• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 419-422

Chương 419 Chuẩn tướng bộ quốc phòng

“Á!!!”

Triệu Chính Hoa hét thảm một tiếng, sau đó bịt chặt lỗ tai, lui về phía sau vài bước.

Đám thuộc hạ của ông ta cũng bị tiếng thét của Tề Đẳng Nhàn làm cho hoảng sợ, lỗ tai vẫn còn ong ong, chứ đừng nói tới Triệu Chính Hoa dán lỗ tai tới bên miệng hắn.

Chỉ có thể nói hành động này của hắn vô cùng đáng sợ.

Dung tích phổi của Tề Đẳng Nhàn lớn tới mức đáng sợ, mỗi một nhịp thở đều đưa vào phổi những luồng khí khổng lồ, nếu không hắn cũng không thể hét ra âm thanh vang vọng như vậy.

Với âm độ này của hắn, cho dù chỉ “a” một tiếng thật bình thường người khác cũng không chịu nổi, huống chi là khẩu hiệu Phật môn kia.

Sắc mặt Triệu Chính Hoa tái nhợt, ông ta có cảm giác trái tim mình như muốn nứt ra, màng nhĩ cũng vô cùng đau đớn, một lát sau, ông ta cảm thấy bàn tay mình âm ấm, có chất lỏng chảy ra khỏi kẽ tay đang ôm tai của ông ta.

Để tay ra trước mắt, ông ta trông thấy một màu máu đỏ tươi!

Chỉ với tiếng hét kia, màng nhĩ của ông ta đã bị xuyên thủng, lỗ tai phải chịu thương tổn nặng nề.

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười dữ tợn, hỏi Triệu Chính Hoa: “Bây giờ ông đã nghe rõ chưa?”

Khuôn mặt của Triệu Chính Hoa dần trở nên hung dữ, lỗ tai này của ông ta bây giờ như đã bỏ đi, về sau chỉ có thể nghe được một bên, nửa còn lại đã điếc hẳn.

“Con mẹ nó, mày thật to gan!” Triệu Chính Hoa tức tối gào lên.

Ông ta thật sự không ngờ lá gan của Tề Đẳng Nhàn lớn tới mức ấy. Hắn cả gan đối đầu với chính quyền nhà được, không để phó cục trưởng của cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải này vào mắt!

Đám đặc vụ xung quanh cũng tỏ vẻ không vui, bàn tay lập tức đặt lên khẩu súng dắt bên eo đợi lệnh.

Tề Đẳng Nhàn bước một bước về phía trước, túm lấy cổ áo Triệu Chính Hoa, giơ tay lên vả cho ông ta một cái!

“Chát!”

Triệu Chính Hoa lập tức bị cái tát này của Tề Đẳng Nhàn đánh cho lăn mấy vòng trên mặt đất.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Lúc nãy các người đã làm gì hả? Sao bây giờ lại dám diễu võ dương oai trước mặt ông đây?”

“Có trông thấy nhà của ông đây không? Bây giờ đã nát thành thứ gì rồi?”

“Mày vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt ông đây mà huyên thuyên về sự an toàn của người dân à?”

“Đúng là đã bực sẵn trong người còn phải gặp đám người đần độn như chúng mày, ông đây sợ cả đêm không được yên giấc mất!”

Trần Ngư sợ ngây cả người, cô ấy cảm thấy Tề Đẳng Nhàn xử sự như vậy rất ngang tàng, cho dù là Trần gia cũng chưa chắc dám lộng hành tới mức không nể nang chính quyền như vậy.

Tuy rằng cô ấy cũng rất bất mãn với đám người Triệu Chính Hoa, nhưng cùng lắm cũng chỉ thể hiện sự bất mãn qua lời nói, chứ không thể hiện qua hành động như Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại thật ngang tàng, cho dù đong người như vậy, hắn cũng dám động thủ để thể hiện sự khó chịu của mình, hét thủng màng nhĩ người ta, sau đó còn vả cho người ta một cái

“Đoàng!”

Một tên đặc vụ lấy lại tinh thần, lập tức giơ súng lên, bắn chỉ thiên một tiếng ra hiệu cảnh báo!

Những đặc vụ còn lại cũng dần phản ứng lại sau chuyện vừa rồi, đều đồng loạt rút súng ra và chĩa về phía Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn bị mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu chỉ trong nháy mắt.

Nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng lạnh nhạt, dường như chẳng sợ hãi chút nào.

Triệu Chính Hoa bò dậy từ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi: “Mày cũng được đấy nhỉ? Bây giờ đánh thêm cái nữa tao xem nào!”

Tề Đẳng Nhàn cười đáp: “Bị nhiều súng như vậy chĩa vào đầu, đương nhiên tao không lộng hành được nữa!”

Triệu Chính Hoa nở nụ cười dữ tợn: “Mày cũng biết sợ đấy à? Vừa nãy mày đánh tao thế nào, bây giờ tao sẽ trả lại cho mày gấp mười lần!”

Sau khi nói lời này, ông ta đột ngột bước phăm phăm về phía trước, túm lấy áo Tề Đẳng Nhàn!

Tối ngày hôm nay Tề Đẳng Nhàn đã phải trải qua vô vàn trận đấu, hơn nữa khi nãy còn bị cú nổ kia làm cho hoảng hồn, trận nổ mãnh liệt kia đã phá hỏng áo khoác của hắn, bây giờ trông nó chẳng khác gì vỏ cây bị nướng giòn.

Triệu Chính Hoa vươn tay kéo một cái, chỗ vải vụn kia “soạt” một tiếng, rơi xuống khỏi người Tề Đẳng Nhàn.

Sau khi lớp áo khoác bị cởi bỏ, lớp quân phục màu đen bên trong cũng dần lộ ra.

Triệu Chính Hoa một tay túm lấy cổ áo Tề Đẳng Nhàn, một tay giơ lên toan cho hắn một cái tát, vừa định tát vào mặt hắn thì đôi con ngươi của ông ta đột nhiên co rút liên hồi…

Đôi mắt ông ta bị ánh sáng vàng trên vai Tề Đẳng Nhàn làm cho chói mắt.

Đám đặc vụ xung quanh cũng xôn xao “ồ” lên mấy tiếng, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Sao vậy? Không định đánh nữa à?” Tề Đẳng Nhàn đút hai tay vào túi, nhìn Triệu Chính Hoa bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng khách sáo mà, đánh thẳng vào mặt này!”

Cánh tay Triệu Chính Hoa khựng lại giữa không trung, đánh cũng không được, mà buông cũng không được, ông ta xấu hổ chết đi được, nên nhất thời chỉ có thể đơ ra tại chỗ.

“Chuẩn tướng… Sao có thể, sao tên nhãi này có thể là chuẩn tướng được chứ?”

“Chưa nói đến chức vị, cậu mau nhìn ký hiệu phía trước của huân chương kia đi, đó là ký hiệu của bộ quốc phòng đó!”

“Bộ quốc phòng là một khu vực đặc thù, quyền lực vô cùng lớn, cho dù là tướng lĩnh ở đâu cũng phải kính nể mấy phần.”

“Ôi trời ạ, tên nhãi nhài không phải doanh nhân bình thường sao?Vậy thì thân phận chuẩn tướng của bộ quốc phòng này từ đâu ra chứ! Đùa cái gì vậy hả?”

Đám đặc vụ lập tức phát điên ngay tại chỗ, bọn họ không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có thân phận quan trọng và đáng sợ như vậy!

Cục an ninh quốc gia bọn họ sợ nhất là gặp phải xung đột với người của bộ quốc phòng, lần trước bọn họ bắt giữ một tên lính cấp thấp của bộ quốc phòng, kết quả là xe tăng của đám người ấy lao thẳng vào căn cứ của bọn họ.

Gương mặt Triệu Chính Hoa run rẩy liên hồi, cuối cùng ông ta vẫn không có dũng khí giáng cú tát của mình lên mặt hắn.

Chuẩn tướng của bộ quốc phòng, địa vị này quá lớn, ông ta chỉ là một phó cục trưởng cỏn con, không dám dây vào kẻ đáng sợ như vậy.

“Cút đi!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, dùng chân đá vào bụng Triệu Chính Hoa đá cho ông ta lăn thẳng ra xa.

Nhưng lần này lại không có kẻ nào dám nổ súng, thậm chí có mấy tên còn lẳng lặng cất súng đi.

Nếu như Tề Đẳng Nhàn là người của quân đội, hơn nữa còn là người của bộ quốc phòng, vậy thì đúng là kẻ không thể mạo phạm được… Bọn họ không muốn chuyện bị xe tăng cán cổng kia lặp lại một lần nào nữa, thật là mất mặt!

“Không ngờ thân phận này của Tề Đẳng Nhàn lại đáng sợ như vậy, đám người kia không dám làm gì luôn.” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn vừa lộ quân phục đã dọa cho đám người kia sợ mất mật, cô ấy cũng thấy sảng khoái vô cùng.

Triệu Chính Hoa ôm bụng đứng dậy, vẻ mặt rất không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nếu như đối phương là một giáo quan, vậy thì ông ta còn dám làm trò một chút, nhưng hắn lại là một chuẩn tướng…

“Bây giờ để tôi bảo vệ Trần Ngư, các người còn cảm thấy không an toàn nữa không?” Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng hỏi.

Mọi người ở đây đều im bặt, sắc mặt khó coi không tả nổi, nhịp thở cũng trở nên dồn dập vì căng thẳng.

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Nếu như không còn việc gì nữa thì mau rời khỏi đây đi, nhà của tôi bị người ta đánh bom, bây giờ tôi đang vô cùng bực bội, đừng có lao đầu vào họng súng của tôi nữa!”

Triệu Chính Hoa cắn chặt răng, ông ta vung tay, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Nếu Trần tiểu thư đã có chuẩn tướng của bộ quốc phòng bảo vệ, vậy thì cũng không đến lượt chúng ta ra mặt.”

Dứt lời, ông ta xoay người lên xe.

Trong lòng Triệu Chính Hoa vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy, ông ta nhất định sẽ không tới đây.

Xảy ra xung đột như vậy, chưa nói đến việc ông ta không được chút công cán gì, còn bị điếc mất một tai, bị đánh tơi tả, mất hết thể diện.

Đoàn xe vừa mới lên núi chưa được bao lâu đã cun cút rời đi, quả là đến nhanh mà đi còn nhanh hơn.

Trần Ngư thấy đám người kia bỏ đi hết mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bây giờ một thân một mình ở đất nước xa lạ, ngoài trù Tề Đẳng Nhàn, cô ấy chẳng thể trong sự tin tưởng cho bất kỳ ai khác.

Cho dù là cục an ninh quốc gia, cô ấy cũng chẳng còn lòng tin nữa!
Chương 420 Hồng Thiên Đô

Sau khi người của cục an ninh quốc gia rời đi, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy khá mất hứng, bèn gọi điện thoại bảo Hoàng Sung lái xe đến đón bọn họ.

Trần Ngư quan sát Tề Đẳng Nhàn với thái độ vô cùng tò mò, một lúc lâu sau cô ấy mới cười nói: “Không ngờ anh Tề lại có thân phận lợi hại như vậy đó!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai đáp: “Chỉ để cho vui mà thôi, không có gì lợi hại cả.”

Trần Ngư cười khúc khích: “Có thể vui chơi thành một vị chuẩn tướng, đây là chuyện mà người thường có mơ cả kiếp cũng chẳng được đó.”

Không bao lâu sau, Hoàng Sung lái xe tới nơi, anh ta không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy tình cảnh hỗn độn này.

Tề Đẳng Nhàn không hơi đâu nhiều lời với anh ta, lập tức cầm lấy chìa khóa, đưa Trần Ngư và Lý Vân Uyển rời khỏi nơi này.

Trước khi đi, hắn nói với Hoàng Sung: “Này, cậu nói một tiếng với Dương Quan Quan giúp tôi, ngày mai được nghỉ, bao giờ tôi thông báo thì hãy tiếp tục luyện công.”

Hoàng Sung gật gà gật gù nhìn đèn chiếu hậu của chiếc xe dần khuất dạng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Ơ, tôi thì sao? Tôi phải làm sao bây giờ đây, tôi làm gì còn xe mà đi chứ!” Hoàng Sung hoảng hốt kêu thất thanh.

Anh ta có ý tốt tới đây đón Tề Đẳng Nhàn, hắn vừa nhận được chìa khóa đã đi rồi, chẳng nhẽ bây giờ anh ta phải cuốc bộ về hả?

Giờ khắc này, Hoàng Sung cũng lạnh cả lòng, khó trách Dương Quan Quan lúc nào cũng chửi rủa hắn là “đồ tư bản chó má”…

Tề Đẳng Nhàn lái xe thẳng đến khách sạn Thiên Địa, dùng thẻ hội viên, để thuê một căn phòng tổng thống.

“Một lát nữa người của khách sạn sẽ đưa tới cho chúng ta mấy bộ quần áo, hai người lần lượt tắm rửa sửa sang lại đi nhé, sau đó thì uống rượu thư giãn một chút.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Vừa dứt lời hắn đã vào phòng mình, đi thẳng vào phòng tắm.

Vừa cởi quần áo đã trông thấy cơ bắp trên người đều có vết bầm tím.

Những vết bầm tím này không phải đều do trận chiến với Văn Dũng Phu, có vết xuất hiện do dùng Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam để đánh nhau với tên dùng dao găm kia.

“Không bị nội thương, vấn đề không lớn lắm, hai mươi tư tiếng nữa sẽ bình phục hoàn toàn.” Tề Đẳng Nhàn trần truồng đứng dưới vòi hoa sen, bắt đầu sử dụng Phạn âm để tẩy rửa gân cốt, kích thích khí huyết.

Những vết bầm tím trên người hắn biến mất nhanh chóng với tốc độ người thường có thể trông thấy, không bao lâu sau, da thịt đã hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu.

Vừa mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được cuộc điện thoại của Hướng Đông Tinh.

Hướng Đông Tinh nói: “Đám truyền thông bên ngoài điên hết cả rồi, bọn họ đều anh đã đánh chết đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải, Văn Dũng Phu.”

Tề Đẳng Nhàn liền nói: “Tôi không đánh chết ông ta, chỉ ngắt mất một cánh tay của ông ta mà thôi, ông ta chạy thoát rồi.”

Hướng Đông Tinh hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi nghe nói có người đã đánh bom vào Thiên Cung Vân Đỉnh.”

Tề Đẳng Nhàn cười khổ, thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn xa…

“Bây giờ tôi đang ở khách sạn Thiên Địa, tôi đã thuê một phòng tổng thống. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải chuyện mà người thường có khả năng gây ra được. Kẻ gây ra những chuyện này có lẽ là một thế lực hoặc tổ chức lớn mạnh nào đó gây nên.” Tề Đẳng Nhàn lạnh giọng nói.

Hướng Đông Tinh thở phảo nhẹ nhõm, bảo rằng: “Nếu anh bình an vô sự thì tôi cũng an tâm, hôm nay anh đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức đã, để ngày kia còn đi gặp Từ Ngạo Tuyết!”

Tề Đẳng Nhàn biết hôm nay hắn không chết, hẳn là Từ Ngạo Tuyết cũng sẽ thất vọng vô cùng.

Chuyện này nhất định có liên quan đến Từ Ngạo Tuyết, nhưng hắn lại không biết người sắp xếp bao nhiêu sát thủ như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vừa ngắt điện thoại với Hướng Đông Tinh, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được cuộc gọi từ Phó Phong Vân.

“Tề chuẩn tướng, thành phố Trung Hải Thị xảy ra chuyện, tôi cũng vừa biết tin!” Phó Phong vân thấp giọng nói.

“Phó lão, ông cũng biết rồi sao? Vừa nãy tôi và Trần Ngư bị đuổi giết khắp thành phố, không có một ai chìa tay ra giúp cả!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.

Phó Phong Vân nói: “Cậu hợp tác với tập đoàn Hướng thị, đắc tội nhiều người như vậy, bọn họ có quyền có thế, chỉ mong sao cho cậu chết quách đi, ai nấy đều bỏ một hòn đá xuống giết, không ai có thể chống đỡ được áp lực như vậy mà giúp cậu đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong cũng im bặt, quả nhiên chuyện này có liên quan đến đám người Từ Ngạo Tuyết.

Một bên muốn giết chết Trần Ngư, một bên muốn mượn tay thế lực này để phanh thây xẻ thịt Tề Đẳng Nhàn.

Cho dù Tề Đẳng Nhàn không chết, chỉ có Trần Ngư bỏ mạng, vậy thì hắn cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả của việc này.

Nghĩ đến đây, hắn không thể không cảm thấy bực bội, để đạt được mục đích của mình, những người này thật đúng là không từ thủ đoạn, vô pháp vô thiên mà!

Tề Đẳng Nhàn nói: “Phó lão có biết thế lực nào đã ra tay với Trần Ngư không?”

Phó Phong Vân nói: “Nói với cậu cũng chẳng có vấn đề gì, là chính phủ Nam Dương ngấm ngầm bỏ ra một khoản tiền lớn, để cho một tổ chức tên là Huyết Khô Lâu ra tay với cô ấy.”

Tề Đẳng Nhàn chưa từng nghe nói đến cái tên này, trước kia khi làm quản ngục hắn đã nghe không ít tên tuổi, cho nên hiểu biết về thế giới ngầm cũng không ít, nhưng lại chưa từng nghe nói đến tổ chức này.

“Huyết Khô Lâu này được thành lập với Hồng Thiên Đô, một thành viên cấp cao của cục an ninh quốc gia đã đào tẩu khỏi địa phận nước ta. Chỉ cần đưa tiền, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.” Phó Phong Vân nói chuyện bằng ngữ điệu không vui.

Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, hắn đã được nghe về thanh danh của Hồng Thiên Đô từ lâu, thậm chí hôm nay còn nhắc đến người này với Hoàng Tình Ca.

Hoàng Tình Ca muốn nhờ hắn giúp đỡ, hắn vốn không định trả lời.

Nhưng tên Hồng Thiên Đô này cả gan dám mạo phạm đến hắn, quả đúng là vô cùng quá đáng!

“Hồng Thiên Đô đang ở Hoa Quốc sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cho tôi biết vị trí của ông ta, tôi đi làm thịt ông ta là được.”

“Thân phận của Hông Thiên Đô quá nhạy cảm, sẽ không dễ lộ mặt đâu, cho dù hắn thật sự ở Hoa Quốc, hẳn cũng đã thay tên đổi họ, không thể tra ra được.” Phó Phong Vân thở dài: “Người này là ung nhọt của nước ta, bởi vì hắn ta bỏ trốn, không ít đặc vị và quan chức nước ta đã gặp tai bay vạ gió ở bên ngoài, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Phó Phong Vân nói: “Tôi sẽ cho cậu nhiệm vụ thứ hai, nhiệm vụ này chính là bảo vệ lãnh đạo của thành phố Trung Hải, ngài Hoàng Văn Lãng.”

Lần này Tề Đẳng Nhàn lại không hề tỏ vẻ do dự, hắn cười nói: “Được thôi, tôi đồng ý với ông!”

Nếu là khi trước, nhất định hắn sẽ không đồng ý một cách thoải mái như vậy.

Nhưng bây giờ đến cả căn nhà của của hắn cũng đã bị đám Huyết Khô Lâu chó má kia đánh nổ, lửa giận trong lòng hắn vẫn còn đang sôi ùng ục, nếu không giết được tên đầu sỏ của tổ chức này để xả giận, có lẽ hắn ngủ cũng chẳng được yên giấc.

“Có điều nhiệm vụ cấp thiết của cậu vẫn là bảo vệ Trần Ngư cho thật tốt.”

“Sáng sớm ngày mai tôi sẽ phái máy bay quân đội tới đó hộ tống cô ấy trở lại Nam Dương.”

Phó Phong Vân thấp giọng nói, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì trầm ngâm một lát, hắn nói: “Phó lão không phải loại người lấy tính mạng của người khác ra để trao đổi lợi ích đấy chứ?”

Phó Phong Vân cũng im bặt.

Một lúc lâu sau, ông ấy thở dài đáp: “Cậu có thể tin tôi.”

“Được.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý.

Thân phận của Trần Ngư vô cùng, cho dù là chính quyền Hoa Quốc cũng chưa chắc đã một lòng một dạ với Trần gia một lòng, có rất nhiều kẻ muốn mượn cơ hội này để nhúng tay vào tình hình chính trị của chính phủ Nam Dương.

Nắm được Trần Ngư ở trong tay, đối với bọn họ mà nói, đây là một cơ hội tuyệt vời để chen chân vào bộ máy nhà nước Nam Dương!

“Lần này có vẻ Hồng Thiên Đô không đích thân có mặt ở Hoa Quốc, nhưng đám thủ hạ của hắn ta cũng không thể khinh nhờn.”

“Hơn nữa, theo như tin tình báo tôi nhận được, giá trị vũ lực của Hồng Thiên Đô bây giờ rất đáng sợ.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong bèn hỏi: “Đáng sợ đến mức nào vậy?”

Phó Phong Vân nghiêm giọng đáp: “Ít nhất cũng từ cảnh giới Đan Kính trở lên, cũng có khả năng đã đột phá giới hạn của nhân loại.”

Tề Đẳng Nhàn tức khắc cảm thấy hứng thú, cũng được đấy, cũng là dạng cao thủ! Chỉ mong ông ta sẽ đích thân tới giết Hoàng Văn Lãng!
Chương 421 Không đi tất đen

Tề Đẳng Nhàn từ trong phòng bước ra phòng khách, nhìn thấy Lý Vân Uyển đang xử lý vết thương cho Trần Ngư.

Khuôn mặt của Trần Ngư bị xây xát rất nhiều chỗ, mắt kính nát vụn, hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất kể từ khi cô ấy cất tiếng khóc chào đời đến giờ.

“Cô Trần, đã điều tra rõ tình tình, là do chính phủ Nam Dương bỏ tiền thuê một tổ chức tên Huyết Khô Lâu ra tay.” Tề Đẳng Nhàn nói với Trần Ngư.

“Tôi cũng vừa được tin rồi, vừa nãy cũng định nói với anh, không ngờ anh cũng biết tin này sớm như vậy.” Trần Ngư cười bảo.

Lý Vân Uyển nói: “Cô đừng cười nữa, tôi không xử lý được vết thương đâu!”

“Ấy chết!” Trần Ngư bị cô ấy mắng mà thấy ngượng ngùng, vội vàng nghiêm mặt lại, để Lý Vân Uyển xử lý gọn gàng miệng vết thương cho mình.

Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Xem ra mối quan hệ giữa Trần gia và chính phủ Nam Dương đang gay gắt vô cùng, nếu không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ không dùng tới thủ đoạn cực đoan tới mức này.”

Trần Ngư nói: “Không sao hết, lần này tôi không bỏ mạng, khi trở lại Nam Dương, tất nhiên sẽ tìm bọn họ gây phiền phức.”

Lửa giận của Trần gia cũng không phải thứ có thể lôi ra để đùa bỡn, mỗi lần đối đầu với nước Nam Dương, lý do chủ yếu của bọn họ đều là vì ích lợi.

Với tình hình hiện tại, Trần Ngư toàn mạng trở lại Nam Dương, vậy thì tất nhiên chính phủ đất nước này cũng sẽ phải trả một cái giá tương đương.

Trần gia chẳng khác nào một vương tộc khác họ ngụ tại đất Nam Dương, có nguồn quân sự riêng cũng như tài lực lớn mạnh. Nói theo cách này, phe chính phủ Nam Dương chính là bè phái thiên tử, đương nhiên muốn trừ khử vương tộc khác họ kia, nắm giữ toàn bộ quyền hành.

Nhưng căn cơ của vương tộc khác họ này đã cắm rễ rất sâu, một bậc thiên tử không có chút quyền lực và địa vị nào như chính phủ Nam Dương cũng chỉ còn cách dùng đến những thủ đoạn hạ đẳng nhất, không có khả năng đối đầu trực diện với bọn họ.

“Ngày mai máy bay quân đội sẽ tới Trung Hải tới đón cô, đưa cô trở về Nam Dương bình an vô sự.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Có thể tin được chứ? Nếu như không đáng tin, tôi thà đi máy bay bình dân còn hơn.” Trần Ngư nói.

Cho dù là quốc gia nào, cho dù là thế lực ra sao cũng không dám ra tay với máy bay bình dân, bởi hành vi này là hành vi khủng bố, sẽ phải đối mặt với hình phạt và sự truy nã của toàn thế giới!

Tề Đẳng Nhàn nói: “Rất có uy tín, cũng rất an toàn, cô không cần lo lắng nhiều, chuyện này tôi có thể bảo đảm với cô.”

Trần Ngư nói: “Nếu như anh Tề đã nói như vậy, đương nhiên tôi phải tin rồi!”

Lý Vân Uyển bôi thuốc đến bước cuối cùng, sau đó cười bảo: “Xong rồi!”

Trần Ngư không nhịn được mà hỏi: “Cô cười cái gì?”

Lý Vân Uyển không kiêng nể gì mà đáp: “Tôi đang vui sướng khi người khác gặp họa đó!”

Trần Ngư nhìn Lý Vân Uyển bằng ánh mắt kinh ngạc, khóe miệng mấp máy chẳng thành lời: “…”

Lý Vân Uyển liền đáp: “Hôm nay cô xuất hiện ở công ty, khiến cho tất cả mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, lần đầu tiên được chứng kiến dáng vẻ nhếch nhác này của cô, đương nhiên là tôi thấy rất buồn cười rồi!”

Trần Ngư dở khóc dở cười, lắc đầu bất đắc dĩ, khuyên rằng: “Vui sướng khi người khác gặp họa không phải là một việc làm tốt đẹp, không đáng khen đâu.”

Lý Vân Uyển cúi đầu thu dọn thuốc sơ cứu, khóe miệng vẫn còn ý cười như cũ, cũng không phải cô ấy cảm thấy vui lắm, chỉ đơn giản là cảm thấy khá thú vị mà thôi.

Khó mà tưởng tượng được một người phụ nữ nhã nhặn tự tin như Trần Ngư lại có lúc chật vật, lôi thôi đến thế.

Thậm chí Lý Vân Uyển còn muốn đào thật sâu, muốn tìm xem cô ấy còn điều gì kỳ lạ khác hay không, nhất định cũng cực kỳ thú vị!

Tề Đẳng Nhàn bảo nhân viên phục vụ của mang chút đồ ăn và rượu vang đỏ tới phòng, hắn kiểm tra trước xem có hay không độc, sau đó mới để Trần Ngư và Lý Vân Uyển ăn bữa khuya.

“Tôi vốn định nán lại Trung Hải thêm mấy ngày, thăm thú xem có nơi nào đáng để đầu tư phát triển hay không, không ngờ ngay ngày mai đã phải về nước rồi.” Trần Ngư cầm dao nĩa, cắt một miếng thịt bò mềm mịn, tỏ vẻ tiếc nuối.

“Lúc nào cũng có cơ hội, đợi đến khi tình thế ổn định trở lại rồi quay lại đây tham quan cũng không muộn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Tề Đẳng Nhàn cũng khá sợ hãi, nếu như không cẩn thận để Trần Ngư ngỏm củ tỏi ở chỗ này, vậy thì hắn cũng không đội được cái nổi này, có ma mới biết tai họa gì sẽ chờ hắn ở đằng sau!

Lý Vân Uyển nói: “Có thể suy tính đến việc đầu tư công ty dược, nguồn cung cấp dược liệu cho các bệnh viện ở tỉnh Đông Hải chúng ta hầu hết đều đến từ các công ty khác, lĩnh vực này có rất nhiều chỗ trống để phát triển. Tôi thấy các lãnh đạo bên trên cũng muốn để người bản địa thầu vụ này, dù sao thì phù sa cũng đâu thể chảy ruộng ngoài được!”

Trần Ngư nói: “Ý kiến hay, vậy tôi sẽ đầu tư cho cô hai trăm triệu USD, cô lo liệu giúp tôi chuyện này là được!”

Lý Vân Uyển sửng sốt, nguồn tài lực dồi dào đến vậy sao… Cô ấy mới chỉ thuận miệng nói ra, Trần Ngư đã có thể hào phóng chi ra hai trăm triệu USD sao?

Cô ấy không tài nào đoán được, đây rốt cuộc là giàu nứt đố đổ vách, hay là kẻ ngốc nghếch lắm tiền.

“Thôi bỏ đi, chuyện của Thiên Lại cũng đã khiến tôi mày váng mắt hoa rồi, hơn nữa tôi cũng hay phải nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình mình nữa. Nếu như mở thêm một công ty dược, vậy thì chắc cái mạng này của tôi cũng đi tong mất!” Lý Vân Uyển từ chối rất quyết đoán.

Trần Ngư lại mỉm cười, ánh mắt thoáng thay đổi, dường như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó nhưng không nói thẳng ra.

Ăn một bữa khuya, uống thêm chút rượu, tới khi toàn thân được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến ầm ầm như sóng thủy triều.

Trần Ngư ngáp một cái, bảo rằng: “Tôi nghỉ ngơi trước đây.”

Nhìn bóng dáng thướt tha lả lướt của Trần Ngư, không hiểu sao Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy có chút tiếc nuối, tới ngày mai, hắn sẽ không còn cơ hội được gặp gỡ cô gái xinh đẹp thông minh tuyệt vời này nữa rồi!

“Nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của anh kìa, hứ, hay là anh theo tới tận Nam Dương bảo vệ người ta luôn đi!” Lý Vân Uyển nhéo lỗ tai Tề Đẳng Nhàn, cười hỏi.

“Nhìn điệu bộ ghen bóng ghen gió của em đi kia, hừ, sao em không mua một cái lọ mà đựng giấm của mình đi, vậy thì chẳng phải nhà mình đỡ tốn tiền mua giấm rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn dùng ngữ khí y hệt để đáp lời.

Lý Vân Uyển im bặt, không nói lại được nữa.

Tới nửa đêm, Trần Ngư mơ mơ màng màng rời giường, uống thêm một chút rượu, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại đi ra phòng khách rót nước uống.

Cô ấy trông thấy một gian phòng khác vẫn còn le lói ánh đèn, tuy rằng hiệu quả cách âm ở đây rất tối, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng chẳng có lấy chút tạp âm nào.

Vì thế, âm thanh mỏng nhẹ kia cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Chết tiệt!” Trần Ngư khẽ nhướng mày, không nhịn được mà chửi tục một tiếng, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng.

m thanh như mưa nhỏ xuống chuối tây kia khiến cho tiếng uống nước của cô ấy chẳng khác nào phường đầu trộm đuôi cướp. Trần Ngư rón rén cất chiếc cốc đi, cẩn thận vặn nắp chai, từ tốn uống nữa, sợ làm hỏng chuyện tốt của người ta.

“Em đẹp hay là Trần Ngư đẹp?”

Nghe được lời này, Trần Ngư không kìm lòng được mà dừng bước.

“Đương nhiên là em đẹp.”

“Vì sao? Người ta cao ráo, chân dài, là dạng tiểu thư xinh đẹp. Hôm nay trông thấy cô ấy nói chuyện bằng ngoại ngữ, em mà là đàn ông cũng sẽ hết lòng theo đuổi cô ấy đó.”

“Hừ, chân dài mà không đi tất đen thì có tác dụng gì?”

Trần Ngư không ngờ đang trong lúc “lâm trận” mà hai người kia vẫn còn tâm trí bàn tới mình, chỉ biết nở nụ cười ngao ngán, sau đó mặt mày cũng dần trở nên tức giận.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Trần Ngư đang ngồi trên sô pha ăn sáng.

“Chào buổi sáng, tới đây ăn sáng đi!” Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Trần Ngư nở một nụ cười rạng rỡ, quả thực khiến cho người ta tỉnh cả người.

“Ừm, chào buổi sáng…” Tề Đẳng Nhàn vốn cũng không định để ý, nhưng lại trông thấy hai chân Trần Ngư đột nhiên hếch, thay đổi dáng ngồi một cách vô cùng tự nhiên.

Sau đó, hai mắt hắn không thể rời ra khỏi cặp chân thon dài kia.

Vãi…

Bây giờ mà Lý Vân Uyển hỏi lại hắn câu ngày hôm qua, có lẽ hắn cũng không trả lời một cách “khí phách” như vậy được nữa.

Sau khi ra khỏi phòng, Lý Vân Uyển cũng sững cả người. Không phải chứ, Trần đại tiểu thư cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy?

Ăn xong bữa sáng, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của bên quân đội, bảo hắn đưa Trần Ngư đến sân bay.

Trần Ngư lập tức nhoài cặp chân dài dưới lớp tất lụa đen ra đằng trước.

Cho dù là Trần đại tiểu thư phi thường, thanh cao thoát tục cũng sẽ để ý tới lời đánh giá của người khác đối với vẻ ngoài của mình.
Chương 422 Thả lỏng

Hành động này của Trần Ngư, quả đúng là không cho người khác đường sống.

Số lượng người ngoái lại nhìn theo cô ấy suốt dọc đường đi có thể mô tả bằng hai chữ “khoa trương”.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cũng không tồi, vô cùng mát mắt, dù sao nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như vậy hắn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Suốt đoạn đường tới sân bay, bọn họ không gặp chút trở ngại nào, cũng không xảy ra sự cố nguy hiểm gì.

“Tề chuẩn tướng, anh vất vả rồi, những chuyện tiếp theo cứ để chúng tôi lo liệu là được!” Một người đàn ông chào hỏi với Tề Đẳng Nhàn, sau đó đưa ra giấy từ chứng thực danh tính.

Quả nhiên bọn họ đã chuẩn bị sẵn máy bay quân dụng, hơn nữa cũng có thể bay theo lộ trình đường dài, có thể bay thẳng tới sân bay Nam Dương.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói với Trần Ngư: “Trần tiểu thư, hôm nay chúng ta tạm biệt ở đây, hy vọng lần sau gặp lại, mọi người vẫn còn bình an khỏe mạnh.”

Trần Ngư nghiêm túc đáp: “Có lẽ trước mắt anh Tề sẽ phải đối mặt với nhiều mối nguy hiểm cho tôi, cho nên cũng mong anh Tề bảo trọng!”

Dưới sự hộ tống của quân đội, Trần Ngư bước lên máy bay quân dụng, cô ấy dừng trước cửa khoang máy bay, quay đầu lại, mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay chào.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cũng vẫy tay với Trần Ngư: “Thuận buồm xuôi gió nhé!”

Trần Ngư bước vào máy bay, không bao lâu sau, máy bay cất cánh, bay thẳng về phía Nam Dương.

“Ồ, lưu luyến quá nhỉ?” Lý Vân Uyển đứng ở một bên, hai tay đút túi, hỏi bằng một giọng điệu kỳ quái.

“Ha ha ha ha…” Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha hả, dan tay ôm lấy cổ cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, âu yếm dắt díu nhau rời khỏi sân bay.

Hôm nay Tề Đẳng Nhàn không để Lý Vân Uyển đi làm, đương nhiên hắn cũng không đi, hai người dắt nhau đi xem phim, dạo phố, mua sắm đủ kiểu.

Ngày mai sẽ phải làm việc cật lực, cho nên hôm nay hắn phải nghỉ ngơi cho thật tốt để điều chỉnh lại bản thân.

Có lẽ thiền định là phương pháp tốt nhất, nhưng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cách ấy có vẻ không phù hợp với hắn lắm, tuy rằng hắn rất lười biếng, nhưng nếu như ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Xế chiều, Trần Ngư gửi tin nhắn cho Tề Đẳng Nhàn, nói rằng cô ấy đã đặt chân đến Nam Dương bình an vô sự, cũng đã hội họp với Trần gia, cảm ơn Tề Đẳng Nhàn đã chiếu cố.

“Ồ… Trần Ngư bình an đặt chân đến Nam Dương, anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười vui vẻ với Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm, Trần Ngư gặp nguy hiểm, người lo lắng nhất là bọn họ.

Nếu cô gái này xảy ra chuyện, không ai có thể gánh vác được hậu họa lớn như vậy.

Tới lúc ăn tới, Hướng Đông Tinh tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, mời mọi người tụ tập lại để dùng bữa.

Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển, Dương Quan Quan, cùng với một vài lãnh đạo của tập đoàn Hướng thị và công ty Thiên Lại đều tề tựu.

“Ngày mai chính là một ải sống chết thật sự, hy vọng sự nỗ lực của chúng ta sẽ không đổ sông đổ bể.” Hướng Đông Tinh giơ ly rượu, mỉm cười nói với mọi người.

“Vì ngày mai!” Mọi người đều sôi nổi hùa theo, uống một hơi cạn sạch.

Chỉ có mỗi Tề Đẳng Nhàn không uống rượu, hắn chỉ uống nước trái cây, hòng duy trì trạng thái của cơ thể.

Ngày hôm qua đã phải trải qua nhiều sóng gió như vậy, giờ phút này, trạng thái ban đầu của hắn vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Khi mọi người đang bàn luận sôi nổi, chỉ có mình hắn vùi đầu ăn ngấu nghiến, thịt bò, thịt dê không bỏ sót một miếng nào, chỉ cần thực phẩm có hàm lượng protein cao, hắn đều không buông tha.

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, chỉ có Lý Vân Uyển là hiểu hắn, không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, còn rưới nước sốt lên bít tết cho hắn, vô cùng hiền huệ.

Tới khi ăn uống no nê, Tề Đẳng Nhàn mới cảm thấy thoải mái, hắn nói: “Hướng tổng, đề nghị cô lát nữa sắp xếp cho mọi người đi tắm suối nước nóng, đặt dịch vụ mát xa gì đó đi, tôi muốn thả lỏng một chút.”

Đám người đi theo Hướng Đông Tinh nhiều năm lặng ngắt như tờ, bọn họ hiểu rõ tính nết của cô ta ra sao, không ai dám đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy trước mặt cô ta cả.

“Được, phí tổn ngày hôm nay đều tính cho tôi!” Ngoài dự đoán là, Hướng Đông Tinh thản nhiên đồng ý với yêu cầu này.

Mọi người trố mắt nhìn nhau một phen, sau đó mới đồng loạt hô hoán, sau đó cũng cảm thấy mừng thầm vì Hướng Đông Tinh đã thay đổi.

Trước kia cô ta luôn là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, chẳng có chút tình người nào.

Bây giờ Hướng Đông Tinh mới để cho mọi người chứng kiến được dáng vẻ sôi nổi, hiền hòa của mình.

Nhưng tới khi tiệc tàn, mọi người chuẩn bị lên đường, Dương Quan Quan lại nói mình không muốn đi.

“Đừng lo mà, có phòng cho thuê riêng, nếu như cô không thích ở chung với người khác, vậy thì cứ thuê phòng là được.” Hướng Đông Tinh nhìn cô ta mà bảo.

Dương Quan Quan cười nói: “Thôi vậy, tôi không thu xếp được.”

Hướng Đông Tinh nghe vậy cũng không nhiều lời nữa.

Dương Quan Quan thật sự không thu xếp được, hay là muốn đề phòng tên biến thái nào đó, Hướng Đông Tinh cũng không nói rõ được.

Mọi người thấy Dương Quan Quan nói không đi thì thất vọng vô cùng, dù sao thì nều được trông thấy thân hình nóng bỏng của Dương Quan Quan dưới lớp áo tắm, vậy thì hẳn là đêm nay sẽ vô cùng khó quên.

Dương Quan Quan rời khỏi đám đông và trở về nhà, cô ta cởi hết quần áo, đứng trước gương phòng tắm.

Trước gương, cô ta trông thấy sau lưng, trên đùi, trên cánh tay mình có đủ loại vết sẹo chi chít không theo quy tắc.

Những vết sẹo này đều là dấu tích của một tuổi thơ không mấy tốt đẹp.

“Không phải tôi không muốn đi, nhưng tôi thật sự rất tự ti.” Dương Quan Quan thở dài chua xót.

Người khác nhìn thấy những vết sẹo này nhất định sẽ hỏi cô ta chuyện quá khứ, nhưng những chuyện ấy đều là phần ký ức mà cô ta không muốn nhắc lại chút nào.

Điều duy nhất khiến cho cô ta vui mừng chính là, Tề Đẳng Nhàn đã gửi tin nhắn cho cô ta, bảo cô ta sáng sớm ngày mai đến công viên Sâm Hải tập thể dục buổi sáng.

Suối nước nóng Thiên Trì là nơi Hướng Đông Tinh thường xuyên lui tới, chi phí ở đây đương nhiên cũng không rẻ, có điều trình độ mát xa ở đây đúng là rất tốt, một tiếng ở đây cũng phải mất hơn tám trăm tệ.

Mỗi khi mệt mỏi, Hướng Đông Tinh đều sẽ tới chỗ này tận hưởng suối nước nóng, thuê người mát xa toàn thân, cô ta đúng là một người biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển độc chiếm một cái ao nhỏ, hắn phất tay bảo đám đàn ông háo sắc kia biến ra xa một chút, hưởng thụ cảm giác được đắm mình trong làn nước ấm áp, trong nước còn có cá nhà nuôi bơi tới để ăn tế bào chết của da.

Vừa thưởng thức dáng người không chê vào đâu được của Lý Vân Uyển, vừa hưởng thụ suối nước nóng, cuộc sống này quả thực quá tuyệt vời.

Đáng tiếc Dương Quan Quan không có mặt ở đây, nếu như có thể ngắm cả dáng người cô ta, vậy chắc chắn sẽ sướng lên tận mây xanh mất.

“Tề tổng, Hướng tổng gọi ngài qua đó!” Tề Đẳng Nhàn đang cười nói với Lý Vân Uyển thì thấy thư ký đến thông báo với mình.

Thư ký của Hướng Đông Tinh mặc bikini màu trắng, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp, khuôn mặt diễm lệ, còn cố tình liếc mắt đưa đẩy.

Tề Đẳng Nhàn bỗng thấy buồn cười, cô này đúng là không có lúc nào quên việc muốn lên giường với mình mà!

“Anh đi nói chuyện với Hướng Đông Tinh, em cứ tắm đi.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, vươn vai hai cái, khiến cho mọi người xung quanh đều ghé mắt qua nhìn.

Mọi người đều là đám dân văn phòng bụng bia, chỉ có Tề Đẳng Nhàn có được dáng người đáng ngưỡng mộ như vận động viên, thực sự làm cho bọn họ hâm một vô cùng.

Tề Đẳng Nhàn đi theo thư ký ra phòng bên ngoài, đẩy cửa đi vào, bên trong có hai chiếc giường, được ngăn bởi một lớp màn mỏng.

Hướng Đông Tinh nằm trên một chiếc giường, thấy Tề Đẳng Nhàn tới, cô ta nói: “Cứ tự nhiên.”

Tề Đẳng Nhàn nằm ngay xuống chiếc giường bên cạnh cô ra, không bao lâu sau, hai nhân viên mát xa nữ khoảng chừng ba mươi tuổi tiến vào.

Dịch vụ mát xa tám trăm tệ một tiếng, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn vô cùng thích thú.

Đây chính là mát xa chân chính, không có bất kỳ yếu tố tiêu cực nào, khác hẳn với loại mát xa “tám trăm tệ một tiếng” khác.

Tề Đẳng Nhàn nằm sấp xuống, trong lúc nghiêng đầu, hắn không kìm được mà nuốt nước miếng.

Dưới lớp màn mỏng mơ hồ kia, hắn trông thấy Hướng Đông Tinh đang cởi áo tháo thắt lưng, sau khi nằm sấp xuống, toàn bộ tấm lưng trắng nõn của cô ta lộ ra bên ngoài.

Vốn định nhìn thêm mấy cái, nhân viên mát xa kia đã phủ lên lưng cô ta một lớp khăn lông, thoa tinh dầu lên tay để bắt đầu mát xa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom