• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (4 Viewers)

  • Chương 134 - Chương 134 NHẬP VÀO NGƯỜI

Chương 134 NHẬP VÀO NGƯỜI

Người phụ nữ trung niên càng nói càng kích động, cuối cùng tức đến mức đóng sập cửa rồi đi ra ngoài. Mà cùng lúc đó, hình ảnh trong phòng nhấp nháy một lần nữa, tiếp theo là sắc mặt người đàn ông trung niên càng lúc càng u ám, giống như đột nhiên quyết định cái gì đó rất quan trọng, cuối cùng ông ta mở cửa đi ra.



Viên Mục Dã thấy vậy lập tức đi theo ra ngoài, cậu thấy người đàn ông đó đi vào phòng bếp, không ngờ chỉ mấy giây sau lại đổi thành Kỷ Tinh Vũ cầm dao róc xương đi ra…



Trong căn phòng lúc này trở nên vô cùng quái lạ, dường như hai thời không đang không ngừng đổi chỗ, Viên Mục Dã liên tục thấy Kỷ Tinh Vũ và người đàn ông đó chồng vào nhau, bọn họ đều có hai mắt đỏ bừng, giơ dao đi về phía phòng ngủ của cha mẹ Kỷ Tinh Vũ.



Ngay sau đó Viên Mục Dã đã nghe được trong phòng ngủ truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, đến khi cậu chạy vào thì phát hiện trên giường vậy mà có bốn người đang nằm, nhưng do thời không khác biệt cho nên hình ảnh của họ chồng lên nhau.



Đầu tiên Kỷ Tinh Vũ giết người cha nằm bên phải, người đàn ông trung niên đáng thương đó còn đang trong giấc mơ thì bị con ruột đâm chết. Mẹ của cậu ta bị tiếng động bên cạnh làm giật mình tỉnh dậy, đầu tiên bà ta chất vấn con mình đang làm gì, nhưng khi bà ta thấy chồng mình nằm chết bên cạnh thì trên mặt lộ vẻ sợ hãi.



Trùng hợp chính là, người đàn ông bảy năm trước cũng giết người vợ đang nằm bên phải trước, động tác của hai người bọn họ sau bảy năm lại chồng vào nhau một cách hoàn mỹ…



Nhìn thấy cảnh này, Viên Mục Dã thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây chính là “Quỷ nhập” sao? Một cái từ trường tư duy còn sót lại ở nơi này, vậy mà có thể mạnh mẽ đến mức ảnh hưởng và điều khiển người ở đây? Nhưng tại sao người bị ảnh hưởng lại là Kỷ Tinh Vũ mà không phải là cha mẹ cậu ta?



Khi tất cả đã bình tĩnh lại, Viên Mục Dã quay người đi ra khỏi nhà họ Kỷ, Từ Lệ thấy sắc mặt Viên Mục Dã âm trầm thì vội vàng hỏi: “Sao rồi? Có phát hiện manh mối gì không?”



Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn xem hồ sơ vụ án bảy năm trước…”



“Giữa hai vụ án này có liên quan gì với nhau sao?” Từ Lệ hỏi.



Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Giờ chưa nói rõ được, nhưng nhất định phải để pháp y Diệp nhìn thử báo cáo kiểm tra thi thể người bị hại của hai vụ án này…”



Từ Lệ chẳng hiểu gì, thế là ban đêm anh ta đưa cậu về trong cục, đồng thời còn gọi Diệp Dĩ Nguy đã tan làm từ lâu đến. Sau khi ba người cùng ngồi xem hồ sơ vụ thảm án giết cả nhà xong, Viên Mục Dã cau mày hỏi Diệp Dĩ Nguy: “Anh có nhìn ra vấn đề gì không?”

Diệp Dĩ Nguy để hai bản báo cáo xuống, sau đó buồn bực nói: “Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?”



Từ Lệ nghi ngờ hỏi: “Trùng hợp cái gì?”



Diệp Dĩ Nguy chỉ vào ảnh chụp trong hai bản cáo cáo kiểm tra thi thể: “Mọi người nhìn vào đây, miệng vết thương của hai người bị hại này bất kể là vị trí hay chiều sâu đều giống nhau như đúc, nhưng bọn họ lại là người bị hại của hai vụ án, hơn nữa hai vụ án còn cách nhau bảy năm.”



Từ Lệ nghe xong giật mình: “Không thể nào, đây nhất định là trùng hợp…”



Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu chỉ có một cái này trùng hợp thì không nói làm gì, nhưng hai người chết còn lại trong vụ án cũng có vết dao giống nhau đến mức kinh ngạc. Nếu không phải hai người bị hại có một là người lớn còn một là trẻ em, vậy thì chắc chắn sẽ giống nhau như đúc…”



Từ Lệ lúc này không dám tin mà cầm hai phần báo cáo lên so sánh, đúng là giống nhau như đúc. Anh ta kinh ngạc nói: “Cùng một địa điểm phát sinh vụ án, cũng là giết người thân, cách ra tay giống hệt… Tiểu Viên, cậu đừng nói với tôi đây là sự kiện linh dị đấy nhé.”



Viên Mục Dã vừa cười vừa trả lời: “Đương nhiên không phải sự kiện linh dị, chỉ là sáng mai tôi muốn gặp Kỷ Tinh Vũ để hỏi cậu ta vài vấn đề.”



“Cậu muốn hỏi cái gì? Những gì cần hỏi thì chúng tôi đã hỏi hết rồi, tên nhóc này cả quá trình đều ngây người, chẳng hỏi được gì cả…” Từ Lệ bực mình.



Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Đó là vì mọi người không hỏi đúng trọng tâm! Tôi nghĩ rằng tên nhóc đó hơi có vấn đề…”



Từ Lệ liếc mắt nhìn Viên Mục Dã: “Chẳng lẽ cậu muốn biến cậu ta thành người bị bệnh tâm thần à! Sau đó sẽ không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật?”



Viên Mục Dã vừa muốn trả lời, bỗng Diệp Dĩ Nguy ở bên cạnh nói bằng giọng không vui: “Đội trưởng Từ, không thể nói như vậy được, Viên Mục Dã đâu phải loại người đó! Hơn nữa, nếu thằng nhóc đấy thật sự bị bệnh thì sao?”



Từ Lệ nghe vậy thì sững sờ, anh ta nói như vậy với Viên Mục Dã chẳng qua chỉ để đùa giỡn, nhưng không ngờ pháp y Diệp lại tưởng thật, trong lòng Từ Lệ hơi buồn bực, từ lúc nào mà Viên Mục Dã và pháp y Diệp lại thân thiết như vậy?



Viên Mục Dã thấy vậy thì vội hòa giải: “Có phải hay không ngày mai tìm chuyên gia tâm thần sẽ biết ngay mà, mặc dù tôi chỉ gặp tên nhóc đó hai lần, nhưng có thể cảm thấy nội tâm của cậu ta vô cùng kìm nén, có lúc cảm thấy như bị tự kỷ, mà người thích kìm nén bản thân thì khi bộc phát lại càng kinh người.”



Lúc trở về Từ Lệ nói muốn đưa Viên Mục Dã về, nhưng Diệp Dĩ Nguy lại nói mình cũng tiện đường, Từ Lệ bèn cười bảo: “Vậy được rồi… Đúng lúc bên tôi có việc phải làm thêm giờ, có gì ngày mai gặp rồi tính.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Sau khi xe chạy được một đoạn, Viên Mục Dã cười và nói với Diệp Dĩ Nguy: “Kẻ bị tình nghi của vụ án này là một người bạn thân từ nhỏ của em trai tôi, mặc cho sự thật là gì thì tôi vẫn phải giúp thằng bé tra ra mới được.”



Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Tôi nghe Từ Lệ nói rồi, nhưng mà…” Diệp Dĩ Nguy nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút.



Viên Mục Dã vội hỏi: “Nhưng mà cái gì?”



Lúc này Diệp Dĩ Nguy quay đầu nói với vẻ nghiêm túc: “Vì sao lại không nhờ tôi giúp?”

Viên Mục Dã bị anh ta hỏi mà hơi sững ra, trong nhất thời không kịp phản ứng: “A! Tôi… Tôi quên mất.”



Diệp Dĩ Nguy nghe thấy Viên Mục Dã trả lời rất qua loa, thế là hơi tức giận nói: “Cậu cảm thấy pháp y không có nhiều quyền lực bằng đội trưởng cảnh sát hình sự à?”



Viên Mục Dã thấy pháp y Diệp thật sự tức giận, vội giải thích: “Tôi nhờ Từ Lệ giúp là vì anh ta nợ tôi khá nhiều, trước đây tôi đã giúp anh ta nhiều lần, bây giờ khó mà có được cơ hội để anh ta giúp lại, đương nhiên là tôi muốn anh ta trả ân tình này rồi. Hơn nữa, nếu gặp được vấn đề chuyên môn thì chắc chắn sẽ tìm anh mà! Không phải tối hôm nay tôi đã mời pháp y Diệp đến sao?”



Sau khi nghe Viên Mục Dã giải thích một tràng, sắc mặt Diệp Dĩ Nguy mới dễ nhìn hơn một chút, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn lạnh lùng nói: “Cậu tìm tôi hả? Không phải Từ Lệ gọi tôi à? Hay là cậu cảm thấy nợ ân tình Từ Lệ dễ trả, còn nợ tôi thì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom