Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230 - Chương 230 ĂN XIN
Chương 230 ĂN XIN
Diệp Dĩ Nguy quen đơn độc một mình, chẳng lẽ lúc anh ta lên núi đi bộ gặp phải cướp? Nhưng ai lại rảnh rỗi lên rừng sâu núi thẳm ăn cướp chứ? Còn may là sau đó bên Từ Lệ tra ra được tuyến đường đi của Diệp Dĩ Nguy, phát hiện anh ta chỉ đi đến núi Phượng Minh ở ngoại ô thành phố.
“Không phải là pháp y Diệp bị mất tích trong núi Phượng Minh đấy chứ?” Tiểu Vương của đội 6 hơi kinh ngạc.
Từ Lệ lắc đầu: “Làm sao có thể chứ? Đến nhắm mắt tôi cũng có thể đi trong cái núi Phượng Minh đấy!”
Viên Mục Dã lại có suy nghĩ khác: “Diệp Dĩ Nguy không giống với các anh, từ nhỏ anh ta đã sống ở nước ngoài, mới về thủ đô chưa đến một năm, chắc hẳn anh ta cũng không hiểu rõ địa hình xung quanh núi Phượng Minh. Nhưng tôi biết anh ta có nhiều năm kinh nghiệm đi bộ đường dài, vì vậy chắc chắn anh ta sẽ không đi đến những chỗ quá mạo hiểm…”
Từ Lệ hừ nhẹ: “Núi Phượng Minh làm quái có chỗ nào nguy hiểm!”
Viên Mục Dã hỏi: “Tín hiệu điện thoại di động của anh ta bị mất lúc nào?”
Từ Lệ suy nghĩ, nói: “Ngay sau khi gửi tin nhắn cho tôi, bây giờ suy nghĩ kĩ lại mới thấy hẳn là cố ý tắt máy.”
Viên Mục Dã liếc qua đồng hồ, lúc này đã là năm giờ rưỡi chiều, cậu bèn nói với Từ Lệ: “Xem ra chúng ta phải nhanh chóng đến núi Phượng Minh một chuyến, nếu như Diệp Dĩ Nguy chỉ bị mắc kẹt ở đâu đó, vậy giờ chúng ta chạy tới hẳn là còn kịp.”
Sau đó Viên Mục Dã gọi điện cho Đoàn Phong, nói qua cho anh ta nghe về tình hình phía bên mình, đồng thời nhờ anh ta nói giúp với Tằng Nam Nam một tiếng là trong hai ngày mình lên núi, cần Tằng Nam Nam hỗ trợ đến nhà cho Kim Bảo ăn.
Đoàn Phong nghe nói là Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện thì hỏi Viên Mục Dã có cần người của số 54 đến hỗ trợ không, vì dù sao trước đó vị pháp y này cũng đã giúp bọn họ. Viên Mục Dã vội vàng bảo: “Tạm thời vẫn chưa cần đâu, nếu như sau đó thật sự gặp được vấn đề gì không thể giải quyết được, đến lúc ấy tôi sẽ lại gọi điện thoại cho anh.”
Đoàn Phong gật đầu đồng ý: “Vậy được, có gì cần cậu cứ liên lạc với chúng tôi.”
Thật sự không phải Viên Mục Dã đang khách sáo với Đoàn Phong, mà là người đang bị mất tích là một pháp y, bên phía Từ Lệ chắc chắn sẽ phải dốc hết sức của toàn cục đi tìm, cho nên không cần nhờ bọn Đoàn Phong hỗ trợ.
Núi Phượng Minh cách thủ đô khoảng 43 cây số, độ cao 1400 mét so với mặt nước biển, nó là khu công viên rừng rậm quốc gia nằm gần thủ đô nhất. Đồng thời cũng là thánh địa cho những ai thích du lịch leo núi, cắm trại, thám hiểm.
Lúc Viên Mục Dã cùng nhóm Từ Lệ chạy xe tới núi Phượng Minh, họ đi tìm bộ phận quản lý công viên ở đây để tìm hiểu tình hình trước, phụ trách tiếp đón bọn họ là trưởng phòng Ngô.
Theo như trưởng phòng Ngô giới thiệu, trong công viên rừng rậm núi Phượng Minh có một cái thôn gọi là thôn Trường Khê, đại bộ phận những người thích đi bộ leo núi đều sẽ tới đó ở lại một đêm, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Toàn bộ thôn Trường Khê có 126 hộ dân, dân số 437 người, gần như tất cả bọn họ đều sống bằng nghề làm dịch vụ du lịch. Thôn này không quá lớn, nhưng thu nhập bình quân lại không hề thấp, có thể xem như thôn giàu có số một số hai ở huyện của bọn họ. Nếu Diệp Dĩ Nguy thật sự đi núi Phượng Minh thì nhất định sẽ phải đến thôn Trường Khê để nghỉ ngơi.
Sau đó bọn Viên Mục Dã cầm giấy giới thiệu của trưởng phòng Ngô đi vào trong núi. Vì căn cứ theo vị trí hiển thị cuối cùng của chiếc điện thoại di động của Diệp Dĩ Nguy, vị trí tin nhắn cuối cùng mà anh ta gửi đi hẳn là nằm ngay ở phụ cận thôn Trường Khê.
Có thể do trong khoảng thời gian này đang là năm mới nên không có nhiều người đi leo núi ở Phượng Minh, chắc có lẽ Diệp Dĩ Nguy cũng chọn leo núi Phượng Minh vì nguyên nhân ấy.
Căn cứ vào vị trí định vị, Diệp Dĩ Nguy đã chạy xe tới bãi đỗ xe ở dưới chân núi Phượng Minh lúc 8 giờ 20 phút sáng, anh ta đỗ xe ở đó rồi đi bộ lên núi. Sau đó, nhóm của Từ Lệ cũng đã tìm thấy xe của Diệp Dĩ Nguy ở bãi đỗ xe kia, xác nhận được điểm này.
Tiếp theo đến 12 giờ trưa anh ta đến thôn Trường Khê. Theo Viên Mục Dã phân tích, Diệp Dĩ Nguy không có khả năng ngủ lại ở thôn Trường Khê, kế hoạch ban đầu của anh ta chắc là định “Sáng đi tối về”, như vậy Kim Bảo mới không bị bỏ đói… Vì thế mà cậu phân tích rằng, lúc ấy Diệp Dĩ Nguy cũng không ở lại thôn Trường Khê lâu, có lẽ anh ta chỉ ăn một bữa cơm trưa rồi rời khỏi đó.
Mà Từ Lệ thì lại nhận được tin nhắn cuối cùng kia của Diệp Dĩ Nguy vào lúc 4 giờ chiều. Nhưng trên thực tế bởi vì tín hiệu kém nên rất có thể tin nhắn này bị gửi đi chậm, thời gian chuẩn xác anh ta gửi tin nhắn đi chắc là vào lúc 2 giờ 50 phút chiều… Cho nên từ lúc 12 giờ 30 phút trưa đến 2 giờ 50 phút chiều, Diệp Dĩ Nguy đã gặp phải chuyện gì đó.
Nguồn : Vietwriter.vn
Theo lý thuyết, trông Diệp Dĩ Nguy có vẻ ngoài nho nhã lịch sự thế thôi, chứ dù sao anh ta cũng là một người cầm dao mổ lâu năm, nên phường trộm cắp bình thường không thể làm gì được anh ta. Sợ là sợ anh ta gặp phải loại người nhìn qua trông rất vô hại, nhưng sau lưng lại ác độc tàn nhẫn.
Ngày hôm ấy, lúc đám người Viên Mục Dã chạy tới thôn Trường Khê thì đã hơn mười giờ đêm. Thôn này thực sự là một thôn tương đối giàu có, đúng như trưởng phòng Ngô đã nói trước đó.
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là, khi bọn họ vừa dừng xe xong, chuẩn bị cầm giấy giới thiệu đi tìm trưởng thôn thì lại bị một đám trẻ con quần áo rách rưới quây lấy…
Dẫn đầu là một thằng nhóc hơi lớn hơn một chút, khoảng 11, 12 tuổi, tay trái có tật. Nó cực kỳ lão luyện ngăn cản đường đi của Viên Mục Dã, đưa tay ra xin ăn: “Chú ơi, chú thương dùm con, cho con ít tiền mua cơm đi!”
Viên Mục Dã sửng sốt, cậu vội quay sang mấy người Từ Lệ. Không phải tay trưởng phòng Ngô kia đã nói người dân ở thôn này sống rất tốt à? Vậy tại sao lại có trẻ ăn xin được?
Lúc này Từ Lệ mỉm cười đi đến trước mặt mấy đứa trẻ và nói: “Này nhóc, có phải mấy đứa đang đói bụng không, phía trước có quán cơm, các chú dẫn mấy đứa đi ăn cơm nhé?”
Thằng bé cầm đầu nghe thế lại tỏ vẻ khó chịu: “Sao lại thêm một kẻ muốn mời bọn tôi ăn cơm nữa vậy, không có tiền thì cứ nói luôn là không có tiền đi, đồ quỷ nghèo!”
Thằng bé vừa nói xong, mấy đứa kia cũng lập tức giải tán, Tiểu Triệu thấy thế liền lấy di động ra chụp một bức ảnh đám trẻ con đang chạy xa, cậu ta nói: “Có vẻ như chúng làm nghề ăn xin, ở tuổi này không phải chúng nên đang đi học sao?”
Từ Lệ thở dài: “Đúng vậy, lát đi vào hỏi trưởng thôn là biết liền.”
Tuy Viên Mục Dã cũng nghĩ như đám Từ Lệ, nhưng cậu bị thu hút bởi những lời nói của cậu bé kia. Xem ra cách đây không lâu, cũng có một ông chú muốn mời chúng đi ăn cơm…
Trưởng thôn của thôn Trường Khê nhìn thấy giấy giới thiệu mà trưởng phòng Ngô đưa cho mấy người Từ Lệ xong, thì lập tức nhiệt tình chào hỏi và mời bọn họ ngồi xuống uống trà.
Lúc này Viên Mục Dã lấy ảnh chụp của Diệp Dĩ Nguy ra, đưa cho trưởng thôn và hỏi: “Xin hỏi, chú đã từng gặp người này chưa ạ?”
Diệp Dĩ Nguy quen đơn độc một mình, chẳng lẽ lúc anh ta lên núi đi bộ gặp phải cướp? Nhưng ai lại rảnh rỗi lên rừng sâu núi thẳm ăn cướp chứ? Còn may là sau đó bên Từ Lệ tra ra được tuyến đường đi của Diệp Dĩ Nguy, phát hiện anh ta chỉ đi đến núi Phượng Minh ở ngoại ô thành phố.
“Không phải là pháp y Diệp bị mất tích trong núi Phượng Minh đấy chứ?” Tiểu Vương của đội 6 hơi kinh ngạc.
Từ Lệ lắc đầu: “Làm sao có thể chứ? Đến nhắm mắt tôi cũng có thể đi trong cái núi Phượng Minh đấy!”
Viên Mục Dã lại có suy nghĩ khác: “Diệp Dĩ Nguy không giống với các anh, từ nhỏ anh ta đã sống ở nước ngoài, mới về thủ đô chưa đến một năm, chắc hẳn anh ta cũng không hiểu rõ địa hình xung quanh núi Phượng Minh. Nhưng tôi biết anh ta có nhiều năm kinh nghiệm đi bộ đường dài, vì vậy chắc chắn anh ta sẽ không đi đến những chỗ quá mạo hiểm…”
Từ Lệ hừ nhẹ: “Núi Phượng Minh làm quái có chỗ nào nguy hiểm!”
Viên Mục Dã hỏi: “Tín hiệu điện thoại di động của anh ta bị mất lúc nào?”
Từ Lệ suy nghĩ, nói: “Ngay sau khi gửi tin nhắn cho tôi, bây giờ suy nghĩ kĩ lại mới thấy hẳn là cố ý tắt máy.”
Viên Mục Dã liếc qua đồng hồ, lúc này đã là năm giờ rưỡi chiều, cậu bèn nói với Từ Lệ: “Xem ra chúng ta phải nhanh chóng đến núi Phượng Minh một chuyến, nếu như Diệp Dĩ Nguy chỉ bị mắc kẹt ở đâu đó, vậy giờ chúng ta chạy tới hẳn là còn kịp.”
Sau đó Viên Mục Dã gọi điện cho Đoàn Phong, nói qua cho anh ta nghe về tình hình phía bên mình, đồng thời nhờ anh ta nói giúp với Tằng Nam Nam một tiếng là trong hai ngày mình lên núi, cần Tằng Nam Nam hỗ trợ đến nhà cho Kim Bảo ăn.
Đoàn Phong nghe nói là Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện thì hỏi Viên Mục Dã có cần người của số 54 đến hỗ trợ không, vì dù sao trước đó vị pháp y này cũng đã giúp bọn họ. Viên Mục Dã vội vàng bảo: “Tạm thời vẫn chưa cần đâu, nếu như sau đó thật sự gặp được vấn đề gì không thể giải quyết được, đến lúc ấy tôi sẽ lại gọi điện thoại cho anh.”
Đoàn Phong gật đầu đồng ý: “Vậy được, có gì cần cậu cứ liên lạc với chúng tôi.”
Thật sự không phải Viên Mục Dã đang khách sáo với Đoàn Phong, mà là người đang bị mất tích là một pháp y, bên phía Từ Lệ chắc chắn sẽ phải dốc hết sức của toàn cục đi tìm, cho nên không cần nhờ bọn Đoàn Phong hỗ trợ.
Núi Phượng Minh cách thủ đô khoảng 43 cây số, độ cao 1400 mét so với mặt nước biển, nó là khu công viên rừng rậm quốc gia nằm gần thủ đô nhất. Đồng thời cũng là thánh địa cho những ai thích du lịch leo núi, cắm trại, thám hiểm.
Lúc Viên Mục Dã cùng nhóm Từ Lệ chạy xe tới núi Phượng Minh, họ đi tìm bộ phận quản lý công viên ở đây để tìm hiểu tình hình trước, phụ trách tiếp đón bọn họ là trưởng phòng Ngô.
Theo như trưởng phòng Ngô giới thiệu, trong công viên rừng rậm núi Phượng Minh có một cái thôn gọi là thôn Trường Khê, đại bộ phận những người thích đi bộ leo núi đều sẽ tới đó ở lại một đêm, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Toàn bộ thôn Trường Khê có 126 hộ dân, dân số 437 người, gần như tất cả bọn họ đều sống bằng nghề làm dịch vụ du lịch. Thôn này không quá lớn, nhưng thu nhập bình quân lại không hề thấp, có thể xem như thôn giàu có số một số hai ở huyện của bọn họ. Nếu Diệp Dĩ Nguy thật sự đi núi Phượng Minh thì nhất định sẽ phải đến thôn Trường Khê để nghỉ ngơi.
Sau đó bọn Viên Mục Dã cầm giấy giới thiệu của trưởng phòng Ngô đi vào trong núi. Vì căn cứ theo vị trí hiển thị cuối cùng của chiếc điện thoại di động của Diệp Dĩ Nguy, vị trí tin nhắn cuối cùng mà anh ta gửi đi hẳn là nằm ngay ở phụ cận thôn Trường Khê.
Có thể do trong khoảng thời gian này đang là năm mới nên không có nhiều người đi leo núi ở Phượng Minh, chắc có lẽ Diệp Dĩ Nguy cũng chọn leo núi Phượng Minh vì nguyên nhân ấy.
Căn cứ vào vị trí định vị, Diệp Dĩ Nguy đã chạy xe tới bãi đỗ xe ở dưới chân núi Phượng Minh lúc 8 giờ 20 phút sáng, anh ta đỗ xe ở đó rồi đi bộ lên núi. Sau đó, nhóm của Từ Lệ cũng đã tìm thấy xe của Diệp Dĩ Nguy ở bãi đỗ xe kia, xác nhận được điểm này.
Tiếp theo đến 12 giờ trưa anh ta đến thôn Trường Khê. Theo Viên Mục Dã phân tích, Diệp Dĩ Nguy không có khả năng ngủ lại ở thôn Trường Khê, kế hoạch ban đầu của anh ta chắc là định “Sáng đi tối về”, như vậy Kim Bảo mới không bị bỏ đói… Vì thế mà cậu phân tích rằng, lúc ấy Diệp Dĩ Nguy cũng không ở lại thôn Trường Khê lâu, có lẽ anh ta chỉ ăn một bữa cơm trưa rồi rời khỏi đó.
Mà Từ Lệ thì lại nhận được tin nhắn cuối cùng kia của Diệp Dĩ Nguy vào lúc 4 giờ chiều. Nhưng trên thực tế bởi vì tín hiệu kém nên rất có thể tin nhắn này bị gửi đi chậm, thời gian chuẩn xác anh ta gửi tin nhắn đi chắc là vào lúc 2 giờ 50 phút chiều… Cho nên từ lúc 12 giờ 30 phút trưa đến 2 giờ 50 phút chiều, Diệp Dĩ Nguy đã gặp phải chuyện gì đó.
Nguồn : Vietwriter.vn
Theo lý thuyết, trông Diệp Dĩ Nguy có vẻ ngoài nho nhã lịch sự thế thôi, chứ dù sao anh ta cũng là một người cầm dao mổ lâu năm, nên phường trộm cắp bình thường không thể làm gì được anh ta. Sợ là sợ anh ta gặp phải loại người nhìn qua trông rất vô hại, nhưng sau lưng lại ác độc tàn nhẫn.
Ngày hôm ấy, lúc đám người Viên Mục Dã chạy tới thôn Trường Khê thì đã hơn mười giờ đêm. Thôn này thực sự là một thôn tương đối giàu có, đúng như trưởng phòng Ngô đã nói trước đó.
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là, khi bọn họ vừa dừng xe xong, chuẩn bị cầm giấy giới thiệu đi tìm trưởng thôn thì lại bị một đám trẻ con quần áo rách rưới quây lấy…
Dẫn đầu là một thằng nhóc hơi lớn hơn một chút, khoảng 11, 12 tuổi, tay trái có tật. Nó cực kỳ lão luyện ngăn cản đường đi của Viên Mục Dã, đưa tay ra xin ăn: “Chú ơi, chú thương dùm con, cho con ít tiền mua cơm đi!”
Viên Mục Dã sửng sốt, cậu vội quay sang mấy người Từ Lệ. Không phải tay trưởng phòng Ngô kia đã nói người dân ở thôn này sống rất tốt à? Vậy tại sao lại có trẻ ăn xin được?
Lúc này Từ Lệ mỉm cười đi đến trước mặt mấy đứa trẻ và nói: “Này nhóc, có phải mấy đứa đang đói bụng không, phía trước có quán cơm, các chú dẫn mấy đứa đi ăn cơm nhé?”
Thằng bé cầm đầu nghe thế lại tỏ vẻ khó chịu: “Sao lại thêm một kẻ muốn mời bọn tôi ăn cơm nữa vậy, không có tiền thì cứ nói luôn là không có tiền đi, đồ quỷ nghèo!”
Thằng bé vừa nói xong, mấy đứa kia cũng lập tức giải tán, Tiểu Triệu thấy thế liền lấy di động ra chụp một bức ảnh đám trẻ con đang chạy xa, cậu ta nói: “Có vẻ như chúng làm nghề ăn xin, ở tuổi này không phải chúng nên đang đi học sao?”
Từ Lệ thở dài: “Đúng vậy, lát đi vào hỏi trưởng thôn là biết liền.”
Tuy Viên Mục Dã cũng nghĩ như đám Từ Lệ, nhưng cậu bị thu hút bởi những lời nói của cậu bé kia. Xem ra cách đây không lâu, cũng có một ông chú muốn mời chúng đi ăn cơm…
Trưởng thôn của thôn Trường Khê nhìn thấy giấy giới thiệu mà trưởng phòng Ngô đưa cho mấy người Từ Lệ xong, thì lập tức nhiệt tình chào hỏi và mời bọn họ ngồi xuống uống trà.
Lúc này Viên Mục Dã lấy ảnh chụp của Diệp Dĩ Nguy ra, đưa cho trưởng thôn và hỏi: “Xin hỏi, chú đã từng gặp người này chưa ạ?”
Bình luận facebook