Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 “Em không đi ngủ?”
Đang cập nhật - Bạn có thể quay l
Muốn cùng anh phấn đấu hướng về phía trước sao? Anh cảm thấy một mình anh cố gắng là được rồi. Cố Yên cho rằng bản thân rất trưởng thành, giỏi che giấu, nhưng thực chất cô cũng chỉ mới hai mươi, có những lúc suy nghĩ rất đơn thuần.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, Ngụy Thành cũng đã đẩy xe lăn đến trước cửa phòng, Cố Yên vươn cao tay ấn mật khẩu, sau đó cùng Ngụy Thành tiến vào
trong.
- Khi cửa khép lại, Ngụy Thành đột nhiên hỏi cô:
“Em cảm thấy tôi là người thiếu tiền?”
“Không phải người ta vẫn đồn như vậy sao?” Cố Yên hơi ngẩn ra, vẫn còn tiến thoắng. “Ai cũng nói anh bị mất quyền thừa kế rồi, sau đó tài sản rơi vào trong tay của em trai anh.”
Hóa ra bên ngoài cũng đã đồn đại đến mức này rồi? Ngụy Thành không biết nên nói gì, anh cảm giác cô thật sự quá ngốc nghếch. Đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, anh hỏi:
“Vậy nếu tôi bị tước hết tài sản, không thể nuôi em nữa thì sao?”
“Bây giờ anh còn bao nhiêu tiền?” Sắc mặt Cố Yên đột nhiên trở nên nghiêm trọng, tay siết lấy góc áo của anh. Cô thật sự lo lắng, bởi vì cô còn chưa có công
việc ổn định nữa. “Cha anh sẽ không đuổi anh ra khỏi nhà chỉ vì việc này chứ?”
Cô còn chưa biết mối quan hệ giữa anh và cha có tốt không, bây giờ hỏi tới thì tay run run. Hào môn không phải luôn thế ư? Tranh đấu gia tộc, cuộc sống luôn
chìm trong lo lắng bất an, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán nghĩ cách hãm hại đối phương hoặc bảo vệ bản thân.
Thấy vẻ mặt cô lo lắng, Ngụy Thành bật cười:
“Em nghĩ nhiều rồi, sẽ không bị đuổi đi đâu. Nhưng nếu tôi không còn tiền, em định thế nào?”
Khuôn mặt anh bình thường lạnh lùng không cảm xúc, trông thật khó gần, nhưng cười rộ lên ánh mắt sáng ngời, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cổ Yên nhìn
anh chăm chủ, đáp:
“Không còn thì thôi, cùng lắm em ra ngoài đi làm nhiều chút. Chỉ cần anh ăn tiết kiệm, em nghĩ sớm muộn gì em cũng giàu, sẽ nuôi được anh.”
Cô đưa tay sờ khóe môi anh, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ông xã, anh cười lên trông rất đẹp, sau này ngày nào cũng cười cho em xem được không?”
BI XE
Ngụy Thành biết thừa Cố Yên đam mê nhan sắc của mình, còn vui vì điều đó, anh nói:
“Tôi sẽ bảo dưỡng khuôn mặt này kỹ lưỡng, cười cho em xem. Được rồi, em ra ngoài bếp lấy giúp tôi một chút nước cam đi.”
“Em đi ngay, nhưng mà anh hứa sẽ cười cho em xem đó!”
“Ừm.” Ngụy Thành thấy cô vẫn còn ngồi trên đùi mình chưa chịu đi thì vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái, lúc này cô mới tuyến tiếc mà đứng lên.
Chờ Cố Yên đi ra ngoài, Ngụy Thành tiến tới đóng cửa lại, cầm lấy quần áo, sau đó chui vào phòng tắm mở nước và bắt đầu tắm rửa.
Khoảng năm phút sau, Cố Yên quay trở lại và phát hiện bị nhốt bên ngoài. Cô đập cửa ba lần, tức giận nói:
“Đồ keo kiệt! Đã nói cho người ta ngủ chung mà có mỗi việc tắm rửa cũng không cho người ta giúp!”
Cô hậm hực, biết mình đã bị anh lừa ra ngoài nên uống luôn ly nước cam trên tay. Cô làm tổ trước cửa phòng khoảng mười lăm phút nữa thì cửa bật mở, bên trong truyền tới giọng nói từ tính của anh:
“Sao lại ngồi ở đây?”
Cố Yên bó đầu gối ngồi bên ngoài, hậm hực liếc nhìn anh, ly nước cam trên tay đã vơi đi một nửa. Cô giận dỗi:
“Anh lừa em.”
“Lừa cái gì?” Ngụy Thành vừa lau tóc vừa nhếch lông mày quan sát biểu cảm uất ức của cô.
“Nói cho em ngủ chung rồi, sao không cho em giúp anh tắm?”
Ngụy Thành biết thừa cô chỉ muốn nhấn Cơ hội tắm táp mà ngắm anh, Có điều trong phòng tắm không khí có chút ái muội, dễ nảy sinh việc không nên... Anh nói với cô:
“Không tiện, em đứng lên đi, giúp tôi lau tóc.”
Rõ ràng bị người ta lừa đi lấy nước, đang giận, nhưng vừa thấy anh trong mái tóc còn hơi ẩm kia, Cố Yên lập tức bật dậy chạy vào trong. Cô đặt ly nước cam xuống rồi tìm máy sấy, bắt đầu hong khô tóc anh, miệng vẫn không ngừng than trách:
“Không cho anh uống nước cam nữa, lừa đảo!”
“Tôi chỉ nói cho em ngủ chung giường, không nói sẽ để em tắm giúp tôi.” Ngụy Thành vừa hưởng thụ những ngón tay mềm mại của cô dịu dàng xoa tóc mình. vừa trêu.
Lời anh nói không sai, nhưng mà Cố Yên vẫn ấm ức.
Sấy tóc xong, cô đẩy Ngụy Thành về phía giường rồi nói:
“Anh lên giường bằng cách nào đó? Có cần em giúp không?”
“Không cần.”
Ngụy Thành nói xong đột nhiên nhúc nhích, sau đó trước ánh mắt như muốn lồi ra của Cố Yên, anh từ từ đứng dậy.
Này? Cái gì vậy? Anh đứng dậy? Đứng dậy rồi! Khóe môi thiếu nữ run rẩy dữ dội, trên khuôn mặt viết rõ mấy chữ “chuyện quái quỷ gì thế”, sau đó cô thử đưa
tay ra vỗ vỗ lên mặt mình, lại nhéo gò má hai cái.
“Anh, anh anh...” Cố Yên “anh” một lúc cũng không biết nên nói gì, toàn thân cứng đờ như bị sét đánh.
Ai đồn chồng của cô bị tàn phế? Là ai? Đi ra đây để cô đấm một cái!
Cố Yên bị sốc nặng, mà Ngụy Thành dường như không hề có ý định giải thích. Anh ngồi xuống giường, trèo lên, kéo một góc chăn ra và nhìn về phía cô, nói:
“Em không đi ngủ?”
Muốn cùng anh phấn đấu hướng về phía trước sao? Anh cảm thấy một mình anh cố gắng là được rồi. Cố Yên cho rằng bản thân rất trưởng thành, giỏi che giấu, nhưng thực chất cô cũng chỉ mới hai mươi, có những lúc suy nghĩ rất đơn thuần.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, Ngụy Thành cũng đã đẩy xe lăn đến trước cửa phòng, Cố Yên vươn cao tay ấn mật khẩu, sau đó cùng Ngụy Thành tiến vào
trong.
- Khi cửa khép lại, Ngụy Thành đột nhiên hỏi cô:
“Em cảm thấy tôi là người thiếu tiền?”
“Không phải người ta vẫn đồn như vậy sao?” Cố Yên hơi ngẩn ra, vẫn còn tiến thoắng. “Ai cũng nói anh bị mất quyền thừa kế rồi, sau đó tài sản rơi vào trong tay của em trai anh.”
Hóa ra bên ngoài cũng đã đồn đại đến mức này rồi? Ngụy Thành không biết nên nói gì, anh cảm giác cô thật sự quá ngốc nghếch. Đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, anh hỏi:
“Vậy nếu tôi bị tước hết tài sản, không thể nuôi em nữa thì sao?”
“Bây giờ anh còn bao nhiêu tiền?” Sắc mặt Cố Yên đột nhiên trở nên nghiêm trọng, tay siết lấy góc áo của anh. Cô thật sự lo lắng, bởi vì cô còn chưa có công
việc ổn định nữa. “Cha anh sẽ không đuổi anh ra khỏi nhà chỉ vì việc này chứ?”
Cô còn chưa biết mối quan hệ giữa anh và cha có tốt không, bây giờ hỏi tới thì tay run run. Hào môn không phải luôn thế ư? Tranh đấu gia tộc, cuộc sống luôn
chìm trong lo lắng bất an, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán nghĩ cách hãm hại đối phương hoặc bảo vệ bản thân.
Thấy vẻ mặt cô lo lắng, Ngụy Thành bật cười:
“Em nghĩ nhiều rồi, sẽ không bị đuổi đi đâu. Nhưng nếu tôi không còn tiền, em định thế nào?”
Khuôn mặt anh bình thường lạnh lùng không cảm xúc, trông thật khó gần, nhưng cười rộ lên ánh mắt sáng ngời, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cổ Yên nhìn
anh chăm chủ, đáp:
“Không còn thì thôi, cùng lắm em ra ngoài đi làm nhiều chút. Chỉ cần anh ăn tiết kiệm, em nghĩ sớm muộn gì em cũng giàu, sẽ nuôi được anh.”
Cô đưa tay sờ khóe môi anh, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ông xã, anh cười lên trông rất đẹp, sau này ngày nào cũng cười cho em xem được không?”
BI XE
Ngụy Thành biết thừa Cố Yên đam mê nhan sắc của mình, còn vui vì điều đó, anh nói:
“Tôi sẽ bảo dưỡng khuôn mặt này kỹ lưỡng, cười cho em xem. Được rồi, em ra ngoài bếp lấy giúp tôi một chút nước cam đi.”
“Em đi ngay, nhưng mà anh hứa sẽ cười cho em xem đó!”
“Ừm.” Ngụy Thành thấy cô vẫn còn ngồi trên đùi mình chưa chịu đi thì vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái, lúc này cô mới tuyến tiếc mà đứng lên.
Chờ Cố Yên đi ra ngoài, Ngụy Thành tiến tới đóng cửa lại, cầm lấy quần áo, sau đó chui vào phòng tắm mở nước và bắt đầu tắm rửa.
Khoảng năm phút sau, Cố Yên quay trở lại và phát hiện bị nhốt bên ngoài. Cô đập cửa ba lần, tức giận nói:
“Đồ keo kiệt! Đã nói cho người ta ngủ chung mà có mỗi việc tắm rửa cũng không cho người ta giúp!”
Cô hậm hực, biết mình đã bị anh lừa ra ngoài nên uống luôn ly nước cam trên tay. Cô làm tổ trước cửa phòng khoảng mười lăm phút nữa thì cửa bật mở, bên trong truyền tới giọng nói từ tính của anh:
“Sao lại ngồi ở đây?”
Cố Yên bó đầu gối ngồi bên ngoài, hậm hực liếc nhìn anh, ly nước cam trên tay đã vơi đi một nửa. Cô giận dỗi:
“Anh lừa em.”
“Lừa cái gì?” Ngụy Thành vừa lau tóc vừa nhếch lông mày quan sát biểu cảm uất ức của cô.
“Nói cho em ngủ chung rồi, sao không cho em giúp anh tắm?”
Ngụy Thành biết thừa cô chỉ muốn nhấn Cơ hội tắm táp mà ngắm anh, Có điều trong phòng tắm không khí có chút ái muội, dễ nảy sinh việc không nên... Anh nói với cô:
“Không tiện, em đứng lên đi, giúp tôi lau tóc.”
Rõ ràng bị người ta lừa đi lấy nước, đang giận, nhưng vừa thấy anh trong mái tóc còn hơi ẩm kia, Cố Yên lập tức bật dậy chạy vào trong. Cô đặt ly nước cam xuống rồi tìm máy sấy, bắt đầu hong khô tóc anh, miệng vẫn không ngừng than trách:
“Không cho anh uống nước cam nữa, lừa đảo!”
“Tôi chỉ nói cho em ngủ chung giường, không nói sẽ để em tắm giúp tôi.” Ngụy Thành vừa hưởng thụ những ngón tay mềm mại của cô dịu dàng xoa tóc mình. vừa trêu.
Lời anh nói không sai, nhưng mà Cố Yên vẫn ấm ức.
Sấy tóc xong, cô đẩy Ngụy Thành về phía giường rồi nói:
“Anh lên giường bằng cách nào đó? Có cần em giúp không?”
“Không cần.”
Ngụy Thành nói xong đột nhiên nhúc nhích, sau đó trước ánh mắt như muốn lồi ra của Cố Yên, anh từ từ đứng dậy.
Này? Cái gì vậy? Anh đứng dậy? Đứng dậy rồi! Khóe môi thiếu nữ run rẩy dữ dội, trên khuôn mặt viết rõ mấy chữ “chuyện quái quỷ gì thế”, sau đó cô thử đưa
tay ra vỗ vỗ lên mặt mình, lại nhéo gò má hai cái.
“Anh, anh anh...” Cố Yên “anh” một lúc cũng không biết nên nói gì, toàn thân cứng đờ như bị sét đánh.
Ai đồn chồng của cô bị tàn phế? Là ai? Đi ra đây để cô đấm một cái!
Cố Yên bị sốc nặng, mà Ngụy Thành dường như không hề có ý định giải thích. Anh ngồi xuống giường, trèo lên, kéo một góc chăn ra và nhìn về phía cô, nói:
“Em không đi ngủ?”
Bình luận facebook