Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331 - Chương 331 NGƯỜI MẤT TÍCH
Chương 331 NGƯỜI MẤT TÍCH
Sau đó Đoàn Phong cũng từng hỏi Viên Mục Dã: “Cậu còn có gì không hài lòng với giấc mơ kia vậy? Nếu đổi thành mấy người Đại Quân thì chắc không ai có thể thoát ra được rồi!”
Viên Mục Dã cười trả lời: “Thức ăn trong giấc mơ đó không hợp khẩu vị của tôi…”
Đoàn Phong kinh ngạc, sau đó không nhịn được cười mắng: “Mẹ!”
Nhưng đồng thời Viên Mục Dã cũng rất tò mò tại sao Đoàn Phong lại không rơi vào trong giấc mơ, cậu thắc mắc: “Nguyện vọng của anh là gì? Theo lý thuyết thì chỉ cần cầu nguyện là rơi vào giấc mộng mà?”
Không ngờ Đoàn Phong lại đáp: “Nguyện vọng của tôi thì dù là ở trong giấc mơ… Tảng đá đó cũng không thực hiện được.”
Sau khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, ông chủ làng du lịch tự mình gửi giấy mời cho tiến sĩ Lâm, ông ta hy vọng bọn họ có thể vào ở vài ngày khi làng du lịch mở cửa trở lại, nhưng có vẻ Viên Mục Dã không có hứng thú lắm.
Bởi vì theo cậu nghĩ, chuyện này mặc dù bề ngoài đã được giải quyết, nhưng người ẩn nấp phía sau đào bức tượng đá đó lên, rồi còn Hoàng đại sư đã bốc hơi trên thế gian, tất cả đều ẩn giấu những bí ẩn cần phá giải…
Vào một buổi sáng sớm vài ngày sau đó, một đêm mưa xuân đã rửa sạch toàn bộ thủ đô, trong không khí xuất hiện mùi thơm hiếm hoi của hạt sương trộn lẫn với cỏ xanh, nó khiến ai ngửi được đều cảm thấy tinh thần thoải mái.
Nhưng giữa mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái này lại xen lẫn một mùi khét cực kỳ không phù hợp, giống như có gì đó bị nướng cháy vậy. Lúc này có hai bà già đi tản bộ buổi sáng đi ngang qua nơi này, hai người họ hẹn nhau đi đến chỗ đất hoang để hái nấm.
“Chị à, hôm qua mưa cả đêm, chỗ này chắc chắn sẽ có rất nhiều nấm mới mọc…” Một bà lão vóc dáng mập mạp nói.
Một bà lão khác tóc bạc phơ nghe xong bèn cười bảo: “Đúng thế, cho nên chị mới tranh thủ gọi cho em, nếu đến chậm chắc sẽ bị người khác đào hết!”
Hai người vừa nói vừa cười cúi đầu tìm nấm, bỗng bà lão tóc trắng nhướng mày hỏi: “Tại sao ở đây lại có mùi vật gì đó cháy khét vậy nhỉ?”
Bà lão béo cũng phụ họa: “Đúng vậy… Ai lại đi đốt gì ở đây chứ?” Bà ta nói đến đây thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một đống đồ vật đen sì, bèn vội vàng nói: “Chị ơi, mắt em không tốt, chị xem bên kia là thứ gì thế?”
Bà lão tóc trắng cười trêu: “Thôi đi, em nhỏ tuổi hơn chị nhiều mà mắt lại không tốt sao? Thế thì mắt chị chắc sắp mù rồi?” Bà ta nói xong cũng nhìn về phía mà bà lão béo chỉ: “Đó là cái gì thế? Đen sì… Chị cũng không nhìn rõ lắm, đi nào, chúng ta qua đó nhìn thử xem!”
Nhưng khi hai người đi đến gần nhìn xem, suýt nữa họ bị dọa gần chết. Hóa ra đó là một thi thể bị đốt cháy khét…
Lúc Viên Mục Dã dắt chó đi dạo quay về vào sáng sớm thì nhận được điện thoại của Từ Lệ, anh ta nói là cảnh sát đã chặn được một video trên mạng vào đêm qua, bên trong là tin tức mới nhất mà Sứ giả nhà trời công bố, Từ Lệ bảo Viên Mục Dã tranh thủ đến cục một chuyến. Vừa đúng lúc hôm nay bên số 54 không có việc gì, Viên Mục Dã gọi điện nói với Đoàn Phong một câu rồi đi tìm Từ Lệ.
Lần này Sứ giả nhà trời không nói gì trong video, đầu tiên gã đăng một đoạn video ngược đãi mèo, trong video có một con mèo nhỏ bị người ta tưới xăng đầy người rồi đốt chết tươi, trước khi chết nó đau đớn vặn vẹo thân thể, giãy giụa phát ra từng tiếng kêu thảm thiết chói tai…
Nếu là người bình thường mà nhìn thấy đoạn video này thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau đoạn video ngược đãi mèo này còn có một thông báo, nếu như muốn xem video kích thích hơn thì có thể chat riêng.
Sau khi video kết thúc, Sứ giả nhà trời đeo mặt nạ xuất hiện và cầm theo một tờ giấy ghi rõ người ngược đãi mèo, sau khi gã đốt tờ giấy thì video kết thúc…
Viên Mục Dã xem hết toàn bộ đoạn video ở chỗ Từ Lệ, sau đó hỏi: “Chỉ có vậy thôi à?”
Từ Lệ gật đầu: “Chỉ có vậy…”
Viên Mục Dã tua ngược video lại, sau đó chỉ lên trên tờ giấy A4: “Người này là ai? Mau tranh thủ thời gian tìm ra gã!”
Từ Lệ nghe xong đưa cho Viên Mục Dã một tập hồ sơ rồi bảo: “Chúng tôi đã điều tra rồi, cái số này là của một thanh niên trẻ tên Trần Việt, tên nhóc này sau khi tốt nghiệp đại học không tìm một công việc đứng đắn mà suốt ngày tìm cách kiếm tiền bằng những trò vặt! Không biết cậu ta nghĩ thế nào mà lại quay một số video ngược đãi chó mèo rồi đăng lên mạng để thu phí. Lúc chúng tôi nhìn thấy video xong thì lập tức sai người đi tìm cậu ta nhưng vẫn chậm một bước, người này đã mất tích hơn 72 giờ rồi.”
“Mất tích ba ngày mà không có ai tìm, tên nhóc này không có người thân hay bạn bè gì sao?” Viên Mục Dã bồn chồn hỏi.
Từ Lệ thở dài: “Bây giờ thanh niên ai mà chẳng sống như vậy? Thức đêm, làm thêm giờ đều là quá bình thường, người gặp mặt hàng ngày chưa chắc đã là người thân hay bạn bè, ba ngày hoặc kể cả một tháng không liên lạc với gia đình cũng là hiện tượng bình thường. Trần Việt lại càng không cần phải nói, cậu ta quay loại video ác độc này thì chắc chắn phải giấu người nhà và bạn bè, mất tích ba ngày không ai phát hiện là quá bình thường.”
Hai người bọn họ nói đến đây, điện thoại văn phòng của Từ Lệ đột nhiên đổ chuông, anh ta nghe xong khuôn mặt bỗng biến sắc. Sau khi dập máy, Từ Lệ trầm giọng bảo: “Ở khu đất hoang ngoại ô thành phố phát hiện một xác đàn ông chết cháy, theo dự đoán ban đầu có thể là Trần Việt đang mất tích…”
Khi Từ Lệ dẫn theo Viên Mục Dã đến hiện trường phát hiện án, Diệp Dĩ Nguy đã dẫn theo trợ thủ đến đó trước để kiểm tra sơ bộ tử thi. Viên Mục Dã thấy anh ta dùng bông ngoáy tai thò vào cổ họng thi thể lau lau rồi nói: “Cổ họng có màu xám đen, thân thể cuộn lại, theo dự đoán ban đầu là bị thiêu khi còn sống… Nhưng cụ thể thế nào thì phải giải phẫu sâu hơn, để xem trong khí quản có giống như vậy hay không thì mới xác định được.”
Viên Mục Dã nghe vậy bèn tiến đến trước mặt thi thể quan sát thật kĩ, sau đó nói: “Mặt cỏ xanh dưới thi thể không hề có bất kỳ dấu vết bị thiêu đốt nào, chỗ này chắc chắn không phải hiện trường phát hiện án.”
“Vứt xác sau khi chết… Vậy Sứ giả nhà trời phải có phương tiện giao thông mới được.” Từ Lệ nghĩ đến đây thì nói với Tiểu Triệu: “Cậu đi tra một chút những camera giám sát ở các nút giao thông quanh đây, nhất định phải tìm ra chiếc xe khả nghi.”
Tiểu Triệu nhếch miệng nói: “Lão đại, ít nhất cũng phải cho cái phạm vi chứ?”
Diệp Dĩ Nguy nghe thế bèn tiến đến đưa thêm thông tin: “Mặt ngoài thi thể rất khô ráo, chắc là vứt xác sau cơn mưa.”
Vietwriter.vn
Từ Lệ nói với Tiểu Triệu: “Nghe thấy không? Mau gọi cho cục thời tiết rồi hỏi họ cơn mưa này tạnh lúc nào!”
Tiểu Tống bỗng cầm một túi rác màu đen chạy đến rồi bảo: “Lão đại, chúng tôi phát hiện cái này ở bụi cỏ gần đây!”
Từ Lệ cầm túi rác mở ra xem, bên trong có những vật dụng cá nhân như ví, điện thoại, một cái thẻ căn cước mà chủ nhân chính là Trần Việt đã mất tích ba ngày qua!
Sau đó Đoàn Phong cũng từng hỏi Viên Mục Dã: “Cậu còn có gì không hài lòng với giấc mơ kia vậy? Nếu đổi thành mấy người Đại Quân thì chắc không ai có thể thoát ra được rồi!”
Viên Mục Dã cười trả lời: “Thức ăn trong giấc mơ đó không hợp khẩu vị của tôi…”
Đoàn Phong kinh ngạc, sau đó không nhịn được cười mắng: “Mẹ!”
Nhưng đồng thời Viên Mục Dã cũng rất tò mò tại sao Đoàn Phong lại không rơi vào trong giấc mơ, cậu thắc mắc: “Nguyện vọng của anh là gì? Theo lý thuyết thì chỉ cần cầu nguyện là rơi vào giấc mộng mà?”
Không ngờ Đoàn Phong lại đáp: “Nguyện vọng của tôi thì dù là ở trong giấc mơ… Tảng đá đó cũng không thực hiện được.”
Sau khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, ông chủ làng du lịch tự mình gửi giấy mời cho tiến sĩ Lâm, ông ta hy vọng bọn họ có thể vào ở vài ngày khi làng du lịch mở cửa trở lại, nhưng có vẻ Viên Mục Dã không có hứng thú lắm.
Bởi vì theo cậu nghĩ, chuyện này mặc dù bề ngoài đã được giải quyết, nhưng người ẩn nấp phía sau đào bức tượng đá đó lên, rồi còn Hoàng đại sư đã bốc hơi trên thế gian, tất cả đều ẩn giấu những bí ẩn cần phá giải…
Vào một buổi sáng sớm vài ngày sau đó, một đêm mưa xuân đã rửa sạch toàn bộ thủ đô, trong không khí xuất hiện mùi thơm hiếm hoi của hạt sương trộn lẫn với cỏ xanh, nó khiến ai ngửi được đều cảm thấy tinh thần thoải mái.
Nhưng giữa mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái này lại xen lẫn một mùi khét cực kỳ không phù hợp, giống như có gì đó bị nướng cháy vậy. Lúc này có hai bà già đi tản bộ buổi sáng đi ngang qua nơi này, hai người họ hẹn nhau đi đến chỗ đất hoang để hái nấm.
“Chị à, hôm qua mưa cả đêm, chỗ này chắc chắn sẽ có rất nhiều nấm mới mọc…” Một bà lão vóc dáng mập mạp nói.
Một bà lão khác tóc bạc phơ nghe xong bèn cười bảo: “Đúng thế, cho nên chị mới tranh thủ gọi cho em, nếu đến chậm chắc sẽ bị người khác đào hết!”
Hai người vừa nói vừa cười cúi đầu tìm nấm, bỗng bà lão tóc trắng nhướng mày hỏi: “Tại sao ở đây lại có mùi vật gì đó cháy khét vậy nhỉ?”
Bà lão béo cũng phụ họa: “Đúng vậy… Ai lại đi đốt gì ở đây chứ?” Bà ta nói đến đây thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một đống đồ vật đen sì, bèn vội vàng nói: “Chị ơi, mắt em không tốt, chị xem bên kia là thứ gì thế?”
Bà lão tóc trắng cười trêu: “Thôi đi, em nhỏ tuổi hơn chị nhiều mà mắt lại không tốt sao? Thế thì mắt chị chắc sắp mù rồi?” Bà ta nói xong cũng nhìn về phía mà bà lão béo chỉ: “Đó là cái gì thế? Đen sì… Chị cũng không nhìn rõ lắm, đi nào, chúng ta qua đó nhìn thử xem!”
Nhưng khi hai người đi đến gần nhìn xem, suýt nữa họ bị dọa gần chết. Hóa ra đó là một thi thể bị đốt cháy khét…
Lúc Viên Mục Dã dắt chó đi dạo quay về vào sáng sớm thì nhận được điện thoại của Từ Lệ, anh ta nói là cảnh sát đã chặn được một video trên mạng vào đêm qua, bên trong là tin tức mới nhất mà Sứ giả nhà trời công bố, Từ Lệ bảo Viên Mục Dã tranh thủ đến cục một chuyến. Vừa đúng lúc hôm nay bên số 54 không có việc gì, Viên Mục Dã gọi điện nói với Đoàn Phong một câu rồi đi tìm Từ Lệ.
Lần này Sứ giả nhà trời không nói gì trong video, đầu tiên gã đăng một đoạn video ngược đãi mèo, trong video có một con mèo nhỏ bị người ta tưới xăng đầy người rồi đốt chết tươi, trước khi chết nó đau đớn vặn vẹo thân thể, giãy giụa phát ra từng tiếng kêu thảm thiết chói tai…
Nếu là người bình thường mà nhìn thấy đoạn video này thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau đoạn video ngược đãi mèo này còn có một thông báo, nếu như muốn xem video kích thích hơn thì có thể chat riêng.
Sau khi video kết thúc, Sứ giả nhà trời đeo mặt nạ xuất hiện và cầm theo một tờ giấy ghi rõ người ngược đãi mèo, sau khi gã đốt tờ giấy thì video kết thúc…
Viên Mục Dã xem hết toàn bộ đoạn video ở chỗ Từ Lệ, sau đó hỏi: “Chỉ có vậy thôi à?”
Từ Lệ gật đầu: “Chỉ có vậy…”
Viên Mục Dã tua ngược video lại, sau đó chỉ lên trên tờ giấy A4: “Người này là ai? Mau tranh thủ thời gian tìm ra gã!”
Từ Lệ nghe xong đưa cho Viên Mục Dã một tập hồ sơ rồi bảo: “Chúng tôi đã điều tra rồi, cái số này là của một thanh niên trẻ tên Trần Việt, tên nhóc này sau khi tốt nghiệp đại học không tìm một công việc đứng đắn mà suốt ngày tìm cách kiếm tiền bằng những trò vặt! Không biết cậu ta nghĩ thế nào mà lại quay một số video ngược đãi chó mèo rồi đăng lên mạng để thu phí. Lúc chúng tôi nhìn thấy video xong thì lập tức sai người đi tìm cậu ta nhưng vẫn chậm một bước, người này đã mất tích hơn 72 giờ rồi.”
“Mất tích ba ngày mà không có ai tìm, tên nhóc này không có người thân hay bạn bè gì sao?” Viên Mục Dã bồn chồn hỏi.
Từ Lệ thở dài: “Bây giờ thanh niên ai mà chẳng sống như vậy? Thức đêm, làm thêm giờ đều là quá bình thường, người gặp mặt hàng ngày chưa chắc đã là người thân hay bạn bè, ba ngày hoặc kể cả một tháng không liên lạc với gia đình cũng là hiện tượng bình thường. Trần Việt lại càng không cần phải nói, cậu ta quay loại video ác độc này thì chắc chắn phải giấu người nhà và bạn bè, mất tích ba ngày không ai phát hiện là quá bình thường.”
Hai người bọn họ nói đến đây, điện thoại văn phòng của Từ Lệ đột nhiên đổ chuông, anh ta nghe xong khuôn mặt bỗng biến sắc. Sau khi dập máy, Từ Lệ trầm giọng bảo: “Ở khu đất hoang ngoại ô thành phố phát hiện một xác đàn ông chết cháy, theo dự đoán ban đầu có thể là Trần Việt đang mất tích…”
Khi Từ Lệ dẫn theo Viên Mục Dã đến hiện trường phát hiện án, Diệp Dĩ Nguy đã dẫn theo trợ thủ đến đó trước để kiểm tra sơ bộ tử thi. Viên Mục Dã thấy anh ta dùng bông ngoáy tai thò vào cổ họng thi thể lau lau rồi nói: “Cổ họng có màu xám đen, thân thể cuộn lại, theo dự đoán ban đầu là bị thiêu khi còn sống… Nhưng cụ thể thế nào thì phải giải phẫu sâu hơn, để xem trong khí quản có giống như vậy hay không thì mới xác định được.”
Viên Mục Dã nghe vậy bèn tiến đến trước mặt thi thể quan sát thật kĩ, sau đó nói: “Mặt cỏ xanh dưới thi thể không hề có bất kỳ dấu vết bị thiêu đốt nào, chỗ này chắc chắn không phải hiện trường phát hiện án.”
“Vứt xác sau khi chết… Vậy Sứ giả nhà trời phải có phương tiện giao thông mới được.” Từ Lệ nghĩ đến đây thì nói với Tiểu Triệu: “Cậu đi tra một chút những camera giám sát ở các nút giao thông quanh đây, nhất định phải tìm ra chiếc xe khả nghi.”
Tiểu Triệu nhếch miệng nói: “Lão đại, ít nhất cũng phải cho cái phạm vi chứ?”
Diệp Dĩ Nguy nghe thế bèn tiến đến đưa thêm thông tin: “Mặt ngoài thi thể rất khô ráo, chắc là vứt xác sau cơn mưa.”
Vietwriter.vn
Từ Lệ nói với Tiểu Triệu: “Nghe thấy không? Mau gọi cho cục thời tiết rồi hỏi họ cơn mưa này tạnh lúc nào!”
Tiểu Tống bỗng cầm một túi rác màu đen chạy đến rồi bảo: “Lão đại, chúng tôi phát hiện cái này ở bụi cỏ gần đây!”
Từ Lệ cầm túi rác mở ra xem, bên trong có những vật dụng cá nhân như ví, điện thoại, một cái thẻ căn cước mà chủ nhân chính là Trần Việt đã mất tích ba ngày qua!
Bình luận facebook