• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 287 - Chương 287

Chương 287 THIÊU THÂN LAO ĐẦU VÀO LỬA

Trong lúc nhất thời Viên Mục Dã hơi luống cuống, nếu bọn họ thật sự đốt lớp than ở đây thì coi như xong đời, đến lúc đó thì cả nhóm bọn họ cùng với đám sinh vật kỳ quái kia đều sẽ bị táng thân trong hang động đá vôi tối tăm không ánh sáng mặt trời này.



Viên Mục Dã nghĩ đến đây thì quay đầu nhìn cái hồ nước ngầm sau lưng, mặc dù bọn họ có một hồ nước thiên nhiên rất lớn, nhưng bây giờ lấy đâu ra dụng cụ chứa nước? Đâu thể dùng tay lấy nước được?



Trong lúc Viên Mục Dã còn đang do dự, ngọn lửa trong hang ngày càng cháy to hơn, đám khói dày đặc lan theo vách đá rồi tỏa ra ngoài, những con bướm trước đó còn nấp trên vách đá thì bây giờ bay loạn xạ khắp nơi…



Trong lúc nhất thời, khói đặc, bụi, thêm cả mùi lưu huỳnh thối càng ngày càng nồng nặc khiến họ không thể mở mắt nổi. Mấy người Trương Khai ở bên kia hồ còn đỡ, nhưng Viên Mục Dã và Đoàn Phong thì khổ vô cùng, nước mắt nước mũi gần như đồng thời chảy ra.



Đoàn Phong che miệng lại: “Không được, chúng ta mau rút lui đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị trúng độc đó!”



Viên Mục Dã nhìn thoáng qua cái hang đang cháy rừng rực, mặc dù cậu muốn dập lửa nhưng không thể làm gì được, bây giờ Viên Mục Dã đang hối hận vì ý tưởng dùng lửa ngu ngốc vừa rồi…



Sau đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong cùng bơi về bờ bên kia, nhưng khi bọn họ vừa ra khỏi nước thì thấy từng đám bướm tranh nhau bay qua đầu, hai người cùng quay lại nhìn rồi đều ngẩn người tại chỗ.



Hóa ra là có vô vàn con bướm thiêu thân đang lao đầu vào lửa như những vật hiến tế, tất cả những người có mặt đều chết lặng… Mặc dù khó mà giải thích được kiểu hành động tự sát tập thể này, nhưng mọi người cũng bị rung động vì sự cố chấp của chúng.



“Đây chính là thiêu thân lao đầu vào lửa à?” Đoàn Phong hỏi nhỏ.



Viên Mục Dã gật đầu đáp: “Cả đời bọn chúng đều chưa từng gặp ánh lửa nóng, cho nên mới phấn đấu quên mình như vậy…”



Ngay lúc Viên Mục Dã rung động vì tinh thần hy sinh vô ích của loại sinh vật này, cậu bỗng nghe Đoàn Phong lắc đầu nói: “Đầu óc của côn trùng đúng là không thông minh!”



Viên Mục Dã được kéo về hiện thực trong nháy mắt, cậu thấy lửa ở phía đối diện càng ngày càng to, nó đã có xu hướng lan ra ngoài hang, cậu vội vàng nói với Đoàn Phong: “Tranh thủ lúc đám thiêu thân bị thu hút bởi ánh lửa, chúng ta mau rút lui ra ngoài thôi, chắc sẽ tìm được đường ra!”



Sau đó cả đám người hoảng hốt chạy bừa trở về, nhưng khói đặc sau lưng vẫn theo sát, mặc dù những con thiêu thân trong động liên tục bay về phía ngọn lửa sau lưng nên để lộ ra khá nhiều cửa hang bí ẩn, nhưng những cửa hang xuất hiện đột ngột này làm họ khó mà lựa chọn.

Viên Mục Dã đột nhiên phát hiện phía sau đám khói dày đặc xuất hiện một ngã rẽ.



Mà khi đám khói đặc tiến vào ngã rẽ đó thì tốc độ trở nên nhanh hơn nhiều! Viên Mục Dã hiểu ngay chỗ đó có thể có không khí lưu thông, vì vậy cậu giữ chặt Đoàn Phong rồi chỉ vào chỗ có khói đang bay nhanh: “Bên kia có không khí lưu thông!”



Đoàn Phong hiểu ngay ý của Viên Mục Dã, anh ta vội vàng dẫn người chạy về hướng đó… Trên đường đi bọn họ còn chứng kiến những con côn trùng lớn trước đó cũng bị khói hun nên chui ra từ trong khe đá, bọn chúng liều mạng chạy trốn tứ phía, mà đám quái vật nhỏ kia cũng tranh thủ đi ra săn những con côn trùng này.



Trong nhất thời, đám sinh vật trong hang dường như đã tụ tập lại với nhau, nhưng chỉ có mấy người Viên Mục Dã là rút lui có mục đích, còn lại thì chỉ như những con ruồi không đầu bay loạn xạ khắp nơi.



Lúc này mọi người cũng không để ý đến chuyện đang giẫm lên côn trùng, hay chạm phải quái vật nhỏ từ phía trên bay xuống, đa phần mọi người chỉ dùng tay cản một chút mà không hề dừng lại…



Trên đường đi, Viên Mục Dã thật sự lo lắng cho vết thương của Đoàn Phong, nhưng cậu phát hiện động tác của anh ta còn mạnh mẽ hơn cả lúc giết sâu bướm, nhìn bề ngoài thì không thể phát hiện Đoàn Phong đã từng bị ngoại thương nghiêm trọng.



Giọng nói vui sướng của Trương Bác bỗng vang lên: “Mọi người nhìn kìa, đó có phải là con suối chúng ta gặp khi vừa vào đây không?”



Cả nhóm đều thi nhau nhìn theo ngón tay của anh ta, đó đúng là con suối nhỏ mà Trần Huy đã lấy mẫu nước, mọi người lập tức kích động. Nhưng lúc này cũng có người thắc mắc, cả đoàn người lượn lờ hai ngày trong hang mà không tìm được lối ra, tại sao lúc này lại tìm được nhanh thế?



Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Trước đấy có thể chúng ta đã đi vòng quanh, còn lần này chúng ta đi theo hơi khói trên đỉnh đầu nên đi vào đường tắt, cho nên rất nhanh đã ra được bên ngoài!”



Mọi người đi đến chỗ con suối, Trần Huy giơ đầu ra nhìn thoáng qua rồi bảo: “Đúng vậy, tôi đã lấy nước ở đây, chắc chắn là chỗ này!”



Đoàn Phong nhìn đám khói đen ở trên đầu càng lúc càng đậm, anh ta nói: “Mọi người đi nhanh lên đi, đừng chậm trễ nữa, nếu hít nhiều khói độc quá là xong đấy!”



Cả đám nghe vậy thì không dám dừng lại nữa, bọn họ dìu nhau đi về phía lối ra… Đến khi cả đoàn người lảo đảo ra đến cửa hang, nhân viên đang canh giữ ở đấy đều bị dọa sợ choáng váng.



Cả nhóm Viên Mục Dã lúc đi vào đều là màu da bình thường, nhưng lúc này đã thành dân Congo hết, ngoại trừ mắt và mũi còn chút màu sắc cũ ra thì còn lại đều bị khói hun đen sì.



Không ngờ Đoàn Phong đã nói đúng, thời gian bên ngoài lúc này mới gần hoàng hôn, mặt trời sắp lặn về phía Tây, mặc dù trông cả đoàn người rất chật vật nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, họ vẫn đứng sững sờ tại chỗ.



Viên Mục Dã nhìn cảnh mặt trời lặn trước mặt, cậu nhớ lại những gì đã trải qua trong hai ngày qua mà như đã sống mấy đời. Lúc vào hang là một đội hai mươi người, bây giờ chỉ còn lại mười bốn, mà trong số này lại có một người vẫn đang hôn mê bất tỉnh…



Cũng may lúc bọn họ đi ra ngoài thì đã có hai chiếc xe cứu thương đỗ sẵn ở đó, Viên Mục Dã vội vàng kéo tay Đoàn Phong đi qua đó xử lý vết thương. Không ngờ Đoàn Phong lại giữ Viên Mục Dã lại rồi bảo: “Không cần đâu, vết thương của tôi ổn rồi!”



Viên Mục Dã ngạc nhiên, cậu thầm nghĩ một vết thương to như vậy sao có thể ổn ngay được? Viên Mục Dã nói với giọng không tin: “Ổn hay không thì phải để bác sĩ xem mới biết được, đến lúc đó anh cứ nghe theo bác sĩ…”

Đoàn Phong thấy không dễ để đuổi Viên Mục Dã đi được, anh ta đành xích lại gần, sau đó xốc áo ngoài lên rồi nói: “Thật sự không sao mà, cậu không tin thì tự nhìn đi!”



Viên Mục Dã nửa tin nửa ngờ gỡ băng vải đang cuốn bên hông của Đoàn Phong ra, cậu phát hiện máu trên đó mặc dù chưa khô hẳn, nhưng vết thương kinh khủng lúc trước đã không thấy đâu nữa.



Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã ngạc nhiên thì cười và nháy mắt vài cái, sau đó giơ tay ra hiệu cậu đừng nói ra… Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom