• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (3 Viewers)

  • Chương 196-200

Chương 196 Triệu Mộng Long

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn kéo cung cài tên, nhắm vào con ngựa bị thương nghiêm trọng trên mặt đất, tất cả mọi người đều không nhịn được kêu lên sợ hãi.

Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ càng đen như đáy nồi, cắn răng nói: "Phô trương thanh thế?! ”

“Nếu anh dám động ngựa của tôi, tôi sẽ để cho cả nhà anh chôn cùng nó!”

“Ma Đô Dương gia uy nghiêm, anh không thể xúc phạm!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Trá lại tôi muốn nhìn xem, Ma Đô Dương gia uy nghiêm, lợi hại bao nhiêu! ”

Đừng nói chỉ là một Dương gia, cho dù là từng là độc quyền giàu nhất Hoa quốc, ở trong mắt hắn cũng không tính là cái gì.

Thậm chí, Cổ Tân Tư Cơ, vị siêu cấp trùm lớn đến từ Tuyết quốc này, nắm trong tay huyết mạch kinh tế của một quốc gia lớn như vậy, hắn làm gì từng để vào mắt?

"A!"

Dây cung buông lỏng, mũi tên bay ra!

"Phập!"

Một tiếng vang trầm thấp, đầu ngựa bị xuyên thủng, con ngựa này ngay cả hừ cũng không hừ nổi một tiếng, trong nháy mắt chết ngay tại chỗ.

"Nào, nói cho tôi biết, cô có uy nghiêm gì?" Tề Chờ Nhàn buông cung Composite xuống, thản nhiên hỏi.

Đầu óc Dương Phỉ Phỉ thoáng cái nổ tung, tức giận đến toàn thân đều run rẩy, ngựa của cô là chuyện nhỏ, sáu mươi triệu đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là một cọng lông trên chín con trâu!

Thế nhưng, Tề Đẳng Nhàn lại ở trước mặt cô, một mũi tên bắn chết ngựa của cô, đồng nghĩa với hai cái tát này trực tiếp vả lên mặt nàng!

Dương Quan Quan nhìn thấy một màn này, không nén nổi cảm giác sợ hãi mà đứng lên, cô ở Dương gia mười mấy năm, nếm qua không ít khổ sở, đối với những người của Dương gia này đều vô cùng sợ hãi, nhìn thấy sự tức giận trên mặt Dương Phỉ Phỉ lúc này, cô càng luống cuống tay chân.

Đầu Kiều Thu Mộng cũng có chút nổ tung, cái tên Tề Đẳng Nhàn này, thật sự là đi tới chỗ nào, chọc đến chỗ đấy, bây giờ, lại dám xúc phạm người của Ma Đô Dương gia!

Ma Đô chính là đô thị tài chính, Dương gia có thể đứng sừng sững chiếm một nơi ở Ma Đô, có thể tưởng tượng là có tiền như thế nào, mạnh mẽ như thế nào!

Tề Đẳng Nhàn chỉ là một con rối bị đẩy đến trước đài mà thôi, lúc nào cũng có thể bị coi là con rơi bị vứt bỏi, có tài cán gì, dám bắn chết ngựa quý của Dương gia?!

“Tên này điên rồi, một tên mặt trắng được bao nuôi mà thôi, lại dám bắn chết ngựa của cô Dương!”

“Đây là không để Ma Đô Dương gia vào mắt mà! Hắn cảm thấy Dương gia ở Ma Đô xa xôi, không làm gì được hắn? Thật ngây thơ! ”

“Người của Ma Đô Dương gia cũng dám chọc vào, điển hình là nước vào não rồi!”

"Tôi nhớ rõ tỉnh Đông Hải chúng ta có một vị con trai của nhân vật lớn trêu chọc người của Dương gia, kết quả, trong vòng một tháng, vị nhân vật lớn này bị thua lỗ đến cùng cực, con trai của ông ta, bị cắt đứt chân tay, đến bây giờ vẫn còn điên điên khùng xin cơm trên đường."

Mọi người thấp giọng nghị luận, dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy mạng hắn không còn dài.

Vẻ mặt Dương Phỉ Phỉ dữ tợn đánh giá Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan, nói: "Được, rất tốt! Dương Quan Quan đồ con hoang có bản lĩnh này, tìm một tên đàn ông quê mùa dám khiêu chiến với tôi! ”

Dương Quan Quan vẻ mặt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng sợ, một câu phản bác cũng không dám nói.

Cô biết ơn Tề Đẳng Nhàn cứu mình, nhưng lại chán nản khi Tề Đẳng Nhàn bắn chết ngựa của Dương Phỉ Phỉ, bây giờ, một chút đường sống cũng không có!

Đúng lúc này, ông chủ câu lạc bộ Thượng Động Triệu Mộng Long cưỡi một con ngựa lớn màu đen tới, nhìn thấy Hãn Huyết Bảo Mã nằm trên mặt đất, còn có một mũi tên cắm trên đầu ngựa, không khỏi sửng sốt.

“Cô Dương, đây là làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra với con ngựa của cô?” Triệu Mộng Long kinh ngạc vô cùng hỏi.

“Triệu hội trưởng anh tới vừa đúng lúc!” Dương Phỉ Phỉ sau khi nhìn thấy Triệu Mộng Long, sắc mặt âm trầm trở nên đẹp hơn rất nhiều.

Triệu Mộng Long từ trên lưng ngựa lớn nhảy xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Là có người tìm cô Dương gây phiền phức?! ”

"Đây là Triệu Mộng Long Triệu tổng của câu lạc bộ Thượng Động. Câu lạc bộ Thượng Động do Hắc Long thương hội nắm giữ quản lý, Triệu Mộng Long là em trai ruột của Triệu Hắc Long tiên sinh! ”

"A... Triệu Mộng Long, một trong hai con rồng của Hắc Long Thương Hội? Lần này bọn họ chết chắc rồi, cô Dương cũng không cần sử dụng của sức mạnh của Ma Đô Dương gia! ”

"Triệu Mộng Long tiên sinh là phó hội trưởng Hắc Long thương hội, đồng nghĩa với quyền thế ngập trời, mấy năm nay, cũng không biết bao nhiêu tên không có mắt chết thảm dưới tay anh ta."

"Ta nhớ Triệu Mộng Long tiên sinh vẫn luôn theo đuổi cô Dương chứ? Hy vọng có thể cùng Ma Đô Dương gia có quan hệ, liên thủ mạnh mẽ. ”

Triệu Mộng Long xuất hiện, làm cho các thành viên ở đây đều ghé tai nhau một phen.

Đây chính là nhân vật phong vân của Trung Hải, nhị đương gia của Hắc Long Thương Hội!

Dương Phỉ Phỉ đưa tay chỉ chỉ Dương Quan Quan, lạnh lùng nói: "Con nhỏ này, làm con ngựa tôi sợ hãi! Sau đó, tên mặt trắng nhỏ mà cô ta bao nuôi, để bảo vệ cô ta, giết chết con ngựa của tôi. ”

Triệu Mộng Long sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Quan Quan, nói: "Cô có biết cô Dương là khách quý tôi mời tới không? ”

Dương Quan Quan vẻ mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ nói: "Triệu tổng... Tôi, tôi... Tôi không có làm ngựa của cô ấy sợ hãi, là cô ấy phi ngựa đến đâm tôi..."

“Tôi không muốn nghe những lời giải thích này, tôi chỉ biết cô là kẻ thấp hèn hạ tiện đắc tội cô Dương!” Triệu Mộng Long lạnh lùng xua tay nói.

Trong lòng Dương Quan Quan ngay lập tức là một mảnh tuyệt vọng, quả nhiên, cường quyền đều là ủng hộ cường quyền, căn bản sẽ không để ý đến sống chết chóc của những người nhỏ bé như bọn họ.

Muốn đấu đá với Dương gia, cô còn lâu mới đủ tư cách!

Thậm chí, tránh bị người của Dương gia khi dễ, cô cũng không làm được.

"Lấy thẻ hội viên của cô ra." Triệu Mộng Long thản nhiên nói.

"Tôi... Tôi không có... Bạn tôi đã đưa tôi vào!” Dương Quan Quan đỏ mặt thấp giọng nói.

Mọi người nhất thời cười ha ha, cả đám nhao nhao lắc đầu.

"Quả nhiên là một con sâu đê tiện, ngay cả thẻ thành viên cũng không làm được, còn có mặt mũi cùng cô Dương khiêu chiến?"

“Đúng vậy, cô Dương coi như là cố ý phóng ngựa đụng cô, vậy cô thành thành thật thật để cho cô ấy đụng chết không phải là tốt rồi sao? Nó cũng có thể mang lại một số tiền cho gia đình! ”

“Thật không biết làm sao hai cái bào thai thấp hèn này có thể trà trộn vào câu lạc bộ Thượng Động, còn dám đắc tội cô Dương!”

Những lời cay nghiệt này, làm cho Dương Quan Quan đối mặt với Dương Phỉ Phỉ vốn cảm giác được sợ hãi cùng tự ti, vào giờ phút này rơi nước mắt.

Kiều Thu Mộng trầm mặt nói: "Triệu tổng, tôi là thành viên, dựa theo quy tắc của câu lạc bộ, một thành viên có thể mang theo một người bạn, tôi theo quy tắc mà đến. ”

Triệu Mộng Long nói: "Ai nói có thể? Tôi chưa bao giờ nói điều đó! ”

Kiều Thu Mộng ngẩn người.

Triệu Mộng Long nói: "Câu lạc bộ là do tôi mở, tôi muốn lập quy tắc gì, muốn bỏ đi quy tắc nào, đó là chuyện của tôi! ”

“Bây giờ, tôi rõ ràng nói cho cô biết, quy tắc này, không tồn tại!”

"Nếu cô đã dám mang người không phải thành viên vào, vậy cô cũng phải gánh trách nhiệm liên quan."

Dương Phỉ Phỉ ở một bên cười lạnh, ngồi chờ Triệu Mộng Long giúp mình ra xả cơn giận này.

Mặt Kiều Thu Mộng không kìm nổi trắng bệch, quả nhiên, sự việc lớn rồi, cô cũng bị liên lụy!

“Còn có anh, là anh bắn chết ngựa của cô Dương?” Triệu Mộng Long quay đầu, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên hỏi.

"Là tôi." Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, vẻ mặt lười nhác.

Triệu Mộng Long đưa tay chỉ chỉ vào giữa sân, nói: "Đứng đó đi. ”

Mọi người khó hiểu.

"Đứng đó đi, tôi bắn anh mười mũi tên, nếu anh có thể không chết, hôm nay tôi sẽ cho anh rời khỏi câu lạc bộ."

"Về phần hai người phụ nữ này, một người giao cho cô Dương xử lý."

"Một người khác, đến hộp đêm dưới danh nghĩa của tôi làm người bồi rượu một tháng, làm đủ một tháng sau, tôi để cho cô ấy đi."

Triệu Mộng Long một dáng vẻ cao cao tại thượng hất hàm sai khiến, đưa tay cầm lấy một cây cung Composite.
Chương 197 Quán quân đang ở đây

Lời yêu cầu Triệu Mộng Long khiến sắc mặt của tất cả mọi người ở đó đều trở nên tái nhợt, Không ngờ cách trừng phạt của anh ta, lại độc đáo đến thế.

Dương Phỉ Phỉ thế mà lại vỗ tay khen ngợi: “Hay lắm, không ngờ hội trưởng Triệu lại sáng tạo như vậy, tôi thích điểm này ở anh, vậy dùng cách này để dạy dỗ cậu ta đi”.

Cô ta đã biết trước dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn bị Triệu Mộng Long bắn thành cây sàng.

“Triệu Mộng Long là quán quân cấp tỉnh của một giải đấu bắn cung nghiệp dư, chim ở trên trời, anh ta còn bắn hạ được, để anh ta bắn mười mũi tên? Chuẩn bị chờ chết đi.”

“Đáng đời, ai bảo tên kia ra vẻ không biết sống chết, bắn chết con ngựa quý của cô Dương, lần này, đến lượt cậu ta gặp xui “.

“Kỹ thuật bắn cung của Triệu Mộng Long là số một của tỉnh Đông Hải. Nỗ lực luyện tập mấy năm, Nói không chừng có thể cạnh tranh với các cung thủ chuyên nghiệp”.

“Tôi cá hội trưởng Triệu sẽ không bắn chết cậu ta, cùng lắm cũng chỉ biến cậu ta thành kẻ tàn phế mà thôi, để nửa đời còn lại nằm trên giường bệnh mà hối hận”.

Sau một hồi kinh ngạc,mọi người lại bắt đầu thảo luận ầm ĩ, từng người một mang theo ánh mắt giễu cợt hướng về phía Tề Đẳng Nhàn, thậm nghĩ sắp có kịch hay để xem rồi.

Sắc mặt dương quăn quăn trắng bệch đến mức có chút dọa người, nói: “hội trường Triệu.......Tất cả mọi chuyện đều do tôi mà ra, xin anh hãy bỏ qua cho bạn của tôi, có gì thì cứ để tôi chịu trách nhiệm”.

“Một con đĩ như mày, có chịu trách nhiệm nổi không ?”

“Là ai đã cho mày cái sự tự tin đó, lại có thể nói ra những lời huênh hoang như thế ?”.

Dương Quan Quan nghe xong những lời Dương Quan Quan nói, liền trực tiếp cười lớn, trên mặt hiện lên đầy sự khinh bỉ.

Triệu Mộng Long cầm cung tên trong tay, nói: “ quần áo của cô ra phải để mọi người chiêm ngữơng, nếu mọi người cảm thấy vui vẻ, tôi có thể cân nhắc”.

Kiểu Thu mộng nhẫn nhịn, nói: “Làm người thì làm việc gì cũng nên chừa đường lui cho người khác các người có cần ức hiếp người quá đáng vậy không? Nói thế nào thì Dương Quan Quan cũng cùng chung huyết thống với cô mà Dương phỉ phỉ? “.

