Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254 - Chương 254 HỒ SƠ
Chương 254 HỒ SƠ
Viên Mục Dã vừa nghe vậy bèn hỏi Mãnh Tử: “Người nhà họ được chôn ở đâu?”
Mãnh Tử đáp với giọng điệu hơi kỳ quái: “Người nhà kia chẳng ra cái giống gì, cậu còn muốn viếng mồ mả cho bọn họ chắc?”
Viên Mục Dã ăn ngay nói thật: “Tôi muốn đi thăm Thạch Đầu.”
Mãnh Tử sửng sốt, sau đó vỗ trán nói: “Cậu nói đứa trẻ nhà họ Vương nhận nuôi hả? Cậu ta không chết!”
“Cái gì? Anh Thạch Đầu không chết?!” Viên Mục Dã cực kỳ khiếp sợ.
Mãnh Tử gật đầu: “Đúng vậy, cậu không biết sao? Năm xưa thằng nhóc đó rất lớn mạng, chỉ một mình cậu ta bò được ra ngoài sân, lúc ấy chỉ bị ngộ độc rất nhẹ, đưa đến bệnh viện cấp cứu nên sống được!”
Viên Mục Dã túm chặt cánh tay Mãnh Tử: “Vậy sau đó anh Thạch Đầu đã đi đâu?”
Mãnh Tử bị Viên Mục Dã túm hơi đau nên cố sức tránh ra rồi đáp bằng vẻ mặt buồn bực: “Cậu làm gì mà căng thẳng thế? Tôi nghe nói sau đó cậu ta lại bị đưa đến viện mồ côi trên thị trấn… Ấy? Không phải cậu cũng đến viện mồ côi đó hay sao? Cậu chưa từng gặp cậu ta à?”
Viên Mục Dã nghe xong, mãi sau mới thoát khỏi cơn khiếp sợ. Nếu năm đó anh Thạch Đầu cũng bị đưa đến viện mồ côi, tại sao cậu lại chưa từng gặp anh ấy?! Điều này không hợp lý! Nhất định là giữa chừng đã xảy ra vấn đề gì đó, cho nên cậu và Thạch Đầu mới không gặp nhau ở viện mồ côi.
Trở lại nhà ông Ba, cả đêm Viên Mục Dã không ngủ. Từ đầu đến cuối cậu đều nghĩ đến chuyện của Thạch Đầu, vì thế sau khi hừng đông, cậu để lại một tờ giấy cho ông Ba, nói là mình muốn lên thị trấn xử lý chút việc, buổi chiều sẽ trở về.
Trên xe đò, Viên Mục Dã ăn mấy miếng bánh quy làm riêng mà mình mang từ nhà theo, sau đó dùng di động tìm kiếm tình hình gần đây của viện mồ côi kia ở trên mạng. Điều làm cậu bất ngờ là, địa chỉ của viện mồ côi vẫn còn ở chỗ ban đầu.
Khi Viên Mục Dã đứng ở trước cổng viện mồ côi mà mình đã từng sống mấy năm, cậu nhận ra mọi thứ xung quanh chỗ đó đều đã thay đổi. Bốn phía san sát nhà cao tầng, viện mồ côi nho nhỏ lọt thỏm bên trong trông có vẻ rất lụp xụp.
Những nhân viên của viện mồ côi năm đó đã về hưu từ lâu. Viên Mục Dã tìm một vòng mà không có một ai quen biết. Tuy nhiên khi cậu lấy chứng minh thư ra và nói rõ mình cũng đã từng sống ở đây, viện trưởng hiện tại vẫn rất nhiệt tình tiếp đãi cậu.
Viện trưởng nói rằng: “Có rất ít trẻ ra khỏi đây còn có thể quay lại thăm chúng tôi sau khi lớn lên, phần lớn đều rời khỏi rồi là bặt vô âm tín.”
Viên Mục Dã hỏi thăm viện trưởng về tình hình gần đây của viện mồ côi, viện trưởng tỏ vẻ khó xử nói với cậu: “Cậu cũng thấy đấy, tất cả đất xung quanh đều đã bị chính phủ quy hoạch thành khu kinh doanh, hiện giờ chỉ còn mỗi viện mồ côi này của chúng tôi chưa di dời. Nhưng địa chỉ mới mà ban ngành liên quan tìm cho viện ở cách quá xa thành thị. Cậu cũng biết hầu hết trẻ con trong viện chúng ta đều có một vài đứa bệnh nọ bệnh kia. Nếu xa thành thị quá, ngộ nhỡ đứa trẻ nào phát bệnh thì sẽ được cứu chữa muộn mất.”
Viên Mục Dã bèn hỏi viện trưởng: “Địa chỉ của viện mồ côi mới ở đâu?”
Viện trưởng thở dài đáp: “Ở Tân Hồ Hương…”
Dẫu sao Viên Mục Dã cũng đã sống và làm việc ở đây nhiều năm. Cậu vẫn khá hiểu biết hoàn cảnh nơi này. Vừa nghe nói địa chỉ mới của viện mồ côi ở Tân Hồ Hương, cậu hơi giật mình: “Thế chẳng phải là cách thị trấn tới sáu bảy chục cây số ư?”
Viện trưởng bất đắc dĩ nói: “Chính thế! Cậu cũng cảm thấy cách quá xa nhỉ!”
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ông đã phản ánh về hoàn cảnh của mọi người với ban ngành liên quan chưa?”
Viện trưởng hừ khẽ: “Đương nhiên đã phản ánh rồi, nhưng câu trả lời của họ là tạm thời vẫn chưa có khu đất lý tưởng hơn để duyệt cho viện mồ côi. Họ chỉ nói để chúng tôi dọn qua đó trước một thời gian, đợi khi tìm được mảnh đất thích hợp hơn sẽ duyệt cho chúng tôi. Nói rõ là dễ nghe, thật ra là muốn dụ chúng tôi qua đó đã. Về phần sau này có nơi
thích hợp hay không, bọn họ không lo được nhiều như vậy, dù sao chúng tôi cũng đã dọn khỏi địa chỉ cũ rồi…”
Viên Mục Dã nghe xong lại hỏi: “Vậy bao giờ các ông dọn đi?”
Viện trưởng thở dài đáp: “Trong vòng hai ngày này thôi, đang đợi các ban ngành liên quan liên hệ công ty chuyển nhà. Đừng thấy viện của chúng tôi không giàu có, nhưng đồ đạc rất nhiều đấy. Nếu không mang đi hết, tới chỗ mới sẽ phải mua lại một lần nữa. Với điều kiện hiện giờ của chúng tôi thì có thể tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu…”
Viên Mục Dã thấy khó hiểu: “Chỗ mới không có đồ đạc phần cứng gì sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Viện trưởng lắc đầu: “Trước kia nơi đó là ký túc xá của xưởng dệt, sau này ông chủ xưởng dệt rút vốn nên mới duyệt khu đó cho chúng tôi…”
Viên Mục Dã hàn huyên với viện trưởng trong chốc lát rồi mới vào chủ đề, nói rõ mục đích thật sự mình đến đây lần này. Viện trưởng nghe xong thì đưa cậu đến phòng hồ sơ của viện mồ côi.
Viện trưởng cười bảo: “Còn may là cậu tới đúng mấy ngày này, nếu không chờ đến khi chúng tôi chuyển nhà, có lẽ hồ sơ này không dễ tìm vậy đâu!”
Dựa vào năm mà Viên Mục Dã cung cấp, viện trưởng lục ra tất cả hồ sơ của những đứa trẻ vào viện mồ côi năm đó. Quả nhiên Viên Mục Dã thấy hồ sơ của Thạch Đầu ở trong đó! Tiếc thay hồ sơ chỉ có một tờ giấy A4 hơi mỏng, viết rõ nguyên nhân và thời gian anh ấy vào viện.
Về phần nơi chốn cuối cùng của anh ấy, chỉ ghi chú rõ là được một cặp vợ chồng Hoa kiều nhận nuôi thôi. Còn chẳng đề cập chữ nào đến tình hình cụ thể của cặp vợ chồng Hoa kiều kia…
Thấy vẻ mặt Viên Mục Dã mất mát, viện trưởng nhẹ giọng an ủi cậu: “Năm đó điều kiện của viện mồ côi rất khổ, kinh phí cũng có hạn. Mặc dù hồ sơ của đứa trẻ này không ghi kỹ càng tỉ mỉ, nhưng điều kiện gia đình của cặp vợ chồng Hoa kiều này chắc là tốt lắm, không để lại thông tin cụ thể cũng có lẽ là do bọn họ yêu cầu làm như vậy.”
Viên Mục Dã hơi tiếc nuối nói: “Không ngờ rằng tôi và anh ấy lại bỏ lỡ nhau như vậy…”
Lúc này viện trưởng tiện tay lấy ra một túi hồ sơ khác và nói: “Nhìn xem đây là hồ sơ của ai?”
Viên Mục Dã ngước mắt nhìn, thấy trên đầu túi hồ sơ viết ba chữ to ngay ngắn: Viên Mục Dã. Cậu cười và nhận lấy túi hồ sơ, sau đó mở ra xem nội dung bên trong.
Viện trưởng cười bảo: “Năm đó người bạn đồng hương của cậu cũng coi như khá may mắn. Cậu từng ở trong viện nên chắc là biết, bình thường sẽ có rất ít người nhận nuôi trẻ hơn mười tuổi, nếu không thì cậu cũng sẽ không phải đợi mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, thi đậu đại học rồi mới rời khỏi viện mồ côi.”
Trên đường trở về, lòng Viên Mục Dã hơi mất mát. Mặc dù cậu biết anh Thạch Đầu có nơi chốn tốt cũng rất vui mừng, nhưng vẫn tiếc vì không có cơ hội gặp lại người bạn chơi cùng khi còn nhỏ.
Xe đò vừa đến cổng thôn, từ xa Viên Mục Dã đã nhìn thấy ông Ba đang đi đi lại lại ở dưới gốc cây to, có lẽ là ông ấy ở nhà chờ sốt ruột, cho nên mới tới cổng thôn đón cậu.
Ông Ba thấy Viên Mục Dã bước xuống xe đò bèn nhanh chóng ra đón: “Cái thằng khỉ gió, sáng sớm cháu đã chạy đi đâu thế!?”
Viên Mục Dã vừa nghe vậy bèn hỏi Mãnh Tử: “Người nhà họ được chôn ở đâu?”
Mãnh Tử đáp với giọng điệu hơi kỳ quái: “Người nhà kia chẳng ra cái giống gì, cậu còn muốn viếng mồ mả cho bọn họ chắc?”
Viên Mục Dã ăn ngay nói thật: “Tôi muốn đi thăm Thạch Đầu.”
Mãnh Tử sửng sốt, sau đó vỗ trán nói: “Cậu nói đứa trẻ nhà họ Vương nhận nuôi hả? Cậu ta không chết!”
“Cái gì? Anh Thạch Đầu không chết?!” Viên Mục Dã cực kỳ khiếp sợ.
Mãnh Tử gật đầu: “Đúng vậy, cậu không biết sao? Năm xưa thằng nhóc đó rất lớn mạng, chỉ một mình cậu ta bò được ra ngoài sân, lúc ấy chỉ bị ngộ độc rất nhẹ, đưa đến bệnh viện cấp cứu nên sống được!”
Viên Mục Dã túm chặt cánh tay Mãnh Tử: “Vậy sau đó anh Thạch Đầu đã đi đâu?”
Mãnh Tử bị Viên Mục Dã túm hơi đau nên cố sức tránh ra rồi đáp bằng vẻ mặt buồn bực: “Cậu làm gì mà căng thẳng thế? Tôi nghe nói sau đó cậu ta lại bị đưa đến viện mồ côi trên thị trấn… Ấy? Không phải cậu cũng đến viện mồ côi đó hay sao? Cậu chưa từng gặp cậu ta à?”
Viên Mục Dã nghe xong, mãi sau mới thoát khỏi cơn khiếp sợ. Nếu năm đó anh Thạch Đầu cũng bị đưa đến viện mồ côi, tại sao cậu lại chưa từng gặp anh ấy?! Điều này không hợp lý! Nhất định là giữa chừng đã xảy ra vấn đề gì đó, cho nên cậu và Thạch Đầu mới không gặp nhau ở viện mồ côi.
Trở lại nhà ông Ba, cả đêm Viên Mục Dã không ngủ. Từ đầu đến cuối cậu đều nghĩ đến chuyện của Thạch Đầu, vì thế sau khi hừng đông, cậu để lại một tờ giấy cho ông Ba, nói là mình muốn lên thị trấn xử lý chút việc, buổi chiều sẽ trở về.
Trên xe đò, Viên Mục Dã ăn mấy miếng bánh quy làm riêng mà mình mang từ nhà theo, sau đó dùng di động tìm kiếm tình hình gần đây của viện mồ côi kia ở trên mạng. Điều làm cậu bất ngờ là, địa chỉ của viện mồ côi vẫn còn ở chỗ ban đầu.
Khi Viên Mục Dã đứng ở trước cổng viện mồ côi mà mình đã từng sống mấy năm, cậu nhận ra mọi thứ xung quanh chỗ đó đều đã thay đổi. Bốn phía san sát nhà cao tầng, viện mồ côi nho nhỏ lọt thỏm bên trong trông có vẻ rất lụp xụp.
Những nhân viên của viện mồ côi năm đó đã về hưu từ lâu. Viên Mục Dã tìm một vòng mà không có một ai quen biết. Tuy nhiên khi cậu lấy chứng minh thư ra và nói rõ mình cũng đã từng sống ở đây, viện trưởng hiện tại vẫn rất nhiệt tình tiếp đãi cậu.
Viện trưởng nói rằng: “Có rất ít trẻ ra khỏi đây còn có thể quay lại thăm chúng tôi sau khi lớn lên, phần lớn đều rời khỏi rồi là bặt vô âm tín.”
Viên Mục Dã hỏi thăm viện trưởng về tình hình gần đây của viện mồ côi, viện trưởng tỏ vẻ khó xử nói với cậu: “Cậu cũng thấy đấy, tất cả đất xung quanh đều đã bị chính phủ quy hoạch thành khu kinh doanh, hiện giờ chỉ còn mỗi viện mồ côi này của chúng tôi chưa di dời. Nhưng địa chỉ mới mà ban ngành liên quan tìm cho viện ở cách quá xa thành thị. Cậu cũng biết hầu hết trẻ con trong viện chúng ta đều có một vài đứa bệnh nọ bệnh kia. Nếu xa thành thị quá, ngộ nhỡ đứa trẻ nào phát bệnh thì sẽ được cứu chữa muộn mất.”
Viên Mục Dã bèn hỏi viện trưởng: “Địa chỉ của viện mồ côi mới ở đâu?”
Viện trưởng thở dài đáp: “Ở Tân Hồ Hương…”
Dẫu sao Viên Mục Dã cũng đã sống và làm việc ở đây nhiều năm. Cậu vẫn khá hiểu biết hoàn cảnh nơi này. Vừa nghe nói địa chỉ mới của viện mồ côi ở Tân Hồ Hương, cậu hơi giật mình: “Thế chẳng phải là cách thị trấn tới sáu bảy chục cây số ư?”
Viện trưởng bất đắc dĩ nói: “Chính thế! Cậu cũng cảm thấy cách quá xa nhỉ!”
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ông đã phản ánh về hoàn cảnh của mọi người với ban ngành liên quan chưa?”
Viện trưởng hừ khẽ: “Đương nhiên đã phản ánh rồi, nhưng câu trả lời của họ là tạm thời vẫn chưa có khu đất lý tưởng hơn để duyệt cho viện mồ côi. Họ chỉ nói để chúng tôi dọn qua đó trước một thời gian, đợi khi tìm được mảnh đất thích hợp hơn sẽ duyệt cho chúng tôi. Nói rõ là dễ nghe, thật ra là muốn dụ chúng tôi qua đó đã. Về phần sau này có nơi
thích hợp hay không, bọn họ không lo được nhiều như vậy, dù sao chúng tôi cũng đã dọn khỏi địa chỉ cũ rồi…”
Viên Mục Dã nghe xong lại hỏi: “Vậy bao giờ các ông dọn đi?”
Viện trưởng thở dài đáp: “Trong vòng hai ngày này thôi, đang đợi các ban ngành liên quan liên hệ công ty chuyển nhà. Đừng thấy viện của chúng tôi không giàu có, nhưng đồ đạc rất nhiều đấy. Nếu không mang đi hết, tới chỗ mới sẽ phải mua lại một lần nữa. Với điều kiện hiện giờ của chúng tôi thì có thể tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu…”
Viên Mục Dã thấy khó hiểu: “Chỗ mới không có đồ đạc phần cứng gì sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Viện trưởng lắc đầu: “Trước kia nơi đó là ký túc xá của xưởng dệt, sau này ông chủ xưởng dệt rút vốn nên mới duyệt khu đó cho chúng tôi…”
Viên Mục Dã hàn huyên với viện trưởng trong chốc lát rồi mới vào chủ đề, nói rõ mục đích thật sự mình đến đây lần này. Viện trưởng nghe xong thì đưa cậu đến phòng hồ sơ của viện mồ côi.
Viện trưởng cười bảo: “Còn may là cậu tới đúng mấy ngày này, nếu không chờ đến khi chúng tôi chuyển nhà, có lẽ hồ sơ này không dễ tìm vậy đâu!”
Dựa vào năm mà Viên Mục Dã cung cấp, viện trưởng lục ra tất cả hồ sơ của những đứa trẻ vào viện mồ côi năm đó. Quả nhiên Viên Mục Dã thấy hồ sơ của Thạch Đầu ở trong đó! Tiếc thay hồ sơ chỉ có một tờ giấy A4 hơi mỏng, viết rõ nguyên nhân và thời gian anh ấy vào viện.
Về phần nơi chốn cuối cùng của anh ấy, chỉ ghi chú rõ là được một cặp vợ chồng Hoa kiều nhận nuôi thôi. Còn chẳng đề cập chữ nào đến tình hình cụ thể của cặp vợ chồng Hoa kiều kia…
Thấy vẻ mặt Viên Mục Dã mất mát, viện trưởng nhẹ giọng an ủi cậu: “Năm đó điều kiện của viện mồ côi rất khổ, kinh phí cũng có hạn. Mặc dù hồ sơ của đứa trẻ này không ghi kỹ càng tỉ mỉ, nhưng điều kiện gia đình của cặp vợ chồng Hoa kiều này chắc là tốt lắm, không để lại thông tin cụ thể cũng có lẽ là do bọn họ yêu cầu làm như vậy.”
Viên Mục Dã hơi tiếc nuối nói: “Không ngờ rằng tôi và anh ấy lại bỏ lỡ nhau như vậy…”
Lúc này viện trưởng tiện tay lấy ra một túi hồ sơ khác và nói: “Nhìn xem đây là hồ sơ của ai?”
Viên Mục Dã ngước mắt nhìn, thấy trên đầu túi hồ sơ viết ba chữ to ngay ngắn: Viên Mục Dã. Cậu cười và nhận lấy túi hồ sơ, sau đó mở ra xem nội dung bên trong.
Viện trưởng cười bảo: “Năm đó người bạn đồng hương của cậu cũng coi như khá may mắn. Cậu từng ở trong viện nên chắc là biết, bình thường sẽ có rất ít người nhận nuôi trẻ hơn mười tuổi, nếu không thì cậu cũng sẽ không phải đợi mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, thi đậu đại học rồi mới rời khỏi viện mồ côi.”
Trên đường trở về, lòng Viên Mục Dã hơi mất mát. Mặc dù cậu biết anh Thạch Đầu có nơi chốn tốt cũng rất vui mừng, nhưng vẫn tiếc vì không có cơ hội gặp lại người bạn chơi cùng khi còn nhỏ.
Xe đò vừa đến cổng thôn, từ xa Viên Mục Dã đã nhìn thấy ông Ba đang đi đi lại lại ở dưới gốc cây to, có lẽ là ông ấy ở nhà chờ sốt ruột, cho nên mới tới cổng thôn đón cậu.
Ông Ba thấy Viên Mục Dã bước xuống xe đò bèn nhanh chóng ra đón: “Cái thằng khỉ gió, sáng sớm cháu đã chạy đi đâu thế!?”
Bình luận facebook