-
Chương 231-235
Chương 231 Vladimir
Rạp chiếu phim lúc nửa đêm rất ít người, cho dù là bộ phim này có tiếng tăm lớn đến đâu đi chăng nữa thì tỷ suất người xem cũng không được cao cho lắm.
Hơn nữa, thời gian này mà tới đây xem phim đa phần đều là các cặp tình nhân với nhau, trên cơ bản đều là một loại kịch bản chung với Tề Đẳng Nhàn.
Đêm khuya thanh vắng, sau khi xem xong cũng đã muộn, thuận lý thành chương dẫn theo người phụ nữ của mình về nhà hoặc ra ngoài thuê phòng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Đèn lớn tắt, trong rạp chiếu phim ngoại trừ màn ảnh ra thì nơi nơi đều trong cảnh tối lửa tắt đèn, nhóm các đôi tình nhân khanh khanh ta ta, bàn tay to của cánh đàn ông có không thành thật cũng là điều bình thường.
“Anh cũng không đến nỗi quá xấu xa, biết đường không chọn phim kinh dị.” Lý Vân Uyển cười cười nói.
Càng quá đáng hơn chính là tỷ suất người xem của bộ phim kinh dị kia so với bộ phim điện ảnh có chế tác khủng này còn cao hơn.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Tôi không thích xem phim kinh dị, bởi vì mấy tình tiết trong đó không dọa tôi sợ được.”
Lý Vân Uyển trợn trắng mắt đối với việc hắn có EQ thấp như vậy, hôm nay còn vừa mới đánh giá EQ của hắn tăng lên chút xíu mà kết quả tối đến đột nhiên tụt xuống.
Cô ta lại không hề biết giờ phút này ở trong lòng Tề Đẳng Nhàn lại đang cân nhắc “Lần sau đi xem phim kinh dị cũng được, đến lúc đó em muốn bắt bẻ tôi thì tôi lập tức làm bộ cho rằng em thích xem, dù sao cũng là do hôm nay em đề xuất nó trước!”
Tên này phúc hắc tới nỗi Lý Vân Uyển không thể nào đoán trước được.
Cô ta không hề biết rằng bản thân mình đã bị Tề Đẳng Nhàn tính kế.
Xem phim điện ảnh xong, việc gì cũng chưa từng phát sinh khiến cho Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Còn tưởng rằng hôm nay Ngọc Tiểu Long có thể chắc chắn dẫn Vladimir tới đây cơ.
“Đi thôi, thời gian cũng muộn rồi, tới nhà tôi ngủ đi.” Tề Đẳng Nhàn thuận lý thành chương kéo tay Lý Vân Uyển, dẫn cô ta tới bãi đỗ xe ngầm.
“Quả nhiên!” Lý Vân Uyển đáp lại một ánh mắt chế giễu.
Hướng Đông Tinh cũng đã tới bãi đỗ xe ngầm, theo sau là Lôi Cuồng. Cô ta ấn chìa khoá xe của mình một cái, chiếc xe trị giá hơn bốn trăm vạn lập tức nháy đèn hai cái.
Ngay lúc này, một bóng người khổng lồ từ phía sau cây cột đi ra, là một gương mặt ngoại quốc rất ưa nhìn.
Lông tơ Lôi Cuồng lập tức dựng đứng lên gọi Hướng Đông Tinh trước mặt một câu, nháy mắt mở cái túi to trong tay mình ra, lôi ra một thanh kiếm cổ dài hơn ba thước.
“Vladimir!”
Một đạo thanh âm thanh thuý vang lên, sau đó là một thân ảnh mạnh mẽ thoáng hiện ra, một quyền vô cùng khủng bố đập xuống giữa lưng của người ngoại quốc này!
Người này, đúng thật là Vladimir!
Mà người ra tay đánh lén kia đúng là Ngọc Tiểu Long mai phục đã lâu.
“Hừ!”
Trong mắt Vladimir chợt lóe hàn quang, miệng bật ra tiếng hừ lạnh xoay nửa người lại, cánh tay vung ra bang một tiếng va chạm với nắm tay của Ngọc Tiểu Long.
“Hướng tổng, chúng ta mau đi thôi!” Lôi Cuồng vội vàng nói.
Nhiệm vụ chủ yếu của anh ta là bảo vệ Hướng Đông Tinh chứ không phải là tham gia vào trận chiến khốc liệt này, điểm này anh ta biết rất rõ.
Hướng Đông Tinh gật đầu nhanh chóng đi theo Lôi Cuồng tới chiếc Bentley cách đó hơn hai mươi bước.
Hai đại cao thủ như Ngọc Tiểu Long và Vladimir kia ra tay đều không hạ thủ lưu tình chút nào, từng chiêu xuất ra đều là các loại sát chiêu, các loại đấu pháp âm ngoan độc ác ùn ùn không dứt, chỉ mong dựa vào tốc độ nhanh nhất để giải quyết xong đối phương!
Hướng Đông Tinh đi theo Lôi Cuồng chưa tới hai bước, hai người cũng đã so với nhau hơn mười chiêu, đấu tới mức mặt đỏ tai hồng.
Cả người Vladimir hơi lay động một chút tựa như gió thổi lá bay, mỗi một lần ra tay đều dùng hết toàn lực, vô cùng uy mãnh, quyền kình khủng bố!
Ngọc Tiểu Long mặt đỏ tai hồng cũng đồng dạng ra tay toàn lực, giống như nước xiết chảy giữa đá tảng, đồ sộ bất động phá vỡ vô số dòng nước xiết, hoá thành bọt sóng!
“Đông!”
Một tiếng trầm vang, cả người Ngọc Tiểu Long đột nhiên bay ngược ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, trong miệng phun ra máu tươi.
“Không ổn rồi, lần trước lúc bắt giữ vua chiến tranh vẫn để lại chút thương tích, có một số nhìn như rất tốt nhưng thật ra lại là vết thương ngầm, mình ra tay toàn lực sẽ dẫn tới bạo phát!” Trong lòng Ngọc Tiểu Long thầm kêu không ổn.
Cô vừa rơi xuống đất đã lập tức lăn người mấy vòng tránh né mấy viên đá vụn mà Vladimir đá tới.
Mấy viên đá vụn kia va chạm với chỗ cô vừa lăn qua phát ra tiếng phanh phanh trầm đục, trên mặt đất đều bị đập đến mức xuất hiện vết nứt!
Ngọc Tiểu Long cũng bất chấp tất cả, ý thức được nếu như bản thân tiếp tục triền đấu thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, lập tức bước nhỏ chạy nhanh ra ngoài.
“Thế mà Ngọc Tiểu Long lại thất thủ?!”
Đầu óc Hướng Đông Tinh oanh một tiếng, cô ta vừa mới đi tới bên cạnh xe mà bên kia Ngọc Tiểu Long với Vladimir cũng đã phân xong thắng bại!
Hơn nữa, Ngọc Tiểu Long còn bị thương không nhẹ, vì tránh để bị Vladimir đánh chết mà trực tiếp chạy trốn rồi!
Cao thủ so chiêu, thắng bại thường thường chỉ trong một cái chớp mắt, đặc biệt là vừa rồi hai người còn dùng toàn lực đấu với nhau, căn bản là không kịp thử sức nên thắng bại phân chia rất nhanh!
“Còn muốn chạy?” Vladimir lạnh giọng dùng tiếng phổ thông Hoa quốc nói, câu chữ rõ ràng, không nghe ra chút khẩu âm ngoại quốc nào.
Chỉ thấy thân hình anh ta run lên như rồng đạp bước chân tới, mỗi một bước dẫm xuống như bước dài ra ba mét, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi, tựa như thổ địa công công thần thông quảng đại!
“Không xong, quả nhiên bị cái tên Tề Đẳng Nhàn kia nói trúng phóc, Ngọc Tiểu Long không đáng tin chút nào!” Hướng Đông Tinh nhìn thấy Vladimir xông tới thì đầu óc trống rỗng.
Lôi Cuồng thấy Vladimir thế tới rào rạt, biết rằng hiện giờ lên xe khẳng định không kịp nữa, nhanh chóng quyết định rút kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
Anh ta còn chưa kịp xuất kiếm ngăn cản thế tới của Vladimir thì lại thấy một đạo thân ảnh khác xuất hiện, tựa như đột ngột xuất hiện từ trong hư không vậy!
Mà đạo thân ảnh này còn né qua anh ta tiến lên phía trước ngăn cản thế công của Vladimir, sau đó kéo một chút, hai ngón tay chui ra tựa như độc long!
“A!!!”
Hướng Đông Tinh và Lôi Cuồng lập tức đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng của Vladimir.
Giương mắt nhìn lên thì thấy Vladimir vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ lúc này đã ngừng lại, hai con mắt huyết nhục mơ hồ, trên mặt là biểu tình thống khổ không chịu được.
Nhưng tuy là vậy thì anh ta vẫn hung hãn ra quyền như trước!
Người đứng ở phía trước chính là Tề Đẳng Nhàn!
“Hừ!”
Trong mũi Tề Đẳng Nhàn phát ra một tiếng hừ lạnh, chân trước vững vàng đứng yên trong thế công tiến lên phía trước của Vladimir, thánh thoát nắm tay của anh ta rồi một quyền tựa như mỏ chim hạc vững chắc bổ ngược về xương quai xanh của anh ta!
“Răng rắc!”
Xương quai xanh của Vladimir bị đánh đến mức gãy dập, còn chưa kịp phát chiêu thì cả người của Tề Đẳng Nhàn đã như một con gấu lớn đâm vào!
Một chiêu “Lão gấu đâm cây” này vững chãi đập vào ngực của Vladimir, lập tức nghe thấy từng đợt âm thanh xương cốt gãy vụn truyền tới, cả người Vladimir lập tức bay ngược ra ngoài!
“Phanh!”
Cả người Vladimir văng vào một cây cột thật lớn, đâm tới mức khiến cho xi măng và sơn trên đó vỡ vụn rụng rơi xuống dưới, sau đó cả người xụi lơ rơi xuống như một bãi bùn, đột tử tại chỗ.
Một màn này nói thì chậm nhưng thật ra sau khi Ngọc Tiểu Long ra tay bị đánh bại chạy trốn đến lúc Tề Đẳng Nhàn đánh chết Vladimir cũng chỉ là việc trong một cái chớp mắt mà thôi, nhanh như tia chớp vậy!
Đầu tiên Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Độc long thăng thiên” chọc mù hai mắt của Vladimir, sau một quyền mỏ chim hạc phá vỡ cân bằng cả người anh ta, cuối cùng là chiêu “Lão gấu đâm cây” đập nát lục phủ ngũ tạng của anh ta, khiến cho anh ta chết đến không thể chết thêm được nữa.
Tề Đẳng Nhàn, người đã từng so chiêu với vô số tên hung thần ác sát biết rõ một đạo lý, đối phó với nhân vật như vậy thì nhất định phải có thể giết thì lập tức giết!
Nếu không mà bị bọn họ phản sát thì chính là việc không thể không bị bọn họ giết ngược lại.
Chương 232 Kiếm không rút ra được
Hướng Đông Tinh kinh hồn chưa định, có chút ngây người nhìn bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn xoay người lại hơi gật đầu với Hướng Đông Tinh, nói: “Đã xong, anh ta chết rồi, cô không cần phải lo lắng tính mạng tiếp tục bị Đế Đôạ nữa.”
Hướng Đông Tinh vỗ vỗ ngực của mình, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Cũng may có anh ở đây, không nghĩ tới Ngọc Tiểu Long lại không đáng tin như vậy!”
“Ngọc Tiểu Long thăng cấp quá nhanh nên đánh giá cao bản thân mình, cũng xem nhẹ đối thủ, phát sinh chuyện như vậy là điều khó tránh khỏi.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Lôi Cuồng lại không nhịn được cười nhạo: “Chẳng qua là anh dựa vào việc Ngọc tướng quân đánh đến mức lưỡng bại câu thương với Vladimir nên mới chiếm được tiện nghi như vậy, ra vẻ cái gì chứ?!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Tôi chiếm tiện nghi của Ngọc Tiểu Long? Anh ăn nói cho rõ vào! Nếu không phải có tôi thì hiện giờ cả anh và Hướng Đông Tinh đều chết hết ở trong tay anh ta rồi.”
Lôi Cuồng khinh thường đầy mặt nói: “Vừa rồi là do Vladimir chiến đấu với Ngọc tướng quân nên đã tiêu hao thể lực khá nhiều, nếu không phải như thế thì sao cậu có thể đánh bại anh ta được?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng là anh ta bị tiêu hao thể lực nhưng kể cả anh ta có bảo trì được tỉnh táo đi nữa thì gặp phải tôi cũng chỉ có một con đường chết.”
“Khoác lác không biết ngượng!” Lôi Cuồng liên tục cười lạnh: “Cứ cho là vừa rồi cậu không ra tay thì Vladimir sau khi bị tiêu hao thể lực cũng không phải là đối thủ của tôi.”
Hướng Đông Tinh nhíu nhíu mày nói: “Hai người đừng tranh cãi nữa, hiện giờ uy hiếp lớn nhất đã bị loại bỏ rồi, đây là chuyện tốt.”
Lôi Cuồng nói: “Hướng tổng, chỉ là tôi không quen nhìn cậu ta nói xấu Ngọc tướng quân thôi, nếu không phải có Ngọc tướng quân thì sao cậu ta có thể nhặt được tiện nghi như vậy?”
Vừa rồi tuy rằng thời gian Vladimir chiến đấu với Ngọc Tiểu Long rất ngắn nhưng hai người so chiêu đều dùng toàn lực thi triển quyền pháp, mỗi một giây tiêu phí không biết bao nhiêu thể lực!
Nhưng mà kỹ năng của Vladimir rõ ràng cao hơn một bậc, hơn nữa ưu thế thể lực rõ ràng nên mới có thể đánh bại Ngọc Tiểu Long rồi không chút do dự quay đầu đối phó với Hướng Đông Tinh.
“Tôi cần phải nhặt tiện nghi của Ngọc Tiểu Long kia sao?”
“Hay là anh cảm thấy bản thân mình trâu bò đấy?”
“Ở trước mặt tôi, ngay cả cơ hội rút kiếm anh cũng không có!”
Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nhìn vị truyền nhân của Cửu Cung Kiếm Lôi Cuồng này, nói chuyện một chút cũng không lưu tình.
Lôi Cuồng nghe thấy câu nói đó quả nhiên bực bội hẳn lên, mở to hai mắt quát: “Cậu nói cái gì?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ở trước mặt tôi, ngay cả cơ hội rút kiếm anh cũng không có!”
Từ xưa tới nay, một tấc dài một tấc mạnh không phải là giả, có vũ khí và không có vũ khí là khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Vũ khí chọc xuống một cái là tạo ra một lỗ thủng, còn nắm đấm tay lại không thể làm được.
Lôi Cuồng nhấc trường kiếm ở trong tay lên khua loạn xạ ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Vậy cậu có muốn thử xem một chút hay không?!”
“Nếu cậu có thể khiến tôi không kịp rút kiếm thì tôi lập tức từ chức với Hướng tổng!”
“Hơn nữa còn bồi thường chi phiếu năm trăm vạn!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh đã muốn tự mình rước nhục thì tôi đây cũng không ngại.”
Lôi Cuồng giận dữ cầm chuôi kiếm, muốn lập tức rút kiếm!
Nhưng trong nháy mắt anh ta muốn dùng sức rút kiếm thì Tề Đẳng Nhàn lại tiến lên một bước, vận hành bát quái chưởng đẩy một cái vào khuỷu tay anh ta!
Kiếm vừa ra khỏi vỏ được hai tấc lập tức tra ngược lại vỏ kiếm bằng da cá mập!
Cùng lúc đó, tay phải Tề Đẳng Nhàn nhấc lên đánh xuống bả vai của Lôi Cuồng.
Lôi Cuồng hoảng hốt tránh thoát, lúc này đã không còn cơ hội rút kiếm bên người Tề Đẳng Nhàn nữa, lập tức giơ tay phải lên, tịnh chỉ như kiếm không ngừng lập loè muốn chọc vào mấy vị trí quan trọng như mắt, giữa mày hay yết hầu của Tề Đẳng Nhàn.
“Tên này luyện Cửu Cung Kiếm cũng không tệ lắm, ra tay cũng có thể có uy thế như một thanh kiếm vậy.” Tề Đẳng Nhàn không dao động, chân dẫm hình cung lay động hai cái, tránh thoát toàn bộ.
Sau khi Lôi Cuồng bức lui được Tề Đẳng Nhàn thì lập tức muốn rút kiếm!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại lựa ngay lúc này tiến lên phía trước nửa bước, một quyền lạnh băng thẳng tắp đánh về phía trước!
Lôi Cuồng bất đắc dĩ chỉ đành lấy kiếm che trước người chặn ở trên bụng dưới, nắm tay đập xuống trên mặt vỏ kiếm chấn động tới mức Lôi Cuồng lùi về sau liên tục ba bước.
Trong quá trình lùi lại anh ta muốn nhân cơ hội rút kiếm ra, nhưng Tề Đẳng Nhàn sao có thể cho anh ta cơ hội đó?
Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn đạp chân tiến mạnh về phía trước, cả người lúc lên lúc xuống như ngồi trên lưng khoái mã đang lao nhanh xuống, mỗi lần tiến thêm một bước là đánh ra một quyền, bức cho Lôi Cuồng không thể không giơ tay ứng đối.
“Mình thật sự không có cơ hội rút kiếm trước mặt tên này sao?!” Trong lòng Lôi Cuồng chấn động.
Quyền chưởng của Tề Đẳng Nhàn nhanh như gió, rậm rạp đan chéo nhau khiến cho anh ta căn bản không thể rút kiếm được.
Hơn nữa lực đạo của mấy quyền kình này rất lớn, mỗi lần ứng đối đều cần anh ta phải toàn lực tiếp chiêu, nếu không sẽ trực tiếp bị đánh đến mức không giữ được thăng bằng mà ngã trên mặt đất.
Lôi Cuồng rống to một tiếng phá một quyền của Tề Đẳng Nhàn, lùi về sau một bước rồi sử dụng “Cư hợp trảm” độc nhất vô nhị của Kiệt Bành quốc.
Nhưng anh ta vừa muốn rút kiếm thì Tề Đẳng Nhàn đã như bóng với hình vút tới bên cạnh.
Kiếm mới ra khỏi vỏ một nửa đã bị bàn tay to giống như cối xay lớn của Tề Đẳng Nhàn che lại, dừng ở trên cánh tay của Lôi Cuồng.
“Xuy – –”
Kiếm mới vừa rút ra một nửa lập tức bị một chưởng này áp ngược trở về vỏ.
Lôi Cuồng nhân cơ hội lùi lại một bước này ném kiếm tới sau lưng, anh ta vòng tay ra sau nắm lấy chuôi kiếm, lập tức rút ra!
“Hay cho một chiêu tô tần cõng kiếm sau lưng!”
Trong miệng Tề Đẳng Nhàn thốt ra một câu tán thưởng, nhưng ngay sau đó người cũng đã phóng tới bên cạnh sườn của đối phương.
Hắn vươn tay tới, hoá thành móng ưng hung hăng nắm chặt tay của Lôi Cuồng.
Lôi Cuồng kinh hãi, còn chưa kịp tránh thoát thì tay Tề Đẳng Nhàn đã lập tức buông lỏng, năm ngón tay khép lại nhòn nhọn như mỏ của chim hạc, mổ xuống nắm tay đang nắm chặt lại của Lôi Cuồng!
Lôi Cuồng ăn đau, không tự chủ được thả tay ra.
Tề Đẳng Nhàn thuận thế kéo chuôi kém tới, bá một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ cầm trực tiếp ở trong tay.
“Cậu….”
Lôi Cuồng thấy kiếm của mình rơi vào tay Tề Đẳng Nhàn thì chấn kinh tột độ, căn bản không thể tin vào được hai mắt của mình.
Đời này của mình đúng thật là lần đầu tiên gặp phải một đối thủ như vậy, ở trước mặt đối phương ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quá khoa trương rồi!
“Tôi nói rồi, anh ở trước mặt tôi ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, trực tiếp ném trường kiếm trong tay về phía Lôi Cuồng.
Sắc mặt Lôi Cuồng ảm đạm, yên lặng tiếp được kiếm tra vào vỏ, gò má run rẩy cắn răng nói: “Tôi lĩnh giáo!”
Nói xong lời này, anh ta móc từ trong ngực ra một tấm chi phiếu năm trăm vạn, nói: “Đây là chi phiếu mà Hướng tổng cho tôi, hiện giờ tôi hoàn trả đầy đủ!”
Ném chi phiếu xuống xong, Lôi Cuồng xoay người là đi.
Chính mình đường đường là truyền nhân của Cửu Cung Kiếm, vậy mà ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quả thực mà mất mặt tới tận nhà bà nội, thật sự không có mặt mũi ở lại nữa!
“Hướng tổng, lần sau nếu muốn mời vệ sĩ thì có thể tới tìm tôi, tôi có thể tìm được người lợi hại hơn anh ta nhiều, bảo đảm vạn vô nhất nhất.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Hướng Đông Tinh một cái, nhàn nhạt nói.
“Lợi hại.” Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười khẽ giơ ngón tay cái lên.
Cô ta thật sự rất ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì lại vô cùng đẹp, hình dung thành khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau chóng trở về đi.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc tay.
Hướng Đông Tinh gật gật đầu, leo lên xe của mình rời đi.
Tề Đẳng Nhàn gọi một cuộc điện thoại, nói: “Này, Phó lão, tới đây nhặt xác đi!”
Phó Phong Vân hơn nửa đêm bị đánh thức vốn dĩ có chút khó chịu, nghe thấy lời này thì tinh thần rung lên, hỏi: “Cái gì? Xong rồi sao?!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái nói: “Tôi đi trước đây, thi thể để ở chỗ này, ông cho người tới xử lý chút đi.”
Chương 233 Lão tử phải làm cầm thú
Phó Phong Vân cho người đi thu thập thi thể của Vladimir, sau khi chính bản thân nghiệm minh thì nhẹ nhàng thở ra.
“Ngọc Tiểu Long vẫn còn tốt đi? Quả nhiên là thất thủ.”
“Chuyện này đối với cô ấy cũng là một chuyện tốt, dù sao thì dọc đường đi cũng đã không thuận lợi rồi.”
“Đối ngoại không cần phải tuyên bố là do Tề Đẳng Nhàn làm ra, để cô ấy tự mình suy đoán đi vậy.”
Phó Phong Vân giải quyết xong việc này thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Khó trách vì sao Sở Vô Đạo lại sùng bái Tề Đẳng Nhàn như vậy, bản lĩnh thật sự không hề nhỏ, nhẹ nhàng đánh chết cái tên hung danh rõ ràng Vladimir này.
Ngọc Tiểu Long biết được tin tức Vladimir đền tội thì cũng ngẩn ra, khiếp sợ nói: “Ai làm?!”
Long Á Nam lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, đây là tin tức bên Phó lão tuyền tới, ông ta không nói.”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trầm xuống, nói: “Tôi vất vả lắm mới câu được Vladimir ra ngoài, không nghĩ tới lại để cho người khác nhặt được tiện nghi như vậy!”
“Không cần nói tôi cũng biết, người này hơn phân nửa chính là Sở Vô Đạo.”
“Hừ….”
Trong lòng cô tất nhiên là có chút bất mãn, dù sao kéo được Vladimir ra ngoài là kế hoạch do một tay cô lập lên, hơn nữa cô cũng đã giao thủ với Vladimir rồi, biết rõ ràng tường tận chính mình tiêu hao thể lực của đối phương không ít.
Nếu nói vậy thì kẻ tới sau thu thập anh ta cũng dễ dàng thêm một ít.
“Nhưng bên Phó lão vẫn quy công lao này lên trên người tiểu thư ngài, dù sao thì người cũng là do tiểu thư dụ ra, hơn nữa ngài cũng khiến anh ta bị tiêu hao thể lực.” Long Á Nam cẩn thận nói.
“Cái gì? Công lao? Tôi không cần, cái này đối với tôi mà nói chính là sỉ nhục!” Mày kiếm Ngọc Tiểu Long dựng lên, thất bại lúc này đối với cô mà nói là không thể chịu đựng được.
Long Á Nam không dám nói thêm câu nào, sắc mặt Ngọc Tiểu Long tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn lên không trung.
“Tôi sẽ khiến bản thân mình càng tốt hơn, càng mạnh hơn!”
Cô âm thầm hạ quyết tâm, thất bại hôm nay để cho cô phải nghĩ lại rất nhiều điều.
So với bên Ngọc Tiểu Long mà nói thì Tề Đẳng Nhàn bên này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mở cửa siêu xe đưa mỹ nhân về “Vân Đỉnh Thiên Cung”.
Tuy rằng đã từng trải qua một lần nhưng lần thứ hai này Tề Đẳng Nhàn ngược lại miệng khô lưỡi khô, không biết nên bắt đầu từ đâu, sau khi mang người về nhà thì chân tay lại có chút luống cuống.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không thì, chúng ta nghỉ ngơi?!” Tề Đẳng Nhàn nhìnl Lý Vân Uyển hỏi thử.
“Ha ha ha….Hôm nay anh giao thủ với người ta khả năng là mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Lý Vân Uyển khoa trương cười ha hả, cảm thấy chơi mới vui làm sao.
“Vậy đi nghỉ ngơi!” Tề Đẳng Nhàn thẹn thùng cười nói.
Lý Vân Uyển gật gật đầu, trực tiếp bước chân đi về phía căn phòng mà lúc trước mình từng ở.
Tề Đẳng Nhàn có chút há hốc mồm, nói: “Ơ kìa, từ từ….”
Lý Vân Uyển quay người, trợn trắng mắt hỏi: “Không phải muốn nghỉ ngơi sao? Anh có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bị nghẹn tới mức đỏ bừng, căn bản không nhấc nổi chút dũng khí ngày đó mạnh mẽ mang Lý Vân Uyển từ quán bar về nhà, không biết nên mở miệng từ đâu.
“Sao anh không nói lời nào? Có chuyện gì sao?” Lý Vân Uyển biết rõ mà còn cố hỏi: “Nếu anh không nói thì em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, vậy nha!”
Tề Đẳng Nhàn đỏ mặt, ho khan hai tiếng nói: “Cái đó, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi.”
Lý Vân Uyển nhíu mày nói: “Anh nói gì vậy? Sao mà như muỗi kêu thế, có thể nói rõ ràng một chút được không!”
Tề Đẳng Nhàn hơi bực bội, không biết móc từ đâu ra một cái chìa khóa tra vào ổ khóa, xoay vài vòng khoá trái cửa phòng lại.
“Hôm nay ngoại trừ gian phòng kia của tôi, các phòng khác toàn bộ đều sẽ không mở cửa!” Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng nói.
“Vậy anh ngủ ngoài sofa còn em ngủ trong đó nhé, anh nhất định là quân tử mà, đúng không?” Lý Vân Uyển cười tủm tỉm hỏi.
Tề Đẳng Nhàn bị cô ta đùa giỡn tới mức lửa tình và lửa giận tạch tạch tạch hằn lên trán, không nói hai lời đột nhiên xông lên một bước, sau đó “Khỉ ngồi xổm” nửa ngồi xổm xuống, hai tay mở ra, dùng kỹ xảo ôm quăng ngã ôm chặt eo thon của Lý Vân Uyển, nhấc bổng cô ta lên, trực tiếp vác người lên trên vai.
“Lão tử mới không phải là quân tử gì sất, hôm nay lão tử phải làm cầm thú!” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thư thái rống to một tiếng, khiêng Lý Vân Uyển tiến vào phòng ngủ.
Lý Vân Uyển kinh thanh hô to, thời điểm bị hắn ném lên trên nệm mới kêu: “Anh cũng là cảm thấy cơm trắng thơm ngon trước mặt không muốn ăn, một hai phải ăn cơm tù có đúng không?!”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, Lý Vân Uyển nhân cơ hội này đảo khách thành chủ, duỗi tay lôi kéo cổ áo của hắn ép hắn xuống dưới.
“Anh cũng đáng yêu thật!” Lý Vân Uyển không nhịn được bật cười.
“Một lát nữa sẽ cho em thấy tôi hung mãnh như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng.
“Anh nói nhiều quá! Em nói cho anh biết, loại chuyện như này lần sau không cần nói cũng biết, đã hiểu chưa?” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của hắn một chút, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên suy nghĩ sáng suốt, nếu người cũng đã mang về nhà rồi thì còn cần phải nghĩ nên mở miệng như thế nào sao? Ngôn ngữ cơ thể thắng tất cả!
Tề Đẳng Nhàn như cũ cảm thấy đêm nay thật mỹ mãn, không hề giống lần trước vì phải lần mò tìm đường mà gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, phản ứng cũng thong dong hơn rất nhiều.
Hôm sau lúc bị đồng hồ báo thức kêu thì Tề Đẳng Nhàn mới tỉnh lại, thế mà thắt lưng còn cảm thấy hơi mỏi.
“Hiện tại mình rời giường thế mà còn phải dùng tới đồng hồ báo thức!”
“Hơn nữa, mình còn chưa luyện công….”
“Xong rồi xong rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm hay muộn quyền pháp cũng sẽ suy yếu, thân thể bị đào rỗng, người phụ nữ này ảnh hưởng quá mức tới tốc độ rút đao của mình rồi….”
Vén chăn lên một lúc rồi, khoé miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật hai cái.
“Ừm….Cũng không phải là không luyện cái gì cả!”
“Một chiêu Thiết Ngưu cày ruộng này cũng là lợi dụng khớp xương đánh vào hạ bộ của đối phương, thật ra mình cũng đã luyện rồi.”
“Mình tuyệt đối không phải là lười biếng hay trầm mê gì cả, mà là vì luyện công….Đúng, thời gian vẫn còn sớm, ôn tập một chút….”
Chờ khi Tề Đẳng Nhàn ôn tập đầy đủ xong rồi, Lý Vân Uyển mới giơ chân ra khỏi chăn đạp hắn một cái, có chút u oán nói: “Đồ điên!”
Tề Đẳng Nhàn ngại ngùng cười cười, duỗi tay ôm cổ Lý Vân Uyển, hung hăng hôn một cái ở trên mặt cô ta: “Em thật đẹp.”
Lý Vân Uyển đang u oán đột nhiên lại thẹn thùng, mặt đỏ hồng mắng: “Biết ngay là anh không có ý tốt gì mà, đồ đàn ông xấu!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy duyên phận thật là kỳ diệu, rõ ràng là kết hôn với Kiều Thu Mộng nhưng lại cố tình phát triển tới một bước này với khuê mật Lý Vân Uyển của cô ta, hơn nữa bản thân mình còn càng thêm thích người phụ nữ này hơn.
Lý Vân Uyển cũng đồng dạng cảm thấy duyên phận kỳ diệu, ngay từ đầu cô ta vốn dĩ rất khinh thường Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn nghĩ muốn giúp Kiều Thu Mộng đuổi Tề Đẳng Nhàn đi, kết quả lại thành bản thân mình cạy góc tường của Kiều Thu Mộng….Không phải, dùng cách nói của cô ta thì hẳn phải là cô ta nhặt được của hời mới đúng!
Nghĩ tới chuyện cái tên Tề Đẳng Nhàn này chưa từng nói qua bất kỳ lời âu yếm nào với mình, cũng chưa từng tặng hoa tươi hay quà cáp gì cả, chính mình cứ mơ mơ hồ hồ để cho hắn ngủ, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút u oán.
Cô ta cũng có hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao bản thân mình lại đi thích một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy, thật là kỳ quái mà!
“Hôm nay tôi phải tới bên Hoàng gia một chuyến, Hoàng Văn Đào cũng đầu tư tiền vào bên Từ Ngạo Tuyết, tôi đến khuyên nhủ ông ta.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Anh ân cần với Hoàng gia như vậy sợ là vì cái cô Hoàng Tình Ca kia đúng không?” Lý Vân Uyển cảnh giác hỏi.
“Sao có thể, tôi với cô ta không có quan hệ gì cả, ngày thường càng là không có liên lạc gì hết.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
Lý Vân Uyển cười lạnh vươn tay phải ra, nắm lại thành nắm đấm nói: “Em muốn có tất cả!”
Tề Đẳng Nhàn hơi lúng túng, biết vậy đã chẳng nói như thế, hiện giờ lại trở thành nhược điểm để Lý Vân Uyển bắt chẹt hắn.
Đi vào công ty, Tề Đẳng Nhàn để Dương Quan Quan sửa sang lại một số văn kiện rồi tới Hoàng gia cùng với hắn.
“Đồ háo sắc!”
Dương Quan Quan thừa dịp Tề Đẳng Nhàn xoay người thì làm mặt quỷ với bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng thầm mắng.
Những làn đạn mà ngày hôm qua Tề Đẳng Nhàn phát kia cô ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch đấy.
Chương 234 Thiên phương dạ đàm
Thiên phương dạ đàm*
ý chỉ chuyện nghìn lẻ một đêm, mơ mộng hão huyền
“Có biết hôm nay tôi dẫn cô tới Hoàng gia là vì chuyện gì không?”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, sau đó nhàn nhạt hỏi.
“Không biết.”
Dương Quan Quan lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn lập tức nói: “Cô và Dương gia như hai bên nước lửa, mà bản thân cô lại không hề có bối cảnh gì sau lưng, tôi đây lại là sếp thì cũng nên giới thiệu cho cô làm quen với vài nhân vật lớn một chút.”
Tròng long Dương Quan Quan ấm áp hẳn lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn còn rất biết quan tâm mình thì cười nói: “Cảm ơn, nếu anh có thể để tôi làm quen với tổng giám đốc thần bí kia thì càng không thể tốt hơn!”
Dương Quan Quan hưng phấn tới mức gật đầu liên tục, tổng giám đốc thần bí chính là người của đại gia tộc ở Đế Đô, bối cảnh cực lớn, chỉ cần có thể lọt được vào mắt xanh của anh ta thì bản thân mình còn cần phải sợ hãi Dương gia sao?
“Người cô muốn gặp thật ra cũng chưa chắc có thể như trong tưởng tượng của cô được.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì dội xuống một gáo nước lạnh.
“Vậy cũng khẳng định mạnh hơn cái đồ háo sắc nhà anh nhiều!” Dương Quan Quan buột miệng nói.
“Cô nói gì cơ?” Tề Đẳng Nhàn giận dữ giơ nắm tay lên.
“Tôi sai rồi mà!” Dương Quan Quan lập tức biết nói lời phải xin lỗi.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, thái độ về sau với cô ta càng phải ác liệt hơn mới được, nếu không nhất định sẽ hếch mũi lên trời, không để người sếp này là hắn vào mắt.
Hai người rất nhanh đã tới Hoàng gia, mấy người Hoàng Văn Đào, Hoàng Văn Lãng, Hoàng Kỳ Bân và Hoàng Tình Ca đều ở nhà, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì đều tươi cười ra mặt.
Tề Đẳng Nhàn giới thiệu Dương Quan Quan cho hai bên làm quen một chút rồi ngồi xuống sofa trong phòng khách.
“Tề đại sư, không gian phát triển gần đây của Tianlai Capital không ít đâu. Nhưng mà thời gian này có hơi nhạy cảm, làm việc cần phải chú ý một chút!” Hoàng Văn Đào cười nói.
“Ồ? Không biết là cần phải chú ý những gì?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hiếu kỳ nói.
Hoàng Văn Đào lập tức nói: “Cần phải tránh xa tập đoàn Hướng thị ra một chút, nếu không lúc đó bị liên lụy tới thì rắc rối lắm!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Tianlai Capital này vốn là do tập đoàn Hướng thị bỏ vốn thành lập, để chúng tôi tránh xa tập đoàn Hướng thị lúc này ít nhiều vẫn có chút không ổn lắm, còn quá đáng hơn cả bạch nhãn lang.”
Hoàng Văn Đào bình tĩnh nói: “Hai tập đoàn lớn Từ thị và Hổ Môn cường cường liên hợp với nhau, hơn nữa dẫn theo rất nhiều các công ty khác mấy hôm nay đều đang thử thăm dò ra tay.”
“Theo tôi thấy thì không lâu nữa bọn họ sẽ toàn diện tấn công tập đoàn Hướng thị, cắt đứt các đường thiên mạch của tập đoàn Hướng thị.”
“Nếu cậu vẫn như cũ quá gần gũi với tập đoàn Hướng thị như vậy thì sẽ rước phải phiền toái rất lớn, đến lúc đó nói không chừng cũng phải phá sản đóng cửa.”
Hoàng Văn Lãng ở một bên khẽ gật đầu nói: “Tuy rằng tập đoàn Hướng thị là xí nghiệp địa phương của chúng ta nhưng tập đoàn Hổ Môn cũng đồng dạng như vậy, tập đoàn Từ thị tuy rằng là người ngoài nhưng bọn họ có bối cảnh Đế Đô chống lưng.”
“Cho nên trận này bọn họ thần tiên đánh nhau, ngay cả tỉnh trưởng cũng đã nói.”
“Ít nhất là ở trên chính sách ngoài mặt thì không giúp đỡ bên nào cả.”
“Tập đoàn Hướng thị dưới tình huống như vậy mà muốn đạt được thắng lợi là việc gần như không có khả năng.”
“Thậm chí việc bọn họ muốn bảo toàn bản thân cũng đã là một chuyện cực kỳ khó khăn.”
Dương Quan Quan cũng cảm thấy đúng là như vậy, cứ cho là tổng giám đốc thần bí thật sự quyết định liên hợp với Hướng Đông Tinh chống lại tập đoàn Từ thị đi nữa thì chỉ sợ cũng không thể ngăn được thế công như vậy.
Cô ta cho rằng Tề Đẳng Nhàn lần này nhất định là chạy trắng, tập đoàn Hướng thị sụp đổ là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện tại mọi người đều đang nghĩ nên chia cái bánh to này như thế nào, ai có thể nguyện ý từ bỏ đây?
Người duy nhất trong tập đoàn Từ thị từ bỏ chỉ có một mình triệu hắc long, thậm chí mọi người còn cười nhạo anh ta, cảm thấy anh ta đúng là có tiền cũng không biết kiếm.
Tề Đẳng Nhàn nhấp một ngụm nước trà, không nhịn được nở nụ cười nói: “Hoàng đại tiên sinh, thị trưởng Hoàng, đây chỉ là ý tưởng chủ quan và phiến diện của các người mà thôi!” Hoàng Văn Đào hỏi: “Ồ? Nguyện nghe kỹ càng!”
“Lần này tôi tới đây thật ra là muốn khuyên Hoàng đại tiên sinh rút vốn đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị về, cắt đứt lui lại.”
“Bởi vì một khi trận chiến thương nghiệp này đấu tranh lên thì tổn thất không phải chỉ tính bằng mấy trăm triệu là có thể ngừng, mà là động một cái liên quan tới mấy chục tỷ!”
“Hơn nữa, tôi khẳng định rằng chỉ cần tập đoàn Hướng thị không ra chỉ thị gì quá mức ngu xuẩn thì tập đoàn Từ thị căn bản sẽ không có cơ hội.”
“Mà tập đoàn Hướng thị có vợ chồng smith toạ trấn, khả năng phạm phải sai lầm không lớn.”
“Trận chiến tranh thương nghiệp này, liên minh kinh tế Từ thị nhất định sẽ thất bại!”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Hoàng Văn Đào ha ha cười, nói: “Tề đại sư cậu nói đùa gì vậy? Liên minh kinh tế Từ thị gom góp được tài chính mấy trăm triệu, thậm chí ngay cả nữ chiến thần của quốc gia chúng ta là Ngọc Tiểu Long cũng sẽ hậu thuẫn giúp Từ Ngạo Tuyết, tập đoàn Hướng thị dựa vào cái gì mà thắng đây?!”
Hoàng Văn Lãng cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nói chuyện có chút không biết tự lượng sức mình, dù nhìn thế nào đi nữa thì tập đoàn Hướng thị cũng không có nổi một phần thắng.
Ngọc Tiểu Long rút chục tỷ từ tài chính của Ngọc gia ở Đế Đô là tín hiệu rõ ràng nhất.
Trợ lý tổng Dương Quan Quan là người một nhà với Tề Đẳng Nhàn mà cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nói không đáng tin chút nào, cái này không thể thuyết phục được cô ta chứ nói gì là Hoàng Văn Đào.
“Bởi vì tập đoàn Hướng thị có tôi ở đây nên sẽ không thể nào thua.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Hoàng Văn Đào và Hoàng Văn Lãng liếc nhau một cái, đều không nhịn được cười phá lên.
Hoàng Kỳ Bân và Hoàng Tình Ca ngồi ở một bên cũng cực kỳ xấu hổ, cảm thấy câu nói này của Tề Đẳng Nhàn quá trớn rồi, cũng không sợ gió lớn lật nhà.
“Tề đại sư, tôi biết năng lực của cậu không tầm thường, nhưng nếu muốn tham gia vào trận đại chiến thương nghiệp này thì bấy nhiêu đó vẫn có chút không đủ.”
“Trừ phi cái vị tổng giám đốc thần bí mà Hướng Đông Tinh vẫn luôn lăng xê kia tự mình đứng ra, hơn nữa cũng có đủ bối cảnh và tài chính để chống lại Ngọc Tiểu Long.”
“Nếu không thì trong trận đại chiến giữa tập đoàn Hướng thị kia sẽ thật sự không có nổi một phần thắng.”
Hoàng Văn Đào cười xong lại cảm thấy như vậy quá thất lễ nên thu liễm tươi cười lại, nghiêm túc phân tích cho Tề Đẳng Nhàn nghe.
Thân thủ và y thuật của Tề Đẳng Nhàn bọn họ đều đã được chứng kiến qua, nhưng bọn họ cũng không cho rằng mấy cái đó của hắn thì có tác dụng gì trong trận đại chiến thương nghiệp này.
Chiến tranh thương nghiệp đấu tranh chính là trình độ bối cảnh tài nguyên và thực lực tư bản, Tề Đẳng Nhàn so với hai cái trên căn bản là không có liên quan gì với nhau cả.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Hoàng đại tiên sinh, lần này tôi tới đây là để khuyên bảo ông, chứ không phải là muốn giảm bớt áp lực thay cho tập đoàn Hướng thị.”
“Cũng bởi vì quan hệ giữa chúng ta không tệ, cũng giúp đỡ nhau rất nhiều, tôi xem mọi người như bạn bè nên mới tới đây khuyên nhủ.”
“Tập đoàn Hướng thị ẩn giấu một thứ khổng lồ mà các người không thể tưởng tượng nổi.”
“Nếu ông vẫn khăng khăng tham dự đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị thì đến lúc đó nhất định sẽ thiệt thòi lớn, bao nhiêu tiền đổ vào cũng sẽ như ném tiền xuống biển, chẳng qua chỉ càng lãng phí mà thôi.”
Hoàng Văn Đào vỗ vỗ bả vai Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tôi biết Tề đại sư cậu là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ý tốt này tôi xin ghi nhận!”
“Hoàng mỗ tung hoành biển thương nghiệp vài chục năm, chút điểm phán đoán này vẫn phải có.”
“Tề đại sư cậu không cần nói thêm gì nữa, hôm nay chúng ta không nói chuyện làm ăn, nói chút chuyện khác đi.”
Hoàng Văn Lãng cũng cười nói: “Đúng vậy, nói chuyện khác đi! A….Đúng rồi, tôi còn có chút chuyện cần phải làm, đi trước, mọi người từ từ từ nói chuyện.”
Nói xong lời này, Hoàng Văn Lãng rời đi.
Hoàng Văn Đào ở lại một lát, sau khi cùng nhau dùng cơm trưa xong thì cũng phất tay cáo từ.
Hiển nhiên là anh em hai người không quá đề mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn ở trong lòng.
Nếu không phải quan hệ vẫn rành rành ra đó thì nói không chừng nhất định sẽ trào phúng vài câu, dù sao chuyện này cũng quá thiên phương dạ đàm rồi!
Trên dưới trong nước, có ai làm ăn buôn bán hay chính trị sẽ cảm thấy tập đoàn Hướng thị có thể bình yên vô sự trong lúc này chứ?
Chương 235 Mưa to
“Tề tổng, lúc trước tôi đã nói như nào?”
“Anh muốn khuyên bảo Hoàng đại tiên sinh thu hồi vốn đầu tư căn bản chính là việc không có khả năng, anh còn không tin?”
“Hiện giờ anh đã tin chưa?”
Dương Quan Quan liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, có chút vui sướng khi người gặp họa thấp giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn xoay tay lại búng một cái trên trán của cô ta, đau tới mức Dương Quan Quan phải hô lên, che cái trán ngã ngồi xuống ứa nước mắt.
“Có phải cô thèm đòn đúng không?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng hỏi.
Dương Quan Quan uỷ khuất không dám hé răng nói nữa, rõ ràng chính mình nói rất đúng mà!
Hoàng Kỳ Bân cười cười với Tề Đẳng Nhàn: “Tề đại sư, ý tốt của cậu chúng tôi đều rõ, nhưng việc theo như lời cậu nói khả năng phát sinh không lớn!”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Hoàng Kỳ Bân một cái, nói: “Lão Hoàng, tôi cũng đã nói tới mức này rồi, các người tin hay không thì tùy! Đến lúc đó mất một đống tiền cũng đừng trách tôi chưa từng nhắc nhở qua!”
Hoàng Kỳ Bân nghĩ đến chuyện Hoàng Văn Đào cũng đã từng không tin tưởng vào Tề Đẳng Nhàn, kết quả cuối cùng chính là bị vả mặt….
Tề Đẳng Nhàn nói chắc chắn như vậy khiến Hoàng Kỳ Bân trong lúc nhất thời do dự, hỏi: “Bên trong tập đoàn Hướng thị thật sự khủng bố như vậy sao? Có thể lật đổ được cả liên minh kinh tế Từ thị?”
“Không phải căn cơ của tập đoàn Hướng thị khủng bố, mà là do tôi khủng bố!” Tề Đẳng Nhàn không chút khách khí khoe khoang.
Dương Quan Quan nghe vậy thì muốn cười, có chỗ nào khoa trương như vậy chứ?
Cô ta tức khắc có một biểu tình như bị một tên chó tư bản cười nhạo.
Hoàng Kỳ Bân vốn dĩ đã tin hơn nửa, nhưng nhìn thấy biểu tình của Dương Quan Quan thì lại cảm thấy lời này không đáng giá tin cậy như vậy lắm.
“Tề Đẳng Nhàn, tôi tin tưởng cậu, chờ chút nữa tôi sẽ tâm sự lại với ba tôi và bác cả, tận lực khuyên bảo bọn họ.” Hoàng Tình Ca nói.
“Được, vất vả cho cô rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười nói.
Hắn làm được một bước này có thể nói là đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu như Hoàng Văn Đào vẫn không nghe, tương lai có tổn thất to lớn gì thì cũng không trách hắn được.
Chờ đến khi Hoàng Tình Ca đứng dậy đi pha ấm trà mới, Hoàng Kỳ Bân mới làm mặt quỷ duỗi tay chọc chọc Tề Đẳng Nhàn.
“Làm sao vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Hắc, người anh em, có một hội sở mới có thêm mấy người của Kiệt Bành Quốc tới, nghe nói trưởng thành so với mấy minh tinh trên màn ảnh rộng còn xinh đẹp hơn, làn da trắng tới mức có thể véo ra được cả nước!” Hoàng Kỳ Bân thần thần bí bí nói.
“Như vậy có phải là khoa trương quá rồi hay không?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì ngẩn người.
“Đêm nay có cần người anh em này mang cậu tới mở mang kiến thức một chút hay không?” Hoàng Kỳ Bân cười hỏi.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu đáp ứng: “Được, nhưng kiến thức gì gì đó thì không phải, tôi chẳng qua là vì tình hữu nghị giữa các nước mà thôi, muốn tới chỉ điểm một chút về thủ pháp massage cho các cô.”
Hoàng Kỳ Bân giơ ngón tay cái lên nói: “Cao kiến!”
Dương Quan Quan ở một bên nghe thấy mấy lời này thì giận sôi máu, đàn ông đúng là đều là một lũ háo sắc, không có ý tốt!
Cái gì mà chỉ điểm thủ pháp massage cho người ta, rõ ràng chính là có sắc tâm, cứ nhất thiết phải nói đến trong sáng như vậy sao?
“Đồ háo sắc, tên háo sắc! Nếu anh mà dám đi thì tôi chúc anh sớm ngày nhiễm phải Hiv!” Trong lòng Dương Quan Quan mắng Tề Đẳng Nhàn.
Cô ta cũng không biết vì sao khi bản thân mình nghe thấy chuyện thế này, hơn nữa còn nhìn thấy bộ dáng của Tề Đẳng Nhàn biểu hiện rằng rất có hứng thú thì trong lòng lại tức giận như vậy.
Tề Đẳng Nhàn không lưu lại ở Hoàng gia lâu lắm, không bao lâu sau đã dẫn Dương Quan Quan rời đi.
Sau khi người đi rồi, Hoàng Kỳ Bân liếc mắt nhìn Hoàng Tình Ca một cái, nói: “Em gái, em tin tưởng hắn thật sao? Sao anh cảm thấy chuyện này có chút không đáng tin đâu!”
Hoàng Tình Ca thở dài, lắc đầu nói: “Thật ra em cũng không tin hắn, vì dù sao liên minh giữa những tập đoàn Từ thị đó, dưới áp lực như núi Thái Sơn đè đầu kia thì sao tập đoàn Hướng thị có thể đánh thắng được đây?”
Hoàng Kỳ Bân gật gật đầu nói: “Đúng thế, nên bác cả và ba mới không tin tưởng như vậy.”
“Em nói như vậy chỉ là muốn giữ thể diện cho hắn thôi, dù sao hắn cũng đã cất công chạy tới Hoàng gia một chuyến nói chuyện này cho chúng ta, nếu mọi người đều thể hiện ra vẻ không tin chuyện này khó tránh khỏi có hơi mất mặt.” Hoàng Tình Ca nói.
“Đúng vậy.” Hoàng Kỳ Bân gật gật đầu: “Em có chú ý tới biểu tình của trợ lý của hắn không, hiển nhiên cũng là cảm thấy hắn đang nói mê sảng.”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan rời khỏi Hoàng gia thì sắc trời bên ngoài có chút âm trầm, gió cũng lớn, nhìn thì có vẻ là trời muốn mưa.
“Hoàng gia bên này hơn phân nửa là sẽ bất động, Hoàng Văn Đào rút vốn khá nhiều, khoảng chừng hai tỷ, chắc là định sau khi thu về sẽ được nhiều hơn.” Dương Quan Quan nói.
“Nếu không động thì cứ không động đi, càng cho Hướng Đông Tinh thêm nhiều tiền chứ sao!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói.
Lời nên nói hắn đều đã nói, nếu hai tỷ kia của Hoàng Văn Đào bị Hướng Đông Tinh nuốt sạch sẽ thì cũng chẳng trách được ai cả.
Dương Quan Quan cười khổ nói: “Thật không thể hiểu nổi anh lấy đâu ra tự tin lớn như vậy, dựa vào việc tổng giám đốc thần bí kia hiện thân trấn áp sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lắc lắc đầu không nói gì.
Dương Quan Quan thấy hắn không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi nữa, đột nhiên cảm giác thấy trên mặt chợt lạnh, hoá ra là một giọt nước mưa rơi xuống khuôn mặt của mình.
Sau khi một giọt nước bị gió thổi vào mặt, đi thêm vài bước thì trời tựa như muốn nổi bão, gió cũng rít gào, mưa to tầm tã trực tiếp xả xuống dưới.
Cũng may đằng trước có một cửa hàng bán báo đã đóng cửa tiệm, hai người Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan vội vàng chạy tới tránh ở dưới mái hiên.
Trên người Dương Quan Quan bị nước mưa xối ướt gần như một nửa, áo sơ mi trắng ướt đẫm kề sát với da thịt trên người, càng phác hoạ rõ nét đường cong câu hồn đoạt phách của cô ta.
“Mẹ kiếp, trời nói mưa là mưa, một chút dự đoán cũng không có!” Tề Đẳng Nhàn mắng.
“Mưa to thật nha!” Dương Quan Quan nâng mi mắt nói.
Trời mưa rất to, hạt mưa rơi xuống đất tạo thành bọt nước rồi lại vẩy lên, không bao lâu sau đã làm ướt tất chân của cô ta.
Hai người cứ như vậy bị nhốt chung ở dưới mái hiên nhỏ hẹp, bên ngoài mây đen từng tầng, ánh sáng cũng trở nên tối tăm không ít.
Đôi mắt của Tề Đẳng Nhàn không tự chủ được liếc qua ngực của Dương Quan Quan, nhìn tới mức tròng mắt suýt chút nữa cũng rơi cả ra ngoài, chiếc áo sơ mi vốn đã bị Dương Quan Quan ép tới mức căng chặt ra bị nước mưa thấm ướt càng thêm trong suốt không ít, sự vật bên trong lập tức có một loại cảm giác như ẩn như hiện.
“Mắt anh nhìn chỗ nào thế hả?!” Dương Quan Quan bừng tỉnh, vội vàng duỗi tay che ngực lại.
“Tôi thấy mưa, lo lắng cô bị cảm, ảnh hưởng tới việc vận hành công việc ở công ty!” Tề Đẳng Nhàn lời lẽ chính đáng nói, bộ dáng cau mày giống như thật sự có việc như vậy.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu!” Dương Quan Quan khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Tề Đẳng Nhàn buông tay không trả lời lại, nhưng trời mưa bên ngoài lại càng lớn hơn lúc nãy, mưa to rào rào, bọt nước bùm bụp đập xuống mặt đất khiến ông quần hắn đều ướt đẫm.
“Xui xẻo thật, nhưng cũng may có người ở bên cạnh!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ, ý nghĩ này có hơi giống với mấy chữ tìm vui trong khổ.
Đột nhiên gió lớn nổi lên, số lượng nước mưa lớn bị gió thổi từ mặt bên táp vào phía dưới tiệm nhỏ bán báo, trên người Dương Quan Quan lại bị nước mưa xối thêm một đợt.
Cô ta vội vàng lùi về sau, chẳng bao lâu đã lùi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, vì không muốn bị nước mưa xối ướt nên chỉ có thể ai oán tới bên cạnh hắn.
Bên ngoài là mùi đất ẩm ướt, bên trong là hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người Dương Quan Quan khiến cho Tề Đẳng Nhàn trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ dễ ngửi.
Rạp chiếu phim lúc nửa đêm rất ít người, cho dù là bộ phim này có tiếng tăm lớn đến đâu đi chăng nữa thì tỷ suất người xem cũng không được cao cho lắm.
Hơn nữa, thời gian này mà tới đây xem phim đa phần đều là các cặp tình nhân với nhau, trên cơ bản đều là một loại kịch bản chung với Tề Đẳng Nhàn.
Đêm khuya thanh vắng, sau khi xem xong cũng đã muộn, thuận lý thành chương dẫn theo người phụ nữ của mình về nhà hoặc ra ngoài thuê phòng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Đèn lớn tắt, trong rạp chiếu phim ngoại trừ màn ảnh ra thì nơi nơi đều trong cảnh tối lửa tắt đèn, nhóm các đôi tình nhân khanh khanh ta ta, bàn tay to của cánh đàn ông có không thành thật cũng là điều bình thường.
“Anh cũng không đến nỗi quá xấu xa, biết đường không chọn phim kinh dị.” Lý Vân Uyển cười cười nói.
Càng quá đáng hơn chính là tỷ suất người xem của bộ phim kinh dị kia so với bộ phim điện ảnh có chế tác khủng này còn cao hơn.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Tôi không thích xem phim kinh dị, bởi vì mấy tình tiết trong đó không dọa tôi sợ được.”
Lý Vân Uyển trợn trắng mắt đối với việc hắn có EQ thấp như vậy, hôm nay còn vừa mới đánh giá EQ của hắn tăng lên chút xíu mà kết quả tối đến đột nhiên tụt xuống.
Cô ta lại không hề biết giờ phút này ở trong lòng Tề Đẳng Nhàn lại đang cân nhắc “Lần sau đi xem phim kinh dị cũng được, đến lúc đó em muốn bắt bẻ tôi thì tôi lập tức làm bộ cho rằng em thích xem, dù sao cũng là do hôm nay em đề xuất nó trước!”
Tên này phúc hắc tới nỗi Lý Vân Uyển không thể nào đoán trước được.
Cô ta không hề biết rằng bản thân mình đã bị Tề Đẳng Nhàn tính kế.
Xem phim điện ảnh xong, việc gì cũng chưa từng phát sinh khiến cho Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Còn tưởng rằng hôm nay Ngọc Tiểu Long có thể chắc chắn dẫn Vladimir tới đây cơ.
“Đi thôi, thời gian cũng muộn rồi, tới nhà tôi ngủ đi.” Tề Đẳng Nhàn thuận lý thành chương kéo tay Lý Vân Uyển, dẫn cô ta tới bãi đỗ xe ngầm.
“Quả nhiên!” Lý Vân Uyển đáp lại một ánh mắt chế giễu.
Hướng Đông Tinh cũng đã tới bãi đỗ xe ngầm, theo sau là Lôi Cuồng. Cô ta ấn chìa khoá xe của mình một cái, chiếc xe trị giá hơn bốn trăm vạn lập tức nháy đèn hai cái.
Ngay lúc này, một bóng người khổng lồ từ phía sau cây cột đi ra, là một gương mặt ngoại quốc rất ưa nhìn.
Lông tơ Lôi Cuồng lập tức dựng đứng lên gọi Hướng Đông Tinh trước mặt một câu, nháy mắt mở cái túi to trong tay mình ra, lôi ra một thanh kiếm cổ dài hơn ba thước.
“Vladimir!”
Một đạo thanh âm thanh thuý vang lên, sau đó là một thân ảnh mạnh mẽ thoáng hiện ra, một quyền vô cùng khủng bố đập xuống giữa lưng của người ngoại quốc này!
Người này, đúng thật là Vladimir!
Mà người ra tay đánh lén kia đúng là Ngọc Tiểu Long mai phục đã lâu.
“Hừ!”
Trong mắt Vladimir chợt lóe hàn quang, miệng bật ra tiếng hừ lạnh xoay nửa người lại, cánh tay vung ra bang một tiếng va chạm với nắm tay của Ngọc Tiểu Long.
“Hướng tổng, chúng ta mau đi thôi!” Lôi Cuồng vội vàng nói.
Nhiệm vụ chủ yếu của anh ta là bảo vệ Hướng Đông Tinh chứ không phải là tham gia vào trận chiến khốc liệt này, điểm này anh ta biết rất rõ.
Hướng Đông Tinh gật đầu nhanh chóng đi theo Lôi Cuồng tới chiếc Bentley cách đó hơn hai mươi bước.
Hai đại cao thủ như Ngọc Tiểu Long và Vladimir kia ra tay đều không hạ thủ lưu tình chút nào, từng chiêu xuất ra đều là các loại sát chiêu, các loại đấu pháp âm ngoan độc ác ùn ùn không dứt, chỉ mong dựa vào tốc độ nhanh nhất để giải quyết xong đối phương!
Hướng Đông Tinh đi theo Lôi Cuồng chưa tới hai bước, hai người cũng đã so với nhau hơn mười chiêu, đấu tới mức mặt đỏ tai hồng.
Cả người Vladimir hơi lay động một chút tựa như gió thổi lá bay, mỗi một lần ra tay đều dùng hết toàn lực, vô cùng uy mãnh, quyền kình khủng bố!
Ngọc Tiểu Long mặt đỏ tai hồng cũng đồng dạng ra tay toàn lực, giống như nước xiết chảy giữa đá tảng, đồ sộ bất động phá vỡ vô số dòng nước xiết, hoá thành bọt sóng!
“Đông!”
Một tiếng trầm vang, cả người Ngọc Tiểu Long đột nhiên bay ngược ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, trong miệng phun ra máu tươi.
“Không ổn rồi, lần trước lúc bắt giữ vua chiến tranh vẫn để lại chút thương tích, có một số nhìn như rất tốt nhưng thật ra lại là vết thương ngầm, mình ra tay toàn lực sẽ dẫn tới bạo phát!” Trong lòng Ngọc Tiểu Long thầm kêu không ổn.
Cô vừa rơi xuống đất đã lập tức lăn người mấy vòng tránh né mấy viên đá vụn mà Vladimir đá tới.
Mấy viên đá vụn kia va chạm với chỗ cô vừa lăn qua phát ra tiếng phanh phanh trầm đục, trên mặt đất đều bị đập đến mức xuất hiện vết nứt!
Ngọc Tiểu Long cũng bất chấp tất cả, ý thức được nếu như bản thân tiếp tục triền đấu thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, lập tức bước nhỏ chạy nhanh ra ngoài.
“Thế mà Ngọc Tiểu Long lại thất thủ?!”
Đầu óc Hướng Đông Tinh oanh một tiếng, cô ta vừa mới đi tới bên cạnh xe mà bên kia Ngọc Tiểu Long với Vladimir cũng đã phân xong thắng bại!
Hơn nữa, Ngọc Tiểu Long còn bị thương không nhẹ, vì tránh để bị Vladimir đánh chết mà trực tiếp chạy trốn rồi!
Cao thủ so chiêu, thắng bại thường thường chỉ trong một cái chớp mắt, đặc biệt là vừa rồi hai người còn dùng toàn lực đấu với nhau, căn bản là không kịp thử sức nên thắng bại phân chia rất nhanh!
“Còn muốn chạy?” Vladimir lạnh giọng dùng tiếng phổ thông Hoa quốc nói, câu chữ rõ ràng, không nghe ra chút khẩu âm ngoại quốc nào.
Chỉ thấy thân hình anh ta run lên như rồng đạp bước chân tới, mỗi một bước dẫm xuống như bước dài ra ba mét, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi, tựa như thổ địa công công thần thông quảng đại!
“Không xong, quả nhiên bị cái tên Tề Đẳng Nhàn kia nói trúng phóc, Ngọc Tiểu Long không đáng tin chút nào!” Hướng Đông Tinh nhìn thấy Vladimir xông tới thì đầu óc trống rỗng.
Lôi Cuồng thấy Vladimir thế tới rào rạt, biết rằng hiện giờ lên xe khẳng định không kịp nữa, nhanh chóng quyết định rút kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
Anh ta còn chưa kịp xuất kiếm ngăn cản thế tới của Vladimir thì lại thấy một đạo thân ảnh khác xuất hiện, tựa như đột ngột xuất hiện từ trong hư không vậy!
Mà đạo thân ảnh này còn né qua anh ta tiến lên phía trước ngăn cản thế công của Vladimir, sau đó kéo một chút, hai ngón tay chui ra tựa như độc long!
“A!!!”
Hướng Đông Tinh và Lôi Cuồng lập tức đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng của Vladimir.
Giương mắt nhìn lên thì thấy Vladimir vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ lúc này đã ngừng lại, hai con mắt huyết nhục mơ hồ, trên mặt là biểu tình thống khổ không chịu được.
Nhưng tuy là vậy thì anh ta vẫn hung hãn ra quyền như trước!
Người đứng ở phía trước chính là Tề Đẳng Nhàn!
“Hừ!”
Trong mũi Tề Đẳng Nhàn phát ra một tiếng hừ lạnh, chân trước vững vàng đứng yên trong thế công tiến lên phía trước của Vladimir, thánh thoát nắm tay của anh ta rồi một quyền tựa như mỏ chim hạc vững chắc bổ ngược về xương quai xanh của anh ta!
“Răng rắc!”
Xương quai xanh của Vladimir bị đánh đến mức gãy dập, còn chưa kịp phát chiêu thì cả người của Tề Đẳng Nhàn đã như một con gấu lớn đâm vào!
Một chiêu “Lão gấu đâm cây” này vững chãi đập vào ngực của Vladimir, lập tức nghe thấy từng đợt âm thanh xương cốt gãy vụn truyền tới, cả người Vladimir lập tức bay ngược ra ngoài!
“Phanh!”
Cả người Vladimir văng vào một cây cột thật lớn, đâm tới mức khiến cho xi măng và sơn trên đó vỡ vụn rụng rơi xuống dưới, sau đó cả người xụi lơ rơi xuống như một bãi bùn, đột tử tại chỗ.
Một màn này nói thì chậm nhưng thật ra sau khi Ngọc Tiểu Long ra tay bị đánh bại chạy trốn đến lúc Tề Đẳng Nhàn đánh chết Vladimir cũng chỉ là việc trong một cái chớp mắt mà thôi, nhanh như tia chớp vậy!
Đầu tiên Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Độc long thăng thiên” chọc mù hai mắt của Vladimir, sau một quyền mỏ chim hạc phá vỡ cân bằng cả người anh ta, cuối cùng là chiêu “Lão gấu đâm cây” đập nát lục phủ ngũ tạng của anh ta, khiến cho anh ta chết đến không thể chết thêm được nữa.
Tề Đẳng Nhàn, người đã từng so chiêu với vô số tên hung thần ác sát biết rõ một đạo lý, đối phó với nhân vật như vậy thì nhất định phải có thể giết thì lập tức giết!
Nếu không mà bị bọn họ phản sát thì chính là việc không thể không bị bọn họ giết ngược lại.
Chương 232 Kiếm không rút ra được
Hướng Đông Tinh kinh hồn chưa định, có chút ngây người nhìn bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn xoay người lại hơi gật đầu với Hướng Đông Tinh, nói: “Đã xong, anh ta chết rồi, cô không cần phải lo lắng tính mạng tiếp tục bị Đế Đôạ nữa.”
Hướng Đông Tinh vỗ vỗ ngực của mình, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Cũng may có anh ở đây, không nghĩ tới Ngọc Tiểu Long lại không đáng tin như vậy!”
“Ngọc Tiểu Long thăng cấp quá nhanh nên đánh giá cao bản thân mình, cũng xem nhẹ đối thủ, phát sinh chuyện như vậy là điều khó tránh khỏi.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Lôi Cuồng lại không nhịn được cười nhạo: “Chẳng qua là anh dựa vào việc Ngọc tướng quân đánh đến mức lưỡng bại câu thương với Vladimir nên mới chiếm được tiện nghi như vậy, ra vẻ cái gì chứ?!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Tôi chiếm tiện nghi của Ngọc Tiểu Long? Anh ăn nói cho rõ vào! Nếu không phải có tôi thì hiện giờ cả anh và Hướng Đông Tinh đều chết hết ở trong tay anh ta rồi.”
Lôi Cuồng khinh thường đầy mặt nói: “Vừa rồi là do Vladimir chiến đấu với Ngọc tướng quân nên đã tiêu hao thể lực khá nhiều, nếu không phải như thế thì sao cậu có thể đánh bại anh ta được?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng là anh ta bị tiêu hao thể lực nhưng kể cả anh ta có bảo trì được tỉnh táo đi nữa thì gặp phải tôi cũng chỉ có một con đường chết.”
“Khoác lác không biết ngượng!” Lôi Cuồng liên tục cười lạnh: “Cứ cho là vừa rồi cậu không ra tay thì Vladimir sau khi bị tiêu hao thể lực cũng không phải là đối thủ của tôi.”
Hướng Đông Tinh nhíu nhíu mày nói: “Hai người đừng tranh cãi nữa, hiện giờ uy hiếp lớn nhất đã bị loại bỏ rồi, đây là chuyện tốt.”
Lôi Cuồng nói: “Hướng tổng, chỉ là tôi không quen nhìn cậu ta nói xấu Ngọc tướng quân thôi, nếu không phải có Ngọc tướng quân thì sao cậu ta có thể nhặt được tiện nghi như vậy?”
Vừa rồi tuy rằng thời gian Vladimir chiến đấu với Ngọc Tiểu Long rất ngắn nhưng hai người so chiêu đều dùng toàn lực thi triển quyền pháp, mỗi một giây tiêu phí không biết bao nhiêu thể lực!
Nhưng mà kỹ năng của Vladimir rõ ràng cao hơn một bậc, hơn nữa ưu thế thể lực rõ ràng nên mới có thể đánh bại Ngọc Tiểu Long rồi không chút do dự quay đầu đối phó với Hướng Đông Tinh.
“Tôi cần phải nhặt tiện nghi của Ngọc Tiểu Long kia sao?”
“Hay là anh cảm thấy bản thân mình trâu bò đấy?”
“Ở trước mặt tôi, ngay cả cơ hội rút kiếm anh cũng không có!”
Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nhìn vị truyền nhân của Cửu Cung Kiếm Lôi Cuồng này, nói chuyện một chút cũng không lưu tình.
Lôi Cuồng nghe thấy câu nói đó quả nhiên bực bội hẳn lên, mở to hai mắt quát: “Cậu nói cái gì?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ở trước mặt tôi, ngay cả cơ hội rút kiếm anh cũng không có!”
Từ xưa tới nay, một tấc dài một tấc mạnh không phải là giả, có vũ khí và không có vũ khí là khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Vũ khí chọc xuống một cái là tạo ra một lỗ thủng, còn nắm đấm tay lại không thể làm được.
Lôi Cuồng nhấc trường kiếm ở trong tay lên khua loạn xạ ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Vậy cậu có muốn thử xem một chút hay không?!”
“Nếu cậu có thể khiến tôi không kịp rút kiếm thì tôi lập tức từ chức với Hướng tổng!”
“Hơn nữa còn bồi thường chi phiếu năm trăm vạn!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh đã muốn tự mình rước nhục thì tôi đây cũng không ngại.”
Lôi Cuồng giận dữ cầm chuôi kiếm, muốn lập tức rút kiếm!
Nhưng trong nháy mắt anh ta muốn dùng sức rút kiếm thì Tề Đẳng Nhàn lại tiến lên một bước, vận hành bát quái chưởng đẩy một cái vào khuỷu tay anh ta!
Kiếm vừa ra khỏi vỏ được hai tấc lập tức tra ngược lại vỏ kiếm bằng da cá mập!
Cùng lúc đó, tay phải Tề Đẳng Nhàn nhấc lên đánh xuống bả vai của Lôi Cuồng.
Lôi Cuồng hoảng hốt tránh thoát, lúc này đã không còn cơ hội rút kiếm bên người Tề Đẳng Nhàn nữa, lập tức giơ tay phải lên, tịnh chỉ như kiếm không ngừng lập loè muốn chọc vào mấy vị trí quan trọng như mắt, giữa mày hay yết hầu của Tề Đẳng Nhàn.
“Tên này luyện Cửu Cung Kiếm cũng không tệ lắm, ra tay cũng có thể có uy thế như một thanh kiếm vậy.” Tề Đẳng Nhàn không dao động, chân dẫm hình cung lay động hai cái, tránh thoát toàn bộ.
Sau khi Lôi Cuồng bức lui được Tề Đẳng Nhàn thì lập tức muốn rút kiếm!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại lựa ngay lúc này tiến lên phía trước nửa bước, một quyền lạnh băng thẳng tắp đánh về phía trước!
Lôi Cuồng bất đắc dĩ chỉ đành lấy kiếm che trước người chặn ở trên bụng dưới, nắm tay đập xuống trên mặt vỏ kiếm chấn động tới mức Lôi Cuồng lùi về sau liên tục ba bước.
Trong quá trình lùi lại anh ta muốn nhân cơ hội rút kiếm ra, nhưng Tề Đẳng Nhàn sao có thể cho anh ta cơ hội đó?
Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn đạp chân tiến mạnh về phía trước, cả người lúc lên lúc xuống như ngồi trên lưng khoái mã đang lao nhanh xuống, mỗi lần tiến thêm một bước là đánh ra một quyền, bức cho Lôi Cuồng không thể không giơ tay ứng đối.
“Mình thật sự không có cơ hội rút kiếm trước mặt tên này sao?!” Trong lòng Lôi Cuồng chấn động.
Quyền chưởng của Tề Đẳng Nhàn nhanh như gió, rậm rạp đan chéo nhau khiến cho anh ta căn bản không thể rút kiếm được.
Hơn nữa lực đạo của mấy quyền kình này rất lớn, mỗi lần ứng đối đều cần anh ta phải toàn lực tiếp chiêu, nếu không sẽ trực tiếp bị đánh đến mức không giữ được thăng bằng mà ngã trên mặt đất.
Lôi Cuồng rống to một tiếng phá một quyền của Tề Đẳng Nhàn, lùi về sau một bước rồi sử dụng “Cư hợp trảm” độc nhất vô nhị của Kiệt Bành quốc.
Nhưng anh ta vừa muốn rút kiếm thì Tề Đẳng Nhàn đã như bóng với hình vút tới bên cạnh.
Kiếm mới ra khỏi vỏ một nửa đã bị bàn tay to giống như cối xay lớn của Tề Đẳng Nhàn che lại, dừng ở trên cánh tay của Lôi Cuồng.
“Xuy – –”
Kiếm mới vừa rút ra một nửa lập tức bị một chưởng này áp ngược trở về vỏ.
Lôi Cuồng nhân cơ hội lùi lại một bước này ném kiếm tới sau lưng, anh ta vòng tay ra sau nắm lấy chuôi kiếm, lập tức rút ra!
“Hay cho một chiêu tô tần cõng kiếm sau lưng!”
Trong miệng Tề Đẳng Nhàn thốt ra một câu tán thưởng, nhưng ngay sau đó người cũng đã phóng tới bên cạnh sườn của đối phương.
Hắn vươn tay tới, hoá thành móng ưng hung hăng nắm chặt tay của Lôi Cuồng.
Lôi Cuồng kinh hãi, còn chưa kịp tránh thoát thì tay Tề Đẳng Nhàn đã lập tức buông lỏng, năm ngón tay khép lại nhòn nhọn như mỏ của chim hạc, mổ xuống nắm tay đang nắm chặt lại của Lôi Cuồng!
Lôi Cuồng ăn đau, không tự chủ được thả tay ra.
Tề Đẳng Nhàn thuận thế kéo chuôi kém tới, bá một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ cầm trực tiếp ở trong tay.
“Cậu….”
Lôi Cuồng thấy kiếm của mình rơi vào tay Tề Đẳng Nhàn thì chấn kinh tột độ, căn bản không thể tin vào được hai mắt của mình.
Đời này của mình đúng thật là lần đầu tiên gặp phải một đối thủ như vậy, ở trước mặt đối phương ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quá khoa trương rồi!
“Tôi nói rồi, anh ở trước mặt tôi ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, trực tiếp ném trường kiếm trong tay về phía Lôi Cuồng.
Sắc mặt Lôi Cuồng ảm đạm, yên lặng tiếp được kiếm tra vào vỏ, gò má run rẩy cắn răng nói: “Tôi lĩnh giáo!”
Nói xong lời này, anh ta móc từ trong ngực ra một tấm chi phiếu năm trăm vạn, nói: “Đây là chi phiếu mà Hướng tổng cho tôi, hiện giờ tôi hoàn trả đầy đủ!”
Ném chi phiếu xuống xong, Lôi Cuồng xoay người là đi.
Chính mình đường đường là truyền nhân của Cửu Cung Kiếm, vậy mà ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quả thực mà mất mặt tới tận nhà bà nội, thật sự không có mặt mũi ở lại nữa!
“Hướng tổng, lần sau nếu muốn mời vệ sĩ thì có thể tới tìm tôi, tôi có thể tìm được người lợi hại hơn anh ta nhiều, bảo đảm vạn vô nhất nhất.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Hướng Đông Tinh một cái, nhàn nhạt nói.
“Lợi hại.” Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười khẽ giơ ngón tay cái lên.
Cô ta thật sự rất ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì lại vô cùng đẹp, hình dung thành khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau chóng trở về đi.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc tay.
Hướng Đông Tinh gật gật đầu, leo lên xe của mình rời đi.
Tề Đẳng Nhàn gọi một cuộc điện thoại, nói: “Này, Phó lão, tới đây nhặt xác đi!”
Phó Phong Vân hơn nửa đêm bị đánh thức vốn dĩ có chút khó chịu, nghe thấy lời này thì tinh thần rung lên, hỏi: “Cái gì? Xong rồi sao?!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái nói: “Tôi đi trước đây, thi thể để ở chỗ này, ông cho người tới xử lý chút đi.”
Chương 233 Lão tử phải làm cầm thú
Phó Phong Vân cho người đi thu thập thi thể của Vladimir, sau khi chính bản thân nghiệm minh thì nhẹ nhàng thở ra.
“Ngọc Tiểu Long vẫn còn tốt đi? Quả nhiên là thất thủ.”
“Chuyện này đối với cô ấy cũng là một chuyện tốt, dù sao thì dọc đường đi cũng đã không thuận lợi rồi.”
“Đối ngoại không cần phải tuyên bố là do Tề Đẳng Nhàn làm ra, để cô ấy tự mình suy đoán đi vậy.”
Phó Phong Vân giải quyết xong việc này thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Khó trách vì sao Sở Vô Đạo lại sùng bái Tề Đẳng Nhàn như vậy, bản lĩnh thật sự không hề nhỏ, nhẹ nhàng đánh chết cái tên hung danh rõ ràng Vladimir này.
Ngọc Tiểu Long biết được tin tức Vladimir đền tội thì cũng ngẩn ra, khiếp sợ nói: “Ai làm?!”
Long Á Nam lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, đây là tin tức bên Phó lão tuyền tới, ông ta không nói.”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trầm xuống, nói: “Tôi vất vả lắm mới câu được Vladimir ra ngoài, không nghĩ tới lại để cho người khác nhặt được tiện nghi như vậy!”
“Không cần nói tôi cũng biết, người này hơn phân nửa chính là Sở Vô Đạo.”
“Hừ….”
Trong lòng cô tất nhiên là có chút bất mãn, dù sao kéo được Vladimir ra ngoài là kế hoạch do một tay cô lập lên, hơn nữa cô cũng đã giao thủ với Vladimir rồi, biết rõ ràng tường tận chính mình tiêu hao thể lực của đối phương không ít.
Nếu nói vậy thì kẻ tới sau thu thập anh ta cũng dễ dàng thêm một ít.
“Nhưng bên Phó lão vẫn quy công lao này lên trên người tiểu thư ngài, dù sao thì người cũng là do tiểu thư dụ ra, hơn nữa ngài cũng khiến anh ta bị tiêu hao thể lực.” Long Á Nam cẩn thận nói.
“Cái gì? Công lao? Tôi không cần, cái này đối với tôi mà nói chính là sỉ nhục!” Mày kiếm Ngọc Tiểu Long dựng lên, thất bại lúc này đối với cô mà nói là không thể chịu đựng được.
Long Á Nam không dám nói thêm câu nào, sắc mặt Ngọc Tiểu Long tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn lên không trung.
“Tôi sẽ khiến bản thân mình càng tốt hơn, càng mạnh hơn!”
Cô âm thầm hạ quyết tâm, thất bại hôm nay để cho cô phải nghĩ lại rất nhiều điều.
So với bên Ngọc Tiểu Long mà nói thì Tề Đẳng Nhàn bên này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mở cửa siêu xe đưa mỹ nhân về “Vân Đỉnh Thiên Cung”.
Tuy rằng đã từng trải qua một lần nhưng lần thứ hai này Tề Đẳng Nhàn ngược lại miệng khô lưỡi khô, không biết nên bắt đầu từ đâu, sau khi mang người về nhà thì chân tay lại có chút luống cuống.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không thì, chúng ta nghỉ ngơi?!” Tề Đẳng Nhàn nhìnl Lý Vân Uyển hỏi thử.
“Ha ha ha….Hôm nay anh giao thủ với người ta khả năng là mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Lý Vân Uyển khoa trương cười ha hả, cảm thấy chơi mới vui làm sao.
“Vậy đi nghỉ ngơi!” Tề Đẳng Nhàn thẹn thùng cười nói.
Lý Vân Uyển gật gật đầu, trực tiếp bước chân đi về phía căn phòng mà lúc trước mình từng ở.
Tề Đẳng Nhàn có chút há hốc mồm, nói: “Ơ kìa, từ từ….”
Lý Vân Uyển quay người, trợn trắng mắt hỏi: “Không phải muốn nghỉ ngơi sao? Anh có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bị nghẹn tới mức đỏ bừng, căn bản không nhấc nổi chút dũng khí ngày đó mạnh mẽ mang Lý Vân Uyển từ quán bar về nhà, không biết nên mở miệng từ đâu.
“Sao anh không nói lời nào? Có chuyện gì sao?” Lý Vân Uyển biết rõ mà còn cố hỏi: “Nếu anh không nói thì em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, vậy nha!”
Tề Đẳng Nhàn đỏ mặt, ho khan hai tiếng nói: “Cái đó, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi.”
Lý Vân Uyển nhíu mày nói: “Anh nói gì vậy? Sao mà như muỗi kêu thế, có thể nói rõ ràng một chút được không!”
Tề Đẳng Nhàn hơi bực bội, không biết móc từ đâu ra một cái chìa khóa tra vào ổ khóa, xoay vài vòng khoá trái cửa phòng lại.
“Hôm nay ngoại trừ gian phòng kia của tôi, các phòng khác toàn bộ đều sẽ không mở cửa!” Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng nói.
“Vậy anh ngủ ngoài sofa còn em ngủ trong đó nhé, anh nhất định là quân tử mà, đúng không?” Lý Vân Uyển cười tủm tỉm hỏi.
Tề Đẳng Nhàn bị cô ta đùa giỡn tới mức lửa tình và lửa giận tạch tạch tạch hằn lên trán, không nói hai lời đột nhiên xông lên một bước, sau đó “Khỉ ngồi xổm” nửa ngồi xổm xuống, hai tay mở ra, dùng kỹ xảo ôm quăng ngã ôm chặt eo thon của Lý Vân Uyển, nhấc bổng cô ta lên, trực tiếp vác người lên trên vai.
“Lão tử mới không phải là quân tử gì sất, hôm nay lão tử phải làm cầm thú!” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thư thái rống to một tiếng, khiêng Lý Vân Uyển tiến vào phòng ngủ.
Lý Vân Uyển kinh thanh hô to, thời điểm bị hắn ném lên trên nệm mới kêu: “Anh cũng là cảm thấy cơm trắng thơm ngon trước mặt không muốn ăn, một hai phải ăn cơm tù có đúng không?!”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, Lý Vân Uyển nhân cơ hội này đảo khách thành chủ, duỗi tay lôi kéo cổ áo của hắn ép hắn xuống dưới.
“Anh cũng đáng yêu thật!” Lý Vân Uyển không nhịn được bật cười.
“Một lát nữa sẽ cho em thấy tôi hung mãnh như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng.
“Anh nói nhiều quá! Em nói cho anh biết, loại chuyện như này lần sau không cần nói cũng biết, đã hiểu chưa?” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của hắn một chút, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên suy nghĩ sáng suốt, nếu người cũng đã mang về nhà rồi thì còn cần phải nghĩ nên mở miệng như thế nào sao? Ngôn ngữ cơ thể thắng tất cả!
Tề Đẳng Nhàn như cũ cảm thấy đêm nay thật mỹ mãn, không hề giống lần trước vì phải lần mò tìm đường mà gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, phản ứng cũng thong dong hơn rất nhiều.
Hôm sau lúc bị đồng hồ báo thức kêu thì Tề Đẳng Nhàn mới tỉnh lại, thế mà thắt lưng còn cảm thấy hơi mỏi.
“Hiện tại mình rời giường thế mà còn phải dùng tới đồng hồ báo thức!”
“Hơn nữa, mình còn chưa luyện công….”
“Xong rồi xong rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm hay muộn quyền pháp cũng sẽ suy yếu, thân thể bị đào rỗng, người phụ nữ này ảnh hưởng quá mức tới tốc độ rút đao của mình rồi….”
Vén chăn lên một lúc rồi, khoé miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật hai cái.
“Ừm….Cũng không phải là không luyện cái gì cả!”
“Một chiêu Thiết Ngưu cày ruộng này cũng là lợi dụng khớp xương đánh vào hạ bộ của đối phương, thật ra mình cũng đã luyện rồi.”
“Mình tuyệt đối không phải là lười biếng hay trầm mê gì cả, mà là vì luyện công….Đúng, thời gian vẫn còn sớm, ôn tập một chút….”
Chờ khi Tề Đẳng Nhàn ôn tập đầy đủ xong rồi, Lý Vân Uyển mới giơ chân ra khỏi chăn đạp hắn một cái, có chút u oán nói: “Đồ điên!”
Tề Đẳng Nhàn ngại ngùng cười cười, duỗi tay ôm cổ Lý Vân Uyển, hung hăng hôn một cái ở trên mặt cô ta: “Em thật đẹp.”
Lý Vân Uyển đang u oán đột nhiên lại thẹn thùng, mặt đỏ hồng mắng: “Biết ngay là anh không có ý tốt gì mà, đồ đàn ông xấu!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy duyên phận thật là kỳ diệu, rõ ràng là kết hôn với Kiều Thu Mộng nhưng lại cố tình phát triển tới một bước này với khuê mật Lý Vân Uyển của cô ta, hơn nữa bản thân mình còn càng thêm thích người phụ nữ này hơn.
Lý Vân Uyển cũng đồng dạng cảm thấy duyên phận kỳ diệu, ngay từ đầu cô ta vốn dĩ rất khinh thường Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn nghĩ muốn giúp Kiều Thu Mộng đuổi Tề Đẳng Nhàn đi, kết quả lại thành bản thân mình cạy góc tường của Kiều Thu Mộng….Không phải, dùng cách nói của cô ta thì hẳn phải là cô ta nhặt được của hời mới đúng!
Nghĩ tới chuyện cái tên Tề Đẳng Nhàn này chưa từng nói qua bất kỳ lời âu yếm nào với mình, cũng chưa từng tặng hoa tươi hay quà cáp gì cả, chính mình cứ mơ mơ hồ hồ để cho hắn ngủ, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút u oán.
Cô ta cũng có hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao bản thân mình lại đi thích một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy, thật là kỳ quái mà!
“Hôm nay tôi phải tới bên Hoàng gia một chuyến, Hoàng Văn Đào cũng đầu tư tiền vào bên Từ Ngạo Tuyết, tôi đến khuyên nhủ ông ta.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Anh ân cần với Hoàng gia như vậy sợ là vì cái cô Hoàng Tình Ca kia đúng không?” Lý Vân Uyển cảnh giác hỏi.
“Sao có thể, tôi với cô ta không có quan hệ gì cả, ngày thường càng là không có liên lạc gì hết.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
Lý Vân Uyển cười lạnh vươn tay phải ra, nắm lại thành nắm đấm nói: “Em muốn có tất cả!”
Tề Đẳng Nhàn hơi lúng túng, biết vậy đã chẳng nói như thế, hiện giờ lại trở thành nhược điểm để Lý Vân Uyển bắt chẹt hắn.
Đi vào công ty, Tề Đẳng Nhàn để Dương Quan Quan sửa sang lại một số văn kiện rồi tới Hoàng gia cùng với hắn.
“Đồ háo sắc!”
Dương Quan Quan thừa dịp Tề Đẳng Nhàn xoay người thì làm mặt quỷ với bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng thầm mắng.
Những làn đạn mà ngày hôm qua Tề Đẳng Nhàn phát kia cô ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch đấy.
Chương 234 Thiên phương dạ đàm
Thiên phương dạ đàm*
ý chỉ chuyện nghìn lẻ một đêm, mơ mộng hão huyền
“Có biết hôm nay tôi dẫn cô tới Hoàng gia là vì chuyện gì không?”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, sau đó nhàn nhạt hỏi.
“Không biết.”
Dương Quan Quan lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn lập tức nói: “Cô và Dương gia như hai bên nước lửa, mà bản thân cô lại không hề có bối cảnh gì sau lưng, tôi đây lại là sếp thì cũng nên giới thiệu cho cô làm quen với vài nhân vật lớn một chút.”
Tròng long Dương Quan Quan ấm áp hẳn lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn còn rất biết quan tâm mình thì cười nói: “Cảm ơn, nếu anh có thể để tôi làm quen với tổng giám đốc thần bí kia thì càng không thể tốt hơn!”
Dương Quan Quan hưng phấn tới mức gật đầu liên tục, tổng giám đốc thần bí chính là người của đại gia tộc ở Đế Đô, bối cảnh cực lớn, chỉ cần có thể lọt được vào mắt xanh của anh ta thì bản thân mình còn cần phải sợ hãi Dương gia sao?
“Người cô muốn gặp thật ra cũng chưa chắc có thể như trong tưởng tượng của cô được.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì dội xuống một gáo nước lạnh.
“Vậy cũng khẳng định mạnh hơn cái đồ háo sắc nhà anh nhiều!” Dương Quan Quan buột miệng nói.
“Cô nói gì cơ?” Tề Đẳng Nhàn giận dữ giơ nắm tay lên.
“Tôi sai rồi mà!” Dương Quan Quan lập tức biết nói lời phải xin lỗi.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, thái độ về sau với cô ta càng phải ác liệt hơn mới được, nếu không nhất định sẽ hếch mũi lên trời, không để người sếp này là hắn vào mắt.
Hai người rất nhanh đã tới Hoàng gia, mấy người Hoàng Văn Đào, Hoàng Văn Lãng, Hoàng Kỳ Bân và Hoàng Tình Ca đều ở nhà, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì đều tươi cười ra mặt.
Tề Đẳng Nhàn giới thiệu Dương Quan Quan cho hai bên làm quen một chút rồi ngồi xuống sofa trong phòng khách.
“Tề đại sư, không gian phát triển gần đây của Tianlai Capital không ít đâu. Nhưng mà thời gian này có hơi nhạy cảm, làm việc cần phải chú ý một chút!” Hoàng Văn Đào cười nói.
“Ồ? Không biết là cần phải chú ý những gì?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hiếu kỳ nói.
Hoàng Văn Đào lập tức nói: “Cần phải tránh xa tập đoàn Hướng thị ra một chút, nếu không lúc đó bị liên lụy tới thì rắc rối lắm!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Tianlai Capital này vốn là do tập đoàn Hướng thị bỏ vốn thành lập, để chúng tôi tránh xa tập đoàn Hướng thị lúc này ít nhiều vẫn có chút không ổn lắm, còn quá đáng hơn cả bạch nhãn lang.”
Hoàng Văn Đào bình tĩnh nói: “Hai tập đoàn lớn Từ thị và Hổ Môn cường cường liên hợp với nhau, hơn nữa dẫn theo rất nhiều các công ty khác mấy hôm nay đều đang thử thăm dò ra tay.”
“Theo tôi thấy thì không lâu nữa bọn họ sẽ toàn diện tấn công tập đoàn Hướng thị, cắt đứt các đường thiên mạch của tập đoàn Hướng thị.”
“Nếu cậu vẫn như cũ quá gần gũi với tập đoàn Hướng thị như vậy thì sẽ rước phải phiền toái rất lớn, đến lúc đó nói không chừng cũng phải phá sản đóng cửa.”
Hoàng Văn Lãng ở một bên khẽ gật đầu nói: “Tuy rằng tập đoàn Hướng thị là xí nghiệp địa phương của chúng ta nhưng tập đoàn Hổ Môn cũng đồng dạng như vậy, tập đoàn Từ thị tuy rằng là người ngoài nhưng bọn họ có bối cảnh Đế Đô chống lưng.”
“Cho nên trận này bọn họ thần tiên đánh nhau, ngay cả tỉnh trưởng cũng đã nói.”
“Ít nhất là ở trên chính sách ngoài mặt thì không giúp đỡ bên nào cả.”
“Tập đoàn Hướng thị dưới tình huống như vậy mà muốn đạt được thắng lợi là việc gần như không có khả năng.”
“Thậm chí việc bọn họ muốn bảo toàn bản thân cũng đã là một chuyện cực kỳ khó khăn.”
Dương Quan Quan cũng cảm thấy đúng là như vậy, cứ cho là tổng giám đốc thần bí thật sự quyết định liên hợp với Hướng Đông Tinh chống lại tập đoàn Từ thị đi nữa thì chỉ sợ cũng không thể ngăn được thế công như vậy.
Cô ta cho rằng Tề Đẳng Nhàn lần này nhất định là chạy trắng, tập đoàn Hướng thị sụp đổ là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện tại mọi người đều đang nghĩ nên chia cái bánh to này như thế nào, ai có thể nguyện ý từ bỏ đây?
Người duy nhất trong tập đoàn Từ thị từ bỏ chỉ có một mình triệu hắc long, thậm chí mọi người còn cười nhạo anh ta, cảm thấy anh ta đúng là có tiền cũng không biết kiếm.
Tề Đẳng Nhàn nhấp một ngụm nước trà, không nhịn được nở nụ cười nói: “Hoàng đại tiên sinh, thị trưởng Hoàng, đây chỉ là ý tưởng chủ quan và phiến diện của các người mà thôi!” Hoàng Văn Đào hỏi: “Ồ? Nguyện nghe kỹ càng!”
“Lần này tôi tới đây thật ra là muốn khuyên Hoàng đại tiên sinh rút vốn đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị về, cắt đứt lui lại.”
“Bởi vì một khi trận chiến thương nghiệp này đấu tranh lên thì tổn thất không phải chỉ tính bằng mấy trăm triệu là có thể ngừng, mà là động một cái liên quan tới mấy chục tỷ!”
“Hơn nữa, tôi khẳng định rằng chỉ cần tập đoàn Hướng thị không ra chỉ thị gì quá mức ngu xuẩn thì tập đoàn Từ thị căn bản sẽ không có cơ hội.”
“Mà tập đoàn Hướng thị có vợ chồng smith toạ trấn, khả năng phạm phải sai lầm không lớn.”
“Trận chiến tranh thương nghiệp này, liên minh kinh tế Từ thị nhất định sẽ thất bại!”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Hoàng Văn Đào ha ha cười, nói: “Tề đại sư cậu nói đùa gì vậy? Liên minh kinh tế Từ thị gom góp được tài chính mấy trăm triệu, thậm chí ngay cả nữ chiến thần của quốc gia chúng ta là Ngọc Tiểu Long cũng sẽ hậu thuẫn giúp Từ Ngạo Tuyết, tập đoàn Hướng thị dựa vào cái gì mà thắng đây?!”
Hoàng Văn Lãng cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nói chuyện có chút không biết tự lượng sức mình, dù nhìn thế nào đi nữa thì tập đoàn Hướng thị cũng không có nổi một phần thắng.
Ngọc Tiểu Long rút chục tỷ từ tài chính của Ngọc gia ở Đế Đô là tín hiệu rõ ràng nhất.
Trợ lý tổng Dương Quan Quan là người một nhà với Tề Đẳng Nhàn mà cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nói không đáng tin chút nào, cái này không thể thuyết phục được cô ta chứ nói gì là Hoàng Văn Đào.
“Bởi vì tập đoàn Hướng thị có tôi ở đây nên sẽ không thể nào thua.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Hoàng Văn Đào và Hoàng Văn Lãng liếc nhau một cái, đều không nhịn được cười phá lên.
Hoàng Kỳ Bân và Hoàng Tình Ca ngồi ở một bên cũng cực kỳ xấu hổ, cảm thấy câu nói này của Tề Đẳng Nhàn quá trớn rồi, cũng không sợ gió lớn lật nhà.
“Tề đại sư, tôi biết năng lực của cậu không tầm thường, nhưng nếu muốn tham gia vào trận đại chiến thương nghiệp này thì bấy nhiêu đó vẫn có chút không đủ.”
“Trừ phi cái vị tổng giám đốc thần bí mà Hướng Đông Tinh vẫn luôn lăng xê kia tự mình đứng ra, hơn nữa cũng có đủ bối cảnh và tài chính để chống lại Ngọc Tiểu Long.”
“Nếu không thì trong trận đại chiến giữa tập đoàn Hướng thị kia sẽ thật sự không có nổi một phần thắng.”
Hoàng Văn Đào cười xong lại cảm thấy như vậy quá thất lễ nên thu liễm tươi cười lại, nghiêm túc phân tích cho Tề Đẳng Nhàn nghe.
Thân thủ và y thuật của Tề Đẳng Nhàn bọn họ đều đã được chứng kiến qua, nhưng bọn họ cũng không cho rằng mấy cái đó của hắn thì có tác dụng gì trong trận đại chiến thương nghiệp này.
Chiến tranh thương nghiệp đấu tranh chính là trình độ bối cảnh tài nguyên và thực lực tư bản, Tề Đẳng Nhàn so với hai cái trên căn bản là không có liên quan gì với nhau cả.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Hoàng đại tiên sinh, lần này tôi tới đây là để khuyên bảo ông, chứ không phải là muốn giảm bớt áp lực thay cho tập đoàn Hướng thị.”
“Cũng bởi vì quan hệ giữa chúng ta không tệ, cũng giúp đỡ nhau rất nhiều, tôi xem mọi người như bạn bè nên mới tới đây khuyên nhủ.”
“Tập đoàn Hướng thị ẩn giấu một thứ khổng lồ mà các người không thể tưởng tượng nổi.”
“Nếu ông vẫn khăng khăng tham dự đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị thì đến lúc đó nhất định sẽ thiệt thòi lớn, bao nhiêu tiền đổ vào cũng sẽ như ném tiền xuống biển, chẳng qua chỉ càng lãng phí mà thôi.”
Hoàng Văn Đào vỗ vỗ bả vai Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tôi biết Tề đại sư cậu là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ý tốt này tôi xin ghi nhận!”
“Hoàng mỗ tung hoành biển thương nghiệp vài chục năm, chút điểm phán đoán này vẫn phải có.”
“Tề đại sư cậu không cần nói thêm gì nữa, hôm nay chúng ta không nói chuyện làm ăn, nói chút chuyện khác đi.”
Hoàng Văn Lãng cũng cười nói: “Đúng vậy, nói chuyện khác đi! A….Đúng rồi, tôi còn có chút chuyện cần phải làm, đi trước, mọi người từ từ từ nói chuyện.”
Nói xong lời này, Hoàng Văn Lãng rời đi.
Hoàng Văn Đào ở lại một lát, sau khi cùng nhau dùng cơm trưa xong thì cũng phất tay cáo từ.
Hiển nhiên là anh em hai người không quá đề mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn ở trong lòng.
Nếu không phải quan hệ vẫn rành rành ra đó thì nói không chừng nhất định sẽ trào phúng vài câu, dù sao chuyện này cũng quá thiên phương dạ đàm rồi!
Trên dưới trong nước, có ai làm ăn buôn bán hay chính trị sẽ cảm thấy tập đoàn Hướng thị có thể bình yên vô sự trong lúc này chứ?
Chương 235 Mưa to
“Tề tổng, lúc trước tôi đã nói như nào?”
“Anh muốn khuyên bảo Hoàng đại tiên sinh thu hồi vốn đầu tư căn bản chính là việc không có khả năng, anh còn không tin?”
“Hiện giờ anh đã tin chưa?”
Dương Quan Quan liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, có chút vui sướng khi người gặp họa thấp giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn xoay tay lại búng một cái trên trán của cô ta, đau tới mức Dương Quan Quan phải hô lên, che cái trán ngã ngồi xuống ứa nước mắt.
“Có phải cô thèm đòn đúng không?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng hỏi.
Dương Quan Quan uỷ khuất không dám hé răng nói nữa, rõ ràng chính mình nói rất đúng mà!
Hoàng Kỳ Bân cười cười với Tề Đẳng Nhàn: “Tề đại sư, ý tốt của cậu chúng tôi đều rõ, nhưng việc theo như lời cậu nói khả năng phát sinh không lớn!”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Hoàng Kỳ Bân một cái, nói: “Lão Hoàng, tôi cũng đã nói tới mức này rồi, các người tin hay không thì tùy! Đến lúc đó mất một đống tiền cũng đừng trách tôi chưa từng nhắc nhở qua!”
Hoàng Kỳ Bân nghĩ đến chuyện Hoàng Văn Đào cũng đã từng không tin tưởng vào Tề Đẳng Nhàn, kết quả cuối cùng chính là bị vả mặt….
Tề Đẳng Nhàn nói chắc chắn như vậy khiến Hoàng Kỳ Bân trong lúc nhất thời do dự, hỏi: “Bên trong tập đoàn Hướng thị thật sự khủng bố như vậy sao? Có thể lật đổ được cả liên minh kinh tế Từ thị?”
“Không phải căn cơ của tập đoàn Hướng thị khủng bố, mà là do tôi khủng bố!” Tề Đẳng Nhàn không chút khách khí khoe khoang.
Dương Quan Quan nghe vậy thì muốn cười, có chỗ nào khoa trương như vậy chứ?
Cô ta tức khắc có một biểu tình như bị một tên chó tư bản cười nhạo.
Hoàng Kỳ Bân vốn dĩ đã tin hơn nửa, nhưng nhìn thấy biểu tình của Dương Quan Quan thì lại cảm thấy lời này không đáng giá tin cậy như vậy lắm.
“Tề Đẳng Nhàn, tôi tin tưởng cậu, chờ chút nữa tôi sẽ tâm sự lại với ba tôi và bác cả, tận lực khuyên bảo bọn họ.” Hoàng Tình Ca nói.
“Được, vất vả cho cô rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười nói.
Hắn làm được một bước này có thể nói là đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu như Hoàng Văn Đào vẫn không nghe, tương lai có tổn thất to lớn gì thì cũng không trách hắn được.
Chờ đến khi Hoàng Tình Ca đứng dậy đi pha ấm trà mới, Hoàng Kỳ Bân mới làm mặt quỷ duỗi tay chọc chọc Tề Đẳng Nhàn.
“Làm sao vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Hắc, người anh em, có một hội sở mới có thêm mấy người của Kiệt Bành Quốc tới, nghe nói trưởng thành so với mấy minh tinh trên màn ảnh rộng còn xinh đẹp hơn, làn da trắng tới mức có thể véo ra được cả nước!” Hoàng Kỳ Bân thần thần bí bí nói.
“Như vậy có phải là khoa trương quá rồi hay không?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì ngẩn người.
“Đêm nay có cần người anh em này mang cậu tới mở mang kiến thức một chút hay không?” Hoàng Kỳ Bân cười hỏi.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu đáp ứng: “Được, nhưng kiến thức gì gì đó thì không phải, tôi chẳng qua là vì tình hữu nghị giữa các nước mà thôi, muốn tới chỉ điểm một chút về thủ pháp massage cho các cô.”
Hoàng Kỳ Bân giơ ngón tay cái lên nói: “Cao kiến!”
Dương Quan Quan ở một bên nghe thấy mấy lời này thì giận sôi máu, đàn ông đúng là đều là một lũ háo sắc, không có ý tốt!
Cái gì mà chỉ điểm thủ pháp massage cho người ta, rõ ràng chính là có sắc tâm, cứ nhất thiết phải nói đến trong sáng như vậy sao?
“Đồ háo sắc, tên háo sắc! Nếu anh mà dám đi thì tôi chúc anh sớm ngày nhiễm phải Hiv!” Trong lòng Dương Quan Quan mắng Tề Đẳng Nhàn.
Cô ta cũng không biết vì sao khi bản thân mình nghe thấy chuyện thế này, hơn nữa còn nhìn thấy bộ dáng của Tề Đẳng Nhàn biểu hiện rằng rất có hứng thú thì trong lòng lại tức giận như vậy.
Tề Đẳng Nhàn không lưu lại ở Hoàng gia lâu lắm, không bao lâu sau đã dẫn Dương Quan Quan rời đi.
Sau khi người đi rồi, Hoàng Kỳ Bân liếc mắt nhìn Hoàng Tình Ca một cái, nói: “Em gái, em tin tưởng hắn thật sao? Sao anh cảm thấy chuyện này có chút không đáng tin đâu!”
Hoàng Tình Ca thở dài, lắc đầu nói: “Thật ra em cũng không tin hắn, vì dù sao liên minh giữa những tập đoàn Từ thị đó, dưới áp lực như núi Thái Sơn đè đầu kia thì sao tập đoàn Hướng thị có thể đánh thắng được đây?”
Hoàng Kỳ Bân gật gật đầu nói: “Đúng thế, nên bác cả và ba mới không tin tưởng như vậy.”
“Em nói như vậy chỉ là muốn giữ thể diện cho hắn thôi, dù sao hắn cũng đã cất công chạy tới Hoàng gia một chuyến nói chuyện này cho chúng ta, nếu mọi người đều thể hiện ra vẻ không tin chuyện này khó tránh khỏi có hơi mất mặt.” Hoàng Tình Ca nói.
“Đúng vậy.” Hoàng Kỳ Bân gật gật đầu: “Em có chú ý tới biểu tình của trợ lý của hắn không, hiển nhiên cũng là cảm thấy hắn đang nói mê sảng.”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan rời khỏi Hoàng gia thì sắc trời bên ngoài có chút âm trầm, gió cũng lớn, nhìn thì có vẻ là trời muốn mưa.
“Hoàng gia bên này hơn phân nửa là sẽ bất động, Hoàng Văn Đào rút vốn khá nhiều, khoảng chừng hai tỷ, chắc là định sau khi thu về sẽ được nhiều hơn.” Dương Quan Quan nói.
“Nếu không động thì cứ không động đi, càng cho Hướng Đông Tinh thêm nhiều tiền chứ sao!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói.
Lời nên nói hắn đều đã nói, nếu hai tỷ kia của Hoàng Văn Đào bị Hướng Đông Tinh nuốt sạch sẽ thì cũng chẳng trách được ai cả.
Dương Quan Quan cười khổ nói: “Thật không thể hiểu nổi anh lấy đâu ra tự tin lớn như vậy, dựa vào việc tổng giám đốc thần bí kia hiện thân trấn áp sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lắc lắc đầu không nói gì.
Dương Quan Quan thấy hắn không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi nữa, đột nhiên cảm giác thấy trên mặt chợt lạnh, hoá ra là một giọt nước mưa rơi xuống khuôn mặt của mình.
Sau khi một giọt nước bị gió thổi vào mặt, đi thêm vài bước thì trời tựa như muốn nổi bão, gió cũng rít gào, mưa to tầm tã trực tiếp xả xuống dưới.
Cũng may đằng trước có một cửa hàng bán báo đã đóng cửa tiệm, hai người Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan vội vàng chạy tới tránh ở dưới mái hiên.
Trên người Dương Quan Quan bị nước mưa xối ướt gần như một nửa, áo sơ mi trắng ướt đẫm kề sát với da thịt trên người, càng phác hoạ rõ nét đường cong câu hồn đoạt phách của cô ta.
“Mẹ kiếp, trời nói mưa là mưa, một chút dự đoán cũng không có!” Tề Đẳng Nhàn mắng.
“Mưa to thật nha!” Dương Quan Quan nâng mi mắt nói.
Trời mưa rất to, hạt mưa rơi xuống đất tạo thành bọt nước rồi lại vẩy lên, không bao lâu sau đã làm ướt tất chân của cô ta.
Hai người cứ như vậy bị nhốt chung ở dưới mái hiên nhỏ hẹp, bên ngoài mây đen từng tầng, ánh sáng cũng trở nên tối tăm không ít.
Đôi mắt của Tề Đẳng Nhàn không tự chủ được liếc qua ngực của Dương Quan Quan, nhìn tới mức tròng mắt suýt chút nữa cũng rơi cả ra ngoài, chiếc áo sơ mi vốn đã bị Dương Quan Quan ép tới mức căng chặt ra bị nước mưa thấm ướt càng thêm trong suốt không ít, sự vật bên trong lập tức có một loại cảm giác như ẩn như hiện.
“Mắt anh nhìn chỗ nào thế hả?!” Dương Quan Quan bừng tỉnh, vội vàng duỗi tay che ngực lại.
“Tôi thấy mưa, lo lắng cô bị cảm, ảnh hưởng tới việc vận hành công việc ở công ty!” Tề Đẳng Nhàn lời lẽ chính đáng nói, bộ dáng cau mày giống như thật sự có việc như vậy.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu!” Dương Quan Quan khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Tề Đẳng Nhàn buông tay không trả lời lại, nhưng trời mưa bên ngoài lại càng lớn hơn lúc nãy, mưa to rào rào, bọt nước bùm bụp đập xuống mặt đất khiến ông quần hắn đều ướt đẫm.
“Xui xẻo thật, nhưng cũng may có người ở bên cạnh!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ, ý nghĩ này có hơi giống với mấy chữ tìm vui trong khổ.
Đột nhiên gió lớn nổi lên, số lượng nước mưa lớn bị gió thổi từ mặt bên táp vào phía dưới tiệm nhỏ bán báo, trên người Dương Quan Quan lại bị nước mưa xối thêm một đợt.
Cô ta vội vàng lùi về sau, chẳng bao lâu đã lùi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, vì không muốn bị nước mưa xối ướt nên chỉ có thể ai oán tới bên cạnh hắn.
Bên ngoài là mùi đất ẩm ướt, bên trong là hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người Dương Quan Quan khiến cho Tề Đẳng Nhàn trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ dễ ngửi.