Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193 - Chương 193 VIDEO TRONG ĐIỆN THOẠI
Chương 193 VIDEO TRONG ĐIỆN THOẠI
Viên Mục Dã tỏ vẻ vô tội: “Nếu tôi biết được gì chẳng lẽ lại không nói với anh? Còn cần anh đi thu thập tài liệu à?”
Từ Lệ cũng nghĩ như vậy, anh ta chỉ đành thở dài, nói: “Vậy cậu tự chú ý an toàn...”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được, yên tâm đi.”
Khi chia tay Từ Lệ, Viên Mục Dã không kìm được nhắc nhở anh ta: “Trong lúc điều tra đừng nên phô trương quá, trước khi tìm ra được chứng cứ không được kinh động đến đối phương!”
Từ Lệ cười khẽ: “Điều này còn cần cậu nhắc sao?”
Sau khi ra khỏi phòng, Viên Mục Dã nhận được điện thoại của Đoàn Phong nói là Tằng Nam Nam đã khôi phục được đoạn video trong chiếc điện thoại di động kia, bảo cậu nhanh về xem, có lẽ trong video này có chứa nguyên nhân vì sao vợ chồng Hồng Huy nhất định phải biến mất...
Viên Mục Dã lập tức quay về, vừa vào phòng đã thấy Đoàn Phong và Tằng Nam Nam đang ngồi xem đoạn video dài năm phút hai mươi sáu giây kia. Thấy Viên Mục Dã đi vào, Đoàn Phong liền bảo Tằng Nam Nam kéo thanh chạy video về điểm khởi đầu, xem lại từ đầu.
Phần đầu của đoạn video cũng không có gì đặc biệt, Hồng Huy cầm một cây gậy tự sướng quanh cảnh sắc xung quanh và nói vài lời tình cảm của hai người bọn họ, không ngờ khi đến 4 phút 41 giây, ở một góc của video lại quay được một cảnh đặc biệt.
Lúc đó hai vợ chồng Hồng Huy đang đứng ở một bãi đất cạnh bờ sông, xung quanh không có du khách nào, đầu tiên bọn họ quay cảnh núi ở xa rồi đến dòng sông bên cạnh, vừa quay vừa nói những lời tâm tình. Cũng chính trong lúc bọn họ đang tự quay, thì vô tình quay được một cảnh ở bờ sông đối diện...
Có hai người đàn ông đứng ở bờ sông bên kia, nhìn quần áo có lẽ cũng là du khách, bởi vì họ đứng ở bên kia sông cho nên vợ chồng Hồng Huy cũng không chú ý đến sự tồn tại của họ.
Từ video có thể thấy, lúc đầu hai người này còn đang nói nói cười cười, nhưng đến khi video gần kết thúc thì một trong hai người kia đột nhiên nhặt một hòn đá lên đập mạnh vào đầu người còn lại, đối phương lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Ba người Viên Mục Dã nhìn đến cảnh này cũng giật mình, hóa ra trong lúc vô tình vợ chồng Hồng Huy đã quay lại được một cảnh giết người, tiếc rằng cho đến lúc chết có lẽ bọn họ vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao mình phải chết.
“Nếu vấn đề là từ đoạn video này, thì đối phương cần gì phải tìm những bức ảnh kia?” Tằng Nam Nam không hiểu.
Viên Mục Dã thở dài: “Có lẽ vì không lấy được điện thoại di động, cho nên đối phương cũng không rõ vợ chồng Hồng Huy đã chụp ảnh hay quay video, vì thế mới không tiếc giá nào tìm những bức ảnh kia, đồng thời còn giết người chụp ảnh để diệt khẩu.”
Sau đó cậu nhìn kĩ hai người kia rồi nói: “Đội trưởng Đoàn, tôi cảm thấy trong hai người đó có một người rất giống Diệp Kiến Hóa.”
Đoàn Phong cũng xem kĩ lại: “Nhìn quần áo trên người cũng có điểm giống, tiếc là xa quá nên không nhìn rõ được mặt hai người đó.”
Viên Mục Dã chỉ vào bóng hai người trong video rồi nói với Tằng Nam Nam: “Có thể phóng to lên để nhìn rõ mặt hai người kia không?”
Tằng Nam Nam suy nghĩ rồi bảo: “Bây giờ chưa được, phải để tôi mang video về xử lý đã, có thể sẽ nhìn rõ được...”
Chuyện xử lý video được giao cho Tằng Nam Nam, hai người Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi đến phòng của Trương Khai và Đại Quân, bàn bạc kế hoạch với bọn họ.
Kết quả họ vừa mở cửa phòng ra đã thấy Trương Khai, Đại Quân và Hoắc Nhiễm đang chơi cờ tỷ phú, Viên Mục Dã nhìn vẻ mặt như tờ giấy của Hoắc Nhiễm thì biết chắc chắn cậu ta thua khá thảm...
Theo lý mà nói, với trí thông minh của Hoắc Nhiễm thì cậu ta khó mà thua được, nhưng sau khi xem một lúc Viên Mục Dã đã hiểu. Hóa ra lúc đầu đúng là Hoắc Nhiễm đã thắng lớn, nhưng thằng nhóc này lúc nào cũng kiêu căng tự mãn, thích đấu địa chủ, kết quả là bị Trương Khai và Đại Quân kết bè chơi xấu, nhân lúc cậu ta không để ý đổi bài cho nhau, mà Hoắc Nhiễm thì không biết gì, vẫn đánh bài theo đúng nguyên tắc.
Đoàn Phong xem một lúc không nhìn nổi nữa, tức giận quát: “Hai người các cậu không thấy thẹn à! Thế này chẳng phải là hùa nhau bắt nạt trẻ con sao, đừng chơi nữa, đi họp.”
Trương Khai đang lúc cao hứng bị Đoàn Phong nói vậy bèn hậm hực quăng bài đi và nói: “Không chơi nữa, không chơi nữa!”
Mặc dù bị thua nhưng Hoắc Nhiễm rất không cam tâm, chỉ muốn lật bàn, cho nên cũng không tình nguyện đặt bài xuống.
Viên Mục Dã vỗ vài cái lên vai Hoắc Nhiễm: “Chút nữa xong rồi lại chơi, có điều cậu chỉ thích hợp chiến đấu đơn lẻ thôi, không thích hợp đánh đội với người khác đâu, sau này chơi mạt chược với chúng tôi đi!”
Vậy mà Hoắc Nhiễm lại gãi gãi đầu nói: “Em không thích chơi mạt chược...”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đoàn Phong hạ giọng xuống nói với Viên Mục Dã: “Hiện giờ đã tìm được điện thoại, cậu định làm gì tiếp theo?”
Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc: “Điện thoại đã tìm được, vậy mọi người thu xếp đồ đạc đi, ngày mai lên đường đi về, sắp đến Tết rồi, mọi người không muốn đón giao thừa ở hồ Ngân Long đấy chứ?”
Ba người Đại Quân vẫn đang chìm đắm trong ván vờ tỷ phú kia, nên cũng không nghĩ kĩ lời Viên Mục Dã nói, nhưng Đoàn Phong lại nhướng mày hỏi: “Thế vị đàn anh kia của cậu thì sao? Không phải gã cho cậu ba ngày để tìm lại điện thoại à?”
Viên Mục Dã cười: “Điện thoại tìm được rồi, gã muốn thì đưa cho gã thôi, dù sao thứ ở trong điện thoại đã bị xóa bỏ, nếu gã có năng lực như Tằng Nam Nam khôi phục lại được thì cứ khôi phục đi...”
Đoàn Phong hơi nghi ngờ: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Không thì sao? Gã muốn tôi tìm điện thoại tôi đã tìm được rồi, còn muốn thế nào? Sáng sớm ngày mai mọi người về đi, cùng lắm thì tôi ở lại đây thêm một ngày nữa.”
“Không được, không thể để cậu ở lại một mình được...” Đoàn Phong phản đối.
Viên Mục Dã cười bảo: “Anh cũng nói rồi mà, gã cũng không thể giết tôi được.”
Đoàn Phong hừ nhẹ: “Ai cho cậu sự tự tin đấy thế! Tôi nói không được là không được, ngày mai để bọn họ về trước, tôi ở lại đây với cậu…”
“Đội trưởng Đoàn, anh nghe tôi nói...” Nhưng Viên Mục Dã mới nói được nửa câu thì Đoàn Phong đã ngắt lời: “Không nói nữa! Nếu như một mình cậu tự giải quyết được chuyện này thì đã không cần chúng tôi đến!”
Viên Mục Dã thấy mình không khuyên nổi Đoàn Phong, đành không nói gì nữa, có điều trong lòng cậu lại có tính toán khác, đó chính là cậu muốn đêm nay đi một mình đến bờ sông chỗ Hồng Huy đã quay video kia để xem xét.
Trước đó, khi Viên Mục Dã và Từ Lệ mới đến hồ Ngân Long đã mua một bản đồ du lịch nơi này, nếu như cậu không nhớ nhầm thì bờ sông kia hẳn và một điểm du lịch nào đó... Buổi đêm, Viên Mục Dã thấy thời gian đã đến, sau khi tất cả mọi người đều đã ngủ, cậu mới một mình lái xe của Trương Khai đi ra bãi sông kia. Vietwriter.vn
Viên Mục Dã tỏ vẻ vô tội: “Nếu tôi biết được gì chẳng lẽ lại không nói với anh? Còn cần anh đi thu thập tài liệu à?”
Từ Lệ cũng nghĩ như vậy, anh ta chỉ đành thở dài, nói: “Vậy cậu tự chú ý an toàn...”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được, yên tâm đi.”
Khi chia tay Từ Lệ, Viên Mục Dã không kìm được nhắc nhở anh ta: “Trong lúc điều tra đừng nên phô trương quá, trước khi tìm ra được chứng cứ không được kinh động đến đối phương!”
Từ Lệ cười khẽ: “Điều này còn cần cậu nhắc sao?”
Sau khi ra khỏi phòng, Viên Mục Dã nhận được điện thoại của Đoàn Phong nói là Tằng Nam Nam đã khôi phục được đoạn video trong chiếc điện thoại di động kia, bảo cậu nhanh về xem, có lẽ trong video này có chứa nguyên nhân vì sao vợ chồng Hồng Huy nhất định phải biến mất...
Viên Mục Dã lập tức quay về, vừa vào phòng đã thấy Đoàn Phong và Tằng Nam Nam đang ngồi xem đoạn video dài năm phút hai mươi sáu giây kia. Thấy Viên Mục Dã đi vào, Đoàn Phong liền bảo Tằng Nam Nam kéo thanh chạy video về điểm khởi đầu, xem lại từ đầu.
Phần đầu của đoạn video cũng không có gì đặc biệt, Hồng Huy cầm một cây gậy tự sướng quanh cảnh sắc xung quanh và nói vài lời tình cảm của hai người bọn họ, không ngờ khi đến 4 phút 41 giây, ở một góc của video lại quay được một cảnh đặc biệt.
Lúc đó hai vợ chồng Hồng Huy đang đứng ở một bãi đất cạnh bờ sông, xung quanh không có du khách nào, đầu tiên bọn họ quay cảnh núi ở xa rồi đến dòng sông bên cạnh, vừa quay vừa nói những lời tâm tình. Cũng chính trong lúc bọn họ đang tự quay, thì vô tình quay được một cảnh ở bờ sông đối diện...
Có hai người đàn ông đứng ở bờ sông bên kia, nhìn quần áo có lẽ cũng là du khách, bởi vì họ đứng ở bên kia sông cho nên vợ chồng Hồng Huy cũng không chú ý đến sự tồn tại của họ.
Từ video có thể thấy, lúc đầu hai người này còn đang nói nói cười cười, nhưng đến khi video gần kết thúc thì một trong hai người kia đột nhiên nhặt một hòn đá lên đập mạnh vào đầu người còn lại, đối phương lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Ba người Viên Mục Dã nhìn đến cảnh này cũng giật mình, hóa ra trong lúc vô tình vợ chồng Hồng Huy đã quay lại được một cảnh giết người, tiếc rằng cho đến lúc chết có lẽ bọn họ vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao mình phải chết.
“Nếu vấn đề là từ đoạn video này, thì đối phương cần gì phải tìm những bức ảnh kia?” Tằng Nam Nam không hiểu.
Viên Mục Dã thở dài: “Có lẽ vì không lấy được điện thoại di động, cho nên đối phương cũng không rõ vợ chồng Hồng Huy đã chụp ảnh hay quay video, vì thế mới không tiếc giá nào tìm những bức ảnh kia, đồng thời còn giết người chụp ảnh để diệt khẩu.”
Sau đó cậu nhìn kĩ hai người kia rồi nói: “Đội trưởng Đoàn, tôi cảm thấy trong hai người đó có một người rất giống Diệp Kiến Hóa.”
Đoàn Phong cũng xem kĩ lại: “Nhìn quần áo trên người cũng có điểm giống, tiếc là xa quá nên không nhìn rõ được mặt hai người đó.”
Viên Mục Dã chỉ vào bóng hai người trong video rồi nói với Tằng Nam Nam: “Có thể phóng to lên để nhìn rõ mặt hai người kia không?”
Tằng Nam Nam suy nghĩ rồi bảo: “Bây giờ chưa được, phải để tôi mang video về xử lý đã, có thể sẽ nhìn rõ được...”
Chuyện xử lý video được giao cho Tằng Nam Nam, hai người Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi đến phòng của Trương Khai và Đại Quân, bàn bạc kế hoạch với bọn họ.
Kết quả họ vừa mở cửa phòng ra đã thấy Trương Khai, Đại Quân và Hoắc Nhiễm đang chơi cờ tỷ phú, Viên Mục Dã nhìn vẻ mặt như tờ giấy của Hoắc Nhiễm thì biết chắc chắn cậu ta thua khá thảm...
Theo lý mà nói, với trí thông minh của Hoắc Nhiễm thì cậu ta khó mà thua được, nhưng sau khi xem một lúc Viên Mục Dã đã hiểu. Hóa ra lúc đầu đúng là Hoắc Nhiễm đã thắng lớn, nhưng thằng nhóc này lúc nào cũng kiêu căng tự mãn, thích đấu địa chủ, kết quả là bị Trương Khai và Đại Quân kết bè chơi xấu, nhân lúc cậu ta không để ý đổi bài cho nhau, mà Hoắc Nhiễm thì không biết gì, vẫn đánh bài theo đúng nguyên tắc.
Đoàn Phong xem một lúc không nhìn nổi nữa, tức giận quát: “Hai người các cậu không thấy thẹn à! Thế này chẳng phải là hùa nhau bắt nạt trẻ con sao, đừng chơi nữa, đi họp.”
Trương Khai đang lúc cao hứng bị Đoàn Phong nói vậy bèn hậm hực quăng bài đi và nói: “Không chơi nữa, không chơi nữa!”
Mặc dù bị thua nhưng Hoắc Nhiễm rất không cam tâm, chỉ muốn lật bàn, cho nên cũng không tình nguyện đặt bài xuống.
Viên Mục Dã vỗ vài cái lên vai Hoắc Nhiễm: “Chút nữa xong rồi lại chơi, có điều cậu chỉ thích hợp chiến đấu đơn lẻ thôi, không thích hợp đánh đội với người khác đâu, sau này chơi mạt chược với chúng tôi đi!”
Vậy mà Hoắc Nhiễm lại gãi gãi đầu nói: “Em không thích chơi mạt chược...”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đoàn Phong hạ giọng xuống nói với Viên Mục Dã: “Hiện giờ đã tìm được điện thoại, cậu định làm gì tiếp theo?”
Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc: “Điện thoại đã tìm được, vậy mọi người thu xếp đồ đạc đi, ngày mai lên đường đi về, sắp đến Tết rồi, mọi người không muốn đón giao thừa ở hồ Ngân Long đấy chứ?”
Ba người Đại Quân vẫn đang chìm đắm trong ván vờ tỷ phú kia, nên cũng không nghĩ kĩ lời Viên Mục Dã nói, nhưng Đoàn Phong lại nhướng mày hỏi: “Thế vị đàn anh kia của cậu thì sao? Không phải gã cho cậu ba ngày để tìm lại điện thoại à?”
Viên Mục Dã cười: “Điện thoại tìm được rồi, gã muốn thì đưa cho gã thôi, dù sao thứ ở trong điện thoại đã bị xóa bỏ, nếu gã có năng lực như Tằng Nam Nam khôi phục lại được thì cứ khôi phục đi...”
Đoàn Phong hơi nghi ngờ: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Không thì sao? Gã muốn tôi tìm điện thoại tôi đã tìm được rồi, còn muốn thế nào? Sáng sớm ngày mai mọi người về đi, cùng lắm thì tôi ở lại đây thêm một ngày nữa.”
“Không được, không thể để cậu ở lại một mình được...” Đoàn Phong phản đối.
Viên Mục Dã cười bảo: “Anh cũng nói rồi mà, gã cũng không thể giết tôi được.”
Đoàn Phong hừ nhẹ: “Ai cho cậu sự tự tin đấy thế! Tôi nói không được là không được, ngày mai để bọn họ về trước, tôi ở lại đây với cậu…”
“Đội trưởng Đoàn, anh nghe tôi nói...” Nhưng Viên Mục Dã mới nói được nửa câu thì Đoàn Phong đã ngắt lời: “Không nói nữa! Nếu như một mình cậu tự giải quyết được chuyện này thì đã không cần chúng tôi đến!”
Viên Mục Dã thấy mình không khuyên nổi Đoàn Phong, đành không nói gì nữa, có điều trong lòng cậu lại có tính toán khác, đó chính là cậu muốn đêm nay đi một mình đến bờ sông chỗ Hồng Huy đã quay video kia để xem xét.
Trước đó, khi Viên Mục Dã và Từ Lệ mới đến hồ Ngân Long đã mua một bản đồ du lịch nơi này, nếu như cậu không nhớ nhầm thì bờ sông kia hẳn và một điểm du lịch nào đó... Buổi đêm, Viên Mục Dã thấy thời gian đã đến, sau khi tất cả mọi người đều đã ngủ, cậu mới một mình lái xe của Trương Khai đi ra bãi sông kia. Vietwriter.vn
Bình luận facebook