Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302 - Chương 302 NGƯỜI TIN TƯỞNG NHẤT
Chương 302 NGƯỜI TIN TƯỞNG NHẤT
Chiếc xe rất nhanh đã đi tới trước cửa nhà Viên Mục Dã, sau khi Đoàn Phong dừng lại thì hỏi với giọng không yên tâm: “Cậu xác định gã đàn anh kia không biết địa chỉ của cậu chứ?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Mục tiêu trước đó của bọn họ không phải là tôi thì làm sao lại biết chỗ ở của tôi được chứ?”
Viên Mục Dã nói xong bèn xuống xe, cậu đi tới chỗ ngồi phía sau để gọi Lương Tĩnh dậy, cậu giơ tay ra bế Hạt Đậu trong lòng cô ta và bảo: “Đến nhà rồi, vào trong ngủ tiếp đi…”
Đoàn Phong tiến đến bế Hạt Đậu giúp cậu và bảo: “Cậu đi mở cửa đi!”
Kim Bảo thấy cuối cùng cũng về đến nhà thì nhảy ngay xuống xe, Viên Mục Dã vừa mở cửa là nó chạy luôn vào trong, chẳng cần người thúc cũng tự động chui vào ổ chó.
Viên Mục Dã thấy thời gian cũng quá muộn rồi, nếu còn làm gì nữa thì chắc đến sáng mất, thế là cậu nhận Hạt Đậu trong tay Đoàn Phong rồi cười nói với anh ta: “Muộn quá rồi, tôi không mời anh vào ngồi chơi nữa đâu, anh mau về nghỉ đi.”
Đoàn Phong gật đầu: “Nếu có tình huống gì thì lập tức báo cho tôi…”
Tiễn Đoàn Phong xong, Viên Mục Dã vội vàng đi vào sửa soạn giường chiếu cho hai mẹ con Lương Tĩnh, trong nhà chỉ có một chiếc giường đôi, ga trải giường vẫn là chiếc ga cũ mà cậu đã sử dụng, Viên Mục Dã chỉ vào ghế sofa rồi bảo: “Cô ngồi đợi một lát, tôi đổi chiếc ga trải giường khác cho hai người ngủ.”
Lương Tĩnh nghe xong liên tục xua tay: “Không cần, chỗ này đã tốt hơn cả trăm lần cái nhà nghỉ chúng tôi ở lúc trước, cứ để vậy là ngủ được rồi!”
Cô ta nói xong thì tự mình bế con tiến vào phòng ngủ, để một mình Viên Mục Dã ngây người trong phòng khách một lúc lâu… Sau đó cậu chỉ đành lấy một tấm chăn ra khỏi tủ rồi nằm trên ghế sofa.
Chắc do vừa sợ lại vừa mệt nên chỉ một lát sau là Viên Mục Dã đã lăn ra ngủ. Không ngờ cậu đang ngủ thì bỗng có cảm giác trong phòng như có người đang đi lại… Viên Mục Dã mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện người vừa đến chính là Diệp Dĩ Nguy.
Diệp Dĩ Nguy quay lưng về phía Viên Mục Dã và hình như đang bận rộn làm việc gì đó, chắc đang chuẩn bị đồ ăn cho Kim Bảo, Viên Mục Dã thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Dường như Diệp Dĩ Nguy không nghe thấy câu hỏi của Viên Mục Dã, anh ta vẫn tiếp tục công việc của mình. Đến tận khi Kim Bảo đáng lẽ phải vui vẻ hoan nghênh anh ta lại phát ra tiếng gầm gừ không thân thiện, Viên Mục Dã mới đột nhiên cảm thấy không ổn…
“Diệp Dĩ Nguy? Anh nghe thấy tôi nói không?” Viên Mục Dã rất ít khi hô cả họ và tên anh ta, nhưng đối phương vẫn đứng yên tại chỗ.
Viên Mục Dã thấy có gì đó không đúng, thế là cậu từ từ tiến về phía Diệp Dĩ Nguy đang quay lưng về phía mình.
Không ngờ đúng lúc này Diệp Dĩ Nguy đột nhiên xoay người lại, một đôi mắt màu vàng ánh lên vẻ tàn ác!
Viên Mục Dã giật mình tỉnh dậy, cậu phát hiện hóa ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cậu vẫn không yên tâm nên gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy…
“Sao thế…” Giọng nói của Diệp Dĩ Nguy xen lẫn cơn buồn ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức bởi cuộc điện thoại.
Viên Mục Dã nghe được giọng nói quen thuộc thì thở phào: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh hôm nay có phải đi làm không?
Diệp Dĩ Nguy nghĩ một lát rồi trả lời: “Buổi sáng hôm nay tôi không đi, dù sao trong cục cũng không có vụ án gì… Sao thế? Cậu có việc gì vào buổi sáng à?”
Viên Mục Dã vội vàng đáp: “Không có việc gì, xe anh bị nổ lốp đúng không? Tôi đang định hỏi anh là có cần anh Đại Quân qua đón không thôi mà.”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Không cần đâu, chỗ nhà tôi chỉ cần ra ngoài là vẫy được xe.”
“Được rồi, vậy anh ngủ tiếp đi!” Viên Mục Dã vội kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ nhìn một lần, cậu thấy hai mẹ con Lương Tĩnh vẫn chưa tỉnh thì đeo dây cho Kim Bảo và dắt nó ra cửa.
Trong nhà ngoại trừ thức ăn cho chó ra thì chẳng có gì khác nữa, bây giờ đột nhiên thêm hai miệng ăn, Viên Mục Dã đương nhiên không thể giống như trước đây ăn vớ vẩn cho xong bữa được.
Không ngờ Viên Mục Dã vừa ra cửa thì đã thấy xe của Đoàn Phong đỗ ở bên ngoài, cậu bèn tiến đến sờ lên nắp động cơ, nó nguội ngắt… Viên Mục Dã tiến đến cửa sổ đằng trước rồi nhìn vào trong, cậu thấy Đoàn Phong hạ ghế ngồi xuống và đang ngủ say sưa…
Xem ra anh ta đã ở đây cả đêm hôm qua! Thế là Viên Mục Dã không đánh thức Đoàn Phong mà khẽ khàng xoay người rời đi. Khi cậu quay về thì trên tay đã có ba phần ăn sáng cùng với một túi đồ ăn vặt cho trẻ con.
Viên Mục Dã gõ nhẹ lên cửa sổ xe vài lần và gọi: “Dậy ăn sáng nào!”
Đoàn Phong giật mình tỉnh dậy, thấy Viên Mục Dã đang đung đưa phần ăn sáng trong tay rồi bảo với anh ta: “Vào nhà ăn đi!”
Đoàn Phong mệt mỏi xoa mặt, sau đó đi ra ngoài, anh ta giải thích: “Hôm qua tôi thấy còn vài tiếng nữa là trời sáng nên lượn một vòng rồi lại quay về đây.”
Viên Mục Dã vừa mở cửa vừa nói: “Anh tội gì phải khổ thế chứ? Ngủ trong xe không thoải mái đâu, thà vào nhà mà ngủ!”
Đoàn Phong nghe thế cười bảo: “Thôi đi, chẳng lẽ tôi còn không biết trong nhà cậu có mấy chiếc giường? Hôm qua chắc cậu ngủ trên ghế sofa hả? Nếu để tôi vào đó ngủ nữa… thì ngủ ở chỗ nào? Đừng bảo là tôi tranh ổ chó với Kim Bảo nhà cậu nhé!”
Viên Mục Dã bật cười: “Sao có thể chứ, anh là khách, chắc chắn tôi sẽ nhường ghế sofa cho anh, còn tôi sẽ đi tranh giành với Kim Bảo!”
Hai người vừa cười vừa nói đi vào nhà, bọn họ thấy Lương Tĩnh cũng đã tỉnh dậy từ lâu và đang giúp Hạt Đậu rửa mặt trong phòng vệ sinh, Viên Mục Dã thấy thế bèn nói: “Rửa mặt xong ra ăn sáng nào!”
Lương Tĩnh còn chưa trả lời, Hạt Đậu đã vui sướng hô: “Chú đã mua đồ ăn sáng về rồi!”
Sau đó mọi người cùng nhau ăn sáng, nhưng Viên Mục Dã lại chẳng muốn ăn gì cả… Hôm qua thật sự quá muộn rồi nên cậu không có thời gian tính toán xem sẽ sắp xếp cho hai mẹ con này ở chỗ nào.
Lương Tĩnh bây giờ không có thân phận hợp pháp cho nên không có cách nào đi vào viện mồ côi. Hơn nữa qua những gì mà Lương Tĩnh đã nói thì viện mồ côi cũng không an toàn…
Vietwriter.vn
Không đi viện mồ côi thì có thể đi đâu? Viên Mục Dã nghĩ đi nghĩ lại mà chẳng ra được chỗ nào tốt cả.
Đoàn Phong thấy vẻ mặt Viên Mục Dã buồn thiu thì hỏi: “Cậu ăn hết bánh quy dinh dưỡng rồi à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Vẫn còn đầy…”
Đoàn Phong cười bảo: “Đừng suy nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, lát nữa tôi sẽ gọi cho lão Lâm xem anh ta có chỗ nào tốt hơn không.”
Không ngờ Lương Tĩnh đang yên lặng ngồi nghe lại nóng nảy hỏi: “Lão Lâm là ai? Chúng tôi không đi đâu, bây giờ ở đây là an toàn nhất.”
Viên Mục Dã biết Lương Tĩnh không tin Đoàn Phong, lại càng không tin người chưa bao giờ gặp mặt là lão Lâm, cậu đành khuyên nhủ: “Cô không cần sợ, bọn họ đều là người mà tôi tin tưởng nhất, nếu hôm qua không có bọn họ giúp đỡ thì cô cảm thấy chúng ta có thể thuận lợi thoát thân được sao?”
Chiếc xe rất nhanh đã đi tới trước cửa nhà Viên Mục Dã, sau khi Đoàn Phong dừng lại thì hỏi với giọng không yên tâm: “Cậu xác định gã đàn anh kia không biết địa chỉ của cậu chứ?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Mục tiêu trước đó của bọn họ không phải là tôi thì làm sao lại biết chỗ ở của tôi được chứ?”
Viên Mục Dã nói xong bèn xuống xe, cậu đi tới chỗ ngồi phía sau để gọi Lương Tĩnh dậy, cậu giơ tay ra bế Hạt Đậu trong lòng cô ta và bảo: “Đến nhà rồi, vào trong ngủ tiếp đi…”
Đoàn Phong tiến đến bế Hạt Đậu giúp cậu và bảo: “Cậu đi mở cửa đi!”
Kim Bảo thấy cuối cùng cũng về đến nhà thì nhảy ngay xuống xe, Viên Mục Dã vừa mở cửa là nó chạy luôn vào trong, chẳng cần người thúc cũng tự động chui vào ổ chó.
Viên Mục Dã thấy thời gian cũng quá muộn rồi, nếu còn làm gì nữa thì chắc đến sáng mất, thế là cậu nhận Hạt Đậu trong tay Đoàn Phong rồi cười nói với anh ta: “Muộn quá rồi, tôi không mời anh vào ngồi chơi nữa đâu, anh mau về nghỉ đi.”
Đoàn Phong gật đầu: “Nếu có tình huống gì thì lập tức báo cho tôi…”
Tiễn Đoàn Phong xong, Viên Mục Dã vội vàng đi vào sửa soạn giường chiếu cho hai mẹ con Lương Tĩnh, trong nhà chỉ có một chiếc giường đôi, ga trải giường vẫn là chiếc ga cũ mà cậu đã sử dụng, Viên Mục Dã chỉ vào ghế sofa rồi bảo: “Cô ngồi đợi một lát, tôi đổi chiếc ga trải giường khác cho hai người ngủ.”
Lương Tĩnh nghe xong liên tục xua tay: “Không cần, chỗ này đã tốt hơn cả trăm lần cái nhà nghỉ chúng tôi ở lúc trước, cứ để vậy là ngủ được rồi!”
Cô ta nói xong thì tự mình bế con tiến vào phòng ngủ, để một mình Viên Mục Dã ngây người trong phòng khách một lúc lâu… Sau đó cậu chỉ đành lấy một tấm chăn ra khỏi tủ rồi nằm trên ghế sofa.
Chắc do vừa sợ lại vừa mệt nên chỉ một lát sau là Viên Mục Dã đã lăn ra ngủ. Không ngờ cậu đang ngủ thì bỗng có cảm giác trong phòng như có người đang đi lại… Viên Mục Dã mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện người vừa đến chính là Diệp Dĩ Nguy.
Diệp Dĩ Nguy quay lưng về phía Viên Mục Dã và hình như đang bận rộn làm việc gì đó, chắc đang chuẩn bị đồ ăn cho Kim Bảo, Viên Mục Dã thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Dường như Diệp Dĩ Nguy không nghe thấy câu hỏi của Viên Mục Dã, anh ta vẫn tiếp tục công việc của mình. Đến tận khi Kim Bảo đáng lẽ phải vui vẻ hoan nghênh anh ta lại phát ra tiếng gầm gừ không thân thiện, Viên Mục Dã mới đột nhiên cảm thấy không ổn…
“Diệp Dĩ Nguy? Anh nghe thấy tôi nói không?” Viên Mục Dã rất ít khi hô cả họ và tên anh ta, nhưng đối phương vẫn đứng yên tại chỗ.
Viên Mục Dã thấy có gì đó không đúng, thế là cậu từ từ tiến về phía Diệp Dĩ Nguy đang quay lưng về phía mình.
Không ngờ đúng lúc này Diệp Dĩ Nguy đột nhiên xoay người lại, một đôi mắt màu vàng ánh lên vẻ tàn ác!
Viên Mục Dã giật mình tỉnh dậy, cậu phát hiện hóa ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cậu vẫn không yên tâm nên gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy…
“Sao thế…” Giọng nói của Diệp Dĩ Nguy xen lẫn cơn buồn ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức bởi cuộc điện thoại.
Viên Mục Dã nghe được giọng nói quen thuộc thì thở phào: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh hôm nay có phải đi làm không?
Diệp Dĩ Nguy nghĩ một lát rồi trả lời: “Buổi sáng hôm nay tôi không đi, dù sao trong cục cũng không có vụ án gì… Sao thế? Cậu có việc gì vào buổi sáng à?”
Viên Mục Dã vội vàng đáp: “Không có việc gì, xe anh bị nổ lốp đúng không? Tôi đang định hỏi anh là có cần anh Đại Quân qua đón không thôi mà.”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Không cần đâu, chỗ nhà tôi chỉ cần ra ngoài là vẫy được xe.”
“Được rồi, vậy anh ngủ tiếp đi!” Viên Mục Dã vội kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ nhìn một lần, cậu thấy hai mẹ con Lương Tĩnh vẫn chưa tỉnh thì đeo dây cho Kim Bảo và dắt nó ra cửa.
Trong nhà ngoại trừ thức ăn cho chó ra thì chẳng có gì khác nữa, bây giờ đột nhiên thêm hai miệng ăn, Viên Mục Dã đương nhiên không thể giống như trước đây ăn vớ vẩn cho xong bữa được.
Không ngờ Viên Mục Dã vừa ra cửa thì đã thấy xe của Đoàn Phong đỗ ở bên ngoài, cậu bèn tiến đến sờ lên nắp động cơ, nó nguội ngắt… Viên Mục Dã tiến đến cửa sổ đằng trước rồi nhìn vào trong, cậu thấy Đoàn Phong hạ ghế ngồi xuống và đang ngủ say sưa…
Xem ra anh ta đã ở đây cả đêm hôm qua! Thế là Viên Mục Dã không đánh thức Đoàn Phong mà khẽ khàng xoay người rời đi. Khi cậu quay về thì trên tay đã có ba phần ăn sáng cùng với một túi đồ ăn vặt cho trẻ con.
Viên Mục Dã gõ nhẹ lên cửa sổ xe vài lần và gọi: “Dậy ăn sáng nào!”
Đoàn Phong giật mình tỉnh dậy, thấy Viên Mục Dã đang đung đưa phần ăn sáng trong tay rồi bảo với anh ta: “Vào nhà ăn đi!”
Đoàn Phong mệt mỏi xoa mặt, sau đó đi ra ngoài, anh ta giải thích: “Hôm qua tôi thấy còn vài tiếng nữa là trời sáng nên lượn một vòng rồi lại quay về đây.”
Viên Mục Dã vừa mở cửa vừa nói: “Anh tội gì phải khổ thế chứ? Ngủ trong xe không thoải mái đâu, thà vào nhà mà ngủ!”
Đoàn Phong nghe thế cười bảo: “Thôi đi, chẳng lẽ tôi còn không biết trong nhà cậu có mấy chiếc giường? Hôm qua chắc cậu ngủ trên ghế sofa hả? Nếu để tôi vào đó ngủ nữa… thì ngủ ở chỗ nào? Đừng bảo là tôi tranh ổ chó với Kim Bảo nhà cậu nhé!”
Viên Mục Dã bật cười: “Sao có thể chứ, anh là khách, chắc chắn tôi sẽ nhường ghế sofa cho anh, còn tôi sẽ đi tranh giành với Kim Bảo!”
Hai người vừa cười vừa nói đi vào nhà, bọn họ thấy Lương Tĩnh cũng đã tỉnh dậy từ lâu và đang giúp Hạt Đậu rửa mặt trong phòng vệ sinh, Viên Mục Dã thấy thế bèn nói: “Rửa mặt xong ra ăn sáng nào!”
Lương Tĩnh còn chưa trả lời, Hạt Đậu đã vui sướng hô: “Chú đã mua đồ ăn sáng về rồi!”
Sau đó mọi người cùng nhau ăn sáng, nhưng Viên Mục Dã lại chẳng muốn ăn gì cả… Hôm qua thật sự quá muộn rồi nên cậu không có thời gian tính toán xem sẽ sắp xếp cho hai mẹ con này ở chỗ nào.
Lương Tĩnh bây giờ không có thân phận hợp pháp cho nên không có cách nào đi vào viện mồ côi. Hơn nữa qua những gì mà Lương Tĩnh đã nói thì viện mồ côi cũng không an toàn…
Vietwriter.vn
Không đi viện mồ côi thì có thể đi đâu? Viên Mục Dã nghĩ đi nghĩ lại mà chẳng ra được chỗ nào tốt cả.
Đoàn Phong thấy vẻ mặt Viên Mục Dã buồn thiu thì hỏi: “Cậu ăn hết bánh quy dinh dưỡng rồi à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Vẫn còn đầy…”
Đoàn Phong cười bảo: “Đừng suy nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, lát nữa tôi sẽ gọi cho lão Lâm xem anh ta có chỗ nào tốt hơn không.”
Không ngờ Lương Tĩnh đang yên lặng ngồi nghe lại nóng nảy hỏi: “Lão Lâm là ai? Chúng tôi không đi đâu, bây giờ ở đây là an toàn nhất.”
Viên Mục Dã biết Lương Tĩnh không tin Đoàn Phong, lại càng không tin người chưa bao giờ gặp mặt là lão Lâm, cậu đành khuyên nhủ: “Cô không cần sợ, bọn họ đều là người mà tôi tin tưởng nhất, nếu hôm qua không có bọn họ giúp đỡ thì cô cảm thấy chúng ta có thể thuận lợi thoát thân được sao?”
Bình luận facebook