Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185 - Chương 185 CÂU CÁ
Chương 185 CÂU CÁ
Từ Lệ nghe xong không nói thêm gì mà dẫn người chạy thẳng đến siêu thị, nhưng khi bọn họ đến nơi thì người ta đã đóng cửa từ lâu, Viên Mục Dã nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ sắp đến 12 giờ, người ta không đóng cửa mới là lạ đó.
Từ Lệ bất đắc dĩ nói: “Tìm chỗ nào ăn khuya trước đã, có gì sáng sớm ngày mai tính tiếp.”
Sau đó mọi người đi đến một quán mì vẫn còn mở cửa, lúc đầu Viên Mục Dã chẳng muốn ăn gì cả, nhưng cậu cảm thấy nếu không ăn miếng nào thì trông có vẻ hơi kỳ quái, vì thế cậu gọi bừa một bát mì tiết vịt nghe ghê ghê.
Từ Lệ và những người khác thấy Viên Mục Dã gọi mì tiết vịt thì hơi rùng mình, chắc bọn họ đều đang nghĩ người bình thường sao lại ăn loại mì này chứ? Ông chủ quán lúc bê thức ăn lên còn cố ý nhìn Viên Mục Dã một cái, chắc ông ta muốn xem ai mà biết cách chọn món ăn như vậy.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy bát mì tiết đen sì đặt trước mặt mình, cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, Viên Mục Dã cứ nghĩ mì tiết là bao gồm mì sợi và vài miếng tiết mềm, không ngờ nó lại dùng tiết trộn lẫn với bột mì để tạo thành từng sợi mì.
Viên Mục Dã thầm cười khổ, bát mì này trông chẳng khác mấy với canh dinh dưỡng đen sì mà cậu ăn hàng ngày… Điều làm Viên Mục Dã thấy hơi bất ngờ là bát mì tiết này cũng không khó ăn, coi như tạm thời nuốt được, hơn nữa nó còn ngon hơn một ít so với đồ ăn bình thường.
Sau khi ăn xong, cả đám người đi tìm một khách sạn để nghỉ. Từ Lệ ở cùng phòng đã ngáy vang như sấm mà mắt Viên Mục Dã vẫn mở to không hề thấy buồn ngủ chút nào.
Viên Mục Dã vẫn luôn nghĩ đến chuyện của gã mắt phượng, rốt cuộc đối phương muốn che giấu điều gì? Những tấm ảnh của Hồng Huy chỉ là một ít ảnh lưu niệm, tại sao tự nhiên lại đưa tới họa sát thân? Khả năng duy nhất là lúc Hồng Huy chụp những tấm ảnh đó đã vô tình chụp phải thứ không nên chụp… mà chính Hồng Huy cũng không biết.
Sáng sớm hôm sau, cả đám Từ Lệ và Viên Mục Dã đi đến cơ quan cảnh sát ở khu vực đó. Dù sao họ cũng đang phá án tại địa bàn của người ta nên nhất định phải báo một câu, đồng thời bọn họ cũng cần đồng nghiệp ở nơi đó phối hợp để có thể nhanh chóng tìm được thi thể Tiểu Vĩ.
Dữ liệu của chiếc camera giám sát tại siêu thị cũng được lấy ra rất thuận lợi, chỉ tiếc là đám người Viên Mục Dã xem kĩ một lần ngày mà Tiểu Vĩ mất tích thì chỉ nhìn thấy được hai cái đùi và vali hành lý của gã mắt phượng mà thôi.
Không có thi thể thì tự nhiên không có cách nào lập án để điều tra được, nhưng Viên Mục Dã và Từ Lệ đều cho rằng Hồng Huy và Mã Hiểu Như nhất định đã xảy ra chuyện gì đó trong hai ngày ba đêm tại khu thắng cảnh hồ Ngân Long… Cho nên bọn họ nhờ đồng nghiệp nơi đó hỗ trợ điều tra thử xem lúc Hồng Huy ở đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra
không.
Nhờ điều tra mới biết được, hóa ra lúc Hồng Huy chuẩn bị rời đi đã từng báo cảnh sát nói là điện thoại của anh ta bị trộm. Mặc dù người cảnh sát tiếp đón giúp anh ta đăng ký, nhưng do Hồng Huy cung cấp tình huống không chi tiết nên đến giờ vẫn chưa tìm được chiếc điện thoại bị mất đó.
Theo sự phân tích của Từ Lệ và Viên Mục Dã, thì chiếc điện thoại bị mất của Hồng Huy chắc đang giữ bản gốc của những bức ảnh kia, nhưng giờ không ai biết được nó bị hung thủ cầm đi hay thật sự bị trộm rồi.
Căn cứ theo hồ sơ mà viên cảnh sát tiếp đón ghi lại, Hồng Huy nói là lúc anh ta đi cửa hàng chụp ảnh để rửa ảnh, điện thoại vẫn còn, sau đó lúc ra nhà ga mua vé thì không thấy điện thoại đâu nữa. Nhưng trong quá trình này Hồng Huy còn đi mấy chỗ khác nữa nên đến cả chính anh ta cũng không rõ điện thoại của mình rơi ở đâu…
Không ngờ đúng lúc này, đồng nghiệp trong đội 6 phụ trách trực ở nhà gửi tin đến, họ nói là có một chiếc thẻ ngân hàng của Hồng Huy hôm nay đột nhiên xuất hiện vài món chi tiêu, hơn nữa địa điểm đều tại mấy siêu thị trong khu ngắm cảnh hồ Ngân Long.
Từ Lệ lập tức nói tình huống này cho các đồng nghiệp ở khu vực đó để họ tập hợp lại, rồi nhờ họ nhanh chóng tìm được tên trộm đang quẹt thẻ ngân hàng của Hồng Huy, biết đâu chính hắn đã trộm chiếc điện thoại của anh ta.
Viên Mục Dã cứ nghĩ rằng ngày thứ hai là có thể về nhà, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì cậu không thể về nhanh như vậy. Viên Mục Dã đành nhắn tin cho Đoàn Phong và Diệp Dĩ Nguy, cậu nói chắc có thể mình sẽ về muộn vài ngày…
Cảnh sát nơi đó hành động cũng khá nhanh, ngay buổi chiều họ đã tìm được tên trộm đang xài thẻ ngân hàng của Hồng Huy. Tên trộm này là Trương Uy, đám Từ Lệ thẩm vấn mới biết được, hóa ra chiếc điện thoại của Hồng Huy để quên ở chỗ Thời Gian Tương Lai, sau đó nó được Tiểu Vĩ bán cho Trương Uy với giá thấp.
Tên Trương Uy này phá giải mật mã của điện thoại xong thì phát hiện trong đó có mật khẩu thẻ ngân hàng, thế là nổi lên ý xấu. Nhưng Trương Uy sợ mình vừa trộm được chiếc điện thoại mà dùng ngay thì sẽ bị bắt, nên hắn chờ vài ngày sau mới dùng nó để quẹt vài lần trong trung tâm thương mại, mỗi lần vài trăm tệ, sau đó Trương Uy lại bán nó đi một lần nữa với giá thấp.
Từ Lệ bèn truy hỏi xem Trương Uy đã bán di động cho ai? Vậy mà tên trộm này nói cũng không rõ mình đã bán cho ai nữa! Trương Uy khai ngày hôm đó sau khi từ trung tâm thương mại đi ra, hắn đã đi đến một chợ bán đồ cũ. Vì chiếc điện thoại này kiểu mới, giá lại rẻ nên nó nhanh chóng được một ông anh mua đi… Còn ông anh đó có dáng vẻ thế nào thì Trương Uy quên rồi, dù bây giờ người đó có đứng trước mặt thì cũng chưa chắc Trương Uy đã có thể nhận ra.
Sau đó đồng nghiệp ở khu vực này nói cho nhóm Từ Lệ biết, chợ bán đồ cũ mà Trương Uy nói nằm cạnh một siêu thị vật liệu xây dựng, nó là một cái chợ nhỏ chuyên dùng để thủ tiêu tang vật. Chỗ đó không có người quản lý cũng không có camera giám sát, chỉ cần là tang vật tiêu thụ ở đó thì bình thường rất khó tìm được…
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã nghĩ đến những tấm ảnh trong điện thoại, cậu bèn trầm giọng xuống, hỏi: “Cậu đã xem những tấm ảnh trong điện thoại chưa?”
Trương Uy suy nghĩ rồi trả lời: “Chỉ là một vài ảnh tự chụp và ảnh phong cảnh, lúc đầu tôi cũng không có ý định bán vì muốn để lại dùng, cho nên tôi đã xóa toàn bộ ảnh bên trong. Sau đó tôi không nhịn được nên lén quẹt vài trăm tệ, vì thế không dám giữ lại nữa.”
Sắc mặt Viên Mục Dã dần trở nên nghiêm trọng, xem ra manh mối lại bị đứt ở chỗ này rồi. Tất cả mọi người ở đây đều cảm giác hơi uể oải, dường như vụ án này sẽ lại trở thành một vụ bị xếp xó không thể giải quyết được.
Nhưng Viên Mục Dã không muốn từ bỏ như vậy, vì cậu biết gã mắt phượng sẽ không bỏ qua, vào lúc đối phương giết Tiểu Vĩ chắc cũng đã biết chiếc di động không còn nữa, với phong cách của gã đó thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Trương Uy.
Sau khi suy nghĩ, Viên Mục Dã quyết định thả dây dài câu cá lớn! Nếu Trương Uy chính là tên trộm vặt đã thủ tiêu tang vật, vậy bên phía cảnh sát cũng không nhốt hắn lâu được… Chỉ cần Trương Uy được thả ra thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của gã mắt phượng.
Viên Mục Dã nói ý định của mình với Từ Lệ, anh ta lập tức tỏ vẻ biện pháp này không tồi, nếu gã mắt phượng xuất hiện lần nữa thì bọn họ nhất định sẽ có biện pháp để bắt được!
Từ Lệ nghe xong không nói thêm gì mà dẫn người chạy thẳng đến siêu thị, nhưng khi bọn họ đến nơi thì người ta đã đóng cửa từ lâu, Viên Mục Dã nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ sắp đến 12 giờ, người ta không đóng cửa mới là lạ đó.
Từ Lệ bất đắc dĩ nói: “Tìm chỗ nào ăn khuya trước đã, có gì sáng sớm ngày mai tính tiếp.”
Sau đó mọi người đi đến một quán mì vẫn còn mở cửa, lúc đầu Viên Mục Dã chẳng muốn ăn gì cả, nhưng cậu cảm thấy nếu không ăn miếng nào thì trông có vẻ hơi kỳ quái, vì thế cậu gọi bừa một bát mì tiết vịt nghe ghê ghê.
Từ Lệ và những người khác thấy Viên Mục Dã gọi mì tiết vịt thì hơi rùng mình, chắc bọn họ đều đang nghĩ người bình thường sao lại ăn loại mì này chứ? Ông chủ quán lúc bê thức ăn lên còn cố ý nhìn Viên Mục Dã một cái, chắc ông ta muốn xem ai mà biết cách chọn món ăn như vậy.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy bát mì tiết đen sì đặt trước mặt mình, cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, Viên Mục Dã cứ nghĩ mì tiết là bao gồm mì sợi và vài miếng tiết mềm, không ngờ nó lại dùng tiết trộn lẫn với bột mì để tạo thành từng sợi mì.
Viên Mục Dã thầm cười khổ, bát mì này trông chẳng khác mấy với canh dinh dưỡng đen sì mà cậu ăn hàng ngày… Điều làm Viên Mục Dã thấy hơi bất ngờ là bát mì tiết này cũng không khó ăn, coi như tạm thời nuốt được, hơn nữa nó còn ngon hơn một ít so với đồ ăn bình thường.
Sau khi ăn xong, cả đám người đi tìm một khách sạn để nghỉ. Từ Lệ ở cùng phòng đã ngáy vang như sấm mà mắt Viên Mục Dã vẫn mở to không hề thấy buồn ngủ chút nào.
Viên Mục Dã vẫn luôn nghĩ đến chuyện của gã mắt phượng, rốt cuộc đối phương muốn che giấu điều gì? Những tấm ảnh của Hồng Huy chỉ là một ít ảnh lưu niệm, tại sao tự nhiên lại đưa tới họa sát thân? Khả năng duy nhất là lúc Hồng Huy chụp những tấm ảnh đó đã vô tình chụp phải thứ không nên chụp… mà chính Hồng Huy cũng không biết.
Sáng sớm hôm sau, cả đám Từ Lệ và Viên Mục Dã đi đến cơ quan cảnh sát ở khu vực đó. Dù sao họ cũng đang phá án tại địa bàn của người ta nên nhất định phải báo một câu, đồng thời bọn họ cũng cần đồng nghiệp ở nơi đó phối hợp để có thể nhanh chóng tìm được thi thể Tiểu Vĩ.
Dữ liệu của chiếc camera giám sát tại siêu thị cũng được lấy ra rất thuận lợi, chỉ tiếc là đám người Viên Mục Dã xem kĩ một lần ngày mà Tiểu Vĩ mất tích thì chỉ nhìn thấy được hai cái đùi và vali hành lý của gã mắt phượng mà thôi.
Không có thi thể thì tự nhiên không có cách nào lập án để điều tra được, nhưng Viên Mục Dã và Từ Lệ đều cho rằng Hồng Huy và Mã Hiểu Như nhất định đã xảy ra chuyện gì đó trong hai ngày ba đêm tại khu thắng cảnh hồ Ngân Long… Cho nên bọn họ nhờ đồng nghiệp nơi đó hỗ trợ điều tra thử xem lúc Hồng Huy ở đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra
không.
Nhờ điều tra mới biết được, hóa ra lúc Hồng Huy chuẩn bị rời đi đã từng báo cảnh sát nói là điện thoại của anh ta bị trộm. Mặc dù người cảnh sát tiếp đón giúp anh ta đăng ký, nhưng do Hồng Huy cung cấp tình huống không chi tiết nên đến giờ vẫn chưa tìm được chiếc điện thoại bị mất đó.
Theo sự phân tích của Từ Lệ và Viên Mục Dã, thì chiếc điện thoại bị mất của Hồng Huy chắc đang giữ bản gốc của những bức ảnh kia, nhưng giờ không ai biết được nó bị hung thủ cầm đi hay thật sự bị trộm rồi.
Căn cứ theo hồ sơ mà viên cảnh sát tiếp đón ghi lại, Hồng Huy nói là lúc anh ta đi cửa hàng chụp ảnh để rửa ảnh, điện thoại vẫn còn, sau đó lúc ra nhà ga mua vé thì không thấy điện thoại đâu nữa. Nhưng trong quá trình này Hồng Huy còn đi mấy chỗ khác nữa nên đến cả chính anh ta cũng không rõ điện thoại của mình rơi ở đâu…
Không ngờ đúng lúc này, đồng nghiệp trong đội 6 phụ trách trực ở nhà gửi tin đến, họ nói là có một chiếc thẻ ngân hàng của Hồng Huy hôm nay đột nhiên xuất hiện vài món chi tiêu, hơn nữa địa điểm đều tại mấy siêu thị trong khu ngắm cảnh hồ Ngân Long.
Từ Lệ lập tức nói tình huống này cho các đồng nghiệp ở khu vực đó để họ tập hợp lại, rồi nhờ họ nhanh chóng tìm được tên trộm đang quẹt thẻ ngân hàng của Hồng Huy, biết đâu chính hắn đã trộm chiếc điện thoại của anh ta.
Viên Mục Dã cứ nghĩ rằng ngày thứ hai là có thể về nhà, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì cậu không thể về nhanh như vậy. Viên Mục Dã đành nhắn tin cho Đoàn Phong và Diệp Dĩ Nguy, cậu nói chắc có thể mình sẽ về muộn vài ngày…
Cảnh sát nơi đó hành động cũng khá nhanh, ngay buổi chiều họ đã tìm được tên trộm đang xài thẻ ngân hàng của Hồng Huy. Tên trộm này là Trương Uy, đám Từ Lệ thẩm vấn mới biết được, hóa ra chiếc điện thoại của Hồng Huy để quên ở chỗ Thời Gian Tương Lai, sau đó nó được Tiểu Vĩ bán cho Trương Uy với giá thấp.
Tên Trương Uy này phá giải mật mã của điện thoại xong thì phát hiện trong đó có mật khẩu thẻ ngân hàng, thế là nổi lên ý xấu. Nhưng Trương Uy sợ mình vừa trộm được chiếc điện thoại mà dùng ngay thì sẽ bị bắt, nên hắn chờ vài ngày sau mới dùng nó để quẹt vài lần trong trung tâm thương mại, mỗi lần vài trăm tệ, sau đó Trương Uy lại bán nó đi một lần nữa với giá thấp.
Từ Lệ bèn truy hỏi xem Trương Uy đã bán di động cho ai? Vậy mà tên trộm này nói cũng không rõ mình đã bán cho ai nữa! Trương Uy khai ngày hôm đó sau khi từ trung tâm thương mại đi ra, hắn đã đi đến một chợ bán đồ cũ. Vì chiếc điện thoại này kiểu mới, giá lại rẻ nên nó nhanh chóng được một ông anh mua đi… Còn ông anh đó có dáng vẻ thế nào thì Trương Uy quên rồi, dù bây giờ người đó có đứng trước mặt thì cũng chưa chắc Trương Uy đã có thể nhận ra.
Sau đó đồng nghiệp ở khu vực này nói cho nhóm Từ Lệ biết, chợ bán đồ cũ mà Trương Uy nói nằm cạnh một siêu thị vật liệu xây dựng, nó là một cái chợ nhỏ chuyên dùng để thủ tiêu tang vật. Chỗ đó không có người quản lý cũng không có camera giám sát, chỉ cần là tang vật tiêu thụ ở đó thì bình thường rất khó tìm được…
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã nghĩ đến những tấm ảnh trong điện thoại, cậu bèn trầm giọng xuống, hỏi: “Cậu đã xem những tấm ảnh trong điện thoại chưa?”
Trương Uy suy nghĩ rồi trả lời: “Chỉ là một vài ảnh tự chụp và ảnh phong cảnh, lúc đầu tôi cũng không có ý định bán vì muốn để lại dùng, cho nên tôi đã xóa toàn bộ ảnh bên trong. Sau đó tôi không nhịn được nên lén quẹt vài trăm tệ, vì thế không dám giữ lại nữa.”
Sắc mặt Viên Mục Dã dần trở nên nghiêm trọng, xem ra manh mối lại bị đứt ở chỗ này rồi. Tất cả mọi người ở đây đều cảm giác hơi uể oải, dường như vụ án này sẽ lại trở thành một vụ bị xếp xó không thể giải quyết được.
Nhưng Viên Mục Dã không muốn từ bỏ như vậy, vì cậu biết gã mắt phượng sẽ không bỏ qua, vào lúc đối phương giết Tiểu Vĩ chắc cũng đã biết chiếc di động không còn nữa, với phong cách của gã đó thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Trương Uy.
Sau khi suy nghĩ, Viên Mục Dã quyết định thả dây dài câu cá lớn! Nếu Trương Uy chính là tên trộm vặt đã thủ tiêu tang vật, vậy bên phía cảnh sát cũng không nhốt hắn lâu được… Chỉ cần Trương Uy được thả ra thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của gã mắt phượng.
Viên Mục Dã nói ý định của mình với Từ Lệ, anh ta lập tức tỏ vẻ biện pháp này không tồi, nếu gã mắt phượng xuất hiện lần nữa thì bọn họ nhất định sẽ có biện pháp để bắt được!
Bình luận facebook