• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 115 - Chương 115 THÍ NGHIỆM Y HỌC

Chương 115 THÍ NGHIỆM Y HỌC

“Công ty này làm gì vậy?” Viên Mục Dã tò mò hỏi.



Đoàn Phong cười lạnh: “Công ty này năm đó có vỏ bọc hợp pháp, nhưng lại chuyên làm một số chuyện táng tận lương tâm.



Viên Mục Dã ngạc nhiên, cậu suy nghĩ một chút mới hỏi: “Đây không phải là công ty Đông Ấn nổi tiếng xấu xa của nước Anh ở thế kỷ trước sao?”



“Có phải hay không… Cứ vào xem là biết.” Đoàn Phong nói.



Khi hai người đi vào cánh cửa sắt kia, không gian bên trong đúng là rộng lớn vượt quá sức tưởng tưởng, nó to gần bằng một cái sân bóng rổ, mà mùi thối xộc tới càng làm suy nghĩ trong lòng Viên Mục Dã thêm kiên định…



Nhưng đập vào mắt bọn họ cũng không phải hang ổ của quái vật, mà là từng dãy giá gỗ giống với hầm rượu trước đó, chỉ là cái giá này cao hơn rất nhiều.



Viên Mục Dã phát hiện khắp trên tường có những bảng tên giới thiệu bằng chữ tiếng Anh như khu vực thí nghiệm, cấm lửa… Cùng lúc đó, cũng có vài thứ trên tường làm cậu chú ý.



Đó là mấy bộ quần áo màu trắng, cực kỳ giống mấy bộ đồ phòng dịch đời đầu của thời hiện đại, chắc đó là quần áo của nhân viên thí nghiệm ở chỗ này những năm đó. Mà đặc biệt là, trên mỗi bộ quần áo đều có một chiếc kính bảo hộ màu đỏ.



Đoàn Phong nhìn xuyên ra phía sau đám giá gỗ này, anh ta phát hiện trên mặt đất có rất nhiều mảnh kính vỡ màu đen… Đoàn Phong nói nhỏ: “Chẳng lẽ chỗ này trước đây cũng là hầm rượu?”



Anh ta còn định tiến lên nhìn, bởi vì chỗ này rất rộng nhưng tia sáng lại không đủ, bọn họ không thể nhìn rõ đằng sau đám giá gỗ kia là thứ gì.



Không ngờ Viên Mục Dã lại kéo Đoàn Phong lại, sau đó lắc đầu nói: “Chờ một lúc, trong đó tối quá, rất có thể có bọn quái vật tàng hình…”



Đoàn Phong nghe vậy bèn lấy khẩu súng ngắn trên người ra, khẩu này là trước đó Trương Khai dùng để phòng thân, hiện giờ nó cũng là khẩu duy nhất còn đạn. Viên Mục Dã cũng không muốn phí đạn, thế là cậu cầm lấy khẩu súng trên tay Đoàn Phong, sau đó giơ tay tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống.



Thật ra lúc đầu Viên Mục Dã chỉ định tháo mũ để xem ở đây có loại quái vật tàng hình kia hay không, nhưng trong nháy mắt khi cậu tháo mũ xuống, cảnh vật trước mặt hoàn toàn thay đổi.



Có một số người mặc quần áo bảo hộ màu trắng, đầu đội kính bảo hộ màu đỏ đi qua đi lại trước mặt Viên Mục Dã, những bóng người này rất bận rộn, giống như đang làm thí nghiệm gì đó ở đây, họ nghiên cứu một ít chất lỏng màu xanh lam.



Đến tận khi một nhân viên công tác dẫn một con quái vật trong suốt đi ra, Viên Mục Dã mới hiểu, hóa ra chất lỏng màu xanh lam đó chính là máu của quái vật. Bọn họ đang chiết xuất một loại huyết thanh từ máu của chúng, còn về việc dùng để làm gì thì Viên Mục Dã không biết.



Nhưng có điều có thể khẳng định, chiếc kính bảo hộ màu đỏ mà nhân viên đeo trên đầu chính là dùng để nhìn thấy những con quái vật đó… Lúc này Viên Mục Dã đọc từ trường tư duy đã sắp đến mức cực hạn, thế là cậu cố sức đeo mũ lưỡi trai lên, sau đó chỉ vào mấy cái kính bảo hộ màu đỏ và bảo: “Đội trưởng Đoàn, mau cầm lấy mấy cái kính mắt kia, đeo nó vào là có thể nhìn thấy mấy con quái vật đó!”

Đoàn Phong nghe vậy lập tức đi qua lấy toàn bộ số kính màu đỏ xuống, Viên Mục Dã đeo lên thì phát hiện, màu đỏ trước mắt giống hệt với màu mắt sung huyết của cậu lúc trước đó, chính vì thế mà cậu mới có thể nhìn thấy những con quái vật kia.



Có những chiếc kính bảo hộ này, cuối cùng Đoàn Phong cũng không cần “che mắt nghe âm thanh” nữa, anh ta lập tức lấy điện thoại vệ tinh ra để gọi mấy người kia xuống.



Nhưng Viên Mục Dã thấy vậy lại lắc đầu nói: “Không được, tốt nhất anh nên cầm nó ra ngoài cho họ, tôi sợ họ mà tiến thẳng vào đây nhỡ đâu gặp nguy hiểm gì thì rất phiền phức, dù sao căn biệt thự này không hề nhỏ, khó mà biết được bên trong còn con quái vật nào đang ẩn nấp hay không.”



Đoàn Phong nghe xong hơi do dự hỏi: “Một mình cậu ở lại đây có được không?”



Viên Mục Dã lắc lắc khẩu súng trong tay và nói: “Tôi nhìn được bọn chúng, trong tay lại có súng, có gì không được chứ? Anh mau đi đi!”



Đoàn Phong gật đầu: “Vậy cậu cẩn thận một chút!”



Đoàn Phong dặn dò xong lập tức đeo kính bảo hộ rồi đi ra, chỉ còn một mình Viên Mục Dã ở lại trong không gian rộng lớn dưới đất này… Nguồn : Vietwriter.vn



Không cần phải tháo mũ xuống để xem có quái vật không, điều này khiến Viên Mục Dã dễ xoay xở hơn nhiều, đầu tiên cậu dựa vào tường một lúc, sau đó mới bắt đầu đánh giá tình huống ở nơi này.



Viên Mục Dã phát hiện trên những giá gỗ này có dấu vết đã từng có đồ vật được đặt lên, nhìn độ rộng chắc là nó thuộc về những thứ ban đầu của đám kính màu đen đang nằm trên mặt đất… Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã ngồi xổm xuống rồi nhặt một miếng kính vỡ đưa lên mũi ngửi thử, lập tức một mùi tanh quen thuộc xộc đến.



Chẳng lẽ những chiếc bình thủy tinh này trước đó dùng để chứa mấy con quái vật kia? Nghĩ tới đây Viên Mục Dã vội vàng đứng lên rồi dùng đèn pin chiếu vào dấu vết trên kệ, cậu phát hiện nó là những vòng tròn với đường kính khoảng 40 ly, nhìn vào độ cao mỗi một tầng của giá gỗ này, chắc chắn ở chỗ này trước đây đã đặt từng bình thủy tinh chứa bọn quái vật tàng hình đó.



Viên Mục Dã đếm toàn bộ dấu vết trên giá gỗ, chắc khoảng hơn ba mươi bình chứa kiểu này, mà loại giá gỗ như vậy trong không gian rộng lớn này ít nhất cũng hơn trăm cái. Nếu như ở đây thật sự để lọ thủy tinh chứa quái vật, vậy có thể hiểu đám quái vật này là ở đâu ra.



Viên Mục Dã lại tiến về phía trước vài bước, cậu phát hiện bên cạnh cái giá có một cái tủ sắt. Viên Mục Dã giơ tay ra kéo tủ thì phát hiện nó đã khóa. Cậu lại đẩy nhưng nó không nhúc nhích tí nào, bên trong chắc có đồ vật gì đó… Thế là Viên Mục Dã dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất, cuối cùng cậu thật sự tìm được một đoạn dây kẽm mỏng.



Bản lĩnh mở khóa của Viên Mục Dã học được từ một nhà sư sắp viên tịch, tuy rằng không thể mở tất cả các loại khóa, nhưng việc mở loại khóa sắt thông thường này vẫn dễ như trở bàn tay. Chỉ thấy Viên Mục Dã dùng đoạn dây kẽm mỏng gảy vài lần, ổ khóa chìm trên tủ lập tức “cạch” một tiếng rồi mở ra.



Bên trong giống như những gì mà Viên Mục Dã đã đoán, tất cả đều là một vài số liệu thí nghiệm bằng tiếng Anh và ảnh chụp tư liệu, cậu mở ra xem, nhưng trong lòng cũng đã đoán được nội dung rồi. Trước đó đã từng nói chủ nhân đầu tiên là một thương nhân người Anh, chỉ là không ai biết lúc đầu người thương nhân này mua hòn đảo với mục đích gì…



Bây giờ xem ra, người Anh này là người của công ty Đông Ấn năm đó, bọn họ đã lợi dụng một loại động vật linh trưởng trên đảo để làm thí nghiệm, từ đó chiết xuất vắc xin từ máu.



Nhưng bên trong những tài liệu này toàn là một số từ ngữ chuyên môn y học rất khó hiểu, với trình độ tiếng Anh cấp bốn của Viên Mục Dã thì thật sự không thể giúp cậu xem hiểu toàn bộ, vì thế Viên Mục Dã cũng không hiểu loại vắc xin này rút cục dùng để làm gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom