Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29 - Chương 29 ĐƠN TỪ CHỨC
Chương 29 ĐƠN TỪ CHỨC
Suy nghĩ rõ ràng rồi, Viên Mục Dã biết phương hướng điều tra kế tiếp nên là cha của Cung Siêu. Cung Trạch Đào. Nhưng bây giờ cậu bị nhốt ở chỗ này, vốn chẳng làm gì được...
Hai ngày sau, điều tra nội bộ về Viên Mục Dã chính thức khởi động. Người chịu trách nhiệm chính của tổ điều tra là Từ Lệ và mấy đồng nghiệp của đội 6.
Trên thực tế, hôm đó việc Từ Lệ tới phòng tạm giam thăm Viên Mục Dã là hành động rất cá nhân, theo quy định cũng không được cho phép. Nhưng Từ Lệ có mối quan hệ tốt, mạng lưới cũng rộng. Anh ta nhờ mấy người bạn có quan hệ tốt mới được nói mấy câu với Viên Mục Dã trước khi cuộc điều tra chính thức bắt đầu.
Mặc dù Từ Lệ không phải đội trưởng của Viên Mục Dã, nhưng qua những lần tiếp xúc trước đây, anh ta vẫn khá hiểu Viên Mục Dã. Anh ta biết với tính cách của Viên Mục Dã, chắc chắn cậu sẽ không tiếp xúc gì ngoài công việc với người liên quan đến vụ án, điều này chắc chắn không thể nghi ngờ.
Hơn nữa, lúc ấy người phục vụ khách sạn đi vào trong phòng cũng có thể chứng minh là tự Lý Tử Y nhảy xuống. Dù Viên Mục Dã nhào qua cứu người trước tiên nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Chỗ duy nhất khá phiền phức trong chuyện này là khoảng thời gian trước khi Lý Tử Y tự tử rốt cuộc đã xảy ra việc gì… Và lời khai của cô phục vụ kia, bởi vì cô ta nghe thấy giọng nữ thét lên, cho nên cha mẹ Lý Tử Y mới có thể một mực chắc chắn là Viên Mục Dã nói gì đó hoặc là làm gì đó, vậy nên mới khiến con gái bọn họ nhảy lầu tự tử!
Điều đáng giận nhất là, cha mẹ Lý Tử Y để lộ chuyện đã xảy ra đêm đó được ghi chép trong hồ sơ cho truyền thông, dường như nóng lòng muốn tìm một người chịu trách nhiệm cho cái chết của con gái. Về phần người này có phải hung thủ hại chết Lý Tử Y thật sự hay không… hình như cũng không quan trọng lắm đối với bọn họ.
Một tuần sau, cuộc điều tra đã có kết quả, việc Lý Tử Y tự tử được kết luận là do lúc còn sống cô ấy từng bị trầm cảm nặng. Còn Viên Mục Dã, mặc dù trên mặt chủ quan cũng không muốn hại chết Lý Tử Y, nhưng lại bởi vì sự sơ ý trong công việc nên vẫn không phát hiện ra vấn đề này, cuối cùng mới gây ra kết quả là Lý Tử Y tự tử.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy báo cáo điều tra cuối cùng, cậu bực tới mức bật cười: “Đây là kết quả điều tra chó má gì vậy!”?
Cùng ngày được tự do, cậu đi tìm Từ Lệ, cậu muốn hỏi thử Từ Lệ lên làm đội trưởng đội 6 như thế nào vậy? Vụ án này có thể kết án qua loa như vậy được à?!
Mà khi Viên Mục Dã quăng báo cáo điều tra trước mặt Từ Lệ, anh ta lại nói một cách thấm thía: “Cậu vẫn còn quá trẻ, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều phải tìm ra tận cội nguồn gốc gác mới là lựa chọn chính xác. Kết quả này được cha mẹ Lý Tử Y tán thành, bọn họ tỏ vẻ cái chết của con gái cũng không sáng sủa, mặc kệ điều tra như thế nào cũng không thay đổi được kết quả cô ta tự tử, cho nên có điều tra tiếp cũng đã không còn ý nghĩa gì với bọn họ!”
Viên Mục Dã trầm giọng gắt: “Cái gì gọi là không còn ý nghĩa? Một cô gái đang yên lành nói tự tử là tự tử, vậy mà nghe được? Kể cả cô ấy đã từng bị bệnh trầm cảm thì nhất định sẽ tự tử à? Trong việc này có quan hệ nhân quả tất yếu hay sao?”
“Phải, chưa chắc tất cả người bị bệnh trầm cảm đều sẽ tự tử. Nhưng xác suất tự tử của nhóm người như vậy rất cao đúng không? Hiện giờ xác của Lý Tử Y đã được hoả táng rồi, tiếp tục rối rắm điều đó thật sự không còn ý nghĩa nữa!” Từ Lệ nói tới đây lại than thở: “Tiểu Viên, cậu phải hiểu được, việc đã đến nước này, có điều tra như thế nào nữa cũng không thay đổi được kết quả. Kết thúc ở đây là lựa chọn tốt nhất cho bất cứ ai, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cậu! Cậu hiểu không?!”
Đích thực, vụ này đưa ra kết luận cuối cùng “Lý Tử Y tự tử” là cách giảm trách nhiệm của Viên Mục Dã tới mức nhỏ nhất. Suy cho cùng, một người tự mình muốn chết, sao lại đi trách người khác không cứu mình chứ?
Cho dù đúng là trước đó Viên Mục Dã đã nói câu gì đó hay làm chuyện gì kích thích Lý Tử Y, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách Viên Mục Dã được. Dẫu sao trên đầu Lý Tử Y cũng không viết mấy chữ “Tôi bị bệnh trầm cảm” cơ mà?
Tuy nhiên, Viên Mục Dã lại không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng mình. Đầu tiên là cậu cũng không tin Lý Tử Y sẽ tự tử, tiếp theo là thái độ của cha mẹ cô ấy cũng thật sự đáng nghi… Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phải! Cho dù điều tra rõ kết quả thật sự cũng sẽ không có thay đổi gì. Con gái của bọn họ cũng không thể sống lại! Đơn giản là khiến bọn họ thừa nhận nỗi đau khổ một lần nữa thôi!
Nhưng chẳng lẽ bọn họ thật sự không muốn biết tại sao con gái muốn tự tử ư? Lỡ đâu là bị người ta hại chết thì sao? Chẳng lẽ bọn họ thà để con gái chết một cách mịt mờ cũng không muốn thừa nhận đau khổ thêm một lần để biết được chân tướng à?
Viên Mục Dã tin rằng cha mẹ bình thường chắc chắn sẽ không thế. Cha mẹ Lý Tử Y làm như vậy chỉ có thể nói rằng thật ra bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra từ lâu, nhưng bị ép buộc không thể nói hoặc không dám nói ra vì nguyên nhân nào đó!
Đối với chuyện này, ban đầu ý của cục là muốn đánh dấu một lần vi phạm nghiêm trọng cho Viên Mục Dã, chỉ tiếc vụ việc bị lan truyền rộng quá, lúc thì nói Viên Mục Dã vì yêu không được nên nổi giận giết bạn gái, lúc lại nói là Viên Mục Dã tạo áp lực quá lớn cho Lý Tử Y vì vụ án trường trung học số 25, bấy giờ mới khiến bệnh trầm cảm của cô ấy tái phát.
Cuối cùng lãnh đạo của cục bị áp lực nên đành phải ám chỉ Viên Mục Dã nên từ chức. Viên Mục Dã cũng thoải mái, trở lại văn phòng viết một tờ đơn từ chức, rồi rời khỏi đơn vị không quay đầu lại.
Mặc dù thoạt nhìn cậu đi rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cậu thật sự không dễ chịu. Công việc cảnh sát này dù khổ dù mệt, nhưng lại là việc cậu rất yêu thích… Thử hỏi xã hội hiện giờ có thể tìm được một công việc mình yêu thích khó khăn biết chừng nào? Lại có bao nhiêu người bị ép buộc lựa chọn một nghề nghiệp mình vốn không thích vì kế sinh nhai?
Năm đó, khi Viên Mục Dã vừa mới bắt đầu làm việc còn thầm thấy mình may mắn, cho nên sau này mặc kệ cậu gặp phải khó khăn gì đều chưa từng nghĩ đến việc từ chức không làm nữa.
Nhưng lúc này đây cậu thật sự sợ hãi…
Sợ hãi niềm tin mà trong lòng cậu vẫn luôn duy trì.
Thật ra sau khi Viên Mục Dã vấp phải trắc trở ở chỗ Từ Lệ không phải chưa đi tìm Lưu Quang Vũ. Cậu cảm thấy đội trưởng Lưu chắc sẽ ủng hộ suy nghĩ tiếp tục điều tra vụ án của mình. Dẫu sao cho dù Lý Tử Y tự tử chết, nhưng vụ án bộ xương nữ vẫn còn treo ở đó.
Nhưng Lưu Quang Vũ lại nói với cậu bằng cùng một giọng điệu: “Thật ra vụ án bộ xương nữ xem như đã được phá rồi. Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng rằng mấy người Cung Siêu chính là hung thủ. Nhưng có vài vụ tuy nghi phạm là hung thủ trong hiện thực, nhưng lại không thể định tội chúng trên mặt pháp luật. Mặc dù điều này rất đáng tiếc, nhưng cảnh sát chúng ta cũng đã cố hết sức.”
Sau khi nói xong, Lưu Quang Vũ thấy vẻ mặt Viên Mục Dã như thể không đồng ý với quan điểm của mình lắm, anh ta bèn vỗ vai của cậu rồi nói: “Năm đó mới vừa vào nghề, tôi cũng giống cậu, cảm thấy chỉ cần là tội phạm là phải trừng trị bọn chúng theo pháp luật. Nhưng nhiều năm nay, tôi đã nhìn rất thấu đáo, có vài vụ không phá được tức là không phá được, không có nhiều cái tại sao như vậy! Có vài mối quan hệ nhân quả mà cảnh sát chúng ta cho rằng nó tồn tại theo lẽ thường, nhưng lại không thể nào trở thành chứng cứ trực tiếp tại tòa. Đây là sự nghiêm ngặt của pháp luật, chứ không phải là bới móc.”
Suy nghĩ rõ ràng rồi, Viên Mục Dã biết phương hướng điều tra kế tiếp nên là cha của Cung Siêu. Cung Trạch Đào. Nhưng bây giờ cậu bị nhốt ở chỗ này, vốn chẳng làm gì được...
Hai ngày sau, điều tra nội bộ về Viên Mục Dã chính thức khởi động. Người chịu trách nhiệm chính của tổ điều tra là Từ Lệ và mấy đồng nghiệp của đội 6.
Trên thực tế, hôm đó việc Từ Lệ tới phòng tạm giam thăm Viên Mục Dã là hành động rất cá nhân, theo quy định cũng không được cho phép. Nhưng Từ Lệ có mối quan hệ tốt, mạng lưới cũng rộng. Anh ta nhờ mấy người bạn có quan hệ tốt mới được nói mấy câu với Viên Mục Dã trước khi cuộc điều tra chính thức bắt đầu.
Mặc dù Từ Lệ không phải đội trưởng của Viên Mục Dã, nhưng qua những lần tiếp xúc trước đây, anh ta vẫn khá hiểu Viên Mục Dã. Anh ta biết với tính cách của Viên Mục Dã, chắc chắn cậu sẽ không tiếp xúc gì ngoài công việc với người liên quan đến vụ án, điều này chắc chắn không thể nghi ngờ.
Hơn nữa, lúc ấy người phục vụ khách sạn đi vào trong phòng cũng có thể chứng minh là tự Lý Tử Y nhảy xuống. Dù Viên Mục Dã nhào qua cứu người trước tiên nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Chỗ duy nhất khá phiền phức trong chuyện này là khoảng thời gian trước khi Lý Tử Y tự tử rốt cuộc đã xảy ra việc gì… Và lời khai của cô phục vụ kia, bởi vì cô ta nghe thấy giọng nữ thét lên, cho nên cha mẹ Lý Tử Y mới có thể một mực chắc chắn là Viên Mục Dã nói gì đó hoặc là làm gì đó, vậy nên mới khiến con gái bọn họ nhảy lầu tự tử!
Điều đáng giận nhất là, cha mẹ Lý Tử Y để lộ chuyện đã xảy ra đêm đó được ghi chép trong hồ sơ cho truyền thông, dường như nóng lòng muốn tìm một người chịu trách nhiệm cho cái chết của con gái. Về phần người này có phải hung thủ hại chết Lý Tử Y thật sự hay không… hình như cũng không quan trọng lắm đối với bọn họ.
Một tuần sau, cuộc điều tra đã có kết quả, việc Lý Tử Y tự tử được kết luận là do lúc còn sống cô ấy từng bị trầm cảm nặng. Còn Viên Mục Dã, mặc dù trên mặt chủ quan cũng không muốn hại chết Lý Tử Y, nhưng lại bởi vì sự sơ ý trong công việc nên vẫn không phát hiện ra vấn đề này, cuối cùng mới gây ra kết quả là Lý Tử Y tự tử.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy báo cáo điều tra cuối cùng, cậu bực tới mức bật cười: “Đây là kết quả điều tra chó má gì vậy!”?
Cùng ngày được tự do, cậu đi tìm Từ Lệ, cậu muốn hỏi thử Từ Lệ lên làm đội trưởng đội 6 như thế nào vậy? Vụ án này có thể kết án qua loa như vậy được à?!
Mà khi Viên Mục Dã quăng báo cáo điều tra trước mặt Từ Lệ, anh ta lại nói một cách thấm thía: “Cậu vẫn còn quá trẻ, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều phải tìm ra tận cội nguồn gốc gác mới là lựa chọn chính xác. Kết quả này được cha mẹ Lý Tử Y tán thành, bọn họ tỏ vẻ cái chết của con gái cũng không sáng sủa, mặc kệ điều tra như thế nào cũng không thay đổi được kết quả cô ta tự tử, cho nên có điều tra tiếp cũng đã không còn ý nghĩa gì với bọn họ!”
Viên Mục Dã trầm giọng gắt: “Cái gì gọi là không còn ý nghĩa? Một cô gái đang yên lành nói tự tử là tự tử, vậy mà nghe được? Kể cả cô ấy đã từng bị bệnh trầm cảm thì nhất định sẽ tự tử à? Trong việc này có quan hệ nhân quả tất yếu hay sao?”
“Phải, chưa chắc tất cả người bị bệnh trầm cảm đều sẽ tự tử. Nhưng xác suất tự tử của nhóm người như vậy rất cao đúng không? Hiện giờ xác của Lý Tử Y đã được hoả táng rồi, tiếp tục rối rắm điều đó thật sự không còn ý nghĩa nữa!” Từ Lệ nói tới đây lại than thở: “Tiểu Viên, cậu phải hiểu được, việc đã đến nước này, có điều tra như thế nào nữa cũng không thay đổi được kết quả. Kết thúc ở đây là lựa chọn tốt nhất cho bất cứ ai, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cậu! Cậu hiểu không?!”
Đích thực, vụ này đưa ra kết luận cuối cùng “Lý Tử Y tự tử” là cách giảm trách nhiệm của Viên Mục Dã tới mức nhỏ nhất. Suy cho cùng, một người tự mình muốn chết, sao lại đi trách người khác không cứu mình chứ?
Cho dù đúng là trước đó Viên Mục Dã đã nói câu gì đó hay làm chuyện gì kích thích Lý Tử Y, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách Viên Mục Dã được. Dẫu sao trên đầu Lý Tử Y cũng không viết mấy chữ “Tôi bị bệnh trầm cảm” cơ mà?
Tuy nhiên, Viên Mục Dã lại không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng mình. Đầu tiên là cậu cũng không tin Lý Tử Y sẽ tự tử, tiếp theo là thái độ của cha mẹ cô ấy cũng thật sự đáng nghi… Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phải! Cho dù điều tra rõ kết quả thật sự cũng sẽ không có thay đổi gì. Con gái của bọn họ cũng không thể sống lại! Đơn giản là khiến bọn họ thừa nhận nỗi đau khổ một lần nữa thôi!
Nhưng chẳng lẽ bọn họ thật sự không muốn biết tại sao con gái muốn tự tử ư? Lỡ đâu là bị người ta hại chết thì sao? Chẳng lẽ bọn họ thà để con gái chết một cách mịt mờ cũng không muốn thừa nhận đau khổ thêm một lần để biết được chân tướng à?
Viên Mục Dã tin rằng cha mẹ bình thường chắc chắn sẽ không thế. Cha mẹ Lý Tử Y làm như vậy chỉ có thể nói rằng thật ra bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra từ lâu, nhưng bị ép buộc không thể nói hoặc không dám nói ra vì nguyên nhân nào đó!
Đối với chuyện này, ban đầu ý của cục là muốn đánh dấu một lần vi phạm nghiêm trọng cho Viên Mục Dã, chỉ tiếc vụ việc bị lan truyền rộng quá, lúc thì nói Viên Mục Dã vì yêu không được nên nổi giận giết bạn gái, lúc lại nói là Viên Mục Dã tạo áp lực quá lớn cho Lý Tử Y vì vụ án trường trung học số 25, bấy giờ mới khiến bệnh trầm cảm của cô ấy tái phát.
Cuối cùng lãnh đạo của cục bị áp lực nên đành phải ám chỉ Viên Mục Dã nên từ chức. Viên Mục Dã cũng thoải mái, trở lại văn phòng viết một tờ đơn từ chức, rồi rời khỏi đơn vị không quay đầu lại.
Mặc dù thoạt nhìn cậu đi rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cậu thật sự không dễ chịu. Công việc cảnh sát này dù khổ dù mệt, nhưng lại là việc cậu rất yêu thích… Thử hỏi xã hội hiện giờ có thể tìm được một công việc mình yêu thích khó khăn biết chừng nào? Lại có bao nhiêu người bị ép buộc lựa chọn một nghề nghiệp mình vốn không thích vì kế sinh nhai?
Năm đó, khi Viên Mục Dã vừa mới bắt đầu làm việc còn thầm thấy mình may mắn, cho nên sau này mặc kệ cậu gặp phải khó khăn gì đều chưa từng nghĩ đến việc từ chức không làm nữa.
Nhưng lúc này đây cậu thật sự sợ hãi…
Sợ hãi niềm tin mà trong lòng cậu vẫn luôn duy trì.
Thật ra sau khi Viên Mục Dã vấp phải trắc trở ở chỗ Từ Lệ không phải chưa đi tìm Lưu Quang Vũ. Cậu cảm thấy đội trưởng Lưu chắc sẽ ủng hộ suy nghĩ tiếp tục điều tra vụ án của mình. Dẫu sao cho dù Lý Tử Y tự tử chết, nhưng vụ án bộ xương nữ vẫn còn treo ở đó.
Nhưng Lưu Quang Vũ lại nói với cậu bằng cùng một giọng điệu: “Thật ra vụ án bộ xương nữ xem như đã được phá rồi. Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng rằng mấy người Cung Siêu chính là hung thủ. Nhưng có vài vụ tuy nghi phạm là hung thủ trong hiện thực, nhưng lại không thể định tội chúng trên mặt pháp luật. Mặc dù điều này rất đáng tiếc, nhưng cảnh sát chúng ta cũng đã cố hết sức.”
Sau khi nói xong, Lưu Quang Vũ thấy vẻ mặt Viên Mục Dã như thể không đồng ý với quan điểm của mình lắm, anh ta bèn vỗ vai của cậu rồi nói: “Năm đó mới vừa vào nghề, tôi cũng giống cậu, cảm thấy chỉ cần là tội phạm là phải trừng trị bọn chúng theo pháp luật. Nhưng nhiều năm nay, tôi đã nhìn rất thấu đáo, có vài vụ không phá được tức là không phá được, không có nhiều cái tại sao như vậy! Có vài mối quan hệ nhân quả mà cảnh sát chúng ta cho rằng nó tồn tại theo lẽ thường, nhưng lại không thể nào trở thành chứng cứ trực tiếp tại tòa. Đây là sự nghiêm ngặt của pháp luật, chứ không phải là bới móc.”
Bình luận facebook