• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311 Đáng ngờ

Loại phụ nữ khôn khéo như Lý Vân Uyển đương nhiên sẽ không thể không nhận ra sự khác thường của Tề Đẳng Nhàn, cô ta luôn cảm thấy thái độ Tề Đẳng Nhàn đối xử với mình không còn được nóng bỏng như lúc trước.

Nhưng tình cảm lại không giảm, dường như là đã không còn chủ động nhiều như trước nữa.

Sau đó Tề Đẳng Nhàn nhận ra rằng Lý Vân Uyển thường xuyên tìm cớ để kiểm tra điện thoại di động của hắn, thậm chí cô ta còn chủ động ngồi vào trong lòng ngực hắn, vừa thân mật vừa dùng cái mũi để ngửi khắp nơi giống như một con chó, dường như đang muốn tìm mùi nước hoa mà chính mình đã tự tưởng tượng.

"Hử? Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa?" Lý Vân Uyển cố tình hỏi.

"Có à?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi ngược lại.

Lý Vân Uyển buông lỏng sự đề phòng, cẩn thận ngửi lại một lần nữa rồi nói: "Hình như là mùi nước sát trùng ở bệnh viện?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ừ... Gần đây một người bạn của tôi bị bệnh, thế nên không ít lần đến bệnh viện thăm."

Nếu là mùi sát trùng thì Lý Vân Uyển sẽ không nghĩ quá nhiều, sau khi chớp mắt cũng không truy cứu lai lịch của mùi hương này.

Nhưng mà cô ta đã quên một điều, Tề Đẳng Nhàn kỳ lạ như thế thì làm sao có bạn được?

"Anh Tề, em nghe bạn em nói đã nhìn thấy anh đi dạo phố với một người con gái." Đột ngột Lý Vân Uyển nói.

"Nhảm nhí, mấy ngày qua ông đây không có đi dạo phố!" Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một tiếng: "Có phải em đang nghi ngờ tôi không?"

"Không có." Lý Vân Uyển lắc đầu mỉm cười.

Nếu Tề Đẳng Nhàn lấy cớ đi dạo với Hướng Đông Tình hoặc là người khác, thì chắc chắn Lý Vân Uyển sẽ tiếp tục nghi ngờ hơn nữa.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói thẳng bản thân không có đi dạo phố, khiến Lý Vân Uyển càng thêm yên tâm.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tại sao hôm nay em lại kỳ lạ như vậy?"

Lý Vân Uyển nói: "Kỳ lạ chỗ nào? Chẳng qua là em cảm thấy anh có chỗ không đúng, dường như gần đây sự nhiệt tình của anh dành cho em đã giảm rồi."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Sao có thể như vậy, chỉ là do gần đây em luôn ở bên cạnh mẹ của em, thế nên chúng ta không thể ở bên cạnh nhau."

Lý Vân Uyển lấy một cây bút máy từ trong túi ra tặng cho Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: "Tặng anh, em cố ý đặt mua bút máy Parker phiên bản giới hạn trên mạng, nó rất rất quý giá!"

Tề Đẳng Nhàn nhận lấy không chút khách khí.

Lý Vân Uyển nói tiếp: "Hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của em, anh hãy chuẩn bị để gặp mặt mẹ của em."

"Ừ... Không cần phải lo lắng." Tề Đẳng Nhàn trả lời bằng giọng điệu bình thản.

Sau khi tan làm thì Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Kiều Thu Mộng.

Tề Đẳng Nhàn đành chạy đến nhà họ Kiều, sắc mặt của Kiều Thu Mộng đã hồng hào hơn trước, băng gạc trên đầu cũng đã tháo xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn đau đầu.

"Chồng ơi, đây là quà em tặng cho anh!" Sau khi Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước vào, ngay lập tức cô ta lấy một món quà đắt tiền từ trong túi ra.

Tề Đẳng Nhàn vươn tay nhận lấy rồi nói: "A, cảm ơn em!"

Sau đó hắn phát hiện Kiều Thu Mộng đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, hắn không khỏi ngây người.

Kiều Thu Mộng thất vọng nói: "Không có quà tặng em ư? Hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta gặp nhau!"

Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngây người thêm lần nữa, còn có chuyện này nữa à?

"Chắc Thu Mộng đang nói đến ngày đầu tiên các cháu gặp nhau khi còn nhỏ."

"Cháu không nhớ, không ngờ là cô ấy vẫn còn nhớ rõ ngày này."

"Ha ha... Thu Mộng con cứ yên tâm, nhất định Đẳng Nhàn sẽ chuẩn bị quà cho con."

Kiến Quốc Đào vừa giải thích vừa giảng hòa thay cho Tề Đẳng Nhàn.

Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: "Thật ư? Hẳn là anh vẫn còn nhớ? Thế nên anh mới chuẩn bị quà cho em!"

Tề Đẳng Nhàn vuốt lòng ngực của chính mình ngay lập tức, nói rất chắc nịch: "Chắc chắn rồi, sao anh có thể không chuẩn bị quà cho em?"

Sau khi nói xong lời này, hắn sờ túi của chính mình, trực tiếp móc ra cây bút Parker được tặng bởi Lý Vân Uyển rồi đưa cho Kiều Thu Mộng.

"Em nhìn này, đây là cây bút máy phiên bản giới hạn mà anh đã chuẩn bị từ trước, anh cố ý đấu giá trên mạng để mua đấy, món quà chỉ dành riêng cho em!" Dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn trông rất của người phúc ta.

"Nếu em dùng cây bút này thì có thể xử lý tốt những công việc trong văn phòng."

"Mỗi khi ký tên, em có thể nhớ đến anh."

"Sau đó nhờ sự cổ vũ của anh dành cho em thì em càng có thêm động lực để làm việc, tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn!"

Kiều Thu Mộng bị những lời nói hùng hồn của Tề Đẳng Nhàn làm cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt lưng tròng, cô ta trân trọng ôm cây bút vào trong lòng ngực rồi nói: "Cảm ơn chồng!"

Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng nói: "Em không cần phải khách khí!"

Đồng thời, trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút ngạc nhiên, không ngờ Kiều Thu Mộng thế mà vẫn còn nhớ ngày đầu tiên hai người gặp nhau khi còn nhỏ!

Xem ra chính mình ở trong lòng Kiều Thu Mộng cũng không hư hỏng tới như vậy!

Nhớ lại mấy lần gây chuyện lúc trước, Kiều Thu Mộng đều tìm cách để hắn có thể chạy trốn, nếu bây giờ cẩn thận suy nghĩ thì có thể thấy trong đó chứa rất nhiều sự quan tâm.

Thao tác cợt nhả này của Tề Đẳng Nhàn rất lưu loát, quà Lý Vân Uyển vừa tặng cho hắn, chỉ vừa qua tay là đã bị hắn tặng cho Kiều Thu Mộng không chớp mắt, bộ dạng nói dối cũng rất thành thạo, quả thật là có thiên phú của một tên trai đểu.

"Ha ha ha, mọi người đều rất vui, mau đến đây ăn cơm!" Kiều Quốc Đào vui vẻ nói.

"Vâng, cảm ơn chú Kiều." Tề Đẳng Nhàn đáp lại.

Kiều Thu Mộng chớp mắt tò mò hỏi: "Chồng à, tại sao anh lại gọi ba của em là chú như thế? Anh cũng phải gọi bằng ba!"

Kiều Quốc Đào giảng hòa nhanh chóng: "Đó là do Đẳng Nhàn đã gọi ba như vậy từ khi còn nhỏ, trong lúc nhất thời vẫn không thể thay đổi, con không nhớ à?"

Kiều Thu Mộng gật đầu trầm ngâm rồi mới nói: "Hình như là có chuyện như vậy."

Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái cho Kiều Quốc Đào, ý nói ông rất cao siêu.

Trong lòng Kiều Quốc Đào buồn bực không vui khi nhận được lời khen ấy, nếu lúc trước kiên trì với ý nghĩ của chính mình, để Tề Đẳng Nhàn thay đổi cách gọi thì bây giờ lời nói sẽ vô cùng hợp lẽ!

Trông thấy Kiều Thu Mộng vẫn luôn thưởng thức cây bút Parker trong tay, lập tức Tề Đẳng Nhàn nói: "Thu Mộng, em phải bảo quản cây bút này cho thật kỹ.. Để tránh bị mất, thì vẫn nên đặt trong văn phòng để ký văn kiện thôi, đừng để chỗ khác."

Lời này của hắn cũng là bởi vì muốn phòng ngừa cẩn thận, miễn cho Kiều Thu Mộng luôn mang theo cây bút này bên người, khi bị Lý Vân Uyển nhìn thấy, nếu như vậy thì sẽ xảy ra cảnh bắt gian cực kỳ khủng khiếp.

Kiều Thu Mộng gật đầu nói ngay lập tức: "Chồng ơi anh cứ yên tâm, em sẽ bảo quản nó thật cẩn thận, em sẽ luôn nghe theo anh, đặt trong văn phòng dùng để xử lý mọi công việc!"

Tề Đẳng Nhàn bày tỏ bản thân cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị về nhà, Kiều Thu Mộng bỗng nói: "Em cùng anh trở về Vân Đỉnh Thiên Cung!"

Ấn tượng của cô ta đối với chuyện Tề Đẳng Nhàn ở "Vân Đỉnh Thiên Cung" vẫn khắc sâu như trước.

Kiều Quốc Đào vội nói: "Thu Mộng, gần đây Đẳng Nhàn rất bận, vết thương của con cũng chưa lành, thế nên tạm thời con đừng quấy rầy cậu ấy."

"À... Con quên mất, chồng đang làm việc giúp cho tập đoàn Hướng thị, dạo gần đây rất bận rộn!" Kiều Thu Mộng hoàn hồn nói.

Dường như cô ta đã nhớ lại rất nhiều chuyện về Tề Đẳng Nhàn, nhưng cũng quên không ít chi tiết trong đó.

Những chi tiết đó thường xuyên làm cô ta cảm thấy rất nhục nhã.

"Chồng à, anh phải chú ý sức khỏe, nhớ phải nghỉ ngơi đầy đủ, đừng chỉ lo công việc!" Kiều Thu Mộng dịu dàng nói: "Em cảm thấy bản thân đã khỏe hơn rất nhiều, ngày mai em muốn đi làm thử!"

"Được được được, chúng ta cùng nhau cố gắng!" Tề Đẳng Nhàn trả lời cho có lệ.

Sau khi rời khỏi Kiều gia, Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Kiều Thu Mộng không nhất quyết muốn về cùng với hắn.

Lý Vân Uyển có thẻ ra vào, có thể quay về bất cứ lúc nào, lỡ như cô ta nhìn thấy, vậy tuyệt đối là cảnh bắt gian cực kỳ khủng khiếp!
Chương 312 Ấm ức

Hôm sau khi Kiều Thu Mộng đến tập đoàn Kiều thị, phần đầu của cô ta bị tổn thương, mất một phần ký ức, nhưng phần ký ức đó gần như là những điều mà cô ta không muốn nhớ lại.

Cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống hàng ngày của cô ta.

Chằng qua là hôm nay khi cô ta đến công ty, thì đã bị toàn bộ người ở tập đoàn Kiều thị ép từ chức!

"Hả? Muốn xoá bỏ chức vụ chủ tịch tập đoàn Kiều thị của tôi? Dựa vào đâu?" Sau khi Kiều Thu Mộng nghe thấy tin tức này, cô ta như bị sét đánh, nói với giọng điệu tức giận.

"Dựa vào đâu? Dựa vào những chuyện mà cháu đã gây ra!" Kiều lão gia tử đẩy cửa bước vào phòng họp, ông ta lạnh lùng nói với Kiều Thu Mộng.

Kiều Thu Mộng nhíu mày nói: "Ông nội? Cháu gây chuyện? Cháu gây ra chuyện gì?"

Kiều Thanh Vũ cười giễu cợt nói: "Cô chọc phải Long Tông Toàn chủ tịch Long thì không phải là đã gây chuyện à? Nếu không phải chủ tịch Long hiểu rõ nghĩa lớn, nếu không phải chủ tịch Long không muốn dây dưa với cô, thì cô vẫn còn có thể như ngày hôm nay?"

Kiều lão gia tử cũng nói: "Không sai, lần này cháu đã gây ra chuyện lớn, không thể để cháu tiếp tục trở thành tổng giám đốc được nữa! Đạo đức của cháu không xứng với chức vụ này, cháu không đủ tư cách!"

"Không thể nào... Rõ ràng là chồng của cháu đã giải quyết chuyện này, các ông không thể chuyện bé xé ra to!" Kiều Thu Mộng nhíu mày nói.

"Chồng của cô? Ha ha ha, cô bị ngu đúng không, Kiều Thu Mộng!"

"Trước khi cô và Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa ly hôn, cô còn không thèm nhìn người ta lấy một lần!"

"Bây giờ ly hôn rồi, cô còn không biết nhục mà gọi người ta là chồng? Có biết nhục không vậy?"

"Loại phụ nữ ghê tởm giống như cô, đúng là tôi mới nhìn thấy lần đầu đấy?"

Sau khi Kiều Thanh Vũ nghe Kiều Thu Mộng nói xong, cô ta cười to ngay lập tức.

Kiều Thu Mộng cảm thấy đầu óc của mình trở nên ngây ngốc, một tiếng rền vang, nháy mắt cô ta đã thông suốt.

"Chẳng qua là tôi và hắn chỉ giả vờ ly hôn mà thôi, hắn liên minh với tập đoàn Hướng thị để đối phó với tập đoàn Từ thị, vì tránh làm liên lụy đến nhà của chúng tôi, nên mới giả vờ ly hôn với tôi." Kiều Thu Mộng nói.

Kiều Thanh Vũ phụt cười ngay lập tức, cô ta nói: "Cô có trí tưởng tượng phong phú quá rồi đấy! Nếu tôi nhớ không nhầm là do cô chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, theo đuổi lão tổng thần bí nào đó trong mấy tin đồn thất thiệt."

Kiều Thu Mộng nhíu mày nói: "Lão tổng thần bí? Tôi biết ông ta thích tôi, thậm chí là mua xe cho ba mẹ của tôi, nhưng trong lòng của tôi chỉ có một mình Tề Đẳng Nhàn."

Kiều lão gia tử vung tay lên, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Đủ rồi, không cần phải nói nữa! Kiều Thu Mộng, cháu đừng diễn kịch ở đây, dù cháu có nói những lời này với ông thì cũng không có ích."

Sau khi nói xong lời này, một người đàn ông trẻ tuổi được mọi người trong Kiều gia vây quanh cung kính mời vào trong.

"Người này chính là cháu trai của ngài Long Tông Toàn tên là Long Quốc Kim, từ đây về sau cậu ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị của chúng ta!" Kiều lão gia tử nói.

Sau khi Kiều Thu Mộng bị Long Tông Toàn đánh ở Kiều gia thì đã chuẩn bị sẵn sàng bằng cả hai tay, trực tiếp liên lạc với Long Quốc Kim, đồng thời ra một mức lương cao để mời cậu ta đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.

Cứ như vậy, tập đoàn Kiều thị cũng đã có quan hệ với người nhà họ Long, vậy Long Tông Toàn cũng không cần phải tự mình ra tay.

Kiều Thu Mộng ngơ ngác, Long Tông Toàn đánh cô ta, nhưng những người Kiều gia này lại ngoảnh mặt nịnh bợ cháu trai của Long Tông Toàn!?

Nhất thời cảm xúc trong lòng cô ta trở nên phức tạp, ấm ức, tức giận, bất lực, đau khổ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng cô ta.

Vì thế chút cảm xúc không thoải mái trong lòng cũng đã bắt đầu đau nhói.

Vẻ mặt Long Quốc Kim tràn đầy ý cười, cậu ta nói: "Mọi người khách khí quá rồi, Kiều lão gia tử không cần phải bày chiến trận lớn như vậy, chỉ cần có ý là được rồi."

Kiều lão gia tử chắp tay nói: "Cậu Long đừng khách khí với chúng tôi, sau này tập đoàn Kiều thị chỉ có thể dựa vào cậu Long mà thôi! Dù sao từ nay về sau cậu Long chính là tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị của chúng tôi."

"Mọi người thật là quá đáng!" Kiều Thu Mộng không kiềm chế được sự tức giận, cô ta lớn tiếng nói.

"Cháu nghĩ mình là ai? Kiều gia của chúng ta sinh cháu ra nuôi cháu lớn, đối với cháu có công ơn lớn như biển trời, thế mà bây giờ cháu lại dám nói như vậy?" Ánh mắt Kiều lão gia tử lạnh lẽo nhìn về phía cô ta, lớn tiếng chất vấn.

"Ông nội, mọi người..." Nước mắt của Kiều Thu Mộng sắp rơi xuống, uất ức chịu không nổi.

Kiều lão gia tử nói: "Nếu cháu vẫn còn muốn là người của Kiều gia, vậy thì hãy nghe theo sự sắp xếp của Kiều gia, nếu không cháu sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc!"

Long Quốc Kim liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng, cậu ta dùng giọng điệu bình thản hỏi: "Thế nào, cô cảm thấy không phục? Hình như cô không muốn tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc?"

"Cô nên nhớ, người mà cô đã đắc tội là chú Long Tông Toàn của tôi, chú ấy là người lớn nên không chấp chi lỗi của trẻ con, không muốn truy cứu trách nhiệm của cô, đó đã là sự may mắn của cô."

"Tôi đồng ý đến đây để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị, là đã cho Kiều gia của các cô thể diện rồi, đồng thời không để lửa giận của chú tôi liên lụy đến Kiều gia."

"Loại phụ nữ giống như cô, quả thật là không biết tốt xấu!"

Kiều Thu Mộng vô cùng tức giận nói: "Đây là lý lẽ gì chứ?"

"Long Tông Toàn đánh cháu không rõ lý do, mọi người không nói nghĩa lý thay cháu thì thôi."

"Người cùng một nhà, ngược lại mọi người lại đi nịnh bợ cháu trai của ông ta?"

"Mời cháu trai của ông ta trở về để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, còn muốn đuổi cháu ra khỏi gia tộc?"

Kiều Thanh Vũ khinh thường nói: "Kiều Thu Mộng, cô đừng nói chuyện dài dòng ở đây, nếu muốn trách thì hãy trách cô có mắt như mù, đắc tội Long tổng!"

Long Quốc Kim cũng lạnh lùng nói: "Con đàn bà thối tha, đừng lải nhải trước mặt tôi gây phiền phức nữa, nếu không lát nữa tôi sẽ vả vào miệng cô!"

Kiều Thu Mộng tức giận đến mức trước mắt trở nên tối sầm, cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra.

Mọi người ở Kiều gia cũng chỉ lặng lẽ nhìn nhau, giống như Kiều Thu Mộng không có bất cứ quan hệ ruột thịt nào với bọn họ.

"Hay hay hay, các người hay lắm!

"Nhưng tôi cũng muốn nói cho các người biết một điều ——"

"Các người nịnh bợ sai người rồi!"

"Long Tông Toàn đã bị chồng tôi Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn từ lâu rồi!"

"Thế mà bây giờ các người thiếu điều quỳ lạy để nịnh bợ cháu trai của ông ta, thật sự là khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa nhục thay, đúng là vô cùng mất mặt!"

Sau khi nói xong lời này, Kiều Thu Mộng ngẩng cao đầu tràn đầy khí thế: "Các người muốn trục xuất tôi khỏi gia tộc? Tôi cũng không cần cái gia tộc này!"

Long Quốc Kim nghe xong thì cười không ngớt ngay lập tức, cậu ta nói: "Chỉnh đốn chú của tôi?"

"Được thôi, tôi cho cô một cơ hội, cẩn thận nói lại lần nữa."

"Toàn bộ tỉnh Đông Hải này, ai dám tự mình nhận là có thể chỉnh đốn chú Long Tông Toàn của tôi?"

Kiều Thanh Vũ vẫy tay nói: "Cậu Long à, sau khi con đàn bà có mắt như mù này ly hôn với chồng cũ thì cô ta đã bị điên mất rồi, nói ngắn gọn là tẩu hỏa nhập ma, không cần phải quan tâm đến cô ta."

Kiều lão gia tử nói với gương mặt tối sầm: "Kiều Thu Mộng, không ngờ cô lại mạnh miệng như vậy!"

"Được lắm, vậy kể từ hôm nay, cô không còn là người của Kiều gia chúng tôi nữa."

"Từ đây Kiều gia và cả tập đoàn Kiều thị sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa!"

"Cô mau cút khỏi đây đi!"

Sau khi nghe thấy Kiều lão gia tử nói những câu tuyệt tình như vậy, nước mắt của Kiều Thu Mộng không thể kiềm chế được mà chảy xuống, bây giờ cô ta chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ.

Bản thân làm nhiều chuyện cho Kiều gia như vậy, cẩn trọng giải quyết công việc của tập đoàn Kiều thị, kết quả lại gặp phải kết cục qua cầu rút ván như vậy.

"Tôi nghĩ các người đã nhầm rồi..."

"Thu Mộng nói không cần cái gia tộc này, không phải là để các người trục xuất cô ấy ra khỏi gia tộc, mà là để cô ấy thanh lý toàn bộ các người ra khỏi gia tộc!"

Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên từ cửa phòng.

Mọi người quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì lập tức ngẩn người!
Chương 313 Chồng ơi

"Chồng ơi!"

Sau khi Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, không khỏi cảm thấy vui mừng vô cùng, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và nụ cười vui vẻ.

Sau khi đám người Kiều Thanh Vũ và Kiều lão gia tử nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Rõ ràng là Tề Đẳng Nhàn đã ly hôn với Kiều Thu Mộng, nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tề Đẳng Nhàn đã vả mặt người của Kiều gia rất nhiều lần, từ lâu trong lòng đã cảm thấy kính sợ hắn, giờ phút này bỗng trông thấy hắn xuất hiện ở đây, thì sao có thể không sợ cho được?

Đặc biệt là Kiều Thanh Vũ, cô ta từng bị Tề Đẳng Nhàn hố rất nhiều lần.

"Anh anh anh... Tề Đẳng Nhàn, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng là anh và Kiều Thu Mộng đã ly hôn rồi mà!" Kiều Thanh Vũ nói với dáng vẻ hoảng sợ.

"Ai nói ly hôn rồi là không thể ở bên nhau? Ngay cả giả vờ ly hôn cũng không được?" Tề Đẳng Nhàn bỉnh thản hỏi ngược lại.

Những lời này làm cho mọi người Kiều gia ngây ngốc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ đúng như lời Kiều Thu Mộng nói, hai người ly hôn là vì để cô ta không bị liên lụy?

Kiều Thu Mộng chạy đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, ôm lấy cánh tay hắn rồi nói: "Chồng ơi, tại sao anh lại đến đây?"

"Ba của em không yên tâm để em đến công ty một mình, nên anh đến đây để xem." Tề Đẳng Nhàn vươn tay xoa đầu Kiều Thu Mộng, mỉm cười nói.

Mọi người Kiều gia không khỏi cảm thấy có chút lo sợ.

Long Quốc Kim cười nhạo nói: "Các người sợ cái gì? Không phải chỉ là một thằng bụi đời thôi, đáng để các người sợ đến như vậy à?"

"Tập đoàn Kiều thị là sản nghiệp của các người, bộ có quan hệ với thằng ranh chỉ đáng một xu này?"

"Bây giờ tôi là tổng giám đốc của các người, đương nhiên là sẽ che chở cho các người!"

"Nếu hắn ngoan ngoãn đưa người cút khỏi đây, nếu còn dám gây chuyện, thì tôi sẽ đánh chết hắn ngay."

Kiều Thanh Vũ nghe vậy, lập tức trên mặt tràn đầy ý cười, cô ta chất vấn: "Cậu Long nói rất đúng, có ngài ở đây, chúng ta không cần phải sợ hắn. Huống chi cậu Long còn được ngài Long Tông Toàn chống lưng, thế cần gì phải sợ tên bụi đời này?"

Kiều lão gia tử liên tục phụ hoạ theo cô ta: "Nói rất đúng, cậu Long nói không sai chút nào! Chỉ cần cậu Long ở đây, vậy Kiều gia của chúng ta không cần phải sợ đám trộm cắp này."

Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nhạo, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.

"Mày cười cái gì?"

"Ông đây nhìn mày cảm thấy rất ngứa mắt, thế mà mày còn dám cười trước mặt tao?"

"Nếu hôm nay mày không nói ra lý do, tao sẽ đánh mày đến tàn phế!"

Long Quốc Kim nhíu mày, ngạo mạn nói to, cậu ta vừa mới đến tập đoàn Kiều thị để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, bây giờ dùng Tề Đẳng Nhàn để lập uy là một cơ hội rất tốt.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Tao chỉ cảm thấy có phải đầu óc của bọn mày có vấn đề không, Long Tông Toàn bị tao chỉnh đốn như một con chó, còn bọn mày lại dựa vào ông ta?"

"Không bằng bọn mày trực tiếp gọi ông ta đến đây, để tao xem xem, ông ta còn dám giả ngu trước mặt tao nữa không?"

Chòm râu của Kiều lão gia tử run run, cực kỳ tức giận nói: "Tề Đẳng Nhàn, mày đừng ở đây nói những chuyện không đâu vào đâu!"

"Long tổng là ông chủ của tập đoàn Long thị ở đế đô, gia cảnh phi thường, chỉ dựa vào một mình mày mà cũng đòi động vào ngài ấy?"

"Nếu ngài ấy thật sự đến đây, e rằng mày sẽ quỳ xuống xin tha ngay lập tức!"

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Đúng là già sinh tật, quả nhiên lúc trước không nên cứu cái mạng chó của ông, để ông chết luôn không phải là tốt hơn à?"

"Mày..." Kiều lão gia tử tức đến đỏ cả mặt, suýt chút nữa là đã ngất xỉu, ông ta cảm thấy thằng ranh con trước mắt quá khác thường, nói chuyện khó nghe muốn chết.

Tề Đẳng Nhàn nhìn xung quanh một vòng, hắn lạnh lùng nói: "Từ nay trở về sau, tập đoàn Kiều thị sẽ do một tay Kiều Thu Mộng định đoạt!"

"Lát nữa sẽ tiến hành cuộc thanh tẩy lớn, tất cả người của Kiều gia đều đá khỏi công ty."

"Nếu các người còn nghe lời, cuối năm sẽ chia cho các người chúc tiền hoa hồng từ cổ phần."

"Nhưng nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục khua môi múa mép, vậy thì rất xin lỗi, một đồng các người cũng không thể lấy được!"

Tề Đẳng Nhàn nói xong thì tạo nên một cơn sóng to gió lớn, đám người Kiều gia liếc mắt nhìn nhau, sau đó thì giận tím mặt.

"Tề Đẳng Nhàn, một kẻ mang họ khác như mày, thì có tư cách gì để lên tiếng? Mày là cái thá gì?"

"Đúng vậy đấy, tập đoàn Kiều thị là của gia tộc bọn tao, từ khi nào đã đến lượt một thằng con rể tới tận nhà để nói chuyện!"

"Con rể tới tận nhà? Cậu ta không còn là con rể nữa rồi, Kiều Thu Mộng đã bị chúng ta đuổi ra khỏi gia tộc, nên cậu ta và Kiều gia của chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa."

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha nói: "Lúc trước tại sao tập đoàn Kiều thị lại có thể phát triển từ con số không? Nếu không nhờ có ba tôi, thì bây giờ các người chỉ có thể ở nhà cạp đất mà ăn thôi."

Kiều gia có thể phát triển được như vậy, quả thật là không thể thoát khỏi có liên quan đến Tề Bất Ngữ, nếu không có sự giúp đỡ của Tề Bất Ngữ, thì căn bản sẽ không có tập đoàn Kiều thị như ngày hôm nay.

"Mày nói cái gì là cái đó, nhưng bây giờ tao mới là tổng giám đốc của tập đoàn Kiều thị, người có quyền định đoạt ở đây cũng là tao!" Long Quốc Kim đi về phía trước một bước, vẻ mặt chứa đầy sự khinh thường.

"Ồ? Mày nghĩ mày là ai? Từ giờ trở đi, mày không còn là tổng giám đốc nữa." Tề Đẳng Nhàn vẫy tay, không chút để ý mà nói.

Hắn quay đầu nói với Kiều Thu Mộng: "Thu Mộng, em nói anh nghe, em thấy ai không vừa mắt, anh sẽ loại bỏ người đó ngay lập tức! Thậm chí là tiền hoa hồng cuối năm cũng không chia cho người đó!"

Kiều lão gia tử tức giận nói: "Họ Tề mày đừng giọng khách át giọng chủ, mày đừng có quá đáng! Cổ phần của tập đoàn Kiều thị, phần lớn đều nằm trong tay chúng tao!"

"Ồ... Nói vậy cũng đúng, vậy tôi chỉ cần làm cho tập đoàn Kiều thị phá sản là được, xây dựng thêm một công ty mới cho Thu Mộng." Tề Đẳng Nhàn cười lạnh lùng nói.

Nháy mắt mọi người Kiều gia không biết nói gì, không thể nói được một câu nào.

Nếu là trước đây, bọn họ có thể sỉ nhục Tề Đẳng Nhàn là một kẻ ếch ngồi đáy giếng, là một thằng ngu thích khoác lác.

Nhưng mà Tề Đẳng Nhàn lại là người bỏ ra mười tỷ đô la để đầu tư vào tập đoàn Hướng thị trong buổi tiệc tối do Từ Ngạo Tuyết tổ chức, bốn chữ giàu có hống hách vẫn không đủ để hình dung hắn.

Nếu hắn nói lời này, thì chắc chắn có đủ thực lực để làm như vậy, cũng không có ai có đủ tư cách như hắn.

"Mày nói phá sản là phá sản ngay? Mày cho rằng mày rất có tiền? Có nhiều bằng tập đoàn Long thị tụi tao không?" Long Quốc Kim ngạo mạn nói.

"Được rồi, nếu mày thức thời thì nhanh chóng cút khỏi đây đi, vậy vẫn còn có tiền hoa hồng." Tề Đẳng Nhàn nhíu mày không kiên nhẫn nói.

Long Quốc Kim khịt mũi khinh thường nói: "Thức thời? Tao thấy người không biết thức thời là mày đấy!"

"Bây giờ quỳ xuống ngay lập tức, sau đó bò ra khỏi tập đoàn Kiều thị."

"Còn về phần Kiều Thu Mộng, thì để cô ta ở lại đây chờ tao tự tay xử lý."

Sau khi Kiều Thu Mộng nghe thấy lời này, cô ta không kiềm được sợ hãi mà rụt vào trong lòng Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, trực tiếp vươn chân lên đá vào trong bụng Long Quốc Kim, cú đá này mạnh đến mức khiến Long Quốc Kim văng ra ngoài, đập vào vách tường vang lên một tiếng rầm, đau đến suýt chút nữa là đã ngất xỉu.

"Mày là cái thá gì, mà bắt vợ tao phải chờ mày xử lý?" Tề Đẳng Nhàn vỗ bả vai Kiều Thu Mộng để an ủi, sau khi buông cô ta ra, hắn bước về phía trước ngay lập tức.

Mọi người thấy cảnh tượng này, tay chân không khỏi luống cuống, Tề Đẳng Nhàn quá bạo lực, không hợp ý là đã ra tay với Long Quốc Kim?

E rằng cú đá này đã đủ để ruột gan đứt thành từng khúc!

Hơn nữa, Long Quốc Kim lại là cháu trai của ông chủ Long Tông Toàn ở đế đô!

Đánh cậu ta thành ra như vậy, không biết Long Tông Toàn sẽ tức giận đến cỡ nào?

Quả thật là khiến người ta không dám tưởng tượng!
Chương 314 Sợ hãi

Chương 314

"Mày..."

"Cái gan chó của mày thật lớn, thế mà dám ra tay đánh tao!"

"Mày biết tao là ai không? Mày biết chú tao là ai không?"

Long Quốc Kim tức muốn phun máu, quả thật là không dám tin, một thằng ranh bụi đời ở thành phố Trung Hải mà lại dám ra tay đánh cậu ta!

Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu, nói với vẻ không kiên nhẫn: "Mau gọi điện cho chú của mày, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn!"

Long Quốc Kim thẹn quá hóa giận, cậu ta nói ngay lập tức: "Con mẹ mày đợi đấy cho tao, mày dám khiêu khích tao như vậy, chú tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Sau khi nói xong lời này, Long Quốc Kim lấy điện thoại ra gọi cho chú Long Tông Toàn của chính mình.

"Chú ơi, cháu bị người ta đánh, chú mau đến đây giúp cháu!" Long Quốc Kim vừa mở miệng là đã vào thẳng vấn đề.

"Hả? Thế mà có người dám đánh cháu? Hắn có biết cháu là cháu trai của Long Tông Toàn này không?" Long Tông Toàn nghe xong, quả nhiên là tức đến tím mặt.

Long Quốc Kim ấm ức nói: "Cháu có nói rồi, nhưng hắn vẫn không kiêng nể gì, còn kêu cháu mau gọi điện cho chú."

Long Tông Toàn bực bội nói: "Hay lắm, đúng là thứ rác rưởi, lại dám không cho chú thể diện, xem chú có đánh chết hắn không!"

Mọi người Kiều gia đều vui mừng khi có kẻ gặp xui xẻo, Tề Đẳng Nhàn đã hoàn toàn đắc tội một nhân vật lớn là Long Tông Toàn.

Người đắc tội Long Tông Toàn như vậy, mà còn muốn có quả ngọt để ăn?

"Tề Đẳng Nhàn, loại người không biết sống chết như anh, thế mà dám đánh cậu Long, bây giờ cậu Long đã báo chuyện này cho Long tổng, tôi xem nay anh sẽ chết như thế nào!" Kiều Thanh Vũ vô cùng đắc ý nói.

"Hừ... Còn muốn trục xuất người Kiều gia chúng ta ra khỏi tập đoàn Kiều thị? Để tao xem mày có sống qua ngày hôm nay không!" Bộ dáng Kiều lão gia tử bình tĩnh vuốt chòm râu của chính mình, khịt mũi khinh thường.

Vẫn chưa nói dứt câu thì Tề Đẳng Nhàn đã xông lên phía trước, cướp cái di động trong tay Long Quốc Kim.

Long Quốc Kim cắn răng nói: "Cướp di động của tao cũng không có ích, tao đã kể xong mọi chuyện, mày chết chắc rồi!"

Tề Đẳng Nhàn dùng một chân đá Long Quốc Kim ngã ra đất, cậu ta đau đến mức hét toáng lên, sau đó hắn thuận tay mở loa lớn.

"Nghe này, tao không quan tâm mày là ai, nếu mày dám làm tổn thương đến một đầu ngón tay của cháu trai tao, thì tao sẽ chôn cả nhà mày theo!" Long Tông Toàn cũng nghe thấy tiếng động ở bên này, lập tức biết di động đã bị người ta cướp mất, ông ta đe dọa bằng giọng điệu lạnh lùng.

"Long tổng đúng là rất có uy phong! Cầm một ngàn vạn đến đây để chuộc cái mạng chó của cháu trai ông, nếu không lát nữa thi thể sẽ được giao đến trước mặt ông." Tề Đằng Nhàn bình thản nói.

Sau khi mọi người nghe xong, không khỏi hít một hơi sâu!

Quả thật là Tề Đẳng Nhàn không còn muốn sống nữa, không có đầu óc mới dám nói chuyện với Long Tông Toàn như vậy!

Hay là hắn cho rằng bản thân có chút tiền đầu tư vào tập đoàn Hướng thị, nên thật sự cho rằng bản thân lợi hại đến mức có thể chống lại một nhân vật lớn ở đế đô?

Thân phận của Long Tông Toàn không chỉ đơn thuần là một doanh nhân, bối cảnh của ông ta ở đế đô cũng không nhỏ chút nào.

Sau khi Long Tông Toàn nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người không khỏi cứng đờ, sao ông ta có thể quên giọng nói của Tề Đẳng Nhàn?

Rốt cuộc lần đầu tiên trong suốt cuộc đời ông ta phải chịu thiệt thòi cũng là do Tề Đẳng Nhàn gây ra.

Hơn nữa còn bị Tề Đẳng Nhàn lừa mất bốn trăm triệu, thậm chí còn bị làm trò trước mặt chủ tịch tỉnh là Dương Lệnh Quang.

"Khụ khụ khụ... Đầu dây bên kia là Tề Đẳng Nhàn đấy à?" Long Tông Toàn do dự một lúc lâu, mới chậm chạp hỏi.

"Đúng vậy, thế nào, mấy hôm trước bị tôi vả miệng nhiều như vậy, bây giờ lại không nhớ tôi là ai nữa à? Có muốn bị vả thêm vài cái nữa không?" Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại ông ta.

"Không dám không dám, chẳng qua là tôi chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi." Long Tông Toàn sợ tới mức giật mình.

Ông ta hiểu rõ sự càn rỡ của Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa sau khi biết hắn là con trai của Tề Bất Ngữ, thì ông ta không còn ý nghĩ trả thù, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi.

Năm đó thằng điên Tề Bất Ngữ đó có thể tàn sát đế đô, nhưng con của ông là Tề Đẳng Nhàn còn hơn như vậy, nếu thật sự chọc giận hắn thì e rằng giết cả nhà người khác cũng không phải là chuyện không thể.

Đầu óc của mọi người ở đây đều ngây ngốc khi nghe thấy cuộc trò chuyện của Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn sau khi mở loa lớn.

Trước đây Long Tông Toàn và Tề Đẳng Nhàn đã từng gặp nhau? Còn bị Tề Đẳng Nhàn vả mặt đến mức ngoan ngoãn nghe lời?

Vừa rồi những lời Kiều Thu Mộng nói đều là sự thật!?

Vì thế ánh mắt của mọi người Kiều gia nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn cũng lộ ra sự sợ hãi.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đừng nói nhiều nữa, gửi một ngàn vạn đến đây, rồi bảo cháu trai ông cút đi. Nếu không thì ông tự lường trước đến hậu quả!"

Long Tông Toàn từng bị Tề Đẳng Nhàn lừa mất bốn trăm triệu, đương nhiên sẽ không quan tâm đến số tiền một ngàn vạn, ông ta vội vàng nói: "Được được được, tôi sẽ gửi một ngàn vạn đến ngay lập tức, Tề tổng đừng khiến cháu trai tôi khó xử."

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, Long Tông Toàn lớn tiếng quát: "Long Quốc Kim, thằng ranh con cháu nghe cho rõ đây, ngoan ngoan ngoãn ngoãn xin lỗi Tề tổng, cậu ấy bảo cháu làm gì thì hãy ngoan ngoãn làm theo, cho dù có kêu cháu ăn cứt thì cũng không được nói bất cứ lời nào! Nếu chọc giận ngài Tề, chú cũng không thể cứu cháu được!"

Long Quốc Kim rụt cổ mở to mắt, không ngờ chống lưng của chính mình là chú Long Tông Toàn đã bị Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn từ trước.

Hơn nữa, nghe giọng điệu này của Long Tông Toàn, ông ta vô cùng kính sợ Tề Đẳng Nhàn...

"Sao có thể như vậy, trước giờ chú của tao chưa kiêng nể ai bao giờ, không ai có thể đè ép chú ấy, cho dù có ở đế đô thì ông ấy cũng..." Long Quốc Kim nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, cơ thể cũng run rẩy theo.

Tề Đẳng Nhàn thuận tay ném di động vào tay Long Quốc Kim, hắn lạnh nhạt nói: "Tao không thích nghe mấy thằng ngu nói chuyện, nếu mày còn nhiều lời, tao sẽ làm thịt của mày."

Long Quốc Kim sợ đến mức cuộn tròn cơ thể, im lặng gật đầu, thật sự không dám nói thêm câu nào.

Kiều Thanh Vũ nhìn Tề Đẳng Nhàn với dáng bẻ vô cùng hoảng sợ, cô ta run bần bật.

Kiều lão gia tử luống cuống tay chân, trong miệng khô khốc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Sau một lúc lâu, Kiều lão gia tử mới nở một nụ cười tươi rói, ông ta nói: "Cháu rể à, chuyện này..."

"Ông già ông câm miệng đi, dẫn người trong gia tộc của ông cút ra khỏi tập đoàn Kiều thị ngay lập tức!"

"Sau này, nếu để tôi thấy có bất cứ kẻ nào trong các người xuất hiện ở tập đoàn Kiều thị gây cản trở công việc của Thu Mộng, thì tôi sẽ trực tiếp giết chết các người!"

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười trong không cười nhìn về phía Kiều lão gia tử, lời nói vô cùng xấc xược.

Lời này vô cùng quá đáng, nhưng ngay cả một cái rắm Kiều lão gia tử cũng không dám thả, bọn họ đã nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn lúc vừa rồi.

"Đúng rồi, giao toàn bộ cổ phần ra, trong vòng 24 giờ tôi muốn toàn bộ cổ phần nằm trong tay Thu Mộng! Còn các người, sau này nên ngoan ngoãn ở nhà ăn phần cổ phần danh nghĩa đó, nếu khiến Thu Mộng không vui, thì ngay cả cổ phần danh nghĩa cũng còn để mà ăn!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười lạnh lùng nói.

Từ lâu hắn đã cảm thấy đám người Kiều gia không vừa mắt, bây giờ có lý do quang minh chính đại để giải quyết bọn họ, đương nhiên sẽ không buông tha dễ dàng.

Mọi người Kiều gia chỉ cảm thấy miệng lưỡi chua xót, vốn nghĩ rằng có thể dựa vào Long Quốc Kim để đá Kiều Thu Mộng ra khỏi đây, nhưng nào ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

"Đi thôi." Kiều lão gia tử cảm thấy bản thân đã mất hết thể diện, không có mặt mũi để tiếp tục ở lại đây, ông ta phất tay, dẫn đám người rời khỏi tập đoàn Kiều thị.

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn dừng trên người Kiều Thu Mộng, hắn mỉm cười nói: "Anh đã dọn sạch trở ngại thay em, tiếp theo em có thể quyết đoán chỉnh đốn và cải cách toàn bộ tập đoàn."
Chương 315 Chỉnh đốn

Đương nhiên Kiều Thu Mộng sẽ không bỏ qua cơ hội để chỉnh đốn và cải cách lại tập đoàn Kiều thị, triệu tập mọi người lên tầng cao nhất, sau đó ra ta tổ chức lại cương vị.

Cô ta không chừa lại bất cứ người thân thích của Kiều gia, trực tiếp đá toàn bộ ra khỏi công ty!

Nếu Kiều gia làm điều đó thì đừng trách cô ta cũng làm theo như vậy.

Sau một buổi sáng bận rộn, tập đoàn Kiều thị được quét dọn sạch sẽ, ít nhất sau này chắc chắn sẽ không có người cản trở công việc giống như Kiều Thanh Vũ.

Kiều Thu Mộng ra tay mạnh mẽ khiến Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cô ta lại giỏi như vậy, trước đây không thể phát huy bản lĩnh là do có quá nhiều thứ gây cản trở, bây giờ có được ủng hộ nên không còn giống như trước.

Kiều Thu Mộng không hổ là người phụ nữ suốt ngày thúc giục bản thân trở thành viên ngọc rồng trong giới kinh doanh, không phải chỉ biết nói bằng miệng, mà là thật sự có thực lực.

"Chồng ơi, hôm nay phải cảm ơn anh rồi!" Sau khi Kiều Thu Mộng trở về văn phòng, cô ta vui vẻ nhảy nhót đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn giống như một con nai con.

"Em khách khí rồi, đây không phải chuyện nên làm ư?" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

"Hôn hôn!" Lập tức Kiều Thu Mộng trở nên chán ngán.

Từ sau khi xuất viện, Kiều Thu Mộng đã chủ động không ít lần, cho nên kỹ thuật ở phương diện này cũng đã nhảy vọt, không còn bị động nữa.

Hôm nay phía trên Kiều Thu Mộng mặc một cái áo sơ mi màu hồng phấn trong suốt, phía dưới mặc một cái chân váy nếp gấp ngắn, cặp đùi thon dài được bao phủ bởi lớp tất chân màu da, cả người lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người, quyến rũ nhưng không quá phô trương.

Tề Đẳng Nhàn làm nước miếng dính đầy mặt Kiều Thu Mộng, hô hấp không nhịn được trở nên dồn dập, tay mò mẫn mở cúc áo sơ mi để duỗi vào trong.

Xúc cảm mềm mại, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung.

Kiều Thu Mộng nhắm mắt lại, sắc mặt ửng đỏ, bộ dạng giống như đang đợi người đến hái.

"Kích cỡ này..." Nhìn dáng người của Kiều Thu Mộng trông cũng không bùng nổ như vậy, nhưng chân chính cảm nhận bằng bàn tay thì mới biết thị giác đã bị đánh lừa.

Kiều Thu Mộng nỉ non: "Chồng à, đây là công ty đó!"

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới hoàn hồn, Kiều Thu Mộng không phải Lý Vân Uyển, cho dù bây giờ quan hệ của bọn họ vô cùng hợp lẽ, nhưng cũng không thể lấy lần đầu của cô ta ở công ty, nếu làm như vậy là sẽ không tôn trọng người ta.

"Ừ ừ ừ, anh biết rồi, bàn tay của anh chỉ đặt ở đây chứ không lộn xộn nữa." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Mười phút sau, Tề Đẳng Nhàn mới lưu luyến rút tay về, sẵn tiện còn cài nút áo lại giúp cô ta.

Kiều Thu Mộng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vẫn luôn khẩn trương giống như dây cung đang bị căng ra, giờ phút này chợt thả lỏng, cô ta cảm thấy chân cẳng đã mềm nhũn.

"Chậm một chút chậm một chút."

Kiều Thu Mộng lảo đảo suýt chút nữa đã té ngã, cũng may là Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đỡ cô ta, cảm giác ôm một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng trong lòng ngực quả thật là không tồi.

Kiều Thu Mộng đỏ mặt lên tiếng, cảm thấy bản thân không có tiền đồ, đây rõ ràng là chồng của mình, thế mà cô ta lại khẩn trương, kích động, lo sợ giống như mới lần đầu tiếp xúc với đàn ông.

"Sau này anh sẽ luôn bảo vệ em như vậy?" Kiều Thu Mộng ôm cổ Tề Đẳng Nhàn, bộ dạng nép vào lòng người giống như một con chim nhỏ.

"Ừ." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nhẹ nhàng bóp cái mông vô cùng co dãn của cô ta, ha, xúc cảm sướng rân người.

Sau khi trò chuyện với Kiều Thu Mộng được một lúc, Tề Đẳng Nhàn đứng lên nói: "Tôi về công ty trước, cô cũng xử lý công việc của chính mình đi."

Kiều Thu Mộng gật đầu nói: "Anh phải cẩn thận một chút, giúp đỡ tập đoàn Hướng thị không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng dù cho anh có làm gì thì tôi đều sẽ ủng hộ anh!"

Sau khi Tề Đẳng Nhàn ra khỏi tập đoàn Kiều Thị, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu lúc trước Kiều Thu Mộng cũng đối xử với hắn như vậy thì đoán chừng hai người đã không ly hôn, nói không chừng còn có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

"Mình còn nghĩ cách phải làm sao để mọi chuyện êm xuôi, không ngờ một mình cô ấy có thể giải quyết êm xuôi." Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm.

Sau khi Kiều Thanh Vũ nói hai người đã ly hôn, lập tức Kiều Thu Mộng chủ quan cho rằng Tề Đẳng Nhàn làm như vậy là vì để bảo vệ cô ta, không thật sự ly hôn với cô ta.

Tề Đẳng Nhàn quay lại trong xe, cẩn thận kiểm tra vẻ bề ngoài qua chiếc gương, phát hiện trên cổ và trên mặt không có bất cứ dấu son môi hay dấu hôn nào thì mới yên tâm hoàn toàn.

Vừa dừng xe trước cửa công ty, Tề Đẳng Nhàn đã bị một người đàn ông chặn đường.

"Tề tổng, Tề tổng, xin dừng bước!" Nụ cười trên mặt của người đàn ông chứa đầy sự nịnh nọt.

"Anh là ai, có chuyện gì à? Nếu muốn bàn công việc thì đến tìm bộ phận nghiệp vụ." Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói.

Người đàn ông vội vàng móc ra một bao thuốc lá từ trong túi, mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tề tổng quên mất rồi, bây giờ chiếc xe Aston Martin của ngài vẫn còn đậu trước cửa hãng xe của chúng tôi..."

Tề Đẳng Nhàn nhướng mày nói: "À... Là anh đấy à, bộ có chuyện gì ư?"

Người này chính là ông chủ cửa hàng xe Mercedes bị Tề Đẳng Nhàn dùng chiếc xe Aston Martin One 77 chặn lại trước cửa chính, chắc là bây giờ đến để xin tha.

"Tề tổng, phiền ngài lái xe đến chỗ khác, ngài chặn xe trước cửa hãng xe của tôi, tôi không thể làm ăn được!" Ông chủ cửa hàng xe Mercedes như muốn khóc tới nơi, anh ta cung kính đưa điếu thuốc cho Tề Đẳng Nhàn.

"Không hút." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.

Ông chủ xe Mercedes chua xót nói: "Tề tổng, tôi biết sai rồi, xin ngài lái xe đến chỗ khác. Sau này nếu ngài đến mua xe Mercedes của chúng tôi, nhất định tôi sẽ lấy giá xuất xưởng để bán cho ngài, xin ngài cho tôi một cơ hội!"

Tuyệt đường của người tài không khác nào giết ba mẹ người ta, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy dạy dỗ anh ta như vậy là đủ rồi, hắn nói: "Được thôi, lát nữa khi làm việc xong tôi sẽ lái chiếc xe chắn cửa hãng xe của anh."

Lúc này ông chủ Mercedes mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ để chiếc Aston Martin này chắn trước cửa hãng xe của anh ta, thì sau này anh ta không thể làm ăn được nữa

Hơn nữa, gần đây Tề Đẳng Nhàn nổi bật vô cùng, anh ta cũng bị hắn doạ sợ, thế nên hôm nay mới chủ động đến xin lỗi nhận sai, xin Tề Đẳng Nhàn giơ cao đánh khẽ.

Ông chủ xe Mercedes cảm kích rời khỏi, cục đá lớn trong lòng cũng đã biến mất.

Sau khi tan làm Tề Đẳng Nhàn đến để lái xe tới chỗ khác như lời mình đã hứa, để chiếc Phaeton lại công ty, bắt một chiếc xe đến hãng xe Mercedes.

"Cảm ơn Tề tổng, cảm ơn Tề tổng!" Khí Tề Đẳng Nhàn lái xe đi, ông chủ cửa hàng xe Mercedes chạy đến, khom lưng vô cùng cung kính.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nếu biết trước sẽ như thế, thì lúc trước cần gì phải làm như vậy?

Hắn lái chiếc Aston Martin ra khỏi thành ô tô, khi gần đến nơi của Dương Quan Quan, bỗng hắn nhìn thấy Dương Quan Quan đang ở trong một tiệm bánh kem.

"Hử? Hình như hôm nay là sinh nhật Dương Quan Quan?" Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nhớ tới chuyện này, vậy cũng khó trách việc cô ta sẽ đến tiệm bánh kem.

"Một mình tổ chức sinh nhật sẽ rất buồn, nếu không còn công việc, vậy ở cùng cô ấy cũng được."

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đậu chiếc Aston Martin ở ven đường, hắn mở cửa xuống xe.

Mới vừa bước đến cửa thì đã nhìn thấy Dương Quan Quan đang cầm bán kem chuẩn bị rời khỏi đây, sau khi cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, không khỏi ngạc nhiên đến lắp bắp.

"Tề tổng, tại sao anh lại ở đây?" Dương Quan Quan ngạc nhiên nói.

"Quan Quan, anh đã chờ em lâu lắm rồi đấy!" Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị một người đàn ông cướp mất lời thoại.

Chỉ thấy người đàn ông này ôm một bó hoa hồng lớn chạy đến, vẻ mặt tràn ngập ý cười bước tới bên cạnh Dương Quan Quan, cầm bó hoa lên.

"Mẹ, dám cướp lời thoại của ông!"

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không kiềm được tức giận mà chửi một tiếng, nhìn thấy người đàn ông tặng hoa cho Dương Quan Quan, tronh lòng hắn lại có chút khó chịu không rõ lý do.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom