Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 328 - Chương 328 NHƯ ẢO NHƯ THẬT
Chương 328 NHƯ ẢO NHƯ THẬT
Viên Mục Dã cảm thấy tất cả những thứ trước mắt đều không thật, cậu bèn mở vòi nước rửa mặt để cho mình tỉnh táo lại. Nhưng rửa xong thì tình huống cũng không thay đổi được bao nhiêu, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô gái kia ló đầu vào nói: “Còn lề mề gì nữa thế? Món ăn sáng sắp nguội rồi, anh mau ra ăn đi!”
Trên bàn là trứng tráng với bánh mì, còn có thêm một cốc sữa bò nóng hổi, mặc dù cảm thấy bụng sôi ùng ục nhưng Viên Mục Dã lại chẳng thấy thèm ăn một chút nào…
“Sao anh không ăn” Cô gái dịu dàng hỏi.
“Anh không muốn ăn nên thật sự không ăn được…” Viên Mục Dã nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường rồi nói: “Sắp muộn rồi, anh đi trước đây!”
Trong mắt cô gái hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cười: “Thôi được, nhưng tối nay anh nhớ về sớm nhé, tối em sẽ nấu món tôm om dầu mà anh thích nhất!”
Viên Mục Dã gần như chạy trốn ra khỏi nhà, nhưng khi cậu đứng ở cửa thì lại không biết phải đi đâu, cứ như cậu không thuộc về nơi này vậy…
Sau khi xuống dưới nhà, Viên Mục Dã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang vui vẻ chơi đùa trong sân, hai thanh niên dắt chó vừa cười vừa nói chuyện đi ngang qua cậu, tất cả nhìn qua rất hài hòa nhưng Viên Mục Dã lại cảm thấy có chỗ nào đó hơi quai quái.
Rõ ràng ở đây là nhà của Viên Mục Dã, nhưng dường như cậu đang đi vào một nơi hoàn toàn xa lạ vậy. Lúc này Viên Mục Dã lấy điện thoại ra để xem số, cậu nhìn thấy mấy cái tên quen thuộc trong danh bạ.
“Diệp Dĩ Nguy, Từ Lệ, Cục trưởng Dương, Tiểu Tống…” Viên Mục Dã khẽ lẩm bẩm.
Sau khi nhìn những cái tên này, Viên Mục Dã mới cảm thấy hơi yên tâm một chút, đây đúng là những đồng nghiệp mà cậu quen biết, nhưng tại sao cậu lại nghĩ mãi mà vẫn không ra người phụ nữ đang ở trong nhà mình là ai?
Trong lúc Viên Mục Dã đã lượn ba vòng quanh khu nhà mình, thì điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, cậu cầm lên xem, hóa ra là Từ Lệ gọi đến…
Điện thoại kết nối, Viên Mục Dã nghe thấy Từ Lệ dài giọng hỏi: “Mấy giờ rồi mà cậu còn chưa lên đội? Sao thế… Cuộc sống mới kết hôn khiến cậu vui quên cả trời đất rồi à?”
Viên Mục Dã nghe được giọng nói quen thuộc thì cười đáp: “Sao có thể chứ? Tôi vướng một chút việc trên đường nên bị chậm…”
“Cậu đừng đến cục vội, lát nữa tôi gửi cho cậu địa chỉ, cậu đến thẳng hiện trường đi!” Từ Lệ nói.
Viên Mục Dã nghe xong vội vàng hỏi: “Có án à?”
Từ Lệ gật đầu: “Ừ, tình huống cụ thể chờ cậu đến rồi lại nói…”
Xem địa chỉ Từ Lệ gửi đến, Viên Mục Dã chặn một chiếc taxi rồi đi tới hiện trường, lúc tới nơi Từ Lệ thắc mắc: “Sao cậu không đi xe vậy?”
“Trạng thái sáng nay của tôi không ổn lắm nên đi nhờ xe đến.” Viên Mục Dã thuận miệng nói.
Từ Lệ nghe xong thì cười xấu xa: “Không phải chứ, mới có vài ngày mà cậu đã ăn không tiêu rồi? Em dâu lợi hại thế cơ à?
Viên Mục Dã lập tức đỏ mặt: “Anh lăn sang một bên đi, nhanh nói vào việc chính, tình huống của hiện trường thế nào?”
Vietwriter.vn
Sau đó Từ Lệ dẫn Viên Mục Dã đến hiện trường phát hiện án, cậu thấy một cái xác đàn ông nằm ngửa trên ghế salon, chiếc áo ngủ kẻ sọc trên người anh ta đã bị máu thấm đẫm, một con dao róc xương cắm thẳng vào ngực, nguyên nhân cái chết khá rõ ràng.
Từ Lệ chỉ vào cái xác và nói: “Người chết tên là Vương Cường, sáng nay được phát hiện đã chết trong nhà. Theo lời kể của hàng xóm tầng dưới, mười giờ tối hôm qua thấy vợ Vương Cường là Nghiêm Như vội vàng chạy xuống nhà, lúc đó người hàng xóm kia khá hoảng hốt vì hình như thấy trên người Nghiêm Như có máu…”
“Hoảng hốt? Còn hình như? Vậy tức là không thể xác định?” Viên Mục Dã hỏi lại.
Từ Lệ thở dài trả lời: “Tối như bưng thì ai mà nhìn rõ được? Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là Nghiêm Như lúc đấy rất bối rối…”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi: “Nghiêm Như đâu? Đã tìm được chưa?”
Từ Lệ lắc đầu: “Vẫn chưa, đang phái người đi tìm…”
Đúng lúc này Diệp Dĩ Nguy dẫn người đến, anh ta nhìn thấy Viên Mục Dã thì khẽ gật đầu, sau đó bình thản nói: “Đội trưởng Viên, chúc mừng tân hôn nhé.”
Viên Mục Dã nghe xong rất lịch sự đáp lại: “Cảm ơn.”
Hai người một hỏi một đáp khiến trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy bồn chồn, cậu được thăng lên làm đội trưởng từ lúc nào thế? Còn thái độ của Diệp Dĩ Nguy nữa, giống như hai người không hề quen thân vậy.
Vụ án này vô cùng đơn giản, căn cứ theo điều tra hiện trường và hỏi thăm xung quanh thì có thể xác nhận hung thủ chính là vợ của Vương Cường - Nghiêm Như… Còn động cơ giết người, nói thật lòng khiến người ta rất thổn thức.
Nghiêm Như và Vương Cường đã kết hôn được mười năm, trong thời gian này Vương Cường đã nhiều lần vì một số việc vặt mà đánh đập Nghiêm Như… Mấy năm đầu Nghiêm Như còn tưởng tượng chồng mình sẽ có ngày hối cải, nhưng dần dần cô ta phát hiện đó chỉ là một hy vọng xa vời.
Vào cuối năm ngoái Nghiêm Như từng đề nghị ly hôn với Vương Cường, nhưng đối phương nhất định không đồng ý, còn năm lần bảy lượt uy hiếp Nghiêm Như: “Nếu như cô muốn ly hôn thì chúng ta sẽ cùng nhau chết, tôi sẽ giết cô trước rồi giết cha mẹ cô, sau đó sẽ tự sát!”
Nghiêm Như biết nếu Vương Cường đã nói ra thì gã có thể làm được, thế là tranh thủ lúc gã uống say, cô ta dùng dao róc xương đâm chết gã… Động cơ, nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong đều trùng khớp, bây giờ chỉ cần khẩu cung của Nghiêm Như là có thể kết án.
Lúc ăn cơm trưa tại nhà ăn, Viên Mục Dã ngẩn người nhìn thịt kho tàu trong bát, theo lý thuyết thì cậu chưa ăn một miếng nào từ sáng đến giờ, chắc chắn lúc này phải rất đói mới đúng, nhưng khi Viên Mục Dã nhìn thức ăn trong bát thì lại không tài nào nuốt nổi.
Điện thoại di động của Viên Mục Dã bỗng đổ chuông, cậu cầm lên xem thì thấy trên màn hình có chữ “Cha!” Trong lòng Viên Mục Dã đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nhói đau khó hiểu, dường như cậu vô cùng mẫn cảm với từ này.
Giọng nói của cha Viên Mục Dã trong điện thoại có vẻ hơi lạ lẫm, ông ta nói với Viên Mục Dã là mình và mẹ của cậu vừa đăng ký một tour du lịch, sáng mai sẽ xuất phát. Viên Mục Dã nghe xong bèn dặn bọn họ ra ngoài phải cẩn thận nhiều hơn, nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho mình.
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, bởi vì cậu hoàn toàn không nhớ ra hình dáng của cha mẹ mình… Thậm chí cậu còn không nhớ rõ những năm vừa qua mình đã sống thế nào.
Bận rộn cả một ngày, cuối cùng Viên Mục Dã cũng có thể tan làm về nhà, nhưng khi cậu đứng dưới nhà thì lại có cảm giác không muốn đi vào… Từ những chuyện trải qua hôm nay đã cho cậu mấy thông tin rất quan trọng.
Đầu tiên là cậu đã kết hôn, cô gái xinh đẹp gọi cậu dậy vào buổi sáng chính là vợ mới cưới của cậu. Tiếp theo hiện tại cậu đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cha mẹ cậu vẫn khỏe mạnh, hai người bọn họ đang trải qua cuộc sống hưu trí rất vui vẻ.
Viên Mục Dã cảm thấy tất cả những thứ trước mắt đều không thật, cậu bèn mở vòi nước rửa mặt để cho mình tỉnh táo lại. Nhưng rửa xong thì tình huống cũng không thay đổi được bao nhiêu, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô gái kia ló đầu vào nói: “Còn lề mề gì nữa thế? Món ăn sáng sắp nguội rồi, anh mau ra ăn đi!”
Trên bàn là trứng tráng với bánh mì, còn có thêm một cốc sữa bò nóng hổi, mặc dù cảm thấy bụng sôi ùng ục nhưng Viên Mục Dã lại chẳng thấy thèm ăn một chút nào…
“Sao anh không ăn” Cô gái dịu dàng hỏi.
“Anh không muốn ăn nên thật sự không ăn được…” Viên Mục Dã nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường rồi nói: “Sắp muộn rồi, anh đi trước đây!”
Trong mắt cô gái hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cười: “Thôi được, nhưng tối nay anh nhớ về sớm nhé, tối em sẽ nấu món tôm om dầu mà anh thích nhất!”
Viên Mục Dã gần như chạy trốn ra khỏi nhà, nhưng khi cậu đứng ở cửa thì lại không biết phải đi đâu, cứ như cậu không thuộc về nơi này vậy…
Sau khi xuống dưới nhà, Viên Mục Dã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang vui vẻ chơi đùa trong sân, hai thanh niên dắt chó vừa cười vừa nói chuyện đi ngang qua cậu, tất cả nhìn qua rất hài hòa nhưng Viên Mục Dã lại cảm thấy có chỗ nào đó hơi quai quái.
Rõ ràng ở đây là nhà của Viên Mục Dã, nhưng dường như cậu đang đi vào một nơi hoàn toàn xa lạ vậy. Lúc này Viên Mục Dã lấy điện thoại ra để xem số, cậu nhìn thấy mấy cái tên quen thuộc trong danh bạ.
“Diệp Dĩ Nguy, Từ Lệ, Cục trưởng Dương, Tiểu Tống…” Viên Mục Dã khẽ lẩm bẩm.
Sau khi nhìn những cái tên này, Viên Mục Dã mới cảm thấy hơi yên tâm một chút, đây đúng là những đồng nghiệp mà cậu quen biết, nhưng tại sao cậu lại nghĩ mãi mà vẫn không ra người phụ nữ đang ở trong nhà mình là ai?
Trong lúc Viên Mục Dã đã lượn ba vòng quanh khu nhà mình, thì điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, cậu cầm lên xem, hóa ra là Từ Lệ gọi đến…
Điện thoại kết nối, Viên Mục Dã nghe thấy Từ Lệ dài giọng hỏi: “Mấy giờ rồi mà cậu còn chưa lên đội? Sao thế… Cuộc sống mới kết hôn khiến cậu vui quên cả trời đất rồi à?”
Viên Mục Dã nghe được giọng nói quen thuộc thì cười đáp: “Sao có thể chứ? Tôi vướng một chút việc trên đường nên bị chậm…”
“Cậu đừng đến cục vội, lát nữa tôi gửi cho cậu địa chỉ, cậu đến thẳng hiện trường đi!” Từ Lệ nói.
Viên Mục Dã nghe xong vội vàng hỏi: “Có án à?”
Từ Lệ gật đầu: “Ừ, tình huống cụ thể chờ cậu đến rồi lại nói…”
Xem địa chỉ Từ Lệ gửi đến, Viên Mục Dã chặn một chiếc taxi rồi đi tới hiện trường, lúc tới nơi Từ Lệ thắc mắc: “Sao cậu không đi xe vậy?”
“Trạng thái sáng nay của tôi không ổn lắm nên đi nhờ xe đến.” Viên Mục Dã thuận miệng nói.
Từ Lệ nghe xong thì cười xấu xa: “Không phải chứ, mới có vài ngày mà cậu đã ăn không tiêu rồi? Em dâu lợi hại thế cơ à?
Viên Mục Dã lập tức đỏ mặt: “Anh lăn sang một bên đi, nhanh nói vào việc chính, tình huống của hiện trường thế nào?”
Vietwriter.vn
Sau đó Từ Lệ dẫn Viên Mục Dã đến hiện trường phát hiện án, cậu thấy một cái xác đàn ông nằm ngửa trên ghế salon, chiếc áo ngủ kẻ sọc trên người anh ta đã bị máu thấm đẫm, một con dao róc xương cắm thẳng vào ngực, nguyên nhân cái chết khá rõ ràng.
Từ Lệ chỉ vào cái xác và nói: “Người chết tên là Vương Cường, sáng nay được phát hiện đã chết trong nhà. Theo lời kể của hàng xóm tầng dưới, mười giờ tối hôm qua thấy vợ Vương Cường là Nghiêm Như vội vàng chạy xuống nhà, lúc đó người hàng xóm kia khá hoảng hốt vì hình như thấy trên người Nghiêm Như có máu…”
“Hoảng hốt? Còn hình như? Vậy tức là không thể xác định?” Viên Mục Dã hỏi lại.
Từ Lệ thở dài trả lời: “Tối như bưng thì ai mà nhìn rõ được? Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là Nghiêm Như lúc đấy rất bối rối…”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi: “Nghiêm Như đâu? Đã tìm được chưa?”
Từ Lệ lắc đầu: “Vẫn chưa, đang phái người đi tìm…”
Đúng lúc này Diệp Dĩ Nguy dẫn người đến, anh ta nhìn thấy Viên Mục Dã thì khẽ gật đầu, sau đó bình thản nói: “Đội trưởng Viên, chúc mừng tân hôn nhé.”
Viên Mục Dã nghe xong rất lịch sự đáp lại: “Cảm ơn.”
Hai người một hỏi một đáp khiến trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy bồn chồn, cậu được thăng lên làm đội trưởng từ lúc nào thế? Còn thái độ của Diệp Dĩ Nguy nữa, giống như hai người không hề quen thân vậy.
Vụ án này vô cùng đơn giản, căn cứ theo điều tra hiện trường và hỏi thăm xung quanh thì có thể xác nhận hung thủ chính là vợ của Vương Cường - Nghiêm Như… Còn động cơ giết người, nói thật lòng khiến người ta rất thổn thức.
Nghiêm Như và Vương Cường đã kết hôn được mười năm, trong thời gian này Vương Cường đã nhiều lần vì một số việc vặt mà đánh đập Nghiêm Như… Mấy năm đầu Nghiêm Như còn tưởng tượng chồng mình sẽ có ngày hối cải, nhưng dần dần cô ta phát hiện đó chỉ là một hy vọng xa vời.
Vào cuối năm ngoái Nghiêm Như từng đề nghị ly hôn với Vương Cường, nhưng đối phương nhất định không đồng ý, còn năm lần bảy lượt uy hiếp Nghiêm Như: “Nếu như cô muốn ly hôn thì chúng ta sẽ cùng nhau chết, tôi sẽ giết cô trước rồi giết cha mẹ cô, sau đó sẽ tự sát!”
Nghiêm Như biết nếu Vương Cường đã nói ra thì gã có thể làm được, thế là tranh thủ lúc gã uống say, cô ta dùng dao róc xương đâm chết gã… Động cơ, nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong đều trùng khớp, bây giờ chỉ cần khẩu cung của Nghiêm Như là có thể kết án.
Lúc ăn cơm trưa tại nhà ăn, Viên Mục Dã ngẩn người nhìn thịt kho tàu trong bát, theo lý thuyết thì cậu chưa ăn một miếng nào từ sáng đến giờ, chắc chắn lúc này phải rất đói mới đúng, nhưng khi Viên Mục Dã nhìn thức ăn trong bát thì lại không tài nào nuốt nổi.
Điện thoại di động của Viên Mục Dã bỗng đổ chuông, cậu cầm lên xem thì thấy trên màn hình có chữ “Cha!” Trong lòng Viên Mục Dã đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nhói đau khó hiểu, dường như cậu vô cùng mẫn cảm với từ này.
Giọng nói của cha Viên Mục Dã trong điện thoại có vẻ hơi lạ lẫm, ông ta nói với Viên Mục Dã là mình và mẹ của cậu vừa đăng ký một tour du lịch, sáng mai sẽ xuất phát. Viên Mục Dã nghe xong bèn dặn bọn họ ra ngoài phải cẩn thận nhiều hơn, nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho mình.
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, bởi vì cậu hoàn toàn không nhớ ra hình dáng của cha mẹ mình… Thậm chí cậu còn không nhớ rõ những năm vừa qua mình đã sống thế nào.
Bận rộn cả một ngày, cuối cùng Viên Mục Dã cũng có thể tan làm về nhà, nhưng khi cậu đứng dưới nhà thì lại có cảm giác không muốn đi vào… Từ những chuyện trải qua hôm nay đã cho cậu mấy thông tin rất quan trọng.
Đầu tiên là cậu đã kết hôn, cô gái xinh đẹp gọi cậu dậy vào buổi sáng chính là vợ mới cưới của cậu. Tiếp theo hiện tại cậu đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cha mẹ cậu vẫn khỏe mạnh, hai người bọn họ đang trải qua cuộc sống hưu trí rất vui vẻ.
Bình luận facebook