• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (3 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226 An oán rõ ràng.

Tề Đẳng Nhàn đi đến phòng bệnh của Tôn Học Văn.

Dù sao thì Tôn Học Văn cũng có chút thân phận và địa vị, vậy nên đương nhiên là phải ở trong phòng VIP của bệnh viện rồi.

Phòng bệnh VIP này chả khác gì so với phòng suite của khách sạn cả, ở bên trong có không ít người, đều là những nhân viên cấp cao đến từ các ngân hàng lớn của thành phố Trung Hải.

Bọn họ mang theo giỏ hoa, hoa quả, đồ bổ đến thăm Tôn Học Văn, ai nấy đều lên tiếng chỉ trích người đã đánh Tôn Học Văn bị thương là Tề Đẳng Nhàn.

“Cậu gì kia, cậu làm ở ngân hàng nào hay ở doanh nghiệp nào thế? Cậu không biết quy tắc thứ tự trước sau à? Xếp hàng đi!” Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị đi vào thì có một ông giám đốc ngân hàng bụng phệ lên tiếng trách mắng.

“Ồ... hợp lí đấy!” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

Sau đó, hắn thực sự đứng xếp hàng ở phía sau bọn họ.

Hôm qua Tôn Học Văn bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho rất thảm, cả sống mũi và hai cánh tay đều bị đánh gãy.

Dương Phỉ Phỉ cũng rất máu lạnh, cô ta không lấy được cuốn băng ghi mình mà mình muốn nên đã lạnh lùng từ chối việc vay hai tỷ từ ngân hàng của Tôn Học Văn.

“Không làm xong chuyện mà còn có mặt mũi đến gặp tôi à?” Đây là nguyên văn những gì Dương Phỉ Phỉ nói, khiến cho người đang bị thương nặng là Tôn Học Văn suýt chút nữa đã tức chết.

Nói tóm lại là Tôn Học Văn đã phí công vô ích rồi.

Thậm chí anh ta còn có chút hối hận vì đã bị Dương Phỉ Phỉ mê hoặc, nếu anh ta không làm như vậy, nếu như anh ta không phản bội Dương Quan Quan thì nói không chừng đến cuối cùng anh ta còn có thể lợi dụng những tình cảm tốt đẹp đó để khiến bản thân mình được thoải mái hơn.

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở trước mặt Tôn Học Văn, anh ta bị dọa cho một trận, sau đó cả gương mặt bỗng chốc tối sầm lại.

Tôn Học Văn lạnh lùng nói: “Tề Đẳng Nhàn, mày còn dám đến bệnh viện tìm tao à?”

Sau khi nghe thấy lời này của Tôn Học Văn, mọi người đều vô cùng kinh ngạc và nhao nhao quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Từ chỗ của Tôn Học Văn, bọn họ đã biết ai là người ra tay đánh anh ta rồi, vả lại giám đốc của các ngân hàng lớn cũng đã hứa rằng họ sẽ không bao giờ cho Tianlai Capital vay dù chỉ một xu!

“Chính là cái tên này, chủ tịch hội đồng quản trị bù nhìn của Tianlai Capital đúng không? Hôm qua chính cậu ta là người đã đánh giám đốc Tôn thành ra như thế này!”

“Đúng là gan to bằng trời mà, hôm qua đã đánh người ta ra thành thế này rồi mà hôm nay vẫn dám đến bệnh viện à?”

“Đắc tội với giám đốc Tôn, cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu! Giám tốc Tôn là cháu trai của chủ tịch Tôn Hưng Chương, chủ tịch trụ sở chính của ngân hàng Trung Hải chúng ta đó!”

“Ha ha ha, đoán chừng cái tên này cũng chỉ là một phút bốc đồng mà thôi, bây giờ thấy hối hận rồi nên đến xin tha thứ ấy mà.”

“Cũng phải, đắc tội với giám đốc Tôn thì sẽ chẳng vay được một xu nào đâu, nếu như cậu ta không đến nhận lỗi thì cũng không cần phải làm ăn nữa đâu.”

Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều mang trên mặt những biểu cảm khác nhau, người thì cười trên nỗi đau của người khác, người thì đùa giỡn, người thì lo lắng, người thì sợ hãi.

“Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tại sao tôi lại không dám đến? Giám đốc Tôn Học Văn là do tôi đánh, đương nhiên là tôi phải đến thăm rồi!”

Lời này của hắn khiến cho các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, có ai lại nói như vậy không?

“Hừ! Chỗ này không chào đón mày, cút ra ngoài đi!” Tôn Học Văn lạnh lùng quát lên, nhưng khi nói chuyện thì giọng nói vẫn có hơi run rẩy, rõ ràng là do sợ hãi gây nên.

Hôm qua Tề Đẳng Nhàn đã ra tay rất tàn nhẫn với anh ta, anh ta thực sự lo sợ cái tên Tề Đẳng Nhàn này sẽ khinh suất và đuổi đến hẳn bệnh viện để đánh mình thêm trận nữa.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chúng ta có vấn đề cần phải giải quyết mà, không thể cáu kỉnh như một đứa trẻ được, có đúng không nào?”

Vẻ mặt của Tôn Học Văn tối sầm lại, anh ta đã bị thương thành như thế này rồi, hai tay quấn lại như xác ướp, trên mặt cũng toàn là vết thương, làm sao có thể giải quyết đàng hoàng được nữa?

“Quả nhiên là cái tên này đã bị khoản vay đó bóp chẹt rồi, bây giờ trong tay không có tiền, không thể điều hành công ti nên biết đường đến cầu xin tha thứ rồi!”

“Sớm biết có lúc này thì tại sao lúc đầu lại làm thế? Vậy mới nói bốc đồng đâu phải là chuyện gì tốt, đắc tội với người khác thì đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình thôi.”

“Đánh người ta thành như thế này rồi mà còn muốn giải quyết à? Tôi thấy cậu ta đang nằm mơ giữa ban ngày thì có!”

Các giám đốc ngân hàng đều liên tục chế nhạo, họ đã đoán ra được lý do tại sao Tề Đẳng Nhàn lại đến đây.

Tôn Học Văn lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày đến đây vì chuyện khoản vay hai trăm triệu phải không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng vậy...”

Tôn Học Văn nói: “Chẳng những không vay được hai trăm triệu từ ngân hàng của tao mà mày cũng không vay được từ ngân hàng khác có đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn thành thật gật đầu: “Đúng vậy, thế nên tôi mới không đợi được nữa mà đến thăm giám đốc Tôn này!”

Nụ cười của Tôn Học Văn trở nên rất đắc ý, anh ta nói: “Ồ? Bây giờ biết chịu thua rồi đấy à? Thế mà ngày hôm qua mày làm thế nào đây!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ tôi mới nghĩ lại, ngày hôm qua tôi xuống tay có hơi nặng, cơ mà ở tình huống lúc đó thì quả thực là tôi nên ra tay.”

Gương mặt của Tôn Học Văn ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nói cái gì?”

“Đừng mãi lăn tăn những chuyện đã qua nữa, bây giờ chúng ta hãy giải quyết những vấn đề mới đi. Giám đốc Tôn, phải làm thế nào thì anh mới cho công ty chúng tôi vay hai trăm triệu?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi và mỉm cười, trông bộ dạng rất thành thật và khách sáo.

Nếu như nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đoán chừng Lý Vân Uyển sẽ cảm thấy vô cùng ớn lạnh, cô ấy là người hiểu rõ nhất chuyện cái tên này hai mặt như thế nào.

“Tên họ Tề kia, nói thật với cậu nhé, nếu như giám đốc Tôn không chịu tha thứ cho cậu thì cậu sẽ không vay được tiền từ bất cứ ngân hàng nào đâu!”

“Ngân hàng của chúng tôi nhất quán với suy nghĩ của giám đốc Tôn. Nếu như ngài ấy không gật đầu thì chúng tôi cũng sẽ không cho vay.”

“Không sai, chúng tôi đều ủng hộ giám đốc Tôn!”

Các giám đốc ngân hàng đến thăm Tôn Học Văn đều nhao nhao lên tiếng và bày tỏ rằng mình ủng hộ Tôn Học Văn.

Tôn Học Văn nở nụ cười ác độc: “Bây giờ mày quỳ xuống đây, tao có thể suy nghĩ đến việc cho mày một cơ hội!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Đã là thời đại nào rồi, làm gì còn cái kiểu như thời phong kiến ấy đâu?”

Thấy hắn không còn kiêu căng ngạo mạn như ngày hôm qua nữa, Tôn Học Văn đột nhiên trở nên rất to gan, anh ta bĩu môi nói: “Mang cái bô tiểu của tao đi đổ đi!”

Tề Đẳng Nhàn ngoan ngoãn lấy cái bô tiểu ở trong gầm giường ra và mang đi đổ.

“Ha ha ha...”

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều bật cười ha ha.

Tôn Học Văn cũng cảm thấy rất đắc ý, đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn quay lại, anh ta mới nhàn nhạt nói: “Đã biết sai chưa?”

“Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?” Tề Đẳng Nhàn cười và hỏi.

“Quỳ xuống rồi sủa tiếng chó đi, vừa sủa vừa tát vào miệng mình ấy, tát đến khi nào tao tha thứ cho mày mới thôi!” Tôn Học Văn cười gằn lên, cảm giác mình đã bóp nghẹt được Tề Đẳng Nhàn rồi.

Nụ cười trên mặt Tề Đẳng Nhàn dần thu lại, nói: “Giám đốc Tôn đây là không muốn nói chuyện đàng hoàng có đúng không?”

Tôn Học Văn cười khẩy và nói: “Mày đánh tao thành như thế này mà tao còn phải nói chuyện đàng hoàng với mày à, mày bị ngu à?!”

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó hắn nói: “Hôm qua tôi đánh anh, hôm nay tôi tới thăm anh, còn đổ bô tiểu cho anh nữa, tôi đã giúp anh nhiều như vậy, ân oán của chúng ta đã được giải quyết rõ ràng rồi.”

Sau khi mọi người nghe thấy lời này thì đều không khỏi ngẩn người.

Cái tên này tư duy kiểu gì đấy, chỉ là đổ một cái bô tiểu thôi mà đã nói là giúp nhiều lắm rồi, ân oán rõ ràng rồi?

“Bây giờ anh đưa ra điều kiện như vậy hoàn toàn là đang sỉ nhục tôi và muốn bắt nạt tôi.”

“Vậy nên, bây giờ mà tôi xử lí anh thì chắc là sẽ không ai nói tôi vô lí ngang ngược đâu!”

Nụ cười của Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa hiện lên trên khuôn mặt, chỉ có điều nụ cười này khó tránh khỏi việc trông có hơi u ám.

Nghe đến đây, Tôn Học Văn ngẩn người một lúc rồi tức giận nói: “Logic thì thế hả? Hôm qua mày đánh tao thảm như thế này, hôm nay mày giúp tao đổ một bô nước tiểu, thế là ân oán rõ ràng rồi đấy à?”

“Bô nước tiểu là anh bảo tôi đổ giúp anh, thế nên chúng ta ân oán rõ ràng rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh.

Các giám đốc ngân hàng nhìn thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, cái tên này định làm gì thế, điên rồi à?!
Chương 227 Logic.

“Mày có còn muốn vay tiền nữa không?”

“Mày thử động vào tao xem, tao bảo đảm, trong cả cái thành phố Trung Hải này nói riêng và cả tỉnh Đông Hải nói chung!”

“Mày chắc chắn sẽ không vay được dù chỉ một xu!”

“Thậm chí cho dù mày có chạy khắp cả đất nước này thì cũng sẽ không tìm thấy một ngân hàng nào đồng ý cho mày vay tiền cả!”

Tôn Học Văn thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ muốn làm thật thì ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng và tức giận gầm lên.

Vẻ mặt của các giám đốc ngân hàng ở xung quanh cũng đều trở nên nghiêm trọng, bọn họ nhao nhao lên tiếng.

“Cậu là ông chủ của Tianlai Capital có đúng không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu dám động đến một cọng lông của giám đốc Tôn thì cậu sẽ chết chắc!”

“Chúng tôi sẽ sử dụng các mối quan hệ của mình để gửi lời nhắn đến các giám đốc ngân hàng trên toàn quốc, yêu cầu họ từ chối cho Tianlai Capital vay tiền.”

“Không sai, cậu dám động đến giám đốc Tôn, không còn khoản vay nữa, công ty của cậu sẽ chỉ còn một con đường chết mà thôi!”

Cho dù có phải hợp sức lại thì bọn họ cũng phải chèn ép Tề Đẳng Nhàn, Tôn Học Văn là giám đốc ngân hàng mà bọn họ đều muốn nịnh bợ, Tề Đẳng Nhàn muốn xử lí là xử lí, thế thì sau này bọn họ làm sao ngẩng cao đầu được?

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Các người làm thế nào tôi cũng không quan tâm!”

“Nhưng hôm qua anh ta bắt nạt cấp dưới của tôi nên bị tôi xử lí.”

“Hôm nay tôi đến thăm anh ta và giúp anh ta đổ một bô nước tiểu, chuyện này cũng coi như đã giải quyết xong rồi.”

“Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, anh ta không chịu hòa giải với tôi mà, còn muốn bắt nạt tôi, bắt tôi quỳ xuống.”

“Con người tôi ấy mà, không thích chịu thiệt...”

Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đã túm lấy cổ áo của Tôn Học Văn, nhấc anh ta lên và giơ tay tát anh ta một bạt tai.

Nếu Tôn Học Văn biết rằng Tề Đẳng Nhàn bằng lòng đổ nước tiểu cho mình để nhân cơ hội làm loạn thì dù có bị đánh chết anh ta cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.

Ai mà biết được tính khí của Tề Đẳng Nhàn lại gàn dở đến mức đấy cơ chứ, bảo phát điên là phát điên luôn?

“Tên cặn bã này, dám bỏ thuốc phụ nữ có đúng không?”

“Chát!”

“Báo thù tôi, thu lại khoản vay có đúng không?”

“Chát!”

“Lại còn kết hợp với nhiều giám đốc ngân hàng như vậy để từ chối khoản vay của công ty chúng tôi có đúng không?”

“Chát!”

“Uy hiếp tôi rằng tất cả các ngân hàng trên toàn quốc đều sẽ không cho tôi vay tiền có đúng không?”

“Chát!”

“Lại còn bắt tôi quỳ xuống có đúng không?”

“Chát!”

Tề Đẳng Nhàn liên tiếp tát vào mặt Tôn Học Văn những sáu cái, trực tiếp đánh cho cả khuôn mặt của Tôn Học Văn bê bết toàn máu, sống mũi vừa mới nối xong lại bị gãy thêm lần nữa.

Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh thấy thế thì đều không rét mà run, ai nấy đều sởn gai ốc và cảm thấy vô cùng gay cấn.

“Tao nhất định sẽ không tha cho mày...” Tôn Học Văn phun ra một ngụm máu, lên tiếng một cách khó khăn, hai mắt sắp không thể mở ra được nữa rồi.

“Không tha cho tôi có đúng không?” Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên giáng cho anh ta một cái bạt nai nữa.

“Tao...” Tôn Học Văn nghiến răng.

“Tao có đúng không?” Tề Đẳng Nhàn lại tát cho anh ta thêm một cái nữa.

Tôn Học Văn không nói gì nữa, Tề Đẳng Nhàn nhếch mày, lại tát thêm một cái nữa, cười mỉm và nói: “Không chịu nói có đúng không?”

Tôn Học Văn sắp gục ngã rồi!

Nói cũng bị đánh mà không nói cũng bị đánh!

Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói với Tôn Học Văn: “Thật ra tao đến đây chỉ để đánh mày một trận mà thôi. Lúc đầu tao nói chuyện tử tế với mày, đổ bô tiểu cho mày, chỉ là để trêu chọc mày chút mà thôi.”

“Nếu như mày biết điều một chút và đồng ý với khoản vay kia, giả vờ như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, nói không chừng tao còn có thể vui vẻ mà tha cho mày.”

“Nhưng con người mày sao lại không biết điều thế nhỉ?”

Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều cảm thấy trên đỉnh đầu mình đang bốc khí lạnh ngùn ngụt, ai nấy đều nổi da gà sau lưng, cái tên này thật là hung ác quá đi!

Các giám đốc ngân hàng cũng đã hiểu ra tại sao hôm qua sau khi bị đánh thì Tôn Học Văn lại không báo cảnh sát rồi, thì ra là anh ta dám bỏ thuốc cấp dưới của Tề Đẳng Nhàn và làm chuyện bỉ ổi.

Có điều bọn họ cũng chẳng lạ gì với loại chuyện này nữa rồi, đừng nói đến bỏ thuốc, người đến vay tiền chẳng khác gì con cháu của bọn họ vậy, bắt những người đó cởi quần áo rồi chạy đi trong tình trạng khỏa thân cũng chẳng có gì lạ nữa rồi.

“Chủ tịch Tôn đến rồi!”

Ở bên ngoài, không biết là ai đã hô lên một tiếng.

Sau khi nghe xong câu này, tinh thần của Tôn Học Văn ngay lập tức phấn chấn trở lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi và nói: “Chú tao đến rồi. Ông ấy là chủ tịch điều hành của ngân hàng Trung Hải, mày chết chắc rồi!”

Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều gật đầu lia lịa, Tôn Hưng Chương là chủ tịch ngân hàng, các mối quan hệ rộng đến kinh người.

Ông ta chỉ cần nói một câu thôi là việc Tề Đẳng Nhàn khó có thể vay tiền ở các ngân hàng trên toàn quốc sẽ hoàn toàn không phải lời nói dối.

Tôn Hưng Chương từ bên ngoài đi vào, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tôn Học Văn mặt mũi toàn máu, ông ta kinh ngạc nói: “Cháu làm sao đấy?”

“Chú ơi, hôm qua tên du côn này đánh cháu bị thương rồi còn chưa đủ, hôm nay nó còn đuổi thẳng đến bệnh viện để đánh cháu thêm một trận nữa!”

“Cháu đã cảnh cáo nó đừng có làm bừa rồi mà nó có chịu nghe đâu...”

“Nó nhất định ép cháu phải cho nó vay khoản tiền đó, nếu không thì nó sẽ đánh chết cháu!”

Tôn Học Văn ấm ức đến nỗi trực tiếp khóc òa lên và kể lể với Tôn Hưng Chương.

Sau khi nghe xong những lời này, Tôn Hưng Chương cũng nổi trận lôi đình và hung ác nói: “Kẻ nào lại dám to gan như thế!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chủ tịch Tôn, là tôi.”

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Hưng Chương không khỏi ngẩn người, sau đó ông ta nhíu chặt mày lại và lạnh lùng nói: “Tề đại sư? Cháu trai tôi đã đắc tội ngài như thế nào mà ngài lại đánh nó thảm như thế này vậy?”

“Có trò hay xem rồi, chủ tịch tức giận thật rồi.”

“Không ngờ rằng cậu ta lại quen biết chủ tịch cơ đấy, cơ mà như thế này cũng có ích gì đâu, đánh cháu trai người ta thành bộ dạng như thế này thì quan hệ có tốt hơn nữa cũng vô dụng cả thôi!”

“Người làm doanh nghiệp mà đắc tội với ngân hàng thì khác nào kẻ não tàn đâu! Chúng ta xem xem chủ tịch xử lí cậu ta thế nào đi!”

Các giám đốc ngân hàng đến thăm Tôn Học Văn đều cười khẩy và chuẩn bị tinh thần để xem kịch hay.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đến để bàn chuyện với anh ta mà, anh ta bảo tôi đổ bô tiểu cho anh đi rồi bàn tiếp, thế nên tôi giúp anh ta đổ đi rồi.”

“Kết quả thì sao, anh ta nói một đằng làm một nẻo, lại còn chuẩn bị bắt nạt tôi.”

“Cái tính khí hung bạo này của tôi đương nhiên là không thể nhịn nổi rồi, vậy tên tôi cứ thế mà ra tay thôi!”

“Ông xem tôi thiệt thòi biết bao, tôi đã không chê bẩn mà đi đổ bô tiểu cho anh ta, lại còn ra tay nhẹ như thế, thật sự là thiệt thòi chết đi được...”

Mọi người nhất thời cạn lời, nghi ngờ trong đầu người này rốt cuộc có hai chữ “logic” hay không.

Hôm qua Tôn Học Văn bị anh ta đánh cho người không ra người ma không ra ma, hôm nay anh ta đến xin người ta cho vay tiền, đổ giúp một cái bô tiểu thôi mà đã rất thiệt thòi rồi à?

Lại còn ra tay rất nhẹ? Bây giờ mặt của Tôn Học Văn đã bê bết toàn máu rồi mà vẫn còn nhẹ cơ à?

“Chủ tịch Tôn, ông phân xử đi, tôi không nên xử lí anh ta à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Vẻ mặt của Tôn Hưng Chương bị câu nói này làm cho đen xì như đít nồi vậy, ông ta tức đến mức cả người run lên bần bật và gầm lên giận dữ: “Tề Đẳng Nhàn, cậu uy phong quá ha, cậu to gan quá ha!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ông ta có hơi ồn ào, hắn lấy ngón tay chọc vào lỗ tai một cách mất kiên nhẫn và nói: “Chủ tịch Tôn có gì muốn dạy bảo tôi à?”

Vẻ mặt Tôn Hưng Chương lạnh như băng, ông ta nói: “Tôi cho cậu hai sự lựa chọn!”

“Một, cậu chịu toàn bộ chi phí chữa trị cho cháu tôi, sau đó đăng bài xin lỗi cháu tôi lên báo, ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh hầu hạ cháu tôi cho đến khi nó xuất viện!”

“Hai, cậu có thể chọn không làm, nhưng đừng trách tôi không nể mặt thị trưởng Hoàng mà dùng mối quan hệ của mình để liên kết với các ngân hàng khác và tiến hành phong sát công ty của các cậu!”

Tôn Hưng Chương biết mối quan hệ của Tề Đẳng Nhàn và Hoàng gia không hề bình thường, thế nhưng lúc này ông ta vẫn khó có thể kìm lại cơn giận dữ.

Tôn Học Văn ở bên cạnh nở nụ cười mãn nguyện, chú của mình đã ra tay thì chuyện này không thể cứu vãn được nữa rồi, Tianlai Capital chết chắc rồi!

Tề Đẳng Nhàn đừng mơ đến khoản vay hai trăm triệu đó nữa, cho dù là muốn vay từ bất cứ ngân hàng nào thì cũng là chuyện khó như lên trời!
Chương 228 Gọi điện thoại.

Sau khi nghe hết những lời này của Tôn Hưng Chương, Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu.

“Chủ tịch Tôn, gặp phải chuyện như vậy thì ông phải tìm hiểu cho kĩ tại sao anh ta lại bị đánh chứ!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

“Tôi không cần tìm hiểu mấy thứ cậu nói, tôi chỉ có hai điều kiện này, cậu chọn một cái đi!” Tôn Hưng Chương lạnh lùng nói.

Tôn Học Văn nở nụ cười giả tạo và nói: “Nếu như Tề tổng chịu xuống nước xin lỗi tôi và ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh hầu hạ tôi đến khi tôi xuất viện thì tôi sẽ ngay lập tức đồng ý với khoản vay hai trăm triệu kia!”

Sau khi nghe xong, Tề Đẳng Nhàn lại phì cười một cái và nói: “Bảo tôi hầu hạ anh? Tôi sợ anh chịu không nổi, nói không chừng một ngày nào đó lại chết toi luôn mất.”

Tôn Hưng Chương sầm mặt lại và lạnh lùng nói: “Xem ra Tề đại sư đã đưa ra lựa chọn rồi nhỉ? Cho dù cậu tìm thủ trưởng Hoàng đến nói giúp thì tôi cũng nhất định sẽ không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước, cậu dám đánh người thì là lỗi của cậu rồi!”

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lấy điện thoại của mình ra, sau đó bình tĩnh nhìn Tôn Hưng Chương.

“Tôi cũng cho chủ tịch Tôn hai sự lựa chọn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Hừ!” Cả hai người Tôn Hưng Chương và Tôn Học Văn đều không khỏi cười khẩy.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Thứ nhất, Tôn Học Văn cần phải xin lỗi thư kí của tôi, bồi thường tổn thất tinh thần cho cô ấy, sau đó ngoan ngoãn phê duyệt khoản vay, hơn nữa còn phải tăng thêm hai trăm triệu!”

“Thứ hai, các người có thể không làm theo những gì tôi nói, sau đó tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng của chủ tịch tỉnh, bảo bọn họ đến xem xem các người đối xử với doanh nghiệp trọng điểm như thế nào.”

“Các người cân nhắc xem nên chọn cái nào đi.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói ra câu này, hiện trường bỗng chốc yên lặng, sau đó thì trực tiếp vang lên những tràng cười chế giễu.

“Ha ha ha, còn gọi điện thoại cho văn phòng chủ tịch tỉnh cơ à? Nói đùa cái gì đấy, cậu bị ngu à?”

“Chủ tịch tỉnh là người nhà của cậu hay sao mà cậu muốn gọi là gọi? Muốn dọa người thì cũng không nên dọa kiểu này đâu ha!”

“Đáng sợ quá đi thôi, sao cậu không nói là mình sẽ gọi điện thoại đến văn phòng của nguyên thủ quốc gia luôn đi?”

Sau khi im lặng trong chốc lát, mọi người đều phát ra những tiếng cười chế nhạo, ai nấy đều liên tục lắc đầu và nhìn Tề Đẳng Nhàn như nhìn một tên ngốc.

Tôn Hưng Chương cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ đang lòe thiên hạ mà thôi, mối quan hệ cao nhất của Tề Đẳng Nhàn cùng lắm chỉ đến Hoàng Văn Lãng mà thôi!

Mặc dù cấp bậc của Tôn Hưng Chương không cao như Hoàng Văn Lãng nhưng Tề Đẳng Nhàn đã ra tay đánh người nặng như thế rồi, cho dù ông ta không nghe Hoàng Văn Lãng hòa giải thì Hoàng Văn Lãng cũng tuyệt đối không thể chỉ trích gì ông ta.

Hay là Tề Đẳng Nhàn cũng biết chuyện này nên bây giờ mới lấy chủ tịch tỉnh ra để hù dọa ông ta?

“Xem ra cậu quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” Tôn Hưng Chương cười khẩy và nói.

“Chú ơi, chú huy động quan hệ ngay đi, bảo tất cả các ngân hàng cho Tianlai Capital vào danh sách đen!” Tôn Học Văn nói với giọng âm u, anh ta nóng lòng muốn báo thù lắm rồi.

Đợi đến khi Tianlai Capital phá sản rồi thì Tề Đẳng Nhàn còn có tư cách gì để phát điên trước mặt anh ta nữa? Mình chỉ cần đạp một cái thôi là đã đủ dẫm chết hắn rồi!

Tôn Hưng Chương bình tĩnh nói: “Làm phiền các vị giám đốc ngân hàng quay về giúp tôi gửi lời nhắn đến những người bạn đang làm việc trong ngân hàng rằng từ nay đừng ai cho Tianlai Capital vay tiền nữa nhé! Cứ bảo tôi nói thế là được!”

“Chủ tịch Tôn, ngài yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng!”

“Tên ngốc này vô cùng kiêu căng, tôi cũng không vừa mắt cậu ta, yên tâm đi, ngân hàng của chúng tôi nhất định sẽ không cho cậu ta vay dù chỉ một xu.”

“Chủ tịch Tôn cứ việc yên tâm, chúng tôi đều sẽ huy động các mối quan hệ của mình, chắc chắn sẽ khiến cho công ty của cậu ta sớm ngày phá sản!”

“Hừ, sau này người của Tianlai Capital có đến ngân hàng chúng tôi mở thẻ thì ông đây cũng sẽ không đồng ý!”

Các giám đốc ngân hàng ai nấy đều ra sức nịnh nọt Tôn Hưng Chương, dù sao thì Tôn Hưng Chương cũng là chủ tịch của ngân hàng Trung Hải, vả lại các mối quan hệ của ông ta không hề yếu kém.

Ông ta nói có thể khiến cho tất cả các ngân hàng trên toàn quốc đều không cho Tề Đẳng Nhàn vay tiền, ông ta thực sự có thể làm được điều đó, cùng lắm thì chỉ tốn thêm chút lễ vật mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn lại không động đậy gì cả, hắn gật đầu với hai người Tôn Hưng Chương và Tôn Học Văn rồi nói: “Xem ra các người đã đưa ta lựa chọn rồi, thế thì tôi nên gọi điện thoại đi rồi.”

“Gọi đi, gọi mau lên, để tôi xem chủ tịch tỉnh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào! Ha ha ha...”

“Gọi điện thoại mau lên, đừng có ở đó mà ra vẻ nữa!”

“Đừng để lát nữa gọi điện thoại rồi lại nói với chúng tôi là chủ tịch tỉnh đang bận nên không có thời gian nghe điện thoại nhé?”

“Ha ha ha, cũng có thể lắm! Cái tên này đúng là một tên đần!”

Các giám đốc ngân hàng lần lượt reo hò và muốn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bị bẽ mặt.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp gọi vào số điện thoại của Dương Lệnh Quang, sau một lát, đầu bên kia đã nghe máy.

“Anh Tề, chào anh.” Dương Lệnh Quang mỉm cười và nói.

Tề Đẳng Nhàn là người được Phó Phong Vân xem trọng, đương nhiên Dương Lệnh Quang cũng phải đối đãi thận trọng.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Chủ tịch Dương, tôi muốn hỏi ông một chút, thung lũng giết người chẳng lẽ không phải là khu vực phát triển trọng điểm của tỉnh Đông Hải trong tương lai à?”

Dương Lệnh Quang ngẩn người một lúc rồi nói: “Đương nhiên rồi, không phải anh Tề đã thành lập công ty ở đó và còn nằm trong tay mấy trăm mẫu đất hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nhưng mà ngân hàng của thành phố Trung Hải lại không đồng ý cho tôi vay tiền! Vả lại bọn họ còn nói muốn ngăn cản việc các ngân hàng ở trong tỉnh và trong toàn quốc cho chúng tôi vay tiền nữa!”

“Cái gì?!”

Sau khi nghe thấy lời này, Dương Lệnh Quang không khỏi tức giận.

Sắc lệnh khai thác thung lũng giết người là do chính ông ta kí và ban hành, Tianlai Capital lại nắm giữ nhiều đất đai ở thung lũng giết người như thế, không cho công ty như Tianlai Capital vay tiền thì chẳng khắc nào là đánh thẳng vào mặt của Dương Lệnh Quang ông ta đây!

“Anh Tề, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao ngân hàng ở Trung Hải lại không đồng ý cho các anh vay tiền?” Dương Lệnh Quang kiên nhẫn hỏi.

“Ồ... là thế này...” Tề Đẳng Nhàn kể lại cho ông ta nghe một lượt chuyện Tôn Học Văn bỏ thuốc Dương Quan Quan rồi bị mình đánh cho một trận.

Sau khi nghe xong, Dương Lệnh Quang càng tức giận hơn, ông ta nói: “Còn có người cặn bã đến thế cơ à?!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chủ tịch Dương cảm thấy chuyện này nên xử lí như thế nào? Tôi có cần gọi điện thoại cho Phó lão để xin ý kiến hay không?”

Dương Lệnh Quang vội vàng nói: “Anh Tề, chút chuyện nhỏ này không cần kinh động đến Phó lão đâu! Tôi sẽ ngay lập tức xử lí cho anh, cho tôi mười phút, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa!”

Thấy Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại một cách nghiêm túc, mọi người không khỏi bật cười chế nhạo.

“Giả vờ cái gì chứ? Vốn dĩ là chưa gọi đi có đúng không?”

“Có bản lĩnh thì bật loa ngoài lên cho chúng tôi nghe với nào!”

“Đúng đấy, không phải gọi điện thoại cho chủ tịch tỉnh hay sao, mở loa ngoài cho chúng tôi nghe với đi?”

Tề Đẳng Nhàn bỏ điện thoại ra khỏi tai và bật loa ngoài, kết quả vừa đúng lúc phía Dương Lệnh Quang bên kia lại cúp điện thoại.

“Tút tút tút...”

Từ chỗ loa phóng thanh phát ra tiếng điện thoại bị cúp máy.

“Ha ha ha ha... Buồn cười chết đi được, cái tên não tàn này, quả nhiên chỉ là đang dọa người mà thôi!”

“Điện thoại vốn dĩ chẳng ai bắt máy, chắc không phải cậu đang muốn nói với chúng tôi rằng chủ tịch Dương vừa mới cúp điện thoại nhỉ?”

“Loại người này chẳng khác gì một tên hề cả, chỉ có mỗi chiêu lòe thiên hạ là giỏi thôi, nếu mà xin việc ở một rạp xiếc thì chắc là kiếm được không ít tiền đâu.”

Tôn Học Văn cũng hùa theo các giám đốc ngân hàng và chế nhạo hắn, ngay cả Tôn Hưng Chương cũng nở nụ cười khinh thường.

Tôn Hưng Chương bình tĩnh nói: “Được rồi, Tề đại sư đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa!”

“Nếu như cậu muốn vay tiền thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói đi, nếu không thì cậu đừng hòng lấy được dù chỉ một xu.”

“Nếu như cậu vẫn kiên định với quyết định của mình, vậy thì nơi này không chào đón cậu, mời cậu cút ra ngoài ngay lập tức!

Tôn Học Văn cười nhạo và nói: “Không phải mày gọi điện thoại cho chủ tịch tỉnh hay sao? Sao lại không gọi được thế?”

“Chát!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu giáng cho Tôn Học Văn một cái bạt tai và mắng: “Cho mày nói chuyện chưa?”
Chương 229 Lương tâm trỗi dậy.

Tôn Hưng Chương đang ở ngay đó mà Tề Đẳng Nhàn lại vẫn dám tát cho Tôn Học Văn một cái ở ngay trước mặt ông ta, khiến cho mọi người ở xung quanh đều không khỏi ngây người.

Đây là hoàn toàn không hề đặt Tôn Hưng Chương vào mắt mà!

Ánh mắt của Tôn Hưng Chương tối sầm lại, đang định nói chuyện thì điện thoại bỗng reo lên.

Sau khi nhìn thấy số ghi chú trên điện thoại, vẻ mặt của Tôn Hưng Chương bỗng chốc thay đổi.

Là cuộc gọi từ thư kí của Dương Lệnh Quang!

Ban nãy Tề Đẳng Nhàn bảo là gọi điện thoại cho Dương Lệnh Quang nhưng mọi người đều không tin hắn và cho rằng hắn đang giả vờ.

Kết quả là chưa được bao lâu mà thư kí Ngô đã gọi điện thoại cho ông ta.

Tôn Hưng Chương giơ tay lên và ấn xuống, ra hiệu cho mọi người yên lặng một lúc, sau đó bấm nghe điện thoại và nói với giọng khách sáo: “Thư kí Ngô!”

Thư kí Ngô không hề khách sáo mà lên giọng quát mắng: “Chủ tịch Tôn, ngân hàng Trung Hải các ông làm việc kiểu gì thế hả?”

“Tianlai Capital đang nắm giữ hàng trăm mẫu đất ở thung lũng giết người, hơn nữa ngài chủ tịch tỉnh còn đã từng đích thân đến công ty đó để khảo sát!”

“Các người không phê duyệt khoản vay cho Tianlai Capital, đây là đang chuẩn bị đánh vào mặt của ngài chủ tịch tỉnh à?”

Sau khi nghe được lời nói nghiêm khắc của thư kí Ngô, trên trán Tôn Hưng Chương không khỏi toát ra một lớp mồ hôi lạnh, chẳng lẽ cuộc gọi vừa rồi của Tề Đẳng Nhàn thực sự là gọi cho Dương Lệnh Quang sao?

“Ngài chủ tịch tỉnh có lệnh, sau này tất cả các khoản vay của Tianlai Capital đều phải được bật đèn xanh và thông qua!”

“Nếu như làm cản trở việc phát triển của khu vực trọng điểm do tỉnh quy hoạch thì sẽ hỏi tội ông!”

“Còn nữa, lệnh cho ông ngay lập tức xử lí nhân viên đã ác ý gây khó dễ cho Tianlai Capital, tiến hành xét xử và cách chức.”

“Ông tự liệu mà làm đi!”

Sau khi nói xong những lời này, thư kí Ngô trực tiếp tắt điện thoại bụp một cái.

Tôn Hưng Chương đứng đờ ra tại chỗ, mãi một lúc sau vẫn chưa nói gì.

“Chủ tịch Tôn, có chuyện gì thế?!” Có một giám đốc ngân hàng không kìm được mà khẽ giọng hỏi.

“Chú ơi, sao chú còn chưa trừng phạt tên du côn này đi?!” Tôn Học Văn lớn giọng hét lên, cảm thấy mình đã phải chịu thiệt thòi.

Tôn Hưng Chương lại giận dữ nói: “Ngậm miệng lại cho ta!”

Sau khi nói xong những lời này, ông ta hít sâu vào một hơi và nói: “Thông báo xuống dưới, lập tức phê duyệt tất cả các khoản vay củaTianlai Capital, nhất định không được có sai sót gì, trong một giờ đồng hồ phải xử lí ổn thỏa cho tôi!”

Mọi người nghe thấy thế thì bỗng chốc sững sờ ngay tại chỗ.

Ban nãy Tôn Hưng Chương còn hung hăng muốn khiến Tề Đẳng Nhàn phải trả giá, nhưng sau khi nghe xong một cuộc điện thoại thì đã ngay lập tức đổi ý?

Đây là có chuyện gì thế?

“Ngay lập tức xóa bỏ chức vụ giám đốc chi nhánh thứ hai ngân hàng Trung Hải của Tôn Học Văn, tiếp nhận sự điều tra của các bộ phận liên quan.” Vẻ mặt Tôn Hưng Chương chán chường và ra lệnh như thể nhà đang có tang vậy.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn lại, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc và nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Rõ ràng là chỉ có chủ tịch tỉnh mới có thể khiến Tôn Hưng Chương phải chịu khuất phục như thế, bắt Tôn Hưng Chương phải vả mạnh vào mặt chính mình!

“Ôi trời ơi, cuộc gọi ban nãy của cậu ta thực sự gọi đến chỗ của chủ tịch Dương à?!”

“Tôi thấy quá nửa là như thế rồi, nếu không thì sao chủ tịch Tôn lại có thể thay đổi nhanh như thế được?”

“Tuyệt đối không thể đắc tội với tên này được, sau này chúng ta phải nghĩ cách lấy lòng và nịnh nọt cậu ta mới được!”

Các giám đốc ngân hàng đang có mặt ở đó đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy da đầu mình có hơi tê dại.

Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại có năng lực kiện lên tận trời như vậy, thế thì mấy con tôm tép như bọn họ có thể làm gì hắn được chứ?

Nếu như thực sự chọc giận Tề Đẳng Nhàn thì sẽ không ai có kết cục tốt cả!

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Tôn Hưng Chương, Tôn Học Văn vẫn còn chưa hiểu ra, anh ta tức giận gầm lên: “Chú, dựa vào cái gì chứ? Tại sao lại phải làm như thế?”

Tôn Hưng Chương sầm mặt nói: “Ban nãy người gọi điện thoại cho ta là thư kí Ngô dưới trướng của chủ tịch Dương, cháu nói xem tại sao ta lại phải làm như thế?”

Tôn Học Văn bỗng chốc ngẩn người và không nói được thêm câu nào nữa, thậm chí còn sợ đến mức run lên cầm cập.

“Tôi muốn nhìn thấy khoản vay càng sớm càng tốt, hy vọng rằng hiệu quả làm việc của chủ tịch Tôn có thể khiến tôi hài lòng.” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Tôn Hưng Chương một cái và nhàn nhạt nói.

“Tề tổng yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết thỏa đáng.” Khóe miệng Tôn Hưng Chương giật giật, nói lời đồng ý một cách khó khăn.

Những lời độc ác như ban nãy, ông ta không dám nói nữa mà cũng không còn tư cách để nói nữa.

Hắn có thể gọi điện thoại thẳng đến chỗ của chủ tịch tỉnh, nếu như bản thân còn không biết điều thì chắc chắn sẽ bị miễn chức, nói không chừng sau này còn phải bị hắn xử lí nữa.

Tề Đẳng Nhàn cũng không hứng thú lắm với việc xử lí Tôn Hưng Chương, xử lí tên cặn bã như Tôn Học Văn hai lần là đủ rồi.

“Nếu như lần sau còn dám để tao nhìn thấy mày tiếp cận thư kí của tao thì tao sẽ trực tiếp đánh chết mày, có hiểu chưa?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Tôn Học Văn và lạnh lùng nói.

“Hiểu... hiểu rồi!” Tôn Học Văn run rẩy gật đầu, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

Trước đây anh ta còn là giám đốc chi nhánh thứ hai uy phong không gì sánh được, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trực tiếp bị sa thải rồi, thậm chí còn phải tiếp nhận điều tra, điều này khiến anh ta cảm thấy lòng lạnh như tro nguội và không còn chút suy nghĩ muốn trả thù nào nữa.

Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh và đi ra khỏi bệnh viện.

Buổi tối là bữa ăn do Dương Quan Quan sắp xếp, Tề Đẳng Nhàn cũng coi như lẽ đương nhiên và ăn uống một bữa thật ngon lành, khiến Dương Quan Quan tiêu mất hơn hai nghìn tệ và đau đớn rỉ máu trong lòng.

Tuy nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng nhận ra rằng thái độ của Dương Quan Quan đối với hắn đã trở nên kính cẩn và chân thành hơn rất nhiều.

Điều này khiến hắn không khỏi đắc ý, xem ra “cú đấm nặng ký” của mình đã có hiệu quả, khiến cho kẻ hèn nhát chuyên bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh như Dương Quan Quan phải hoàn toàn khuất phục.

“Xem ra sau này không thể vui vẻ hòa nhã với Dương Quan Quan nữa rồi, nhất định phải hung dữ thêm một chút mới được, nếu không thì cô ta sẽ sẽ không đặt ông chủ như mình đây vào trong mắt mất thôi!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy hai tiếng, dùng ngón tai cái xoa xoa mũi.

Nhưng hắn không ngờ rằng hôm nay Dương Quan Quan đã lục lọi máy tính của hắn và phát hiện ra lịch sử chi tiêu điên cuồng quẹt thẻ lên đến năm triệu kia của hắn.

Trước đây hắn đã từng nói với Dương Quan Quan nhưng Dương Quan Quan cảm thấy hắn không có ý tốt nên hoàn toàn không tin tưởng hắn.

Tề Đẳng Nhàn rảnh rỗi không có việc gì làm và chờ đến buổi tối để đi xem phim đêm cùng Lý Vân Uyển, sau khi ăn cơm tối xong, hắn trở về công ty và chơi máy tính.

Vừa mới mở phần mềm livestream lên, hắn không khỏi ngẩn người, tất cả các nữ streamer hay nhảy múa mà hắn đăng ký đều đã biến mất rồi?!

“Mẹ nó, lẽ nào lương tâm của nền tảng livestream bỗng dưng trỗi dậy và cảm thấy thận của mọi người không ổn nữa rồi nên mới gỡ tài khoản của các nữ streamer này xuống để chỉnh đốn lại?” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc, hắn không ngờ rằng Dương Quan Quan đã xóa đăng ký của mình đi rồi.

Thấy Dương Quan Quan trong phần đăng ký vừa mới mở phòng livestream, Tề Đẳng Nhàn càng khẳng định điều này.

Trong danh sách đăng kí của hắn, ngoại trừ Dương Quan Quan ra thì về cơ bản toàn là các nữ streamer hay nhảy múa.

“Ấy, chỉ có thể đi xem Dương Quan Quan chơi game thôi...” Tề Đẳng Nhàn bất lực cười khổ, nhấp vào phòng livestream để giết thời gian.

Dương Quan Quan đã chuyển sang một trò chơi tên là “Nhân Vương”, đây cũng là một trò chơi có độ khó vô cùng cao, Tề Đẳng Nhàn cũng không hiểu tại sao người phụ nữ này lại thích chơi những trò chơi có độ khó cao như vậy.

“Chào mừng ông chủ Thần Đế mang tên Quý Tân Nhàn Nhân đến với phòng livestream nhé!”

Dương Quan Quan nhìn thấy thông báo Tề Mặc vào phòng livestream thì không khỏi cười híp mắt.

“Woa, đây chính là tên cường hào đã quét năm triệu trong phòng livestream hôm đó hay sao? Là người đã trực tiếp tặng đi bốn cái chiến hạm ngân hà!”

“Ông trùm Thần Đế, có thể bao nuôi tôi không, tôi nguyện làm tay sai cho ngài!”

“Chào mừng ông trùm Thần Đế ghé thăm, có thể kết bạn wechat không ông trùm?”

“Ông trùm ơi em yêu anh, có thể quét cho em năm trăm nghìn không!”

Khung bình luận của phòng livetream sôi sục vì sự xuất hiện của Tề Đẳng Nhàn, dù sao thì để kích hoạt một tài khoản Thần Đế cũng phải bỏ ra những một triệu.
Chương 230 Dụ rắn ra hỏi hang.

“Chắc là do mình đã xóa hết những tài khoản của các nữ streamer mà anh ta đăng kí kia đi, anh ta hết chỗ xem rồi nên mới đến đây nhỉ?”

Dương Quan Quan cười thầm, sau đó vớ cái tay cầm lên và bắt đầu chơi game.

Thế nhưng khung bình luận của phòng livestream đã bị Tề Đẳng Nhàn rẽ hướng rồi, mọi người đều đang trêu đùa hắn và chẳng có mấy ai quan tâm đến trò chơi.

“Ông trùm Thần Đế có thể nói xem tại sao anh lại thích chủt thớt không? Sao lại quẹt cho chủ thớt nhiều tiền thế!” Có một bình luận hỏi.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tương tác với những bình luận này cũng khá thú vị nên gõ một chữ: “Đương nhiên là vì ngực to rồi! Lẽ nào mấy người không thích sao?”

“Thích chứ, thích chứ! Khẩu vị của ông trùm Thần Đế cũng giống với chúng ta, ha ha ha...”

“Ông trùm Thần Đế cũng thích những streamer ngực to, tôi cũng thích, vậy cho nên tôi = ông trùm Thần Đế.”

“Ông trùm đã quét năm triệu rồi thì có xin được wechat của chủ thớt không, có hẹn gặp nhau offline không?”

Sau khi nhìn thấy bình luận trả lời của Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt của Dương Quan Quan đen sầm lại nhưng sau đó thì vẫn giả vờ không biết gì và cười nói: “Ông chủ thật là có mắt nhìn, dáng vóc của tôi là tuyệt nhất trên nền tảng này đó!”

“Đương nhiên rồi, nếu không phải thấy ngực cô to thì tôi đã không quẹt năm triệu rồi!” Tề Đẳng Nhàn trả lời.

Dương Quan Quan hừ lạnh trong lòng và thầm mắng: “Quả nhiên là một tên háo sắc!”

Tề Đẳng Nhàn khoác lác trong khung bình luận, nói rằng mình thích nhất là xem các streamer nữ nhảy múa.

Trong lòng Dương Quan Quan bỗng chốc vô cùng đắc ý, hôm nay cô ta đã xóa hết những tài khoản của mấy con hồ li tinh mà Tề Đẳng Nhàn đăng kí đi rồi!

“Sao hôm nay ông chủ lại không tặng quà thế?” Có một bình luận hỏi.

“Tặng ngay đây.” Tề Đẳng Nhàn tiện tay quét một ngôi sao nhỏ có giá một tệ.

Ngay lập tức, khung bình luận tràn ngập dấu hỏi chấm.

Dương Quan Quan cũng không kìm được mà nở nụ cười, cô ta nói: “Ông chủ thật là hào phóng, cảm ơn ngôi sao nhỏ của ông chủ nhé!”

“Tôi vô cùng nghi ngờ ông chủ đã lên giường cùng với chủ thớt rồi, nếu không thì sao lại đột nhiên trở nên keo kiệt đến vậy chứ?” Một dòng bình luận phân tích nói.

“Chủ thớt ngoại trừ ngực to ra thì chẳng có cái vẹo gì cả, tôi không có hứng thú đâu.” Tề Đẳng Nhàn trả lời một câu.

Dương Quan Quan thấy thế thì vô cùng tức giận, trong lòng thầm nghĩ bữa cơm hôm nay chẳng khác nào cho chó ăn cả, mời hắn một bữa rồi mà hắn còn bôi nhọ mình như thế, thật là đáng ghê tởm mà!

Thấy thời gian đã không còn sớm, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp tắt máy tính đi rồi lái xe đi đón Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển ăn mặc rất thoải mái, váy ngắn phối với áo thun bó sát, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác sành điệu, trên đôi chân xinh đẹp dưới lớp váy ngắn có mấy dòng chữ mà Tề Đẳng Nhàn đã học thuộc lòng.

“Xem phim xong thì chắc là cô không còn việc gì nữa đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn tùy ý hỏi, trình độ giả vờ giả vịt rất chuyên nghiệp.

“Có chuyện chứ! Tôi đột nhiên nhớ ra điều hòa ở trong phòng còn chưa tắt.” Lý Vân Uyển vỗ lên trán một cái, đây cũng là một màn biểu diễn với cấp bậc ảnh đế.

Tề Đẳng Nhàn có hơi hối hận, tự nhiên mình hỏi thêm câu đó làm gì chứ, có khác nào tự gây phiền phức không?

Dừng xe lại ở rạp chiếu phim, Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra nắm lấy tay của Lý Vân Uyển một cách rất tự nhiên, dắt cô ta đi mua ít đồ ăn vặt, lấy vé rồi đi vào trong rạp.

“Đó không phải là Hướng tổng à?!” Lý Vân Uyển đột nhiên chọc chọc Tề Đẳng Nhàn và nói.

“Đúng là Hướng Đông Tinh thật này!” Tề Đẳng Nhàn ngây người một lúc, cau mày và nói: “Tôi qua đó hỏi xem.”

Sau khi nói xong câu này, Tề Đẳng Nhàn cất bước đi qua bên đó.

Lúc này Hướng Đông Tinh đang đứng ở cách đó không xa lắm, bên cạnh là vệ sĩ của cô ta, là một cao thủ mà cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời đến, tên là Lôi Cuồng, tên Lôi Cuồng này còn tiện tay xách theo một cái túi lớn màu đen, cũng không biết bên trong đang đựng cái gì.

“Hướng tổng, chẳng phải tôi nói dạo gần đây đang là thời kì đặc biệt hay sao? Tại sao cô vẫn xuất hiện ở những nơi như thế này chứ?” Tề Đẳng Nhàn đi đến và hỏi với giọng không vui.

“Thì ra là Tề tổng à!” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tinh chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Lôi Cuồng giơ tay ra muốn chặn Tề Đẳng Nhàn lại, Hướng Đông Tinh lại nói: “Không cần chặn anh ta lại, là người của mình cả.”

Sau khi gật đầu, Lôi Cuồng lặng lẽ tránh sang một bên và yên lặng đứng ở bên cạnh Hướng Đông Tinh.

Hướng Đông Tinh nói: “Tôi ra ngoài đi lại là có lí do mà.”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Lí do gì khiến cho cô không màng đến cả tính mạng của mình thế?”

Sau khi im lặng trong chốc lát, Hướng Đông Tinh nói: “Ngọc Tiểu Long đến tìm tôi, bảo tôi trở thành mồi nhử của cô ta để dụ Vladimir ra.”

“Bị động chờ chết không phải là phong cách của tôi.”

“Vậy nên tôi đã đồng ý với cô ta.”

Sau khi nghe thấy lí do này, Tề Đẳng Nhàn nhíu chặt mày lại và nói: “Cô bị điên rồi à? Bản thân Ngọc Tiểu Long còn không nắm chắc việc có thể đối phó với Vladimir hay không, thế mà cô lại đi tin cô ta à?”

“Vả lại, bây giờ cô ta còn là kẻ thù không đội trời chung của cô nữa, nếu như cô chết rồi thì tập đoàn Hướng thị sẽ chưa đánh đã tan đấy!”

“Nếu như đầu óc cô có vấn đề thì mau chóng đến bệnh viện để khám đi!”

Lôi Cuồng lạnh lùng nói: “Chú ý cách nói chuyện của mình chút đi!”

Tề Đẳng Nhàn liếc anh ta một cái, nói: “Tiểu tử này là ai thế?”

“Tôi là Lôi Cuồng, là truyền nhân của Cửu Cung Kiếm. Hướng tổng đã có tôi bảo vệ, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!” Lôi Cuồng lạnh lùng nói.

Hướng Đông Tinh vẫy vẫy tay và nói: “Thay vì để mặc cho Vladimir uy hiếp sự an toàn của tôi mãi thì không bằng chúng ta chủ động ra tay và tìm cơ hội để giải quyết anh ta!”

“Ngọc Tiểu Long sẽ đối phó với anh ta, Lôi Cuồng sẽ phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của tôi.”

“Có một người cứ mãi muốn ra tay với tôi như thế khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên.”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy thế thì liên tục lắc đầu và nói: “Ngọc Tiểu Long quá tự phụ rồi, cô ta chưa chắc đã là đối thủ của Vladimir đâu! Tôi chỉ sợ cô chơi lớn quá rồi đến lúc đó sẽ tự hại chính mình thôi.”

“Nực cười!”

Lôi Cuồng ở bên cạnh cười khẩy và nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt khinh thường.

“Anh là cái thá gì mà có tư cách đánh giá nữ chiến thần số một của Hoa quốc chúng tôi?”

“Cô ấy không thể, chả nhẽ anh có thể à?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Hửm? Thật ngại quá, tôi có thể thật này.”

Vẻ mặt Lôi Cuồng tràn đầy sự khinh thường, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ đang chém gió mà thôi.

Hướng Đông Tinh nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tôi đã quyết định rồi, nếu như không làm như thế thì tiếp sau đây tôi sẽ không có đủ tinh lực để tập trung vào trận quyết chiến thương mại này được.”

Tề Đẳng Nhàn thấy Hướng Đông Tinh đã quyết tâm thì cũng chỉ có thể nói: “Vậy được thôi, cô đã quyết định như thế rồi mà. Tôi sẽ chống lưng cho cô, cô không cần lo lắng đâu!”

Lôi Cuồng nghe thấy thế thì bỗng phì cười, cái tên này còn đòi chống lưng à?

Nếu như Ngọc Tiểu Long không thể và anh ta cũng không thể bảo vệ cho Hướng Đông Tinh được, cái tên này cảm thấy bản thân mình có thể à?

“Được.” Hướng Đông Tinh khẽ gật đầu.

Hướng Đông Tinh nhìn thấy Lý Vân Uyển thì không khỏi ngây người, cô ta nói: “Xem ra tôi đã thực sự tự cho mình là thông minh mà phá phỏng cuộc hôn nhân của anh rồi?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dễ hợp dễ tan, không sao đâu.”

Sau khi nói xong câu này, hắn quay người đi về phía Lý Vân Uyển.

Hướng Đông Tinh khó tránh khỏi việc có hơi tự trách, vốn muốn giúp đỡ Tề Đẳng Nhàn nhưng kết quả lại là chữa lợn lành thành lợn què.

“Lát nữa có khả năng sẽ xảy ra chút chuyện.” Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng nói với Lý Vân Uyển: “Hay là cô đi về trước đi?”

“Lúc này mà bảo tôi về nhà á? Anh có bị điên không?” Lý Vân Uyển nói với giọng vô cùng bất mãn, hai mắt trợn tròn lên.

Tề Đẳng Nhàn bất lực cười khổ và nói: “E rằng sẽ có hơi nguy hiểm, tôi đây là đang lo lắng cho cô mà.”

“Không sao, tôi nhất định sẽ không kéo chân anh đâu, có nguy hiểm thì tôi sẽ trốn đi xa một chút.” Lý Vân Uyển nói.

“Vả lại, tôi cũng muốn xem bộ phim này nữa.”

“Đi thôi đi thôi, sắp đến giờ rồi, mau vào trong thôi!”

Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lý Vân Uyển kéo tay đi vào trong phòng chiếu rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom