-
Chương 301-305
Chương 301 Đồ ngu
Gương mặt Tô Chính Dương nghiêm nghị chính trực càng làm cho Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt anh ta giống như là một tên tội phạm đã phạm phải tội ác tày trời.
Tề Đẳng Nhàn nghe Tô Chính Dương nói xong thì sững người sau đó hỏi ngược lại anh ta, ngoài cười nhưng trong thì không: “Thanh tra Tô lợi hại như vậy khi xử án chắc không cần suy xét đến chứng cứ mà chỉ nghe lời nói của một bên là đủ rồi?”
Tô Chính Dương cười khẩy, bàn tay to lớn vung lên lạnh lùng phán xét đối phương: “Anh là cái thá gì mà ở đây dạy tôi phải kết án như nào? Tôi nói anh có tội, vậy thì anh nhất định có tội!”
“Cho dù anh có thực sự vô tội nhưng đứng trước mặt tôi thì anh vẫn là người có tội!”
“Nếu như anh có gan dám phản kháng chất vấn quyết định của tôi thì điều đó càng khiến cho tội của anh nặng hơn mà thôi!"
Kiều Quốc Đào nghe Tô Chính Dương nói mà tức giận đến mức toàn thân run rẩy, sao lại có thể ức hiếp người quá đáng như vậy chứ? Mới bắt đầu thôi mà đã không phân rõ phải trái đúng sai cũng nhất quyết không chịu nghe người khác giải thích, anh ta chỉ dựa vào lời nói bịa đặt của Long Tông Toàn đã ngay lập tức định tội Tề Đằng Nhàn!
“Có người lần trước cũng nói những lời y hệt anh, hình như là cục trưởng Triệu Thiên Lộc chỗ anh!" Tề Đẳng Nhàn giọng lãnh đạm thản nhiên mà nói.
“Ồ? Phải không?” Tô Chính Dương không khỏi tức cười, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì dĩ nhiên là ngài ấy đã cải tà quy chính, quyết định làm một cục trưởng chính trực công bằng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tô Chính Dương, Long Tông Toàn, Văn Phong và còn cả hai tên cấp dưới Tô Chính Dương dẫn theo lúc này đều nhịn không được mà cười phá lên, bọn họ đều thấy chuyện này thật đúng là trò cười lớn nhất thế gian!
Cái thứ phế vật Tề Đẳng Nhàn này mà có năng lực khiến Triệu Thiên Lộc khuất phục? Có bị đánh chết bọn họ cũng không tin!
Long Tông Toàn vẫy tay nói: “Thanh tra Tô, ngài không cần nói nhiều với thứ phế vật này, mau nhanh chóng bắt hắn ta lại và áp giải đối tượng tới sở cảnh sát để xử lý.”
“Những việc còn lại ngài không cần phải quản nữa, tôi sẽ tự mình giải quyết công bằng với Kiều gia.”
“Nếu công việc giải quyết ổn thỏa đến lúc đó tôi không thể không nói tốt cho ngài vài câu được."
Tô Chính Dương nghe Long Tông Toàn nói xong cảm thấy vô cùng hài lòng và bật cười đắc ý nói: “Tốt thôi tốt thôi, Long tổng cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ khiến tên này phải nhận tội!”
Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm mà nhìn Tô Chính Dương nói: “Tôi đã cho anh một cơ hội để phá án công bằng, nếu như anh vẫn cứ khăng khăng muốn làm theo ý mình thì tôi cũng không ngại cho các người học hỏi xem cục trưởng Triệu đã bị giáo huấn như thế nào để trở nên công bằng và chính trực!”
“Ha ha ha, đồ phế vật này giờ vẫn còn giả vờ giả vịt, nếu như hắn ta quen biết với nhân vật tầm cỡ cục trưởng Triệu thì sao chúng ta có thể không biết?”
“Đúng vậy nếu hắn ta quen cục trưởng Triệu, chúng ta lại không biết được sao?”
“Có nhiều loại người ở bên ngoài loan tin bản thân có quen biết với cục trưởng Triệu, chúng ta không cần để ý tới chúng.”
Nhóm tay sai của Tô Chính Dương đều cười ha ha lên, họ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ là cáo mượn oai hùm, cho dù hắn có quen biết với cục trưởng Triệu nhưng cục trưởng Triệu có biết hắn hay không lại là một vấn đề khác.
Trên mặt Tô Chính Dương lộ ra nụ cười trào phúng nói: “Nếu anh có thể gọi cục trưởng Triệu đến đây thì tôi sẽ trực tiếp gọi điện mời ngài chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang tới đây!”
“Anh muốn gặp Dương Lệnh Quang cũng không phải là không thể, tôi có thể thỏa mãn cái ý nghĩ nóng lòng muốn chết này của anh.” Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nói.
Long Tông Toàn cười phụt bắn cả nước bọt.
Tô Chính Dương cũng ngây người, sau đó ôm bụng cười phá lên.
“Mới nãy còn làm như quen biết cục trưởng Triệu, giờ lại như quen biết với chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang, ha ha ha ha...”
“Thanh tra Tô, ngài mà tiếp tục nói chuyện với hắn không chừng hắn cũng có thể thổi phồng cả bầu trời!”
“Tôi nhìn cái người này quả thực có triệu chứng bệnh não tàn, cho hắn một cái cột là hắn có thể lập tức bò lên trên ngay được.”
Hiển nhiên, lời Tề Đẳng Nhàn nói không có người nào nguyện ý tin tưởng, ai cũng cảm thấy hắn đang khoác lác.
Tề Đẳng Nhàn lấy di động ra gọi đến số của Triệu Thiên Lộc thản nhiên nói: “Cục trưởng Triệu, ngài có biết Tô Chính Dương không?”
“Tô Chính Dương? Đó là thanh tra dưới quyền của tôi, Tề tổng hỏi chuyện này là để làm gì?” Triệu Thiên Lộc khẩn trương hỏi.
Ông ta nhận được điện thoại của Tề Đẳng Nhàn thì sợ chết khiếp, ông ta sợ Tề Đẳng Nhàn tìm ông ta tính sổ, suy cho cùng lần trước lúc niêm phong Tư Bản Thiên Lại ông ta cũng nhảy ra ngoài.
Triệu Thiên Lộc bây giờ đã ý thức được Tề Đẳng Nhàn là người mình tuyệt đối không thể trêu chọc, vị này không chỉ đơn giản là có quan hệ tốt với thị trưởng Hoàng Văn Lãng mà ngay cả chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang cũng nể mặt hắn.
Bên này Tô Chính Dương cười lạnh nói: “Anh diễn trò cũng giống thật lắm!"
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nói: “Thanh ta Tô làm việc lại không nói đạo lý như thế, người khác tùy tiện vu khống tôi hai câu hắn ta đã trực tiếp cầm chậu phân đổ lên đầu tôi rồi! Tác phong làm việc này có thể so với cục trưởng Triệu trước đó, cũng đều rất liều mạng!”
Triệu Thiên Lộc bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho phát sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Bối cảnh Tề Đẳng Nhàn không thể đơn giản chỉ là có quan hệ tốt với thị trưởng, chủ tịch tỉnh, hắn còn biết rất rõ ràng sự kiện bắn pháo gần đây có phát sinh một vụ giết người ở khu vực thung lũng.
Người có thể khiến sư đoàn 81 xuất binh điều động đại đội tăng thiết giáp san bằng hơn 200 chiếc xe tải hạng nặng, liệu có thể đơn giản như vậy?
“Khụ khụ... Tề tổng, phiền ngài chuyển điện thoại cho anh ta, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ tên tiểu tử này!” Triệu Thiên Lộc vội vàng nói.
Tề Đẳng Nhàn giơ đi dộng của mình lên đối mặt với Tô Chính Dương nói: “Cục trưởng Triệu chỗ các người muốn anh nghe điện thoại.”
Tô Chính Dương không nói hai lời mà cầm lấy di động, anh ta không chờ Triệu Thiên Lộc mở miệng trước lập tức nói: “Tôi mặc kệ ông là ai nhưng ông lại dám giả mạo cục trưởng Triệu, ông đang tìm đường chết!”
“Tôi cho ông một cơ hội, trong vòng hai mươi phút tự đến bệnh viện số một thành phố Trung Hải tìm tôi tự thú."
“Nếu không tôi sẽ bắt ông ngồi tù!”
“Đồ ngu!”
Sau khi nói xong những lời này, Tô Chính Dương cũng không cho Triệu Thiên Lộc cơ hội đáp lời, bang một tiếng trực tiếp cụp điện thoại cái rụp.
Đám thủ hạ của Tô Chính Dương không khỏi cười lớn lên.
“Thanh tra Tô làm rất đúng, đối phó với loại không biết xấu hổ này nên dùng phương thức xử lý quyết đoán như vậy!”
“Đúng vậy, loại người này làm sao có thể quen cục trưởng Triệu Thiên Lộc được? Quả thực là một trò đùa đẳng cấp thế giới!"
“Người ta lúc thì quen cục trưởng Triệu lúc thì chủ tịch Dương, có quan hệ với toàn ông lớn, ha ha ha...”
Lúc này những người có mặt ở đó chế nhạo Tề Đẳng Nhàn một phen, còn không quên nịnh nọt Tô Chính Dương, tán dương anh ta làm quá đúng.
Long Tông Toàn cũng cười ha hả mà nói: “Xem ra thanh tra Tô đã gặp qua nhiều loại phế vật, thậm chí cũng không muốn cho hắn ta cơ hội để giả vờ giở trò."
Tô Chính Dương thản nhiên nói: “Đối phó loại người này thì không cần dong dài với hắn ta!”
Nói xong lời này, Tô Chính Dương rút chiếc còng tay dắt ở sau hông ra quơ quơ về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Anh muốn tự xử hay để tôi làm cho anh? Anh chọn đi.” Tô Chính Dương cười lạnh hỏi.
Long Tông Toàn đắc ý nói: “Tên họ Tề kia, không phải cậu diễn trò rất tốt sao?”
“Không phải ngươi thách tôi gọi điện cho tất cả quân đến cứu viện đến hay sao?”
“Sao tôi mới chỉ kêu người đầu tiên tới mà cậu đã không chịu được rồi?”
"Không chịu được nữa thì nhanh quỳ xuống, gọi tôi một tiếng ông nội sau đó thành thật mang Kiều Thu Mộng đưa đến phòng của tôi, tôi còn có thể cân nhắc buông tha cho cậu."
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng chìa hai tay ra với Tô Chính Dương nói: “Anh tới đây kiểm tra thử xem!”
Tô Chính Dương cười khinh thường, hắn còn dám không cho khám người ư?
Anh ta bước lên phía trước, cầm còng tay còng xuống cổ tay Tề Đẳng Nhàn!
Chương 302 Tượng đài ném lớn
Gương mặt của mọi người tràn đầy sự hài hước, họ cảm thấy một người như Tề Đẳng Nhàn mà lại dám khiêu khích Tô Chính Dương, đơn thuần chính là muốn đốt lồng đèn vào nhà xí — tìm chết!
Tô Chính Dương mang còng tay, thẳng lưng đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, anh ta đi tới còng tay Tô Đẳng Nhàn lại, chiếc còng tay được nới lỏng ra và chuẩn bị đóng chặt lại.
Bỗng nhiên tay Tề Đẳng Nhàn run lên, hắn chủ động nghênh đón, giây tiếp theo còng tay “bang” một tiếng lập tức siết chặt tay phải của hắn, rồi sau đó hắn nhấc tay trái bắt lấy còng tay bên kia, một tiếng răng rắc vang lên, còng tay đã siết chặt tay trái của Tô Chính Dương.
Hai người cứ như vậy mà đứng tại chỗ đánh tới đánh lui.
Nhìn thấy một màn như vậy khiến cho Long Tông Toàn không khỏi sửng sốt, ông ta chỉ cảm thấy tên Tề Đẳng Nhàn này quả thực là gan to bằng trời, hắn cư nhiên lại dám làm ra loại chuyện phá hoại này!
Nhóm thuộc hạ của Tô Chính Dương cũng trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một phạm nhân dám làm ra hành động như vậy.
Tô Chính Dương càng kinh sợ hơn, anh ta không nghĩ rằng thân thủ của Tề Đẳng Nhàn lại nhanh nhẹn như vậy, thậm chí còn còng tay anh ta lại.
Nhưng mà hành động như vậy khiến cho anh ta cảm thấy rất ngu xuẩn, đây chẳng phải là đang khiêu khích quyền uy của anh ta sao!
"Mày muốn tìm chết sao?!" Tô Chính Dương híp hai mắt mình lại, trong mắt anh ta hiện lên sát khí.
Anh ta là thanh tra nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, đã có không biết bao nhiêu người ngầm bị anh ta chỉnh chết.
Tề Đẳng Nhàn làm như vậy đã khiến cho anh ta cảm thấy phẫn nộ cực kỳ, thậm chí anh ta còn có ý nghĩ diệt trừ Tề Đẳng Nhàn.
"Không, tôi là đang chuẩn bị dạy dỗ anh, để cho anh biết không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt!" Tề Đẳng Nhàn cũng híp mắt lại, chẳng qua hắn chỉ híp mắt trái mà thôi.
Nếu để các phạm nhân trong ngục giam U Đô nhìn thấy biểu cảm này của Tề Đẳng Nhàn, chỉ sợ là hắn không cần phải nói gì cũng đã doạ bọn họ đến tè ra quần, chạy trốn bán sống bán chết.
Tô Chính Dương nghe xong sửng sốt, sau đó cười phá lên, anh ta hỏi: "Phải không?"
Thuộc hạ của anh ta đi lên ngay lập tức, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở khoá cởi bỏ còng tay.
Tô Chính Dương lại vẫy vẫy tay, nói "Không cần, để tao đến dạy dỗ cái tên phế vật không biết sống chết là gì này!"
Sau khi nói xong lời này, bỗng nhiên Tô Chính Dương nhấc chân, đá chân lên hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn, đây rõ ràng là một đòn chí mạng!
Kiều Quốc Đào chỉ đứng ở một bên xem thôi mà sắc mặt ông cũng trắng bệch, ông cảm thấy Tề Đẳng Nhàn hơi lỗ mãng, đàn ông phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nếu cứ cứng rắn như vậy trước một nhân vật cường quyền thì quả thật là không lý trí.
Tô Chính Dương vừa mới nâng chân lên thì Tề Đẳng Nhàn cũng đã đưa chân về phía trước chặn chân Tô Chính Dương ở giữa không trung, giẫm mạnh xuống, hắn dùng một chiêu duy nhất là "Cản môn chém" để giẫm chân Tô Chính Dương xuống dưới.
"Hử? Có bản lĩnh!" Tô Chính Dương hừ lạnh một tiếng, nâng tay phải của mình lên hung hăng đánh tới, ý đồ của anh ta là thông qua việc lôi kéo phá hư Tề Đẳng Nhàn để cân bằng lại cơ thể.
Tô Chính Dương ở trong sở cảnh sát thành phố Trung Hải cũng coi như là có chút tài năng, nếu không anh ta cũng không thể thăng chức nhanh như vậy, càng không thể được xem là người nối nghiệp tiếp theo của Cảnh tổng!
Tô Chính Dương là quán quân liên tiếp mấy lần trong giới đấu võ ở thành phố Trung Hải, sức chiến đấu vô cùng mạnh. Tuy Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm anh ta kinh ngạc một chút nhưng anh ta cho rằng cái này chẳng qua là do anh ta sơ ý không kịp tránh đi mà thôi, hơn nữa đối phương lại là người không có võ đức nên anh ta mới bị đánh lén.
Nhưng mà được một lúc sau thì Tô Chính Dương đã ý thức được mình sai rồi, hơn nữa còn sai quá nhiều.
Anh ta kéo cái còng tay ra, kéo đến mức hai cổ tay phát đau nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không có chút sứt mẻ gì, thậm chí cánh tay của hắn lại không có chút lay động nào.
"Đến lượt tôi rồi đúng không?" Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng lộ ra một nụ cười âm trầm.
Tô Chính Dương vừa định nói chuyện thì anh ta thấy tay của Tề Đẳng Nhàn giơ lên!
Anh ta không nói hai lời ngay lập tức giơ tay ôm đầu, chặn cái tát này.
Nhưng mà, lực của cái tát này nện vào trên cánh tay anh ta khiến cho anh ta cảm giác dường như mình đang bị một chiếc ô tô nhỏ đụng phải, cánh tay như muốn đứt ra, xương cốt chỗ bị đụng truyền đến một trận đau nhức!
Tô Chính Dương ngay lập tức nhận ra rằng đối phương là một gia hoả thuộc về loại người có thần lực kinh người, cách tốt nhất để đối phó với loại người này chính là kéo dài khoảng cách lẫn nhau rồi tìm cơ hội tiến hành giao chiến.
Nhưng tay anh ta hiện tại đang bị còng cùng một chỗ với tay của Tề Đẳng Nhàn, anh ta còn có nơi nào để tránh thoát và còn có cơ hội nào để kéo dài khoảng cách sao?
Thân thể Tô Chính Dương lảo đảo một chút thì đã thấy Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, hắn mượn còng tay ở giữa làm vật kết nối, dùng sức kéo thân thể Tô Chính Dương trở về.
Sau đó hắn giơ bàn tay lên, lại dùng cái miệng rộng tiếp đón hắn một lần nữa!
Nhóm thuộc hạ Tô Chính Dương thấy một màn như vậy đều không khỏi cười nhạo một cách sôi nổi.
"Tên này vừa nhìn đã biết ngay là không có bản lĩnh gì rồi, hắn chỉ biết dùng tay đánh người, mẹ nó chứ so với mụ đàn bà đanh đá có khác gì nhau không, hắn có thể xứng làm đối thủ của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, xem ra hắn không có trải qua huấn luyện có hệ thống rồi! Thanh tra Tô hiện tại chỉ đang đùa giỡn hắn thôi, nếu không chỉ trong một giây là đã có thể đánh chết hắn."
"Còn phải nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nam nhân đánh nhau bằng tát đấy, rất kỳ quái, cái loại ngu vờ cờ lờ này lại còn thích giả bộ, cũng rất thú vị đó."
Tô Chính Dương thấy mấy tên thuộc hạ đang châu đầu ghé tai cười đùa với nhau, những lời này của bọn họ đã khiến cho toàn bộ đám người bên phía Long Tông Toàn cũng cười phá lên.
Lúc này trong lòng Tô Chính Dương thầm kêu khổ, "Tụi mày thì hiểu cái JJ ấy, đây đường đường chính chính là Bát Quái Chưởng, lão tử gặp được cao thủ chân chính rồi…"
Anh ta hít sâu một hơi, cử động cơ bắp trên cánh tay, tiếp tục nghênh đón cú tát thứ hai của Tề Đẳng Nhàn!
Nhưng mà ở cú tát thứ hai của Tề Đẳng Nhàn này đã làm cho anh ta cảm giác được lực tát càng lúc càng mạnh hơn.
Một cái tát giáng xuống, không chỉ ở sâu đau đớn trong xương cốt mà ngay cả các cơ bắp dường như cũng bị xé rách đến đau nhức.
"Đây có phải là Bát Quái Chưởng ở giữa tượng đài không? Công phu của phế vật này sao có thể lợi hại như thế được!" Tô Chính Dương vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy cái tát thứ ba tiếp tục giáng xuống.
Anh ta chỉ có thể tiếp tục cố hết sức gồng cơ bắp của mình lên để chủ động nghênh đón cú tát thứ ba này, hắn vừa nói vừa trút cơn tức này ra, phỏng chừng tất cả mọi người ở đây sẽ bị đánh chết tại chỗ.
"Ha ha, chúng ta làm thanh tra lâu thế này, phỏng chừng là lâu lắm rồi mới không gặp được loại người ngu xuẩn như vậy, chuẩn bị cho thật tốt để chơi hắn đi."
"Đúng vậy, đại nam nhân đánh nhau không phải đều dùng nắm đấm sao? Gia hoả này lại dùng bàn tay tát người ta, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm gì rồi."
"Tôi cá là chiêu tiếp theo hắn sẽ bị thanh tra Tô đánh ngã xuống đất ngay, sau đó lại cầu xin thanh tra Tô buông tha cho hắn."
Nhóm thuộc hạ của Tô Chính Dương hi hi ha ha, lúc này bọn họ đều cảm thấy Tô Chính Dương đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với Tề Đẳng Nhàn, giết chết đối phương chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chẳng qua một màn kế tiếp đã làm cho tiếng cười của bọn họ bỗng nhiên im bặt —
Bọn họ chỉ thấy cái tát của Tề Đẳng Nhàn hung hăng nện xuống cánh tay Tô Chính Dương. Chỉ một lúc sau, cánh tay Tô Cảnh Dương đã hoàn toàn biến dạng, cánh tay trực tiếp áp vào mặt anh ta, khuôn mặt cũng bị cổ lực lượng này đè ép đến biến dạng…
Sau đó anh ta phun một ngụm máu từ trong miệng ra, cả người ngã xuống một bên nhưng vì còn có còng tay giới hạn nên ngã nghiêng một góc cũng không thể ngã xuống đất, vì thế mà hai đầu gối mềm nhũn, 'bụp' một tiếng đã quỳ ngay xuống mặt đất.
"Thích chơi trò quyền thế áp người với lão tử?"
"Anh có biết không, đến Dương Lệnh Quang muốn áp bức tôi như vậy, tôi cũng có thể đánh ông ta một trận!"
"Anh chỉ là một thanh tra, thì tính là cái thứ gì?"
Tề Đẳng Nhàn từ trên cao nhìn xuống Tô Chính Dương đang quỳ rạp dưới đất, lạnh nhạt hỏi.
Tô Chính Dương hồng hộc thở hổn hển, trong lúc nhất thời đau đến mức một câu đều không thể nói ra, anh ta khẳng định chắc chắn rằng xương cốt của cánh tay mình đã bị đánh gãy!
Chương 303 Phải vả mặt
"Mày dám đả thương tao, tội của mày sẽ càng nặng thêm! Hiện tại mày có thêm một tội nữa, đó là hành hung thanh tra viên!"
Tô Chính Dương hồi phục lại tinh thần, anh ta nói năng lớn tiếng nhưng bị Tề Đẳng Nhàn tát hai cái đã khiến người anh ta như nhũn ra, không có chút sức lực nào thậm chí đứng dậy còn không nổi.
Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn nhếch lên cười lạnh một tiếng, hắn vung tay đánh ngay vào mặt Tô Chính Dương!
Lần này Tô Chính Dương không có cách nào để né tránh hay là ngăn cản gì cả, anh ta bị đánh thẳng vào mặt. Một tiếng vang giòn tan, đầu anh ta bị lệch về một phía, máu tươi và răng từ trong miệng phun ra.
Cái gì mà đánh người không đánh mặt?
Nhị đương gia của nhà tù U Đô không có khái niệm gì về quy củ cả, không chỉ muốn đánh mà còn phải đánh thật mạnh, thậm chí là phải treo lên đánh thật mạnh!
Một cái tát này của Tề Đẳng Nhàn thiếu chút nữa đã đánh Tô Chính Dương ngất đi.
Long Tông Toàn xem đến ngây người, người này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch đấy nhưng sao lại bạo lực như vậy chứ, ngay cả người có lai lịch như Tô Cảnh Dương mà cũng dám đánh?
Thư ký của ông ta xem đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, ông ta không tự chủ được nhớ đến cảnh Tề Đẳng Nhàn túm cổ đánh mình!
"Chú Kiều, chú đừng quan tâm cháu, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn." Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Quốc Đào đang muốn nói lại thôi, hắn thản nhiên nói.
Kiều Quốc Đào thoáng ngây người, sau đó khẽ gật đầu, không nói gì.
Ngay cả lúc này Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể có một khí chất khí định thần nhàn, điều này khiến trong lòng ông không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, như thể đứng trước mặt ông là một vị thần có thể kiểm soát sự sống và cái chết.
"Con mẹ nó tụi mày còn thất thần làm gì, còn không mau bắt người lại?!" Tô Chính Dương hét lớn.
Các thanh tra viên lập tức nhấc họng súng lên, nhắm vào Tề Đẳng Nhàn, phẫn nộ quát: "Quỳ xuống ngay, ngoan ngoãn chịu trói nếu không tôi sẽ đánh chết anh!"
Tề Đẳng Nhàn nhìn gã ta khinh miệt nói: "Súng?"
Nói xong lời này, bỗng nhiên hắn duỗi tay, dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng hắn đã kéo Tô Chính Dương từ dưới đất lên, kéo anh ta chắn ngay trước mặt mình.
"Tới, bắn một phát súng cho tôi xem?" Tề Đẳng Nhàn ung dung thong thả nói, nét mặt nghiền ngẫm.
Thuộc hạ Tô Chính Dương sợ ném chuột vỡ bình, muốn nhắm vào Tề Đẳng Nhàn nhưng lại phát hiện cả người Tề Đẳng Nhàn đã trốn sau lưng Tô Chính Dương. Tất nhiên một khi đã nổ súng sẽ đả thương Tô Chính Dương!
Tô Chính Dương hung hăng nháy mắt với tên thuộc hạ, tên này lập tức hiểu ý anh ta.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đừng nhúc nhích, đứng cho thành thật vào, đừng nghĩ đến chuyện giở trò."
"Nếu không, một giây sau anh ta sẽ chết trong tay tôi."
"Không tin thì các người có thể thử xem!
Trong lúc nói chuyện, tay của Tề Đẳng Nhàn đã mò lên động mạch chủ trên cổ Tô Chính Dương.
Đồng thời, móng tay của hắn bật ra, như thể hắn có thể giấu chúng vào lòng bàn tay như một con mèo.
Móng tay sắc bén trắng nõn, giống như một con dao thép đánh vào động mạch cổ đang phập phồng kịch liệt của Tô Chính Dương, phảng phất chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắt đứt mạch máu của hắn.
Nhóm thanh tra thuộc hạ của Tô Chính Dương lập tức không dám động đậy, bọn họ sợ hành động điên rồ này của Tề Đẳng Nhàn, nói không chừng hắn thật sự có giết người để phát tiết.
"Không cần phải nghe lời hắn, chẳng qua hắn chỉ cố ý hù doạ mọi người thôi, hắn sẽ không dám làm như vậy!"
"Các cậu mau vào phòng bệnh bắt Kiều Thu Mộng đến đây, sau đó dùng cô ta uy hiếp tên này.”
"Kiều Thu Mộng là vợ của hắn, hắn không thể không để bụng."
Lúc này Long Tông Toàn lớn tiếng nói lên, ông ta xui khiến nhóm thanh tra viên ra tay với Kiều Thu Mộng.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Long Tông Toàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Long tổng, ông yên tâm, cứ từ từ rồi một lát nữa sẽ tới lượt ông sau."
Tô Chính Dương cảm nhận được sát khí đang nổi lên trên người Tề Đẳng Nhàn, anh ta không khỏi run rẩy liên tục. Anh ta biết, tên nhãi này thật sự dám giết người, mà không phải hù doạ! Thậm chí loại người có khí chất này khẳng định là đã giết người, không chỉ giết một người mà còn…
Lúc này rốt cuộc là mình đã đá trúng miếng sắt nào rồi đây?
"Thanh tra Tô, vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội vậy mà anh lại không quý trọng, bây giờ mất sạch mặt mũi, có thể trách ai được đây?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Mày…. Hiện tại mày quay đầu vẫn còn kịp, tao sẽ không truy cứu tội tập kích thanh tra của mày!" Tô Chính Dương lớn tiếng cảnh cáo.
Người có lý sẽ không nói chuyện lớn tiếng, vậy mà anh ta lại nói lớn tiếng như vậy, có thể thấy được trong lòng anh ta đã sinh ra sợ hãi đối với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy một người vội vàng chạy về phía cuối hành lang.
"Là cục trưởng Triệu đến đây! Chắc chắn là do động tĩnh ở đây quá lớn nên đã kinh động đến cục trưởng Triệu!'
"Không nghĩ rằng cục trưởng Triệu lại tới, thật tốt quá, tôi không tin người này dám cứng đối cứng với cục trưởng Triệu!"
"Còn giả vờ quen biết cục trưởng Triệu, bây giờ cục trưởng Triệu thật sự xuất hiện rồi đấy, tôi xem hắn có thể giải quyết việc này như thế nào!"
Mấy tên thanh tra viên nhìn nhau, bọn họ thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Lúc này bọn họ bỏ súng xuống. Triệu Thiên Lộc tới, bây giờ bọn họ đã có chỗ dựa, chỉ cần nghe theo lời của Triệu Thiên Lộc thì mọi chuyện sẽ ổn.
Tề Đẳng Nhàn cũng tiện tay buông lỏng yết hầu Tô Chính Dương ra, sau đó đá một cú vào chân anh ta.
"Thình thịch!"
Tô Chính Dương thống khổ rên rỉ một tiếng, hai gối quỳ ngay xuống mặt đất, đầu gối đâm vào mặt đất kêu bang bang làm anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Chó chết, hắn còn dám đánh người trước mặt cục trưởng Triệu, lúc này cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được hắn!"
"Chết cũng không đủ, hôm nay tôi sẽ mở to mắt nhìn hắn chết như thế nào!"
Long Tông Toàn ở một bên không khỏi cười lạnh, Tề Đẳng Nhàn đã đánh tên thuộc hạ là thanh tra này của Triệu Thiên Lộc, cái này chẳng khác gì đánh thẳng vào mặt ông ta.
Có lẽ chuyện ngày hôm nay đại khái sẽ kết thúc tại đây.
"Cục trưởng Triệu đã tới, không nghĩ đến chuyện này lại kinh động đến ngài!"
"Đúng vậy, người này thật là vô pháp vô thiên, hắn cư nhiên dám đánh lén thanh tra Tô của chúng ta, lại còn đánh thanh tra Tô trọng thương!"
"Cục trưởng Triệu, người này không chỉ đánh lén thanh tra Tô mà còn dùng tính mạng của thanh tra Tô để uy hiếp chúng ta. Tuyệt đối không thể buông tha cho tên côn đồ như vậy!"
Lúc sau, mấy tên thanh tra viên nhìn thấy Triệu Thiên Lộc đến thì đi lên vây quanh người ông ta ngay, bọn họ cứ mồm năm miệng mười mà nói.
"Cút ngay!" Triệu Thiên Lộc không khỏi gầm lên giận dữ.
Mọi người thấy Triệu Thiên Lộc tức giận như vậy đều không khỏi cười lạnh trong lòng, cục trưởng Triệu tức giận như vậy, cái tên Tề Đẳng Nhàn này chết chắc rồi!
Tô Chính Dương cũng cười dữ tợn một tiếng, nói: "Không phải mày quen biết cục trưởng Triệu sao? Bây giờ cục trưởng Triệu đã tới, tao xem mày giải quyết việc này như thế nào!"
Tề Đẳng Nhàn không biểu tình gì, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút buồn cười.
"Mày đánh tao thảm như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Chờ tao mang mày về sở, chúng ta sẽ từ từ chơi!" Tô Chính Dương thấp giọng cười lạnh nói.
Lúc này, Triệu Thiên Lộc chạy tới trước mặt Tô Chính Dương.
Tô Chính Dương ngẩng đầu lên nói: "Cục trưởng Triệu, thuộc hạ làm việc gặp phải bất lợi, tôi chỉ đến đây để bắt kẻ xấu nhưng không ngờ lại bị kẻ xấu đánh lén đến mức trọng thương, quả thật rất xấu hổ!"
"Mong cục trưởng Triệu làm chủ cho thuộc hạ, hạ lệnh triệu tập nhân thủ ngay để bắt kẻ xấu này lại!"
"Chúng tôi là thanh tra viên, sẽ không bao giờ đội trời chung với kẻ xấu như vậy, cũng tuyệt đối không chấp nhận mọi thoả hiệp nào!"
Triệu Thiên Lộc nghe Tô Chính Dương nói những lời này, ông ta thở hổn hển, đôi mắt đều đã đỏ lên.
Mọi người nhìn thấy Triệu Thiên Lộc phẫn nỗ tột đỉnh nên không khỏi sinh ra chút sợ hãi.
"Mọi người đã từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của cục trưởng Triệu lần nào chưa? Dù sao tôi cũng chưa từng thấy qua, bây giờ nhìn thấy có hơi hãi hồn khiếp vía! Người này, xong rồi…"
Một thanh tra viên thấp giọng nói, đưa ra phán đoán cuối cùng.
Chương 304 Bao che
Tề Đẳng Nhàn nghe Tô Chính Dương nói những lời chính trực và lẫm liệt thì không nhịn được cười.
"Không hổ là những thủ hạ đắc lực do cục trưởng Triệu bồi dưỡng ra, cách nói chuyện cũng đồng nhất như vậy, thật sự làm người ta khâm phục nha!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.
"Mày điên à, thấy cục trưởng của thành phố Trung Hải còn dám giễu cợt?" Tô Chính Dương nhíu mày quát một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn cười, nói: "A? Tôi đây nên nói chuyện thế nào với ông ta nhỉ, quỳ xuống nói sao? Anh hỏi ông ta có dám nhận hay không!"
Tô Chính Dương vừa muốn nói chuyện thì Triệu Thiên Lộc đã nổi trận lôi đình quát: "Tô Chính Dương, cậu im miệng cho tôi!"
Tô Chính Dương bị cấp trên quát mắng như vậy không khỏi sửng sốt, một lúc sau cũng không thể nói được gì nữa, sắc mặt anh ta đỏ cả lên.
Long Tông Toàn nói, "Cục trưởng Triệu, người này đả thương thư ký của tôi, lại còn lừa tôi một trăm triệu, quả thật là tội ác tày trời!"
"Thanh tra Tô là do tôi mời đến, anh ta làm việc công tư phân minh, tôi không biết cục trưởng Triệu quát anh ta là có ý tứ gì?"
"Không phải hiện tại chúng ta nên trừng trị kẻ ác sao?!"
Triệu Thiên Lộc hung tợn trừng mắt với Long Tông Toàn, nói: "Tôi là cục trưởng của thành phố Trung Hải, cách làm việc như thế nào cũng đến lượt ông quản chắc? Ông là cục trưởng sao?"
Long Tông Toàn bị những lời này của Triệu Thiên Lộc nói đến đỏ mặt tía tai, ông ta tức giận thở hồng hộc, trong lúc nhất không biết nên phản bác thế nào.
"Tô Chính Dương, tôi hỏi cậu, là ai cho cậu cái lá gan đi còng tay Tề tiên sinh?!" Triệu Thiên Lộc tức giận chất vấn.
Tô Chính Dương sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cục trưởng Triệu, tôi… là tự tôi còng tay hắn, nhưng mà là hắn chủ động còng tay tôi với hắn lại một chỗ, ngài xem tình cảnh hiện tại của tôi…"
Triệu Thiên Lộc đen mặt nói: "Cậu dám bất kính với Tề tiên sinh, hơn nữa làm việc còn bất công. Cậu viết một bảng kiểm điểm rồi ngày mai gửi đến văn phòng cho tôi, việc kế tiếp xử lý như thế nào thì phải xem thái độ nhận lỗi của cậu!"
Tô Chính Dương và các thuộc hạ của anh ta bị mắng đến ngốc luôn, Triệu Thiên Lộc vậy mà lại đứng về phía Tề Đẳng Nhàn?
"Còn có, vừa rồi cậu dám cúp điện thoại tôi? Còn muốn tôi tới đây nộp mạng sao?
"Tôi thấy cậu không cần làm thanh tra nữa đâu, cứ thay thế tôi lên làm cục trưởng đi!"
"Cậu thật đúng là rất uy phong, rất sát phạt!"
Tô Chính Dương nhìn ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm kia của Triệu Thiên Lộc, trong lòng anh ta bỗng sinh ra một luồng khí lạnh, lông tơ đều dựng đứng cả lên —
Vừa rồi Tề Đẳng Nhàn đúng thật là đã gọi cho Triệu Thiên Lộc, hơn nữa Triệu Thiên Lộc còn vô cùng kính sợ hắn! Nếu không thì cũng không có thái độ này.
Nghĩ lại mình vừa mới nói chuyện như thế nào với Triệu Thiên Lộc, anh ta biết tương lai của mình không ổn rồi.
Triệu Thiên Lộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.
"Tề tiên sinh, tôi muốn bày tỏ lời xin lỗi vì đã xuất hiện một con sâu lạm quyền như vậy trong đồn cảnh sát, và tôi đảm bảo với ngài rằng tôi sẽ thực hiện nghiêm túc việc quản lý nội bộ nhân viên trong tương lai, và sẽ không cho phép loại cặn bã như vậy xuất hiện nữa!" Triệu Thiên Lộc cung cung kính kính hứa hẹn với Tề Đẳng Nhàn.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Thiên Lộc móc chìa khóa định mở còng tay ra.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười nói chuyện với ông ta, hắn thản nhiên nói: "Không cần."
Sau đó, hắn dùng tay trái kéo mạnh sợi xích trên tay phải ra, một tiếng răng rắc vang lên, còng tay chế tạo bằng thép đã bị hắn dùng tay bẻ gãy!
Tiếp đó, hắn nắm mép vòng của còng tay, kéo ngón tay một cái, mọi người nghe thấy một trận âm thanh kim loại ken két vang lên làm cho người nghe cảm thấy ê răng vô cùng.
Chỉ trong chớp mắt mà còng tay đã bị Tề Đẳng Nhàn bóp vỡ ra, hắn nhẹ nhàng rụt tay về.
"Hít…"
Thấy một màn như vậy, dù là Tô Chính Dương cũng không khỏi hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Có thể dựa vào sức lực của mình mà tay không bẻ gãy còng tay bằng kim loại, đây là loại sức lực đáng sợ đến mức nào?
Vừa rồi mình còn không biết lượng sức đòi giáo huấn đối phương, bây giờ xem ra mình bị đánh đến chết cũng không oan uổng, thật sự là tự mình tìm chết.
"Đây là chém sắt như bùn trong truyền thuyết? Công lực của người này sao lại đáng sợ như vậy?" Tô Chính Dương cảm thấy tim đau, răng cũng đau.
Anh ta chắc chắn rằng vừa rồi lúc đấu với anh ta Tề Đẳng Nhàn còn chưa dùng hết sức lực, nếu không chỉ sợ hiện tại anh ta đã là một thi thể từ lâu!
Chiêu bát quái chưởng của "Tượng đài mùa thu" kia hoàn toàn có thể đánh đến mức bay não anh ta luôn!
Ngay cả Triệu Thiên Lộc khi nhìn thấy một màn này đều không khỏi phát run trong lòng, người này, người này vẫn còn là người sao? Loại còng tay này mà chỉ dựa vào sức lực tay không cũng có thể bẻ được?
Nếu mỗi một phạm nhân đều có năng lực như vậy thì cảnh sát bọn họ có cần làm việc nữa không?
Trong lòng Long Tông Toàn cũng bốc lên một luồng khí lạnh, vệ sĩ của mình bị đánh thành bộ dạng này cũng không phải vô duyên vô cớ…. Hiện tại ông ta cảm thấy mình còn có chút may mắn khi tên mãng phu Tề Đẳng Nhàn này đã không trực tiếp ra tay với mình.
"Long tổng, ông là người gọi người tới đầu tiên, xem ra là muốn giẫm chết tôi nha!" Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn toát ra hơi lạnh, "Bây giờ đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Long Tông Toàn nhíu mày cười lạnh, nói: "Cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng bản thân mình có chút sức lực thì có thể khiêu chiến với tôi sao?"
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời đã đi tới phía trước, hắn giơ tay lên, một cái tát chuẩn bị giáng xuống!
Một cái tát này khiến Long Tông Toàn quay tròn trên không trung rồi lại ngã mạnh xuống đất, ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi và cả hai chiếc răng cấm.
Mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn sao lại dám đánh Long Tông Toàn, một thương gia lớn có lai lịch ở đế đô, lại còn đánh trước mặt cục trưởng Triệu Thiên Lộ của Trung Hải?!
Đây là chuyện đùa vớ vẩn gì vậy trời!
Tô Chính Dương nhìn thấy cảnh này theo bản năng duỗi tay sờ sờ gương mặt cứng đờ của mình một chút, phảng phất cái tát kia cũng giống như đánh vào mặt anh ta.
"Cục trưởng Triệu!" Long Tông Toàn tức giận gầm lên một tiếng, ông ta cảm thấy linh hồn của mình thiếu chút nữa đã bị cái tát này đánh bay đi mất.
"Tôi không thấy gì cả, các cậu thấy sao?" Triệu Thiên Lộc quay đâu nhìn Tô Chính Dương và đám thanh tra viên, lạnh giọng hỏi.
"Không…. Không có…"
"Báo cáo cục trưởng Triệu, chúng tôi cũng không thấy gì cả!"
"Vừa mới xảy ra chuyện gì hả? Mắt của tôi hơi không tốt…"
Lúc này các thanh tra viên nghe được ý tứ của cấp trên, cả đám làm bộ làm tịch nhìn xung quanh, toàn bộ giả vờ như không nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Long Tông Toàn nghe được những lời này không khỏi tức giận đến mức bật cười, nói: "Được được được, các cậu là người bản địa nên cùng nhau bắt nạt một người nước ngoài như tôi đúng không? Thật sự cho rằng Long Tông Toàn tôi là bùn đất nặn lên hay sao?!"
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Long tổng, loại chuyện đổi trắng thay đen này không phải ông là người am hiểu nhất sao, sao bây giờ lại nói ra những lời như vậy?"
Nói xong lời này, hắn giơ một ngón tay lên, nói: "Tiếp tục gọi người!"
"Tôi nói rồi, nếu hôm nay ông không gọi người tới giẫm chết tôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho ông tới nhà xác nằm!"
"Những lời này của tôi, tôi nói được làm được!"
Long Tông Toàn cắn răng, nói: "Được, để tôi xem, cục trưởng Triệu không biết tốt xấu dám quang minh chính đại bao che cho kẻ ác, những người khác cũng sẽ làm như vậy sao!"
"Tôi sẽ gọi điện cho đại ca của ông là Hoàng Văn Lãng và Hoàng Văn Đào tiên sinh, tôi muốn nhìn xem hắn sẽ nói như thế nào!"
Triệu Thiên Lộc nghe Long Tông Toàn nói những lời này thì trở nên cổ quái.
Chương 305 Một điều nhịn chín điều lành
Long Tông Toàn đánh Kiều Thu Mộng, không dám đắc tội người của hắn, tất cả đều đương chuyện này không có phát sinh quá giống nhau.
Hiện tại, Tề Đẳng Nhàn tát cho Long Tông Toàn một cái, đoàn người Triệu Thiên Lộc không dám nói gì, cũng làm bộ cái gì đều không có thấy giống nhau.
Kiều Quốc Đào cái tát dừng trên mặt Long Tông Toàn, chỉ cảm thấy vô cùng hả giận.
“Long tổng, nghe tôi khuyên một câu, một sự nhịn chín sự lành là lựa chọn tốt nhất của ông.” Triệu Thiên Lộc đi tới trước mặt Long Tông Toàn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói.
Long Tông Toàn không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu nhìn Triệu Thiên Lộc.
Triệu Thiên Lộc thấp giọng nói: “Nếu không muốn chết, thì hãy thành thành thật thật lấy một trăm triệu ra cho xong việc, nếu không …… Thiên Vương lão tử cũng không giữ được ông đâu!”
Nói xong lời này lúc sau, Triệu Thiên Lộc quay đầu vung tay lên, hạ lệnh thu đội, bao gồm thanh tra viên Tô Chính Dương, toàn bộ đều rời đi theo ông ta.
Long Tông Toàn cười lạnh một tiếng, nói “Ếch ngồi đáy giếng, một Tổng cảnh nho nhỏ mà thôi, hiểu cái gì chứ?”
Hắn lập tức liền bát thông chính mình di động thượng dãy số, trầm giọng nói: “Hoàng Đại tiên sinh!”
“Ha ha ha, thì ra là Long tổng, không nghĩ tới Long tổng lại gọi điện cho tôi vào lúc này.” Hoàng Văn Đào nhận được điện thoại của Long Tông Toàn, cười nói.
“Hoàng Đại tiên sinh, tôi đang có chuyện, muốn nhờ ông giúp đỡ một chút! Sau khi xong chuyện, tôi sẽ đồng ý đầu tư hạng mục của Hoàng Đại tiên sinh!” Long Tông Toàn cắn răng nói.
Ông ta biết Tề Đẳng Nhàn nếu có thể làm cho Triệu Thiên Lộc sợ mà lui thì chắc chắn bối cảnh không phải bình thường có thể so sánh, cho nên ông ta mới hứa cho Hoàng Văn Đào lợi ích lớn nhất.
Hoàng Văn Đào chính là anh trai của Hoàng Văn Lãng, Hoàng Văn Lãng là thị trưởng của Trung Hải, Hoàng gia ở đây, có thể nói là một tay che trời.
Ông ta không tin gọi Hoàng Văn Đào mà còn không xử được một Tề Đẳng Nhàn nho nhỏ và gia tộc tam lưu như Kiều gia!
Hoàng Văn Đào vừa nghe thì tinh thần phấn chấn, lập tức nói: “Được, cứ như vậy đi, ông đang ở đâu, tôi tới ngay!”
Long Tông Toàn nói: “Tôi ở bệnh viện số một thành phố Trung Hải…”
Chờ cho Long Tông Toàn báo địa chỉ xong, Hoàng Văn Đào chỉ nói một tiếng chờ, sau đó liền lập tức chạy tới.
Hoàng Văn Đào không hỏi Long tổng có chuyện gì xảy ra, bởi vì ở Trung Hải này, dù cho có chuyện lớn gì thì ông ta cũng có thể áp xuống.
Đối với ông ta mà nói thì giúp Long Tông Toàn xử lý một chút chuyện có là gì đâu?
“Thằng nhãi, cậu chờ đi, tôi không tin bây giờ cậu có thể đánh được tôi.” Long Tông Toàn buông điện thoại, lạnh giọng nói với Tề Đằng Nhàn.
Đời này, đây là lần đầu tiên ông ta bị đánh thảm đến như vậy, hơn nữa còn là tát trên mặt, đây là sỉ nhục cỡ nào!
Tề Đẳng Nhàn mặt vô cảm nhìn Long Tông Toàn, không nói gì.
Tuy nhiên, thái độ của hắn cũng rất rõ ràng, nếu lúc này Long Tông Toàn vẫn không thể tìm được người đến dẫm chết hắn, thì hắn phải chịu hai cái tát tiếp theo.
“Hình như ông ta gọi điện thoại cho anh trai của Hoàng Văn Lãng, tiên sinh Hoàng Văn Đào thì phải?” Kiều Quốc Đào đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng hỏi.
Ông đã hơi khiếp sợ, Hoàng Văn Đào và Triệu Thiên Lộc không cùng đẳng cấp, đó là đại lão đứng đầu Trung Hải.
Hơn nữa, em trai của ông ta là thị trưởng của Trung Hải.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Chú Kiều yên tâm, hôm nay dù ông ta có gọi chủ tịch tỉnh đến thì cũng không giữ được ông ta! Chắc chắn!
Kiều Quốc Đào ngớ người, không nói gì nữa, nếu như là trước đây, ông sẽ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đang khoác lác, nhưng hiện tại, ông không dám xem thường người đã từng không thể không rời khỏi Kiều gia.
“Hừ, tên nhát cấy, cậu cứ việc kiêu ngạo đi!”
“Đối phó với loại rác rưởi như cậu, tôi không cần dùng tới quan hệ với thị trưởng, bởi vì không xứng.”
“Hy vọng là lát nữa Hoàng Văn Đào tới, cậu không bị dọa đến mức đái ra quần.”
Long Tông Toàn kiêu căng, tuy rằng Tề Đẳng Nhàn thắng một ván, nhưng không đáng kể, ông ta có rất nhiều bối cảnh và quan hệ!
“Cơ hội của ông không nhiều lắm, tôi chỉ hy vọng ông có thể quý trọng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Không bao lâu lúc sau, Hoàng Văn Đào đã tới đây.
“Đây không phải là Hoàng Đại tiên sinh sao? Đại lão siêu cấp của Hải Trung chúng ta, là một hân vật phong vân đứng đầu!”
“Không ngờ là Hoàng Đại tiên sinh, ông ta chính là anh trai của thị trưởng Hoàng… Đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà hôm nay có thể nhìn thấy ông ta.”
“Đi, đi xem, chắc chắn là có người nào tìm đường chết, chọc tới Hoàng Đại tiên sinh!”
Sau khi nhóm người qua đường thấy Hoàng Văn Đào, cũng muốn châu đầu ghé tai xem, không còn cách nào khác, Hoàng Văn Đào ở Trung Hải, thậm chí là toàn bộ tỉnh Đông Hải, có thanh danh rất lớn.
Hoàng Văn Đào là nhà giàu, Hoàng Văn Lãng là thị trưởng, anh em hai người đều làm người thường ngưỡng mộ và khát vọng trở thành đại nhân vật.
Sau khi Long Tông Toàn nhìn thấy Hoàng Văn Đào thì cười ha hả đón tiếp, nói: “Hoàng Đại tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Long tổng, từ lần tạm biệt ở đế đô đến nay đã nhiều năm.” Hoàng Văn Đào nắm tay Long Tông Toàn, lúc này mới phát hiện mặt của đối phương hơi không ra gì.
Hoàng Văn Đào biết này là bị đánh, trong lòng ông ta cũng không khỏi buồn cười ——
Nhân vật ngang tàng như Long Tông Toàn, vậy mà lại bị người ta đánh thành như vậy ở Trung Hải, lại còn chủ động gọi điện nhờ mình tới giúp.
Long Tông Toàn nói: “Hoàng Đại tiên sinh, người này……”
Hoàng Văn Đào khí phách mà lắc lắc bàn tay, nhàn nhạt nói: “Không cần nói người này áp bức như thế nào, dù sao thì ở Trung Hải, hắn không thể so được với ta.”
Lời này vừa ra, đoàn người qua đường reo hò một trận.
“Thấy không, đây chính là nhân vật lớn, dù là nói chuyện cũng không giống người bình thường.”
“Chỉ có như vậy mới khí phách, mới có thể trở thành ngôi sao mà dân chúng phải nhìn lên, Trung Hải này trừ Hoàng Đại tiên sinh ra thì ai dám nói như vậy chứ?”
“Tôi mặc kệ anh hung dữ hay không, dù sao thì cũng không bằng tôi! Câu này giống với câu con trai nhà giàu số một lúc trước nói lắm, tôi kết bạn không bao giờ xem có tiền hay không, dù sao tôi cũng không có tiền.”
Cũng đúng, bối cảnh của Hoàng Văn Đào hoàn toàn có tư cách nói câu đó, thậm chí khiến người ta không thể phản bác.
Long Tông Toàn nghe những lời này của Hoàng Văn Đào, cười ha ha, nói: “Quả nhiên là Hoàng Đại tiên sinh trước giờ vẫn khí phách, tốt, vậy thì hôm nay, nhờ Hoàng Đại tiên sinh phí tâm lo lắng, giúp tôi trút giận đi.”
“Không thành vấn đề!” Hoàng Văn Đào nói.
Long Tông Toàn đi thẳng đến sau lưng Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Không phải mới nãy cậu rất ngạo mạn sao? Sao bây giờ không nói nữa đi?”
“Tiếp đi, nhảy tiếp đi, giả bộ nữa đi.”
“Ở trước mặt Hoàng Đại tiên sinh, cậu giả bộ thử cho tôi xem.”
Hoàng Văn Đào không khỏi nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy này bóng dáng này hơi quen mắt, trong lúc nhất thời lại không có thể nhớ ra là ai.
“Người trẻ tuổi, tôi cũng không muốn ỷ thế hiếp người, cho cậu một cơ hội.”
“Tôi mặc kệ giữa hai người có ân oán gì, nhưng cậu đánh Long tổng là không đúng.”
“Lập tức quỳ xuống rồi cầu xin Long tổng tha thứ, còn ông ta muốn xử lý cậu như thế nào, đó chính là chuyện của ông ta…”
“Đương nhiên, nếu cậu không muốn, một hai phải khiến cho tôi tự mình ra tay, thì kết cục của cậu rất khó nhìn.”
Gương mặt Tô Chính Dương nghiêm nghị chính trực càng làm cho Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt anh ta giống như là một tên tội phạm đã phạm phải tội ác tày trời.
Tề Đẳng Nhàn nghe Tô Chính Dương nói xong thì sững người sau đó hỏi ngược lại anh ta, ngoài cười nhưng trong thì không: “Thanh tra Tô lợi hại như vậy khi xử án chắc không cần suy xét đến chứng cứ mà chỉ nghe lời nói của một bên là đủ rồi?”
Tô Chính Dương cười khẩy, bàn tay to lớn vung lên lạnh lùng phán xét đối phương: “Anh là cái thá gì mà ở đây dạy tôi phải kết án như nào? Tôi nói anh có tội, vậy thì anh nhất định có tội!”
“Cho dù anh có thực sự vô tội nhưng đứng trước mặt tôi thì anh vẫn là người có tội!”
“Nếu như anh có gan dám phản kháng chất vấn quyết định của tôi thì điều đó càng khiến cho tội của anh nặng hơn mà thôi!"
Kiều Quốc Đào nghe Tô Chính Dương nói mà tức giận đến mức toàn thân run rẩy, sao lại có thể ức hiếp người quá đáng như vậy chứ? Mới bắt đầu thôi mà đã không phân rõ phải trái đúng sai cũng nhất quyết không chịu nghe người khác giải thích, anh ta chỉ dựa vào lời nói bịa đặt của Long Tông Toàn đã ngay lập tức định tội Tề Đằng Nhàn!
“Có người lần trước cũng nói những lời y hệt anh, hình như là cục trưởng Triệu Thiên Lộc chỗ anh!" Tề Đẳng Nhàn giọng lãnh đạm thản nhiên mà nói.
“Ồ? Phải không?” Tô Chính Dương không khỏi tức cười, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì dĩ nhiên là ngài ấy đã cải tà quy chính, quyết định làm một cục trưởng chính trực công bằng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tô Chính Dương, Long Tông Toàn, Văn Phong và còn cả hai tên cấp dưới Tô Chính Dương dẫn theo lúc này đều nhịn không được mà cười phá lên, bọn họ đều thấy chuyện này thật đúng là trò cười lớn nhất thế gian!
Cái thứ phế vật Tề Đẳng Nhàn này mà có năng lực khiến Triệu Thiên Lộc khuất phục? Có bị đánh chết bọn họ cũng không tin!
Long Tông Toàn vẫy tay nói: “Thanh tra Tô, ngài không cần nói nhiều với thứ phế vật này, mau nhanh chóng bắt hắn ta lại và áp giải đối tượng tới sở cảnh sát để xử lý.”
“Những việc còn lại ngài không cần phải quản nữa, tôi sẽ tự mình giải quyết công bằng với Kiều gia.”
“Nếu công việc giải quyết ổn thỏa đến lúc đó tôi không thể không nói tốt cho ngài vài câu được."
Tô Chính Dương nghe Long Tông Toàn nói xong cảm thấy vô cùng hài lòng và bật cười đắc ý nói: “Tốt thôi tốt thôi, Long tổng cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ khiến tên này phải nhận tội!”
Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm mà nhìn Tô Chính Dương nói: “Tôi đã cho anh một cơ hội để phá án công bằng, nếu như anh vẫn cứ khăng khăng muốn làm theo ý mình thì tôi cũng không ngại cho các người học hỏi xem cục trưởng Triệu đã bị giáo huấn như thế nào để trở nên công bằng và chính trực!”
“Ha ha ha, đồ phế vật này giờ vẫn còn giả vờ giả vịt, nếu như hắn ta quen biết với nhân vật tầm cỡ cục trưởng Triệu thì sao chúng ta có thể không biết?”
“Đúng vậy nếu hắn ta quen cục trưởng Triệu, chúng ta lại không biết được sao?”
“Có nhiều loại người ở bên ngoài loan tin bản thân có quen biết với cục trưởng Triệu, chúng ta không cần để ý tới chúng.”
Nhóm tay sai của Tô Chính Dương đều cười ha ha lên, họ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ là cáo mượn oai hùm, cho dù hắn có quen biết với cục trưởng Triệu nhưng cục trưởng Triệu có biết hắn hay không lại là một vấn đề khác.
Trên mặt Tô Chính Dương lộ ra nụ cười trào phúng nói: “Nếu anh có thể gọi cục trưởng Triệu đến đây thì tôi sẽ trực tiếp gọi điện mời ngài chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang tới đây!”
“Anh muốn gặp Dương Lệnh Quang cũng không phải là không thể, tôi có thể thỏa mãn cái ý nghĩ nóng lòng muốn chết này của anh.” Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nói.
Long Tông Toàn cười phụt bắn cả nước bọt.
Tô Chính Dương cũng ngây người, sau đó ôm bụng cười phá lên.
“Mới nãy còn làm như quen biết cục trưởng Triệu, giờ lại như quen biết với chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang, ha ha ha ha...”
“Thanh tra Tô, ngài mà tiếp tục nói chuyện với hắn không chừng hắn cũng có thể thổi phồng cả bầu trời!”
“Tôi nhìn cái người này quả thực có triệu chứng bệnh não tàn, cho hắn một cái cột là hắn có thể lập tức bò lên trên ngay được.”
Hiển nhiên, lời Tề Đẳng Nhàn nói không có người nào nguyện ý tin tưởng, ai cũng cảm thấy hắn đang khoác lác.
Tề Đẳng Nhàn lấy di động ra gọi đến số của Triệu Thiên Lộc thản nhiên nói: “Cục trưởng Triệu, ngài có biết Tô Chính Dương không?”
“Tô Chính Dương? Đó là thanh tra dưới quyền của tôi, Tề tổng hỏi chuyện này là để làm gì?” Triệu Thiên Lộc khẩn trương hỏi.
Ông ta nhận được điện thoại của Tề Đẳng Nhàn thì sợ chết khiếp, ông ta sợ Tề Đẳng Nhàn tìm ông ta tính sổ, suy cho cùng lần trước lúc niêm phong Tư Bản Thiên Lại ông ta cũng nhảy ra ngoài.
Triệu Thiên Lộc bây giờ đã ý thức được Tề Đẳng Nhàn là người mình tuyệt đối không thể trêu chọc, vị này không chỉ đơn giản là có quan hệ tốt với thị trưởng Hoàng Văn Lãng mà ngay cả chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang cũng nể mặt hắn.
Bên này Tô Chính Dương cười lạnh nói: “Anh diễn trò cũng giống thật lắm!"
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nói: “Thanh ta Tô làm việc lại không nói đạo lý như thế, người khác tùy tiện vu khống tôi hai câu hắn ta đã trực tiếp cầm chậu phân đổ lên đầu tôi rồi! Tác phong làm việc này có thể so với cục trưởng Triệu trước đó, cũng đều rất liều mạng!”
Triệu Thiên Lộc bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho phát sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Bối cảnh Tề Đẳng Nhàn không thể đơn giản chỉ là có quan hệ tốt với thị trưởng, chủ tịch tỉnh, hắn còn biết rất rõ ràng sự kiện bắn pháo gần đây có phát sinh một vụ giết người ở khu vực thung lũng.
Người có thể khiến sư đoàn 81 xuất binh điều động đại đội tăng thiết giáp san bằng hơn 200 chiếc xe tải hạng nặng, liệu có thể đơn giản như vậy?
“Khụ khụ... Tề tổng, phiền ngài chuyển điện thoại cho anh ta, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ tên tiểu tử này!” Triệu Thiên Lộc vội vàng nói.
Tề Đẳng Nhàn giơ đi dộng của mình lên đối mặt với Tô Chính Dương nói: “Cục trưởng Triệu chỗ các người muốn anh nghe điện thoại.”
Tô Chính Dương không nói hai lời mà cầm lấy di động, anh ta không chờ Triệu Thiên Lộc mở miệng trước lập tức nói: “Tôi mặc kệ ông là ai nhưng ông lại dám giả mạo cục trưởng Triệu, ông đang tìm đường chết!”
“Tôi cho ông một cơ hội, trong vòng hai mươi phút tự đến bệnh viện số một thành phố Trung Hải tìm tôi tự thú."
“Nếu không tôi sẽ bắt ông ngồi tù!”
“Đồ ngu!”
Sau khi nói xong những lời này, Tô Chính Dương cũng không cho Triệu Thiên Lộc cơ hội đáp lời, bang một tiếng trực tiếp cụp điện thoại cái rụp.
Đám thủ hạ của Tô Chính Dương không khỏi cười lớn lên.
“Thanh tra Tô làm rất đúng, đối phó với loại không biết xấu hổ này nên dùng phương thức xử lý quyết đoán như vậy!”
“Đúng vậy, loại người này làm sao có thể quen cục trưởng Triệu Thiên Lộc được? Quả thực là một trò đùa đẳng cấp thế giới!"
“Người ta lúc thì quen cục trưởng Triệu lúc thì chủ tịch Dương, có quan hệ với toàn ông lớn, ha ha ha...”
Lúc này những người có mặt ở đó chế nhạo Tề Đẳng Nhàn một phen, còn không quên nịnh nọt Tô Chính Dương, tán dương anh ta làm quá đúng.
Long Tông Toàn cũng cười ha hả mà nói: “Xem ra thanh tra Tô đã gặp qua nhiều loại phế vật, thậm chí cũng không muốn cho hắn ta cơ hội để giả vờ giở trò."
Tô Chính Dương thản nhiên nói: “Đối phó loại người này thì không cần dong dài với hắn ta!”
Nói xong lời này, Tô Chính Dương rút chiếc còng tay dắt ở sau hông ra quơ quơ về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Anh muốn tự xử hay để tôi làm cho anh? Anh chọn đi.” Tô Chính Dương cười lạnh hỏi.
Long Tông Toàn đắc ý nói: “Tên họ Tề kia, không phải cậu diễn trò rất tốt sao?”
“Không phải ngươi thách tôi gọi điện cho tất cả quân đến cứu viện đến hay sao?”
“Sao tôi mới chỉ kêu người đầu tiên tới mà cậu đã không chịu được rồi?”
"Không chịu được nữa thì nhanh quỳ xuống, gọi tôi một tiếng ông nội sau đó thành thật mang Kiều Thu Mộng đưa đến phòng của tôi, tôi còn có thể cân nhắc buông tha cho cậu."
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng chìa hai tay ra với Tô Chính Dương nói: “Anh tới đây kiểm tra thử xem!”
Tô Chính Dương cười khinh thường, hắn còn dám không cho khám người ư?
Anh ta bước lên phía trước, cầm còng tay còng xuống cổ tay Tề Đẳng Nhàn!
Chương 302 Tượng đài ném lớn
Gương mặt của mọi người tràn đầy sự hài hước, họ cảm thấy một người như Tề Đẳng Nhàn mà lại dám khiêu khích Tô Chính Dương, đơn thuần chính là muốn đốt lồng đèn vào nhà xí — tìm chết!
Tô Chính Dương mang còng tay, thẳng lưng đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, anh ta đi tới còng tay Tô Đẳng Nhàn lại, chiếc còng tay được nới lỏng ra và chuẩn bị đóng chặt lại.
Bỗng nhiên tay Tề Đẳng Nhàn run lên, hắn chủ động nghênh đón, giây tiếp theo còng tay “bang” một tiếng lập tức siết chặt tay phải của hắn, rồi sau đó hắn nhấc tay trái bắt lấy còng tay bên kia, một tiếng răng rắc vang lên, còng tay đã siết chặt tay trái của Tô Chính Dương.
Hai người cứ như vậy mà đứng tại chỗ đánh tới đánh lui.
Nhìn thấy một màn như vậy khiến cho Long Tông Toàn không khỏi sửng sốt, ông ta chỉ cảm thấy tên Tề Đẳng Nhàn này quả thực là gan to bằng trời, hắn cư nhiên lại dám làm ra loại chuyện phá hoại này!
Nhóm thuộc hạ của Tô Chính Dương cũng trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một phạm nhân dám làm ra hành động như vậy.
Tô Chính Dương càng kinh sợ hơn, anh ta không nghĩ rằng thân thủ của Tề Đẳng Nhàn lại nhanh nhẹn như vậy, thậm chí còn còng tay anh ta lại.
Nhưng mà hành động như vậy khiến cho anh ta cảm thấy rất ngu xuẩn, đây chẳng phải là đang khiêu khích quyền uy của anh ta sao!
"Mày muốn tìm chết sao?!" Tô Chính Dương híp hai mắt mình lại, trong mắt anh ta hiện lên sát khí.
Anh ta là thanh tra nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, đã có không biết bao nhiêu người ngầm bị anh ta chỉnh chết.
Tề Đẳng Nhàn làm như vậy đã khiến cho anh ta cảm thấy phẫn nộ cực kỳ, thậm chí anh ta còn có ý nghĩ diệt trừ Tề Đẳng Nhàn.
"Không, tôi là đang chuẩn bị dạy dỗ anh, để cho anh biết không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt!" Tề Đẳng Nhàn cũng híp mắt lại, chẳng qua hắn chỉ híp mắt trái mà thôi.
Nếu để các phạm nhân trong ngục giam U Đô nhìn thấy biểu cảm này của Tề Đẳng Nhàn, chỉ sợ là hắn không cần phải nói gì cũng đã doạ bọn họ đến tè ra quần, chạy trốn bán sống bán chết.
Tô Chính Dương nghe xong sửng sốt, sau đó cười phá lên, anh ta hỏi: "Phải không?"
Thuộc hạ của anh ta đi lên ngay lập tức, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở khoá cởi bỏ còng tay.
Tô Chính Dương lại vẫy vẫy tay, nói "Không cần, để tao đến dạy dỗ cái tên phế vật không biết sống chết là gì này!"
Sau khi nói xong lời này, bỗng nhiên Tô Chính Dương nhấc chân, đá chân lên hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn, đây rõ ràng là một đòn chí mạng!
Kiều Quốc Đào chỉ đứng ở một bên xem thôi mà sắc mặt ông cũng trắng bệch, ông cảm thấy Tề Đẳng Nhàn hơi lỗ mãng, đàn ông phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nếu cứ cứng rắn như vậy trước một nhân vật cường quyền thì quả thật là không lý trí.
Tô Chính Dương vừa mới nâng chân lên thì Tề Đẳng Nhàn cũng đã đưa chân về phía trước chặn chân Tô Chính Dương ở giữa không trung, giẫm mạnh xuống, hắn dùng một chiêu duy nhất là "Cản môn chém" để giẫm chân Tô Chính Dương xuống dưới.
"Hử? Có bản lĩnh!" Tô Chính Dương hừ lạnh một tiếng, nâng tay phải của mình lên hung hăng đánh tới, ý đồ của anh ta là thông qua việc lôi kéo phá hư Tề Đẳng Nhàn để cân bằng lại cơ thể.
Tô Chính Dương ở trong sở cảnh sát thành phố Trung Hải cũng coi như là có chút tài năng, nếu không anh ta cũng không thể thăng chức nhanh như vậy, càng không thể được xem là người nối nghiệp tiếp theo của Cảnh tổng!
Tô Chính Dương là quán quân liên tiếp mấy lần trong giới đấu võ ở thành phố Trung Hải, sức chiến đấu vô cùng mạnh. Tuy Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm anh ta kinh ngạc một chút nhưng anh ta cho rằng cái này chẳng qua là do anh ta sơ ý không kịp tránh đi mà thôi, hơn nữa đối phương lại là người không có võ đức nên anh ta mới bị đánh lén.
Nhưng mà được một lúc sau thì Tô Chính Dương đã ý thức được mình sai rồi, hơn nữa còn sai quá nhiều.
Anh ta kéo cái còng tay ra, kéo đến mức hai cổ tay phát đau nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không có chút sứt mẻ gì, thậm chí cánh tay của hắn lại không có chút lay động nào.
"Đến lượt tôi rồi đúng không?" Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng lộ ra một nụ cười âm trầm.
Tô Chính Dương vừa định nói chuyện thì anh ta thấy tay của Tề Đẳng Nhàn giơ lên!
Anh ta không nói hai lời ngay lập tức giơ tay ôm đầu, chặn cái tát này.
Nhưng mà, lực của cái tát này nện vào trên cánh tay anh ta khiến cho anh ta cảm giác dường như mình đang bị một chiếc ô tô nhỏ đụng phải, cánh tay như muốn đứt ra, xương cốt chỗ bị đụng truyền đến một trận đau nhức!
Tô Chính Dương ngay lập tức nhận ra rằng đối phương là một gia hoả thuộc về loại người có thần lực kinh người, cách tốt nhất để đối phó với loại người này chính là kéo dài khoảng cách lẫn nhau rồi tìm cơ hội tiến hành giao chiến.
Nhưng tay anh ta hiện tại đang bị còng cùng một chỗ với tay của Tề Đẳng Nhàn, anh ta còn có nơi nào để tránh thoát và còn có cơ hội nào để kéo dài khoảng cách sao?
Thân thể Tô Chính Dương lảo đảo một chút thì đã thấy Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, hắn mượn còng tay ở giữa làm vật kết nối, dùng sức kéo thân thể Tô Chính Dương trở về.
Sau đó hắn giơ bàn tay lên, lại dùng cái miệng rộng tiếp đón hắn một lần nữa!
Nhóm thuộc hạ Tô Chính Dương thấy một màn như vậy đều không khỏi cười nhạo một cách sôi nổi.
"Tên này vừa nhìn đã biết ngay là không có bản lĩnh gì rồi, hắn chỉ biết dùng tay đánh người, mẹ nó chứ so với mụ đàn bà đanh đá có khác gì nhau không, hắn có thể xứng làm đối thủ của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, xem ra hắn không có trải qua huấn luyện có hệ thống rồi! Thanh tra Tô hiện tại chỉ đang đùa giỡn hắn thôi, nếu không chỉ trong một giây là đã có thể đánh chết hắn."
"Còn phải nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nam nhân đánh nhau bằng tát đấy, rất kỳ quái, cái loại ngu vờ cờ lờ này lại còn thích giả bộ, cũng rất thú vị đó."
Tô Chính Dương thấy mấy tên thuộc hạ đang châu đầu ghé tai cười đùa với nhau, những lời này của bọn họ đã khiến cho toàn bộ đám người bên phía Long Tông Toàn cũng cười phá lên.
Lúc này trong lòng Tô Chính Dương thầm kêu khổ, "Tụi mày thì hiểu cái JJ ấy, đây đường đường chính chính là Bát Quái Chưởng, lão tử gặp được cao thủ chân chính rồi…"
Anh ta hít sâu một hơi, cử động cơ bắp trên cánh tay, tiếp tục nghênh đón cú tát thứ hai của Tề Đẳng Nhàn!
Nhưng mà ở cú tát thứ hai của Tề Đẳng Nhàn này đã làm cho anh ta cảm giác được lực tát càng lúc càng mạnh hơn.
Một cái tát giáng xuống, không chỉ ở sâu đau đớn trong xương cốt mà ngay cả các cơ bắp dường như cũng bị xé rách đến đau nhức.
"Đây có phải là Bát Quái Chưởng ở giữa tượng đài không? Công phu của phế vật này sao có thể lợi hại như thế được!" Tô Chính Dương vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy cái tát thứ ba tiếp tục giáng xuống.
Anh ta chỉ có thể tiếp tục cố hết sức gồng cơ bắp của mình lên để chủ động nghênh đón cú tát thứ ba này, hắn vừa nói vừa trút cơn tức này ra, phỏng chừng tất cả mọi người ở đây sẽ bị đánh chết tại chỗ.
"Ha ha, chúng ta làm thanh tra lâu thế này, phỏng chừng là lâu lắm rồi mới không gặp được loại người ngu xuẩn như vậy, chuẩn bị cho thật tốt để chơi hắn đi."
"Đúng vậy, đại nam nhân đánh nhau không phải đều dùng nắm đấm sao? Gia hoả này lại dùng bàn tay tát người ta, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm gì rồi."
"Tôi cá là chiêu tiếp theo hắn sẽ bị thanh tra Tô đánh ngã xuống đất ngay, sau đó lại cầu xin thanh tra Tô buông tha cho hắn."
Nhóm thuộc hạ của Tô Chính Dương hi hi ha ha, lúc này bọn họ đều cảm thấy Tô Chính Dương đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với Tề Đẳng Nhàn, giết chết đối phương chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chẳng qua một màn kế tiếp đã làm cho tiếng cười của bọn họ bỗng nhiên im bặt —
Bọn họ chỉ thấy cái tát của Tề Đẳng Nhàn hung hăng nện xuống cánh tay Tô Chính Dương. Chỉ một lúc sau, cánh tay Tô Cảnh Dương đã hoàn toàn biến dạng, cánh tay trực tiếp áp vào mặt anh ta, khuôn mặt cũng bị cổ lực lượng này đè ép đến biến dạng…
Sau đó anh ta phun một ngụm máu từ trong miệng ra, cả người ngã xuống một bên nhưng vì còn có còng tay giới hạn nên ngã nghiêng một góc cũng không thể ngã xuống đất, vì thế mà hai đầu gối mềm nhũn, 'bụp' một tiếng đã quỳ ngay xuống mặt đất.
"Thích chơi trò quyền thế áp người với lão tử?"
"Anh có biết không, đến Dương Lệnh Quang muốn áp bức tôi như vậy, tôi cũng có thể đánh ông ta một trận!"
"Anh chỉ là một thanh tra, thì tính là cái thứ gì?"
Tề Đẳng Nhàn từ trên cao nhìn xuống Tô Chính Dương đang quỳ rạp dưới đất, lạnh nhạt hỏi.
Tô Chính Dương hồng hộc thở hổn hển, trong lúc nhất thời đau đến mức một câu đều không thể nói ra, anh ta khẳng định chắc chắn rằng xương cốt của cánh tay mình đã bị đánh gãy!
Chương 303 Phải vả mặt
"Mày dám đả thương tao, tội của mày sẽ càng nặng thêm! Hiện tại mày có thêm một tội nữa, đó là hành hung thanh tra viên!"
Tô Chính Dương hồi phục lại tinh thần, anh ta nói năng lớn tiếng nhưng bị Tề Đẳng Nhàn tát hai cái đã khiến người anh ta như nhũn ra, không có chút sức lực nào thậm chí đứng dậy còn không nổi.
Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn nhếch lên cười lạnh một tiếng, hắn vung tay đánh ngay vào mặt Tô Chính Dương!
Lần này Tô Chính Dương không có cách nào để né tránh hay là ngăn cản gì cả, anh ta bị đánh thẳng vào mặt. Một tiếng vang giòn tan, đầu anh ta bị lệch về một phía, máu tươi và răng từ trong miệng phun ra.
Cái gì mà đánh người không đánh mặt?
Nhị đương gia của nhà tù U Đô không có khái niệm gì về quy củ cả, không chỉ muốn đánh mà còn phải đánh thật mạnh, thậm chí là phải treo lên đánh thật mạnh!
Một cái tát này của Tề Đẳng Nhàn thiếu chút nữa đã đánh Tô Chính Dương ngất đi.
Long Tông Toàn xem đến ngây người, người này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch đấy nhưng sao lại bạo lực như vậy chứ, ngay cả người có lai lịch như Tô Cảnh Dương mà cũng dám đánh?
Thư ký của ông ta xem đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, ông ta không tự chủ được nhớ đến cảnh Tề Đẳng Nhàn túm cổ đánh mình!
"Chú Kiều, chú đừng quan tâm cháu, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn." Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Quốc Đào đang muốn nói lại thôi, hắn thản nhiên nói.
Kiều Quốc Đào thoáng ngây người, sau đó khẽ gật đầu, không nói gì.
Ngay cả lúc này Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể có một khí chất khí định thần nhàn, điều này khiến trong lòng ông không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, như thể đứng trước mặt ông là một vị thần có thể kiểm soát sự sống và cái chết.
"Con mẹ nó tụi mày còn thất thần làm gì, còn không mau bắt người lại?!" Tô Chính Dương hét lớn.
Các thanh tra viên lập tức nhấc họng súng lên, nhắm vào Tề Đẳng Nhàn, phẫn nộ quát: "Quỳ xuống ngay, ngoan ngoãn chịu trói nếu không tôi sẽ đánh chết anh!"
Tề Đẳng Nhàn nhìn gã ta khinh miệt nói: "Súng?"
Nói xong lời này, bỗng nhiên hắn duỗi tay, dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng hắn đã kéo Tô Chính Dương từ dưới đất lên, kéo anh ta chắn ngay trước mặt mình.
"Tới, bắn một phát súng cho tôi xem?" Tề Đẳng Nhàn ung dung thong thả nói, nét mặt nghiền ngẫm.
Thuộc hạ Tô Chính Dương sợ ném chuột vỡ bình, muốn nhắm vào Tề Đẳng Nhàn nhưng lại phát hiện cả người Tề Đẳng Nhàn đã trốn sau lưng Tô Chính Dương. Tất nhiên một khi đã nổ súng sẽ đả thương Tô Chính Dương!
Tô Chính Dương hung hăng nháy mắt với tên thuộc hạ, tên này lập tức hiểu ý anh ta.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đừng nhúc nhích, đứng cho thành thật vào, đừng nghĩ đến chuyện giở trò."
"Nếu không, một giây sau anh ta sẽ chết trong tay tôi."
"Không tin thì các người có thể thử xem!
Trong lúc nói chuyện, tay của Tề Đẳng Nhàn đã mò lên động mạch chủ trên cổ Tô Chính Dương.
Đồng thời, móng tay của hắn bật ra, như thể hắn có thể giấu chúng vào lòng bàn tay như một con mèo.
Móng tay sắc bén trắng nõn, giống như một con dao thép đánh vào động mạch cổ đang phập phồng kịch liệt của Tô Chính Dương, phảng phất chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắt đứt mạch máu của hắn.
Nhóm thanh tra thuộc hạ của Tô Chính Dương lập tức không dám động đậy, bọn họ sợ hành động điên rồ này của Tề Đẳng Nhàn, nói không chừng hắn thật sự có giết người để phát tiết.
"Không cần phải nghe lời hắn, chẳng qua hắn chỉ cố ý hù doạ mọi người thôi, hắn sẽ không dám làm như vậy!"
"Các cậu mau vào phòng bệnh bắt Kiều Thu Mộng đến đây, sau đó dùng cô ta uy hiếp tên này.”
"Kiều Thu Mộng là vợ của hắn, hắn không thể không để bụng."
Lúc này Long Tông Toàn lớn tiếng nói lên, ông ta xui khiến nhóm thanh tra viên ra tay với Kiều Thu Mộng.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Long Tông Toàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Long tổng, ông yên tâm, cứ từ từ rồi một lát nữa sẽ tới lượt ông sau."
Tô Chính Dương cảm nhận được sát khí đang nổi lên trên người Tề Đẳng Nhàn, anh ta không khỏi run rẩy liên tục. Anh ta biết, tên nhãi này thật sự dám giết người, mà không phải hù doạ! Thậm chí loại người có khí chất này khẳng định là đã giết người, không chỉ giết một người mà còn…
Lúc này rốt cuộc là mình đã đá trúng miếng sắt nào rồi đây?
"Thanh tra Tô, vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội vậy mà anh lại không quý trọng, bây giờ mất sạch mặt mũi, có thể trách ai được đây?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Mày…. Hiện tại mày quay đầu vẫn còn kịp, tao sẽ không truy cứu tội tập kích thanh tra của mày!" Tô Chính Dương lớn tiếng cảnh cáo.
Người có lý sẽ không nói chuyện lớn tiếng, vậy mà anh ta lại nói lớn tiếng như vậy, có thể thấy được trong lòng anh ta đã sinh ra sợ hãi đối với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy một người vội vàng chạy về phía cuối hành lang.
"Là cục trưởng Triệu đến đây! Chắc chắn là do động tĩnh ở đây quá lớn nên đã kinh động đến cục trưởng Triệu!'
"Không nghĩ rằng cục trưởng Triệu lại tới, thật tốt quá, tôi không tin người này dám cứng đối cứng với cục trưởng Triệu!"
"Còn giả vờ quen biết cục trưởng Triệu, bây giờ cục trưởng Triệu thật sự xuất hiện rồi đấy, tôi xem hắn có thể giải quyết việc này như thế nào!"
Mấy tên thanh tra viên nhìn nhau, bọn họ thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Lúc này bọn họ bỏ súng xuống. Triệu Thiên Lộc tới, bây giờ bọn họ đã có chỗ dựa, chỉ cần nghe theo lời của Triệu Thiên Lộc thì mọi chuyện sẽ ổn.
Tề Đẳng Nhàn cũng tiện tay buông lỏng yết hầu Tô Chính Dương ra, sau đó đá một cú vào chân anh ta.
"Thình thịch!"
Tô Chính Dương thống khổ rên rỉ một tiếng, hai gối quỳ ngay xuống mặt đất, đầu gối đâm vào mặt đất kêu bang bang làm anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Chó chết, hắn còn dám đánh người trước mặt cục trưởng Triệu, lúc này cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được hắn!"
"Chết cũng không đủ, hôm nay tôi sẽ mở to mắt nhìn hắn chết như thế nào!"
Long Tông Toàn ở một bên không khỏi cười lạnh, Tề Đẳng Nhàn đã đánh tên thuộc hạ là thanh tra này của Triệu Thiên Lộc, cái này chẳng khác gì đánh thẳng vào mặt ông ta.
Có lẽ chuyện ngày hôm nay đại khái sẽ kết thúc tại đây.
"Cục trưởng Triệu đã tới, không nghĩ đến chuyện này lại kinh động đến ngài!"
"Đúng vậy, người này thật là vô pháp vô thiên, hắn cư nhiên dám đánh lén thanh tra Tô của chúng ta, lại còn đánh thanh tra Tô trọng thương!"
"Cục trưởng Triệu, người này không chỉ đánh lén thanh tra Tô mà còn dùng tính mạng của thanh tra Tô để uy hiếp chúng ta. Tuyệt đối không thể buông tha cho tên côn đồ như vậy!"
Lúc sau, mấy tên thanh tra viên nhìn thấy Triệu Thiên Lộc đến thì đi lên vây quanh người ông ta ngay, bọn họ cứ mồm năm miệng mười mà nói.
"Cút ngay!" Triệu Thiên Lộc không khỏi gầm lên giận dữ.
Mọi người thấy Triệu Thiên Lộc tức giận như vậy đều không khỏi cười lạnh trong lòng, cục trưởng Triệu tức giận như vậy, cái tên Tề Đẳng Nhàn này chết chắc rồi!
Tô Chính Dương cũng cười dữ tợn một tiếng, nói: "Không phải mày quen biết cục trưởng Triệu sao? Bây giờ cục trưởng Triệu đã tới, tao xem mày giải quyết việc này như thế nào!"
Tề Đẳng Nhàn không biểu tình gì, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút buồn cười.
"Mày đánh tao thảm như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Chờ tao mang mày về sở, chúng ta sẽ từ từ chơi!" Tô Chính Dương thấp giọng cười lạnh nói.
Lúc này, Triệu Thiên Lộc chạy tới trước mặt Tô Chính Dương.
Tô Chính Dương ngẩng đầu lên nói: "Cục trưởng Triệu, thuộc hạ làm việc gặp phải bất lợi, tôi chỉ đến đây để bắt kẻ xấu nhưng không ngờ lại bị kẻ xấu đánh lén đến mức trọng thương, quả thật rất xấu hổ!"
"Mong cục trưởng Triệu làm chủ cho thuộc hạ, hạ lệnh triệu tập nhân thủ ngay để bắt kẻ xấu này lại!"
"Chúng tôi là thanh tra viên, sẽ không bao giờ đội trời chung với kẻ xấu như vậy, cũng tuyệt đối không chấp nhận mọi thoả hiệp nào!"
Triệu Thiên Lộc nghe Tô Chính Dương nói những lời này, ông ta thở hổn hển, đôi mắt đều đã đỏ lên.
Mọi người nhìn thấy Triệu Thiên Lộc phẫn nỗ tột đỉnh nên không khỏi sinh ra chút sợ hãi.
"Mọi người đã từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của cục trưởng Triệu lần nào chưa? Dù sao tôi cũng chưa từng thấy qua, bây giờ nhìn thấy có hơi hãi hồn khiếp vía! Người này, xong rồi…"
Một thanh tra viên thấp giọng nói, đưa ra phán đoán cuối cùng.
Chương 304 Bao che
Tề Đẳng Nhàn nghe Tô Chính Dương nói những lời chính trực và lẫm liệt thì không nhịn được cười.
"Không hổ là những thủ hạ đắc lực do cục trưởng Triệu bồi dưỡng ra, cách nói chuyện cũng đồng nhất như vậy, thật sự làm người ta khâm phục nha!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.
"Mày điên à, thấy cục trưởng của thành phố Trung Hải còn dám giễu cợt?" Tô Chính Dương nhíu mày quát một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn cười, nói: "A? Tôi đây nên nói chuyện thế nào với ông ta nhỉ, quỳ xuống nói sao? Anh hỏi ông ta có dám nhận hay không!"
Tô Chính Dương vừa muốn nói chuyện thì Triệu Thiên Lộc đã nổi trận lôi đình quát: "Tô Chính Dương, cậu im miệng cho tôi!"
Tô Chính Dương bị cấp trên quát mắng như vậy không khỏi sửng sốt, một lúc sau cũng không thể nói được gì nữa, sắc mặt anh ta đỏ cả lên.
Long Tông Toàn nói, "Cục trưởng Triệu, người này đả thương thư ký của tôi, lại còn lừa tôi một trăm triệu, quả thật là tội ác tày trời!"
"Thanh tra Tô là do tôi mời đến, anh ta làm việc công tư phân minh, tôi không biết cục trưởng Triệu quát anh ta là có ý tứ gì?"
"Không phải hiện tại chúng ta nên trừng trị kẻ ác sao?!"
Triệu Thiên Lộc hung tợn trừng mắt với Long Tông Toàn, nói: "Tôi là cục trưởng của thành phố Trung Hải, cách làm việc như thế nào cũng đến lượt ông quản chắc? Ông là cục trưởng sao?"
Long Tông Toàn bị những lời này của Triệu Thiên Lộc nói đến đỏ mặt tía tai, ông ta tức giận thở hồng hộc, trong lúc nhất không biết nên phản bác thế nào.
"Tô Chính Dương, tôi hỏi cậu, là ai cho cậu cái lá gan đi còng tay Tề tiên sinh?!" Triệu Thiên Lộc tức giận chất vấn.
Tô Chính Dương sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cục trưởng Triệu, tôi… là tự tôi còng tay hắn, nhưng mà là hắn chủ động còng tay tôi với hắn lại một chỗ, ngài xem tình cảnh hiện tại của tôi…"
Triệu Thiên Lộc đen mặt nói: "Cậu dám bất kính với Tề tiên sinh, hơn nữa làm việc còn bất công. Cậu viết một bảng kiểm điểm rồi ngày mai gửi đến văn phòng cho tôi, việc kế tiếp xử lý như thế nào thì phải xem thái độ nhận lỗi của cậu!"
Tô Chính Dương và các thuộc hạ của anh ta bị mắng đến ngốc luôn, Triệu Thiên Lộc vậy mà lại đứng về phía Tề Đẳng Nhàn?
"Còn có, vừa rồi cậu dám cúp điện thoại tôi? Còn muốn tôi tới đây nộp mạng sao?
"Tôi thấy cậu không cần làm thanh tra nữa đâu, cứ thay thế tôi lên làm cục trưởng đi!"
"Cậu thật đúng là rất uy phong, rất sát phạt!"
Tô Chính Dương nhìn ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm kia của Triệu Thiên Lộc, trong lòng anh ta bỗng sinh ra một luồng khí lạnh, lông tơ đều dựng đứng cả lên —
Vừa rồi Tề Đẳng Nhàn đúng thật là đã gọi cho Triệu Thiên Lộc, hơn nữa Triệu Thiên Lộc còn vô cùng kính sợ hắn! Nếu không thì cũng không có thái độ này.
Nghĩ lại mình vừa mới nói chuyện như thế nào với Triệu Thiên Lộc, anh ta biết tương lai của mình không ổn rồi.
Triệu Thiên Lộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.
"Tề tiên sinh, tôi muốn bày tỏ lời xin lỗi vì đã xuất hiện một con sâu lạm quyền như vậy trong đồn cảnh sát, và tôi đảm bảo với ngài rằng tôi sẽ thực hiện nghiêm túc việc quản lý nội bộ nhân viên trong tương lai, và sẽ không cho phép loại cặn bã như vậy xuất hiện nữa!" Triệu Thiên Lộc cung cung kính kính hứa hẹn với Tề Đẳng Nhàn.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Thiên Lộc móc chìa khóa định mở còng tay ra.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười nói chuyện với ông ta, hắn thản nhiên nói: "Không cần."
Sau đó, hắn dùng tay trái kéo mạnh sợi xích trên tay phải ra, một tiếng răng rắc vang lên, còng tay chế tạo bằng thép đã bị hắn dùng tay bẻ gãy!
Tiếp đó, hắn nắm mép vòng của còng tay, kéo ngón tay một cái, mọi người nghe thấy một trận âm thanh kim loại ken két vang lên làm cho người nghe cảm thấy ê răng vô cùng.
Chỉ trong chớp mắt mà còng tay đã bị Tề Đẳng Nhàn bóp vỡ ra, hắn nhẹ nhàng rụt tay về.
"Hít…"
Thấy một màn như vậy, dù là Tô Chính Dương cũng không khỏi hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Có thể dựa vào sức lực của mình mà tay không bẻ gãy còng tay bằng kim loại, đây là loại sức lực đáng sợ đến mức nào?
Vừa rồi mình còn không biết lượng sức đòi giáo huấn đối phương, bây giờ xem ra mình bị đánh đến chết cũng không oan uổng, thật sự là tự mình tìm chết.
"Đây là chém sắt như bùn trong truyền thuyết? Công lực của người này sao lại đáng sợ như vậy?" Tô Chính Dương cảm thấy tim đau, răng cũng đau.
Anh ta chắc chắn rằng vừa rồi lúc đấu với anh ta Tề Đẳng Nhàn còn chưa dùng hết sức lực, nếu không chỉ sợ hiện tại anh ta đã là một thi thể từ lâu!
Chiêu bát quái chưởng của "Tượng đài mùa thu" kia hoàn toàn có thể đánh đến mức bay não anh ta luôn!
Ngay cả Triệu Thiên Lộc khi nhìn thấy một màn này đều không khỏi phát run trong lòng, người này, người này vẫn còn là người sao? Loại còng tay này mà chỉ dựa vào sức lực tay không cũng có thể bẻ được?
Nếu mỗi một phạm nhân đều có năng lực như vậy thì cảnh sát bọn họ có cần làm việc nữa không?
Trong lòng Long Tông Toàn cũng bốc lên một luồng khí lạnh, vệ sĩ của mình bị đánh thành bộ dạng này cũng không phải vô duyên vô cớ…. Hiện tại ông ta cảm thấy mình còn có chút may mắn khi tên mãng phu Tề Đẳng Nhàn này đã không trực tiếp ra tay với mình.
"Long tổng, ông là người gọi người tới đầu tiên, xem ra là muốn giẫm chết tôi nha!" Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn toát ra hơi lạnh, "Bây giờ đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Long Tông Toàn nhíu mày cười lạnh, nói: "Cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng bản thân mình có chút sức lực thì có thể khiêu chiến với tôi sao?"
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời đã đi tới phía trước, hắn giơ tay lên, một cái tát chuẩn bị giáng xuống!
Một cái tát này khiến Long Tông Toàn quay tròn trên không trung rồi lại ngã mạnh xuống đất, ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi và cả hai chiếc răng cấm.
Mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn sao lại dám đánh Long Tông Toàn, một thương gia lớn có lai lịch ở đế đô, lại còn đánh trước mặt cục trưởng Triệu Thiên Lộ của Trung Hải?!
Đây là chuyện đùa vớ vẩn gì vậy trời!
Tô Chính Dương nhìn thấy cảnh này theo bản năng duỗi tay sờ sờ gương mặt cứng đờ của mình một chút, phảng phất cái tát kia cũng giống như đánh vào mặt anh ta.
"Cục trưởng Triệu!" Long Tông Toàn tức giận gầm lên một tiếng, ông ta cảm thấy linh hồn của mình thiếu chút nữa đã bị cái tát này đánh bay đi mất.
"Tôi không thấy gì cả, các cậu thấy sao?" Triệu Thiên Lộc quay đâu nhìn Tô Chính Dương và đám thanh tra viên, lạnh giọng hỏi.
"Không…. Không có…"
"Báo cáo cục trưởng Triệu, chúng tôi cũng không thấy gì cả!"
"Vừa mới xảy ra chuyện gì hả? Mắt của tôi hơi không tốt…"
Lúc này các thanh tra viên nghe được ý tứ của cấp trên, cả đám làm bộ làm tịch nhìn xung quanh, toàn bộ giả vờ như không nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Long Tông Toàn nghe được những lời này không khỏi tức giận đến mức bật cười, nói: "Được được được, các cậu là người bản địa nên cùng nhau bắt nạt một người nước ngoài như tôi đúng không? Thật sự cho rằng Long Tông Toàn tôi là bùn đất nặn lên hay sao?!"
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Long tổng, loại chuyện đổi trắng thay đen này không phải ông là người am hiểu nhất sao, sao bây giờ lại nói ra những lời như vậy?"
Nói xong lời này, hắn giơ một ngón tay lên, nói: "Tiếp tục gọi người!"
"Tôi nói rồi, nếu hôm nay ông không gọi người tới giẫm chết tôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho ông tới nhà xác nằm!"
"Những lời này của tôi, tôi nói được làm được!"
Long Tông Toàn cắn răng, nói: "Được, để tôi xem, cục trưởng Triệu không biết tốt xấu dám quang minh chính đại bao che cho kẻ ác, những người khác cũng sẽ làm như vậy sao!"
"Tôi sẽ gọi điện cho đại ca của ông là Hoàng Văn Lãng và Hoàng Văn Đào tiên sinh, tôi muốn nhìn xem hắn sẽ nói như thế nào!"
Triệu Thiên Lộc nghe Long Tông Toàn nói những lời này thì trở nên cổ quái.
Chương 305 Một điều nhịn chín điều lành
Long Tông Toàn đánh Kiều Thu Mộng, không dám đắc tội người của hắn, tất cả đều đương chuyện này không có phát sinh quá giống nhau.
Hiện tại, Tề Đẳng Nhàn tát cho Long Tông Toàn một cái, đoàn người Triệu Thiên Lộc không dám nói gì, cũng làm bộ cái gì đều không có thấy giống nhau.
Kiều Quốc Đào cái tát dừng trên mặt Long Tông Toàn, chỉ cảm thấy vô cùng hả giận.
“Long tổng, nghe tôi khuyên một câu, một sự nhịn chín sự lành là lựa chọn tốt nhất của ông.” Triệu Thiên Lộc đi tới trước mặt Long Tông Toàn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói.
Long Tông Toàn không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu nhìn Triệu Thiên Lộc.
Triệu Thiên Lộc thấp giọng nói: “Nếu không muốn chết, thì hãy thành thành thật thật lấy một trăm triệu ra cho xong việc, nếu không …… Thiên Vương lão tử cũng không giữ được ông đâu!”
Nói xong lời này lúc sau, Triệu Thiên Lộc quay đầu vung tay lên, hạ lệnh thu đội, bao gồm thanh tra viên Tô Chính Dương, toàn bộ đều rời đi theo ông ta.
Long Tông Toàn cười lạnh một tiếng, nói “Ếch ngồi đáy giếng, một Tổng cảnh nho nhỏ mà thôi, hiểu cái gì chứ?”
Hắn lập tức liền bát thông chính mình di động thượng dãy số, trầm giọng nói: “Hoàng Đại tiên sinh!”
“Ha ha ha, thì ra là Long tổng, không nghĩ tới Long tổng lại gọi điện cho tôi vào lúc này.” Hoàng Văn Đào nhận được điện thoại của Long Tông Toàn, cười nói.
“Hoàng Đại tiên sinh, tôi đang có chuyện, muốn nhờ ông giúp đỡ một chút! Sau khi xong chuyện, tôi sẽ đồng ý đầu tư hạng mục của Hoàng Đại tiên sinh!” Long Tông Toàn cắn răng nói.
Ông ta biết Tề Đẳng Nhàn nếu có thể làm cho Triệu Thiên Lộc sợ mà lui thì chắc chắn bối cảnh không phải bình thường có thể so sánh, cho nên ông ta mới hứa cho Hoàng Văn Đào lợi ích lớn nhất.
Hoàng Văn Đào chính là anh trai của Hoàng Văn Lãng, Hoàng Văn Lãng là thị trưởng của Trung Hải, Hoàng gia ở đây, có thể nói là một tay che trời.
Ông ta không tin gọi Hoàng Văn Đào mà còn không xử được một Tề Đẳng Nhàn nho nhỏ và gia tộc tam lưu như Kiều gia!
Hoàng Văn Đào vừa nghe thì tinh thần phấn chấn, lập tức nói: “Được, cứ như vậy đi, ông đang ở đâu, tôi tới ngay!”
Long Tông Toàn nói: “Tôi ở bệnh viện số một thành phố Trung Hải…”
Chờ cho Long Tông Toàn báo địa chỉ xong, Hoàng Văn Đào chỉ nói một tiếng chờ, sau đó liền lập tức chạy tới.
Hoàng Văn Đào không hỏi Long tổng có chuyện gì xảy ra, bởi vì ở Trung Hải này, dù cho có chuyện lớn gì thì ông ta cũng có thể áp xuống.
Đối với ông ta mà nói thì giúp Long Tông Toàn xử lý một chút chuyện có là gì đâu?
“Thằng nhãi, cậu chờ đi, tôi không tin bây giờ cậu có thể đánh được tôi.” Long Tông Toàn buông điện thoại, lạnh giọng nói với Tề Đằng Nhàn.
Đời này, đây là lần đầu tiên ông ta bị đánh thảm đến như vậy, hơn nữa còn là tát trên mặt, đây là sỉ nhục cỡ nào!
Tề Đẳng Nhàn mặt vô cảm nhìn Long Tông Toàn, không nói gì.
Tuy nhiên, thái độ của hắn cũng rất rõ ràng, nếu lúc này Long Tông Toàn vẫn không thể tìm được người đến dẫm chết hắn, thì hắn phải chịu hai cái tát tiếp theo.
“Hình như ông ta gọi điện thoại cho anh trai của Hoàng Văn Lãng, tiên sinh Hoàng Văn Đào thì phải?” Kiều Quốc Đào đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng hỏi.
Ông đã hơi khiếp sợ, Hoàng Văn Đào và Triệu Thiên Lộc không cùng đẳng cấp, đó là đại lão đứng đầu Trung Hải.
Hơn nữa, em trai của ông ta là thị trưởng của Trung Hải.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Chú Kiều yên tâm, hôm nay dù ông ta có gọi chủ tịch tỉnh đến thì cũng không giữ được ông ta! Chắc chắn!
Kiều Quốc Đào ngớ người, không nói gì nữa, nếu như là trước đây, ông sẽ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đang khoác lác, nhưng hiện tại, ông không dám xem thường người đã từng không thể không rời khỏi Kiều gia.
“Hừ, tên nhát cấy, cậu cứ việc kiêu ngạo đi!”
“Đối phó với loại rác rưởi như cậu, tôi không cần dùng tới quan hệ với thị trưởng, bởi vì không xứng.”
“Hy vọng là lát nữa Hoàng Văn Đào tới, cậu không bị dọa đến mức đái ra quần.”
Long Tông Toàn kiêu căng, tuy rằng Tề Đẳng Nhàn thắng một ván, nhưng không đáng kể, ông ta có rất nhiều bối cảnh và quan hệ!
“Cơ hội của ông không nhiều lắm, tôi chỉ hy vọng ông có thể quý trọng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Không bao lâu lúc sau, Hoàng Văn Đào đã tới đây.
“Đây không phải là Hoàng Đại tiên sinh sao? Đại lão siêu cấp của Hải Trung chúng ta, là một hân vật phong vân đứng đầu!”
“Không ngờ là Hoàng Đại tiên sinh, ông ta chính là anh trai của thị trưởng Hoàng… Đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà hôm nay có thể nhìn thấy ông ta.”
“Đi, đi xem, chắc chắn là có người nào tìm đường chết, chọc tới Hoàng Đại tiên sinh!”
Sau khi nhóm người qua đường thấy Hoàng Văn Đào, cũng muốn châu đầu ghé tai xem, không còn cách nào khác, Hoàng Văn Đào ở Trung Hải, thậm chí là toàn bộ tỉnh Đông Hải, có thanh danh rất lớn.
Hoàng Văn Đào là nhà giàu, Hoàng Văn Lãng là thị trưởng, anh em hai người đều làm người thường ngưỡng mộ và khát vọng trở thành đại nhân vật.
Sau khi Long Tông Toàn nhìn thấy Hoàng Văn Đào thì cười ha hả đón tiếp, nói: “Hoàng Đại tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Long tổng, từ lần tạm biệt ở đế đô đến nay đã nhiều năm.” Hoàng Văn Đào nắm tay Long Tông Toàn, lúc này mới phát hiện mặt của đối phương hơi không ra gì.
Hoàng Văn Đào biết này là bị đánh, trong lòng ông ta cũng không khỏi buồn cười ——
Nhân vật ngang tàng như Long Tông Toàn, vậy mà lại bị người ta đánh thành như vậy ở Trung Hải, lại còn chủ động gọi điện nhờ mình tới giúp.
Long Tông Toàn nói: “Hoàng Đại tiên sinh, người này……”
Hoàng Văn Đào khí phách mà lắc lắc bàn tay, nhàn nhạt nói: “Không cần nói người này áp bức như thế nào, dù sao thì ở Trung Hải, hắn không thể so được với ta.”
Lời này vừa ra, đoàn người qua đường reo hò một trận.
“Thấy không, đây chính là nhân vật lớn, dù là nói chuyện cũng không giống người bình thường.”
“Chỉ có như vậy mới khí phách, mới có thể trở thành ngôi sao mà dân chúng phải nhìn lên, Trung Hải này trừ Hoàng Đại tiên sinh ra thì ai dám nói như vậy chứ?”
“Tôi mặc kệ anh hung dữ hay không, dù sao thì cũng không bằng tôi! Câu này giống với câu con trai nhà giàu số một lúc trước nói lắm, tôi kết bạn không bao giờ xem có tiền hay không, dù sao tôi cũng không có tiền.”
Cũng đúng, bối cảnh của Hoàng Văn Đào hoàn toàn có tư cách nói câu đó, thậm chí khiến người ta không thể phản bác.
Long Tông Toàn nghe những lời này của Hoàng Văn Đào, cười ha ha, nói: “Quả nhiên là Hoàng Đại tiên sinh trước giờ vẫn khí phách, tốt, vậy thì hôm nay, nhờ Hoàng Đại tiên sinh phí tâm lo lắng, giúp tôi trút giận đi.”
“Không thành vấn đề!” Hoàng Văn Đào nói.
Long Tông Toàn đi thẳng đến sau lưng Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Không phải mới nãy cậu rất ngạo mạn sao? Sao bây giờ không nói nữa đi?”
“Tiếp đi, nhảy tiếp đi, giả bộ nữa đi.”
“Ở trước mặt Hoàng Đại tiên sinh, cậu giả bộ thử cho tôi xem.”
Hoàng Văn Đào không khỏi nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy này bóng dáng này hơi quen mắt, trong lúc nhất thời lại không có thể nhớ ra là ai.
“Người trẻ tuổi, tôi cũng không muốn ỷ thế hiếp người, cho cậu một cơ hội.”
“Tôi mặc kệ giữa hai người có ân oán gì, nhưng cậu đánh Long tổng là không đúng.”
“Lập tức quỳ xuống rồi cầu xin Long tổng tha thứ, còn ông ta muốn xử lý cậu như thế nào, đó chính là chuyện của ông ta…”
“Đương nhiên, nếu cậu không muốn, một hai phải khiến cho tôi tự mình ra tay, thì kết cục của cậu rất khó nhìn.”
Bình luận facebook