá những cô nàng ở trung tâm massage chỉ ở mức trung bình. Trước đó còn cho ràng anh chỉ giả vờ khoe khoang nhưng bây giờ xem ra mình mới chính là gã hề.
Hoàng Kỳ Bân ghen ghét đến hoàn toàn thay đổi mà mặt Hoàng Tình Ca lại đỏ bừng vì tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi. Đều do anh trai xấu xa này của mình đã dạy hư cảnh ngục Tề Đẳng Nhàn thuần khiết. Hiện tại đang có xu hướng trở thành một kẻ cặn bã!
Hoàng Văn Lãng cười đi tới chào hỏi: "Giám mục Tề, thật trùng hợp!"
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, bắt tay Hoàng Văn Lãng nói: "Thị trưởng Hoàng, ông cũng ở đây à?"
Hoàng Văn Lãng cười nói: “Tôi được bạn bè mời tới ăn cơm. Bình thường ở một mình, tôi sẽ không đến những nơi cao cấp như vậy, kẻo có người nói tác phong của tôi xa hoa.”
Nhất cử nhất động của Hoàng Văn Lãng đều thể hiện bộ mặt của Hương Sơn, tuy ông ta ở trong biệt thự lớn nhưng dù sao cũng là do Hoàng Văn Đào đưa cho, dặn dò rõ ràng người ngoài đừng hối lộ, nhà mình có rất nhiều tiền. Nhưng nếu ngày thường có tác phong xa hoa lãng phí thì cũng khó tránh khỏi bị người đời lên án.
"Ồ, đây là cô Trần Ngư, đại tiểu thư của Nam Dương Trần thị. Chắc thị trưởng Hoàng đã nghe nói đến danh tiếng của cô ấy từ lâu, nhưng ông chưa gặp cô ấy phải không?" Tề Đẳng Nhàn cười giới thiệu với Hoàng Văn Lãn.
"Hả? Thì ra là cô Trần. Tôi thật sự ngưỡng mộ tên tuổi của cô từ lâu rồi!" Hoàng Văn Lãng sửng sốt, sau đó mỉm cười.
"Không có gì, Thị trưởng Hoàng. Thật vinh dự cho tôi được gặp ông hôm nay." Trần Ngư cũng lịch sự chào hỏi.
Hoàng Kỳ Bân cảm giác như axit trong bụng sắp trào ra khỏi mũi, dù cô ấy có xinh đẹp như vậy, dáng người chuẩn như thế nào thì cũng có thể chịu được nhưng cô ấy lại là đại tiểu thư của Nam Dương Trần thị sao?
A a a a ... Tên khốn họ Tề kia dựa vào cái gì? Quả thực sẽ không được chết tử tế!
Tề Đẳng Nhàn bất động thanh sắc vỗ bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi của Hoàng Kỳ Bân, thấp giọng trích dẫn nội dung thánh điển: "Đừng ham hư danh, làm cho nhau tức giận, cho nhau ghen ghét!"
Hoàng Văn Lãng trò chuyện với Trần Ngư một lúc, hỏi về tình hình hiện tại của tập đoàn Trần thị rồi chuẩn bị rời đi.
Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư muốn tiếp tục ăn nên không tiễn nữa.
Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, Hoàng Văn Lãng nói với Hoàng Tình Ca: “Chắc con cũng nhìn ra, thằng nhóc này rất tâm cơ. Làm người thì không tồi nhưng không thể toàn tâm toàn ý với một người. Ngay cả đại tiểu thư của Trần gia cũng có quan hệ như vậy với nó. Con tranh giành thì được gì chứ?”
"Con không tin!"
"Trước kia anh ấy chỉ là một cảnh ngục ở một nơi nhỏ mà thôi, đầu óc rất đơn giản."
"Đều do anh trai con. Nếu không phải anh trai con dạy hư anh ấy thì anh ấy sẽ không thay đổi thành người như vậy đâu!"
Hoàng Tình Ca bĩu môi không vui nói, cảm thấy nam thần thuần khiết trong đầu mình đã bị Hoàng Kỳ Bân làm hư hỏng.
Hoàng Kỳ Bân suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất, tự nhủ: “Em gái à, em quá coi trọng người anh trai này rồi. Anh trai em nhiều nhất cũng chỉ đi vun đắp tình cảm với các kỹ thuật viên quốc tế trong trung tâm Massage thôi. Tên này có thể theo đuổi cả Tôn Dĩnh Thục tài phiệt Thượng Tinh, đại tiểu thư Nam Dương Trần thị, nói chuyện đánh bài poker với Dương Quan Quan của Dương gia ở Ma Đô... Anh còn đang muốn làm tài xế cho anh ta để được mang theo nữa đấy!”
Sau khi người nhà họ Hoàng rời đi, Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Trông anh có vẻ khá đắc ý nhỉ?”
"Ha ha, thanh niên A Bân này có lẽ rất ghen tị với tôi, hiện tại tôi rất vui vẻ!" Tề Đẳng Nhàn đắc ý nói.
Khóe miệng Trần Ngư cong lên, càng ngày càng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thú vị. Những chuyện lớn lao nhiệt tình chưa bao giờ thấy anh nhắc đến nhưng những chuyện nhỏ nhặt lại có thể làm anh kiêu ngạo, đắc ý cả một ngày.
Chương 1035 Quần lang
“Cô Trần phải không?”
Khi hai người đang ăn thì có một người phụ nữ mặc bộ vest đen bước tới, trông rất oai hùng.
Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn, không khỏi sửng sốt, đây không phải là Kamiyama Yui của Huyền Dương sao?
Hôm nay anh và Trần Ngư đến Hà gia, mặc dù Tạ gia lùi bước, nhưng Hà Lạc lại dốc toàn lực, liên lạc trực tiếp với hội Huyền Dương để nhờ bọn họ giúp đỡ.
Không ngờ Hà gia vừa đạt thành một số điều kiện với hội Huyền Dương, tối hôm nay họ lại gặp được Kamiyama Yui trong nhà hàng.
Bên cạnh Kamiyama Yui là một người phụ nữ, người phụ nữ này có khuôn mặt bình thường nhưng trên người lại có sát khí rất mạnh, rõ ràng là chủ nhân đã lấy đi không ít sinh mạng.
Trần Ngư không khỏi mỉm cười nói: "Hoá ra là cô Kamiyama Yui, tìm tôi có việc gì không?"
Kamiyama Yui lãnh đạm nói: "Chuyện của Hà gia cô không cần suy nghĩ nữa, cô không có cơ hội đâu. Vì cô là địa tiểu thư của Nam Dương Trần thị nên tôi xin khuyên cô một câu, đừng nên làm cho tôi bất mãn với cô!”
Trần Ngư quay đầu cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lập tức ủy khuất, nói: "Anh yêu, cô ấy đang uy hiếp em kìa!"
Tề Đẳng Nhàn nổi da gà khắp người, có thể đừng tỏ ra như trà xanh như vậy được không, làm người ta rất khó chịu đấy biết không?
Tuy nhiên, Kamiyama Yui đã đe dọa Trần Ngư ngay trước mặt anh, điều này khiến anh cảm thấy có chút không vui.
Khi ở câu lạc bộ ngày hôm đó, Kamiyama Yui có mâu thuẫn với người của tài phiệt Thượng Tinh, cuối cùng còn muốn đối phó với anh. Nhưng may mắn thay, bên phía Huyền Dương có một người tên là Liễu Tông Nham Toái đã từng có quen biết với Tề Đẳng Nhàn đứng ra giải quyết. Cuối cùng cũng không gây ra chuyện gì. Nếu không thì Huyền Dương sẽ lưu lại mấy bộ thi thể. Mà không lưu lại thi thể thì ít nhất cũng phải lưu lại mấy trăm triệu đô la.
Một người phụ nữ thông minh như Trần Ngư đương nhiên không có khả năng đối đầu trực diện với Kamiyama Yui, cô ta có địa vị cao. Có một tên côn đồ hàng đầu như Tề Đẳng Nhàn ở đây mà cô ấy không cần thì chẳng phải là một kẻ ngốc sao?
Kamiyama Yui không để ý tới, mà thản nhiên nói: “Nhanh chóng cút về Nam Dương của cô đi, đừng nghĩ tới gây chuyện! Hà gia sẽ do tôi bảo hộ, cô không có cơ hội. Mặt khác nếu cô tạo thành tổn thất gì mà tôi không muốn nhìn thì đoán chứng đến tư cách trở về cô cũng không có đâu.”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Liễu Tông Nham Toái có biết cô nói lời này không?”
Kamiyama Yui nói: "Nham Toái sư phụ kính sợ anh nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều kính sợ anh. Võ công cao không giải quyết được tất cả mọi chuyện!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Võ công cao dúng là không thể giải quyết tất cả mọi chuyện nhưng võ công cao đến trình độ như tôi thì toàn bộ mọi chuyện đều có thể dùng võ công để giải quyết.”
Kamiyama Yui không khỏi cười lạnh một tiếng, người phụ nữ ử hung ác bên cạnh hơi nhướng mày.
Người phụ nữ đầy sát khí này tiếp lời nói: “Dù anh có giỏi chiến đấu đến đâu thì có thể trường sinh bất tử hay sao? Cao thủ võ học chết ở trong tay chúng tôi, không mười thì cũng tám người. Anh có muốn thành người thứ chín không?”
Trần Ngư nhìn người phụ nữ sát khí toàn thân này, đột nhiên nhìn thấy một hình xăm trên mu bàn tay trái của cô ta, ánh mắt không khỏi chìm xuống.
Không chờ Tề Đẳng Nhàn đáp lời, Kamiyama Yui vẫy tay nhẹ nói: "Đi thôi."
Hai người họ rời đi.
Cũng không làm gì Trần Ngư mà chỉ cảnh báo cô một chút thôi.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Ngư, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Sao nghiêm trọng như vậy..."
Trần Ngư cười nói: "Có anh ở bên cạnh tôi đương nhiên sẽ không sợ hãi. Tuy nhiên, người phụ nữ bên cạnh Kamiyama Yui thật sự có bối cảnh lớn, khiến tôi có chút sợ hãi!"
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt hỏi: "Ồ? Nói thế nào đây!"
Trần Ngư nói: "Tôi vừa nhìn thấy hình xăm trên mu bàn tay trái của cô ta, nó thuộc về một tổ chức đặc thù. Tên của tổ chức này là Quần Lang!"
Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi: "Tại sao không gọi là Bạch nhãn lang?"
Trần Ngư quá lười để ý đến những lời chêm chọc cười của anh chàng này, nói tiếp: “Tổ chức này không phải là một tổ chức khủng bố bình thường. Họ đã làm rất nhiều chuyện khủng khiếp! Ví dụ như họ ám sát các quan chức cấp cao của một số quốc gia và kích động các cuộc tấn công ác ý ở vùng Trung Đông hỗn loạn. Phát động đảo chính ở một số khu vực nhạy cảm của Lục địa đen..."
Tề Đẳng Nhàn nghe, không khỏi thở dài một hơi, sao nghe quen quen thế nhỉ?
Trần Ngư nói: "Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là họ đã từng đánh cắp đầu đạn hạt nhân của Tuyết quốc và dùng nó để đe dọa một số quốc gia văn minh để cung cấp tài nguyên họ cần."
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lập tức vui mừng.
"Anh cười cái quái gì. Những kẻ này chính là những kẻ liều mạng thực sự, loại người có thể ôm C4 đồng quy vu tận với anh đấy! Dù võ công của anh có cao nhưng để họ bắt được một chút khoảng cách cũng sẽ bị chơi chết.” Trần Ngư lại nhíu mày nói.
Cô ấy luôn sợ hãi trước việc Tề Đẳng Nhàn bị Huyết Khô Lâu của "Vân đỉnh thiên cung" cho nổ tung, ngày hôm đó, cô và Lý Vân Uyển suýt chết trong vụ nổ trị giá hai đến ba tỷ kia.
Tề Đẳng Nhàn cong môi nói: "Sao Kamiyama Yui kia lại có đủ tự tin để khiêu chiến tôi? Dù sao ngày đó Liễu Tông Nham Toái đã nói chuyện đến mức đó! Hoá ra cô ta đã tìm được tổ chức này để dựa vào ha!"
Trần Ngư nói: "Hội Huyền Dương có năng lực rất lớn, đừng đánh giá thấp họ!"
"Nếu tổ chức Quần Lang này thực sự ủng hộ hội Huyền Dương hết mức vậy thì tôi thực sự phải lùi bước..."
"Không phải là tôi sợ, mà là tôi lo lắng sẽ liên lụy đến quá nhiều chuyện, cũng sẽ ảnh hưởng đến anh."
"Rốt cuộc, họ làm mọi việc mà không có điểm mấu chốt, không từ thủ đoạn.”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, cái tổ chức Quần Lang này trong mắt tôi chính là một đứa em trai trong số các em trai. Cứ yên tâm làm việc của cô đi, giao bọn họ cho tôi giải quyết!"
Trần Ngư cau mày nói: "Nếu có thể giết luôn bọn họ thì tốt quá. Tuy nhiên, nếu không chắc chắn thì tốt nhất không nên hành động hấp tấp. Những kẻ này đi trả thù người khác thật là đáng sợ!"
"Đáng sợ cái bíp!" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Trần Ngư cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có lẽ quá khoác lác, khi võ công đã đạt đến trình độ này sẽ cảm thấy không cần để bất cứ kẻ nào vào mắt. Quần Lang lợi hại, những gì nên nói cô ấy đều đã nói nhưng tên này vẫn có biểu tình ông đây là vô địch thiên hạ, khiến cho người ta thật đau đầu!
Khi Tề Đẳng Nhàn đứng dậy thanh toán hóa đơn, anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho cha mình.
"Cha, đưa tên Tham Lang kia đến Hương Sơn, để anh ta xử lý chút việc!" Tề Đẳng Nhàn nói.
Nghe xong lời này, Tề Bất Ngữ không khỏi sửng sốt, sau đó thở dài, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tự cha nhìn đi, ở Hương Sơn có một số việc cần anh ta giải quyết.”
Tề Bất Ngữ ồ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Ông ấy đi ra khỏi phòng quản giáo, bước đến căng tin nơi đang phục vụ bữa ăn.
Vừa vào nhà ăn, nhóm cảnh ngục lập tức chào, đồng thanh nói: "Đại đương gia!"
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, đây là ngục tù bình thường hay là đã bị thủ lĩnh thổ phỉ chiếm giữ làm tổ thổ phỉ rồi chứ?
"Tôi không phải người Tạ gia, nhưng tôi có thể ảnh hưởng đến quyết định của Tạ gia."
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Tạ Thiên Lệ nói: "Ngươi nên nhớ rõ lần trước ngài Lôi đã nói gì, đừng nghĩ lại đến Hương Sơn gây phiền phức!"
Tạ Thiên Lệ khinh thường nói: "Lôi gia hiện tại không rảnh để tự bảo vệ mình, anh còn có tư cách khoe khoang trước mặt tôi sao?"
Tề Đẳng Nhàn nói với Hà Lạc: "Nếu Hà tổng tin tưởng Tạ gia như vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói cho Hà tổng biết, Tạ gia cũng không quá đáng tin cậy như vậy!"
Nói xong, anh gọi điện ngay cho Đồ Phu.
Hôm nay Đồ Phu tự cho mình nghỉ một ngày, lười biếng tựa người vào bể bơi, tay trái cầm ly rượu vang đỏ, tay phải cầm điếu xì gà, có hai người đẹp mặc bikini đang hầu hạ.
Muốn nói đến khả năng chịu chơi thì tên Đồ Phu đó đã ở cấp độ tổ tiên rồi!
Tề Đẳng Nhàn biết được nhiều thứ mới lạ từ miệng anh ta.
Trước đây anh từng khinh thường thói trụy lạc của Đồ Phu, nhưng sau khi Lý Vân Uyển cấp bằng lái cho anh, anh mới nhận ra trước đây mình chỉ là một tên hề.
"Nhị đương gia, có chuyện gì vậy?" Đồ Phu khách khí nói.
Vị đương gia Tề Đẳng Nhàn này anh ta không đắc tội nổi, cũng không dám đắc tôi,
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thằng nhóc kia hôm nay có đủ dinh dưỡng không? Có tiện lấy chút máu không thế?"
Đồ Phu mỉm cười nói: “Hôm qua mới bỏ vào hai cái túi… Chắc phải để lâu hơn mới được.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao đâu. Tôi sẽ gọi video cho Tạ gia, lại đưa thêm một túi khác."
Đồ Phu lập tức đồng ý, sau đó yêu cầu người đẹp mặc bikini đang hầu hạ mình lấy áo choàng tắm dài đến để mặc vào, đồng thời ra lệnh cho cấp dưới của mình ở bệnh viện làm việc.
"Bảo người của Tạ gia kiềm chế đi, đừng xen vào việc của người khác, bằng không thì cứ giải phẫu phần dưới đầu đi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Tiền hết rồi à?” Đồ Phu không vui trả lời.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Hả?"
Đồ Phu vội vàng nói: "Nhị đương gia thánh minh!"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cúp điện thoại, mỉm cười nói với Hà Lạc: “Có thể đợi năm phút được không?”
Hà Lạc vẻ mặt thờ ơ nói: “Tôi muốn xem cậu có thể làm được chiêu trò gì!”
Trần Ngư cũng không lo Tạ gia sẽ tranh cãi đến cùng với Tề Đẳng Nhàn. Dù sao ở Tạ gia Tạ Thiên Tiều có địa vị không thấp, hơn nữa hắn ta là con dòng chính! Thiếu gia Tạ gia đã bị Tề Bất Ngữ giết chết, nếu như Tạ Thiên Tiều lại bị giết, dòng chính Tạ gia sẽ tổn thất quá lớn...
Hà gia không phải là cha ruột của Tạ gia, cần gì phải liều mạng của Tạ Thiên Tiều để giúp đỡ họ?
Tạ Thiên Lệ khinh thường nói: "Chỉ là bịp bợm thôi!"
Đồ Phu hành động rất hiệu quả, anh ta gọi video thẳng cho Tạ gia, sau đó bắt đầu lấy máu Tạ Thiên Tiều.
"A a a... Cha, ông nội, cứu con với, nhanh cứu con đi! Những kẻ này không phải là con người, thỉnh thoảng chúng lại lấy máu con!" Tạ Thiên Tiều bị trói vào giường bệnh đau đớn kêu lên.
"Suỵt, thằng nhóc, đừng khóc! Một lát nữa sẽ qua thôi." Đồ Phu cười nói, cắm ống tiêm vào mạch máu.
Người Tạ gia không khỏi tức giận gầm lên: "Các người có ý gì? Hôm qua chúng tôi mới trả 10 triệu tệ, anh đã đảm bảo trong vòng một tuần sẽ không hành hạ nó nữa!"
"Ai bảo đảm? Xion tướng quân ư? Ồ... ngài ấy nói chuyện luôn không giữ lời." Thuộc hạ của Đồ Phu đĩnh đạc đáp lại.
Tạ Thiên Tiều bị rút một ống máu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, gần như muốn chết ngất đi.
Người Tạ gia tức giận nói: "Cuối cùng thì các người muốn cái gì? Cứ nói thẳng đi!"
Thủ hạ của Đồ Phu nói: "Xion tướng quân chỉ muốn cảnh cáo các người không được can thiệp vào việc riêng của mình. Nếu các người không nghe, chúng tôi sẽ phải sắp xếp một ca phẫu thuật giải phẫu phần dưới đầu cho Tạ thiếu gia!"
Phẫu thuật cắt cụt phần dưới đầu là gì? Còn không phải là chặt hẳn đầu sao?
Nói thành dễ nghe như vậy?
"Chết tiệt!!!" Mọi người trong Tạ gia không khỏi gầm lên.
"Vô năng cuồng nộ." Thuộc hạ của Đồ Phu không khỏi mỉm cười, chỉ ngón tay cái vào màn hình và nói với Tạ Thiên Tiều.
Tạ Thiên Tiều nằm đó hơi thở thoi thóp, cười khổ nói: "Các người đã lấy của Tạ gia chúng tôi nhiều tiền như vậy, khi nào mới thả tôi đi?"
Thủ hạ của Đồ Phu nói: “Xion tướng quân nói không thể để cậu đi, nhưng nếu cậu cư xử tốt hơn, cậu sẽ không bị nhốt ở bệnh viện cả ngày, sẽ cho cậu có thời gian nghỉ ngơi.”
Sau khi video kết thúc, Tạ gia rơi vào im lặng.
“Tôi đã sớm nói với nó đạo lý, quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, mà nó còn cố tình chạy đến Quang Dương tìm hưng phấn!” Tạ lão gia tử nhịn không được đập bàn một tiếng.
“Chúng ta không thể để Tạ Thiên Tiều liên tục bị Xion khống chế, chúng ta phải tìm biện pháp phản kháng.”
"Đúng vậy, Tạ gia chúng ta từ khi nào biến thành thịt cá trên thớt, mặc người xâu xé?"
"Việc này là do tên họ Tề kia, bắt người của hắn đi!"
Ánh mắt Tạ lão gia tử lạnh lùng, chuyện này nói dễ hơn làm? Kể từ khi Tề Đẳng Nhàn bị nhắm đến vì chuyện của Lục Chiến Long, gần như tất cả những người có liên quan đến anh đều được các cao thủ của phe Phó Phong Vân bí mật bảo vệ.
Không phải là không thể động thủ nhưng nếu không thành công hoặc lưu lại nhược điểm thì sẽ rất bị động.
Huống chi mạng sống của Tạ Thiên Tiều còn đang nằm trong tay Đồ Phu, nếu bọn họ hành động liều lĩnh, Đồ Phu sẽ giết con tin ngay, như vậy Tạ gia sẽ không còn gì để chơi.
Tạ lão gia tử thở dài, cuối cùng xua tay nói: "Gọi điện cho Thiên Lệ, bảo nó lập tức từ Hương Sơn trở về ngay, đồng thời ngừng giúp đỡ Hà gia ngay lập tức!"
"Còn có một việc, phái người lần nữa đến đàm phán với Xion, lần này hãy ra giá cao mua Tạ Thiên Tiều về!"
"Phải đưa ra một cái giá mà hắn ta không cách nào từ chối nữa, các người tự nhìn mà làm đi!"
Nói xong lời này, ông ấy giống như bị rút hết sức lực.
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Một người đàn ông trong số đó thậm chí còn co rút lại, vết cắt trên thắt lưng trái của hắn ta để lại sau ca phẫu thuật đến giờ vẫn còn mới nguyên đấy…
Đồ Phu là một ác ma tàn bạo không nói võ đức, quà cũng muốn nhận, tiền cũng muốn lấy, thận cũng muốn ăn...
Dù sao ở Tạ gia cũng không có ai muốn đi.
Cuối cùng, mọi người chuyển sự chú ý lên người anh em chỉ còn một quả thận này.
“Cậu lại phải vất vả một chuyến vậy!” Tạ lão gia tử cũng "lương thiện tốt đẹp" nói.
Người anh em này sợ đến mức suýt tè ra quần tại chỗ, khóc như đưa đám: “Lão gia tử, tôi chỉ còn một quả thận, nếu bị cắt một lần nữa thì sẽ mất mạng đấy!"
Tạ lão gia tử nói: “Tôi đã nói rồi, lần này sẽ đưa ra một cái giá mà hắn ta không thể từ chối! Hơn nữa, cậu chỉ còn một quả thận. Hơn phân nửa là hắn ta sẽ không đối phó với cậu như thế nữa."
“Bao nhiêu là phù hợp?”
"Tên Xion kia chính là sói mắt trắng ăn thịt người không nhả xương, đưa bao nhiêu cũng không đủ!"
"Tôi nghĩ vẫn nên bỏ tiền ra liên hệ với cao thủ đáng tin cậy, lẻn vào đoạt lại người thì hơn."
"Toàn bộ Quang Dương do quân sự hóa quản lý, ai có thể lẻn vào được đây?"
Mọi người đang bàn tán xôn xao, hiện trưởng lại trở nên hỗn loạn.
Tạ lão gia tử lắc đầu thở dài nói: “Tên họ Tề kia bắt cóc Quý thiếu gia đã đòi bao nhiêu?”
"Hai tỷ!" Có người chú ý tới chuyện này lập tức trả lời.
"Vậy thì hai tỷ..." Tạ lão gia tử nói.
"Là đô la..." người này nói thêm.
Hai mắt Tạ lão gia tử tối sầm, tức giận đến suýt ngất đi, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì hai tỷ đô la!”
Chương 1032 Trừ phi không nhịn được
"Sao đây, năm phút đã trôi qua rồi. Không phải anh vừa nói muốn Tạ gia chúng tôi đổi ý sao? Sao vẫn chưa có phản ứng gì?"
Đợi năm phút, Tạ Thiên Lệ không khỏi chế nhạo Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy gia hỏa này chỉ đang uy hiếp Hà Lạc mà thôi.
Trên mặt Hà Lạc cũng hiện lên vẻ giễu cợt, ông ta lắc đầu nói: “Anh Tề chỉnh là tổng giám mục Thánh giáo, nói khoác mà không chuẩn bị bản thảo như vậy bị truyền ra ngoài không khỏi khiến người khác chê cười, cũng mất hết thể diện của Thánh giáo."
Trần Ngư không khỏi quay đầu liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tạ gia đã nhận ra điều gì đó, chuẩn bị từ bỏ Tạ Thiên Tiều?
Rốt cuộc, trong khoảng thời gian Tạ Thiên Tiều bị bắt giữ đến nay, tên Đồ Phu này thỉnh thoảng lại gửi các cuộc gọi video để đe dọa Tạ gia chuyển tiền.
Nếu không đưa tiền, hắn sẽ tìm mọi cách tra tấn Tạ Thiên Tiều, khiến mọi người trong Tạ gia đều kiệt sức.
Có lẽ Tạ gia có chút chán nản, không muốn bị tên Đồ Phu uy hiếp nữa...
Trần Ngư cảm thấy Tạ gia có tâm lý như vậy cũng không phải là chuyện không thể.
Phải biết, Đồ Phu là một kẻ lòng tham không đáy, trong tay có nhiều quân giới Tuyết Quốc đào thải như vậy, phần lớn đều là dùng tiền của Tạ gia mua.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Tạ Thiên Lệ vang lên, vừa nhìn thấy nhắc nhở cuộc gọi, cô ta lập tức kết nối, nói: "Alo, cha à? Hiện tại con đang nói chuyện với Hà tổng ở Hà gia. Có một tên ngốc xông tới nói là không cho Tạ gia chúng ta nhúng tay vào chuyện ở Hương Sơn đâu! Ha ha, thật buồn cười..."
Cha của Tạ Thiên Lệ ngắt lời cô ta, nói điều gì đó ở đầu bên kia của điện thoại.
Vừa nghe, sắc mặt Tạ Thiên Lệ trở nên khó coi, sau đó sắc mặt tái nhợt.
Hà Lạc cũng là người lang bạt nhiều năm như vậy, lập tức nhìn ra manh mối từ trên mặt Tạ Thiên Lệ, sau đó cảm xúc của ông ta cũng có chút bất ổn.
Ngược lại, Tề Đẳng Nhàn lại vững như một con chó già, cầm trà nóng trong tay, quay người lại nói cười với Trần Ngư về những chuyện vụn vặt.
"Tôi giúp cô giải quyết chuyện này, cô có nên chụp thêm một bộ ảnh chân dung gì đó để cảm ơn tôi không?" Tề Đẳng Nhàn như suy tư hỏi.
"Được, chỉ cần anh không sợ bị ghê tởm là được, giống như lần trước thì thế nào?" Trần Ngư cười đáp lại.
Trần Ngư này đúng là kẻ gian tà, lần trước đã mời một cô gái õng ẹo chụp ảnh và gửi cho Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy đã suýt nôn mửa.
Nghe Trần Ngư nói xong, Tề Đẳng Nhàn không khỏi khinh thường cô, có còn là bạn bè nữa không, chỉ chụp một bộ ảnh chân dung xem chân thôi mà cũng không cho!
Tạ Thiên Lệ rốt cuộc cúp điện thoại, Hà Lạc đã vội đến mức không chờ nổi hỏi: "Cô Tạ, xảy ra chuyện gì?"
Tạ Thiên Lệ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mặt đầy tức giận gầm lên với Tề Đẳng Nhàn: "Đồ khốn nạn, anh có còn là người nữa không, dám cùng tính mạng của anh tôi để uy hiếp Tạ gia chúng tôi!"
"Anh trai tôi đã bị tên khốn Xion đó tra tấn thảm hại. Hơn nữa Tạ gia chúng tôi cũng đã cho nhiều tiền như vậy, anh còn không định buông tha anh ấy sao?"
"Cuối cùng thì anh có được cha mẹ sinh dưỡng hay không, sao lại làm ra loại chuyện khiến cả người với trời đều tức giận, trời tru đất diệt như thế!"
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: "Lúc trước Tạ gia các người giúp đỡ Triệu gia chèn ép cha tôi không phải rất sung sướng ư? Còn mời người bắt cóc tôi để uy hiếp cha tôi."
"Sao nào, bây giờ tôi lấy gậy ông đập lưng ông thì lại không được à? Các người làm người mà không có tiêu chuẩn kép vậy sao?"
"Nếu cô còn dám hét lên với tôi, tôi sẽ để Xion xẻ thịt của anh trai cô rồi đưa về cho các người!"
Sắc mặt Tạ Thiên Lệ lúc trắng lúc xanh, xấu xí đến đáng sợ, ánh mắt kia quả thực hận không thể chém Tề Đẳng Nhàn thành từng mảnh!
Cô ta không bao giờ ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để uy hiếp Tạ gia.
"Hơn nữa, việc lấy máu ngón tay gì đó là do Xion làm chứ không phải tôi. Cô tức giận với tôi làm gì?" Tề Đẳng Nhàn bày ra vẻ hoa sen trắng, mặt vô tội, buông tay.
"Cô biết biệt danh của Xion là gì phải không? Đồ Phu, ác ma giết chết hàng chục nghìn quân chính phủ trong một lần!"
“Không giống như tôi, một người đàn ông ôn hòa ấm áp, là người thâm tình nhất Trung Hải… tôi sẽ chỉ đau lòng cho chuyện nhà cô, không bao giờ tự mình tra tấn cậu ta.”
Trần Ngư không tiếng động chỉnh lại mắt kính của mình, trong lòng thầm nghĩ tên khốn này muốn mình cười chết phải không?
Tạ Thiên Lệ chú ý tới nụ cười trên mặt Trần Ngư, không khỏi lạnh lùng nói: “Con đàn bà thối họ Trần kia, mày cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Tạ gia chúng tao đã sớm điều tra ra, chuyện lần này cũng có phần của mày, lúc trước mày cũng ở Quang Dương! Hiện tại, mày vẫn còn mặt mũi mà cười sao?"
Vẻ mặt Trần Ngư nghiêm túc nói: "Cô Tạ, xin nói cẩn thận."
"Trần Ngư tôi, đã được đào tạo chuyên nghiệp. Cho dù gặp chuyện buồn cười nào, tôi cũng sẽ không bao giờ cười—"
"Trừ khi không thể nhịn được!"
Nói xong, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa mà bật cười.
Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh không nhịn được cười khi nhìn thấy cô như vậy.
"Chúng ta thật đủ tiện..." Trần Ngư hạ giọng nhỏ giọng vào tai Tề Đẳng Nhàn, sau đó tiếp tục cười lớn.
Sắc mặt Hà Lạc vốn đã xấu xí như cha mẹ chết, thật vất vả mới kéo Tạ gia tới giúp vượt qua khó khăn này, vậy mà bây giờ lại bị Tề Đẳng Nhàn dễ dàng giải quyết?
Tạ Thiên Lệ gầm lên: "Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Các người sẽ bị trừng phạt!"
Nói xong, cô ta tức giận quay người bỏ đi.
Các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Hà thị nhìn nhau không thể tin được, sắc mặt tái nhợt, nếu Tạ gia rời đi, tình hình của tập đoàn Hà thị sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Trần Ngư sẵn sàng đưa ra những điều kiện thỏa hiệp, nhưng những điều kiện đó có thể tốt đến đâu? Dùng ngón chân suy nghĩ sẽ biết, người phụ nữ này cũng nhất định là một con sói mắt trắng ăn thịt người không nhổ xương, Trần thị có thể thống trị Nam Dương làm sao có thể là người tốt?
Sau khi Tạ Thiên Lệ rời đi, Trần Ngư cuối cùng cũng không cười nữa, quả nhiên đúng như lời cô nói, cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu không muốn thì sẽ ngừng cười.
"Hà tổng bây giờ thế nào rồi? Hiện tại Tạ gia đã rút lui, chúng ta có nên nói chuyện vui vẻ không?" Trần Ngư trầm ngâm nhìn Hà Lạc, chậm rãi hỏi.
"Hừ!" Hà Lạc không khỏi nặng nề khịt mũi, quay sang thư ký ra lệnh: "Đi gọi điện cô Kamiyama Yui nói cho cô ấy biết, tôi đồng ý với mọi điều kiện của cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu giúp chúng ta! "
Trần Ngư không khỏi cau mày khi nghe đến cái tên này, nước Kiệt Bành sao? Kamiyama Yui... cô đã từng nghe đến cái tên này trước đây, hình như đến từ Hiệp hội Huyền Dương, một tập đoàn tài chính ở nước Kiệt Bành phải không?
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói với Trần Ngư: "Đi thôi! Như cô thấy, Hạ tổng vẫn còn có dự phòng kế hoạch. Quên đi, về nhà tắm rửa rồi ngủ đi thôi!"
Trần Ngư nhìn thấy thế, gật đầu, mỉm cười với Hà Lạc nói: "Hà tổng, điều kiện hiện tại của tôi tương đối thoải mái, nếu kéo dài thời gian quá thì khó nói."
"Tôi hy vọng Hà tổng có thể sớm thay đổi chủ ý bướng bỉnh của mình, để cho thuộc hạ và nhiều cổ đông của ông còn có đường sống."
“Nếu không, e rằng không có người ngoài ra tay, các người cũng tự mình thành cá chết lưới rách đấy.”
Nói xong, hai người nắm tay nhau rời đi.
"Một đôi tiện nhân!"
Ánh mắt Hạ Lạc tối sầm, nghiến răng chửi rủa.
Chương 1033 Tổn thương cho nhau
Câu đánh giá này của Hà Lạc thực sự không có gì sai, khi Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn hợp lại chính là hai kẻ hạ đẳng vô địch trên thế giới.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng vừa nói chuyện, Trần Ngư nói: "Tôi không ngờ rằng Hà Lạc này vẫn còn nhiều thủ đoạn. Không tiếng động đã kết giao với người của Huyền Dương."
"Huyền Dương chính là một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất ở nước Kiệt Bàng. Trước đây nó có mối quan hệ hợp tác rất chặt chẽ với chính phủ, địa vị xã hội rất cao."
“Nhưng vì tư tưởng của bọn họ sau này mâu thuẫn với chính phủ nên dần dần trở nên xa lánh, sức ảnh hưởng của họ không bằng trước kia.”
"Tuy nhiên, nguồn tài chính tích lũy của họ cũng rất đáng sợ."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tập đoàn tài chính nước Kiệt Bành có mạnh đến đâu cũng phải nhìn sắc mặt của người Mỹ. Hai người Vân Uyển Eva đang làm việc chăm chỉ ở Mỹ, các đầu sỏ của Tuyết quốc giúp họ kết nối quan hệ khá tốt với rất nhiều chính trị gia. Nếu thật sự vẫn không được thì làm cho người Mỹ ra tay dọn dẹp Huyền Dương!
Trần Ngư nghe xong, trầm ngâm gật đầu.
Sở dĩ cô ấy chọn đến nói chuyện với Hà gia vào lúc này là vì cô muốn có một tập đoàn Hà thị hơi hoàn thiện hơn một chút, không muốn chỉnh bọn họ vỡ nát sau đó mới tiếp quản.
Tối đa hóa lợi ích luôn là ưu tiên hàng đầu của cô ấy.
“Chuyện này không cần sốt ruột, cứ từ từ tính kế hoạch thôi.” Trần Ngư cuối cùng cũng cười trấn an, dùng bả vai đụng vào Tề Đẳng Nhàn.
"Ừ." Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cảm giác được Trần Ngư thật sự có nhiều mặt nhân cách.
Trần Ngư đang đi thì một cơn gió thổi qua, có hạt cát bay vào trong mắt cô.
Cô vội vàng tháo kính ra, lấy tay dụi mắt rồi kêu lên: "Có gì đó bay vào mắt tôi, mau thổi cho tôi đi."
Tề Đẳng Nhàn kéo mí mắt cô, thổi thật mạnh, phù một tiếng vù, bụi bẩn bên trong bị thổi bay ra ngoài.
Trần Ngư lập tức cảm thấy thoải mái, sau đó phát hiện ánh mắt của tên khốn kiếp này đang đảo qua đảo lại trên mặt mình.
Khóe miệng cô không khỏi nhếch lên, nói: "Sao vậy, chưa thấy qua à?"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Xem ra, một người dù có xinh đẹp đến mấy, nếu kéo mí mắt xuống, tròng mắt đảo lên trên thì đều sẽ trở nên xấu xí!”
Nụ cười trên mặt Trần Ngư đột nhiên cứng đờ, sau đó cô ấy lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh nói chuyện thật là giỏi! Kỳ thực, tôi có một bí mật nhỏ muốn nói cho anh biết."
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cái gì?”
“Những tiểu tiên nữ như chúng tôi cũng sẽ ị và đánh rắm đấy.” Trần Ngư mỉm cười nói.
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười.
Sau khi hai người dùng cơm trưa xong, Tề Đẳng Nhàn đến nhà thờ lớn ở Hương Sơn xử lý một số việc, Trần Ngư không có việc gì làm nên đi theo anh.
Nhìn thấy anh mặc hồng y của tổng giám mục, Trần Ngư không khỏi bật cười nói: "Lần trước tôi nhìn thấy trên TV, suýt chút nữa khiến tròng mắt tôi bị mù!"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô vốn đã có mắt không tròng, còn ngại gì mù!”
Trần Ngư nói: "Sao anh lại nói như vậy?"
“Trước mặt cô là một người đàn ông ưu tú như vậy, cô đã không nghĩ đến việc ngủ với tôi mà chỉ muốn đùa giỡn tôi, không phải có mắt không tròng sao?” Tề Đẳng Nhàn kiêu ngạo nói.
"A, đúng đúng đúng!" Trần Ngư phụ họa nói.
Sau khi đến nhà thờ lớn Hương Sơn, Trần Ngư đi tham quan xung quanh, trong khi đó Tề Đẳng Nhàn có một cuộc gặp gỡ nhỏ với các linh mục.
Nhìn thấy Trần Ngư đang chiêm ngưỡng tượng Thánh chủ, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nảy ra ý tưởng trong đầu, nếu cô ấy ăn mặc như nữ tu hay linh mục, liệu có thể thu hút được một lượng lớn tín đồ đến Thánh Giáo không?
Khi nhà thờ lớn ở Nam Dương khai trương, Trần Ngư sẽ được mời với tư cách khách mời, nếu có thể thu hút được số lượng lớn tín đồ, Giáo hoàng còn không vui đến điên lên ư? Địa vị của anh trong Thánh Giáo cũng sẽ nước lên thuyền lên.
Nghĩ đến đây, Tề Đẳng Nhàn không khỏi trở nên tà ác, không khỏi niệm "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn" để trấn áp tà niệm trong lòng.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, tôi thân là tổng giám mục, sao có thể nghĩ tới những chuyện này ở trước mặt tượng thánh chủ được!"
“Không phải lỗi của tôi, đây chỉ có thể trách do cô ấy quá xinh đẹp. Cô ấy cố tình dùng sắc đẹp và sự gợi cảm của mình để dụ dỗ tôi nghĩ đến những điều không tốt.”
"Tôi không có hứng thú với trò chơi nữ tu hay bất cứ thứ gì tương tự! Hơn nữa, tôi là một tổng giám mục thờ phụng Thánh chủ..."
“Ơ… nữ tu không làm được, vậy đạo cô…”
"Hít--"
Tề Đẳng Nhàn hít một hơi, ném tất cả những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu, mấy ngày gần đây anh cũng chỉ có thể nghĩ về nó, dù sao về mặt thể chất cũng không thể tự trải nghiệm được.
Mỗi bữa Tôn phu nhân đều phải ăn cá, dù cơ thể của Tề Đẳng Nhàn bằng thép cũng không thể chịu đựng được.
Trần Ngư quay lại, mỉm cười ngọt ngào với Tề Đẳng Nhàn nói: "Bức tượng trong nhà thờ lớn ở Nam Dương lớn hơn bức tượng này gấp ba lần, cao chín mét!"
Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Đừng nói lời này, làm tôi đau lòng muốn chết…”
Trần Ngư chẳng để tâm nói: "Phù điêu trên nhà thờ lớn Nam Dương đẹp gấp mười lần ở đây, diện tích cũng lớn hơn rất nhiều!"
"..." Tề Đẳng Nhàn che ngực mình lại.
"Nhà thờ chính được chia thành ba tầng, một tầng có thể chứa hàng ngàn người." Trần Ngư tiếp tục nói.
"..." Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ngực quặn đau.
Trần Ngư lại chỉ vào những bức tranh treo trên tường nói: "Tôi đã đặt một bức tranh sơn dầu ở vị trí gần như này. Nó được tạo từ tay một bậc thầy thời Trung cổ, tiêu tốn hơn 30 triệu lượng vàng..."
Tề Đẳng Nhàn bước tới, nắm lấy vai Trần Ngư, xách cô ra khỏi nhà thờ như xách một con gà con, không muốn nghe thêm gì nữa.
Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của anh!
Khóe miệng Trần Ngư cong lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, đôi mắt sáng lấp lánh sau kính mắt, mỉm cười nói: "Sao vậy? Tôi đã giúp anh xây dựng một nhà thờ tráng lệ như vậy. Anh không vui sao?"
"Tôi rất vui vẻ, nhưng cô đừng nói nữa!" Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói, răng bắt đầu ngứa ngáy.
Trần Ngư cảm thấy rất thoải mái, trả thù được một lần, tên khốn EQ thấp này vừa làm cô tức giận vì vậy không thể nhượng bộ được.
Rốt cuộc, Trần Ngư không phải là Giang Khuynh Nguyệt.
Em gái cao kều suýt chút bị Tề Đẳng Nhàn làm cho tức chết, nhưng cô ấy không có cách nào để trả đũa, nhưng Trần Ngư lại có rất nhiều thủ đoạn.
Hai người không ở cùng một đẳng cấp.
"Này, tôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để xây dựng thánh đường này. Liệu Lý tổng, Hướng tổng và thư ký Dương mà biết có tức giận không? Dù sao anh cũng giao cho tôi nhiều tiền như vậy để vận hành, nói ra ngoài ít nhiều cũng sẽ khiến người ta sinh nghi đấy."
"Bọn họ đều là những chuyên gia giỏi có thể giúp anh kiếm tiền, nhưng tôi chỉ có thể tiêu tiền của anh, thật xấu hổ!"
"Nhưng bọn họ đều hung hãn như vậy, tôi sợ rằng bọn họ sẽ vì điều này mà ghen tị..."
"Không giống như tôi, tôi chỉ thấy đau lòng. Việc xây dựng nhà thờ lớn này tiêu tốn của anh cả tỷ đô la."
Vẻ mặt Trần Ngư vừa đau khổ vừa đáng thương, hai tay nắm lấy góc váy, làm ra vẻ rất sợ hãi nói.
Tề Đẳng Nhàn tức giận đến nỗi khóe miệng giật giật.
Trần Ngư đã được đào tạo chuyên nghiệp cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa bật cười.
"Nào đến, chúng ta cùng làm tổn thương lẫn nhau!" Trần Ngư cười nói.
"Xem như cô lợi hại!" Tề Đẳng Nhàn cởi chiếc áo choàng lớn màu đỏ, cuộn lại trong tay rồi đi ra xe.
Chương 1034 Ghen ghét khiến con người hoàn toàn thay đổi
Tề Đẳng Nhàn thực sự không có cách tốt nào để đối phó với một người phụ nữ như Trần Ngư, anh chỉ có thể bị cô ấy nắn bóp.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến mọi người hoài nghi liệu đây có phải là một loại thủ đoạn đặc biệt nào đó được Tề Đẳng Nhàn sử dụng để cố tình khiến Trần Ngư dùng tư thái đó bắt chẹt hay không.
Suy cho cùng, những thứ như tình cảm chính là từ hai phía đưa đẩy, nắm bóp một hồi sẽ nắm bóp ra tình cảm thì sao?
Ách... Cuối cùng thì Nhị đương gia có EQ thấp hay là thợ săn cao cấp thì rất khó để nhận xét được!
Trưa hôm đó, Tề Đẳng Nhàn mời Trần Ngư đi ăn tại nhà hàng sang trọng nhất Hương Sơn, một người phụ nữ tinh tế như cô sẽ từ chối ăn ở quán ven đường, dù đồ ăn có ngon đến đâu cũng sẽ không thích nơi như thế.
Về điểm này, cô thực sự thua kém Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long mặc dù cũng là người sống trong cẩm y ngọc thực nhưng không chọn địa điểm ăn uống, chỉ chọn nguyên liệu của món ăn, cực kỳ hạn chế.
"Không ngờ ở Hương Sơn có thể ăn được thịt bò Wagyu ngon như vậy, ngon thật đấy!" Trần Ngư tao nhã cắt miếng bít tết, mỗi cử chỉ, lời nói và hành động đều thể hiện khí chất quý tộc.
Khí chất cô như vậy cũng đủ khiến nhiều người đàn ông tự xưng mình là ưu tú phải chùn bước. Bọn họ sẽ ôm ví tiền của mình, âm thần tính toán xem muốn nuôi sống một người phụ nữ như vậy thì cần bao nhiêu tiền?
Tề Đẳng Nhàn lại ăn mà mặt không biểu tình gì, thậm chí còn cảm thấy hơi đau thịt, dù sao Trần Ngư rất giỏi gọi món, bữa ăn này có thể khiến anh phải trả tiền bằng một lần đi đến trung tâm massage.
Mặc dù anh không bao giờ tiêu tiền khi đến trung tâm massage, tất cả đều miễn phí nhưng điều này không trở ngại việc anh xót tiền.
May mắn thay, lần này thẻ ngân hàng anh đăng ký dùng CMND của Hoàng Sung vừa nhận được 8 triệu.
Tám triệu đến từ đâu? Đương nhiên là tiền Trần Bá Hạ treo thưởng cho đầu của Du Dương Tư!
Cao thủ như anh theo dõi Du Dương Tư không phải là đơn giản sao?
Ngày hôm kia, Du Dương Tư vừa bước vào quán nhỏ đó, sau lưng anh đã gửi một tin nhắn cho người của Trần Bá Hạ, trong đó có kèm số tài khoản thẻ ngân hàng của mình.
Không thể không nói, Hương Sơn Long Môn thật sự là đáng tin cậy, sau khi chém Du Dương Tư bị thương, sau khi tài vụ xem xét, 8 triệu này đã vào tài khoản của anh.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất tuyệt, mình đã là một kẻ phản bội... Phi! Rõ ràng là một đặc công cao cấp hai lớp, thật không tồi. hơn nữa còn kiếm lời thêm từ Trần Bá Hạ gần 10 triệu nữa.
Trần Ngư nói: "Tôi nghĩ canh tác xanh thuần túy tự nhiên cũng là một cơ hội kinh doanh tốt. Anh có thể nói với Hướng tổng xem xét một chút."
"Đặc biệt tìm một mảnh đất non xanh nước biếc để trồng trọt, những nguyên liệu đó sẽ cung cấp cho các địa điểm tổ chức tiệc cao cấp lớn."
"Tôi đã làm một vài khảo sát, phát hiện lĩnh vực này không nhiều người tham gia, nếu có thể phát triển lớn hơn sẽ rất có triển vọng!"
Tề Đẳng Nhàn không có hứng thú với lối kinh doanh của Trần Ngư. So với việc nói về chủ đề này cùng cô thì anh thà thành thật nhìn chân cô còn có lời hơn chút.
Đôi chân của Trần Ngư vẫn là phong cách Valentino khơi dậy hứng thú của đàn ông, bắp chân dưới váy thon thả và thanh tú, trên bắp chân không có mỡ thừa, so với Tôn phu nhân cũng có thể coi là cân sức ngang tài.
Trần Ngư không nhịn được cười: "Đẹp không?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: "Tất nhiên là trông rất đẹp."
Trần Ngư nói: “So với Tôn phu nhân, cái nào đẹp hơn?”
Tề Đẳng Nhàn đương nhiên là người nói dối không cần chuẩn bị trước: "Tất nhiên là cô đẹp hơn. Không có người phụ nữ nào đẹp hơn so với cô."
Là một kẻ cặn bã có trình độ, có thể ngẫu nhiên EQ thấp nhưng chuyện như nói dối thì mắt cũng không thể chớp một cái, chỉ cần há miệng là hạ bút thành văn, nước chảy mây trôi.
Trần Ngư nghe được câu phía sau, thật sự cảm thấy nó rất hưởng thụ, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tôn Dĩnh Thục là cao tầng của tài phiệt Thượng Tinh. Hơn nữa điều kiện của bản thân cũng thuộc về loại nhân vật đỉnh cấp. Trần Ngư so thân phận và khí chất mà không bị rơi xuống hạ phong có thể nói là trình độ tương đương. So sánh với người phụ nữ đối lập như vậy, Trần Ngư mới có thể tìm được chút cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Hai người đang ăn cơm thì bất ngờ nhìn thấy Hoàng Văn Lang cùng gia đình từ trong phòng của nhà hàng bước ra.
Sau khi Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy Trần Ngư ngồi đối diện với Tề Đẳng Nhàn, trong lòng không khỏi chửi bậy một câu, sau đó vẻ mặt trở nên méo mó.
Quả nhiên, ghen ghét khiến con người hoàn toàn thay đổi.
Trước đó Tôn phu nhân xuất hiện đã khiến Hoàng Kỳ Bân cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất trâu bò.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt hại nước hại dân quá đáng như vậy của Trần Ngư khiến anh ta không khỏi ghen tị!
Chẳng trách tên khốn này đánh giá những cô nàng ở trung tâm massage chỉ ở mức trung bình. Trước đó còn cho ràng anh chỉ giả vờ khoe khoang nhưng bây giờ xem ra mình mới chính là gã hề.
Hoàng Kỳ Bân ghen ghét đến hoàn toàn thay đổi mà mặt Hoàng Tình Ca lại đỏ bừng vì tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi. Đều do anh trai xấu xa này của mình đã dạy hư cảnh ngục Tề Đẳng Nhàn thuần khiết. Hiện tại đang có xu hướng trở thành một kẻ cặn bã!
Hoàng Văn Lãng cười đi tới chào hỏi: "Giám mục Tề, thật trùng hợp!"
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, bắt tay Hoàng Văn Lãng nói: "Thị trưởng Hoàng, ông cũng ở đây à?"
Hoàng Văn Lãng cười nói: “Tôi được bạn bè mời tới ăn cơm. Bình thường ở một mình, tôi sẽ không đến những nơi cao cấp như vậy, kẻo có người nói tác phong của tôi xa hoa.”
Nhất cử nhất động của Hoàng Văn Lãng đều thể hiện bộ mặt của Hương Sơn, tuy ông ta ở trong biệt thự lớn nhưng dù sao cũng là do Hoàng Văn Đào đưa cho, dặn dò rõ ràng người ngoài đừng hối lộ, nhà mình có rất nhiều tiền. Nhưng nếu ngày thường có tác phong xa hoa lãng phí thì cũng khó tránh khỏi bị người đời lên án.
"Ồ, đây là cô Trần Ngư, đại tiểu thư của Nam Dương Trần thị. Chắc thị trưởng Hoàng đã nghe nói đến danh tiếng của cô ấy từ lâu, nhưng ông chưa gặp cô ấy phải không?" Tề Đẳng Nhàn cười giới thiệu với Hoàng Văn Lãn.
"Hả? Thì ra là cô Trần. Tôi thật sự ngưỡng mộ tên tuổi của cô từ lâu rồi!" Hoàng Văn Lãng sửng sốt, sau đó mỉm cười.
"Không có gì, Thị trưởng Hoàng. Thật vinh dự cho tôi được gặp ông hôm nay." Trần Ngư cũng lịch sự chào hỏi.
Hoàng Kỳ Bân cảm giác như axit trong bụng sắp trào ra khỏi mũi, dù cô ấy có xinh đẹp như vậy, dáng người chuẩn như thế nào thì cũng có thể chịu được nhưng cô ấy lại là đại tiểu thư của Nam Dương Trần thị sao?
A a a a ... Tên khốn họ Tề kia dựa vào cái gì? Quả thực sẽ không được chết tử tế!
Tề Đẳng Nhàn bất động thanh sắc vỗ bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi của Hoàng Kỳ Bân, thấp giọng trích dẫn nội dung thánh điển: "Đừng ham hư danh, làm cho nhau tức giận, cho nhau ghen ghét!"
Hoàng Văn Lãng trò chuyện với Trần Ngư một lúc, hỏi về tình hình hiện tại của tập đoàn Trần thị rồi chuẩn bị rời đi.
Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư muốn tiếp tục ăn nên không tiễn nữa.
Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, Hoàng Văn Lãng nói với Hoàng Tình Ca: “Chắc con cũng nhìn ra, thằng nhóc này rất tâm cơ. Làm người thì không tồi nhưng không thể toàn tâm toàn ý với một người. Ngay cả đại tiểu thư của Trần gia cũng có quan hệ như vậy với nó. Con tranh giành thì được gì chứ?”
"Con không tin!"
"Trước kia anh ấy chỉ là một cảnh ngục ở một nơi nhỏ mà thôi, đầu óc rất đơn giản."
"Đều do anh trai con. Nếu không phải anh trai con dạy hư anh ấy thì anh ấy sẽ không thay đổi thành người như vậy đâu!"
Hoàng Tình Ca bĩu môi không vui nói, cảm thấy nam thần thuần khiết trong đầu mình đã bị Hoàng Kỳ Bân làm hư hỏng.
Hoàng Kỳ Bân suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất, tự nhủ: “Em gái à, em quá coi trọng người anh trai này rồi. Anh trai em nhiều nhất cũng chỉ đi vun đắp tình cảm với các kỹ thuật viên quốc tế trong trung tâm Massage thôi. Tên này có thể theo đuổi cả Tôn Dĩnh Thục tài phiệt Thượng Tinh, đại tiểu thư Nam Dương Trần thị, nói chuyện đánh bài poker với Dương Quan Quan của Dương gia ở Ma Đô... Anh còn đang muốn làm tài xế cho anh ta để được mang theo nữa đấy!”
Sau khi người nhà họ Hoàng rời đi, Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Trông anh có vẻ khá đắc ý nhỉ?”
"Ha ha, thanh niên A Bân này có lẽ rất ghen tị với tôi, hiện tại tôi rất vui vẻ!" Tề Đẳng Nhàn đắc ý nói.
Khóe miệng Trần Ngư cong lên, càng ngày càng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thú vị. Những chuyện lớn lao nhiệt tình chưa bao giờ thấy anh nhắc đến nhưng những chuyện nhỏ nhặt lại có thể làm anh kiêu ngạo, đắc ý cả một ngày.
Chương 1035 Quần lang
“Cô Trần phải không?”
Khi hai người đang ăn thì có một người phụ nữ mặc bộ vest đen bước tới, trông rất oai hùng.
Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn, không khỏi sửng sốt, đây không phải là Kamiyama Yui của Huyền Dương sao?
Hôm nay anh và Trần Ngư đến Hà gia, mặc dù Tạ gia lùi bước, nhưng Hà Lạc lại dốc toàn lực, liên lạc trực tiếp với hội Huyền Dương để nhờ bọn họ giúp đỡ.
Không ngờ Hà gia vừa đạt thành một số điều kiện với hội Huyền Dương, tối hôm nay họ lại gặp được Kamiyama Yui trong nhà hàng.
Bên cạnh Kamiyama Yui là một người phụ nữ, người phụ nữ này có khuôn mặt bình thường nhưng trên người lại có sát khí rất mạnh, rõ ràng là chủ nhân đã lấy đi không ít sinh mạng.
Trần Ngư không khỏi mỉm cười nói: "Hoá ra là cô Kamiyama Yui, tìm tôi có việc gì không?"
Kamiyama Yui lãnh đạm nói: "Chuyện của Hà gia cô không cần suy nghĩ nữa, cô không có cơ hội đâu. Vì cô là địa tiểu thư của Nam Dương Trần thị nên tôi xin khuyên cô một câu, đừng nên làm cho tôi bất mãn với cô!”
Trần Ngư quay đầu cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lập tức ủy khuất, nói: "Anh yêu, cô ấy đang uy hiếp em kìa!"
Tề Đẳng Nhàn nổi da gà khắp người, có thể đừng tỏ ra như trà xanh như vậy được không, làm người ta rất khó chịu đấy biết không?
Tuy nhiên, Kamiyama Yui đã đe dọa Trần Ngư ngay trước mặt anh, điều này khiến anh cảm thấy có chút không vui.
Khi ở câu lạc bộ ngày hôm đó, Kamiyama Yui có mâu thuẫn với người của tài phiệt Thượng Tinh, cuối cùng còn muốn đối phó với anh. Nhưng may mắn thay, bên phía Huyền Dương có một người tên là Liễu Tông Nham Toái đã từng có quen biết với Tề Đẳng Nhàn đứng ra giải quyết. Cuối cùng cũng không gây ra chuyện gì. Nếu không thì Huyền Dương sẽ lưu lại mấy bộ thi thể. Mà không lưu lại thi thể thì ít nhất cũng phải lưu lại mấy trăm triệu đô la.
Một người phụ nữ thông minh như Trần Ngư đương nhiên không có khả năng đối đầu trực diện với Kamiyama Yui, cô ta có địa vị cao. Có một tên côn đồ hàng đầu như Tề Đẳng Nhàn ở đây mà cô ấy không cần thì chẳng phải là một kẻ ngốc sao?
Kamiyama Yui không để ý tới, mà thản nhiên nói: “Nhanh chóng cút về Nam Dương của cô đi, đừng nghĩ tới gây chuyện! Hà gia sẽ do tôi bảo hộ, cô không có cơ hội. Mặt khác nếu cô tạo thành tổn thất gì mà tôi không muốn nhìn thì đoán chứng đến tư cách trở về cô cũng không có đâu.”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Liễu Tông Nham Toái có biết cô nói lời này không?”
Kamiyama Yui nói: "Nham Toái sư phụ kính sợ anh nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều kính sợ anh. Võ công cao không giải quyết được tất cả mọi chuyện!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Võ công cao dúng là không thể giải quyết tất cả mọi chuyện nhưng võ công cao đến trình độ như tôi thì toàn bộ mọi chuyện đều có thể dùng võ công để giải quyết.”
Kamiyama Yui không khỏi cười lạnh một tiếng, người phụ nữ ử hung ác bên cạnh hơi nhướng mày.
Người phụ nữ đầy sát khí này tiếp lời nói: “Dù anh có giỏi chiến đấu đến đâu thì có thể trường sinh bất tử hay sao? Cao thủ võ học chết ở trong tay chúng tôi, không mười thì cũng tám người. Anh có muốn thành người thứ chín không?”
Trần Ngư nhìn người phụ nữ sát khí toàn thân này, đột nhiên nhìn thấy một hình xăm trên mu bàn tay trái của cô ta, ánh mắt không khỏi chìm xuống.
Không chờ Tề Đẳng Nhàn đáp lời, Kamiyama Yui vẫy tay nhẹ nói: "Đi thôi."
Hai người họ rời đi.
Cũng không làm gì Trần Ngư mà chỉ cảnh báo cô một chút thôi.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Ngư, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Sao nghiêm trọng như vậy..."
Trần Ngư cười nói: "Có anh ở bên cạnh tôi đương nhiên sẽ không sợ hãi. Tuy nhiên, người phụ nữ bên cạnh Kamiyama Yui thật sự có bối cảnh lớn, khiến tôi có chút sợ hãi!"
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt hỏi: "Ồ? Nói thế nào đây!"
Trần Ngư nói: "Tôi vừa nhìn thấy hình xăm trên mu bàn tay trái của cô ta, nó thuộc về một tổ chức đặc thù. Tên của tổ chức này là Quần Lang!"
Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi: "Tại sao không gọi là Bạch nhãn lang?"
Trần Ngư quá lười để ý đến những lời chêm chọc cười của anh chàng này, nói tiếp: “Tổ chức này không phải là một tổ chức khủng bố bình thường. Họ đã làm rất nhiều chuyện khủng khiếp! Ví dụ như họ ám sát các quan chức cấp cao của một số quốc gia và kích động các cuộc tấn công ác ý ở vùng Trung Đông hỗn loạn. Phát động đảo chính ở một số khu vực nhạy cảm của Lục địa đen..."
Tề Đẳng Nhàn nghe, không khỏi thở dài một hơi, sao nghe quen quen thế nhỉ?
Trần Ngư nói: "Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là họ đã từng đánh cắp đầu đạn hạt nhân của Tuyết quốc và dùng nó để đe dọa một số quốc gia văn minh để cung cấp tài nguyên họ cần."
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lập tức vui mừng.
"Anh cười cái quái gì. Những kẻ này chính là những kẻ liều mạng thực sự, loại người có thể ôm C4 đồng quy vu tận với anh đấy! Dù võ công của anh có cao nhưng để họ bắt được một chút khoảng cách cũng sẽ bị chơi chết.” Trần Ngư lại nhíu mày nói.
Cô ấy luôn sợ hãi trước việc Tề Đẳng Nhàn bị Huyết Khô Lâu của "Vân đỉnh thiên cung" cho nổ tung, ngày hôm đó, cô và Lý Vân Uyển suýt chết trong vụ nổ trị giá hai đến ba tỷ kia.
Tề Đẳng Nhàn cong môi nói: "Sao Kamiyama Yui kia lại có đủ tự tin để khiêu chiến tôi? Dù sao ngày đó Liễu Tông Nham Toái đã nói chuyện đến mức đó! Hoá ra cô ta đã tìm được tổ chức này để dựa vào ha!"
Trần Ngư nói: "Hội Huyền Dương có năng lực rất lớn, đừng đánh giá thấp họ!"
"Nếu tổ chức Quần Lang này thực sự ủng hộ hội Huyền Dương hết mức vậy thì tôi thực sự phải lùi bước..."
"Không phải là tôi sợ, mà là tôi lo lắng sẽ liên lụy đến quá nhiều chuyện, cũng sẽ ảnh hưởng đến anh."
"Rốt cuộc, họ làm mọi việc mà không có điểm mấu chốt, không từ thủ đoạn.”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, cái tổ chức Quần Lang này trong mắt tôi chính là một đứa em trai trong số các em trai. Cứ yên tâm làm việc của cô đi, giao bọn họ cho tôi giải quyết!"
Trần Ngư cau mày nói: "Nếu có thể giết luôn bọn họ thì tốt quá. Tuy nhiên, nếu không chắc chắn thì tốt nhất không nên hành động hấp tấp. Những kẻ này đi trả thù người khác thật là đáng sợ!"
"Đáng sợ cái bíp!" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Trần Ngư cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có lẽ quá khoác lác, khi võ công đã đạt đến trình độ này sẽ cảm thấy không cần để bất cứ kẻ nào vào mắt. Quần Lang lợi hại, những gì nên nói cô ấy đều đã nói nhưng tên này vẫn có biểu tình ông đây là vô địch thiên hạ, khiến cho người ta thật đau đầu!
Khi Tề Đẳng Nhàn đứng dậy thanh toán hóa đơn, anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho cha mình.
"Cha, đưa tên Tham Lang kia đến Hương Sơn, để anh ta xử lý chút việc!" Tề Đẳng Nhàn nói.
Nghe xong lời này, Tề Bất Ngữ không khỏi sửng sốt, sau đó thở dài, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tự cha nhìn đi, ở Hương Sơn có một số việc cần anh ta giải quyết.”
Tề Bất Ngữ ồ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Ông ấy đi ra khỏi phòng quản giáo, bước đến căng tin nơi đang phục vụ bữa ăn.
Vừa vào nhà ăn, nhóm cảnh ngục lập tức chào, đồng thanh nói: "Đại đương gia!"
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, đây là ngục tù bình thường hay là đã bị thủ lĩnh thổ phỉ chiếm giữ làm tổ thổ phỉ rồi chứ?
Bình luận facebook