“Cùng chung huyết thống? Tôi khinh! Cô ta chính là nỗi nhục nhã của Dương Gia chúng tôi” Dương Phi Phỉ khoanh tay cười lạnh nói.

Tề Đẳng Nhàn đưa tay lên ngoáy tai,không vui, đáp: “Đây là loại ngôn thô tục gì thế? “.

Vậy thì như thế này đi! Cậu tên là Triệu Mộng Long đúng không? Tôi không cho cậu một cơ hội”

“Tôi có quen biết với anh cậu, Triệu Hắc Long”.

“Cậu thích người khác cởi đồ ra cho cậu xem?”

“Vậy cậu qua đó cởi đồ của Dương Phỉ Phỉ ra cho mọi người chiêm ngưỡng, tôi có thể nể mặt anh trai cậu mà bỏ qua cho cậu là lần này”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói xong, hiện trường bùng nổ ngay lập tức.

Mọi người đều dùng ánh mắt kì quái hướng về Tề Đẳng Nhàn.

Ngay cả Dương Phỉ Phỉ và Triệu Mộng Long cũng vô cùng ngạc nhiên.

Sắc mặt Kiều Thu Mộng trắng bệch, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn điên rồi, lần trước cô ta từng nhìn thấy Hắc Long nhượng bộ Tề Đẳng Nhàn, nhưng sau đó Tề Đẳng Nhàn đã nói rằng đó là vì từng chăm sóc Triệu Hắc Long trong tù.

Sự việc lần trước cũng đã qua rồi, chút tình nghĩa ấy cũng chấm dứt.

Vậy mà bây giờ hắn dám nói ra những lời huyênh hoang như thế?

Triệu Mộng Long là em trai ruột của Triệu Hắc Long, Triệu Hắc Long sẽ vì chút tình nghĩa kia mà bảo vệ hắn, không hướng về em trai của mình ư ? Sao điều đó có thể xảy ra được chứ?

Dương Quan Quan cũng sửng sốt nhìn Tề Đẳng Nhàn, từ nhỏ đến lớn, cô ta bị những người liên quan đến Dương Gia bắt nạt không ít, thỉnh thoảng ở bên ngoài cũng có người đi đường tốt bụng nó đỡ, chỉ là bất kể là ai ngay cả do thám của sở kiểm sát sau khi biết đối phương là người của Dương Gia liền giả vờ như không nhìn thấy gì hết.

Tề Đẳng Nhàn là người đầu tiên sau khi biết thân phận của đối phương vẫn dám đứng ra thay cô trút giận.

“Cậu điên rồi sao? Ăn nói nhố nhăng như vậy? Não bị úng nước à?”

“Đồ tạp chủng, bắn chết ngựa của tôi, mà còn dám nói những lời sỉ nhục tôi vậy à?”.

“Xem ra, cậu thật sự không để Dương gia ở Ma Đô chúng tôi vào mắt”

“Đừng nói là cậu quen biết hội trưởng Triệu, cho dù cậu quen biết chủ tịch Dương Lệnh Quang, hôm nay tôi nhất định sẽ cho cậu chết tại nơi này”.

Dương Phỉ Phỉ nổi lên cơn giận dữ.

Mặt mũi của Triệu Mộng Long cũng trở nên u ám, cười lạnh nói: “Cậu nghĩ bản thân là cái gì, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm* được người khác bao nuôi mà thôi, anh tôi còn cần cậu nể mặt sao? “

*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp được người khác bao nuôi hoặc sống dựa vào người khác, thường được dùng với ý châm biếm.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, đáp: “Hay là cậu thử gọi cho anh cậu xe m, tôi nể mặt anh ta, anh ta dám không nhận? “.

“Đồ ngu, đi chết đi” Triệu Mộng Long hừ lạnh một tiếng, giương cây cung phù hợp nằm trong tay lên.

Cùng lúc Tề Đẳng Nhàn bắt bắt lấy một cây cung phù hợp giương lên.

Rút ra một mũi tên từ túi rồi đặt lên dây cung.

“Vút”

Một âm thanh chói tai vang lên, mũi tên của Triệu Mộng Long được bắn ra, lao thẳng đến giữa lông mày của Tề Đẳng Nhàn.

Tất cả mọi người đều hét lên, một vài cô gái che mắt lại vì sợ nhìn thấy cảnh Tề Đẳng Nhàn bị mũi tên đâm xuyên qua đầu.

Dây cung trong tay Tề Đẳng Nhàn cũng phát ra âm thanh, một mũi tên lao ra trong nháy mắt.

Hai mũi tên va chạm vào nhau trên không trung, một tia lửa được tạo ra bởi vụ va chạm.

Mũi tên do Tề Đẳng Nhàn bắn từ phía sau thực sự đã trúng mũi tên của Triệu Mộng Long, điều đó giúp hắn sống sót.

“Cái gì? “

“Kỹ thuật bắn cung của tên này...”

“Triệu Mộng Long là quán quân của giải vô địch bắn cung toàn tỉnh đấy. Thế mà lại có người sở hữu kỹ thuật bắn cung đỉnh hơn anh ta? “

“Tôi bị hoa mắt rồi ư? Triệu Mộng Long bắn cậu ta, cậu ta trực tiếp bắn bay mũi tên của Triệu Mộng Long luôn?”

Một vài người chứng kiến cảnh tượng này đã không tin vào mắt mình nữa, bởi vì hiện thực nó quá khoa trương.

Triệu Mộng Long cũng không dám tin, trong hội bắn cung nghiệp dư, lại có người có kỹ thuật bắn cung lợi hại hơn anh ta, nghe xong mấy lời bàn tán kia, sự tức giận trong người càng dâng cao.

“Bốp bốp bốp”.

Triệu Mộng Long không nói hai lời, gia tăng tốc độ, liên tiếp bắn liền ba mũi tên.

Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm, sau khi Triệu Mộng Long bắn, ngay lập tức hắn đáp trả bằng một mũi tên .

“Bộp”

“Bộp”

“Bộp”

Ba am thanh sắc, ba chuỗi tia lửa”.

Ba mũi tên mà Triệu Mộng Long bắn lao nhanh về phía Tề Đẳng Nhàn, không có ngoại lệ, tất cả đều bị Tề Đẳng Nhàn bắn trúng. Sắc mặt Triệu Mộng Long dần trở nên trắng bệch, bây giờ anh ta có thể chắc chắn kỹ thuật bắn cung của người này thâm uyên hơn anh ta.

Mục tiêu của anh ta là đầu của Tề Đẳng Nhàn, mà mục tiêu của Tề Đẳng Nhàn là mũi tên mà anh ta bắn ra.

Triệu Mộng Long muốn bắn mũi tên thứ tư, Tề Đẳng Nhàn không còn nhường anh ta nữa, giương lên mũi tên đầu tiên.

“Phốc”

Triệu Mộng Long cảm nhận được lòng bàn tay đau nhói, vội vàng bỏ cây cung xuống, sau đó là một cảm giác đau đến thấu xương truyền từ lòng bàn tay đến.

Nhìn xuống thì thấy một mũi tên xuyên qua lòng bàn tay chảy rất nhiều máu.

“Quán quân của tỉnh ?”

“Ở đây ?”

Tề Đẳng Nhàn bình thản hỏi, tùy ý ném cây cung sang một bên

Mọi người nhìn đến cảnh này thì không khỏi sững sờ, đường đường là quán quân giải vô địch bắn cung của tỉnh Đông Hải, thế mà lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại, hơn nữa còn bị đánh bại một cách nhục nhã như thế.

Tề Đẳng Nhàn để anh ta bắn đủ bốn mũi tên.

“Cậu chết chắc rồi, dám bắn bị thương chủ tịch câu lạc bộ Triệu Mộng Long, mười mạng cũng không đủ để cho cậu dùng.

“Cậu đắc tội với Dương gia ở Ma Đô có lẽ sẽ không chết ngay, đó dù sao cũng là thế lực bên ngoài, nhưng cậu làm hội trưởng Triệu bị, tôi bảo đảm cậu sẽ không nhìn thấy mặt trăng của tối nay”

“Đúng là không biết sợ, cậu không biết thương hội Hắc Long là thế lực gì sao? Lát nữa để tôi xem cậu chết như thế nào”.

Mọi người đều la hét, không ngờ rằng Triệu Mộng Long sẽ thua, càng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ bắn bị thương anh ta.
Chương 198 Lại dám làm sao.

“Aaaa. Cậu dám làm tôi bị thương ?”

Triệu Mộng Long che lấy cổ tay với mũi tên đang cắm trong đó, hét lên gay gắt

Đến cả Dương Phỉ Phỉ cũng không thể không kinh ngạc, tên này cũng to gan quá đấy, thế mà lại dám làm Triệu Mộng Long vị thương ngay trên địa bàn của anh ta

Sau khi Dương Quan Quan nghe Triệu Mộng Long gào thét, bị dọa đến sắc mặt khó coi, nắm lấy tay của Kiều Thu Mộng, hỏi: “ Mộng Mộng, chúng chúng chúng....chúng ta phải làm sao đây?”

Kiều Thu Mộng cũng hoang mang lo sợ, thì thầm đáp: “Làm sao bây giờ, tớ cũng không biết nên làm sao đây? Tề Đẳng Nhàn đắc tội với Dương Phỉ Phỉ, lại còn làm Triệu Mộng Long bị thương....! “.

Duy chỉ có Lý Vân Uyển thần sắc bình ổn đứng một bên, trong mắt cô ấy, kẻ dám đối đầu với một con rồng ngọc cương ngạnh như Tề Đẳng Nhàn, không phải đám cá tạp kia có thể đối phó được.

“Triệu tiên sinh...anh anh anh không sao chứ ?”

“Tôi bằng lòng chịu trách nhiệm toàn bộ hậu quả, xin anh đừng tức giận....”

Mặc dù hiện tại Dương Quan Quan vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn đứng lên.

Cô ta biết tất cả đều do cô ta mà ra, vì thế, phần trách nhiệm này nên để cô ta chịu.

“Cút ra “. Triệu Mộng Long giơ tay lên giáng một cái tát thật mạnh lên mặt của Dương Quan Quan, mạnh đến mức khiến Dương Quan Quan phải nuốt những lời đang nói vào bụng.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn dần trở nên u ám, đột nhiên hắn bước lên phía trước, trong chốc lát đã đứng trước mặt Triệu Mộng Long.

“Xin lỗi đi! “

Tề Đẳng Nhàn nhìn chằm chằm Triệu Mộng Long, thấp giọng nói.

“Xin lỗi? Bảo Triệu Mộng Long tôi đi xin lỗi mấy kẻ hèn hạ các người? “. Triệu Mộng Long phẫn nộ, tát vào mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn đỡ lấy cái tát, bóp chặt cổ tay của anh ta, cười như không cười nói: “ Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, huống hồ người cậu đánh là thú ký của tôi”.

Triệu Mộng Long nghiến răng đáp: “ Tôi đánh cô ta thì có làm sao?”

“Lát nữa tôi nhất định sẽ xử lý hết đám chó cái hôi thối kia, trước tiên sẽ tính toán mối thù cậu đã bắn tôi”

“Nói đi, cậu muốn chết như thế nào? “

Tề Đẳng Nhàn không khỏi bật cười, nói: “Cậu muốn bắn chết tôi, vậy tại sao tôi không được bắn cậu? Hơn nữa, tôi còn nương tay mà”.

Ánh mắt Triệu Mộng Long lạnh lẽo, hung hãn đáp: “ Tôi muốn giết chết cậu, đó là cái giá cậu phải trả, ai kêu cậu dám lộng hành ở địa bàn của tôi? “.

“Tôi muốn giết chết cậu, đó cũng là điều hợp tình hợp lí và hợp pháp cậu nên đứng đó để tôi bắn một mũi tên vào đầu cậu”

“ Nhưng mà cậu phản kháng rồi, đó là điều không hợp tình hợp lí, thậm chí là vi phạm pháp luật”

“Bởi vì đây là địa bàn của tôi”.

“Địa bàn của tôi, luật của tôi là lớn nhất”

Tề Đẳng Nhàn ồ lên một tiếng, sau đó nắm lấy mũi tên ở bên tay còn lại,lắc mạnh nói:” Vậy cậu đúng là lợi hại, dọa chết tôi rồi”.

“Aaaaaa...”

Triệu Mộng Long hét lên giống như một con lợn đang bị làm thịt, đau đớn đến mức quỳ xuống dưới chân Tề Đẳng Nhàn, cơ thể liên tục co giật, gần như là bất tỉnh.

Mọi người xem đến đây không khỏi rùng mình

“Tên này không phải điên rồi chứ, cậu ta biết hôm nay không thể ra khỏi đây, nên kéo theo người chết chung đấy chứ?”

Tôi thấy cậu ta chắc chắn là có ý đồ này, mọi người tránh xa cậu ta ra một chút ,đừng khiêu khích cậu ta ,kẻo bị kéo chết chung đấy”.

“Cô Dương ,tránh xa tên sát nhân đó ra đi, cậu ta cũng biết mình sắp phát điên rồi”

Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ cũng tái nhợt, vội lùi về sau mấy bước , sợ Tề Đẳng Nhàn bị dồn vào đường cùng, kéo theo cô ta chết chung.

Lúc này, bảo vệ của câu lạc bộ Thượng Động cũng gấp gáp chạy đến nơi.

Tổng cộng có mấy chục người, trên tay mỗi người đều có một cây gậy, đều là một khối dày đặc, cùng nhau chạy qua có vẻ rất ngột ngạt.

Tề Đẳng Nhàn, cậu mau buông hội trưởng Triệu ra, cậu mươi bị đánh chết sao? “ Kiều Thu Mộng không khỏi lo lắng, lớn tiếng khiển trách.

“Khi đàn ông làm việc, phụ nữ nên im lặng”. Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Kiều Thu Mộng. Bình thản nói.

Kiều Thu Mộng sửng sốt một lúc, sau đó liền đỏ mặt, đây là lần thứ hai Tề Đẳng Nhàn nói với cô mấy lời này.

Kiều Thu Mộng quay đầu nói với Lý Vân Uyển: “Cậu với anh ấy có quan hệ tốt, cậu đi thuyết phục anh ấy đi”.

Lý Vân Uyển có chút ngạc nhiên, sau đó khóc cũng không được mà cười cũng không xong, các người là vợ chồng, sao lại nhờ tôi đi thuyết phục, đây là cái lý lẽ gì thế?”.

Nhưng mà mặt mũi của Kiều Thu Mộng vẫn phải giữ, nhưng cô chưa kịp mở miệng,mặt của Triệu Mộng Long đã bị giáng một cái tát thật mạnh.

Tề Đẳng Nhàn nhấc Triệu Mộng Long đến trước mặt bảo vệ, rút mũi ở tay của Triệu Mộng Long ra, chĩa vào cổ họng anh ta.

“Không được qua đây, nếu tiến thêm bước nữa, sếp của các người sẽ chết tại đây” Tề Đẳng Nhàn cười nửa miệng nói.

Đám bảo vệ lập tức không dám tiến lên, vô cùng sợ hãi.

Lý Vân Uyển biết tình hình không ổn, vội kéo Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng ra phía sau Tề Đẳng Nhàn.

Phòng trừ việc bị bắt làm con tin dọa Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không thể không tán thưởng Lý Vân Uyển.

Vị ngự tỷ này ,trước đây khá rụt rè, sau đó đi theo hắn gặp nhiều hoàn cảnh như này, ngược lại bây giờ lại là người bình tĩnh nhất, to gan nhất.

“Hừ, cho dù cậu thoát ra khỏi câu lạc bộ này dựa vào việc bắt giữ hội trưởng Triệu, thì cậu cũng không sống nổi qua đêm nay”.Dương Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, nói:” thương hội Hắc Long là nơi cậu có thể đắc tội sao?

“Xin lỗi tôi đã đắc tội rồi” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, thản nhiên đáp.

Hô hấp của Dương Phỉ Phỉ ngưng trệ, tên này đơn giản chỉ là một tên không hiểu đạo lý, nói gì cũng không khuyên ngăn được.

Triệu Mộng Long đã cạn kiệt sức lực vì sự dày vò, anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt oán giận:”Anh muốn làm ?”.

“Tôi chẳng hứng thú gì với việc giết chết anh, chỉ là tôi có chút hứng thú với câu lạc bộ này của anh”.

“Vậy như thế này đi”

“Anh đem câu lạc bộ này tặng cho thư ký của tôi xem như là món quà mà anh chuộc lỗi những việc anh vừa làm với cô ấy”.

“Sau đó, tôi bắn một mũi tên vào tay cậu lần nữa, mọi chuyện chấm dứt ở đây”.

Tề Đẳng Nhàn cười nhìn anh ta,chầm chậm nói.

Triệu Mộng Long nghe thấy hai yêu cầu này thì sững sờ, sau đó tức giận nói: “Cậu là đồ ngốc à?”

“Cậu có biết câu lạc bộ này trị giá bao nhiêu không? Tôi tặng nó cho cô ta sao? Tôi sợ sẽ trực tiếp giết cô ta luôn đấy!”

“Còn muốn đâm vào tay còn lại của tôi? Đùa sao?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay tát một cái vào mặt Triệu Mộng Long , cười nói: “Nói hay lắm!”

Răng của Triệu Mộng Long gần như bị gãy, nhổ ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cứ sỉ nhục tôi đi, anh trai tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu !”

Dương Phỉ Phỉ lắc điện thoại di động nở nụ cười giễu cợt, nói: “Tôi vừa gọi cho Triệu Hắc Long tiên sinh rồi, anh ta đang ở gần đây, rất nhanh sẽ đến đây thôi”.

“Ồ? Cô gọi cho con cá chạch đấy tới đây sao?” Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên một chút, sau đó tùy tiện lôi Triệu Mộng Long ra ngoài: ”Để con cá chạch tới nói chuyện với tôi!”

Tất cả mọi người đều ngẩn người, tên này điên đến vậy sao?Không thèm để thương hội Hấc Long vào mắt?.

Lý Vân Uyển nói: “Anh Tề, sao anh lại thả anh ta ra? “

Triệu Mộng Longq cũng cười nhăn nhở, định ra lệnh cho bảo vệ đánh chết Tề Đẳng Nhàn.

Lời vừa nói đến môi, anh ta liền cảm thấy một làn gió mát thổi tới trước mặt, vù một tiếng, một mũi tên trực tiếp cắm xuống nền đất bên cạnh anh ta, gò má cũng bị mũi tên làm xước.

Vì thế lời vừa đến miệng liền vội vàng nuốt vào trong.

“Tôi thả anh ta ra , anh ta dám làm gì”.

Trong tay của Tề Đẳng Nhàn , không biết từ bao giờ đã có thêm một cây cung, lúc này, vẫn đang duy trì tư thế giương cung bắn tên.
Chương 199 Triệu Hắc Long xuất hiện

Đối mặt với sự hăm dọa đến tính mạng, Triệu Mộng Long thực sự không dám ra lệnh cho đám bảo vệ của anh ta xông lên, anh ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là một kẻ mất trí có thể làm bất cứ điều gì.

Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng lo lắng, cảm thấy rằng vực thẳm đang ở ngay trước mắt, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, họ sẽ bị đập thành từng mảnh.

"Cậu ta còn muốn nói chuyện với Triệu Hắc Long tiên sinh sao? Tôi thấy não của cậu ta bị úng nước rồi. Cậu ta dày vò em trai của Triệu Hắc Long tiên sinh như vậy, lại còn muốn lấy lòng anh ta?"

"Triệu Mộng Long là em trai ruột của Triệu Hắc Long, bị cậu ta đánh đến thảm hại như vậy, tôi cá lát nữa Triệu Hắc Long đến, chắc chắn sẽ đem cậu ta ra phân thành từng mảnh"

"Đúng vậy… Hôi trưởng Triệu Hắc Long đúng như tên gọi của anh ta, anh ta nổi tiếng là tàn nhẫn, ai khiêu khích anh ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!"

Mọi người đều lắc đầu, cho rằng thả Triệu Mộng Long không phải là một quyết định đúng đắn của Tề Đẳng Nhàn.

Trước mắt hắn, đúng thật chỉ có một con đường, đó chính là bắt Triệu Mạnh Long làm con tin, dẫn người rời đi câu lạc bộ Thượng Động, sau đó lập tức bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt.

Bây giờ, hắn ngạo mạn thả Triệu Mộng Long ra, hơn nữa còn nói sẽ ngồi đợi Triệu Hắc Long đến nói chuyện với hắn?

Hắn nghĩ mình là cái gì?

Kiều Thu Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có thể đừng giả bộ, đừng kiêu ngạo như thế có được không? "

"Chuyện lần trước, ân tình Triệu Hắc Long nợ anh đã chấm dứt rồi!"

"Hơn nữa, lần này người anh động vào chính em trai của anh ta, lại còn đánh hắn đến thảm hại như vậy".

"Anh cảm thấy Triệu Hắc Long sẽ kiên nhẫn ngồi xuống và nói chuyện tốt với anh sao?"

"Tên khốn kiếp, anh hại chết chúng tôi rồi!"

Lý Vân Uyển ho khan một tiếng, nói: "Mộng Mộng, đừng nóng nảy như vậy, cứ để anh Tề xử lý đi! Hơn nữa, chuyện này không phải lỗi của anh ấy, em trách anh ấy làm gì?"

Kiều Thu Mộng tức giận đến mức muốn cười nhạo lại, nhưng thấy Dương Quan Quan gật đầu thay lời Lý Vân Uyển, cô ấy chỉ có thể nuốt giận.

Cô ấy không ngờ rằng hai người bạn thân nhất sẽ có quan điểm trái ngược với cô ấy vì Tề Đẳng Nhàn

Cảm giác bị phản bội, thậm chí bị cô lập tự phát sinh.

Dương Quan Quán cũng hết cách rồi, thay vì quỳ xuống van xin thà tin Tề Đẳng Nhàn dù sao đôi bên cũng chỉ vì cùng chung một chữ"Tử".

Triệu Hắc Long rất nhanh đã đến nơi, Dương Phỉ Phỉ đã trực tiếp ra hoan nghênh anh ta.

"Cô Dương". Sau khi Triệu Hắc Long nhìn thấy Dương Phỉ Phỉ, vẻ mặt vô cùng tôn kính

Ma Đô Dương gia, sức ép của bốn chữ này đến cả Triệu Hắc Long, kẻ thống trị khu vực Trung Hải, khi gặp cũng phải khách sáo

Dương Phi Phi gật đầu nói: "Hội trưởng Triệu, anh đến thật quá đúng lúc..."

Triệu Hắc Long hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Là như thế này, Ở đây, tôi gặp phải một kẻ thấp hèn, cho nên muốn dạy cho cậu ta một bài học, nhưng đến cuối cùng, cậu ta dã man một tên bắn chết ngựa của tôi!"

"Triệu Mộng Long tiên sinh ra tay giúp đỡ, ngược lại không ngờ bị đánh đến thảm hại, trực tiếp bị phế mất một cánh tay!"

"Hội trưởng Triệu, anh là người đứng đầu của thương hội Hắc Long, nhất định phải bảo vệ công lý!"

Dương Phỉ Phỉ nói với Triệu Hắc Long, giọng điệu của cô ta lạnh lùng mang theo sự thù hận.

Sau khi Triệu Hắc Long nghe thấy những lời này, anh ta cũng vô cùng tức giận, hét lên: "Có người dám xúc phạm cô Dương, một vị khách quý đến từ Ma Đô trên địa bàn của thương hội Hắc Long của chúng ta? ".

"Còn dám đánh em trai tôi bị thương nặng như vậy?"

"Chẳng lẽ không để thương hội Hắc Long chúng ta vào mắt sao?"

"không để Triệu Hắc Long tôi vào mắt sao? !"

Triệu Mộng Long lúc này đã lấy lại được chút sức lực, chống đỡ để ổn định cơ thể,: “Anh ơi… bọn họ không chỉ đánh em mà còn yêu cầu em phế bỏ cánh tay còn lại, đồng thời muốn em từ bỏ câu lạc bộ.

Triệu Hắc Long kinh ngạc một lúc, sau đó cười vì tức giận.

"Thật hiếm khi thấy Triệu Hắc Long tiên sinh tức giận như vậy …"

"Triệu Hắc Long nổi trận lôi đình rồi, chậc chậc chậc chậc, không biết tên này sẽ bị giết như thế nào đây?"

"Ai dám đắc tội hội trưởng Triệu Hắc Long, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp".

"Phải đấy, phải biết rằng, khi các lãnh đạo từ bên trên đến Trung Hải để kiểm tra công việc, các nhà lãnh đạo của Trung Hải cũng phải chào hỏi hội trưởng Triệu trước và yêu cầu anh ta kiểm soát cấp dưới của mình."

"Hội trưởng Triệu quen biết người của chính quyền lẫn người của xã hội ngầm, hôm nay tên kia khó có người chống đỡ!"

Mọi người hiếm khi thấy Triệu Hắc Long tức giận như vậy, lúc này không thể không cảm thấy ớn lạnh, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Triệu Hắc Long cười toe toét và nói: "Hay, hay lắm".

"Bắn chết con ngựa yêu quý của cô Dương- khách quý của thương hội Hắc Long chúng ta, lại còn dám em trai tôi bị thương ?"

"Hôm nay, tôi sẽ để cậu nói này của mình ở đây!"

"Cho dù cậu ta có là Thiên Vương Lão Tử, cũng phải lột da cậu ta!"

Nghe thấy Triệu Hắc Long lời nói như sấm, Kiều Thu Mộng sắc mặt tái nhợt cô biết rất rõ, trong tình hình này một chút ân tình của Tề Đẳng Nhàn là không đủ!

Dương Quan Quan cũng sợ hãi run lên, toàn thân run rẩy — đây là sức ép kinh người của những nhân vật đứng đầu Trung Hải sao? Thật đáng sợ!

"Tề tổng, hay là anh gọi cho thần bí lão tổng đi….Nhờ ngài ấy giúp đỡ chúng ta, có lẽ chúng ta còn có cơ hội." Dương Quan Quan quay đầu lại kinh hãi nói.

Tuy nhiên, Lý Vân Uyển đã vẫy tay và ấn vào vai Dương Quan Quan để cô ta bình tĩnh lại.

"Đúng đấy, Tề tổng, chắc anh có thông tin liên lạc của lão đại thần bí nhỉ ? Gọi ngài ấy tới đây nhất định sẽ có ích!" Kiều Thu Mộng mắt cũng sáng lên nói.

Tề Đẳng Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ, lười biếng dựa vào lan can không nhúc nhích.

Kiều Thu Mộng không thể không sửng sốt một lúc, sau đó nổi giận đùng đùng, đây là thái độ gì thế ?.

“Anh, chính là cái tên khốn kiếp này, anh xem, cậu ta còn giả bộ như không có việc gì!” Triệu Mộng Long chỉ vào Tề Đẳng Nhàn phẫn nộ nói.

"Triệu tổng, hãy cẩn thận một chút,tôi không ngại nhìn thấy bất kỳ cảnh máu me nào đâu!" Dương Phi Phi che miệng cười, ánh mắt giễu cợt.

Triệu Mộng Long tiến lên một bước, tức giận mắng Tề Đẳng Nhàn: "Tên nhãi ranh kia, anh của tôi đã tới rồi,sao cậu lại không nói nữa

"Không phải vừa rồi cậu rất kiêu ngạo sao?"

"Không phải cậu muốn phế đi cánh tay còn lại của tôi sao?"

"Không phải cậu muốn tôi giao câu lạc bộ này cho cậu sao?"

"Sao bây giờ lại nhát gan thế?".

"Nói chuyện đi chứ, cậu gia câm cái con mẹ gì? !"

Triệu Mộng Long tính cách hiếu thắng, mỗi khi nói một câu đều tiến lên một bước, trông tràn đầy khí thế.

"Ha ha ha! Tôi nhát gan ? Nhưng mà, đó là chuyện bình thường, không ai nhìn thấy hội trưởng Triệu Hắc Long mà không nhát gan cả".

"Đúng vậy, Triệu Hắc Long tiên sinh là ai chứ, ai dám ra vẻ ở trước mặt anh ta? Vốn dĩ không có bản lĩnh như vậy!"

"Chậc chậc chậc chậc, sự kiêu ngạo vừa nãy lập tức biến mất rồi".

Thấy Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc không lên tiếng, mọi người không nhịn được cười, chỉ trỏ hắn, cho rằng hắn nhát gan.

Dương Quan Quan sắc mặt tái nhợt, quả nhiên là đại boss Triệu Hắc Long tới, Tề Đẳng Nhàn không có khả năng đấu lại anh ta.

"Đm".

"Thằng khốn, nói chuyện với ông đây đi chứ, đừng có mà giả câm!"

Triệu Mộng Long tiến lên một bước, suýt thì chạm tay vào mũi của Tề Đẳng Nhàn.

Lúc này Triệu Hắc Long mới nhìn thấy rõ Triệu Mộng Long đang đối đầu với ai, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc đột nhiên ong ong.

"Bụp"

Tề Đẳng Nhàn nhướng mi, một cước đá bay ra ngoài.

Triệu Mộng Long bị đánh vào bụng, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cơ thể trượt về phía sau, cứ thế quỳ xa cách Tề Đẳng Nhàn hơn ba mét.

Anh ta há to miệng, điên cuồng nôn mửa, máu lẫn với phần da vàng, phun khắp mặt đất…
Chương 200 Thái độ

“Mẹ nó! Thằng nhóc này điên rồi, dứt khoát ném chuột vỡ bình đây mà!”

“Tiên sinh Triệu Hắc Long đến rồi, hắn còn dám ra tay?”

“Trời đất ơi… đá đến nổi ói máu luôn rồi, ra tay nặng quá, làm vậy là muốn đánh vào mặt hội trưởng Triệu đúng không?”

Mọi người nhìn bộ dáng đạp Tề Đẳng Nhàn nửa chết nửa sống của Triệu Mộng Long, da đầu run bần bật.

Dương Phỉ Phỉ nhìn cảnh tượng này cũng không tránh khỏi ngây ngẩn cả người, không phải lúc nảy Tề Đẳng Nhàn rất sợ hãi sao? Hiện tại sao hắn lại dám ra tay rồi!

Nhưng khi cô ta suy nghĩ lại thì đã hiểu, hiển nhiên là do hắn biết đã hết đường để đi nên mới muốn ném chuột vỡ bình.

Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Hắc Long, trong mắt ngập tràn chờ mong, muốn xem thử anh ta sẽ xử lý chuyện này ra sao.

Triệu Hắc Long hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.

Lời vừa nãy đã nói rất đầy đủ rồi, cho dù lão thiên vương có tới cũng sẽ khiến hắn lột một lớp da…

“Nói gì đây?” Tề Đẳng Nhàn vẫn lười biếng dựa một bên, nhìn Triệu Hắc Long, hỏi.

Khuôn mặt Triệu Hắc Long run lẩy bẩy, anh ta bước đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, bộp, trực tiếp quỳ xuống!

Mọi người đều trợn mắt há mồm!

“Giỡn hả? Hội trưởng Triệu vậy mà lại trực tiếp quỳ trước mặt tên nhóc này sao?”

“Trời đất ơi, Triệu Hắc Long – người sáng lập ra thương hội Hắc Long cư nhiên lại quỳ trước mặt tên mặt trắng này à?”

“Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào mà lại có thể dọa cho Triệu Hắc Long thành ra dáng vẻ này vậy?”

Cảnh tượng này khiến cho người ta như lạc vào trong mơ, rất ít người dám tin vào đôi mắt của mình.

Ngay cả Kiều Thu Mộng cũng bị dọa giật mình, con ngươi như sắp lọt ra khỏi hốc mắt, cô ta ngạc nhiên nhìn Triệu Hắc Long đang quỳ rạp trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chưa làm gì, chưa nói gì cả, hắn chỉ đơn giản hỏi Triệu Hắc Long một câu mà đã khiến anh ta quỳ xuống rồi sao?

Dương Quan Quan cũng vô cùng sợ hãi, Triệu Hắc Long chính là nhân vật lớn đứng đầu thành phố Trung Hải, Tề Đẳng Nhàn cư nhiên có thể khiến cho anh ta quỳ xuống?

Ngược lại, Lý Vân Uyển không hề có phản ứng đặc biệt gì, tất cả những chuyện này, toàn bộ đều nằm trong tính toán của cô ta.

Lúc đầu khi Tề Đẳng Nhàn ra mặt giúp Kiều Thu Nguyệt giải quyết chuyện Vu Khải Hà, sau khi Triệu Hắc Long xuất hiện, dáng vẻ của anh ta cũng là lo sợ giống thế này.

Có lẽ Kiều Thu Nguyệt là người trong cuộc nên còn mê mang, nhưng cô ta là người ngoài, đã nhìn thấu tất cả.

“Thưa Nhị đương gia, em trai tôi trẻ người non dạ, không biết tiến lùi, đắc tội Nhị đương gia, mong Nhị đương gia tha tội!” Triệu Hắc Long khổ sở mỉm cười, nói.

Cho dù anh ta biết rõ bản thân quỳ xuống, thì mặt mũi cũng đã mất sạch!

Nhưng anh ta càng hiểu rõ hơn, nếu như bản thân không quỳ, có thể Triệu Mộng Long sẽ bị Tề Đẳng Nhàn giết chết.

Triệu Hắc Long đã ngồi hai năm trong nhà tù U Đô nên không thể nào không biết Tề Đẳng Nhàn, kẻ hung ác Tề Đẳng Nhàn này không biết còn trâu bò gấp mấy lần anh ta, gặp hắn chẳng khác nào cháu trai gặp ông nội cả.

Lần trước chuyện Vu Khải Hà và Lâm Vãn Thu trêu chọc Kiều Thu Mộng đã đủ khiến cho anh ta hết hồn hết vía rồi, lần này, em trai của anh ta lại gặp phải hắn, Triệu Hắc Long ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến rồi!

Dương Phỉ Phỉ hiện tại đột nhiên giận dữ, quát: “Hội trưởng Triệu, anh thân là người sáng lập của thương hội Hắc Long, sao có thể quỳ trước một tên phế vật như thế này kia chứ?”

“Anh làm như vậy là không định đòi lại công bằng cho chúng tôi đúng không?”

“Mặt mũi của nhà họ Dương ở Thượng Hải, anh cũng không định cho đúng không?!”

Triệu Hắc Long oán thầm trong lòng: “Nhà họ Dương ở Thượng Hải đứng trước mặt Nhị đương gia chỉ là một sợi lông, tùy ý thả một tên tội phạm ở bên trong ra đã đủ để tiêu diệt các người mười lần rồi!”

Cả Tề Đẳng Nhàn và Triệu Hắc Long đều không quan tâm đến Dương Phỉ Phỉ, mặc kệ cô ta kêu gào.

“Hắn trẻ ngườ non dạ à? Chẳng lẽ vẫn còn là vị thành niên?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Triệu Hắc Long, hỏi.

Triệu Mộng Long bị Tề Đẳng Nhàn đạp quỳ rạp dưới đất cũng run lập cập, vô cùng sợ hãi!

Anh cả Triệu Hắc Long của hắn, là nhân vật hoành hành ngang dọc tại thành phố Trung Hải, thậm chí ở cả tỉnh Đông Hải! Nhưng lúc này lại quỳ gối cầu xin trước mặt một tên trẻ tuổi vô danh tiểu tốt!

Vậy thì, rốt cuộc tên này có bối cảnh, lai lịch như thế nào?

Triệu Hắc Long biết với tình tình của Tề Đẳng Nhàn thì chỉ có thể thuận theo thôi, thuận theo hắn thì sẽ dễ nói chuyện hơn, nếu như chọc hắn không vui thì hậu quả sẽ cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng.

“Thưa Nhị đương gia, đều là do tôi dạy dỗ không nghiêm nên mới để cho tên nhóc không có mắt này chọc đến các vị!”

“Tôi quay về chắc chắn sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, tuyệt đối không gây chuyện nữa!”

“Chúng ta ít nhiều cũng có chút giao tình, vẫn mong ngài nể mặt tôi tha cho hắn một lần.”

Vẻ mặt Triệu Hắc Long chua xót, cầu xin Tề Đẳng Nhàn tha cho Triệu Mộng Long.

Vẻ mặt mọi người đều trở nên ngây ngẩn, cứ tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thô lỗ có chút giá trị vũ lực mà thôi, đâu ai nghĩ đến, bối cảnh người ta lớn đến nổi ngay cả Triệu Hắc Long cũng sợ.

Kiều Thu Nguyệt nghe những gì Triệu Hắc Long nói, mặt mũi đỏ bừng, lúc nãy cô ta còn nói Tề Đẳng Nhàn đã dùng hết ân tình với Triệu Hắc Long, Triệu Hắc Long tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!

Nhưng theo tình hình hiện tại, là Triệu Hắc Long cầu xin Tề Đẳng Nhàn nể mặt mà tha cho Triệu Mộng Long mới đúng!

Tề Đẳng Nhàn thấy Triệu Hắc Long đã cầu xin đến nước này rồi, nói: “Đứng dậy nói chuyện đi, đâu phải xã hội phong kiến, gặp người là quỳ thì còn ra thể thống gì nữa?”

Triệu Hắc Long thầm mắng trong lòng: “Má nó nếu tôi không quỳ, anh giết chết em trai của tôi thì sao…”

Nhưng, anh ta là sao dám nói câu này ra chứ, chỉ có thể cười ngượng ngùng, nói: “Thưa Nhị đương gia, ngài xem…”

“Lúc nãy tôi đã ra điều kiện rồi kia mà, câu lạc bộ đứng ra xin lỗi, sau đó phế một cánh tay.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.

“Này… hắn đã bị phế mất một cánh tay rồi, cánh tay còn lại có thể giữ lại không? Há há, vừa rồi Nhị đương gia ngài cũng đã nghiêm túc dạy dỗ hắn rồi mà!” Triệu Hắc Long nói.

Nhìn Triệu Hắc Long nơm nớp li sợ cò kè mặc cả với Tề Đẳng Nhàn, cầu xin cho Triệu Mộng Long, tất cả mọi người vuốt mạnh lên mặt mình, cảm thấy cảnh tượng này không mấy chân thật.

Dương Phỉ Phỉ hung hăn cắn chặt răng, cô ta gật đầu nói với Dương Quan Quan: “Coi như các người may mắn.”

“Nhưng mà, Dương Quan Quan, chuyện giữa chúng ta không dễ dàng kết thúc như thế đâu!”

“Hôm nay tôi phải để cô thân bại danh liệt!”

Sau khi nói dứt lời, Dương Phỉ Phỉ xoay người đi mất.

Tề Đẳng Nhàn không ngăn cản, dù sao hôm nay hắn cũng không chịu thiệt gfi từ Dương Phỉ Phỉ.

Một con ngựa Ả rập trị giá sáu ngàn vạn của Dương Phỉ Phỉ chết tại đây, người chịu thiệt cũng không phải là hắn.

Sau khi Dương Quan Quan nghe lời uy hiếp của Dương Phỉ Phỉ, sắc mặt không khỏi trắng bệch, hiển nhiên cô ta vẫn sợ hãi, dù sao thì cô ta bị người nhà họ Dương ức hiếp nhiều năm như vậy, nỗi sợ hãi trong tâm hồn không phải dễ dàng khắc phục được.

“Được rồi, cứ như vậy là được, nhanh chóng đưa người cút đi, đừng cản trở tâm trạng tốt của tôi.” Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói với Triệu Hắc Long.

Triệu Hắc Long đáp: “Vâng ạ! Hợp đồng chuyển nhượng lát nữa sẽ mang đến cho ngài, tôi đưa tên nhóc này đi trước, trở về sẽ dạy dỗ một trận.”

Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn khoát tay.

Triệu Hắc Long vô cùng dứt khoát, lập tức kéo Triệu Mộng Long đứng dậy, tóm người đi ngay.

Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn theo, đến khi Triệu Hắc Long đã đi rất lâu rồi mới tỉnh táo trở lại.

Dương Quan Quan nhẹ nhàng thở ra, cô ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hơi cúi đầu, nói: “Cảm ơn anh, Tề tổng!”

Tề Đẳng Nhàn bật cười, nói: “Sau này cô không thể chỉ vung nắm đấm với một mình tôi, đối với bọn người kia cũng phải cứng rắn một chút.”

“Được.” Dương Quan Quan ngượng ngùng đồng ý.

Cô ta có một loại sợ hãi tự nhiên với người nhà họ Dương, vốn dĩ không thể vượt qua được.

Hội viên trên sân ngựa bên này, dần dần giải tán, lúc nãy bọn họ đã nói không ít lời nói khó nghe nên sợ bị tìm đến tính sổ.

Tề Đẳng Nhàn không quan tâm, gọi nhân viên công tác đưa họ đến chuồng ngựa chọn ngựa.

Kiều Thu Mộng đi cuối cùng, ánh mắt trở nên vô cùng rối rắm…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom