Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20 - Chương 20 GIA ĐÌNH BA NGƯỜI
Chương 20 GIA ĐÌNH BA NGƯỜI
Mặc dù người bị hại không phải do Lý Tử Y tự tay giết chết, nhưng dù sao cô không giết người, người lại vì cô mà chết... Điều khiến cô không nghĩ ra được, chính là rõ ràng Tôn Lôi Lôi bị đám Cung Siêu chôn dưới rừng đào kia, vì sao lại nói cô ấy chết do đất lở?
Viên Mục Dã nhẹ giọng nói: “Về sau cô có liên hệ với nhóm người Cung Siêu nữa không?”
Lý Tử Y lắc đầu: “Không... Từ sau khi bọn họ ra nước ngoài du học, tôi chưa từng gặp lại bọn họ. Có điều tôi nghe nói phần lớn các công việc kinh doanh của cha Cung Siêu đều đã chuyển ra nước ngoài, mấy người Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu đều đã lấy được thẻ xanh ở đó, chắc sẽ không quay về nữa.”
Viên Mục Dã nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn, xem ra từ khi bọn họ quyết định đi du học đã không có ý định quay về nữa... Mặc dù đã tuyên bố Tôn Lôi Lôi chết do đất lở, nhưng mấy người đó trong lòng vẫn có quỷ! Bởi vì thi thể của Tôn Lôi Lôi trước giờ vẫn bị chôn dưới rừng đào, bọn chúng sợ sự tình sớm muộn sẽ bại lộ, cho nên đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
Hơn nữa, cha mẹ của những người này nhất định cũng biết chuyện, nhất là cha của Cung Siêu, nếu không sao ông ta chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế đưa đám trẻ kia ra nước ngoài?
Hôm nay, Lý Tử Y có thể chủ động nói ra chân tướng sự việc, đã chứng minh sự áy náy của cô ấy trong bao nhiêu năm qua, nhìn sắc mặt của cô ấy có thể thấy đây là một vết thương không bao giờ lành trong lòng cô ấy, nếu không nói ra sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ nát rữa chảy mủ...
Sau khi Lý Tử Y nói ra bí mật trong lòng thì cảm xúc ổn định hơn trước nhiều, Viên Mục Dã càng nhẹ nhàng trấn an cô ấy: “Cô có thể nói ra sự thật chính là sự hỗ trợ tốt nhất đối với Tôn Lôi Lôi, tôi tin rằng cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô...”
Nghe xong lời ấy, khuôn mặt Lý Tử Y tối sầm lại, nước mắt không ngừng dâng lên trong vành mắt. Viên Mục Dã hiểu, hôm nay cô ấy có dũng khí nói ra sự thật đã không dễ dàng gì, bởi vậy cậu cũng không thể yêu cầu nhiều hơn ở Lý Tử Y.
Bây giờ, Viên Mục Dã đã biết chân tướng của sự việc năm đó, như vậy có thể xác định được bước điều tra tiếp theo, bởi vì từ trước đến nay cậu luôn tin rằng chính nghĩa có thể đến trễ nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất!
Nghĩ như vậy, Viên Mục Dã nói với Lý Tử Y: “Mấy ngày nay cô nhất định đã vất vả rồi, bây giờ nghe tôi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi chúng tôi xác định thân phận của Tôn Lôi Lôi, sẽ chính thức gọi cô đến hoàn chỉnh biên bản.”
Lý Tử Y gật đầu, nhưng lập tức hỏi lại: “Mấy ngày nay nếu như tôi có chuyện gì có thể tìm anh không?”
Nếu như bình thường, Viên Mục Dã chắc chắn sẽ khéo léo cự tuyệt không cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ là thời điểm Lý Tử Y yếu đuối nhất, cho nên Viên Mục Dã cũng đành gật đầu, cậu nói: “Đương nhiên là có thể, cô cần gì có thể liên hệ với tôi, tôi cam đoan sẽ lập tức trả lời cô.”
Để đảm bảo Lý Tử Y không chơi trò mất liên lạc, Viên Mục Dã tự mình đưa cô ấy về nhà. Sau đó cậu còn gọi điện cho Cục phó Dương, nói cho ông biết mình đã đưa Lý Tử Y về nhà. Cục phó Dương rất vui vẻ, còn tưởng rằng lần này Viên Mục Dã đã nghĩ thông rồi!
Sau khi thu xếp tốt cho Lý Tử Y, Viên Mục Dã lập tức quay về để giải quyết công việc, mặc dù cậu đã biết bộ xương trắng kia chính là Tôn Lôi Lôi, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chưa khớp... Ví dụ như Tôn Lôi Lôi rõ ràng đã bị bọn Cung Siêu chôn trong rừng đào, vì sao lại còn chết do đất lở? Còn cả chiếc vali kia thật sự kín đến mức có thể khiến người ta ngạt thở sao?
Viên Mục Dã không ngừng suy nghĩ những vấn đề này, đến tận khi sắp tan làm, Tiểu Tống và Tiểu Mỹ mới hấp tấp chạy về trong cục. Hóa ra hai người chạy đến huyện ủy của tỉnh bên cạnh, đã tìm được chú ruột của Tôn Lôi Lôi, ông Tôn Hiểu Quang.
Chuyến này Tiểu Tống đi không mất công, vì cậu ta điều tra ra một manh mối vô cùng quan trọng, đó chính là năm đó khi cả nhà họ Tôn gặp tai nạn đất lở, nhân viên cứu hộ không tìm được thi thể của Tôn Lôi Lôi!
Năm đó cha mẹ Tôn Lôi Lôi đi đường tắt qua núi thì gặp đất lở, nửa quả núi chôn vùi họ xuống bên dưới, nhân viên cứu hộ tìm kiếm suốt mấy ngày đêm, cuối cùng chỉ tìm thấy thi thể của cha mẹ Tôn Lôi Lôi, còn thi thể của Tôn Lôi Lôi thì không tìm ra.
Bởi vì lúc đó cha Tôn Lôi Lôi nói rằng “cả gia đình ba người” cùng quay về, cho nên lúc đó chú Tôn cũng không biết cháu gái không ở trong xe... Bởi vậy, khi cha mẹ Tôn Lôi Lôi gặp tai nạn đất lở, tất cả mọi người đều đương nhiên cho rằng Tôn Lôi Lôi nhất định cũng đã chết, chẳng qua thi thể của cô ấy không biết bị chôn vùi ở nơi nào mà thôi. Nhưng ông ta đâu biết, cháu gái của mình đúng là đã chết, chỉ là không chết do núi lở mà chết do trò đùa ác ý của các bạn học cùng lớp.
Bây giờ đã tìm thấy chú của Tôn Lôi Lôi thì mọi chuyện đều dễ nói, chỉ cần lấy được mẫu DNA của chú Tôn, thì có thể tiến hành giám định nhân thân, xác định danh tính nạn nhân, Viên Mục Dã có thể thuận theo manh mối này tiếp tục điều tra sâu hơn.
Sáng hôm sau, Tiểu Tống dẫn đồng nghiệp ở tổ kỹ thuật cùng đi đến huyện ủy một lần nữa, lần này chủ yếu là để thu thập mẫu ADN của chú Tôn, còn phía Viên Mục Dã cũng bắt đầu điều tra từ những cái tên mà Lý Tử Y cung cấp.
Đúng như những gì Lý Tử Y đã nói trước đó, Cung Siêu, Vương Tiêu Tiêu và mấy người tham gia vụ kia đều đang sống ở nước ngoài, thậm chí có người đã thành gia lập nghiệp, xây dựng gia đình, ổn định công việc, kết hôn sinh con. Đa phần bọn họ đều đã nhận được thẻ xanh, muốn những người này về nước chịu thẩm vấn sẽ vô cùng khó khăn...
Trong lúc Viên Mục Dã đang rầu rĩ không biết làm thế nào để bắt mấy nghi phạm kia về nước, thì cửa phòng cậu bị đẩy ra, Viên Mục Dã nhìn lên thấy người đến là đội trưởng đội 6, Từ Lệ.
“Đội trưởng Từ? Sao anh lại rảnh rỗi mà đến đây thế?” Viên Mục Dã ngạc nhiên hỏi.
Từ Lệ đi đến trước bàn làm việc của Viên Mục Dã ngồi xuống, nói: “Vụ án của trường trung học số 25 thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
“Hôm nay tôi đã cử Tiểu Tống đi thu thập ADN của thân nhân nạn nhân, nếu như mọi thứ thuận lợi... Sẽ nhanh chóng xác định được thân phận nạn nhân.” Viên Mục Dã thành thật nói.
Từ Lệ gật đầu: “Vậy hôm nay cậu có rảnh không, có thể đi hiện trường với tôi một chút không?”
Viên Mục Dã hiếu kỳ nói: “Vụ án nào?”
“Không phải là vụ án bắt cóc kia à...” Từ Lệ thở dài.
“Án bắt cóc? Vụ thành lập tổ chuyên án à?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ đau đầu: “Chứ còn vụ nào nữa, chính là vụ đó, ở gần hiện trường vụ tai nạn xe chúng tôi có tìm được một căn phòng trống, suy đoán ban đầu là nơi nạn nhân bị giam giữ trước đó.”
“Sau đấy thì sao?” Viên Mục Dã thúc giục
Vietwriter.vn
“Không có sau đó, gian phòng đó vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ dấu vết của nạn nhân thì không còn gì nữa!” Từ Lệ nói.
Mặc dù người bị hại không phải do Lý Tử Y tự tay giết chết, nhưng dù sao cô không giết người, người lại vì cô mà chết... Điều khiến cô không nghĩ ra được, chính là rõ ràng Tôn Lôi Lôi bị đám Cung Siêu chôn dưới rừng đào kia, vì sao lại nói cô ấy chết do đất lở?
Viên Mục Dã nhẹ giọng nói: “Về sau cô có liên hệ với nhóm người Cung Siêu nữa không?”
Lý Tử Y lắc đầu: “Không... Từ sau khi bọn họ ra nước ngoài du học, tôi chưa từng gặp lại bọn họ. Có điều tôi nghe nói phần lớn các công việc kinh doanh của cha Cung Siêu đều đã chuyển ra nước ngoài, mấy người Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu đều đã lấy được thẻ xanh ở đó, chắc sẽ không quay về nữa.”
Viên Mục Dã nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn, xem ra từ khi bọn họ quyết định đi du học đã không có ý định quay về nữa... Mặc dù đã tuyên bố Tôn Lôi Lôi chết do đất lở, nhưng mấy người đó trong lòng vẫn có quỷ! Bởi vì thi thể của Tôn Lôi Lôi trước giờ vẫn bị chôn dưới rừng đào, bọn chúng sợ sự tình sớm muộn sẽ bại lộ, cho nên đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
Hơn nữa, cha mẹ của những người này nhất định cũng biết chuyện, nhất là cha của Cung Siêu, nếu không sao ông ta chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế đưa đám trẻ kia ra nước ngoài?
Hôm nay, Lý Tử Y có thể chủ động nói ra chân tướng sự việc, đã chứng minh sự áy náy của cô ấy trong bao nhiêu năm qua, nhìn sắc mặt của cô ấy có thể thấy đây là một vết thương không bao giờ lành trong lòng cô ấy, nếu không nói ra sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ nát rữa chảy mủ...
Sau khi Lý Tử Y nói ra bí mật trong lòng thì cảm xúc ổn định hơn trước nhiều, Viên Mục Dã càng nhẹ nhàng trấn an cô ấy: “Cô có thể nói ra sự thật chính là sự hỗ trợ tốt nhất đối với Tôn Lôi Lôi, tôi tin rằng cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô...”
Nghe xong lời ấy, khuôn mặt Lý Tử Y tối sầm lại, nước mắt không ngừng dâng lên trong vành mắt. Viên Mục Dã hiểu, hôm nay cô ấy có dũng khí nói ra sự thật đã không dễ dàng gì, bởi vậy cậu cũng không thể yêu cầu nhiều hơn ở Lý Tử Y.
Bây giờ, Viên Mục Dã đã biết chân tướng của sự việc năm đó, như vậy có thể xác định được bước điều tra tiếp theo, bởi vì từ trước đến nay cậu luôn tin rằng chính nghĩa có thể đến trễ nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất!
Nghĩ như vậy, Viên Mục Dã nói với Lý Tử Y: “Mấy ngày nay cô nhất định đã vất vả rồi, bây giờ nghe tôi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi chúng tôi xác định thân phận của Tôn Lôi Lôi, sẽ chính thức gọi cô đến hoàn chỉnh biên bản.”
Lý Tử Y gật đầu, nhưng lập tức hỏi lại: “Mấy ngày nay nếu như tôi có chuyện gì có thể tìm anh không?”
Nếu như bình thường, Viên Mục Dã chắc chắn sẽ khéo léo cự tuyệt không cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ là thời điểm Lý Tử Y yếu đuối nhất, cho nên Viên Mục Dã cũng đành gật đầu, cậu nói: “Đương nhiên là có thể, cô cần gì có thể liên hệ với tôi, tôi cam đoan sẽ lập tức trả lời cô.”
Để đảm bảo Lý Tử Y không chơi trò mất liên lạc, Viên Mục Dã tự mình đưa cô ấy về nhà. Sau đó cậu còn gọi điện cho Cục phó Dương, nói cho ông biết mình đã đưa Lý Tử Y về nhà. Cục phó Dương rất vui vẻ, còn tưởng rằng lần này Viên Mục Dã đã nghĩ thông rồi!
Sau khi thu xếp tốt cho Lý Tử Y, Viên Mục Dã lập tức quay về để giải quyết công việc, mặc dù cậu đã biết bộ xương trắng kia chính là Tôn Lôi Lôi, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chưa khớp... Ví dụ như Tôn Lôi Lôi rõ ràng đã bị bọn Cung Siêu chôn trong rừng đào, vì sao lại còn chết do đất lở? Còn cả chiếc vali kia thật sự kín đến mức có thể khiến người ta ngạt thở sao?
Viên Mục Dã không ngừng suy nghĩ những vấn đề này, đến tận khi sắp tan làm, Tiểu Tống và Tiểu Mỹ mới hấp tấp chạy về trong cục. Hóa ra hai người chạy đến huyện ủy của tỉnh bên cạnh, đã tìm được chú ruột của Tôn Lôi Lôi, ông Tôn Hiểu Quang.
Chuyến này Tiểu Tống đi không mất công, vì cậu ta điều tra ra một manh mối vô cùng quan trọng, đó chính là năm đó khi cả nhà họ Tôn gặp tai nạn đất lở, nhân viên cứu hộ không tìm được thi thể của Tôn Lôi Lôi!
Năm đó cha mẹ Tôn Lôi Lôi đi đường tắt qua núi thì gặp đất lở, nửa quả núi chôn vùi họ xuống bên dưới, nhân viên cứu hộ tìm kiếm suốt mấy ngày đêm, cuối cùng chỉ tìm thấy thi thể của cha mẹ Tôn Lôi Lôi, còn thi thể của Tôn Lôi Lôi thì không tìm ra.
Bởi vì lúc đó cha Tôn Lôi Lôi nói rằng “cả gia đình ba người” cùng quay về, cho nên lúc đó chú Tôn cũng không biết cháu gái không ở trong xe... Bởi vậy, khi cha mẹ Tôn Lôi Lôi gặp tai nạn đất lở, tất cả mọi người đều đương nhiên cho rằng Tôn Lôi Lôi nhất định cũng đã chết, chẳng qua thi thể của cô ấy không biết bị chôn vùi ở nơi nào mà thôi. Nhưng ông ta đâu biết, cháu gái của mình đúng là đã chết, chỉ là không chết do núi lở mà chết do trò đùa ác ý của các bạn học cùng lớp.
Bây giờ đã tìm thấy chú của Tôn Lôi Lôi thì mọi chuyện đều dễ nói, chỉ cần lấy được mẫu DNA của chú Tôn, thì có thể tiến hành giám định nhân thân, xác định danh tính nạn nhân, Viên Mục Dã có thể thuận theo manh mối này tiếp tục điều tra sâu hơn.
Sáng hôm sau, Tiểu Tống dẫn đồng nghiệp ở tổ kỹ thuật cùng đi đến huyện ủy một lần nữa, lần này chủ yếu là để thu thập mẫu ADN của chú Tôn, còn phía Viên Mục Dã cũng bắt đầu điều tra từ những cái tên mà Lý Tử Y cung cấp.
Đúng như những gì Lý Tử Y đã nói trước đó, Cung Siêu, Vương Tiêu Tiêu và mấy người tham gia vụ kia đều đang sống ở nước ngoài, thậm chí có người đã thành gia lập nghiệp, xây dựng gia đình, ổn định công việc, kết hôn sinh con. Đa phần bọn họ đều đã nhận được thẻ xanh, muốn những người này về nước chịu thẩm vấn sẽ vô cùng khó khăn...
Trong lúc Viên Mục Dã đang rầu rĩ không biết làm thế nào để bắt mấy nghi phạm kia về nước, thì cửa phòng cậu bị đẩy ra, Viên Mục Dã nhìn lên thấy người đến là đội trưởng đội 6, Từ Lệ.
“Đội trưởng Từ? Sao anh lại rảnh rỗi mà đến đây thế?” Viên Mục Dã ngạc nhiên hỏi.
Từ Lệ đi đến trước bàn làm việc của Viên Mục Dã ngồi xuống, nói: “Vụ án của trường trung học số 25 thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
“Hôm nay tôi đã cử Tiểu Tống đi thu thập ADN của thân nhân nạn nhân, nếu như mọi thứ thuận lợi... Sẽ nhanh chóng xác định được thân phận nạn nhân.” Viên Mục Dã thành thật nói.
Từ Lệ gật đầu: “Vậy hôm nay cậu có rảnh không, có thể đi hiện trường với tôi một chút không?”
Viên Mục Dã hiếu kỳ nói: “Vụ án nào?”
“Không phải là vụ án bắt cóc kia à...” Từ Lệ thở dài.
“Án bắt cóc? Vụ thành lập tổ chuyên án à?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ đau đầu: “Chứ còn vụ nào nữa, chính là vụ đó, ở gần hiện trường vụ tai nạn xe chúng tôi có tìm được một căn phòng trống, suy đoán ban đầu là nơi nạn nhân bị giam giữ trước đó.”
“Sau đấy thì sao?” Viên Mục Dã thúc giục
Vietwriter.vn
“Không có sau đó, gian phòng đó vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ dấu vết của nạn nhân thì không còn gì nữa!” Từ Lệ nói.
Bình luận facebook