• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 236-240

Chương 236 Người ở dưới mái hiên

Dương Quan Quan cũng cảm thấy bản thân dựa gần Tề Đẳng Nhàn như vậy có hơi thân mật quá mức nhưng lại không có cách nào khác, tiệm bán báo cũng chỉ lớn như vậy, mà gió lại to như thế, tiến lên phía trước một bước nhất định sẽ bị mưa xối ướt.

Cô ta chỉ có thể tận lực vừa nghiêng mình né tránh, vừa giữ khoảng cách với Tề Đẳng Nhàn, tránh phát sinh việc tiếp xúc tay chân.

“Trận mưa này cũng to quá rồi, không biết khi nào mới tạnh, thật đúng là quá xui xẻo mà!” Dương Quan Quan thở dài nói.

“Ha hả….” Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cười nhạt một tiếng, cảm thấy bị nhốt ở đây cũng chưa chắc không phải là diễm phúc.

Dương Quan Quan đột nhiên có chút cảm xúc bi thương nói: “Không nghĩ tới nhân sinh của tôi lại kém như vậy, ngay cả ông trời cũng bắt nạt tôi!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Bớt lại mấy cái bi xuân thương thu đa sầu đa cảm đó đi, tác giả của nhân sinh vĩnh viễn luôn là chính mình, muốn viết thành dạng gì thì cũng phải xem bản thân mình.”

Dương Quan Quan nhấp môi nói: “Anh không hiểu được cái cảm giác người ở dưới mái hiên này đâu, bất luận là ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống đều sẽ bị người ta bắt nạt, bị người ta xem thường.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng thật là tôi không hiểu lắm, bởi vì đại đa số người đều phải nhìn ánh mắt của tôi thì mới có thể sống tốt hơn được một chút.”

Dương Quan Quan liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, nói: “Anh nói đúng, tôi vẫn đang nỗ lực liều mạng, đáng tiếc là chênh lệch quá lớn!”

Cô ta ôm lấy hai tay của mình, gió to thổi tới khiến thân thể bị mưa xối ướt của cô ta run lên bần bật.

EQ của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là 0 nên cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai của Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan được bọc trong áo khoác của người đàn ông, bên trong vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Tề Đẳng Nhàn khiến cho cô ta cảm giác được có chút ấm áp, càng ấm áp hơn là ở trong lòng.

“Từ nhỏ tới lớn tôi đều bị người Dương gia bắt nạt, đặc biệt là Dương Phỉ Phỉ, không biết đã bị cô ta đánh đập bao nhiêu lần.”

“Thậm chí vì để mỗi lần không bị đánh, tôi không thể không ở trước mặt cô ta khom lưng uốn gối….’

Có mấy lần ở bên ngoài bị người ta nhìn thấy, bọn họ cũng tiến lên khuyên nhủ.”

“Chỉ là sau khi biết được thân phận của Dương Phỉ Phỉ thì bọn họ đều coi như chuyện này chưa từng xảy ra, trực tiếp tránh xa ra.”

“Hơn nữa, tôi sau những lúc đó càng bị bắt nạt thảm hại hơn.”

Dương Quan Quan nhìn mưa to ngoài kia, màn mưa đã khiến cả thế giới trở nên mông lung mơ mộng, cách ly tiệm bán báo nhỏ này với thành thị ngoài kia.

Hoàn cảnh độc đáo như vậy khiến cô ta có một loại cảm giác mở rộng lòng nói ra hết thảy, cho nên đều mang những chuyện mà mình gặp phải cùng với uỷ khuất nhất nhất kể hết ra cho Tề Đẳng Nhàn nghe.

“Mẹ không thể chịu nổi khuất nhục như vậy nên cuối cùng bỏ tôi lại, một mình rời khỏi Dương gia, cho tới nay vẫn không rõ tung tích.” Dương Quan Quan thở dài.

“Ngày trôi qua của tôi ở Dương gia vì vậy càng thêm khổ sở, khổ sở tới nỗi bản thân cũng không có cách nào chịu đựng nổi nữa nên mới tới trung hải học tập….”

“Vì để tránh né Dương gia mà thậm chí tôi còn nghĩ tới chuyện sang Mỹ lưu học.”

“Bề ngoài nhìn tôi mạnh mẽ hung dữ, nhưng trên thực tế thì gan của tôi lại rất rất nhỏ….”

“Làm như vậy chẳng qua cũng chỉ vì che giấu yếu ớt của bản thân mình mà thôi.’

Dương Quan Quan nói đến đây thì nước mắt cũng rơi xuống, cuộc sống sinh hoạt thê thảm hai mươi năm khiến cô ta khổ không thể tả, tra tấn nội tâm cô ta tới mức vỡ nát.

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Lúc cô mới vừa về nước đúng thật là một bộ dáng mỹ nhân kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng trên thực tế chính là một người nhát gan!”

Dương Quan Quan nghe thấy lời này thì giận dữ nói: “Anh có thể nói được một câu tiếng người hay không vậy? Có người nào trào phúng người khác như anh không? Nói dễ nghe một chút thì sẽ chết sao!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha nói: “Trên thực tế chính là như vậy mà, cô đối với tôi luôn là mặt nặng mày nhẹ, nhưng với người của Dương gia thì sao? Vâng vâng dạ dạ còn chưa tính, quả thực chính là khom lưng uốn gối!”

Nước mắt của Dương Quan Quan lạch cạch rơi xuống dưới.

Tề Đẳng Nhàn thấy ngay cả trợ lý Dương cũng bị mình làm cho khóc thì vội vàng nói: “Tôi nói đùa thôi, cô đừng tưởng thật mà!”

Dương Quan Quan lau nước mắt nói: “Tôi chỉ là tức giận bản thân không biết cố gắng, không có liên quan gì với anh cả!”

“Ngược lại không phải tôi giận anh, thậm chí còn rất cảm kích anh, rất ngưỡng mộ anh!”

“Anh là người đầu tiên ở thời điểm tôi bị Dương Phỉ Phỉ bắt nạt đã đứng ra giúp đỡ tôi, hơn nữa còn chưa từng lùi bước.”

“Điểm này trong tất cả những người tôi đã gặp qua trong đời chưa từng có ai làm được.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, không nghĩ tới cái nhìn của Dương Quan Quan với mình lại là cái dạng này, thật đúng là ngoài dự đoán!

“Nhưng mà anh cũng thật là đáng ghét mà, không biết lựa lời!” Dương Quan Quan lại nói thêm một câu.

“Ha ha, vẫn còn tốt chán….” Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói.

Cho dù là Lý Vân Uyển thì vẫn có lúc không thể nào chịu nổi đôi lúc hắn thốt ra mấy lời tiện miệng, khó tránh khỏi sẽ bị hắn làm cho tức giận nổi trận lôi đình, nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên*.

Nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên: (một vị phật ra đời, hai vị phật qua đời) ý nói đến sự sống và cái chết.

Lúc này màn mưa bên ngoài càng thêm dày đặc, hạt mưa trở nên nặng hạt hơn, bên tai tràn ngập thanh âm bùm bụp hạt mưa va chạm với mặt đất và mái hiên.

Gió cũng lớn hơn nữa khiến Dương Quan Quan chỉ còn cách nhích lại gần Tề Đẳng Nhàn, thân thể của hai người gần như dính chặt vào nhau.

Dương Quan Quan chỉ đành buông cánh tay trái xuống đỡ ở giữa hai người, cảm thấy có chút xấu hổ, khoảng cách này quá gần gũi rồi.

“Anh đừng để bị dính mưa, hôm đó anh bị chém một đao hiện giờ khẳng định vẫn chưa tốt lên đâu, gặp mưa cẩn thận nhiễm phải cảm lạnh.” Dương Quan Quan nhẹ giọng nhắc nhở.

Cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn vẫn rất quân tử lùi về sau một chút, dẫn tới mưa đều táp hết vào vai hắn, nhuộm ướt đẫm áo sơ mi.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Dương Quan Quan duỗi tay kéo hắn một cái, để hắn càng dựa vào gần hơn một chút.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy mùi nước mưa tanh tưởi trong mũi biến mất mà thay vào đó toàn là mùi hương dầu gội và nước hoa của Dương Quan Quan, kích thích tới mức hormone của hắn tăng trưởng, máu cũng sôi sục.

“A?!”

Đột nhiên mắt Dương Quan Quan đang nhìn vào trong màn mưa trừng to, môi đỏ cũng hơi hé mở, hai người đều khoa trương cảm thấy trong nội tâm lúc này đều là một mảnh kinh ngạc và sợ hãi.

Bởi vì, cô ta cảm giác được có thứ gì đó không được che đậy chọc vào bụng nhỏ của mình.

Đồng thời cánh tay đang chắn ở trước ngực Tề Đẳng Nhàn của mình cũng cảm nhận được cơ ngực cường tráng kia, cảm giác từ cánh tay truyền tới khiến khuôn mặt nhỏ của cô ta hơi đỏ lên, tim đập thình thịch.

Ông trời cũng đưa tới trợ công vào lúc này, một trận gió to thổi tới khiến hạt mưa rơi xuống gáy của Dương Quan Quan làm cô ta bị lạnh, theo bản năng buông cánh tay xuống bước lên nửa bước!

Nháy mắt này thân thể hai người càng dính sát vào nhau hơn, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy chỗ mềm mại đàn hồi kia đang đấu tranh với cơ ngực kiên cố của mình, quả thực còn khó đẩy hơn quả tạ trăm kilogam.

Ánh mắt hai người va chạm với nhau sinh ra một tia lửa nóng.

Giờ phút này Dương Quan Quan lui không thể lui, mà Tề Đẳng Nhàn trước nay đều không biết thoái nhượng là có ý gì.

Dương Quan Quan cắn chặt răng, muốn lui về sau, mưa rơi thì mưa rơi đi!

“Đừng nhúc nhích!” Tề Đẳng Nhàn quát.

Tất nhiên là Dương Quan Quan sẽ không nghe.

Tề Đẳng Nhàn giơ bàn tay lên, hung dữ nói: “Cô còn dám động tôi lập tức làm cô!”

Dương Quan Quan lập tức bị doạ, miệng nhỏ bẹp ra, cảm giác được trên vai bị hạt mưa rơi xuống, ớn lạnh thấm vào người.

Tiếp theo, cô ta cảm giác được mông của mình bị hai bàn tay to của Tề Đẳng Nhàn bao trùm, hung hăng véo một cái, cả người lập tức không tự chủ được dựa vào trong lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn như chẳng có gì xảy ra một tay ôm bả vai của trợ lý Dương, một tay ấn xuống mông của cô ta, nhàn nhạt nói: “Trận mưa này quá lớn nhưng cũng đừng để bị cảm, trước cứ tạm thời trốn như vậy đã.”

Sắc mặt của trợ lý Dương đỏ bừng, cắn chặt răng thầm nghĩ: “Nếu không phải anh đang chọc súng vào người tôi thì suýt chút nữa tôi cũng tin rồi!”
Chương 237 Thuê phòng

Mưa to như trút nước.

Màn mưa này hoàn toàn cách ly hai người đang trú dưới mái hiên tiệm bán báo với thế giới ngoài kia.

Dương Quan Quan bị nhốt ở trong lòng Tề Đẳng Nhàn tránh mưa ngoại trừ lúc đầu ngượng ngùng khó an tâm ra, thế nhưng về sau cũng ngoài ý muốn có loại cảm giác an toàn chưa từng có ở trong lòng.

Chỉ là khẩu súng đang chọc vào người kia thật sự khiến cô ta rất khó chịu, khiến lòng cô ta sợ hãi sinh ra ý nghĩ muốn chạy vào trong mưa để trốn tránh ôm ấp này.

“Mưa lớn thật đó….”

Dương Quan Quan chỉ có thể quay đầu nhìn mưa to bên ngoài, lặp lại câu này để hoá giải tình huống xấu hổ.

“Đúng vậy, mưa quá lớn, tiếp theo mưa còn lớn hơn chút nữa cũng được.”

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp.

Dương Quan Quan nghe được lời này thì kinh ngạc tới mức mở to mắt, tên đàn ông xấu này, đồ háo sắc, vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn chiếm tiện nghi của tôi đúng không?!

Cô ta chỉ cảm thấy hô hấp mà Tề Đẳng Nhàn phả vào tai mình càng ngày càng nóng khiến thân thể của cô ta cũng khô nóng theo, nước mưa làm ướt da thịt cô ta nhưng cô ta lại có cảm giác rằng cơ thể mình như sắp tuôn mưa từ trong ra ngoài….

Cuối cùng mưa cũng nhỏ lại, nhưng Dương Quan Quan vẫn ngây ngốc đứng bên cạnh Tề Đẳng Nhàn như cũ, để hắn ôm ở trong ngực.

Chờ đến khi sau cơn mưa trời lại sáng cô ta mới như vừa tỉnh mộng dậy, vội vàng lùi về sau nói: “Tạnh mưa rồi!”

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây nặng như chì chiếu xuống, trong không khí tràn ngập hương vị hơi nước.

“Đi thôi!” Tề Đẳng Nhàn vừa lòng cười cười, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi tiệm bán báo.

Dương Quan Quan đi theo phía sau hắn, lúc đã đi được mấy mét thì lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng cố tình sinh ra vài phần cảm giác khó có thể miêu tả được.

“Mình bị trúng độc rồi sao?” Dương Quan Quan thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái vào gò má của mình.

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói: “Trên người bị mưa xối cho ướt đẫm hết rồi, đi thuê một phòng tắm rửa hong khô lại một chút đi.”

Dương Quan Quan lập tức bị dọa: “Cái gì? Thuê phòng?!”

Không đợi cô ta kịp phản ứng, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp kéo tay cô ta đi vào khách sạn gần nhất, sau đó thuê một phòng.

Trong đầu Dương Quan Quan đang loạn lên cào cào, bị hắn mang vào trong phòng khách sạn.

Nhưng cũng may là Tề Đẳng Nhàn không cầm thú quá mức như vậy, chỉ là thành thật thuê một phòng để tắm rửa.

Tâm Dương Quan Quan thả lỏng ra, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì gắt gao ôm chặt áo choàng tắm trên người, đề phòng Tề Đẳng Nhàn như phòng sói.

Cũng may Tề Đẳng Nhàn không hề làm chuyện gì khác người, rất an phận thủ thường, chỉ là đôi mắt kia vẫn luôn không ngừng đảo lộn khắp nơi, nhìn một cái cũng chẳng sao.

“Uống tạm một ly cafe nóng đi, đừng để bị cảm.” Tề Đẳng Nhàn cầm hai ly cafe nóng, đưa một ly cho Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan rất cảnh giác, một tay giữ chặt cổ áo choàng tắm của mình che giấu chỗ kiêu ngạo đến kín kẽ, một tay bưng cafe lên uống một ngụm.

Tề Đẳng Nhàn tức giận, ôm chặt như vậy để làm gì, tín nhiệm đơn giản giữa người với người đâu?

Vì thế lại giơ tay lên búng vào trán của cô ta một cái, nói: “Cô đã quên ngày hôm đó trúng chiêu như thế nào rồi hả?”

Dương Quan Quan hoảng sợ, chưa hoàn hồn nói: “Đó là bởi vì tôi tin tưởng anh mà!”

“Không phải lúc trước cô cũng rất tin tưởng Tôn Học Văn đấy thôi?” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

“Ách….” Dương Quan Quan bị những lời này của hắn làm cho không còn lời nào để nói: “Vậy tôi nên làm gì bây giờ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hiện giờ cô nên hỏi tôi xem ly cafe này có bỏ đường hay không, hoặc là lấy cớ không cho sữa mà đổi ly với tôi để uống.”

Dương Quan Quan như suy tư gì đó gật gật đầu, cũng biết rằng đây là Tề Đẳng Nhàn đang truyền cho cô ta một ít kinh nghiệm Đế Đô phó với mấy mánh khóe của người xấu, dù sao thì không thể không có tâm phòng người, học thêm một chút cũng tốt.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân hẳn nên để cho Hướng Đông Tinh mượn nhà thêm một lần để mở party bể bơi hay tiệc tùng gì gì đó, rồi lại gọi Dương Quan Quan tới.

Nếu cô ta mà mặc áo tắm thì khẳng định rất mê người….

Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng sợ do mình nghĩ quá nhiều, dời đề tài hỏi: “Hiện giờ tình trạng dùng xe chung của công ty như nào?”

Dương Quan Quan nghĩ nghĩ rồi nói: “Gần đây nghiệp vụ trong công ty bắt đầu phát triển đi lên, xe để dùng có vẻ không đủ, là thời điểm suy xét mua thêm một đám xe mới.”

Tề Đẳng Nhàn hói: “Cô có ý kiến nào không?”

Dương Quan Quan nói: “Trước đó tôi mua một chiếc Jetta second-hand hơi cũ, chuẩn bị qua thời gian này đổi một chiếc khác tốt hơn.”

“Như này đi, cô lên giúp tôi một danh sách, chờ sau khi việc này kết thúc thì theo tôi đi xem xét lại việc dùng xe chung một lượt. Nhân tiện cũng đổi luôn cho cô một chiếc xe mới luôn, cô là một trợ lý tổng thì sao có thể lái một chiếc Jetta cũ kỹ kia cho được?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.

“Anh định đổi xe mới cho tôi? Không phải là có ý đồ gì xấu đấy chứ?!” Dương Quan Quan cảnh giác lùi về sau, ôm chặt hai cánh tay của mình.

“Cô không cần phải dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, kể cả hiện giờ tôi có muốn làm gì cô đi nữa thì cô cũng chẳng phản kháng được.”

“Chỉ là cô có tư duy như vậy ngược lại là một chuyện tốt.”

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*. Điểm này phải nhớ cho kỹ, miễn cho lại chịu thiệt.”

Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

“Tôi mua xe cho cô xem như là khen thưởng, dù sao cô cũng có không ít công lao sáng tạo đối với công ty.”

Tề Đẳng Nhàn thấy bộ dạng này của Dương Quan Quan thì cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhắc nhở nói: “Còn nữa, dưới tình huống như này cô tốt nhất không nên biểu hiện cảnh giác rõ ràng như vậy, nếu không đụng phải mấy tên đàn ông có ham muốn chinh phục mạnh mẽ thì sẽ phản ngược lại, cần phải tự nhiên một chút.”

Dương Quan Quan gật gật đầu: “Tôi thấy công phu của anh rất lợi hại, một con ngựa to khỏe cũng bị anh ném văng ra! Nếu anh có rảnh thì có thể dạy tôi vài chiêu được hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu cô muốn học thì tôi nhất định sẽ dạy, nhưng cô có thể sẽ phải chịu khổ.”

Không lâu sau quần áo cũng đã được hong khô tốt, người phục vụ gõ cửa phòng, đưa quần áo tới.

“Cảm ơn.” Tề Đẳng Nhàn mở cửa nhận đồ, lễ phép nói cảm ơn, sau đó để Dương Quan Quan thay quần áo tiếp tục theo mình làm việc.

Đợi mặc quần áo khô vào rồi Dương Quan Quan mới có thêm cảm giác an toàn, ít nhất so với việc ở trước mặt tên này mặc áo choàng tắm thì tốt hơn rất nhiều.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn đảo qua trước ngực cô ta, hỏi: “Cái cúc áo này của cô sẽ không bị bung ra đấy chứ?”

Hắn cảm thấy quần áo của Dương Quan Quan sau khi hong khô thì có hơi co lại, mấy cái cúc áo kia có loại cảm giác phải gánh nặng, có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ lúc trước.

Dương Quan Quan cười lạnh hai tiếng không thèm đáp lại.

Hai người từ trong phòng đi ra, xuống đại sảnh trả phòng.

“Ha hả, đây không phải là tên cảnh ngục nhỏ Tề Đẳng Nhàn sao? Hôm nay có hứng thú như vậy sao, dẫn theo nữ trợ lý tới thuê phòng?” Một đạo thanh âm lạnh nhạt từ bên cạnh truyền tới, Từ Ngạo Tuyết quần áo đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi tới.

“Liên quan rắm gì đến cô?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“Đương nhiên là không có chuyện gì liên quan đến tôi cả, tôi chỉ cảm thấy may mắn là Tiểu Long đã đá anh rồi, nếu không anh rác rưởi như vậy mà lẫn vào trong vòng của chúng tôi thì thật đúng là sỉ nhục!” Từ Ngạo Tuyết cười nhạo nói.

Đối mặt với Từ Ngạo Tuyết, Dương Quan Quan không dám hé răng nửa lời, bối cảnh của Từ gia so với Dương gia ở Thượng Hải còn lớn hơn!

Ngọc Tiểu Long cũng đi ra ngay lúc này, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì nhíu nhíu mày, lại thấy Dương Quan Quan bên cạnh Tề Đẳng Nhàn thì biểu tình trên mặt càng thêm khinh thường và chán ghét.

Ngọc Tiểu Long lắc lắc đầu với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tuy rằng giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh hai câu.”

“Ngay cả Kiều Thu Mộng cũng khinh thường anh, muốn ly hôn với anh thì cũng không phải là không có nguyên nhân.”

“Loại người như anh ngay cả bạn bè của cô ta mà cũng dám động thì nhất định sẽ xấu tới mức người khác nhìn vào cũng thấy phiền lòng!”

Dương Quan Quan nghẹn khuất tới mức mặt đỏ bừng, nhưng đối mặt với hai vị phật lớn như Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long thì lời giải thích cô ta cũng không nói ra được.
Chương 238 Có đạo lý

“Tôi thấy mấy người buồn cười thật đấy, cô cũng đã nói là chúng ta không còn quan hệ gì rồi, sao còn ở đây lải nhải cái gì?”

“Tôi thích loại phụ nữ nào, có quan hệ tốt với loại phụ nữ nào thì cũng có liên quan cái rắm gì đến các cô đâu?”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ đầy mặt buông tay nhìn Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tôi chỉ đang phát biểu cái nhìn của tôi đối với chuyện này của anh mà thôi, anh có thể không nghe nhưng tôi muốn nói thì tôi nói.”

Từ Ngạo Tuyết cười nhạt nói với Dương Quan Quan: “Cô gái, cô nên nhìn cho rõ nhân phẩm hắn ra sao, đừng để bị hắn lừa.”

“Cô là bạn tốt của Kiều Thu Mộng, hắn ngay cả cô cũng có thể xuống tay thì có thể thấy rằng hắn không phải là thứ gì tốt.”

“Cô cũng thật là ngốc, vậy mà dám xảy ra quan hệ với loại người này?”

“Thật không thể hiểu nổi mấy người phụ nữ các cô sao lại không hiểu được đạo lý biết quý trọng bản thân mình cơ chứ.”

Dương Quan Quan khuất nhục cắn chặt răng, cả giận nói: “Từ tổng, cô đã không biết rõ tình huống như nào thì không cần phải tùy tiện đánh giá người khác!”

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn đột ngột lạnh xuống, bị lời này của Từ Ngạo Tuyết chọc giận.

Hắn là kiểu người lợn chết không sợ nước sôi, tuỳ tiện mắng ra sao cũng được, nhưng Dương Quan Quan lại không giống thế.

Dương Quan Quan là người thoạt nhìn thì rất kiên cường, nhưng thực tế nội tâm lại cực kỳ yếu ớt nhát gan, hơn nữa đang trong trong sạch sạch lại bị người ta bôi nhọ như vậy, vậy cô ấy phải uỷ khuất bao nhiêu chứ?

Về tình hay về lý thì Tề Đẳng Nhàn hắn phải nên đứng ra nói chuyện giúp cô ta lúc này.

“Từ Ngạo Tuyết, tôi nói cho cô nghe.”

“Tập đoàn Từ thị các người muốn an toàn trụ vững thì cô nên thành thành thật thật ở trên giường cởi hết vẫy đuôi lấy lòng lão tử!”

“Nếu không thì một mao tiền các người cũng đừng hòng lấy được!”

“Tôi thật sự muốn nhìn thử một chút xem lúc ấy cô có còn cái loại tâm thái từ trên cao nhìn xuống bôi nhọ trong sạch của một cô gái hay không.”

Ngữ khí Tề Đẳng Nhàn lạnh băng nói xong những lời này, trên mặt toàn là tà khí và lạnh lẽo.

Người ở xung quanh nghe thấy câu nói ấy đều ngẩn người, sau đó liếc nhau, đột nhiên cười vang lên!

“Người kai là ai vậy? Khẩu khí thật lớn nha, nghe cứ như là muốn cho tập đoàn Từ thị phá sản!”

“Ha ha ha, tập đoàn Từ thị chính là sản nghiệp của từ gia ở Đế Đô, từ gia là dạng gia tộc lớn như nào, trong lòng hắn không tự lượng sức sao?”

“Đầu óc của người này có bệnh rồi đi, vừa rồi bị tinh trùng lên não rồi đi? Loại người này giống y như người bị liệt não nằm trên giường nói ra khỏi miệng vậy!”

Ngọc Tiểu Long và Từ Ngạo Tuyết nghe được cũng bật cười ha hả, là điệu cười vừa kinh thường lẫn khinh miệt.

Từ Ngạo Tuyết cao ngạo miệt thị nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhàn nhạt nói: “Muốn tôi? Ha hả a, được đấy, tôi chỉ sợ là anh không có cơ hội này thôi.”

Ngọc Tiểu Long lại là cảm thấy Từ Ngạo Tuyết nói như vậy thì thô tục quá mức rồi, nhíu mày khẽ lắc đầu nhưng cũng không nói gì.

“Để tôi nhìn thử xem anh có bản lĩnh gì lật đổ tập đoàn Từ thị của tôi, có tư cách gì khiến tôi ở trên giường vẫy đuôi lấy lòng!” Từ Ngạo Tuyết ôm hai tay cười lạnh, giữa mày chỉ có một loại thái độ cực kỳ khinh thường.

Loại khinh thường này như các vị thần trên đỉnh Olympus, miệt thị nhìn phàm nhân ồn ào suy nghĩ muốn lật đổ bọn họ.

“Liên minh của tập đoàn Từ thị hiện tại đã gom góp được mấy trăm triệu tài chính, hắn có thể nói ra loại lời nói như này rõ ràng là không có đầu óc.”

“Lật đổ tập đoàn Từ thị? Có lôi người giàu số một Hoa Quốc ra đây thì chỉ sợ người ta cũng không dám nói ra loại lời nói như này đâu?”

“Nếu như hắn có thể lật đổ được tập đoàn Từ thị thì đừng nói vẫy đuôi lấy lòng, để lão tử làm chó trông cửa nhà cho hắn cũng không thành vấn đề!”

Mọi người cũng sôi nổi bật cười, cảm thấy lời Tề Đẳng Nhàn nói quả thực chính là chuyện thiên phương dạ đàm, căn bản không có khả năng thực hiện được, thậm chí ngay cả mơ cũng không thể, chỉ có thể nói là vọng tưởng không thiết thực.

Dương Quan Quan nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trong lòng hơi chua xót, càng nhiều hơn nữa là cảm động.

Tề Đẳng Nhàn hẳn cũng biết rõ chuyện này là việc không có khả năng làm được nhưng vì thanh danh của cô ta mà hắn có thể đứng ra, nói được lời nói không biết tự lượng sức mình như vậy.

Cuộc đời hai mươi năm qua của cô ta chưa bao giờ có người vì cô ta mà có đủ dũng khí làm được tới như vậy.

“Đại Thánh gia, nếu như Lăng Tiêu này một đi không trở lại nữa thì sao?”

“Vậy thì cứ một đi không quay đầu lại!”

Trong đầu Dương Quan Quan không khỏi hiện lên hai câu lời thoại, mà thân ảnh của Tề Đẳng Nhàn ở trong mắt của cô ta cũng trở nên cao lớn hơn.

Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, có lẽ ở trong thế giới của anh, Sở Vô Đạo đã là tồn tại như trần nhà rồi đi?”

“Nếu không phải anh là dạng ếch ngồi đáy giếng thì cũng sẽ không nói ra những lời nói buồn cười như vậy.”

“Một tên hèn nhát Sở Vô Đạo cũng không thể nào cứu được tập đoàn Hướng thị!”

“Mấy lời đó của anh cũng sẽ vĩnh viễn không thực hiện được!”

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp: “Cô lại không thể đoán trước được tương lai, làm sao biết là không có khả năng?”

Ngọc Tiểu Long lười phải nói lại.

“Tiểu Long, không cần phải nhiều lời với loại người ti tiện như này….” Từ Ngạo Tuyết nói.

“Nhân phẩm của hắn ti tiện như nào hả? Tôi chính là thích hắn, nguyện ý tới đây thuê phòng với hắn, có vấn đề gì không? Chuyện này có liên quan gì với mấy người không? Một bộ dáng quản trời quản đất còn muốn giới thuyết giáo tôi, thật sự là có ý tứ nha!” Dương Quan Quan đột nhiên đánh gãy lời nói của Từ Ngạo Tuyết.

Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết lạnh xuống, nói: “Cô có biết bản thân mình đang nói chuyện với ai không?”

“Thật không hiểu nổi sao Kiều Thu Mộng lại kết giao bạn bè với loại người như cô chứ, ra vẻ đạo mạo.”

“Mặt ngoài có quan hệ không tệ với cô ta, sau lưng lại trộn lẫn một chỗ với chồng trước của cô ta, bọn họ ly hôn cũng không thoát khỏi có quan hệ với cô đi?”

Dương Quan Quan trực tiếp bị lời này chọc giận nổi trận lôi đình, cái này là nồi của Lý Vân Uyển mà!

Tề Đẳng Nhàn đè bả vai của Dương Quan Quan lại, không để cho cô ta tiếp tục kích động nữa.

Mà Dương Quan Quan xác thật cũng có sợ hãi, dù sao thì đối mặt chính là Từ Ngạo Tuyết, cô ta không có nhiều tự tin như vậy.

“Không tồi, có tiến bộ, ít nhất cũng không nhát gan như trước kia nữa.” Tề Đẳng Nhàn cười cười.

Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn ôm bả vai Dương Quan Quan xoay người hướng về phía cửa ra khách sạn, một bên vừa đi một bên đầu cũng không ngoảnh lại nói: “Từ Ngạo Tuyết, cô sẽ biết là cô sai nhiều như thế nào ngay thôi.”

Vừa đi, Tề Đẳng Nhàn vừa nói với Dương Quan Quan ở một bên: “Đối phó với loại người này, cô không cần phải lãng phí nước bọt với họ.”

“Bởi vì loại người này luôn cảm thấy bản thân mình là người thượng đẳng đứng nhất, có một loại cảm giác về sự ưu việt tự cho là đúng, cô nói cái gì cũng không có tác dụng.”

“Nếu muốn loại người này nói chuyện thật tốt với cô thì cô nhất định phải vả sưng mặt của họ, vả đến khi họ tỉnh thì thôi!”

“Nói nghiêm khắc lại thì Dương Phỉ Phỉ và hai vị này đều là cùng một loại người. Cho nên lần sau tôi muốn cô dùng hết can đảm đi vả sưng miệng Dương Phỉ Phỉ!”

Dương Quan Quan nghe vậy thì sửng sốt nhìn Tề Đẳng Nhàn, ngơ ngác hỏi: “Vả sưng miệng? Trung tướng Ngọc Tiểu Long kia cũng dùng vả miệng tới đối phó sao?”

“Đó là tất nhiên! Cô ta là tướng quân, cô phải dùng súng, có thể súng của cô ta nhiều hơn cô nên cô chỉ có thể vả miệng cô ta thôi.” Tề Đẳng Nhàn rất nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Dương Quan Quan khiếp sợ nói: “Nhưng mà người của cô ta nhiều hơn so với chúng ta, anh chỉ có hai bàn tay, cô ta ra lệnh một tiếng là có thể gọi tới hàng ngàn hàng vạn bàn tay.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngu ngốc, cô không biết chạy trốn sao? Có thể cô không chạy nhanh bằng đạn nhưng nhất định sẽ hơn người mà!”

Thế mà Dương Quan Quan lại cảm thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn cũng có chút đạo lý….

Từ Ngạo Tuyết đen mặt nói: “Cậu không dạy dỗ hắn cách nói chuyện như nào cho đúng sao?”

Ngọc Tiểu Long bình tĩnh đáp: “Hiện thực sẽ dạy dỗ hắn mà không phải cần mình tới.”

Từ Ngạo Tuyết bật cười, gật đầu nói: “Những lời này của cậu có đạo lý, hiện thực sẽ dạy dỗ hắn, chúng ta đi so đo với loại người như này ngược lại còn hạ thấp thân phận.”
Chương 239 Tập đoàn Vương thị

“Chuyện hôm nay thật ra phải xin lỗi cô một câu, bởi vì tôi mà khiến cô đi theo tôi bị người ta mắng.”

Sau khi lên xe, Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười cười biểu đạt xin lỗi với Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan lắc lắc đầu nói: “Không có gì, mấy lời đó của bọn họ căn bản là lời nói vô căn cứ, tôi sẽ không để trong lòng.”

Khi nói chuyện, cô ta kéo dây an toàn xuống cài vào.

Tề Đẳng Nhàn trơ mắt nhìn dây an toàn xiết qua ngực cô ta, đè xuống chiếc áo sơ mi vốn đã phải gánh nặng khiến cho nơi đó càng căng chặt hơn.

“Nam mô a di đà phật.”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn niệm một câu, quay đầu khởi động xe.

Điểm dừng chân tiếp theo của hai người này đúng là tập đoàn Vương thị.

Đương nhiên là cũng có thể nói trong điện thoại nhưng Tề Đẳng Nhàn muốn ngồi xuống nói chuyện thật tốt với lão Vương một phen, nên muốn đến tận nơi tâm sự tỉ mỉ kỹ càng.

Trước mắt thì tập đoàn Hướng thị có năm trăm vạn tỷ do Gusinsky trù bị rồi, về sau sẽ không cần phải phát sầu vì vấn đề tài chính nữa.

Mà Hướng Đông Tinh bên này càng là xoa tay hầm hè chờ đợi dùng dao mổ trâu giết gà dọa khỉ.

Trước mắt thì liên minh kinh tế Từ thị đang áp chế tập đoàn Hướng thị khiến bên ngoài đều nhất trí cho rằng tập đoàn Hướng thị đã không còn khả năng xoay chuyển nào nữa, dù sao cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi mà tập đoàn Hướng thị vẫn chưa tổ chức hay phát động phản kích gì.

Ngược lại là Hướng Đông Tinh thấy như vậy càng thêm vui mừng, càng là như vậy thì càng có thể khiến đối thủ mất cảnh giác, càng có thể khiến đối thủ đổ thêm càng nhiều tiền vào, đến lúc đó càng tiện cho mình một phát ăn sạch luôn!

Người con gái có thể ôm theo hũ tro cốt của cha mẹ tới hội đồng quản trị tranh quyền thì trên phương diện đối đãi với địch nhân cũng sẽ không hề có cái gì gọi là nương tay.

Rất nhanh, Tề Đẳng Nhàn đã lái xe xuống gara ngầm của tập đoàn Vương thị.

“Tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài hay không?!”

Lễ tân nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan thì cười nhẹ hỏi.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi muốn tìm Vương Vạn Kim, văn phòng của ông ta ở đâu, cô dẫn tôi lên một chút!”

Lễ tân ngẩn người hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, tên của ngài là?”

Tề Đẳng Nhàn báo tên của mình, lễ tân tìm đọc một chút, xác nhận là có người này thật thì lập tức chuẩn bị dẫn người lên lầu.

“Từ đã!”

Ngay lúc này có một đạo thanh âm truyền tới, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang hàng hiệu, chính là con trai Vương Đông của Vương Vạn Kim.

“Vương thiếu!” Lễ tân nhìn thấy Vương Đông thì vội vàng khom lưng chào hỏi.

Vương Đông cười lạnh nhìn về phía hai người Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan: “Hai người các người tới tập đoàn Vương thị của chúng tôi làm gì?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi tới tìm ba anh, có liên quan gì đến tên con trai như anh hả?”

Ánh mắt Vương Đông lạnh xuống: “Tôi chính là thiếu gia của tập đoàn Vương thị, ba tôi hiện đang chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị, không rảnh tiếp đãi mấy người, có chuyện gì cứ nói với tôi là được!”

“Nói với anh? Anh cũng xứng?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi hỏi.

Mắt thấy hai người sắp sửa xảy ra tranh chấp thì trợ lý của Vương Vạn Kim không biết từ nơi nào xông tới.

“Tề tiên sinh, Vương tổng bảo tôi xuống mời ngài lên!” Trợ lý Lỗ cười nói.

“Thiếu gia, Vương tổng cũng bảo ngài đi lên một chuyến luôn.”

Vương Đông gật gật đầu, vạn phần khó chịu đối với Tề Đẳng Nhàn.

Bởi vì đoạn ân oán lần trước giữa Dương Phỉ Phỉ và Dương Quan Quan xảy ra ở trung tâm thương mại Phi Mã, cuối cùng kết thúc bằng việc anh ta bị vả sưng mặt, sau đó trung tâm thương mại còn bị ba anh ta chuyển nhượng cho Tề Đẳng Nhàn.

Tuy rằng cuối cùng Tề Đẳng Nhàn không nhận cái trung tâm thương mại này nhưng sông núi cuối cùng vẫn kết oán.

Mấy người đi thành một hàng vào thang máy lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Vương Vạn Kim đang đứng đợi ở cửa.

“Nhị đương gia, thật xin lỗi cậu, vừa rồi tôi đang bận chủ trì hội nghị nên không thể kịp thời nghênh đón cậu, còn xin ngài ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng!” Vương Vạn Kim vừa thấy Tề Đẳng Nhàn đã lập tức đi lên đón, vươn tay bắt tay với hắn.

“Khách sáo rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt đáp.

Dương Quan Quan đứng một bên xem có chút kinh ngạc, rốt cuộc thì Tề Đẳng Nhàn này có bối cảnh như nào vậy, đáng giá để nhà giàu số một trung hải Vương Vạn Kim này tiếp đãi như vậy?!

Cô ta phát hiện bản thân mình càng ngày càng không nhìn thấu được cái tên Tề Đẳng Nhàn này….

Vương Đông cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta đã điều tra qua rồi, Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một tên cảnh ngục nhỏ tới từ xó xỉnh nào đó mà thôi, lại còn rất không có tiền đồ mà ở rể trong Kiều gia một đoạn thời gian, hiện tại càng là loại người có thể mặc kệ người khác tuỳ tiện đạp.

Một kẻ bất lực như vậy dựa vào cái gì có thể khiến ba anh ta coi trọng như vậy? Hắn có năng lực gì cơ chứ?

Sau khi đi vào văn phòng của Vương Vạn Kim rồi, trợ lý Lỗ vội vàng pha trà nóng.

“Nhị đương gia, lần này ngài tự mình tới công ty tìm tôi là có việc gì sao?” Vương Vạn Kim cười ha hả hỏi.

Ông ta có hơi lo lắng không biết có phải là hắn bí mật tới đòi nợ hay không, dù sao thì cũng là do lần trước con trai của mình đắc tội với người ta.

Gần đây ông ta cũng đã cưỡng chế ép Vương Đông tránh xa người của Dương gia ở Thượng Hải, chỉ sợ lại làm ra chuyện gì khiến Tề Đẳng Nhàn không vui nữa thì bản thân mình khó có biện pháp bỏ qua được.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi nghe nói lão Vương ông tham gia vào liên minh kinh tế Từ thị do Từ Ngạo Tuyết thành lập nên mới tới đây một chuyến.”

Vương Vạn Kim hoảng sợ nói: “Nhị đương gia, tôi biết cậu đang làm việc cho tập đoàn Hướng thị nhưng tôi tuyệt đối không hề có suy nghĩ muốn đối nghịch với cậu. Tôi ở đây chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, dù sao thì mấy toà cao ốc như vậy thêm hay thiếu một cái thì tôi cũng có nhiều lắm rồi.”

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói: “Không phải tôi tới tìm ông tính sổ, mà là tới để ngăn cản ông làm ra việc gây tổn thất và kiếm tiền.”

Vương Vạn Kim nghe thấy lời này mới hoàn toàn thở nhẹ ra một hơi, hoá ra là không phải tới tìm mình tính sổ, vậy là tốt rồi!

Lúc trước Vương Vạn Kim bị hãm hại phải vào tù, Tề Đẳng Nhàn đã chiếu cố chăm sóc ông ta rất nhiều, cuối cùng có thể lật lại án oan ra tù cũng là dựa hết vào Tề Đẳng Nhàn.

Ông ta đối với Tề Đẳng Nhàn vừa có ý kính trọng, nhưng cũng lại vừa sợ hãi.

“Tính sổ, cậu cũng xứng sao?” Trong lòng Vương Đông cười nhạo một tiếng, nhưng không bày trò ở trước mặt ba mình thể hiện ra ngoài.

Dương Quan Quan lại nghĩ: “Rõ ràng là hắn biết tập đoàn Hướng thị rất khó có thể tiến vào cục diện hoà nhau nhưng vẫn luôn bôn ba hành tẩu vì tập đoàn Hướng thị, giảm bớt áp lực cho tập đoàn Hướng thị, thật sự là một người có tình nghĩa.”

Nghĩ đến đây bản thân cô ta chợt hoảng sợ, sau lại bổ sung một câu: “Nhưng thế thì thế nào, cũng chẳng thể thay đổi bản chất hắn là một tên háo sắc được, ở trong phòng livestream của mình nói ra những lời nói cợt nhả như vậy, tôi đều ghi hết vào trong sổ nhớ kỹ rồi!”

Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa biết bản thân mình đã bị Dương Quan Quan phát hiện ra nên trong lúc phát làn đạn thì không tránh khỏi nói mấy lời cợt nhả, này đó đều khiến Dương Quan Quan nhớ kỹ tất cả.

“Nguyện nghe kỹ càng!” Vương Vạn Kim nói, đánh gãy suy nghĩ của Dương Quan Quan.

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay gõ gõ xuống mặt bàn, nói: “Ông rút toàn bộ số vốn đã đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị về đi.”

Vương Đông nghe thấy lời này thì trực tiếp đứng ngồi không yên, quát: “Cậu đang nói đùa cái gì vậy?!”

“Hiện tại gần như mọi người đều đang nghĩ nên chia cắt cái bánh lớn tập đoàn Hướng thị với Từ thị như nào, vậy mà cậu bảo chúng tôi rút vốn về?”

“Đến lúc đó chỉ sợ một hớp canh cũng đừng mong được chia! Còn nói cái gì mà giúp chúng tôi kiếm tiền?”

“Cậu có biết hay không hiện tại có bao nhiêu người muốn mang theo tiền gia nhập vào liên minh kinh tế Từ thị cũng không có biện pháp gia nhập?”

Vương Vạn Kim trực tiếp vẫy vẫy tay với Vương Đông, nói: “A Đông, đừng ngắt lời, chờ Nhị đương gia nói xong rồi hẵng nói!”

Sắc mặt Vương Đông đỏ lên, có chút nan kham, có chút khó chịu nhưng chung quy lại vẫn không tiếp tục nói nữa.

Ngay cả trợ lý Lỗ ở một bên cũng khẽ lắc đầu, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nói quá không có đạo lý, đây chính là thời cơ tốt chia cắt bánh kem, nếu thật sự rút vốn thì không phải là đùa giỡn sao?

Tâm Dương Quan Quan thở dài, Tề Đẳng Nhàn muốn khuyên bảo người khác rút vốn khỏi liên minh kinh tế Từ thị, giảm bớt áp lực cho tập đoàn Hướng thị thật đúng là không dễ dàng gì!
Chương 240 Thu hồi vốn

“Sau khi ông hết tiền vốn về rồi thì toàn bộ đầu tư vào tập đoàn Hướng thị đi.”

Một câu kế tiếp của Tề Đẳng Nhàn càng khiến mọi người cảm thấy trời long đất lở.

Trợ lý Lỗ và Vương Đông càng là dùng ánh mắt nhìn tên ngốc mà nhìn hắn, cảm thấy phàm là người bình thường có chút đầu óc biết suy nghĩ cũng sẽ không nói ra mấy lời ngu xuẩn như vậy được.

Vương Vạn Kim lại có chút im lặng, hơi nhíu mày nói: “Nhị đương gia, thứ cho tôi nói thẳng, tập đoàn Hướng thị hiện giờ căn bản là không có sức lực xoay chuyển đâu!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nhìn thoáng qua Vương Vạn Kim hỏi: “Có phải ông đã quên cái tên Gusinsky ở trong ngục giam chỗ chúng ta rồi hay không?”

“Tê – –”

Vương Vạn Kim nghe thấy câu nói đó thì mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh, vô cùng khiếp sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Thế mà Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cái tên Gusinsky vắt cổ chày ra nước kia chịu bỏ vốn?

Hơn nữa ông ta còn biết rõ nếu tập đoàn Hướng thị muốn xoay chuyển tình thế thì vài chục tỷ tiền vốn không thể nào giải quyết được vấn đề, ít nhất cũng phải hơn trăm tỷ mới có khả năng!

“Được, tôi lập tức rút vốn từ liên minh kinh tế Từ thị về, lập tức đầu tư tất cả tiền trong tay vào tập đoàn Hướng thị!” Vương Vạn Kim nhanh chóng ra quyết định cuối cùng.

Lời này vừa ra khiến trợ lý Lỗ cảm thấy có phải do mình bị ngốc rồi hay không, ngay cả Vương Đông cũng cảm thấy trong tai kêu ù ù.

“Ba, có phải ba bị mất trí rồi hay không?!” Vương Đông khiếp sợ nhìn Vương Vạn Kim lớn tiếng chất vấn.

“Ông chủ, ngài nên suy nghĩ kỹ lại….” Trợ lý Lỗ cũng nơm nớp lo sợ nói, e sợ rằng Vương Vạn Kim đang không bình tĩnh.

Dương Quan Quan cũng vô cùng chấn động nhìn Vương Vạn Kim, thế mà Tề Đẳng Nhàn có thể dùng dăm ba câu nói đã thuyết phục được Vương Vạn Kim đầu tư vào tập đoàn Hướng thị rồi? Đứng về phe đối lập với tập đoàn Từ thị?

Hiện giờ người có mắt đều biết rõ rằng thà cầm tiền đi mua vé số cũng tuyệt đối không đầu tư vào tập đoàn Hướng thị!

Tề Đẳng Nhàn vừa lòng gật đầu, Vương Vạn Kim do với Hoàng Văn Đào còn quyết đoán hơn nhiều, đương nhiên trong đó cũng có một phần nguyên nhân là Vương Vạn Kim đã từng ngồi xổm trong nhà tù U Đô hai ba năm.

Vương Vạn Kim lạnh lùng quét mắt về phía con trai Vương Đông và trợ lý Lỗ, nhàn nhạt đáp: “Tất nhiên là tôi không bị mất trí gì cả, ngược lại còn rất bình tĩnh!”

“Mấy người phải nên cảm ơn Nhị đương gia đã cho tập đoàn Vương thị chúng ta cơ hội này.”

“Để chúng ta không tạo thành tổn thất, thậm chí trong tương lai còn có thể kiếm về một núi tiền!”

Vương Vạn Kim nói khiến Vương Đông và trợ lý Lỗ đều cảm thấy đây là chuyện nghìn lẻ một đêm, thậm chí ngay cả Dương Quan Quan cũng cho rằng cái này rất không thực tế.

Cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn dựa vào quan hệ có thể khiến người ta rút vốn đầu tư đã là đỉnh lắm rồi, sao còn có thể nghĩ đến chuyện khuyên người ta quay đầu đập tiền vào tập đoàn Hướng thị đã có thể coi là một đầm nước lặng đâu.

Vương Đông vội vàng kêu: “Con không đồng ý! Tập đoàn Từ thị có tiềm lực vô cùng, hơn nữa tập đoàn Hướng thị càng là mặt trời sắp lặn, tùy thời đều có khả năng bị chia cắt, vì sao lại muốn làm như vậy vào lúc này?”

Vương Vạn Kim lạnh lùng nói: “Công ty do một tay ba sáng lập nên, ba muốn làm như thế nào còn chưa tới lượt con phản đối! Con chỉ là con trai ta, còn muốn dạy lão tử biết phải nên làm việc như nào nữa sao?”

Vương Đông suy sụp ngồi xuống, vô cùng hận thù nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.

Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn tới đây mê hoặc lòng người thì sao ba của mình có thể ra một quyết định hoang đường như vậy được?

“Tôi lập tức gọi điện cho Từ Ngạo Tuyết giải thích một chút rồi rút vốn đầu tư!” Vương Vạn Kim gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói.

“Được rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, dương dương tự đắc bưng nước trà lên uống một ngụm.

Vương Vạn Kim lại răn dạy Vương Đông đang kích động hai câu rồi mới gọi điện thoại cho Từ Ngạo Tuyết, bên kia tiếp điện thoại rất nhanh chóng.

“Vương tổng, ngài khoẻ không, có chuyện gì sao?” Thanh âm Từ Ngạo Tuyết từ phía bên kia truyền tới.

Dương Quan Quan nghe thấy thanh âm này thì cảm thấy sao nó không còn cao ngạo thanh lãnh như vậy nữa mà ngược lại còn mang theo chút ôn hoà khách khí.

Quả nhiên là chỉ khi có thân phận và địa vị xã hội đủ cao thì mới có thể khiến loại người này không dùng mắt chó tới xem người.

Tề Đẳng Nhàn nói không sai, đối phó với loại người này thì nên vả cho họ sưng mặt lên mới đúng.

Vương Vạn Kim cười cười: “Từ tổng, thật ngại quá, quấy rầy cô rồi. Ở chỗ tôi có chút việc muốn nói qua với cô một chút!”

Từ Ngạo Tuyết đáp: “Vương tổng khách sáo rồi, ngài đầu tư vào liên minh chúng tôi ba tỷ, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

Vương Vạn Kim quyết đoán nói: “Là như thế này, sau khi về tôi có suy xét lại một chút, chuẩn bị rút vốn đầu tư, gần đây công việc vận hành của tập đoàn Vương thị gặp phải một số vấn đề, không có cách nào đầu tư vào bên ngoài nữa.”

Từ Ngạo Tuyết nghe thấy câu nói đấy thì hung hăng sửng sốt một chút, cô ta vốn tưởng rằng Vương Vạn Kim gọi tới là muốn nói chuyện chia cắt tập đoàn Hướng thị với cô ta, không nghĩ tới lời ra khỏi miệng lại là rút vốn!

“Ừm….” Từ Ngạo Tuyết im lặng một lát: “Vương tổng ra quyết định này là do quyết sách của chúng tôi khiến ngài không hài lòng sao?”

Vương Vạn Kim nói: “Cũng không phải vậy, Từ tổng, đây chỉ là lý do cá nhân của tập đoàn Vương thị chúng tôi thôi.”

Từ Ngạo Tuyết đáp: “Vương tổng có cần suy nghĩ kỹ lại một chút nữa không? Nếu rút số vốn đầu tư này về thì muốn đầu nhập lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng gì!”

Vương Đông ngồi một bên gấp tới mức vò đầu bứt tai nói: “Ba, ngài suy xét lại một chút đi!”

Vương Vạn Kim lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó nói: “Không cần đâu, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”

Từ Ngạo Tuyết lại đáp: “Vậy thật đúng là đáng tiếc….”

Tề Đẳng Nhàn vươn tay với Vương Vạn Kim, ý tứ là đưa điện thoại cho hắn.

“Cái này….” Vương Vạn Kim ngẩn người, nhưng vẫn đưa điện thoại tới trong tay Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã cười nhẹ nói: “Từ tổng, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”

Từ Ngạo Tuyết nghe thấy thanh âm quen thuộc thì ngẩn ra, hô hấp trở nên dồn dập tức giận quát: “Tề Đẳng Nhàn, là do anh đang dở trò quỷ?!”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Cái gì gọi là tôi giở trò quỷ? Các người nơi nơi kêu gọi đầu Từ thị là buôn bán làm ăn, còn tôi tới bảo lão Vương rút vốn đầu tư lại thành tôi giở trò quỷ? Có người tiêu chuẩn kép như vậy sao?”

Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói: “Họ Tề kia, việc hôm nay tôi nhớ kỹ! Nhưng chịu tổn thất sẽ không phải tôi mà chính là Vương Vạn Kim.”

“Đến lúc đó tập đoàn Hướng thị ngã xuống, mọi người chia bánh kem, ông ta một phân tiền cũng không lấy được, tôi xem xem anh làm cách nào tiếp nhận được lửa giận của ông ta.”

“Vai hề nhảy nhót như anh sớm hay muộn gì cũng chết trên tay người khác!”

Mọi người nghe thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp chọc giận Từ Ngạo Tuyết khiến cô ta nổi giận trong điện thoại thì đều hai mặt nhìn nhau.

Ngay cả Vương Vạn Kim cũng không nhịn được cười khổ hai tiếng, nhưng nếu ông ta rút vốn rồi đầu tư vào phía tập đoàn Hướng thị thì không thể nghi ngờ gì chính là sẽ đắc tội với Từ Ngạo Tuyết.

“Tôi chết ở trên tay ai cũng không phiền cô phải nhọc lòng.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói, dù sao thì ý định của hắn chính là chọc cho Từ Ngạo Tuyết nổi trận lôi đình.

“Chẳng qua cô sẽ phải quỳ xuống trước mặt tôi vẫy đuôi lấy lòng, cầu xin tôi buông tha cho tập đoàn Từ thị các người lại là chuyện ván đã đóng thuyền.”

Quả nhiên Từ Ngạo Tuyết bị những lời này chọc tức đến mức lửa giận ngập trời, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng anh có thể khiến Vương Vạn Kim rút ba tỷ vốn đầu tư là có thể đại cục thay đổi!”

“Trận chiến tranh thương nghiệp này cũng không phải dựa vào vài tỷ là có thể nhẹ nhàng quyết định được thắng bại.”

“Tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là khác nhau một trời một vực!”

“Loại người như anh vĩnh viễn cũng chỉ có thể là vũng bùn nằm trên mặt đất lầy lội mà thôi!”

Nghe thấy đoạn đối thoại giữa Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết, nội tâm ba người tập đoàn Vương thị đều chấn động không thôi.

Vương Vạn Kim vẫn còn tốt, Vương Đông và trợ lý Lỗ lại sợ tới mức mặt trắng bệch ra, cái tên này rốt cuộc là ai vậy chứ, dám nói chuyện như vậy với người của Từ gia ở Đế Đô, có còn muốn mạng mình nữa hay không?

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Nhớ kỹ lời nói hôm nay của tôi, cứ như vậy đi, chúng ta rất nhanh đã có thể thấy kết quả rồi.”

Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp cúp điện thoại.

Mà Từ Ngạo Tuyết ở bên kia lại tức giận tới mức đập vỡ điện thoại!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom