• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (3 Viewers)

  • Chương 206-210

Chương 206 Ngẫu nhiên gặp được

Thấy Ngô thiếu vì gặp Diệp Phong mà trực tiếp lấy ra một triệu mua một chai rượu, chuyện này làm cho Kiều Thu Mộng lắp bắp kinh hãi.

Người đàn ông của chị Tĩnh rốt cuộc có lai lịch gì, mặt mũi lớn như vậy sao, muốn gặp anh ta trước hết cần tiêu một triệu?

Trương Tĩnh nhàn nhạt mà nói: “Nếu cậu đã biết quy củ thì tôi cũng không nói nhiều nữa, có thể thành công hay không còn phải xem anh ấy có đồng ý không đã.”

Ngô thiếu vẻ mặt tươi cười, nói: “Vâng vâng vâng, chị Tĩnh, tôi biết rõ quy củ! Nếu Diệp tiên sinh ở đây, xin chị giúp đỡ một chút.”

Trương Tĩnh gật gật đầu, xoay người rời đi, nói: “Chờ ở đây.”

Ngô thiếu trở nên kích động, nói với Kiều Thu Mộng: “Xem ra Diệp tiên sinh ở quán bar, hôm nay chúng ta có thể gặp được anh ta, đúng là quá gặp may mắn!”

“Không phải…”

“Ngô thiếu, vị Diệp tiên sinh chúng ta muốn gặp lợi hại như vậy sao? Vừa rồi đã tiêu một triệu đấy!”

“Hơn nữa, anh ta có đồng ý hỗ trợ hay không cũng còn phải chờ xem?”

“Nhỡ đâu anh ta không đồng ý, chẳng lẽ một triệu kia đổ xuống sông xuống biển rồi?”

Kiều Thu Mộng đầu óc mơ hồ, có chút ngây người hỏi.

Ngô thiếu thở dài nói: “Đúng vậy… Nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất để gặp Diệp tiên sinh, rất nhiều người muốn tiêu một triệu này nhưng còn không tiêu được đâu! Chị Tĩnh cũng đã nể mặt tôi nên mới đồng ý.”

Kiều Thu Mộng phục hồi lại tinh thần, có hơi cảm thấy vị Diệp tiên sinh này chắc chắn không tầm thường, nếu không, muốn gặp anh ta một lần cũng sẽ không khó khăn như thế.

Tiêu một triệu chỉ để gặp một lần, hơn nữa có thể thành công hay không còn chưa biết… Thậm chí, rất nhiều người muốn tiêu một triệu này cũng không tiêu được!

Không bao lâu sau Diệp Phong liền xuất hiện, trực tiếp đi về hướng này.

Sau khi các khách hàng trong quán bar các nhìn thấy anh ta, lập tức sôi nổi đứng dậy, cung cung kính kính khom lưng ôm quyền nói: “Diệp tiên sinh!”

Kiều Thu Mộng thấy một màn như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc, vừa rồi Trương Tĩnh đã được vô cùng tôn kính, Diệp Phong này vừa đi ra, hiện trường liền sôi trào!

Cũng vào ngay lúc này, khách hàng vừa vào trong quán bar, đúng là Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn đưa Lý Vân Uyển cùng tới, hắn hẹn Hướng Đông Tinh uống rượu không thành, quay đầu liền hẹn Lý Vân Uyển, thật đúng là tồi đến lợi hại.

Bọn họ vừa tiến vào đã bị Trương Nhu để ý, lập tức mỉm cười rồi đi đến.

“Tề tiên sinh!” Trương Nhu đối mặt với ân nhân cứu mạng của mình, tươi cười như hoa, vô cùng quyến rũ.

“Sắp xếp một bàn cho tôi, đêm nay ở chỗ cô uống vài chén.” Tề Đẳng Nhàn nói, lôi kéo tay Lý Vân Uyển đi theo sau Trương Nhu phía sau.

Trương Tĩnh cũng đến đây, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng đầy mặt tươi cười, nói: “Tề tiên sinh, Lý tiểu thư, hai người tới rồi!”

Lý Vân Uyển cười nói: “Chị Tĩnh, xin chào.”

“Mau ngồi đi…” Trương Tĩnh vội vàng sắp xếp chỗ ngồi, sau đó sai người phục vụ mang rượu bản thân cất giữ ra chiêu đãi hai người.

Trương Nhu nói: “Tề tiên sinh, có người nhờ anh rể tôi giúp làm một việc, hiện tại anh rể tôi đang nói chuyện với họ, lát nữa anh ấy xong việc rồi, tôi lập tức bảo anh ấy lại đây chào hỏi.”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Cứ để anh ấy làm việc đi, tôi chỉ tới uống chút rượu mà thôi.”

Lý Vân Uyển lại nhìn thấy Diệp Phong đang cùng hai người Kiều Thu Mộng và Ngô thiếu nói chuyện, ngẩn người.

“Đó là Mộng Mộng!” Lý Vân Uyển thấp giọng nói.

“Thật trùng hợp mà…” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày.

Lý Vân Uyển mặt không đổi sắc chọn một chỗ ngồi quay lưng lại phía bên kia, tránh cho bị nhìn thấy, dù sao hai người cũng là bạn tốt.

Kiều Thu Mộng mới vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, đến tối cô ta liền cùng Tề Đẳng Nhàn đến quán bar uống rượu, nếu để cho Kiều Thu Mộng thấy được thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu cũng ngồi xuống, Trương Tĩnh tự mình rót rượu, Trương Nhu nâng ly lên kính rượu Tề Đẳng Nhàn.

Những khách hàng khác nhìn thấy một màn này khiếp sợ.

Người này là ai? Địa vị thế nào? Vậy mà lại có thể làm hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu đối xử cung kính, chủ động kính rượu!

“Diệp tiên sinh……”

Ngô thiếu nghênh đón Diệp Phong ngồi xuống, cung cung kính kính mà kêu lên.

“Ngồi đi.” Diệp Phong nhàn nhạt vẫy vẫy tay, bảo hai người Ngô thiếu và Kiều Thu Mộng cũng ngồi xuống.

Chờ sau khi hai người ngồi xuống, lúc này Diệp Phong mới nhàn nhạt nói: “Nói đi, tìm tôi nhờ giúp đỡ điều cái gì, có chuyện gì?”

Ngô thiếu lập tức nói lại một lần về kế hoạch của mình, Kiều Thu Mộng chờ sau khi hắn ta nói xong, nâng chén rượu lên kính Diệp Phong, nói: “Diệp tiên sinh, thật sự tôi đã không còn biện pháp nào khác, xinh anh giúp đỡ chúng tôi.”

Diệp Phong lại lắc đầu, nói: “Người nhà họ Lý không dễ chọc, trong quyền quán nhà bọn họ vẫn có rất nhiều cao thủ tọa trấn. Chuyện lần này, tôi không giúp được!”

“Hả?!”

Sau khi Kiều Thu Mộng nghe xong lời này, gương mặt đầy vẻ mất mát.

Ngô thiếu cũng ngẩn người, cười khổ một tiếng.

Kiều Thu Mộng nói: “Vậy Diệp tiên sinh có thể ra mặt hỗ trợ nói một hai câu hay không, giảng hòa với họ cũng được, không nhất định phải xé rách mặt với bọn họ.”

Diệp Phong quyết đoán lắc đầu, nói: “Không bàn nữa, người Lý Gia Quyền, tôi không muốn trêu chọc. Hơn nữa nếu bọn họ ra tay thì hơn phân nửa cũng sẽ không từ bỏ ý định, hà tất gì tôi phải ra mặt?”

Nếu Lý Gia Quyền không có thế lực lớn như vậy, nói không chừng Diệp Phong cũng sẽ nể mặt Ngô thiếu ra tay hào phóng, lại yêu cầu hai ba triệu coi như phí vất vả giúp làm việc, nhưng đối phương là Lý Gia Quyền, anh ta không muốn chọc vào.

“Nhưng một triệu của chúng tôi đều đã cho…” Kiều Thu Mộng nói.

“Ha ha…” Diệp Phong trực tiếp nở nụ cười.

Ngô thiếu cuống quít nói “Diệp tiên sinh, cô ấy không hiểu quy củ, ngài đừng nóng giận.”

Diệp Phong đương nhiên sẽ không vì một câu này mà nổi giận, chỉ nhàn nhạt mà cười nói: “Cô gái nhỏ à, cô có biết có bao nhiêu người muốn tiêu một triệu, thậm chí còn nhiều tiền hơn để gặp tôi, xin tôi giúp đỡ hay không, nhưng bọn họ đều không có cách đâu!”

“Hôm nay tôi đồng ý ra mặt tới gặp hai người, đó là bởi vì mặt mũi của Tiểu Tĩnh.”

“Nếu cô cảm thấy bị lỗ, tôi sẽ trả một triệu lại cho hai người, về sau hai người đừng đến quán bar nhà tôi nữa.”

Ngô thiếu vội vàng vẫy vẫy tay, cười nói: “Diệp tiên sinh nói đùa rồi, có thể dùng một triệu để gặp Diệp tiên sinh là vinh hạnh của chúng tôi, sao có thể để Diệp tiên sinh trả lại được?”

Kiều Thu Mộng bị những lời này của Diệp Phong làm cho trở nên có hơi xấu hổ, nói: “Xin lỗi, Diệp tiên sinh, là tôi nói sai rồi! Ngài có thể suy xét lại một chút hay không? Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, tùy ngài ra giá.”

Diệp Phong nói: “Không phải vấn đề ra giá hay không, mà là tôi không muốn dây vào chuyện này. Được rồi, hai vị chậm rãi uống đi, tôi còn có việc gấp!”

Sau khi nói xong lời này,Diệp Phong vỗ vỗ đầu gối của mình, từ trên sô pha đứng dậy.

Ngô thiếu nói với Kiều Thu Mộng: “Đều do cái tên Tề Đẳng Nhàn ngu ngốc kia, trêu chọc ai không chọc, vậy mà lại đi trêu chọc loại người như Lý Thiên Lạc!”

“Bây giờ còn liên luỵ đến Tập đoàn Kiều thị của nhà cô, thật là tội đáng muôn chết!”

“Mộng Mộng, cô nên sớm rời xa tên ngu ngốc Tề Đẳng Nhàn kia một chút, nếu vậy thì bây giờ cũng không lâm vào khốn cảnh như vậy.”

Kiều Thu Mộng cười khổ.

Diệp Phong mới vừa bước chân đi lại bởi vì những lời này mà quay lại, xoay một vòng tròn, hỏi: “Cậu vừa nói Tề Đẳng Nhàn?”

“Đúng vậy, một cảnh ngục nho nhỏ ngu xuẩn, dẫm phải vận cứt chó thăng chức rất nhanh, nơi nơi đắc tội với người khác, quả thực là một tên não tàn!” Ngô thiếu hùng hùng hổ hổ mà nói.

Diệp Phong xác định Tề Đẳng Nhàn trong lời Ngô thiếu chính là Tề Đẳng Nhàn mà anh ta quen biết, hung hăng nhướng mày một cái, một cái tát “bốp” một tiếng liền nện lên mặt Ngô thiếu.

Cả người Ngô thiếu trong nháy mắt liền ngã quỵ xuống sô pha, máu me đầy mặt, một cái tát này đánh cũng đủ tàn nhẫn!

“Diệp tiên sinh?!”

Kiều Thu Mộng nhịn không được kinh hô một tiếng, cô ta không rõ tại sao Diệp Phong lại đột nhiên ra tay cho Ngô thiếu một cái tát.
Chương 207 Vợ trước

Diệp Phong vẻ mặt lạnh lùng, cứ như vậy nhìn Ngô thiếu.

Các khách hàng xung quanh cũng hoảng sợ, không biết chuyện gì khiến cho Diệp Phong tức giận như vậy.

Ngô thiếu che gương mặt của mình lại, vẻ mặt tràn đầy uất ức và nén giận, lại không dám nổi giận, chỉ có thể xấu hổ hỏi: “Diệp tiên sinh, tại sao lại đánh tôi?”

Diệp Phong cười lạnh nói: “Ngay cả Nhị đương gia mà cậu cũng dám sỉ nhục? Tôi thấy cậu chán sống rồi! Hay là cậu không biết, người tôi kính trọng nhất chính là hắn?”

“Nhị đương gia nào vậy?” Ngô thiếu sửng sốt.

Diệp Phong vẻ mặt lạnh nhạt, một cái tát vừa rồi đã kinh động đến mấy cấp dưới của của anh ta.

“Hừ, cái đồ phế vật, ếch trong giếng không thể thấy biển, sâu mùa hè không thể thấy băng!” Đối với chuyện Ngô thiếu không biết uy danh của Tề Đẳng Nhàn, Diệp Phong khịt mũi coi thường.

Mấy năm Diệp Phong ở nhà tù U Đô cũng gây ra không ít chuyện, nhưng có lần nào không phải là bị Tề Đẳng Nhàn miệng rộng chỉnh đốn đến chết đi sống lại?

Vậy mà Ngô thiếu lại dám nói Tề Đẳng Nhàn là ngu xuẩn?

Thế anh ta bị đồ ngu xuẩn chỉnh đốn, chẳng phải là ngay cả đồ ngu xuẩn cũng không bằng?

Diệp Phong vung tay lên, các cấp dưới vây quanh tiến lên.

Kiều Thu Mộng vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, không phải hắn cố ý đâu, xin ngài đừng tức giận!”

Diệp Phong lạnh lùng nói: “Dám cả gan sỉ nhục Nhị đương gia, đánh gãy tay chân của cậu ta cho tôi, trực tiếp ném xuống biển đi!”

Trong đầu Ngô thiếu nổ đùng một tiếng, cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ, Tề Đẳng Nhàn này, tại sao hắn lại được Diệp Phong tôn trọng?

Chẳng qua hắn ta chỉ nói xấu hắn hai câu mà thôi, Diệp Phong liền định đánh chết hắn ta luôn? Quá khoa trương rồi!

Sắc mặt Kiều Thu Mộng cũng là trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nói “Diệp tiên sinh, tôi là vợ của Tề Đẳng Nhàn, ngài nể mặt một chút, tha cho Ngô thiếu đi.”

“Cô?”

“Vợ của Nhị đương gia?”

“Ha ha ha, đùa cái gì vậy?”

“Tôi đã gặp vợ của Nhị đương gia rồi, Lý tiểu thư Tập đoàn Mộc Tử, quốc sắc thiên hương, là người mà cô so sánh được sao?”

“Thời buổi này đúng là loại người nào cũng có, vừa rồi còn sỉ nhục người ta, quay đầu liền nói mình là vợ của người ta.”

“Cô gái nhỏ, cô cảm thấy ngươi xứng sao?”

Sau khi Diệp Phong nghe xong lời Kiều Thu Mộng nói, trực tiếp nở nụ cười, gương mặt đầy vẻ khinh thường, vô cùng khinh bỉ.

Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy trái tim mình hư bị hung hăng đâm một đao, thời điểm trước đây, người khác nhắc tới Tề Đẳng Nhàn, cô ta đều tỏ ra ghét bỏ, thậm chí không muốn thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.

Người khác nói tới Tề Đẳng Nhàn cũng đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn căn bản không xứng với cô ta, chẳng qua chỉ là một cảnh ngục nhỏ ở xó xỉnh nào đó mà thôi, xách giày cho cô ta cũng không đủ tư cách!

Nhưng hôm nay, cô ta nói mình là vợ của Tề Đẳng Nhàn, vậy mà lại bị người khác cười nhạo một phen, nói cô ta căn bản không xứng?!

Hơn nữa, Diệp Phong còn nói, vợ của Tề Đẳng Nhàn là Lý Vân Uyển?

Ngô thiếu vẻ mặt như đưa đám nói: “Diệp tiên sinh, cô ấy thật sự không lừa ngài…”

“Vừa rồi là tôi miệng thối, không nên ăn nói lung tung.”

“Diệp tiên sinh, xin ngài buông tha cho tôi, về sau tôi tuyệt đối không dám nói xấu Tề Đẳng Nhàn nữa.”

Diệp Phong lạnh mặt nói: “Tề Đẳng Nhàn là cái tên mà cậu có thể gọi à? Tôi gặp hắn cũng phải cung cung kính kính mà gọi một tiếng Nhị đương gia!”

Diệp Phong nói xong lời này, lại là một cái tát đánh tới, đánh cho hai bên mặt Ngô thiếu đều sưng lên, thoạt nhìn rất đối xứng.

“Tiểu Diệp Tử, làm gì đấy?!”

Diệp Phong đang định tiếp tục nổi bão, bỗng nhiên cảm thấy trên vai bị một người thật chụp mạnh một cái.

Diệp Phong quay đầu liền nhìn thấy là Tề Đẳng Nhàn đứng phía sau anh ta, gương mặt lập tức đầy vẻ tươi cười, nói: “Nhị đương gia, ngài đã tới rồi à?”

“Nơi này có hai kẻ ngu xuẩn, một tên vừa rồi còn chửi Nhị đương gia ngài, một người khác thì giả mạo vợ của ngài!”

“Tôi thấy hai kẻ này không vừa mắt, đang chuẩn bị chỉnh đốn bọn họ.”

Sau khi Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, vô cùng sửng sốt, hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào!

Tề Đẳng Nhàn cũng ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Sau khi Ngô thiếu nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trực tiếp quỳ xuống, kêu khóc nói: “Tề tiên sinh, tôi biết sai rồi, tôi không nên nói xấu ngài, xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”

Hắn ta quay đầu nói với Kiều Thu Mộng: “Mộng Mộng, cô cũng giúp tôi nói hai câu đi!”

Kiều Thu Mộng nhấp nhấp miệng, hôm nay mới vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, làm sao cô ta không biết xấu hổ mà mở miệng ra xin được?

Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy mặt của mình như bị mấy cái tát vô hình đánh cho kêu bốp bốp.

Tề Đẳng Nhàn nói với Diệp Phong: “Được rồi, tôi còn tưởng rằng chuyện rất to tát cơ!”

Diệp Phong sửng sốt, nói: “Nhưng mà cô gái này giả mạo vợ ngài…”

“Vốn dĩ cô ta chính là vợ của tôi mà!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, “Ấy, nhưng mà là vợ trước.”

Diệp Phong nghe xong lời này, trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy Nhị đương gia lợi hại, vợ trước là tổng giám đốc Tập đoàn Kiều thị, bạn gái hiện tại là đại tiểu thư Tập đoàn Mộc Tử.

Hai chữ “vợ trước” làm lòng tự trọng của Kiều Thu Mộng chịu đau đớn thật sâu trong một khắc này, đau đến ngay cả nước mắt cũng thiếu chút nữa liền trào ra.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi, về sau cậu nhớ kỹ, không nên tùy tiện nói bậy ở sau lưng người khác là được.”

“Nhưng mà, người mắng tôi cũng rất nhiều, tùy tiện lôi một phạm nhân từ nhà tù U Đô ra, phỏng chừng hắn có thể mắng đến mười tám đời tổ tông nhà tôi.”

“Tiểu Diệp Tử, thả người ra đi.”

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn xoay người rời đi, trở lại chỗ ngồi của mình.

Diệp Phong cười cười, nói với Ngô thiếu: “Coi như cậu may mắn, Nhị đương gia không muốn truy cứu chuyện này, nếu không thì cậu không thấy được mặt trời của ngày mai đâu!”

Ngô thiếu run run rẩy rẩy gật đầu, không dám lên tiếng.

Kiều Thu Mộng lại trước sau không nói một lời.

Diệp Phong lại liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nói: “Thật không biết nên nói cô như nào, nửa đời sau liền dành để hối hận đi thôi.”

Sau khi nói xong lời này, Diệp Phong vung tay lên, các cấp dưới lập tức rời đi, anh ta cũng quay đầu đi tìm Tề Đẳng Nhàn.

Sắc mặt Kiều Thu Mộng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô ta gắt gao nắm chặt lấy bàn tay mình, dùng giọng rất nhỏ nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận!”

Lời này, cũng không biết là nói cho ai nghe, hoặc là để nhắc nhở chính mình, cho bản thân càng nhiều ám thị.

Ngô thiếu và Kiều Thu Mộng không có mặt mũi để ở lại quán bar thêm nữa, đứng dậy xám xịt rời đi.

Thời điểm Kiều Thu Mộng rời khỏi quán bar, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Diệp Phong đang chuyện trò vui vẻ, cũng chú ý tới bóng dáng Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh hắn.

Bóng lưng này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức rời khỏi quán bar.

Chờ sau khi Kiều Thu Mộng và Ngô thiếu đi rồi, lúc này Lý Vân Uyển mới nhẹ nhàng thở ra, lúc nãy khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, cô ta có một loại cảm giác như bị bắt gian, hãi hùng khiếp vía.

Hiện tại người đi rồi, cả người liền trở nên thả lỏng.

“Cô khẩn trương như vậy làm gì?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi, “Tôi và cô ta đã ly hôn!”

“Chính là bởi vì hai người đã ly hôn nên tôi mới càng khẩn trương đấy! Các người vừa ly hôn, tôi liền ở cùng anh, cái này có thỏa đáng không?” Lý Vân Uyển trợn trắng mắt.

“Cô biết không thỏa đáng, nhưng cô vẫn cứ làm mà!” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười.

Lý Vân Uyển nhịn không được duỗi tay véo hắn, có hơi nổi giận, làm như cô ta đê tiện lắm không bằng, tức giận nói: “Cái tên EQ thấp, anh cứ cả đời không bằng cầm thú đi!”

Tề Đẳng Nhàn hung hăng uống một ngụm rượu, tựa như thêm can đảm cho bản thân, lớn tiếng nói với Diệp Phong: “Tiểu Diệp Tử, chuẩn bị xe cho tôi, đưa tôi trở về!”

Diệp Phong tất nhiên là vội vàng đồng ý.

Lý Vân Uyển còn cảm thấy Tề Đẳng Nhàn tức giận, làm sao đoán được hắn định kéo cả mình vào.

“Hôm nay tôi phải làm cho cô biết, tôi tuyệt đối không phải không bằng cầm thú!”
Chương 208 Trải nghiệm ban đầu

Lão đồ tể đã từng nói với Tề Đẳng Nhàn ——

Một khắc khi cậu trở thành đàn ông chân chính, khi trong tay nhéo hai cái màn thầu nóng hầm hập, cậu mới biết được, khoảng thời gian từ lúc sinh ra từ trong bụng mẹ cho đến một khắc trước đó đều sống uổng phí.

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy lão đồ tể không lừa mình, chẳng qua bản thân cũng phải chịu tội một chút, đầy sau lưng đều là vết cào của móng tay dài để lại, nhìn qua gương một chút, quả thực là thảm đến không nỡ nhìn.

“Quả nhiên là ngự tỷ giả, làm như cái gì cũng biết, trên thực tế bản thân cái gì cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nhe răng trợn mắt mà cười, phía sau lưng nóng rát nhưng trong lòng lại hân hoan.

Một đợt trêu đùa, ước chừng tốn hơn một tiếng đồng hồ mới đi vào chính đao, thật sự là gian khổ, không dễ dàng.

Nhưng mà, sau khi nắm giữ kỹ xảo liền sảng khoái như Đường Tăng trải qua tám mươi mốt kiếp nạn lấy được chân kinh.

Kiều Thu Mộng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng coi như đã hoàn toàn bỏ được gánh nặng tâm lý.

“Cười cười cười, cười cái em gái anh! Cái tên không có tiền đồ này, còn có mặt mũi nói bản thân tung hoành giữa vạn bụi hoa, giữa váy dài lắc lư, chỉ có năng lực như này?” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng đá Tề Đẳng Nhàn một cái, khó chịu nói. m.

“Ha ha, không phải do đã lâu không lâm trận sao?” Tề Đẳng Nhàn cười ngượng, hắn cũng trải qua lần đầu lúng lúng.

“Lâu rồi không ra trận? Có phải anh có bệnh gì hay không? Có cần ngày mai đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chút không?” Lý Vân Uyển quan tâm hỏi.

Tề Đẳng Nhàn lại bị câu quan tâm này làm cho tức giận, người đàn ông nào có thể thừa nhận chính mình không được chứ? Huống chi, đây là trải nghiệm lần đầu của hắn có được không, nhanh một chút cũng rất bình thường.

Vì thế, Lý Vân Uyển khiêu khích và đùa giỡn Tề Đẳng Nhàn quá độ, rốt cuộc cũng nhận được báo ứng của bản thân.

Ngày hôm sau Lý Vân Uyển không còn sức lực để rời giường.

Ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác xương cốt như tan thành từng mảnh, thân thể nằm trong một lồng ngực vừa rắn chắc lại ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn.

“Đồ chó!”

Lý Vân Uyển mở to mắt liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang nhìn cô ta, đỏ mặt, hung hăng mắng một tiếng.

“Vân Đỉnh Thiên Cung của tôi, là nơi có thể nói đến là đến, nói đi là đi sao?” Tề Đẳng Nhàn trả lời bằng một câu không liên quan.

Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, cảm thấy thật là đường đột, ngày hôm qua cô ta bị Tề Đẳng Nhàn dưới cơn giận dữ mang theo về nhà, sau đó đầu óc cô ta cũng không nhanh nhạy, mơ màng hồ đồ, ỡm ờ liền đi theo.

Tuy rằng hôm nay là thứ hai, nhưng cũng may đang trong kỳ nghỉ, tính cả cuối tuần là ba ngày, không cần đi làm.

Nếu không, Lý Vân Uyển thật sự không biết một chuỗi dấu vết như bị chó gặm trên cổ của mình nên bị che lấp như thế nào.

Thời điểm hai chân Lý Vân Uyển chạm đất, cảm giác như là đạp lên bông, gần như đứng không vững, vừa bước một bước liền có một loại cảm giác tê liệt kỳ quái.

Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng đi không được tự nhiên của cô ta, không hề có lương tâm mà cười ha ha.

“Cái không có lương tâm nhà anh, còn không phải bị anh làm hại? Lại cười nữa bà đây liền đánh chết anh!” Lý Vân Uyển tính tình nóng nảy giận dữ hét.

“Không cười không cười, chỉ là cảm thấy tư thế đi đường của cô rất thú vị, như một con chim cánh cụt vậy.” Tề Đẳng Nhàn nén cười đi đến.

Lý Vân Uyển vừa định nổi giận liền bị hắn chặn ngang bắt lấy cả người, sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn.

Lý Vân Uyển bĩu môi, nhìn thoáng qua “chứng cứ phạm tội” mà tối hôm qua Tề Đẳng Nhàn lưu lại, lạnh giọng nói: “Xem chuyện tốt anh làm đi, hôm nay tôi phải mặc như nào? Tôi không có nổi một bộ quần áo ở nơi này!”

Trên người cô ta bây giờ là áo sơ mi của Tề Đẳng Nhàn,cặp chân dài bóng loáng cứ như vậy mà lõa lồ ra bên ngoài, làm người ta nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.

Quần áo ngày hôm qua mặc đều bị xé cho rách tung toé, có thể tưởng tượng được tối hôm qua sau khi tiến vào phòng, tình hình chiến đấu dữ dội kịch liệt như nào.

“Một lát nữa tôi ra ngoài mua cho cô.” Tề Đẳng Nhàn thề son sắt bảo đảm.

“Nhìn không ra được anh cũng rất thô lỗ!” Lý Vân Uyển duỗi tay chọc lên trán Tề Đẳng Nhàn một cái, nhẹ nhàng nói.

Tề Đẳng Nhàn thả Lý Vân Uyển trong phòng khách, bản thân hắn vào trong phòng bếp làm bữa sáng, hoặc là nói, lúc này đã không thể gọi là bữa sáng, mà là cơm trưa.

Lý Vân Uyển nửa nằm ở trên sô pha, hếch hếch cằm, khóe miệng nở một nụ cười có chút ngọt ngào.

—— Chuyện này có được tính là nhặt của hời thành công không?

—— Những cô gái mập mờ trước đây hình như đều đang cò kè mặc cả với thương nhân.

—— Ngày hôm qua đã giải quyết dứt khoát, xem như nhặt được bảo vật mà bản thân mong muốn.

Bữa sáng được làm tương đối đơn giản, nhưng rất dụng tâm, Lý Vân Uyển có thể cảm nhận được trong đó sự quan tâm và dịu dàng dành cho bản thân.

“Ngày hôm qua quá dã man, thật xin lỗi, tôi thừa nhận tôi chưa hiểu việc đời… Huống chi, cô còn là một cô gái xinh đẹp như vậy.” Tề Đẳng Nhàn có chút ngượng ngùng mà nói với Lý Vân Uyển.

Sắc mặt Lý Vân Uyển lập tức đỏ bừng, hơi hơi cắn răng, cái tên EQ thấp này, loại chuyện này đã qua rồi thì đừng nói lại, còn phải trịnh trọng nói một lần, thậm chí xin lỗi?

Này này này, người cũng để cho anh chọc rồi, anh còn xin lỗi cái gì?

Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần pháp luật làm gì?

“Ý anh là hối hận rồi? Nhất thời xúc động?” Lý Vân Uyển hài hước hỏi.

“Không phải, ý của tôi là, về sau tôi sẽ dịu dàng hơn.” Tề Đẳng Nhàn cười.

Lý Vân Uyển trừng mắt với hắn một cái, cười lạnh nói: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, còn muốn về sau dịu dàng hơn, nằm mơ đi thôi!”

Cho dù EQ có thấp hơn nữa Tề Đẳng Nhàn cũng biết lời này của Lý Vân Uyển chẳng qua là xuất phát từ sự rụt rè của phụ nữ thôi, nếu cô ta muốn đúng như lời vừa nói thì đêm qua Tề Đẳng Nhàn sẽ không có cơ hội làm cầm thú.

Tề Đẳng Nhàn nhìn gò má đỏ rực của Lý Vân Uyển, cảm thấy hết sức đáng yêu, nhịn không được duỗi tay sờ một cái, hôn một cái, nói: “Tôi đi mua quần áo cho cô, cô ở nhà chờ tôi.”

“Ừm…” Lý Vân Uyển e lệ ngượng ngùng ừm một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn một lần nữ phong ấn chiếc Aston Martin hôm qua vừa lái được một lần, vẫn nên đổi về Phaeton.

Cái trước thật sự quá khoe khoang, hắn không muốn đi đến nơi nào cũng đều biến thành đối tượng bị mọi người chú ý.

Tề Đẳng Nhàn lái xe đến trung tâm thương mại Phi Mã, nơi này là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Trung Hải, do nhà giàu số một thành phố Trung Hải Vương Vạn Kim rót vốn khai phá.

Cũng không biết do vận mệnh sắp đặt hay là ông trời thật sự thích mấy loại trò đùa ác ý, hắn mới vừa xuống xe liền gặp Ngọc Tiểu Long vừa đi xuống từ xe Jeep.

Hai người mặt đối mặt, đều ngẩn người, lạnh nhạt đi vào trong thang máy.

“Tại sao đi đến nơi nào cũng có thể gặp được anh vậy?” Ngọc Tiểu Long có hơi không vui nói, cô ta luôn cảm thấy bản thân hình như bị Tề Đẳng Nhàn theo dõi, bị hắn cố tình tạo ra một số tình huống trùng hợp ngẫu nhiên gặp được.

“Trùng hợp thật, tôi cũng định hỏi như vậy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, nói.

Ngọc Tiểu Long vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nghe nói anh và Kiều Thu Mộng đã ly hôn? Đàn ông như anh, thật sự không được.”

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói: “Liên quan gì đến cô?”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Phẩm chất đạo đức phẩm của anh làm tôi phỉ nhổ, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, không làm ông chồng tốt của Kiều Thu Mộng lại ở bên bạn tốt của cô ta, ghê tởm!”

Tề Đẳng Nhàn ha ha hai tiếng đáp lại.

Ha ha, bây giờ cũng không còn là tiếng cười thân thiện gì nữa, thường thường đại biểu cho —— đờ mờ mờ; mày là đồ ngu; ông đây không muốn phản ứng lại với mày.

“Anh đi nói cho Sở Vô Đạo.”

“Tôi ăn chắc Vladimir rồi, hắn ta không có cơ hội!”

Nói xong lời này, cửa thang máy mở ra, Ngọc Tiểu Long nghênh ngang rời đi, lưu lại một bóng dáng lãnh khốc cao ngạo.

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Bệnh tâm thần!”
Chương 209 Số lượng giới hạn

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện đi dạo ở tầng một của trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy cửa hàng thời trang cao cấp nối tiếp nhau, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định chọn Chanel.

Mới vừa vào cửa hàng, hắn liền thấy được một bóng người quen thuộc, cười nói: “Không phải thư kí Dương đây sao?”

“Tề tổng.” Dương Quan Quan quay đầu lại,sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hơi lắp bắp kinh hãi.

“Thật trùng hợp!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan kinh ngạc hỏi: “Sao Tề tổng lại ở chỗ này, chuẩn bị mua quần áo cho Mộng Mộng sao? Định làm cô ấy thay đổi quyết định?”

“Nếu anh thật sự muốn làm như vậy, tôi cảm thấy vẫn có hy vọng.”

“Tôi cũng sẽ trợ giúp cho anh một chút, thay anh nói tốt vài câu trước mặt cô ấy.”

Dương Quan Quan cũng đã biết chuyện Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn đã ly hôn, thật ra trong lòng cô ta rất kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn vừa mới ở câu lạc bộ vận động biểu hiện xuất sắc đến như vậy, kết quả ngày hôm sau Kiều Thu Mộng liền ly hôn với hắn.

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói: “Không phải tôi mua cho cô ta, tôi mua cho Vân Uyển”

Quần áo ngày hôm qua của Lý Vân Uyển đã bị hắn xé cho rách nát tả tơi, bây giờ còn đang mặc áo sơ mi của hắn ở trong Vân Đỉnh sơn trang chờ hắn mang quần áo cho đây này.

“…”

Dương Quan Quan cạn lời, cảm thấy trong chuyện Kiều Thu Mộng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển hơn phân nửa chiếm nhân tố trong nhỏ trong đó.

“Chuyện hôm trước, tôi quên mất chưa nói cảm ơn anh.”

“Lần sau nếu có rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa cơm.”

“Nếu ngày đó anh không đứng ra, có khả năng tôi sẽ bị ngựa đâm chết.”

Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.

Bây giờ cô ta đã hóa giải được rất nhiều hiểu lầm về Tề Đẳng Nhàn, người này có chút háo sắc, nhưng mà cũng không có người đàn ông nào có thể không liếc mắt nhìn nó một cái, không phải vấn đề gì lớn.

Trên phương diện trái phải rõ ràng, Tề Đẳng Nhàn thật sự rõ ràng, hơn nữa theo lý mà nói, làm Dương Phỉ Phỉ - người Dương gia ở Thượng Hải phải chịu thiệt như vậy.

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Được, vậy ngày mai đi, ngày mai vừa hay đi làm lại, tan tầm cô mời tôi ăn cơm là được!”

Hai người hàn huyên một lát, Dương Quan Quan đề cử cho Tề Đẳng Nhàn mấy bộ quần áo, cô ta cảm thấy mấy món này chắc là sẽ rất phù hợp với phong cách của Lý Vân Uyển.

“Tiểu thư, làm phiền cô, lấy chiếc túi này gói lại cho tôi.” Dương Quan Quan chọn trúng một chiếc túi xách số lượng giới hạn, giá hơn tám mươi nghìn.

Đắt quá, nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng, quyết định mua nó.

Nhân viên cửa hàng vừa mới chuẩn bị lấy xuống, liền có một nam một nữ từ cửa đi đến, người phụ nữ quát: “Từ từ, cái túi này, tôi muốn!”

Dương Quan Quan nghe được giọng nói quen thuộc, đầu óc muốn nổ tung, thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy.

Người phụ nữ có thể làm cô ta có loại phản ứng kịch liệt như vậy, ngoại trừ Dương Phỉ Phỉ thì còn có thể là ai?

Người nhà họ Dương ở Thượng Hải luôn là bóng ma vĩnh viễn không thể loại bỏ của cô ta, bóng ma đã ám ảnh mười mấy năm làm sao có thể thoát khỏi dễ dàng như vậy.

Dương Phỉ Phỉ đi vào trong cửa hàng, trên cánh tay đeo một cái túi xách giống y như đúc cái này, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi soái khí tuấn lãng đi theo.

“Đây không phải là Dương tiểu thư sao? Không đi tổ chức lễ truy điệu cho con ngựa của mình à, tới nơi này làm gì?” Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Dương Phỉ Phỉ liền nhàn nhạt mà nói.

“Tôi tổ chức lễ truy điệu cho cả nhà anh thì có!” Dương Phỉ Phỉ nghe được câu nói ấy, sắc mặt trực tiếp trở nên đen sì, lạnh lùng đáp lại.

Con ngựa Ả Rập yêu quý của cô ta, giá trị tới sáu mươi triệu, bị một mũi tên của Tề Đẳng Nhàn bắn chết, mỗi khi nhớ tới cô ta đều đau lòng không thôi.

Thật ra tiền dễ dàng kiếm lại được, nhưng con ngựa tốt như vậy lại rất khó tìm được.

Người đàn ông đẹp trai bên cạnh Dương Phỉ Phỉ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, tựa như đang nhìn một con kiến, căn bản không đem hắn để vào trong mắt.

Tề Đẳng Nhàn tất nhiên sẽ không để ý người khác nhìn hắn thế nào, chỉ nhàn nhạt nói với nhân viên cửa hàng: “Còn thất thần làm gì, gói lại đi? Cái túi xách này, thư kí của tôi muốn!”

Dương Phỉ Phỉ lại cười lạnh nói: “Tôi nói, tôi muốn cái túi này!”

Sắc mặt Dương Quan Quan trở nên trắng nhợt, nói: “Chị Phỉ Phỉ, chị đã có một cái túi giống y như đúc, tại sao còn muốn đến tranh với tôi? Tôi thật sự rất thích cái túi này…”

Dương Phỉ Phỉ trực tiếp ngắt lời cô ta, nói: “Dùng cùng kiểu túi với đứa con hoang thấp kém như cô làm tôi cảm thấy rất mất mặt! Cho nên, cô cảm thấy tại sao tôi phải cho cô cái túi này?”

“Cô thích? Không phải cô thích rất nhiều thứ sao?”

“Khi còn nhỏ cô thích xe lửa mô hình, phi cơ mô hình, máy chơi game, có thứ gì là cô có được? Toàn bộ đều là của tôi!”

“Tôi muốn nói cho cô biết, trưởng thành cũng giống thế, cô sẽ mãi mãi không có đồ vật cô thích được, còn tôi, dễ như trở bàn tay!”

“Cái thứ con hoang như cô, sớm nên biết được bản thân hèn mọn, đừng vọng tưởng một ngày có được cái gì từ nhà họ Dương chúng tôi!”

Mỗi một câu nói của Dương Phỉ Phỉ đều như búa tạ hung hăng đánh vào sâu trong nội tâm Dương Quan Quan, trong lúc nhất thời, gợi lên rất nhiều hồi ức bi thảm thời thơ ấu, khiến cho cơ thể của cô ta run lên bần bật.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Dương Quan Quan, cảm thấy cô ta cũng quá hèn rồi, thời điểm đối mặt với hắn thì thường xuyên đấm đá, đối mặt với Dương Phỉ Phỉ thì sao, suốt ngày vâng vâng dạ dạ thì thôi đi.

Nhưng mà, hắn cũng sẽ không bởi vì thế mà khinh thường Dương Quan Quan, mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, tất nhiên Dương Quan Quan cũng như thế.

“Không nghe thấy Dương tiểu thư nói sao, gói chiếc túi này lại cho Dương tiểu thư!”

“Dương tiểu thư là khách hàng tôn quý từ Thượng Hải xa xôi đến, chọc cho cô ấy không vui, tôi sẽ khiến cho các người một giây đóng cửa cút đi.”

Người đàn ông tuấn lãng bên cạnh Dương Phỉ Phỉ mở miệng vào ngay lúc này, có một loại thí thế của người bề trên, phảng phất như đang ra lệnh.

Nhân viên cửa hàng bị dọa sợ, cửa hàng trưởng cũng bị kinh động đi ra, sau khi nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng, lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

“Vương thiếu, vương thiếu, ngài chờ một lát, tôi sẽ tự mình gói lại!” Cửa hàng trưởng rất nịnh hót hắn ta, thậm chí còn định tự mình làm việc.

Dương Phỉ Phỉ nhìn về phía Dương Quan Quan, nói: “Thấy được chưa, đồ con hoang, đây là sự chênh lệch của bối cảnh và thực lực!”

“Dương Phỉ Phỉ tôi, bất kể đi đến nơi nào đều sẽ là khách quý ở chỗ đó, được đối xử đặc biệt!”

“Mà Dương Quan Quan cô, đi đến nơi nào cũng chỉ có thể là một tiện tì hèn mọn, một đứa con hoang nho nhỏ mà thôi, cũng muốn dùng một kiểu túi xách với tôi?”

“Lòng hư vinh đáng xấu hổ của cô, vĩnh viễn cũng không được thỏa mãn!”

Tề Đẳng Nhàn không quen nhìn Dương Phỉ Phỉ bắt nạt người khác như vậy, trực tiếp tiến lên phía trước một bước, ngăn cửa hàng trưởng lại, nói “Có ý gì? Cái túi này là chúng tôi thấy trước!”

Khuôn mặt cửa hàng trưởng lại đầy vẻ không kiên nhẫn, nói: “Các người thấy trước thì thế nào? Vương thiếu cũng đã nói, cái túi xách này phải cho Dương tiểu thư tôn quý! Các người thì tính là cái gì, có thể so sánh với Vương thiếu sao?”

Dương Quan Quan nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tề Đẳng Nhàn, sau đó hơi hơi lắc đầu, tuy rằng khuôn mặt đầy vẻ tủi thân nhưng cô ta không muốn gây chuyện.

Vương Đông đứng bên cạnh Dương Phỉ Phỉ hiển nhiên không phải người dễ trêu chọc, một câu là có thể làm cho cửa hàng trưởng xem như thánh chỉ, tất nhiên là có địa vị rất cao.

“Cô sợ cái gì?”

“Chuyện này tôi quản, không cần cô ngăn cản!”

“Thành thành thật thật câm miệng, hôm nay tôi muốn dạy cho bọn họ bài học nên tôn trọng người khác như thế nào!”

Tề Đẳng Nhàn hất tay Dương Quan Quan ra, lạnh giọng quát lớn.

Dương Quan Quan bị khí chất này của hắn dọa sợ rồi, lộ ra biểu tình mềm yếu khi đối mặt với Dương Phỉ Phỉ, không dám nói lời nào.

Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng vẻ im lặng của cô ta, cảm thấy có hơi buồn cười, hay là Dương Quan Quan này ăn cứng không ăn mềm, sợ người khác quát mình?

Vậy thì về sau, hắn cần phải uy hiếp cô ta mới được, miễn cho cô ta cả ngày đấm đấm đá đá hắn, cái này cần phải thay đổi.
Chương 210 Chủ của trung tâm thương mại

“Tôn trọng?”

“Ha ha ha, anh cảm thấy dựa vào cái gì mà tôi phải tôn trọng một đứa con hoang?”

“Còn có anh, anh cho rằng bản thân mình là ai, muốn ra mặt giúp đỡ cô ta?”

“Có thể làm Triệu Hắc Long nể mặt anh, anh cảm thấy bản thân được xem như một người có tiếng nói?”

Sau khi Dương Phỉ Phỉ nghe được những lời Tề Đẳng Nhàn nói, điên cuồng cười ha ha, gương mặt đầy vẻ khinh thường và ngạo mạn.

Vương Đông cũng nhịn không được lắc đầu mỉm cười, vây mà lại có người nói muốn dạy cho cậu ta học cách tôn trọng người khác như thế nào? Buồn cười, buồn cười!

“Xem ra cha mẹ cô thật sự không dạy dỗ cô cho tốt, người nhà họ Dương ở Thượng Hải cũng chỉ có trình độ như vậy?” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Phỉ Phỉ không để ý tới hắn, quay đầu nói với Vương Đông: “Vương thiếu, đứa con hoang kia thích bất cứ món đồ nào trong trung tâm thương mại thì cũng đừng bán cho cô ta, tôi sẽ bỏ tiền ra mua tất!”

Vương Đông gật gật đầu, nói: “Dương tiểu thư muốn làm như thế nào thì cứ làm, tôi sẽ dùng toàn lực ủng hộ Dương tiểu thư.”

Dương Quan Quan có hơi đau đớn nói: “Tại sao? Tại sao chị không muốn buông tha cho tôi!”

“Tôi cũng đã rời khỏi Thượng Hải nhiều năm như vậy, thậm chí còn chạy ra nước ngoài ở mấy năm!”

“Dù cho có nói như thế nào, chúng ta cũng là người thân mà! Tại sao cứ muốn tra tấn tôi?!”

Dương Phỉ Phỉ lãnh ngạo mà nhìn cô ta, nói “Tại sao à? Chính cô hiểu rõ trong lòng!”

“Từ bỏ quyền kế thừa tài sản của cô, tôi có thể suy xét buông tha cho cô, cái túi này cũng nhường cho cô.”

“Tài sản của nhà họ Dương chúng tôi không phải thứ đứa con hoàng nho nhỏ như cô có thể mơ ước!”

Dương Quan Quan lại cắn răng nói: “Dựa vào cái gì? Tôi cũng là người nhà họ Dương, dựa vào cái gì mà tôi phải từ bỏ? Tôi ở nhà họ Dương bị các người bắt nạt nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì muốn tôi phải làm theo ý các người?!”

Dương Phỉ Phỉ cười lạnh nói: “Vậy đừng trách chúng tôi không bỏ qua cho cô, không chỉnh cô đến chết thì chúng tôi sẽ không dừng tay! Cô nên học bà mẹ đê tiện của mình, mai danh ẩn tích sớm một chút.”

Cả người Dương Quan Quan đều trở nên suy sụp, đối mặt với người nhà họ Dương ở Thượng Hải, trong nội tâm cô ta chỉ có cảm giác vô cùng bất lực!

Nhà họ Dương ở Thượng Hải quá mạnh, chỉ bằng sức lực của bản thân cô ta thì căn bản không có khả năng lay động được, sợ là chỉ cần phản kháng một chút cũng có khả năng rước đến ý nghĩ muốn giết người của bọn họ.

“Túi đã gói xong rồi, Dương tiểu thư.” Cửa hàng trưởng vào ngay lúc này ho khan một tiếng, mở miệng nói.

“Lấy đến đây đi.” Dương Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói.

Cửa hàng trưởng vừa định chuẩn bị mang chiếc túi đi qua lại bị Tề Đẳng Nhàn ngăn cản, duỗi tay ra cướp lấy, lạnh nhạt nói: “Ngay cả đạo lý thứ tự đến trước đến sau mà cô cũng đều không hiểu sao?”

Cửa hàng trưởng bực bội nói: “Đồ trong cửa hàng chúng tôi, tôi muốn bán cho ai thì bán cho người đó! Ai bảo các người không có bản lĩnh? Nếu các người có bản lĩnh, tôi cũng có thể bán cho các người!”

Chuyện ồn ào này cũng kinh động không ít người trong trung tâm mua sắm, một đám người đến vây xem.

“Kia không phải là Vương thiếu sao? Vậy mà lại có người dám đắc tội với cậu ta?”

“Vương thiếu chính là ông chủ nhỏ của trung tâm thương mại Phi Mã, toàn bộ trung tâm thương mại này đều là do bố của cậu ta Vương Vạn Kim đầu tư xây dựng!”

“Đúng là không biết tốt xấu, vì một cái túi xách mà đắc tội với người như Vương thiếu, không phải đầu óc bị nước vào chứ?”

Sau khi mọi người nhìn thấy Vương Đông liền sôi nổi xì xào.

Sau khi Dương Quan Quan nghe được mấy lời này thì cúi đầu càng thấp, Dương Phỉ Phỉ có thể kết bạn với người như Vương Đông dễ như trở bàn tay, cô ta lại không có năng lực này.

“Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi; đừng rơi lệ, kẻ ngốc sẽ cười.” Tề Đẳng Nhàn có thể cảm nhận được sự tự ti trong nội tâm Dương Quan Quan, hắn cười vươn tay xa xoa xoa đầu cô ta.

Dương Quan Quan sửng sốt, trong nội tâm cảm nhận được có chút ấm áp, ít nhất trong lúc người nhà họ Dương bắt nạt mình, có người có thể đứng bên cạnh mình.

Vương Đông nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Anh muốn cái túi này?”

“Chuyện này thật cũng không phải không thể, tôi đồng ý cho anh cơ hội này.”

“Quỳ xuống, giống như một con chó bò đến trước mặt Dương tiểu thư, xin lỗi Dương tiểu thư.”

“Cái túi này, tôi tặng cho anh, thậm chí tất cả đồ vật trong cửa hàng này tôi cũng có thể tặng cho anh!”

Vương Đông vừa nói ra những lời này, người xung quanh đều phát ra tiếng kinh hô.

“Không hổ là con trai của nhà giàu số một chỗ chúng ta, nói chuyện phí phách như vậy!”

“Vương thiếu chính là Vương thiếu, hành vi cử chỉ đều lộ ra sự bá đạo và khí phách người khác không thể sánh kịp, quả thực chính là nhân vật giống với Kiều Phong!”

“Vương thiếu cho các người cơ hội, còn không biết quý trọng nó? Lập tức quỳ xuống đi!”

Người xung quanh đều ồn ào lên tiếng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, sôi nổi thêm dầu vào lửa.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì.

Vương Đông cười cười, “Ngại quá, tôi là chủ của trung tâm mua sắm này, tôi muốn bọn họ bán hàng cho ai là có thể bán cho người đó!”

“Nếu anh không muốn làm một con chó vẫy đuôi lấy lòng, vậy thì tự mình mở một trung tâm mua sắm là được.”

“Như vậy thì anh sẽ có thể muốn mua cái gì liền mua cái đó.”

Trong lời Vương Đông tràn ngập cảm giác của người bề trên.

Hai người kia vào mua sắm ở cửa hàng Chanel, chứng tỏ cũng có chút năng lực kinh tế, nhưng mà chỉ bằng chút năng lực kinh tế đó, ở trong mắt cậu ta còn không bằng hạ bụi.

Toàn bộ trung tâm mua sắm đều là của nhà cậu ta, ai có thể có tiền hơn cậu ta nữa?!

Cửa hàng trưởng cũng đen mặt nói với Tề Đẳng Nhàn: “Trả lại túi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, nói anh ăn cướp ở đây!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Lát nữa cô tốt nhất nên dọn dẹp một chút đồ vật của mình, bởi vì từ hôm nay trở đi, trung tâm thương mại này sẽ không giữ cô nữa.”

“Ha ha ha ha… Tôi nghe được cái gì thế này? Vậy mà hắn lại dám nói mấy lời như này trước mặt Vương thiếu?”

“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng bản thân là ai, bảo vị cửa hàng trưởng kia dọn dẹp đồ đạc rồi cút?”

“Đầu óc hỏng rồi à, Vương thiếu mới bảo hắn tự mở một cái trung tâm thương mại, hắn liền ảo tưởng nghĩ trung tâm thương mại Phi Mã là của nhà mình?”

“Tôi ngất, đây là lần đầu tiên tôi gặp một kẻ ngu xuẩn như vậy, cái gì cũng có thể nói được.”

Mọi người nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn đều tỏ ra cạn lời, cảm thấy thật buồn cười.

Sau khi Vương Đông nghe được lời này cũng nhịn không được mà bật cười, lắc lắc đầu, nói với cửa hàng trưởng: “Cô cứ mở cửa hàng bình thường, nếu muốn mở chi nhánh, trực tiếp nói với tôi, tôi miễn phí tiền thuê mặt bằng ba tháng cho cô!”

Cửa hàng trưởng vô cùng vui vẻ nói: “Cảm ơn Vương thiếu!”

“Đồ ngốc, nghe được chưa? Một chút bản lĩnh cũng không có mà còn muốn ra vẻ?”

“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng mình là ai, có tư cách nói những lời như vậy à?”

“Còn bảo người ta đóng cửa cút đi, tôi muốn nhìn một chút, lát nữa hắn làm như thế nào để người ta đóng cửa!”

Mọi người vẫn luôn cười ầm lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quả thực là đang làm trò cười cho thiên hạ, chắc là bị điên rồi.

Dương Phỉ Phỉ cũng lộ vẻ mặt cười nhạo, nói: “Được rồi, trò hề kết thúc, cứ như vậy đi.”

Sau khi nói xong lời này, cô ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vươn tay, nói “Mang đến đây đi.”

“Ngại quá, tôi đã mua lại trung tâm thương mại này!”

“Về sau, cô bị xếp vào sổ đen, trung tâm thương mại này sẽ không có bất kỳ một cửa hàng hàng nào bán đồ cho cô.”

Tề Đẳng Nhàn lấy di động của mình ra, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nhàn nhạt nói với Dương Phỉ Phỉ.

Dương Quan Quan nghe xong lời này cũng phải che mặt, người khác đều nói Vương Đông là chủ của trung tâm thương mại này, Tề Đẳng Nhàn lại còn nói ra lời ngu ngốc như vậy, đúng là quá ngốc…

Quả nhiên, Dương Phỉ Phỉ nghe xong cười to, nói với Dương Quan Quan: “Dương Quan Quan, làm phiền cô tìm một người đàn ông bình thường một chút, đừng có tìm cái loại não tàn này, được không?”

“Cho dù có dẫm chết cái loại não tàn này, tôi cũng rất khó có cảm giác thành tựu.”

“Rất không thú vị, cô có biết hay không?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom