-
Chương 429-431
Chương 429 Đối chọi gay gắt
Ngọc Tiểu Long không muốn đánh trận này cho lắm, đặc biệt là lúc này, khi thể lực của Tề Đẳng Nhàn đã hao hụt rõ ràng.
Cho dù thắng, cô cũng sẽ cảm thấy đây là một trận thắng chẳng vẻ vang.
Nhưng hiện thực lại chẳng chiều theo ý Ngọc Tiểu Long, cô không muốn đánh, nhưng mọi chuyện xảy ra đã đẩy cô đến bước đường không thể không đánh.
“Anh vẫn kiên định không muốn ngồi xuống thương lượng đúng không?” Ngọc Tiểu Long hỏi.
“Làm gì có gì để nói?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười lắc đầu.
Hắn đang vừa nói chuyện vừa điều hòa lại nhịp thở của mình, vẫn duy trì tư thế Vịnh Xuân Quyền, không có bất cứ động tác nào khác.
Từ Ngạo Tuyết mặt mày tái nhợt, tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Cô ta biết nếu không thể giải quyết Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cô ta sẽ phải trả cái giá đắt ra sao!
Triệu Hằng Vũ đã chết, Từ Ngọc Giai cũng trọng thương, bị phế bỏ hai tay, riêng hai chuyện này cũng đã khiến cô ta không thể ngủ ngon giấc.
Nếu như Ngọc Tiểu Long cũng gặp phải bất trắc gì, vậy thì cô ta cũng đã hết đường sống!
Hướng Đông Tinh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, quét mắt nhìn Từ Ngạo Tuyết, cô ta nói: “Anh ta nói rồi, rằng sẽ tát sưng mặt cô lên, chẳng bao lâu nữa là làm được rồi!”
Từ Ngạo Tuyết dùng ánh mắt hung ác đáp trả Hướng Đông Tinh, sau đó, cô ta cũng nhận ra bản thân đã thất thố.
Trước cô ta kia sẽ không như vậy, trước nay cô ta đều dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn tiễn kẻ dám chống lại mình về miền cực lạc. Nhưng giờ phút này, cô ta lại để lộ vẻ túng quẫn, điều này khiến cô ta nhận ra mình đã rơi vào thế khó.
Tề Đẳng Nhàn động thủ trước, có lẽ tiếp tục nghỉ ngơi sẽ tốt cho hắn hơn, nhưng như vậy cũng sẽ để lộ nhiều sơ hở hăn.
Tinh thần của con người không thể luôn duy trì ở trạng thái tập trung cao độ.
Hắn đi từng bước về phía Ngọc Tiểu Long.
Cách hắn chạy bước nhỏ về phía cô có vẻ khác buồn cười, vì trông không khác gì con gái chạy trên giày cao gót.
Nhưng Ngọc Tiểu Long lại không dám lơ là, hai đại cao thủ ngã xuống trước mặt cô là một vết xe đổ lớn, nếu như lơ là, vậy thì kẻ tiếp theo nằm xuống sẽ là chính cô!
Tề Đẳng Nhàn tới trước mặt Ngọc Tiểu Long, còn cách ba mét!
Hai mét!
Một mét!
Trong một mét cuối cùng, hắn đột ngột thay đổi tư thế, chân phải tiến về phía trước, chân trái giẫm ra sau, thân thể ngần như ngồi xổm xuống, hai tay cũng đặt một trước một sau.
Lần này, trông hắn như đang cầm một cây thương.
Thế quyền của hắn nháy mắt chuyển từ Vịnh Xuân Quyền thành Hình Ý Quyền!
Ngay sau đó, hắn đánh thẳng về phía bụng Ngọc Tiểu Long!
Ngọc Tiểu Long đã chuẩn bị tinh thần trước cú đấm tầm gần của Tề Đẳng Nhàn, nhưng cô không tài nào ngờ được hắn vừa áp sát lại bỗng nhiên thay đổi tư thế, vẫn dùng Hình Ý Quyền!
Hơn nữa quyền này còn vừa nhanh vừa mạnh, không mảy may yếu kém gì so với khi nãy, làm gì có dáng vẻ của một kẻ bị hao hụt thể lực?
Ngọc Tiểu Long biết mình đã rơi vào cái bẫy của người ta!
Cao thủ tranh đấu ngoài so võ nghệ cũng cần so cả trí tuệ, khinh tâm trá ý là những chiêu cơ bản nhất, dùng ngôn ngữ để chọc giận đối phương cũng là mẹo mà người học võ phải biết.
Tề Đẳng Nhàn làm bộ cạn kiệt thể lực bày ra tư thế Vịnh Xuân Quyền, ai mà ngờ được hắn vừa áp sát được con mồi đã dùng tới Hình Ý Quyền Mạnh mã.
Hơn nữa cách đánh này còn là kiểu đập nồi dìm thuyền!
Hình Ý Quyền là kiểu “Đón đánh thì được, nhưng không ngăn cản được”, điều này được thể hiện ở kỹ xảo đặc thù của môn võ, đòn nào cũng không được để lại lực thừa thãi, là kỹ năng đánh chết người chỉ với một quyền!
Chỉ cần đánh trúng thì thắng chắc, nhưng nếu không kịp rút tay, sẽ bị người ta chớp thời cơ, phản đòn hạ sát mình.
Hoặc là đánh chết người ta, hoặc là bị người ta đánh chết, đây là lối đánh của Hình Ý!
Đối mặt với đòn đánh bất thình lình này, tuy rằng Ngọc Tiểu Long có kinh ngạc trong giây lát, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã lấy lại tinh thần, bàn tay khẽ đưa xuống dưới, sau đó xòe ngón tay ra.
Sau đó, cô bước nửa bước, chuẩn bị đi lên từ đằng sau, như đi thể sờ đuôi một con chim công, vô cùng nhẹ nhàng, thuận thế lao về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Khổng tước ôm đuôi à?” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, thật ra hắn cũng không quan tâm lắm, chân trước đạp về phía cánh tay đang chuyển động của Ngọc Tiểu Long, sau đó lại giáng thêm một quyền về phía cô!
Cú đấm này vừa mạnh vừa nhanh, ra chiêu sau nhưng lại tới trước.
Ngọc Tiểu Long chẳng còn cách nào, đối mặt với tên điên này, cô chỉ thành tạm lánh mũi nhọn, hạ tay xuống chộp lấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.
Tư thế của Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu lung lay, thể lực của hắn thật sự đã tiêu hao quá độ, cũng không phải giả vờ!
“Xem chiêu đây!” Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, sau khi nắm được nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn tay cô hướng thẳng vào trong, gạt tay của Tề Đẳng Nhàn ra bằng một lực mạnh khủng khiếp.
Sau khi làm xong hết thảy, cánh tay cô giống như một cánh cửa lớn sập mạnh, nhốt Tề Đẳng Nhàn ở bên ngoài.
Đây là chiêu “Thượng Bộ Bàn Lan Chủy”, gạt phăng tay của đối phương, ngăn ở “ngoài cửa”, sau đó đấm thẳng một cú, vô cùng đơn giản và thô bạo.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn có chút khó coi, Ngọc Tiểu Long quả nhiên không hổ là thiếu nữ thiên tài, tiến bộ rất nhanh, lúc này hắn thấy khả năng vũ lực của cô càng lúc càng có nhiều bước tiến vượt bậc.
Hơn nữa với bộ môn Thái Cực Quyền này của cô, vốn không phải luyện bằng hai tay không, mà bằng đao kiếm, búa rìu.
Thái Cực Quyền là quyền pháp chuộng dùng trên sa trường, chiêu “Thượng Bộ Bàn Lan Chủy” là điển hình nhất, ở giữa chiến trường, lấy khiên ra để đỡ, ngăn lại cánh tay của đối phương, sau đó bắt đầu bổ đao, chém giết đủ trò.
Quyền pháp của Ngọc Tiểu Long được người xưa truyền lại, khi ra tay tuyệt đối không phải đòn Thái Cực bình thường của người học võ bây giờ, mà là dùng binh pháp để chiến đấu, vừa đáng nể vừa mạnh mẽ!
Ngọc Tiểu Long đấm về phía này, Tề Đẳng Nhàn lách ngực để đỡ, nắm tay cọ qua áo của hắn, trên áo lập tức xuất hiện một vết rách khổng lồ!
Mắt thấy đòn của mình không trúng, Ngọc Tiểu Long giơ nắm tay lên, đấm thẳng về phía thân trên của Tề Đẳng Nhàn!
Đòn này chẳng khác nào một binh sĩ dùng khiên nhọn để đâm kẻ thù.
Bàn tay còn lại của cô thủ sẵn đằng sau, đợi khi kẻ địch bị “khiên nhọn” đánh cho thất thủ thì lao lên tung đòn hạ gục.
“Đúng là có cao nhân chỉ điểm.” Tề Đẳng Nhàn thấy Ngọc Tiểu Long dùng quyền pháp hung mãnh, không kìm được mà híp mắt.
Có điều hắn cũng không phải người hay nhường nhịn, cắn răng một cái, sau đó dậm chân thật mạnh!
Mặt đất nơi chân hắn dẫm xuống rung lên, “uỳnh một tiếng”, gạch lát dưới chân vỡ ra, một luồng gió thổi theo chiều xoắn ốc, chảy vào nắm tay dũng mãnh, cũng túm chặt thành quyền mà đấm lên cao!
“Rầm!”
Hai nắm đấm đụng độ với nhau, tạo nên một âm thanh đinh tai nhức óc!
Ngọc Tiểu Long trắng nhợt cả mặt, bước chân chợt lùi lại vài phân, bàn chân xoay ngang ra, lấy lại thăng bằng trong nháy mắt.
Tề Đẳng Nhàn thở hổn hển, hắn giống như tuấn mã mà nhảy về phía trước, dùng một quyền mạnh như pháo nổ mà đấm về phía Ngọc Tiểu Long!
“Người này thật dữ tợn!” Trong lòng Ngọc Tiểu Long chỉ có một ý nghĩ, thể lực của đối phương đã hao tổn nghiêm trọng như vậy, ấy thế mà còn dám dùng đến chiêu thức không thể cản phá cũng khó phòng thủ này, quả thực khiến cho cô không biết phải làm sao.
Ngọc Tiểu Long cũng không muốn nhường nhịn, cô tung ra “Trùng Thiên Pháo” của Thái Cực Quyền, sức lực như đất, tính công kích như gió báo, lấy lực đối chọi với lực!
Ba đòn liên tiếp của Tề Đẳng Nhàn đều bị Ngọc Tiểu Long lấy cứng đối cứng mà phá giải, hắn cũng không hoảng loạn, đổi thành thế Hổ Hình, hóa thành mãnh hổ, một thế võ vô cùng điển hình!
Mắt thấy Tề Đẳng Nhàn hóa thành Hổ Hình mà lao về phía này, Ngọc Tiểu Long nhướng mày, đối chọi gay gắt, hai chân bắt đầu bước đà thành thế “Giương Cung Bắn Hổ”, muốn đấm chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ!
“Nên phân thắng bại rồi!”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên sắc bén, Hổ Trảo lờ mờ xuất hiện màu đen nhạt, các ngón tay như thể được chế tạo bởi thép, mạch máu nổi đầy, trông vô cùng đáng sợ!
Ngọc Tiểu Long bỗng thẫn thờ: “Không phải Hổ Hình, mà là Ưng Trảo, Ưng Trảo Thiết Bố Sam!”
Trong thời khắc quan trọng này, trong đầu hai người đều có cảm giác sởn tóc gáy, ớn lạnh sống lưng…
Chương 430 Một phen sống mái
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đồng loạt khựng lại giữa không trung, hai người đều không rút được nắm đấm kia ra!
Sau đó, cơ thể cả hai đề không hẹn mà cùng lách qua một phía!
“Đoàng!”
Tiếng súng đinh tai nhức óc truyền đến.
Sau đó, Hướng Đông Tinh và Từ Ngạo Tuyết lập tức trông thấy cảnh tượng mà cả đời họ không thể nào quên được.
Sau eo Tề Đẳng Nhàn bị viên đạn xuyên thẳng qua, sau khi viên đạn xuyên qua cơ thể hắn, lại hung hăng găm vào cơ thể Ngọc Tiểu Long, sau đó lại xuyên qua người cô, kéo theo một đống máu tươi!
Thân thể Tề Đẳng Nhàn lập tức bổ nhào về phía Ngọc Tiểu Long, hai người lảo đảo một hồi, sau đó ngã lăn quay ra mặt đất.
Trận chiến kịch liệt kết thúc ngay vào lúc này, chỉ vì một viên đạn bé tin hin.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long không hẹn mà cũng ho ra máu, tuy rằng hai người đã dùng hết sức để tránh khỏi tổn hại, nhưng vết thương mà viên đạn này mang đến cũng không nhỏ.
Sau khi ngã xuống đất, Tề Đẳng Nhàn ra sức lật người, đồng thời cũng dùng chân đá lên người Ngọc Tiểu Long.
Thân thể Ngọc Tiểu Long trượt ra xa chẳng khác nào lướt trên hồ băng, đạp vào chân một chiếc bàn, còn về phía Tề Đẳng Nhàn, hắn cũng lăn ra phía sau một chiếc sô pha.
“Đoàng! Đoàng!”
Lại thêm hai viên đạn nữa lao xuống, găm thẳng vào nơi hai người vừa đứng.
Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn phản ứng mau lẹ, vậy thì hai phát súng này đã kéo cả hắn và Ngọc Tiểu Long xuống hoàng tuyền!
Từ Ngạo Tuyết ngẩn người một lúc, nhưng chẳng bao lâu cô ta đã hoàn hồn lại, tức giận quát: “Giết Hướng Đông Tinh!”
Một bóng người không biết từ đâu nhảy ra, đi về phía Hướng Đông Tinh!
Ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn đứng phắt dậy từ mặt đất, miệng vết thương đã không còn đổ máu, cơ bắp quanh thân đều căng chặt, như thể không mảy may có mệnh hệ gì.
Hắn xoay người một cái, hóa thành Long Hình, cơ thể vô cùng mau lẹ, tức khắc đuổi tới nơi!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tới muộn một bước, tên tử sĩ nhảy ra từ một góc, găm một đao vào hõm cổ Hướng Đông Tinh!
“Gừ!”
Tề Đẳng Nhàn mặt đỏ tía tai, toàn thân từ trên xuống dưới vận hết sức lực để hét lên một tiếng.
Từ hơi thở của hắn, không khí ngưng tụ thành kiếm, lao ra từ trong miệng hắn, giống như “tiên kiếm” trong những câu chuyện giả tưởng thời xưa, có thể giết người cách xa ngàn dặm!
“Kiếm khí” này đâm thẳng vào mặt tên tử sĩ kia.
Vì vậy, hai mắt tên tử sĩ bị đâm phải, chịu ảnh hưởng lớn, đao trong tay cũng bị chệch hướng, động tác cũng chậm lại một nhịp.
Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng đuổi tới, tay phải giơ cao, đánh một chưởng trời giáng vào huyệt Thái Dương của tên nọ.
Cú đánh này khiến cho tên tử sĩ kia bay ra xa, cả đầu liên tục co giật, người còn đang lơ lửng trên không trung, cơ thể đã tử vong trong tình trạng thất khiếu đổ máu.
Sau khi đánh ra đòn này, Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn kiệt quệ, thân thể dường như bị ép khô trong nháy mắt, “phịch” một tiếng, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, cơ thể cũng ngã xuống theo.
Hướng Đông Tinh phản ứng rất nhanh, cô ta duỗi tay đỡ lấy Tề Đẳng Nhàn, để hắn tựa vào lồng ngực mình như bế một đứa trẻ, cũng không chẳng buồn để bụng cái tính hám gái, hay suy nghĩ bậy bạ của hắn.
Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ thoi thóp trong lòng Hướng Đông Tinh một lúc, sau đó lập tức ngồi dậy.
Hắn vừa quay đầu đã lập tức bóp lấy cổ Từ Ngạo Tuyết, hung hăng ấn cô ta dán chặt vào ghế.
“Con đàn bà thối tha này, ngấm ngầm giở trò với tôi có phải không?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo âm trầm, trên mặt vẫn còn sát ý, ngón tay không hề nể nang mà nắm chặt cổ cô ta.
Yết hầu Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn bóp chặt, không thể hít thở một cách bình thường, tình trạng thiếu khí khiến cô ta hoảng loạn mà múa may giãy giụa liên hồi.
Nhưng dù có giãy giụa như thế nào cũng chẳng thể thoát nổi, không thể nào đối chọi lại bàn tay như gọng kìm của Tề Đẳng Nhàn!
Chỉ trong một chốt, sắc mặt Từ Ngạo Tuyết từ trắng chuyển thành xanh, bắt đầu trợn trắng mắt, đầu lưỡi cũng bắt đầu lộ ra ngoài miệng.
Hướng Đông Tinh kinh hãi hô lên: “Nương tay đi, đừng có bóp chết cô ta!”
Ngọc Tiểu Long cũng miễn cưỡng đứng dậy, ho khan liên tục, thấp giọng nói: “Buông cậu ấy ra, tay súng kia không phải do cậu ấy sắp xếp, có kẻ khác ra tay.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao mà cô biết chắc được?”
“Người đó rõ ràng là muốn giết chết cả hai chúng ta, cậu ấy muốn giết anh, nhưng sẽ không giết tôi, cũng không thể giết tôi.” Ngọc Tiểu Long che miệng, từng sợi máu tươi chảy ra ngoài theo kẽ ngón tay.
Cô nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt có chút phức tạp.
Vừa nãy Đẳng Nhàn dùng chút sức lực cuối cùng để lao tới bên cạnh Hướng Đông Tinh, đánh chết tử sĩ kia, cô đã thu hết tất cả vào trong mắt.
Khoảnh khắc trông thấy Tề Đẳng Nhàn bật hơi thành kiếm, cô đã kinh ngạc không thôi, thậm chí còn thầm kính ngưỡng, nếu như khi giao chiến với cô, Tề Đẳng Nhàn cũng làm như vậy, vậy có phải cô cũng sẽ bị hắn đánh chết hay không?
Hơi thở kia đương nhiên không thể giết ngàn vạn người từ đằng xa như trong tiểu thuyết miêu tả, khi tiếp xúc với da người, cùng lắm cũng chỉ gây ra cảm giác đau rát, ảnh hưởng tới thị giác đôi chút mà thôi.
Nhưng cao thủ giao đấu, chuyện sống chết thường chỉ diễn ra trong chớp mắt, bị một hơi thở như thanh kiếm găm vào mắt, sẽ chẳng có kẻ nào kịp phòng ngừa, lộ ra sơ hở chí mạng.
Ngọc Tiểu Long ý thức được khi Tề Đẳng Nhàn giao chiến đã giấu một phần bản lĩnh, vừa nãy nếu không phải bị viên đạn kia ngắt ngang, nói không chừng cô mới là người phải gánh chịu kết cục của tử sĩ kia.
Đến lúc đó, chắc hẳn cô sẽ rơi vào thế lành ít dữ nhiều!
Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời Ngọc Tiểu Long nói thì hừ lạnh một tiếng, nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Từ Ngạo Tuyết ra.
Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng được hít thở bình thường, cô ta hổn hà hổn hển, nước mắt rơi lã chã, điệu bộ vô cùng đau đớn.
Vừa nãy khi giáp mặt với tử thần, cô ta đã hiểu được nỗi đau đớn khi không được hít thở bình thường, suýt nữa thì đầu não đã nổ tung!
“…” Hướng Đông Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng khá sợ Tề Đẳng Nhàn bóp chết Từ Ngạo Tuyết vì kích động, nếu vậy thì cô ta sẽ càng phải lo nhiều chuyện hơn.
Nhưng trông thấy Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn hành hạ tới nước khốn khổ khốn nạn kia, cô ta lại cảm thấy hả hê phần nào. Một cô gái hoàn hảo không tì vết như vậy bỗng dưng trở thành dáng vẻ chật vật ấy, với tư cách là “kẻ thù”, đương nhiên cô ta rất hả giận.
“Đường kính của viên đạn không lớn, hơn nữa tầm bắn cũng khá xa, nếu không khi nãy chúng ta đã bỏ mạng rồi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh mặt nói với Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long gật đầu, vừa nãy đúng là cô đã cận kề cái chết, nếu như viên đạn này lệch đi một li nào, phổi của cô sẽ lập tức bị chọc thủng!
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi sẽ điều tra ra là kẻ nào làm.”
Đương nhiên bọn họ cũng chẳng thể đánh tiếp trận này nữa, mà cũng không cần phải đánh nữa.
Trước sự cố bất ngờ này, cả hai đều hiểu rõ, nếu hai người tiếp tục, chắc chắn sẽ đi đến bước sống còn, nếu không thì cũng tàn phế, trọng thương.
Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng ổn định được nhịp thở, cô ta ho khan liên tục, đau đớn hỏi: “Tiểu Long, cậu không sao chứ…”
Ngọc Tiểu Long miễn cưỡng lắc đầu, đáp rằng: “Không chết được, nhưng cũng bị thương không nhẹ.”
Cô phân tích lại tình trạng của thể của mình và Tề Đẳng Nhàn lúc này, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn. Vừa nãy khi ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tề Đẳng Nhàn lại có thể áp chế thương thế và nỗi đau để nghĩ cách cứu Hướng Đông Tinh, giết chết tên tử sĩ mà Từ Ngạo Tuyết đã thủ sẵn.
Từ Ngạo Tuyết chuẩn bị tử sĩ mai phục, cô cũng không bất ngờ lắm, dẫu sao cũng đã chơi với nhau nhiều năm như vậy rồi, Từ Ngạo Tuyết hành xử ra sao, cô cũng hiểu rất rõ.
“Từ Ngạo Tuyết, cô thật đúng là không chơi nổi mà.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, hắn cười lạnh, ngữ điệu trào phúng vô cùng.
Chương 431 Một phen sống mái
Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn chế nhạo bằng ngôn từ như vậy, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Nhưng đã đến bước đường một mất một còn, cô ta sắp xếp thêm một tay mai phục cũng chẳng có gì lạ!
Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long lãnh đạm, lấy điện thoại di động dặn dò mấy câu, hiển nhiên là muốn tra ra tay súng bắn tỉa đánh lén cô và Tề Đẳng Nhàn khi nãy.
Khi cô và Tề Đẳng Nhàn ở sơn trang Vân Đỉnh đã từng bị tập kích một lần, nhưng lúc này đây, hai phe này chắc chắn không phải là một.
“Người này rất lợi hại, cũng hiểu rã chúng ta đều là cao thủ võ học, cho nên mới lựa chọn ám sát ở khoảng cách rất xa. Trước khi nổ súng, chúng ta thậm chí còn chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn.
“E là người chị em tốt của cô có âm mưu gì đó, bắt tay với thế lực nào đó thì có ấy!” Tề Đẳng Nhàn cười hì hì.
Từ Ngạo Tuyết đen mặt, giận dữ hét toáng lên: “Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có ngậm máu phun người, tôi giết Tiểu Long thì được lợi lộc gì cơ chứ?”
Những lời này đúng là sự thật, Ngọc Tiểu Long là bạn tốt của cô ta, hai người cũng khá đồng thuận về vấn đề lợi ích, không thể nào trở mặt thành thù.
Tề Đẳng Nhàn tiếp lời bằng thái độ vô cảm: “Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất là Huyết Khô Lâu.”
Ngọc Tiểu Long nghe tới tên tổ chức mà Tề Đẳng Nhàn đề cập, ánh mắt cũng lóe lên sắc lạnh, cô hỏi: “Cái tổ kiến của tên Hồng Thiên Đô sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy: “Sợ là cô không biết, chị em tốt của cô đã từng tiếp xúc với người của Huyết Khô Lâu, muốn giúp bọn họ giết chết người của Trần gia tại Nam Dương Trần!”
Ngọc Tiểu Long nghe được lời này lúc sau cũng vô cùng kinh ngạc, bèn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết.
Khi tham gia ám sát Trần Ngư, tuy rằng thế lực của Từ Ngạo Tuyết không hề lộ diện từ đầu tới cuối, nhưng người có thể gây nhiều trở ngại cho phía chính phủ như vậy, tất nhiên chỉ có mỗi Từ Ngạo Tuyết.
Huyết Khô Lâu nhận tiền của chính phủ Nam Dương, muốn giết Trần Ngư, đối phó với Trần gia.
Từ Ngạo Tuyết muốn để Trần Ngư chết ở Trung Hải, khiến Tề Đẳng Nhàn đội cái nồi khủng bố này.
Hai bên nhất trí với nhau về mặt lợi ích, có thể nói là vô cùng hợp tình hợp lẽ, cớ gì không hợp tác?
Trong quá trình này, cho dù là Trần Ngư chết hay là Tề Đẳng Nhàn chết, Từ Ngạo Tuyết đều có thể vỗ tay chúc mừng.
“Anh không có chứng cứ! Mấy lời thế này tốt nhất đừng có nói bậy.” Từ Ngạo Tuyết đáp lại bằng vẻ mặt âm trầm.
Ngọc Tiểu Long nghe thấy ngữ điệu của cô ta như vậy thì lại càng chắc chắn về việc này, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Hồng Thiên Đô chính là một tay phản quốc, Huyết Khô Lâu là một tổ chức đối nghịch với quốc gia, sao Từ Ngạo Tuyết có thể hợp tác cùng bọn họ?
Nếu như để lộ chứng cứ của chuyện này, vậy thì sẽ liên lụy tới rất nhiều lần.
Ngọc Tiểu Long thấp giọng nói: “Ngạo Tuyết, sao cậu có thể liên lạc với người của Hồng Thiên Đô cơ chứ? Cậu có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào hay không?”
Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói: “Tớ chỉ biết nếu như không thắng được trận này thì hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao!”
Ngọc Tiểu Long hận rèn sắt không thành thép, thậm chí còn muốn bước tới giáng cho Từ Ngạo Tuyết hai bạt tai, để cho cô ta bình tĩnh trở lại, nhưng cuối cùng cô ta lại không làm như vậy.
“Cô làm như vậy chính là dẫn sói vào nhà, Ngọc tướng lĩnh bị người của Huyết Khô Lâu ám sát, cô lại liên lạc với người của Huyết Khô Lâu, tôi cũng chẳng thể nào không nghi ngờ cô được!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nhìn Từ Ngạo Tuyết.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết khó coi không tả nổi, cô ta cũng biết sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Cũng may Ngọc Tiểu Long thoát chết, nhưng cô cũng đã bị thương, nếu như tra cho rõ chuyện này, vậy thì cô ta cũng khó mà thoát liên can.
Ngọc Tiểu Long dường như nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, không hiểu sao ánh mắt lại trở nên cảnh giác hơn nhiều.
“Quên đi, tôi cũng chẳng muốn khiến Từ tổng phải cuống cuồng thêm nữa!”
“Trước hết cô nên nghĩ xem, Triệu Hằng Vũ chết ở chỗ này, cả thương thần của Từ gia các người nữa. Từ Ngọc Giai biến thành như vậy, khi trở lại Đế Đô, cô định ăn nói thế nào đâu!”
“Tôi cũng muốn nhìn xem cô còn có thể giở trò gì nữa.”
“Này… Điện thoại của tôi lúc nào cũng thông sóng, chờ cô liên hệ nhé!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Từ Ngạo Tuyết, sau đợt sóng gió này, hòa bình đã lặp lại, thắng bại đã rõ ràng, hắn không cần tiếp tục dong dài với Từ Ngạo Tuyết làm gì nữa.
Từ Ngạo Tuyết nắm chặt hai bàn tay, ngồi khư khư trên ghế, không có hơi sức đâu mà nói têm.
Lúc này, cô ta đã thua cuộc hoàn toàn!
Hơn nữa, rất có thể cô ta sẽ gặp phải nhiều tai bay vạ gió vì đã bắt tay với đám người Huyết Khô Lâu kia.
Lúc này Hướng Đông Tinh mới chịu đũa, cô ta nhíu mày với Tề Đẳng Nhàn, nói rằng: “Đồ ăn của nhà hàng này cũng chả ngon lành gì, để tôi gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc chuẩn bị một bữa, đến nhà tôi đi ăn cơm đi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, đồ ăn của nhà Hướng tổng thì đương nhiên là tuyệt vời rồi!”
Hướng Đông Tinh rất giỏi trong việc hưởng thụ cuộc sống, nơi hậu viện của tòa nhà lớn bên ấy có một mảnh đất hoang, cô ta đã thuê người khai khẩn thành thành đồng ruộng, rau dưa, trái cây, gạo đều là tự cung tự cấp.
Không thể không nói, kẻ có tiền rất biết hưởng thụ.
Ngọc Tiểu Long đứng ở trước mặt Từ Ngạo Tuyết, thấp giọng nói: “Cậu thua rồi.”
Từ Ngạo Tuyết khóc không ra nước mắt, cô ta nói: “Tớ thua rồi.”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Hơn nữa, cậu còn sai rồi kìa!”
Từ Ngạo Tuyết lại lắc đầu phủ định, cô ta nói: “Đường là do mình chọn, trên thế giới này vốn không có chuyện ai đúng ai sai, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.”
“Là bạn tốt, cậu không nói với tớ lập trường của cậu trước nhất, chuyện này cậu đã làm sai!” Ngọc Tiểu Long cau mày, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, tỏ vẻ rất không vừa lòng với hành vi của Từ Ngạo Tuyết.
“Mình không có cơ hội được chọn, dù sao cũng không nhiều cơ hội lắm, Huyết Khô Lâu có thể tạo ra cơ hội này.” Từ Ngạo Tuyết mím môi, khó khăn lắm mới mở miệng đáp lại được.
Ngọc Tiểu Long cười khẩy.
Từ Ngạo Tuyết nói: “Cậu cười cái gì?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Hẳn là cậu cũng biết tớ đang cười điều gì, cũng hiểu rất rõ tớ không chỉ nói mỗi chuyện này!”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lập tức nhợt nhạt đi nhiều, cô ta cứng họng: “Tớ vừa mới nói rồi đó, không có đúng sai, chỉ có suy nghĩ khác nhau mà thôi.”
“Cậu lựa chọn đứng về phía đám người ấy, lại còn không nói với tớ trước một tiếng, như vậy tức là cậu không tôn trọng tớ.”
“Bên cạnh đó, cậu cũng không tôn trọng sự nghiệp và nghĩa vụ của tớ!”
“Tớ rất tức giận.”
“Cho nên bây giờ tớ không muốn để ý tới cậu nữa.”
“Chuyện của Trung Hải, cậu tự xử lý đi.”
“Tới khi tớ bớt giận, hoặc là chờ tới khi cậu suy nghĩ kỹ càng, không liên hệ với đám người kia nữa, chúng ta sẽ trở lại như trước.”
Ngọc Tiểu Long từ tốn nói, cô rất ít khi nói một lần nhiều lời như vậy.
Nếu như Ngọc Tiểu Long nói nhiều vậy, có nghĩa là cô đang thật sự rất tức giận, cho dù trên mặt cô không có biểu cảm giận dỗi gì.
Nhưng Từ Ngạo Tuyết biết, Ngọc Tiểu Long lúc đã nổi giận thật tồi, bởi vì cô ta đã chọn đứng về phía phe đối lập với Ngọc Tiểu Long.
Nguyên nhân rất đơn giản, người của tổ chức này có thể cho cô ta rất nhiều thứ, có thể giúp cô ta mời cao thủ như Triệu Hằng Vũ, cho cô ta có nhiều cơ hội hơn, cùng với tài nguyên giúp cô ta “Đông Sơn tái khởi”.
Cô ta không muốn phủ phục như vậy, càng không muốn từ nay về sau không còn tiếng tăm gì, cô ta nhất định phải tìm một đường lui như mình.
Sau khi Ngọc Tiểu Long mặc kệ cô ta, tình cảnh của cô ta sẽ càng khó khăn hơn, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cô ta biết bản thân nên lập tức trở lại Đế Đô, nhận lấy sự trừng phạt, rồi mới xử lý chuyện kế tiếp.
“Ông ơi, con thua rồi, ông phái người đón con trở lại Đế Đô với, trừng phạt như thế nào con cũng bằng lòng tiếp nhận.” Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại cho Từ lão gia tử, nghẹn giọng nói.
Không phải cô ta chưa bao giờ thua cuộc.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thua thảm như vậy.
Thất bại thảm hại, lỗ sạch vốn liếng tới mấy trăm triệu tiền vốn.
Chuyện mà cô ta sắp phải đối mặt, chính là áp lực từ khắp các thế lực đao to búa lớn khác.
Từ gia không thể nào dọn dẹp giúp cô ta mớ bòng bong này, Ngọc Tiểu Long cũng không hề giúp cô ta.
Ngọc Tiểu Long không muốn đánh trận này cho lắm, đặc biệt là lúc này, khi thể lực của Tề Đẳng Nhàn đã hao hụt rõ ràng.
Cho dù thắng, cô cũng sẽ cảm thấy đây là một trận thắng chẳng vẻ vang.
Nhưng hiện thực lại chẳng chiều theo ý Ngọc Tiểu Long, cô không muốn đánh, nhưng mọi chuyện xảy ra đã đẩy cô đến bước đường không thể không đánh.
“Anh vẫn kiên định không muốn ngồi xuống thương lượng đúng không?” Ngọc Tiểu Long hỏi.
“Làm gì có gì để nói?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười lắc đầu.
Hắn đang vừa nói chuyện vừa điều hòa lại nhịp thở của mình, vẫn duy trì tư thế Vịnh Xuân Quyền, không có bất cứ động tác nào khác.
Từ Ngạo Tuyết mặt mày tái nhợt, tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Cô ta biết nếu không thể giải quyết Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cô ta sẽ phải trả cái giá đắt ra sao!
Triệu Hằng Vũ đã chết, Từ Ngọc Giai cũng trọng thương, bị phế bỏ hai tay, riêng hai chuyện này cũng đã khiến cô ta không thể ngủ ngon giấc.
Nếu như Ngọc Tiểu Long cũng gặp phải bất trắc gì, vậy thì cô ta cũng đã hết đường sống!
Hướng Đông Tinh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, quét mắt nhìn Từ Ngạo Tuyết, cô ta nói: “Anh ta nói rồi, rằng sẽ tát sưng mặt cô lên, chẳng bao lâu nữa là làm được rồi!”
Từ Ngạo Tuyết dùng ánh mắt hung ác đáp trả Hướng Đông Tinh, sau đó, cô ta cũng nhận ra bản thân đã thất thố.
Trước cô ta kia sẽ không như vậy, trước nay cô ta đều dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn tiễn kẻ dám chống lại mình về miền cực lạc. Nhưng giờ phút này, cô ta lại để lộ vẻ túng quẫn, điều này khiến cô ta nhận ra mình đã rơi vào thế khó.
Tề Đẳng Nhàn động thủ trước, có lẽ tiếp tục nghỉ ngơi sẽ tốt cho hắn hơn, nhưng như vậy cũng sẽ để lộ nhiều sơ hở hăn.
Tinh thần của con người không thể luôn duy trì ở trạng thái tập trung cao độ.
Hắn đi từng bước về phía Ngọc Tiểu Long.
Cách hắn chạy bước nhỏ về phía cô có vẻ khác buồn cười, vì trông không khác gì con gái chạy trên giày cao gót.
Nhưng Ngọc Tiểu Long lại không dám lơ là, hai đại cao thủ ngã xuống trước mặt cô là một vết xe đổ lớn, nếu như lơ là, vậy thì kẻ tiếp theo nằm xuống sẽ là chính cô!
Tề Đẳng Nhàn tới trước mặt Ngọc Tiểu Long, còn cách ba mét!
Hai mét!
Một mét!
Trong một mét cuối cùng, hắn đột ngột thay đổi tư thế, chân phải tiến về phía trước, chân trái giẫm ra sau, thân thể ngần như ngồi xổm xuống, hai tay cũng đặt một trước một sau.
Lần này, trông hắn như đang cầm một cây thương.
Thế quyền của hắn nháy mắt chuyển từ Vịnh Xuân Quyền thành Hình Ý Quyền!
Ngay sau đó, hắn đánh thẳng về phía bụng Ngọc Tiểu Long!
Ngọc Tiểu Long đã chuẩn bị tinh thần trước cú đấm tầm gần của Tề Đẳng Nhàn, nhưng cô không tài nào ngờ được hắn vừa áp sát lại bỗng nhiên thay đổi tư thế, vẫn dùng Hình Ý Quyền!
Hơn nữa quyền này còn vừa nhanh vừa mạnh, không mảy may yếu kém gì so với khi nãy, làm gì có dáng vẻ của một kẻ bị hao hụt thể lực?
Ngọc Tiểu Long biết mình đã rơi vào cái bẫy của người ta!
Cao thủ tranh đấu ngoài so võ nghệ cũng cần so cả trí tuệ, khinh tâm trá ý là những chiêu cơ bản nhất, dùng ngôn ngữ để chọc giận đối phương cũng là mẹo mà người học võ phải biết.
Tề Đẳng Nhàn làm bộ cạn kiệt thể lực bày ra tư thế Vịnh Xuân Quyền, ai mà ngờ được hắn vừa áp sát được con mồi đã dùng tới Hình Ý Quyền Mạnh mã.
Hơn nữa cách đánh này còn là kiểu đập nồi dìm thuyền!
Hình Ý Quyền là kiểu “Đón đánh thì được, nhưng không ngăn cản được”, điều này được thể hiện ở kỹ xảo đặc thù của môn võ, đòn nào cũng không được để lại lực thừa thãi, là kỹ năng đánh chết người chỉ với một quyền!
Chỉ cần đánh trúng thì thắng chắc, nhưng nếu không kịp rút tay, sẽ bị người ta chớp thời cơ, phản đòn hạ sát mình.
Hoặc là đánh chết người ta, hoặc là bị người ta đánh chết, đây là lối đánh của Hình Ý!
Đối mặt với đòn đánh bất thình lình này, tuy rằng Ngọc Tiểu Long có kinh ngạc trong giây lát, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã lấy lại tinh thần, bàn tay khẽ đưa xuống dưới, sau đó xòe ngón tay ra.
Sau đó, cô bước nửa bước, chuẩn bị đi lên từ đằng sau, như đi thể sờ đuôi một con chim công, vô cùng nhẹ nhàng, thuận thế lao về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Khổng tước ôm đuôi à?” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, thật ra hắn cũng không quan tâm lắm, chân trước đạp về phía cánh tay đang chuyển động của Ngọc Tiểu Long, sau đó lại giáng thêm một quyền về phía cô!
Cú đấm này vừa mạnh vừa nhanh, ra chiêu sau nhưng lại tới trước.
Ngọc Tiểu Long chẳng còn cách nào, đối mặt với tên điên này, cô chỉ thành tạm lánh mũi nhọn, hạ tay xuống chộp lấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.
Tư thế của Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu lung lay, thể lực của hắn thật sự đã tiêu hao quá độ, cũng không phải giả vờ!
“Xem chiêu đây!” Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, sau khi nắm được nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn tay cô hướng thẳng vào trong, gạt tay của Tề Đẳng Nhàn ra bằng một lực mạnh khủng khiếp.
Sau khi làm xong hết thảy, cánh tay cô giống như một cánh cửa lớn sập mạnh, nhốt Tề Đẳng Nhàn ở bên ngoài.
Đây là chiêu “Thượng Bộ Bàn Lan Chủy”, gạt phăng tay của đối phương, ngăn ở “ngoài cửa”, sau đó đấm thẳng một cú, vô cùng đơn giản và thô bạo.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn có chút khó coi, Ngọc Tiểu Long quả nhiên không hổ là thiếu nữ thiên tài, tiến bộ rất nhanh, lúc này hắn thấy khả năng vũ lực của cô càng lúc càng có nhiều bước tiến vượt bậc.
Hơn nữa với bộ môn Thái Cực Quyền này của cô, vốn không phải luyện bằng hai tay không, mà bằng đao kiếm, búa rìu.
Thái Cực Quyền là quyền pháp chuộng dùng trên sa trường, chiêu “Thượng Bộ Bàn Lan Chủy” là điển hình nhất, ở giữa chiến trường, lấy khiên ra để đỡ, ngăn lại cánh tay của đối phương, sau đó bắt đầu bổ đao, chém giết đủ trò.
Quyền pháp của Ngọc Tiểu Long được người xưa truyền lại, khi ra tay tuyệt đối không phải đòn Thái Cực bình thường của người học võ bây giờ, mà là dùng binh pháp để chiến đấu, vừa đáng nể vừa mạnh mẽ!
Ngọc Tiểu Long đấm về phía này, Tề Đẳng Nhàn lách ngực để đỡ, nắm tay cọ qua áo của hắn, trên áo lập tức xuất hiện một vết rách khổng lồ!
Mắt thấy đòn của mình không trúng, Ngọc Tiểu Long giơ nắm tay lên, đấm thẳng về phía thân trên của Tề Đẳng Nhàn!
Đòn này chẳng khác nào một binh sĩ dùng khiên nhọn để đâm kẻ thù.
Bàn tay còn lại của cô thủ sẵn đằng sau, đợi khi kẻ địch bị “khiên nhọn” đánh cho thất thủ thì lao lên tung đòn hạ gục.
“Đúng là có cao nhân chỉ điểm.” Tề Đẳng Nhàn thấy Ngọc Tiểu Long dùng quyền pháp hung mãnh, không kìm được mà híp mắt.
Có điều hắn cũng không phải người hay nhường nhịn, cắn răng một cái, sau đó dậm chân thật mạnh!
Mặt đất nơi chân hắn dẫm xuống rung lên, “uỳnh một tiếng”, gạch lát dưới chân vỡ ra, một luồng gió thổi theo chiều xoắn ốc, chảy vào nắm tay dũng mãnh, cũng túm chặt thành quyền mà đấm lên cao!
“Rầm!”
Hai nắm đấm đụng độ với nhau, tạo nên một âm thanh đinh tai nhức óc!
Ngọc Tiểu Long trắng nhợt cả mặt, bước chân chợt lùi lại vài phân, bàn chân xoay ngang ra, lấy lại thăng bằng trong nháy mắt.
Tề Đẳng Nhàn thở hổn hển, hắn giống như tuấn mã mà nhảy về phía trước, dùng một quyền mạnh như pháo nổ mà đấm về phía Ngọc Tiểu Long!
“Người này thật dữ tợn!” Trong lòng Ngọc Tiểu Long chỉ có một ý nghĩ, thể lực của đối phương đã hao tổn nghiêm trọng như vậy, ấy thế mà còn dám dùng đến chiêu thức không thể cản phá cũng khó phòng thủ này, quả thực khiến cho cô không biết phải làm sao.
Ngọc Tiểu Long cũng không muốn nhường nhịn, cô tung ra “Trùng Thiên Pháo” của Thái Cực Quyền, sức lực như đất, tính công kích như gió báo, lấy lực đối chọi với lực!
Ba đòn liên tiếp của Tề Đẳng Nhàn đều bị Ngọc Tiểu Long lấy cứng đối cứng mà phá giải, hắn cũng không hoảng loạn, đổi thành thế Hổ Hình, hóa thành mãnh hổ, một thế võ vô cùng điển hình!
Mắt thấy Tề Đẳng Nhàn hóa thành Hổ Hình mà lao về phía này, Ngọc Tiểu Long nhướng mày, đối chọi gay gắt, hai chân bắt đầu bước đà thành thế “Giương Cung Bắn Hổ”, muốn đấm chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ!
“Nên phân thắng bại rồi!”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên sắc bén, Hổ Trảo lờ mờ xuất hiện màu đen nhạt, các ngón tay như thể được chế tạo bởi thép, mạch máu nổi đầy, trông vô cùng đáng sợ!
Ngọc Tiểu Long bỗng thẫn thờ: “Không phải Hổ Hình, mà là Ưng Trảo, Ưng Trảo Thiết Bố Sam!”
Trong thời khắc quan trọng này, trong đầu hai người đều có cảm giác sởn tóc gáy, ớn lạnh sống lưng…
Chương 430 Một phen sống mái
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đồng loạt khựng lại giữa không trung, hai người đều không rút được nắm đấm kia ra!
Sau đó, cơ thể cả hai đề không hẹn mà cùng lách qua một phía!
“Đoàng!”
Tiếng súng đinh tai nhức óc truyền đến.
Sau đó, Hướng Đông Tinh và Từ Ngạo Tuyết lập tức trông thấy cảnh tượng mà cả đời họ không thể nào quên được.
Sau eo Tề Đẳng Nhàn bị viên đạn xuyên thẳng qua, sau khi viên đạn xuyên qua cơ thể hắn, lại hung hăng găm vào cơ thể Ngọc Tiểu Long, sau đó lại xuyên qua người cô, kéo theo một đống máu tươi!
Thân thể Tề Đẳng Nhàn lập tức bổ nhào về phía Ngọc Tiểu Long, hai người lảo đảo một hồi, sau đó ngã lăn quay ra mặt đất.
Trận chiến kịch liệt kết thúc ngay vào lúc này, chỉ vì một viên đạn bé tin hin.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long không hẹn mà cũng ho ra máu, tuy rằng hai người đã dùng hết sức để tránh khỏi tổn hại, nhưng vết thương mà viên đạn này mang đến cũng không nhỏ.
Sau khi ngã xuống đất, Tề Đẳng Nhàn ra sức lật người, đồng thời cũng dùng chân đá lên người Ngọc Tiểu Long.
Thân thể Ngọc Tiểu Long trượt ra xa chẳng khác nào lướt trên hồ băng, đạp vào chân một chiếc bàn, còn về phía Tề Đẳng Nhàn, hắn cũng lăn ra phía sau một chiếc sô pha.
“Đoàng! Đoàng!”
Lại thêm hai viên đạn nữa lao xuống, găm thẳng vào nơi hai người vừa đứng.
Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn phản ứng mau lẹ, vậy thì hai phát súng này đã kéo cả hắn và Ngọc Tiểu Long xuống hoàng tuyền!
Từ Ngạo Tuyết ngẩn người một lúc, nhưng chẳng bao lâu cô ta đã hoàn hồn lại, tức giận quát: “Giết Hướng Đông Tinh!”
Một bóng người không biết từ đâu nhảy ra, đi về phía Hướng Đông Tinh!
Ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn đứng phắt dậy từ mặt đất, miệng vết thương đã không còn đổ máu, cơ bắp quanh thân đều căng chặt, như thể không mảy may có mệnh hệ gì.
Hắn xoay người một cái, hóa thành Long Hình, cơ thể vô cùng mau lẹ, tức khắc đuổi tới nơi!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tới muộn một bước, tên tử sĩ nhảy ra từ một góc, găm một đao vào hõm cổ Hướng Đông Tinh!
“Gừ!”
Tề Đẳng Nhàn mặt đỏ tía tai, toàn thân từ trên xuống dưới vận hết sức lực để hét lên một tiếng.
Từ hơi thở của hắn, không khí ngưng tụ thành kiếm, lao ra từ trong miệng hắn, giống như “tiên kiếm” trong những câu chuyện giả tưởng thời xưa, có thể giết người cách xa ngàn dặm!
“Kiếm khí” này đâm thẳng vào mặt tên tử sĩ kia.
Vì vậy, hai mắt tên tử sĩ bị đâm phải, chịu ảnh hưởng lớn, đao trong tay cũng bị chệch hướng, động tác cũng chậm lại một nhịp.
Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng đuổi tới, tay phải giơ cao, đánh một chưởng trời giáng vào huyệt Thái Dương của tên nọ.
Cú đánh này khiến cho tên tử sĩ kia bay ra xa, cả đầu liên tục co giật, người còn đang lơ lửng trên không trung, cơ thể đã tử vong trong tình trạng thất khiếu đổ máu.
Sau khi đánh ra đòn này, Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn kiệt quệ, thân thể dường như bị ép khô trong nháy mắt, “phịch” một tiếng, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, cơ thể cũng ngã xuống theo.
Hướng Đông Tinh phản ứng rất nhanh, cô ta duỗi tay đỡ lấy Tề Đẳng Nhàn, để hắn tựa vào lồng ngực mình như bế một đứa trẻ, cũng không chẳng buồn để bụng cái tính hám gái, hay suy nghĩ bậy bạ của hắn.
Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ thoi thóp trong lòng Hướng Đông Tinh một lúc, sau đó lập tức ngồi dậy.
Hắn vừa quay đầu đã lập tức bóp lấy cổ Từ Ngạo Tuyết, hung hăng ấn cô ta dán chặt vào ghế.
“Con đàn bà thối tha này, ngấm ngầm giở trò với tôi có phải không?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo âm trầm, trên mặt vẫn còn sát ý, ngón tay không hề nể nang mà nắm chặt cổ cô ta.
Yết hầu Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn bóp chặt, không thể hít thở một cách bình thường, tình trạng thiếu khí khiến cô ta hoảng loạn mà múa may giãy giụa liên hồi.
Nhưng dù có giãy giụa như thế nào cũng chẳng thể thoát nổi, không thể nào đối chọi lại bàn tay như gọng kìm của Tề Đẳng Nhàn!
Chỉ trong một chốt, sắc mặt Từ Ngạo Tuyết từ trắng chuyển thành xanh, bắt đầu trợn trắng mắt, đầu lưỡi cũng bắt đầu lộ ra ngoài miệng.
Hướng Đông Tinh kinh hãi hô lên: “Nương tay đi, đừng có bóp chết cô ta!”
Ngọc Tiểu Long cũng miễn cưỡng đứng dậy, ho khan liên tục, thấp giọng nói: “Buông cậu ấy ra, tay súng kia không phải do cậu ấy sắp xếp, có kẻ khác ra tay.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao mà cô biết chắc được?”
“Người đó rõ ràng là muốn giết chết cả hai chúng ta, cậu ấy muốn giết anh, nhưng sẽ không giết tôi, cũng không thể giết tôi.” Ngọc Tiểu Long che miệng, từng sợi máu tươi chảy ra ngoài theo kẽ ngón tay.
Cô nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt có chút phức tạp.
Vừa nãy Đẳng Nhàn dùng chút sức lực cuối cùng để lao tới bên cạnh Hướng Đông Tinh, đánh chết tử sĩ kia, cô đã thu hết tất cả vào trong mắt.
Khoảnh khắc trông thấy Tề Đẳng Nhàn bật hơi thành kiếm, cô đã kinh ngạc không thôi, thậm chí còn thầm kính ngưỡng, nếu như khi giao chiến với cô, Tề Đẳng Nhàn cũng làm như vậy, vậy có phải cô cũng sẽ bị hắn đánh chết hay không?
Hơi thở kia đương nhiên không thể giết ngàn vạn người từ đằng xa như trong tiểu thuyết miêu tả, khi tiếp xúc với da người, cùng lắm cũng chỉ gây ra cảm giác đau rát, ảnh hưởng tới thị giác đôi chút mà thôi.
Nhưng cao thủ giao đấu, chuyện sống chết thường chỉ diễn ra trong chớp mắt, bị một hơi thở như thanh kiếm găm vào mắt, sẽ chẳng có kẻ nào kịp phòng ngừa, lộ ra sơ hở chí mạng.
Ngọc Tiểu Long ý thức được khi Tề Đẳng Nhàn giao chiến đã giấu một phần bản lĩnh, vừa nãy nếu không phải bị viên đạn kia ngắt ngang, nói không chừng cô mới là người phải gánh chịu kết cục của tử sĩ kia.
Đến lúc đó, chắc hẳn cô sẽ rơi vào thế lành ít dữ nhiều!
Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời Ngọc Tiểu Long nói thì hừ lạnh một tiếng, nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Từ Ngạo Tuyết ra.
Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng được hít thở bình thường, cô ta hổn hà hổn hển, nước mắt rơi lã chã, điệu bộ vô cùng đau đớn.
Vừa nãy khi giáp mặt với tử thần, cô ta đã hiểu được nỗi đau đớn khi không được hít thở bình thường, suýt nữa thì đầu não đã nổ tung!
“…” Hướng Đông Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng khá sợ Tề Đẳng Nhàn bóp chết Từ Ngạo Tuyết vì kích động, nếu vậy thì cô ta sẽ càng phải lo nhiều chuyện hơn.
Nhưng trông thấy Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn hành hạ tới nước khốn khổ khốn nạn kia, cô ta lại cảm thấy hả hê phần nào. Một cô gái hoàn hảo không tì vết như vậy bỗng dưng trở thành dáng vẻ chật vật ấy, với tư cách là “kẻ thù”, đương nhiên cô ta rất hả giận.
“Đường kính của viên đạn không lớn, hơn nữa tầm bắn cũng khá xa, nếu không khi nãy chúng ta đã bỏ mạng rồi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh mặt nói với Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long gật đầu, vừa nãy đúng là cô đã cận kề cái chết, nếu như viên đạn này lệch đi một li nào, phổi của cô sẽ lập tức bị chọc thủng!
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi sẽ điều tra ra là kẻ nào làm.”
Đương nhiên bọn họ cũng chẳng thể đánh tiếp trận này nữa, mà cũng không cần phải đánh nữa.
Trước sự cố bất ngờ này, cả hai đều hiểu rõ, nếu hai người tiếp tục, chắc chắn sẽ đi đến bước sống còn, nếu không thì cũng tàn phế, trọng thương.
Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng ổn định được nhịp thở, cô ta ho khan liên tục, đau đớn hỏi: “Tiểu Long, cậu không sao chứ…”
Ngọc Tiểu Long miễn cưỡng lắc đầu, đáp rằng: “Không chết được, nhưng cũng bị thương không nhẹ.”
Cô phân tích lại tình trạng của thể của mình và Tề Đẳng Nhàn lúc này, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn. Vừa nãy khi ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tề Đẳng Nhàn lại có thể áp chế thương thế và nỗi đau để nghĩ cách cứu Hướng Đông Tinh, giết chết tên tử sĩ mà Từ Ngạo Tuyết đã thủ sẵn.
Từ Ngạo Tuyết chuẩn bị tử sĩ mai phục, cô cũng không bất ngờ lắm, dẫu sao cũng đã chơi với nhau nhiều năm như vậy rồi, Từ Ngạo Tuyết hành xử ra sao, cô cũng hiểu rất rõ.
“Từ Ngạo Tuyết, cô thật đúng là không chơi nổi mà.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, hắn cười lạnh, ngữ điệu trào phúng vô cùng.
Chương 431 Một phen sống mái
Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn chế nhạo bằng ngôn từ như vậy, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Nhưng đã đến bước đường một mất một còn, cô ta sắp xếp thêm một tay mai phục cũng chẳng có gì lạ!
Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long lãnh đạm, lấy điện thoại di động dặn dò mấy câu, hiển nhiên là muốn tra ra tay súng bắn tỉa đánh lén cô và Tề Đẳng Nhàn khi nãy.
Khi cô và Tề Đẳng Nhàn ở sơn trang Vân Đỉnh đã từng bị tập kích một lần, nhưng lúc này đây, hai phe này chắc chắn không phải là một.
“Người này rất lợi hại, cũng hiểu rã chúng ta đều là cao thủ võ học, cho nên mới lựa chọn ám sát ở khoảng cách rất xa. Trước khi nổ súng, chúng ta thậm chí còn chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn.
“E là người chị em tốt của cô có âm mưu gì đó, bắt tay với thế lực nào đó thì có ấy!” Tề Đẳng Nhàn cười hì hì.
Từ Ngạo Tuyết đen mặt, giận dữ hét toáng lên: “Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có ngậm máu phun người, tôi giết Tiểu Long thì được lợi lộc gì cơ chứ?”
Những lời này đúng là sự thật, Ngọc Tiểu Long là bạn tốt của cô ta, hai người cũng khá đồng thuận về vấn đề lợi ích, không thể nào trở mặt thành thù.
Tề Đẳng Nhàn tiếp lời bằng thái độ vô cảm: “Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất là Huyết Khô Lâu.”
Ngọc Tiểu Long nghe tới tên tổ chức mà Tề Đẳng Nhàn đề cập, ánh mắt cũng lóe lên sắc lạnh, cô hỏi: “Cái tổ kiến của tên Hồng Thiên Đô sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy: “Sợ là cô không biết, chị em tốt của cô đã từng tiếp xúc với người của Huyết Khô Lâu, muốn giúp bọn họ giết chết người của Trần gia tại Nam Dương Trần!”
Ngọc Tiểu Long nghe được lời này lúc sau cũng vô cùng kinh ngạc, bèn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết.
Khi tham gia ám sát Trần Ngư, tuy rằng thế lực của Từ Ngạo Tuyết không hề lộ diện từ đầu tới cuối, nhưng người có thể gây nhiều trở ngại cho phía chính phủ như vậy, tất nhiên chỉ có mỗi Từ Ngạo Tuyết.
Huyết Khô Lâu nhận tiền của chính phủ Nam Dương, muốn giết Trần Ngư, đối phó với Trần gia.
Từ Ngạo Tuyết muốn để Trần Ngư chết ở Trung Hải, khiến Tề Đẳng Nhàn đội cái nồi khủng bố này.
Hai bên nhất trí với nhau về mặt lợi ích, có thể nói là vô cùng hợp tình hợp lẽ, cớ gì không hợp tác?
Trong quá trình này, cho dù là Trần Ngư chết hay là Tề Đẳng Nhàn chết, Từ Ngạo Tuyết đều có thể vỗ tay chúc mừng.
“Anh không có chứng cứ! Mấy lời thế này tốt nhất đừng có nói bậy.” Từ Ngạo Tuyết đáp lại bằng vẻ mặt âm trầm.
Ngọc Tiểu Long nghe thấy ngữ điệu của cô ta như vậy thì lại càng chắc chắn về việc này, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Hồng Thiên Đô chính là một tay phản quốc, Huyết Khô Lâu là một tổ chức đối nghịch với quốc gia, sao Từ Ngạo Tuyết có thể hợp tác cùng bọn họ?
Nếu như để lộ chứng cứ của chuyện này, vậy thì sẽ liên lụy tới rất nhiều lần.
Ngọc Tiểu Long thấp giọng nói: “Ngạo Tuyết, sao cậu có thể liên lạc với người của Hồng Thiên Đô cơ chứ? Cậu có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào hay không?”
Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói: “Tớ chỉ biết nếu như không thắng được trận này thì hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao!”
Ngọc Tiểu Long hận rèn sắt không thành thép, thậm chí còn muốn bước tới giáng cho Từ Ngạo Tuyết hai bạt tai, để cho cô ta bình tĩnh trở lại, nhưng cuối cùng cô ta lại không làm như vậy.
“Cô làm như vậy chính là dẫn sói vào nhà, Ngọc tướng lĩnh bị người của Huyết Khô Lâu ám sát, cô lại liên lạc với người của Huyết Khô Lâu, tôi cũng chẳng thể nào không nghi ngờ cô được!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nhìn Từ Ngạo Tuyết.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết khó coi không tả nổi, cô ta cũng biết sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Cũng may Ngọc Tiểu Long thoát chết, nhưng cô cũng đã bị thương, nếu như tra cho rõ chuyện này, vậy thì cô ta cũng khó mà thoát liên can.
Ngọc Tiểu Long dường như nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, không hiểu sao ánh mắt lại trở nên cảnh giác hơn nhiều.
“Quên đi, tôi cũng chẳng muốn khiến Từ tổng phải cuống cuồng thêm nữa!”
“Trước hết cô nên nghĩ xem, Triệu Hằng Vũ chết ở chỗ này, cả thương thần của Từ gia các người nữa. Từ Ngọc Giai biến thành như vậy, khi trở lại Đế Đô, cô định ăn nói thế nào đâu!”
“Tôi cũng muốn nhìn xem cô còn có thể giở trò gì nữa.”
“Này… Điện thoại của tôi lúc nào cũng thông sóng, chờ cô liên hệ nhé!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Từ Ngạo Tuyết, sau đợt sóng gió này, hòa bình đã lặp lại, thắng bại đã rõ ràng, hắn không cần tiếp tục dong dài với Từ Ngạo Tuyết làm gì nữa.
Từ Ngạo Tuyết nắm chặt hai bàn tay, ngồi khư khư trên ghế, không có hơi sức đâu mà nói têm.
Lúc này, cô ta đã thua cuộc hoàn toàn!
Hơn nữa, rất có thể cô ta sẽ gặp phải nhiều tai bay vạ gió vì đã bắt tay với đám người Huyết Khô Lâu kia.
Lúc này Hướng Đông Tinh mới chịu đũa, cô ta nhíu mày với Tề Đẳng Nhàn, nói rằng: “Đồ ăn của nhà hàng này cũng chả ngon lành gì, để tôi gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc chuẩn bị một bữa, đến nhà tôi đi ăn cơm đi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, đồ ăn của nhà Hướng tổng thì đương nhiên là tuyệt vời rồi!”
Hướng Đông Tinh rất giỏi trong việc hưởng thụ cuộc sống, nơi hậu viện của tòa nhà lớn bên ấy có một mảnh đất hoang, cô ta đã thuê người khai khẩn thành thành đồng ruộng, rau dưa, trái cây, gạo đều là tự cung tự cấp.
Không thể không nói, kẻ có tiền rất biết hưởng thụ.
Ngọc Tiểu Long đứng ở trước mặt Từ Ngạo Tuyết, thấp giọng nói: “Cậu thua rồi.”
Từ Ngạo Tuyết khóc không ra nước mắt, cô ta nói: “Tớ thua rồi.”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Hơn nữa, cậu còn sai rồi kìa!”
Từ Ngạo Tuyết lại lắc đầu phủ định, cô ta nói: “Đường là do mình chọn, trên thế giới này vốn không có chuyện ai đúng ai sai, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.”
“Là bạn tốt, cậu không nói với tớ lập trường của cậu trước nhất, chuyện này cậu đã làm sai!” Ngọc Tiểu Long cau mày, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, tỏ vẻ rất không vừa lòng với hành vi của Từ Ngạo Tuyết.
“Mình không có cơ hội được chọn, dù sao cũng không nhiều cơ hội lắm, Huyết Khô Lâu có thể tạo ra cơ hội này.” Từ Ngạo Tuyết mím môi, khó khăn lắm mới mở miệng đáp lại được.
Ngọc Tiểu Long cười khẩy.
Từ Ngạo Tuyết nói: “Cậu cười cái gì?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Hẳn là cậu cũng biết tớ đang cười điều gì, cũng hiểu rất rõ tớ không chỉ nói mỗi chuyện này!”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lập tức nhợt nhạt đi nhiều, cô ta cứng họng: “Tớ vừa mới nói rồi đó, không có đúng sai, chỉ có suy nghĩ khác nhau mà thôi.”
“Cậu lựa chọn đứng về phía đám người ấy, lại còn không nói với tớ trước một tiếng, như vậy tức là cậu không tôn trọng tớ.”
“Bên cạnh đó, cậu cũng không tôn trọng sự nghiệp và nghĩa vụ của tớ!”
“Tớ rất tức giận.”
“Cho nên bây giờ tớ không muốn để ý tới cậu nữa.”
“Chuyện của Trung Hải, cậu tự xử lý đi.”
“Tới khi tớ bớt giận, hoặc là chờ tới khi cậu suy nghĩ kỹ càng, không liên hệ với đám người kia nữa, chúng ta sẽ trở lại như trước.”
Ngọc Tiểu Long từ tốn nói, cô rất ít khi nói một lần nhiều lời như vậy.
Nếu như Ngọc Tiểu Long nói nhiều vậy, có nghĩa là cô đang thật sự rất tức giận, cho dù trên mặt cô không có biểu cảm giận dỗi gì.
Nhưng Từ Ngạo Tuyết biết, Ngọc Tiểu Long lúc đã nổi giận thật tồi, bởi vì cô ta đã chọn đứng về phía phe đối lập với Ngọc Tiểu Long.
Nguyên nhân rất đơn giản, người của tổ chức này có thể cho cô ta rất nhiều thứ, có thể giúp cô ta mời cao thủ như Triệu Hằng Vũ, cho cô ta có nhiều cơ hội hơn, cùng với tài nguyên giúp cô ta “Đông Sơn tái khởi”.
Cô ta không muốn phủ phục như vậy, càng không muốn từ nay về sau không còn tiếng tăm gì, cô ta nhất định phải tìm một đường lui như mình.
Sau khi Ngọc Tiểu Long mặc kệ cô ta, tình cảnh của cô ta sẽ càng khó khăn hơn, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cô ta biết bản thân nên lập tức trở lại Đế Đô, nhận lấy sự trừng phạt, rồi mới xử lý chuyện kế tiếp.
“Ông ơi, con thua rồi, ông phái người đón con trở lại Đế Đô với, trừng phạt như thế nào con cũng bằng lòng tiếp nhận.” Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại cho Từ lão gia tử, nghẹn giọng nói.
Không phải cô ta chưa bao giờ thua cuộc.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thua thảm như vậy.
Thất bại thảm hại, lỗ sạch vốn liếng tới mấy trăm triệu tiền vốn.
Chuyện mà cô ta sắp phải đối mặt, chính là áp lực từ khắp các thế lực đao to búa lớn khác.
Từ gia không thể nào dọn dẹp giúp cô ta mớ bòng bong này, Ngọc Tiểu Long cũng không hề giúp cô ta.
Bình luận facebook