• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 423-425

Chương 423 Ải khó

Người xưa đã rút ra kinh nghiệm, rằng thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm lại chẳng bằng cầu mà không được.

Hiện tại loại tình huống này là có thể mặt bên xác minh lời này vẫn là rất có đạo lý, nếu liền như vậy thẳng lăng lăng xem qua đi, chỉ có thể nhìn đến một cái thượng bối cùng hai vai, có lẽ sẽ không như vậy làm người mơ màng hết bài này đến bài khác.

Trước tình cảnh lúc này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mấy lời kia của người xưa cũng khá có lý, nếu như tấm màn kia không tồn tại, hắn có thể trông thấy cả tấm lưng cùng hai bờ vai trần, nhưng chỉ có như vậy thôi thì không đủ khiến người ta hồn bay phách lạc.

Nhưng cách một tầng vải mỏng, lại chỉ được chứng kiến thân hình quyến rũ kia dưới lớp khăn lông, đương nhiên người ta sẽ được phát huy trí tưởng tượng.

“Tề Đẳng Nhàn, ngày mai chúng ta có đi không? Hay là kéo dài thêm hai ngày, chờ anh điều chỉnh ổn thỏa mới đi?” Hướng Đông Tinh nhắm mắt tận hưởng dịch vụ mát xa, nhưng vẫn không quên bàn chuyện.

“Đi chứ, sao lại không đi!” Tề Đẳng Nhàn dứt khoát gật đầu, sau đó quay mặt đi, mắt không thấy tâm không phiền, nếu không hắn sẽ xấu mặt lắm.

Nhưng tròng mắt lại không nghe theo ý chủ nhân, cứ chăm chăm hướng về phía bên kia của lớp màng ngăn.

“Hướng tổng, cô mát xa thì mát xa thôi, có thể đừng kêu thành tiếng không!” Tề Đẳng Nhàn cười khổ.

“Không phải rất thoải mái sao?” Hướng Đông Tinh vui vẻ đáp.

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười bất đắc dĩ, quay đầu về hướng khác, sau đó yên lặng hưởng thụ dịch vụ mát xa.

Không thể không nói, đây không hổ là tay nghề với mức giá trám trăm tệ một tiếng, quả thật vô cùng dễ chịu. Cho dù là kẻ khó tính như Tề Đẳng Nhàn cũng không soi ra điểm đáng chê nào.

Hướng Đông Tinh lại hừ một tiếng rồi bảo: “Chuyện ở nước ngoài tôi đã lo liệu rồi, đợi bao giờ chuyện ở đây kết thúc, chúng ta có thể chuyển tiền qua bên đó, tiến hành thu mua.”

Đây là lần đầu tiên Tề Đẳng Nhàn cảm thấy giọng nói của đàn bà có sức hấp dẫn kinh người đến vậy, chẳng khác nào trăm ngàn cái móng vuốt đang cào cấu trái tim!

Trong tình cảnh mập mờ này, cho dù đối diện là một cô gái bình thường, chỉ e hắn cũng cho rằng đây là Tô Đát Kỷ hại nước hại dân.

“Cách làm việc của cô khiến tôi rất yên đâm, sau này không cần nói với tôi những chuyện như vậy nữa.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng đáp.

“Ưm… Được.” Hướng Đông Tinh vui vẻ lên tiếng.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân không thể nào nhẫn nhịn được nữa, còn chưa tới một tiếng, hắn đã phất tay bảo nhân viên mát xa rời đi, sau đó khoác lớp áo tắm lên người, nói lời tạm biệt với Hướng Đông Tinh.

Hướng Đông Tinh kinh ngạc hỏi: “Không thoải mái sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không không không, vô cùng thoải mái, tôi không thể an nhàn như vậy được, sẽ nghiện mất.”

Thật ra Hướng Đông Tinh không hề để ý đến việc Tề Đẳng Nhàn phần nhiều là do giọng nói của cô ta.

Sau khi rời khỏi phòng, Tề Đẳng Nhàn mới hít sâu thở nhẹ, ngửa mặt hỏi trời: “Thế này ai mà chịu nổi chứ?”

Hắn vừa mới trở lại ao tắm, Lý Vân Uyển đã cười cợt: “Nhanh như vậy đã xong việc rồi sao? Hả người đàn ông mười phút?”

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi.

“Em cũng biết chọn chỗ để cạnh khóe đấy nhỉ, hai là để anh cho em biết sự lợi hại của anh ngay tại đây luôn?” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng điệu hung tợn.

“Ha ha ha!” Lý Vân Uyển cười lớn, mang theo ý trêu trọc rõ ràng.

Tề Đẳng Nhàn giận tới mức trợn tròn hai mắt, nếu không phải điều kiện không cho phép, nhất định hắn phải cho cô gái này biết Thiết Bố Sam của mình mạnh mẽ tới mức độ nào.

Ngâm mình trong suối nước nóng xong, Hướng Đông Tinh đã ăn mặc chỉnh tề, giáp mặt với Tề Đẳng Nhàn ngoài đại sảnh, cô ta tiện tay ném cho hắn một tấm thẻ mở cửa.

“Nghe nói nhà của anh bị bom nổ rồi, có lẽ trong thời gian này sẽ không tu sửa kịp, cứ tới căn này mà ở tạm đi.” Hướng Đông Tinh vô cùng hào sảng.

“Đây là muốn bao nuôi tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

Hướng Đông Tinh cũng ngẩn người, sau đó cười lạnh: “Bao em gái anh! Đần độn!”

Nói xong lời này, cô ta lắc đầu, lập tức rời đi.

“Thiên cung Vân Đỉnh” của Tề Đẳng Nhàn bị bom nổ cho sụp một nửa, đang làm thủ tục với bên bảo hiểm, công ty bảo hiểm kia khóc không ra nước mắt. Ai có mà ngờ được Hoa Quốc lại xảy ra chuyện kinh khủng khiếp như vậy chứ.

Sửa sang lại nửa căn biệt thự, sau đó còn trang trí nội thất, chỉ e sẽ tốn mất mấy trăm triệu nhân dân tệ mất…

Cũng may Tề Đẳng Nhàn đã đưa cho Lý Vân Uyển chiếc Aston Martin one77. Chiếc này đã được Lý Vân Uyển lái về nhà, nếu không công ty bảo hiểm sẽ phải chịu thêm cảnh dậu đổ bìm leo.

“Đêm nay không cần ở khách sạn.” Tề Đẳng Nhàn nói với Lý Vân Uyển, quơ tấm thẻ mở cửa trong tay mình, mỉm cười tươi rói.

“Hướng tổng quả thật là một người hào phóng.” Lý Vân Uyển cảm thán: “Cô ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều, sao anh làm được hay vậy?”

“Hử? Anh cũng chẳng làm gì cả, chỉ đánh cho cô ta một trận mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt đáp.

“Hả?” Lý Vân Uyển nghe xong cũng thấy đầu váng mắt hoa.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đánh cho cô ta phát khóc, sau đó uống thêm chút rượu, vậy là cô ta điều chỉnh lại tâm thái.”

Lý Vân Uyển bỗng thấy dở khóc dở cười, còn có thể như vậy sao?

Hướng Đông Tinh lạnh lùng cao ngạo không thích nói chuyện với người khác là sao chứ? Vậy chắc hơn phân nửa là giả vờ, chỉ cần đánh một trận là thay đổi!

Tề Đẳng Nhàn đưa Lý Vân Uyển tới nhà mới, đây không phải biệt thự, mà là một căn hộ cấp cao, nhưng cũng có thể sánh với một căn biệt thự hạng sang.

Căn này nằm ở tầng ba mươi, là một căn phòng song lập, lại còn là căn hộ có khoảng không gian rộng rãi, cụ thể là khoảng ba trăm mét vuông.

Cách bài trí thì càng không cần phải nói, hoàn toàn đi theo phong cách Europa, đi vào bên trong, hắn có cảm giác như lạc vào cung điện Europa thời cổ, chỗ nào cũng đượm vẻ xa hoa, không có chút vết tích “giàu xổi” nào.

“Đây có lẽ là ngôi nhà mà cha của Hướng tổng đã tự tay xây dựng. Đẳng cấp này thực sự xứng đáng là một nhà thiết kế đẳng cấp thế giới!” Lý Vân Uyển dạo khắp căn nhà, càng nhìn càng thích mắt.

Thậm chí, cô ấy còn cảm thấy này căn hộ này còn tốt hơn thiên cung Vân Đỉnh, cảm giác ở đây vô cùng thoải mái.

Tề Đẳng Nhàn ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, ngày hôm sau cũng dậy rất sớm, sau đó đi tới công viên Sâm Hải.

Dương Quan Quan đã từng tới công viên này cùng Hoàng Sung, tự giác đứng lên ngồi xuống làm nóng người ở địa điểm mà Tề Đẳng Nhàn chỉ định.

Dương Quan Quan đã tới bước nhập môn, Hoàng Sung cũng có đôi chút tiến bộ, khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy khá vui mừng.

“Hôm nay luyện tập không tồi, từ ngày mai, Dương Quan Quan dùng một nửa thời gian để đứng tấn, một nửa thời gian còn lại sẽ luyện quyền chính thức với tôi.” Sau khi kết thúc buổi huấn luyện ngày hôm nay, Tề Đẳng Nhàn mỉm cười dặn dò.

Nhưng Dương Quan Quan lại chẳng vui vẻ gì, cô ta dè dặt hỏi: “Tối hôm nay anh sẽ đi gặp Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long có phải không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô biết rồi đấy à!”

Dương Quan Quan nói: “Tôi cũng đâu phải kẻ điếc, nhóm lãnh đạo của công ty đều bàn về chuyện này.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã biết rồi còn hỏi, cô không phải kẻ điếc, nhưng lại là một đứa ngốc!”

Dương Quan Quan tức khắc giận sôi máu, cả giận quát: “Anh có thể nói chuyện bình thường không hả, không làm được thì mau ngậm miệng lại cho tôi!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đều đi làm đi, nếu đến muộn thì sẽ bị trừ lương!”

Hoàng Sung vừa định nói thêm gì, Dương Quan Quan đã nói: “Anh mau cút trước đi, tôi có chuyện phải nói với Tề tổng!”

Hoàng Sung nhún vai, lắc đầu bỏ đu.

“Anh nhất định phải sống sót quay về đây, nếu anh có thể về đây bình an vô sự, tôi sẽ…”

Dương Quan Quan mím môi, vẻ mặt do dự, hai má ửng hồng.

“Cái gì?”

“Sẽ để anh sờ nữa một chút!”

Nói xong câu đó, cô ta quay lưng chạy thục mạng.

Tề Đẳng Nhàn sững sờ ngay tại chỗ, khí huyết sôi trào, chỉ với những lời này, hôm nay hắn nhất định phải cho Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long một trận ra trò.
Chương 424 Ba đại cao thủ

Từ Ngạo Tuyết đã tới nhà hàng từ sớm, hôm nay cô ta đã ra giá cao bao trọn nhà hàng này.

Một ông già khoảng chừng sáu mươi tuổi mặc áo dài màu đen đứng bên cạnh cô ta, sau lưng còn có một tay nảy màu đen, tay nải này dài khoảng chừng hơn một mét, trông có vẻ rất lớn, không biết bên trong chứa thứ gì.

Ông ta chính là người được cả Từ gia cung phụng, hơn hai mươi năm trước đã được giới võ lâm ở đế đô phong là “Thương Thần”, Từ Ngọc Giai!

Từ Ngọc Giai bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu thư, trông cô có vẻ lo lắng, rất ít khi trông thấy cô như vậy.”

Từ Ngạo Tuyết cười nói: “Bác Từ, bác cũng nhìn ra sao! Xem ra gần đây trạng thái của tôi có vẻ không được ổn cho lắm nhỉ.”

Từ Ngọc Giai nói: “Không sao hết, hôm nay nhất định sẽ giải quyết dứt điểm được chuyện này, tên đó sang nhượng thì tốt, không sang nhượng thì cũng vậy, đều sẽ chấm hết vào ngày hôm nay.”

Hai người đang hàn huyên, bỗng nhiên có tiếng người trẻ trung vang vọng từ bên ngoài truyền vào, đây mới chỉ là tiếng cười, nhưng lại khiến cho ly thủy tinh trên bàn rung lắc, nước bên trong cũng loáng thoáng gợn sóng.

“Triệu Hằng Vũ tới.” hai hàng lông mày một trắng một đen của Từ Ngọc Giai hếch lên, ông ta nhàn nhạt nói.

Sau đó, một người đàn ông trẻ cao khoảng một mét bảy mươi lăm bước vào, trong tay thủ một đống bi thép to bằng ngón tay cái, vừa đi, anh ta vừa ném từng viên bi thép vào miệng, nuốt thẳng vào bụng.

Từ Ngạo Tuyết vô cùng ngạc nhiên, cô ta nói: “Thầy Triệu, anh ăn bị thép như vậy có tiêu hóa được không?”

Triệu Hằng Vũ một tay ném hết những viên bi còn lại vào miệng, nuốt như nuốt đậu, cười nói: “Cô Từ không biết rồi, từ nhỏ tôi đã phải chịu khiếm khuyết trên cơ thể.”

“Đến mùa đông, dạ dày của tôi sẽ không thoải mái cho lắm!”

“Cho nên thi thoảng tôi sẽ nuốt một chút bi thép, ma sát cho dạ dày ấm lên.”

“Đến lúc đó, cơn đau dạ dày bình phục, tôi lại khạc ra là được.”

Từ Ngạo Tuyết không khỏi ngạc nhiên, nếu như người bình thường nuốt nhầm kim loại, vậy nhất định sẽ phải phẫu thuật mới lấy ra được, không ngờ Triệu Hằng Vũ này lại có thể nuốt từng ấy bi thép chỉ để tiêu trừ cơn đau dạ dày, quả là khó tin!

“Vậy vị đây chính là quản gia lớn của Từ gia, thương thần Từ Ngọc Giai có phải không nhỉ, nghe danh đã lâu! Sư phụ tôi thường xuyên nhắc đến ông, nói rằng ông vô cùng lợi hại, đặt vào thời cổ đại, ông cũng có thể so với người như Triệu Tử Long vậy.” Triệu Hằng chắp tay nói với Từ Ngọc Giai.

Từ Ngọc Giai vốn không có nhiều hảo cảm với tên hậu bối thích khoe khoang này cho lắm, nhưng thấy anh ta nói đến sư phụ Triệu Biện Tử lại lập tức tỏ vẻ kính nể, chắp tay nói: “Từ mỗ tài hèn sức mọn, không dám nhận lời khen như vậy từ ngài Triệu Biện Tử!”

Triệu Hằng Vũ cười nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, dù sao cũng đã trôi qua rất lâu rồi, vậy mà chỉ được nghe danh chứ chưa từng gặp gỡ!”

Từ Ngọc Giai nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, sao thằng nhãi ranh này lại dám khiêu khích ông ta cơ chứ?

“Nếu như thứ ông Từ có chỉ là hư danh, vậy thì mau quay về sớm một chút, đừng có làm lỡ thì giờ của tôi.” Triệu Hằng Vũ cười lớn.

Từ Ngọc Giai hừ lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vào tay nải trên lưng, một bên vỗ một cái, cái bọc bị tách ra, đồ vật bên trong nhảy ra ngoài từng cái một.

Đầu tiên chính là một chiếc thương bằng bạc sáng chíu, sau đó là vài thanh vũ khí bằng kim loại.

Hai tay ông ta vung lên giữa không trung, không thấy động tác ra sao, chỉ thấy leng keng vài cái, đám gậy lập tức tụ thành một khối, mũi thương cũng ghép lại, nối với nhau thành một chiếc thương dài hơn hai mét!

Giới võ lâm thường rỉ tai nhau về: Nguyệt Đao, Ngũ Côn, Nhân Sinh Thương.

Ý nghĩa trong mấy từ “nhân sinh thương” này đương nhiên là thủ pháp có luyện cả đời cũng khó thành, ý còn lại là cây thương quý không dễ chế tác, thường phải mất đến nửa đời người để chế thành!

Thậm chí có người khi bắt đầu luyện thương thì gieo xuống đất một hạt giống, sau đó che chở tỉ mỉ mỗi ngày, chờ đến khi cây giống trưởng thành, chém một nhát đứt lìa, sau đó dùng nước thuốc ngâm, rồi đẽo thành thân cây thương.

Thương mà Từ Ngọc Giai dùng được tạo bởi sắt, nhưng cũng phải trải qua quá trình tinh luyện, độ dẻo dai vô cũng tốt, đương nhiên không kém loại thương phải mất cả đời để chế tác kia.

Trong nhà hàng có mở điều hòa sưởi ấm, cho nên trong nhà cũng khó tránh có ruồi bọ bay vào ké nhiệt.

Đúng lúc này, có một con ruồi bay qua trước mắt, đậu trên một bức tranh treo tường.

Từ Ngọc Giai vung bàn tay lên, thân cây thương được chế tạo bằng sắt vì vậy mà cong vèo một cái, sau đó đầu thương đâm một nhát vào bức họa kia.

Mũi thương xuyên thẳng qua phần thân con ruồi kia, làm nó chết tươi ngay tại chỗ.

Nhìn về phía bức tranh treo tường, không còn sót lại chút dấu vết nào, một chút vết máu cũng không có, quả thực không thể tưởng tượng được!

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hằng Vũ nhướng mày, bất giác lại nuốt thêm một viên bi thép vào trong bụng, cố gắng kiềm chế cảm giác khiếp sợ trong lòng mình.

“Bái phục! Bái phục! Ông Từ không hổ là thương thần!” Triệu Hằng Vũ liên tục vỗ tay khen.

Từ Ngọc Giai lạnh mặt, cây thương khẽ run lên, sau đó cắm xuống mặt đất, ông ta nói: “Tôi cũng không rõ Triệu tiền bối đã dạy ra loại để tử như thế nào nữa! Như vậy có tư cách liên thủ với Từ mỗ hay không?”

Có đi mà không có lại thì quá thất lễ, Triệu Hằng Vũ dám khiêu khích ông ta, vậy thì đương nhiên ông ta cũng phải đáp lễ, hay nói cách khác, bị một cái hậu bối nghi ngờ mà không đánh trả, chuyện này mà để truyền ra ngoài, ông ta biết để mặt mũi vào đâu?

Triệu Hằng Vũ cười hì hì cầm một ly đầy nước lên, anh ta đổ ly nước, lòng bàn tay đỡ lấy chỗ nước vừa đổ xuống.

Sau đó, cổ tay anh ta khẽ chuyển động, lòng bàn tay rung lên với một tốc độ mà mắt thường khó lòng theo kịp.

Số nước kia không hề đổ xuống đất như lẽ thường, mà lại tụ vào trong lòng bàn tay anh ta, tạo nên một quả cầu bằng nước trong veo.

Anh ta ôm lấy quả cầu nước, xoay khoảng hai ba giây, sau đó mới nắm tay thật chặt, quả cầu nước nổ tung, lúc này nước mới chảy xuống từ kẽ tay anh ta.

“Ruồi bọ không thoát được, lông vũ cùng chẳng thể chen vào, biến không khí thành tấm lưới lớn, nội bất xuất ngoại bất nhập! Hay hay hay, công phu tuyệt lắm!” Từ Ngọc Giai thấy vậy cũng lên tiếng tán thưởng.

Không hổ là đồ đệ của Triệu Biện Tử, tuổi còn trẻ mà đã có công lực thâm hậu như vậy, rất lợi hại.

“Không tồi!”

Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng truyền vào từ bên ngoài.

Triệu Hằng Vũ và Từ Ngọc Giai đều vô cùng kính nể, không hẹn mà cùng chào hỏi: “Ngọc tướng lĩnh!”

Người vừa tới đây chính là Ngọc Tiểu Long!

Người có tên tuổi, như cây già có bóng.

Tên tuổi của Ngọc Tiểu Long, dưới bầu trời này, không có ai mà không biết.

Cho nên, hai người họ không hề nghi ngờ khả năng của Ngọc Tiểu Long, dù sao thì chiến tích hiển hách của cô cũng đã được bày ra trước mắt.

“Hai vị, tôi biết đối với hai vị mà nói, việc này có vẻ là chuyện bé xé ra to. Nhưng đây là thời khắc sống còn của tập đoàn Từ thị, cho nên khó tránh phải bày ra tư thái sư tử vồ thỏ, như vậy mới có thể tránh được những chuyện xảy ra ngoài ý muốn!”

“Hơn nữa, hôm nay chưa chắc chúng ta đã phải động tay động chân.”

“Tôi hy vọng mọi chuyện có thể được giải quyết một cách hòa bình.”

Ngọc Tiểu Long nhìn hai người họ, bình tĩnh phân trần.

Cô vừa xuất hiện đã chiếm được thế chủ đạo, chẳng khác nào bà chủ của nơi này.

Nhưng hiển nhiên, hai vị cao thủ đáng gờm này lại chẳng hề nổi đóa, vô cùng bằng lòng trước lời cô nói, ngoan ngoãn gật đầu.

Triệu Hằng Vũ thầm nghĩ: “Cô ấy chính là Ngọc Tiểu Long! Chẳng trách sư phụ thường xuyên nhắc tới cô ấy, thật là ghê gớm! Mày liễu chẳng nhường mày râu, cho dù Hoa Mộc Lan, Võ Tắc Thiên có tới được thời đại này cũng khó mà bì được với cô ấy.”
Chương 425 Sống chết cùng thuyền

Từ Ngọc Giai nhìn Ngọc Tiểu Long, ông ta cảm thấy khí thế của cô càng lúc càng kinh người hơn.

Lần gặp gỡ trước, ít ra ông ta cũng nhìn ra được đôi chút về con người của Ngọc Tiểu Long.

Nhưng lúc này đây, ông ta lại chẳng thể trông rõ một phân một tấc nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng bí hiểm.

Triệu Hằng Vũ cũng đang đánh giá Ngọc Tiểu Long, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi, cô gái này trông còn trẻ hơn anh ta, vậy mà công lực đã tới cảnh giới sâu không lường được.

“Hôm nay chúng ta hành động trên tiền đề đàm phán hòa bình, mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý, nếu như không phải trường hợp không thể giải quyết được, mọi người nhất định không được động thủ.” Ngọc Tiểu Long nói.

Thật ra cô cũng không tình nguyện lắm.

Nhưng Từ Ngạo Tuyết cũng đã mở miệng nhờ vả.

Hơn nữa áp lực mà Ngọc gia đặt lên vai cũng nặng.

Chẳng còn cách nào, hôm nay cô ấy mới xuất hiện ở đây.

Thậm chí lúc này cô còn hy vọng Tề Đẳng Nhàn đừng dại dột mà lộ mặt ở chỗ này, nếu như vậy, cô cũng chẳng phải đối mặt với đống rối ren này thêm nữa.

Ý nghĩ này không hề xuất phát từ tâm lý trốn tránh, mà từ sự cao ngạo.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã xuất hiện tại nhà của Hướng Đông Tinh với một bộ đồ thể thao rộng thùng thình.

Hướng Đông Tinh cũng chỉ trang điểm qua quýt, như thể hôm nay cũng chẳng phải dịp trọng đại gì, chỉ là gặp gỡ một vài người không đáng nể mặt mà thôi.

“Đi thôi!” Hướng Đông Tinh cầm chìa khóa xe, gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nghiêm giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn thấy vẻ mặt cô ta có vẻ căng thẳng liền nói: “Nếu như cô có thể giữ được tâm thái như cách ăn mặc của cô lúc này thì tốt hơn đấy.”

Hướng Đông Tinh nghe xong chỉ cười bảo: “Hôm nay tới dự tiệc, e là có nhiều người đổ mồ hôi hột vì lo lắng cho anh lắm nhỉ? Lý Vân Uyển có nói gì không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô ấy hình như chẳng có gì khác, nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn.”

Hướng Đông Tinh nói: “Quả là một cô gái tốt hiếm gặp.”

Tề Đẳng Nhàn giả ngu: “Tốt chỗ nào chứ, cũng không biết cổ vũ tôi mấy câu!”

“Anh đừng có ngồi đây giả vờ giả vịt nữa, cô ấy làm như vậy, chẳng lẽ không phải vì không muốn gây chút áp lực không đáng có nào cho anh sao? Cô ấy là người có trí tuệ, nếu không có chút tầm nhìn, khi trước cũng sẽ chẳng nhìn trúng anh đâu.” Hướng Đông Tinh nói.

“Nếu nói như vậy thì Hướng tổng quả chẳng phải người có mắt nhìn người cho lắm nhỉ, khi trước cũng chỉ sắp xếp cho tôi một chức vụ xoàng lấy lệ mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đối đáp.

Bậy giờ hắn đang thả lỏng hoàn toàn, cả người dựa vào lưng ghế, chẳng khác nào người không xương.

Khi các đấu thủ quyền anh chuyên nghiệp chuẩn bị lên võ đài, bọn họ cũng sẽ thả lỏng hết cỡ, hoặc ít nhất là thả lỏng về mặt thể chất.

Chỉ khi ra đòn, các thớ cơ mới được thỏa sức bung xõa.

Tề Đẳng Nhàn lúc này cũng ở trong trạng thái như vậy, thả lỏng hết cỡ, chỉ khi nào phải chiến đấu, hắn mới tập trung cao độ, hơn nữa một khi ra đòn, sức mạnh của hắn sẽ là thứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi!

Gần đây luôn luôn để bản thân trong trạng thái thư giãn, Tề Đẳng Nhàn cũng lĩnh ngộ được thêm rất nhiều quyền pháp ảo diệu.

Tuy rằng người ta nói “luyện quyền như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lui”.

Nhưng có đôi khi, dừng lại nghỉ ngơi một chút, nghiêm túc nghĩ ngợi, ngược lại còn đạt được hiệu quả bất ngờ hơn.

Giống như khi người ta đang chơi một trò chơi có độ khó cao, sau đó bị BOSS hành hạ đến chết đi sống lại. Nếu như người này nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó quay lại chơi game, sẽ phát hiện mình đã hiểu rõ chiêu thức của BOSS, đánh bại BOSS sẽ trở thành một chuyện dễ dàng.

Hướng Đông Tinh nghe Tề Đẳng Nhàn trêu chọc cũng chỉ mỉm cười: “Lúc trước tôi thật sự đã khinh thường anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ thì sao?”

Hướng Đông Tinh nói: “Bây giờ vẫn khinh thường anh.”

“…” Tề Đẳng Nhàn tức khắc cạn lời.

Luận về bản lĩnh chọc giận người khác, Hướng Đông Tinh cũng chẳng thua kém gì hắn!

Chẳng bao lâu sau chiếc xe đã dừng trước “Hồng Môn Yến” lần này, tuy không có tám trăm đao phủ trốn kỹ âm thầm đợi Từ Ngạo Tuyết đập ly rượu làm hiệu lệnh, nhưng bầu không khí ở đây lại vô cùng đáng sợ, ẩn hiện luồng sát khí khiến cho người ta không thể không phát hiện ra.

Tề Đẳng Nhàn xuống xe, nhẹ nhàng nhảy vài cái, khiến cho gân cốt vốn đã đường thả lỏng càng thêm thoải mái hơn, hắn nói bằng giọng điệu lười biếng: “Hôm nay coi như sự chuẩn bị quan trọng nhất của tôi trước khi trở lại đế đô đi!”

Nói xong lời này, đôi con ngươi đờ đẫn của hắn nghiêm túc trở lại, bắt đầu có tiêu cự, đôi mắt sáng tựa trăng rằm!

Đây là “Cự linh thần nhãn” trong khái niệm của đạo giáo, cao thủ đánh nhau dùng ánh mắt để nói chuyện, thị lực không đủ coi như thua trước một nửa!

Cao thủ võ học cũng rất coi trọng việc luyện tập thị lực của mình, Tề Đẳng Nhàn cũng luyện “Cự linh thần nhãn”. Dưới trời hè chói chang, hắn sẽ nhỏ vào mắt loại thuốc đã được đặc chế, sau đó nằm lên ghế dài, dùng cách vận khí đặc biệt để rèn luyện cho đôi mắt, nhìn chằm chằm vào mặt trời lúc chính ngọ.

Dần dà, thị lực của hắn càng lúc càng siêu việt, chỉ cần vận khí đôi chút, huyệt Thái Dương nổi cả gân, hai mắt lập tức sáng như đèn pha, chói mắt người nhìn.

“Có khí thế đấy nhỉ.” Hướng Đông Tinh cười, duỗi tay khoác cánh tay hắn, cùng hắn bước lên những bậc thang.

Nếu là người đàn ông bình thường, được người con gái ưu tú như Hướng Đông Tinh khoác cánh tay mà đi, có lẽ trong lòng sẽ có thêm chút dũng khí.

Nếu là một kẻ công thành danh toại, sợ rằng sẽ chỉ về một phía mà nói: “Nhìn xem, đây là giang sơn mà tôi giành lấy cho người.”

Tề Đẳng Nhàn vốn đã vô cùng tự tin, có được tâm cảnh kiên định bất bại, lại được Hướng Đông Tinh cho thêm dũng khí, thiếu chút nữa đã mở miệng nói lời bậy bạ.

Hai người vừa tiến vào đã trông thấy bốn người đang ngồi xung quanh bàn ăn.

Từ Ngạo Tuyết đứng thẳng người, mỉm cười rạng rỡ nói: “Có khách quý tới thăm, không kịp tiếp đón từ xa! Hoan nghênh hai vị!”

Ngọc Tiểu Long mặt lạnh như tiền, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ánh mắt hai người vô tình va vào nhau.

Đôi con ngươi Ngọc Tiểu Long cũng sáng ngời ngời, dẫu mới chỉ là một cái chớp mắt, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hai mắt mình nhói đau, như thể bị đèn laze chiếu vào vậy.

“Từ tổng, nhiều ngày không gặp, phong thái vẫn rạng ngời như xưa!” Hướng Đông Tinh bước tới đáp lại lời chào hỏi của Từ Ngạo Tuyết bằng thái độ không nặng không nhẹ.

Kẻ thù gặp nhau thường sẽ phùng mang trợn mắt

Nhưng hai người này gặp mặt lại cười nói vui vẻ, cho người ta một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng có bao nhiêu mạch nước ngầm đang sục sôi mãnh liệt giữa hai người họ, không có ai đoán biết được.

“Là tên này sao?”

Khi Triệu Hằng Vũ và Từ Ngọc Giai nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, bọn họ đều ngẩn người, trong lòng cảm thấy khá hoang đường, chàng trai trẻ với điệu bộ lười nhác này đáng để bọ họ liên thủ đối phó à?

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nõn nà trắng như ngọc của Hướng Đông Tinh, bảo cô ta buông tay mình ra.

Sau đó, hắn chậm rãi đi tới giữa sảnh, nhưng lại không đi về phía bàn ăn.

Đứng ở chính giữa nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Đừng nói nhảm nữa, lập tức lên hết đi!”

Hắn vừa dứt lời, ngay cả Hướng Đông Tinh cũng ngẩn người.

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tề Đẳng Nhàn, anh có ý gì?!”

Tề Đẳng Nhàn không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén, mỗi lần nhìn qua ai cũng khiến cho kẻ đó có cảm giác như lưỡi đao vừa liếm qua mặt mình vậy.

Hướng Đông Tinh tức khắc ngồi xuống bàn, nhấc đũa lên, cười nói: “Tôi cảm thấy hơi đói bụng, mạn phép dùng bữa trước, Từ tổng không ngại chứ?”

Hai người có vẻ đã phân công rõ ràng.

Cô ta phụ trách xinh đẹp như hoa, ngoan ngoãn ăn cơm; còn hắn phụ trách cầm thương cưỡi ngựa, chinh chiến sa trường.

Ngọc Tiểu Long thở dài nói: “Tề Đẳng Nhàn, đừng kích động như vậy, tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn. Chúng ta vẫn có thể giải quyết theo cách hai bên cùng có lợi, không nhất định phải tới bước đường kẻ sống người chết!”

Từ Ngọc Giai từ tốn cầm lấy cây thương.

Còn Triệu Hằng Vũ cũng từ từ đứng dậy.

Khí tức của hai vị đại cao thủ này như có thể dời non lấp biển, khiến cho Hướng Đông Tinh còn không thể cầm nổi đôi đũa trong tay.

Cô ta cũng cảm thấy khá lo lắng.

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại vô cùng dễ chịu.

Nếu thắng thì là chuyện đáng mừng!

Còn nếu thua, vậy cùng nhau xuống hoàng tuyền là được!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom