Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 “Nếu anh không ngủ thì em đi ngủ nha?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Cố gắng lắm mới có thể xua đi ý nghĩ bậy bạ trong đầu, Cố Yên thẹn thùng và ngượng ngập dời tầm mắt sang chỗ khác. Chồng của cô không hề bị tật ở chân,
vậy đương nhiên chỗ cần khỏe mạnh vẫn khỏe mạnh, cần gì phải hỏi?
Ngụy Thành trông thấy dáng vẻ kia của cô thì rất buồn cười, ngày thường không phải vẫn luôn tìm cách để “ăn vụng” hay sao? Không phải sờ đùi anh thì cũng
có thể tìm được lý do chính đáng để ôm ôm ấp ấp, vậy mà đến lúc quan trọng tại đỏ mặt muốn chạy.
Trong phòng chìm vào yên ắng, Cố Yên nghe được tiếng tim bản thân đập điên cuồng, còn có tiếng hít thở đều đều của anh.
Ngụy Thành ôm chặt eo của cô, đột nhiên nghiêng người và dùng sức, ném cô lên giường.
“Á!” Cố Yên chưa chuẩn bị tâm lý nên giật mình, chớp mắt đã lọt vào cái ôm ấm áp của anh, tấm chăn trên giường bị anh kéo mạnh, kéo lên đắp cho cả hai
người bọn họ.
Khoảnh khắc này, cô chỉ biết nằm im như bức tượng, ngay cả hô hấp cũng bị đè xuống mức thấp nhất. Mặt cô úp sát vào trong ngực của người đàn ông bên
cạnh, mùi hương sữa tắm trên thân anh thoáng qua chóp mũi làm say lòng người.
Cố Yên mím chặt môi, dù rằng đang rất ngượng ngùng nhưng sao tay vẫn không nghe lời mà từ từ di chuyển, kế tiếp đặt nhẹ lên ngực anh. Động tác rất nhỏ ấy đổi lại một tiếng nuốt nước bọt từ trên đầu truyền xuống. Không phải là cô nghĩ bậy, mà là chồng cô vừa mới...?
Chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt Cố Yên là ánh nhìn mang tính xâm lược rất mạnh của Ngụy Thành. Cô lắp bắp nói:
“Anh... Ngủ ngon.”
“Em cảm thấy chúng ta nằm chung như vậy tôi có thể ngủ được? Tôi là một người đàn ông tinh lực dồi dào, em hiểu không?”
Giọng anh mang theo một chút khàn khàn hiểm thấy, tại Cố Yên nóng cả lên, không dám động đậy chút nào mà bẽn lẽn nói với anh:
“Nếu anh không ngủ thì em đi ngủ nha?”
Thật ra lúc này Ngụy Thành đang đấu tranh tư tưởng giữa việc nên “ăn” bé cưng này hay là không. Bọn họ đăng ký kết hôn, tổ chức lễ cưới đàng hoàng, cũng đã đủ tuổi, mọi thứ đều hợp pháp, hơn nữa Cố Yên chắc chắn sẽ không từ chối anh. Nhưng mà, anh vẫn cảm thấy hơi vội vàng.
Nhịn xuống một bụng lửa dục, Ngụy Thành sờ sờ mái tóc dài của cô, khẽ khàng hôn lên đó rồi nói:
“Đi ngủ đi.”
Cũng không biết là ai hùng hổ muốn được ngủ chung với anh, bây giờ thì sợ đến mức cứng đờ người, anh thậm chí cảm giác được sự căng thẳng của cô thông qua tư thế nằm.
Ngụy Thành vô cùng khổ sở tìm cách đè nén cảm giác muốn hôn vợ, nỗ lực nghĩ đến Công việc chất chồng chất đống để tạm thời đánh lạc hướng “gà Con” của mình. Cuối cùng, anh đã thành công.
Cô gái nhỏ nằm trong vòng tay của Ngụy Thành hơi nhúc nhích tìm một vị trí thoải mái hơn rồi làm tổ, một tay đặt trên ngực anh, một chân gác lên đùi anh, ngủ rất nhanh.
Cố Yên chỉ biết trêu ghẹo chồng vậy thôi chứ khi thật sự lâm trận, tim đập chân run, không cách nào bình tĩnh được.
Hai người khó khăn lắm mới có thể chợp mắt, vậy mà chưa được bao lâu, Ngụy Thành lại tỉnh giấc vì có một bàn tay đang lần mò vào trong áo của ngủ của anh. Nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của Ngụy Thành trở nên tối đen, anh chụp bàn tay hư hỏng kia lại, giữ chặt để nó không ngọ nguậy nữa.
Ngụy Thành bắt đầu hối hận, nhưng đây là tự tạo nghiệt không thể sống! Anh đồng ý cho cô ấy vào đây làm cái khỉ gì, để rồi chính mình khổ sở chống đỡ cả đêm!
Tư thế ngủ của Cố Yên tương đối xấu, tay chân không yên, chốc chốc lại di chuyển qua lại làm Ngụy Thành nằm kế bên mở to mắt nhìn trần nhà.
Khi ánh dương dần xuất hiện ở cuối chân trời, khi tia nắng đầu tiên trong ngày len lỏi vào phòng qua khung cửa sổ, Ngụy Thành mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Tầm mười giờ sáng, Cố Yên bị tiếng báo thức ầm ĩ kéo tỉnh. Cô mở mắt ra, đầu tiên là trông thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Ngụy Thành, cô gối đầu trên tay trái của chồng và gần như hai phần ba cơ thể thì nằm đè lên người anh.
Cố Yên ngượng, lén lút bò dậy và vươn tay về phía điện thoại để tắt chuông báo đi, ai biết đúng lúc đó lại bị trượt tay, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất.
Có thể là vì bình thường cũng khá nhạy cảm nên Ngụy Thành gần như tỉnh dậy ngay lập tức, theo bản năng đưa tay ra và may mắn đã được Cố Yên.
Cô giật thót, bò ngược về giường trước ánh mắt đỏ ửng của chồng.
“Hôm, hôm, hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
Trông anh bây giờ có hơi đáng sợ đó! Nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, cô ở bên cạnh nhìn anh từ từ ngồi dậy, thấy dáng vẻ uể oải kia, cô liền đoán do dáng ngủ của mình không tốt, vội nói:
“Xin lỗi, đêm nay em sẽ về phòng ngủ!”
“Không sao.”
Ngụy Thành xoa xoa trán, cảm giác tinh thần có hơi bất ổn nhưng cũng khá hưởng thụ cảm giác đêm qua, lúc cô nằm trong lòng mình cỌ Cọ tìm hơi ấm.
Cố gắng lắm mới có thể xua đi ý nghĩ bậy bạ trong đầu, Cố Yên thẹn thùng và ngượng ngập dời tầm mắt sang chỗ khác. Chồng của cô không hề bị tật ở chân,
vậy đương nhiên chỗ cần khỏe mạnh vẫn khỏe mạnh, cần gì phải hỏi?
Ngụy Thành trông thấy dáng vẻ kia của cô thì rất buồn cười, ngày thường không phải vẫn luôn tìm cách để “ăn vụng” hay sao? Không phải sờ đùi anh thì cũng
có thể tìm được lý do chính đáng để ôm ôm ấp ấp, vậy mà đến lúc quan trọng tại đỏ mặt muốn chạy.
Trong phòng chìm vào yên ắng, Cố Yên nghe được tiếng tim bản thân đập điên cuồng, còn có tiếng hít thở đều đều của anh.
Ngụy Thành ôm chặt eo của cô, đột nhiên nghiêng người và dùng sức, ném cô lên giường.
“Á!” Cố Yên chưa chuẩn bị tâm lý nên giật mình, chớp mắt đã lọt vào cái ôm ấm áp của anh, tấm chăn trên giường bị anh kéo mạnh, kéo lên đắp cho cả hai
người bọn họ.
Khoảnh khắc này, cô chỉ biết nằm im như bức tượng, ngay cả hô hấp cũng bị đè xuống mức thấp nhất. Mặt cô úp sát vào trong ngực của người đàn ông bên
cạnh, mùi hương sữa tắm trên thân anh thoáng qua chóp mũi làm say lòng người.
Cố Yên mím chặt môi, dù rằng đang rất ngượng ngùng nhưng sao tay vẫn không nghe lời mà từ từ di chuyển, kế tiếp đặt nhẹ lên ngực anh. Động tác rất nhỏ ấy đổi lại một tiếng nuốt nước bọt từ trên đầu truyền xuống. Không phải là cô nghĩ bậy, mà là chồng cô vừa mới...?
Chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt Cố Yên là ánh nhìn mang tính xâm lược rất mạnh của Ngụy Thành. Cô lắp bắp nói:
“Anh... Ngủ ngon.”
“Em cảm thấy chúng ta nằm chung như vậy tôi có thể ngủ được? Tôi là một người đàn ông tinh lực dồi dào, em hiểu không?”
Giọng anh mang theo một chút khàn khàn hiểm thấy, tại Cố Yên nóng cả lên, không dám động đậy chút nào mà bẽn lẽn nói với anh:
“Nếu anh không ngủ thì em đi ngủ nha?”
Thật ra lúc này Ngụy Thành đang đấu tranh tư tưởng giữa việc nên “ăn” bé cưng này hay là không. Bọn họ đăng ký kết hôn, tổ chức lễ cưới đàng hoàng, cũng đã đủ tuổi, mọi thứ đều hợp pháp, hơn nữa Cố Yên chắc chắn sẽ không từ chối anh. Nhưng mà, anh vẫn cảm thấy hơi vội vàng.
Nhịn xuống một bụng lửa dục, Ngụy Thành sờ sờ mái tóc dài của cô, khẽ khàng hôn lên đó rồi nói:
“Đi ngủ đi.”
Cũng không biết là ai hùng hổ muốn được ngủ chung với anh, bây giờ thì sợ đến mức cứng đờ người, anh thậm chí cảm giác được sự căng thẳng của cô thông qua tư thế nằm.
Ngụy Thành vô cùng khổ sở tìm cách đè nén cảm giác muốn hôn vợ, nỗ lực nghĩ đến Công việc chất chồng chất đống để tạm thời đánh lạc hướng “gà Con” của mình. Cuối cùng, anh đã thành công.
Cô gái nhỏ nằm trong vòng tay của Ngụy Thành hơi nhúc nhích tìm một vị trí thoải mái hơn rồi làm tổ, một tay đặt trên ngực anh, một chân gác lên đùi anh, ngủ rất nhanh.
Cố Yên chỉ biết trêu ghẹo chồng vậy thôi chứ khi thật sự lâm trận, tim đập chân run, không cách nào bình tĩnh được.
Hai người khó khăn lắm mới có thể chợp mắt, vậy mà chưa được bao lâu, Ngụy Thành lại tỉnh giấc vì có một bàn tay đang lần mò vào trong áo của ngủ của anh. Nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của Ngụy Thành trở nên tối đen, anh chụp bàn tay hư hỏng kia lại, giữ chặt để nó không ngọ nguậy nữa.
Ngụy Thành bắt đầu hối hận, nhưng đây là tự tạo nghiệt không thể sống! Anh đồng ý cho cô ấy vào đây làm cái khỉ gì, để rồi chính mình khổ sở chống đỡ cả đêm!
Tư thế ngủ của Cố Yên tương đối xấu, tay chân không yên, chốc chốc lại di chuyển qua lại làm Ngụy Thành nằm kế bên mở to mắt nhìn trần nhà.
Khi ánh dương dần xuất hiện ở cuối chân trời, khi tia nắng đầu tiên trong ngày len lỏi vào phòng qua khung cửa sổ, Ngụy Thành mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Tầm mười giờ sáng, Cố Yên bị tiếng báo thức ầm ĩ kéo tỉnh. Cô mở mắt ra, đầu tiên là trông thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Ngụy Thành, cô gối đầu trên tay trái của chồng và gần như hai phần ba cơ thể thì nằm đè lên người anh.
Cố Yên ngượng, lén lút bò dậy và vươn tay về phía điện thoại để tắt chuông báo đi, ai biết đúng lúc đó lại bị trượt tay, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất.
Có thể là vì bình thường cũng khá nhạy cảm nên Ngụy Thành gần như tỉnh dậy ngay lập tức, theo bản năng đưa tay ra và may mắn đã được Cố Yên.
Cô giật thót, bò ngược về giường trước ánh mắt đỏ ửng của chồng.
“Hôm, hôm, hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
Trông anh bây giờ có hơi đáng sợ đó! Nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, cô ở bên cạnh nhìn anh từ từ ngồi dậy, thấy dáng vẻ uể oải kia, cô liền đoán do dáng ngủ của mình không tốt, vội nói:
“Xin lỗi, đêm nay em sẽ về phòng ngủ!”
“Không sao.”
Ngụy Thành xoa xoa trán, cảm giác tinh thần có hơi bất ổn nhưng cũng khá hưởng thụ cảm giác đêm qua, lúc cô nằm trong lòng mình cỌ Cọ tìm hơi ấm.
Bình luận facebook