Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188 - Chương 188 CỨU BINH ĐẾN
Chương 188 CỨU BINH ĐẾN
Gã mắt phượng gật đầu: “Đàn em, đúng là nói cái hiểu ngay, nhớ kĩ, tao chỉ cho mày thời gian ba ngày thôi, mày có thể lựa chọn nói cho gã cảnh sát đang nằm trên đất này, hoặc cũng có thể không nói; sau khi tìm được chiếc điện thoại mày xem nội dung bên trong cũng được, mà cho gã cảnh sát này xem cũng OK… Nhưng tao phải nói trước, trừ mày ra thì người nào nhìn người đó chết, cho nên mày có cho bọn họ xem hay không thì tùy.”
Viên Mục Dã biết mình bây giờ không có quyền được chọn, cậu đành phải đáp ứng yêu cầu của đối phương trước để bảo vệ mạng sống đã rồi tính sau… Gã mắt phượng thấy Viên Mục Dã không có ý kiến thì ngồi xuống vỗ vai cậu và bảo: “Nhớ đấy, mày chỉ có ba ngày.”
Gã mắt phượng rời đi xong thì toàn thân Viên Mục Dã bỗng được thả lỏng, tiếp đó cậu kiệt sức dựa vào tường. Sau mấy giây Viên Mục Dã mới đứng bật dậy và chạy đến xem tình huống của Từ Lệ.
Cú đập vừa rồi không nhẹ, thái dương Từ Lệ hơi chảy máu, Viên Mục Dã mau chóng kiểm tra vết thương trên đầu anh ta, cũng may chỉ rách tí da, chắc sẽ không bị chấn động não.
“Anh Từ… Anh Từ!” Sau khi Viên Mục Dã gọi vài tiếng, Từ Lệ từ từ tỉnh lại.
Từ Lệ mở to mắt, ngơ ngác hỏi Viên Mục Dã: “Tôi… tôi làm sao thế?” Nhưng anh ta nhanh chóng nhớ lại tình hình trước lúc hôn mê, Từ Lệ ngồi dậy và hỏi: “Vừa nãy có phải mấy người Tiểu Lưu bắn về phía chúng ta không?”
Viên Mục Dã cũng không có hơi sức mà giải thích nhiều, cậu thấy Từ Lệ tạm thời không sao thì tiện tay giật một chiếc khăn lông trong phòng rồi quấn lên đầu anh ta và bảo: “Anh che trước đi, tôi đi xem mấy người Tiểu Triệu…”
Thật ra trước khi ra khỏi phòng, trong lòng Viên Mục Dã vô cùng thấp thỏm, cậu không biết mấy người Tiểu Triệu hiện giờ thế nào, mặc dù trước khi đến đây Từ Lệ đã bảo tất cả bọn họ đều mặc áo chống đạn, nhưng tình huống vừa rồi rất hỗn loạn, không ai dám bảo đảm những viên đạn bay lung tung có bắn ra ngoài phạm vi chiếc áo hay không.
Cũng may khi Viên Mục Dã kiểm tra lần lượt từng người xong thì thở phào một hơi, ba người trong phòng khách về cơ bản không có vấn đề gì, chắc bọn họ chỉ tạm thời bị ngất mà thôi… Còn Tiểu Triệu ở cửa thì hơi thảm, nhưng may mà mấy viên đạn đều bắn lên trên chiếc áo chống đạn.
Sau đó Viên Mục Dã tìm được Trương Uy bị dọa sợ vãi ra quần ở trong phòng ngủ. Nhưng cậu không ngờ được là tên nhóc này vẫn luôn trốn trong phòng không dám ra ngoài, mà ý thức của hắn từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, gã mắt phượng không hề điều khiển ý thức của tên trộm này.
Trong hành lang bệnh viện, Từ Lệ đang buồn bực đi qua đi lại với chiếc băng gạc quấn trên đầu… Việc bắn súng trong khu dân cư hơi khó giải quyết, nếu như bắt hay bắn chết được tội phạm còn đỡ, tối thiểu cũng có câu trả lời cho việc “nổ súng”, nhưng giờ chưa tính đến chuyện chẳng bắt được dù chỉ một sợi lông của tội phạm, mà đến cả đối tượng được bảo vệ cũng suýt bị dọa phát điên.
Mặc dù Tiểu Triệu có mặc áo chống đạn, nhưng vẫn hơi bị tổn thương, trên người cậu ta bị bầm một mảng lớn, dưới nách còn bị gãy một cái xương sườn.
Tổ trực tối hôm nay có hai đồng nghiệp đến từ hồ Ngân Long, một người khác là Lưu An Đông thuộc đội 6, ba người này hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng nào với chuyện đã xảy ra, họ không thể nhớ tại sao lúc đó mình lại nổ súng.
Căn cứ vào số lượng vỏ đạn tìm được ở hiện trường, ba người bọn họ gần như bắn sạch đạn trong súng. Vào cái thời buổi mà bắn một viên đạn phải viết báo cáo cả tháng cả năm trời, thì mấy người bọn họ thật sự không thể giải thích được tại sao mình lại nổ súng về phía đồng đội.
Viên Mục Dã nhìn Từ Lệ bị quấn băng trên đầu bèn an ủi: “Anh Từ, anh về nghỉ trước đi, Tiểu Triệu không sao đâu, chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng có thể giải thích rõ…”
Từ Lệ thở dài: “Tên đó quái lạ quá! May mà tôi nghe lời cậu bảo mọi người mặc áo chống đạn, nếu không hôm nay chắc có chuyện xảy ra mất!”
Viên Mục Dã cũng không nói chuyện gã mắt phượng bảo cậu đi tìm chiếc điện thoại cho Từ Lệ biết, bởi vì cậu hiểu có nói cũng vô ích, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, mấy người Từ Lệ đã không nên điều tra tiếp vụ án này…
Từ Lệ hơi bực mình véo mi tâm, anh ta nói: “Với tình huống như hiện giờ, sao bọn tôi có thể về nghỉ được? Nhỡ đâu tên kia quay lại giết Trương Uy thì làm sao?”
“Không, gã tạm thời sẽ không quay lại giết Trương Uy đâu… Anh nghĩ lại tình huống hôm nay mà xem, nếu như gã thật sự muốn giết Trương Uy, vậy sao anh và tôi có thể ngăn được gã?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Từ Lệ sững sờ, sau đó anh ta hỏi: “Nếu gã không muốn giết Trương Uy, vậy cần gì phải gây ra vụ náo động đêm nay?”
Viên Mục Dã thở dài: “Gã đó làm như vậy chỉ vì muốn xác định một chuyện, đó là Trương Uy có nhìn thấy ảnh chụp trong chiếc điện thoại hay không, mà sự thật đúng như Trương Uy đã nói, Trương Uy đã xóa toàn bộ ảnh trong chiếc điện thoại mà không hề nhìn nội dung bên trong.”
“Gã dựa vào đâu mà tin tưởng Trương Uy?” Từ Lệ hỏi ngược lại.
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã đương nhiên không thể nói cho Từ Lệ biết là sở dĩ đối phương không giết Trương Uy hoàn toàn do Viên Mục Dã đã đáp ứng giúp gã tìm chiếc điện thoại đó. Nhưng nếu ngay cả Viên Mục Dã cũng không tìm được chiếc điện thoại… vậy thì rất có thể Trương Uy sẽ phải trải qua chuyện đêm nay một lần nữa.
Cuối cùng Viên Mục Dã đành trả lời qua loa: “Tên kia có thể dễ dàng điều khiển ý thức người khác, nếu muốn biết một người có nói dối hay không chẳng phải dễ như bỡn à?”
Sau khi trở lại khách sạn, Viên Mục Dã liếc mắt đã thấy xe của Đoàn Phong và Trương Khai đang đỗ ở dưới, cậu cảm thấy rất vui mừng, cứu binh đến rồi…
Viên Mục Dã cân nhắc đến chuyện đầu Từ Lệ đang bị thương nên chưa nói cho anh ta biết Đoàn Phong đã đến, sau khi thu xếp cho Từ Lệ về phòng nghỉ ngơi, Viên Mục Dã vội bấm điện thoại của Đoàn Phong và hỏi bọn họ ở tầng mấy? Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã tới phòng 5012 tìm bọn họ.
Khi Viên Mục Dã vào phòng 5012, tất cả người của số 54 đều ở đó, bọn họ đang ngồi ăn mì tôm trong phòng, xem ra vì để nhanh chóng chạy đến mà họ còn chưa kịp ăn tối…
Dù sao mọi người đến cũng là để giúp mình, cậu thấy họ thoải mái ăn mì tôm thì hơi ngượng: “Hay là gọi thức ăn ngoài đi, đừng ăn mì nữa!”
Đại Quân khoát tay: “Không cần đâu, mấy người bọn anh cũng ăn gần xong rồi! Sao đến giờ cậu mới về? Có phải đã điều tra được manh mối gì không?”
Viên Mục Dã đành kể lại chuyện xảy ra tại nhà Trương Uy, mọi người nghe xong đều quay ra nhìn nhau, nhưng Đoàn Phong lại trực tiếp nhắm vào điểm quan trọng của vấn đề: “Tại sao tên đó lại gọi cậu là đàn em?”
Gã mắt phượng gật đầu: “Đàn em, đúng là nói cái hiểu ngay, nhớ kĩ, tao chỉ cho mày thời gian ba ngày thôi, mày có thể lựa chọn nói cho gã cảnh sát đang nằm trên đất này, hoặc cũng có thể không nói; sau khi tìm được chiếc điện thoại mày xem nội dung bên trong cũng được, mà cho gã cảnh sát này xem cũng OK… Nhưng tao phải nói trước, trừ mày ra thì người nào nhìn người đó chết, cho nên mày có cho bọn họ xem hay không thì tùy.”
Viên Mục Dã biết mình bây giờ không có quyền được chọn, cậu đành phải đáp ứng yêu cầu của đối phương trước để bảo vệ mạng sống đã rồi tính sau… Gã mắt phượng thấy Viên Mục Dã không có ý kiến thì ngồi xuống vỗ vai cậu và bảo: “Nhớ đấy, mày chỉ có ba ngày.”
Gã mắt phượng rời đi xong thì toàn thân Viên Mục Dã bỗng được thả lỏng, tiếp đó cậu kiệt sức dựa vào tường. Sau mấy giây Viên Mục Dã mới đứng bật dậy và chạy đến xem tình huống của Từ Lệ.
Cú đập vừa rồi không nhẹ, thái dương Từ Lệ hơi chảy máu, Viên Mục Dã mau chóng kiểm tra vết thương trên đầu anh ta, cũng may chỉ rách tí da, chắc sẽ không bị chấn động não.
“Anh Từ… Anh Từ!” Sau khi Viên Mục Dã gọi vài tiếng, Từ Lệ từ từ tỉnh lại.
Từ Lệ mở to mắt, ngơ ngác hỏi Viên Mục Dã: “Tôi… tôi làm sao thế?” Nhưng anh ta nhanh chóng nhớ lại tình hình trước lúc hôn mê, Từ Lệ ngồi dậy và hỏi: “Vừa nãy có phải mấy người Tiểu Lưu bắn về phía chúng ta không?”
Viên Mục Dã cũng không có hơi sức mà giải thích nhiều, cậu thấy Từ Lệ tạm thời không sao thì tiện tay giật một chiếc khăn lông trong phòng rồi quấn lên đầu anh ta và bảo: “Anh che trước đi, tôi đi xem mấy người Tiểu Triệu…”
Thật ra trước khi ra khỏi phòng, trong lòng Viên Mục Dã vô cùng thấp thỏm, cậu không biết mấy người Tiểu Triệu hiện giờ thế nào, mặc dù trước khi đến đây Từ Lệ đã bảo tất cả bọn họ đều mặc áo chống đạn, nhưng tình huống vừa rồi rất hỗn loạn, không ai dám bảo đảm những viên đạn bay lung tung có bắn ra ngoài phạm vi chiếc áo hay không.
Cũng may khi Viên Mục Dã kiểm tra lần lượt từng người xong thì thở phào một hơi, ba người trong phòng khách về cơ bản không có vấn đề gì, chắc bọn họ chỉ tạm thời bị ngất mà thôi… Còn Tiểu Triệu ở cửa thì hơi thảm, nhưng may mà mấy viên đạn đều bắn lên trên chiếc áo chống đạn.
Sau đó Viên Mục Dã tìm được Trương Uy bị dọa sợ vãi ra quần ở trong phòng ngủ. Nhưng cậu không ngờ được là tên nhóc này vẫn luôn trốn trong phòng không dám ra ngoài, mà ý thức của hắn từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, gã mắt phượng không hề điều khiển ý thức của tên trộm này.
Trong hành lang bệnh viện, Từ Lệ đang buồn bực đi qua đi lại với chiếc băng gạc quấn trên đầu… Việc bắn súng trong khu dân cư hơi khó giải quyết, nếu như bắt hay bắn chết được tội phạm còn đỡ, tối thiểu cũng có câu trả lời cho việc “nổ súng”, nhưng giờ chưa tính đến chuyện chẳng bắt được dù chỉ một sợi lông của tội phạm, mà đến cả đối tượng được bảo vệ cũng suýt bị dọa phát điên.
Mặc dù Tiểu Triệu có mặc áo chống đạn, nhưng vẫn hơi bị tổn thương, trên người cậu ta bị bầm một mảng lớn, dưới nách còn bị gãy một cái xương sườn.
Tổ trực tối hôm nay có hai đồng nghiệp đến từ hồ Ngân Long, một người khác là Lưu An Đông thuộc đội 6, ba người này hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng nào với chuyện đã xảy ra, họ không thể nhớ tại sao lúc đó mình lại nổ súng.
Căn cứ vào số lượng vỏ đạn tìm được ở hiện trường, ba người bọn họ gần như bắn sạch đạn trong súng. Vào cái thời buổi mà bắn một viên đạn phải viết báo cáo cả tháng cả năm trời, thì mấy người bọn họ thật sự không thể giải thích được tại sao mình lại nổ súng về phía đồng đội.
Viên Mục Dã nhìn Từ Lệ bị quấn băng trên đầu bèn an ủi: “Anh Từ, anh về nghỉ trước đi, Tiểu Triệu không sao đâu, chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng có thể giải thích rõ…”
Từ Lệ thở dài: “Tên đó quái lạ quá! May mà tôi nghe lời cậu bảo mọi người mặc áo chống đạn, nếu không hôm nay chắc có chuyện xảy ra mất!”
Viên Mục Dã cũng không nói chuyện gã mắt phượng bảo cậu đi tìm chiếc điện thoại cho Từ Lệ biết, bởi vì cậu hiểu có nói cũng vô ích, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, mấy người Từ Lệ đã không nên điều tra tiếp vụ án này…
Từ Lệ hơi bực mình véo mi tâm, anh ta nói: “Với tình huống như hiện giờ, sao bọn tôi có thể về nghỉ được? Nhỡ đâu tên kia quay lại giết Trương Uy thì làm sao?”
“Không, gã tạm thời sẽ không quay lại giết Trương Uy đâu… Anh nghĩ lại tình huống hôm nay mà xem, nếu như gã thật sự muốn giết Trương Uy, vậy sao anh và tôi có thể ngăn được gã?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Từ Lệ sững sờ, sau đó anh ta hỏi: “Nếu gã không muốn giết Trương Uy, vậy cần gì phải gây ra vụ náo động đêm nay?”
Viên Mục Dã thở dài: “Gã đó làm như vậy chỉ vì muốn xác định một chuyện, đó là Trương Uy có nhìn thấy ảnh chụp trong chiếc điện thoại hay không, mà sự thật đúng như Trương Uy đã nói, Trương Uy đã xóa toàn bộ ảnh trong chiếc điện thoại mà không hề nhìn nội dung bên trong.”
“Gã dựa vào đâu mà tin tưởng Trương Uy?” Từ Lệ hỏi ngược lại.
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã đương nhiên không thể nói cho Từ Lệ biết là sở dĩ đối phương không giết Trương Uy hoàn toàn do Viên Mục Dã đã đáp ứng giúp gã tìm chiếc điện thoại đó. Nhưng nếu ngay cả Viên Mục Dã cũng không tìm được chiếc điện thoại… vậy thì rất có thể Trương Uy sẽ phải trải qua chuyện đêm nay một lần nữa.
Cuối cùng Viên Mục Dã đành trả lời qua loa: “Tên kia có thể dễ dàng điều khiển ý thức người khác, nếu muốn biết một người có nói dối hay không chẳng phải dễ như bỡn à?”
Sau khi trở lại khách sạn, Viên Mục Dã liếc mắt đã thấy xe của Đoàn Phong và Trương Khai đang đỗ ở dưới, cậu cảm thấy rất vui mừng, cứu binh đến rồi…
Viên Mục Dã cân nhắc đến chuyện đầu Từ Lệ đang bị thương nên chưa nói cho anh ta biết Đoàn Phong đã đến, sau khi thu xếp cho Từ Lệ về phòng nghỉ ngơi, Viên Mục Dã vội bấm điện thoại của Đoàn Phong và hỏi bọn họ ở tầng mấy? Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã tới phòng 5012 tìm bọn họ.
Khi Viên Mục Dã vào phòng 5012, tất cả người của số 54 đều ở đó, bọn họ đang ngồi ăn mì tôm trong phòng, xem ra vì để nhanh chóng chạy đến mà họ còn chưa kịp ăn tối…
Dù sao mọi người đến cũng là để giúp mình, cậu thấy họ thoải mái ăn mì tôm thì hơi ngượng: “Hay là gọi thức ăn ngoài đi, đừng ăn mì nữa!”
Đại Quân khoát tay: “Không cần đâu, mấy người bọn anh cũng ăn gần xong rồi! Sao đến giờ cậu mới về? Có phải đã điều tra được manh mối gì không?”
Viên Mục Dã đành kể lại chuyện xảy ra tại nhà Trương Uy, mọi người nghe xong đều quay ra nhìn nhau, nhưng Đoàn Phong lại trực tiếp nhắm vào điểm quan trọng của vấn đề: “Tại sao tên đó lại gọi cậu là đàn em?”
Bình luận facebook