Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351 - Chương 351 LÒNG TRẮC ẨN
Chương 351 LÒNG TRẮC ẨN
Nhưng vấn đề là những người khác ở nơi này đều có thể nhìn thấy Viên Mục Dã, nếu cậu hét ầm lên như thế, nhất định sẽ bị bọn họ coi là kẻ thần kinh! Trong lúc đang không biết nên làm gì, đột nhiên cậu nhớ đến hai mẹ con vừa rồi nói tầng hai là phòng ăn, hay là cậu cũng thử xem ngoài tầng năm ra cậu còn có thể đi vào các tầng khác không?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã lo lắng quay lại trong thang máy, cậu âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng mình không phải quanh quẩn trong tầng năm này!
Có lẽ vị thần tiên nào đó đã nghe được lời cầu nguyện của Viên Mục Dã, khi thang máy mở ra, bên ngoài là cảnh tượng khá ồn ào, cậu bước ra ngoài, thuận lợi đi đến phòng ăn ở tầng hai.
Lúc này có nhân viên phục vụ đi đến hỏi cậu muốn ăn gì? Một phần Viên Mục Dã không thấy đói, hơn nữa cậu cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì trong tình huống chưa biết rõ hoàn cảnh này, nên khoát tay nói: “Cảm ơn, tôi đến tìm người!”
Nghe câu này nhân viên phục vụ cũng không hỏi thêm gì nữa, đưa tay làm động tác mời tự nhiên... Sau khi Viên Mục Dã đi vào phòng ăn thì cẩn thận quan sát những người khách đến dùng bữa, xác nhận trang phục của bọn họ phù hợp với thời trang của hai mươi năm trước.
Đúng lúc Viên Mục Dã đi dạo loanh quanh không xác định trong phòng ăn, không biết nên bắt chuyện với ai, thì cậu đột nhiên nhớ ra tuy điện thoại của mình không còn tín hiệu, nhưng không có nghĩa là nó không quay chụp được? Thế là cậu lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp một vài tấm ảnh trong phòng ăn, để xem khi quay về hiện thực thì những bức ảnh này có còn không...
Đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng nói trẻ con: “Chú à, chú đang cầm máy ảnh ạ?”
Viên Mục Dã quay lại, phát hiện ra là cô bé cậu đã gặp trong thang máy. Cậu thấy hơi xấu hổ, đang định chụp trộm mấy bức ảnh nhưng lại bị một cô bé bắt gặp, Viên Mục Dã bèn vừa cười vừa nói: “Đúng, đây là kiểu mới nhất... máy ảnh kỹ thuật số.”
Nói xong câu này Viên Mục Dã vẫn thấy hơi chột dạ, mặc dù cậu biết hai mươi năm trước không ai biết điện thoại cảm ứng là gì, nhưng nói dối không chớp mắt thế này không phải phong cách của cậu!
May mà lúc này mẹ của cô bé đi đến, cô ta nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trong tay Viên Mục Dã, ngạc nhiên hỏi: “Chiếc máy ảnh kỹ thuật số này mỏng thật đấy? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó?”
Xem ra sự hiếu kỳ là một thứ di truyền, không còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành nói: “Đúng thế, tôi mới nhờ người mua ở nước ngoài về.”
Người phụ nữ nghe thấy thế thì vẻ mặt lộ ra sự hâm mộ rõ ràng, sau đó cô ta than nhẹ: “Lần trước tôi muốn nhờ một người bạn mua hộ chiếc máy ảnh Sony của Nhật Bản, nhưng cha con bé lại nói không cần thiết, làm lần này đi chơi vẫn phải dùng cái máy ảnh chụp phim kia.”
Viên Mục Dã nhanh trí nói: “Hay là tôi chụp cho hai người vài tấm, đến lúc đó chồng cô nhìn thấy ảnh chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số nét hơn so với ảnh chụp bằng phim cuộn thì sẽ đồng ý cho cô mua máy ảnh kỹ thuật số thôi.”
Người phụ nữ ngượng ngùng hỏi: “Chuyện này... có phiền anh không?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Không sao, chỉ là mấy bức ảnh thôi mà...”
Sau đó Viên Mục Dã chụp cho hai mẹ con họ một bức ảnh cạnh cây tùng ở cửa phòng ăn, sau đó thêm một tấm ở bể cá lớn chỗ quầy phục vụ. Chụp xong, Viên Mục Dã bảo họ để lại thông tin liên hệ, khi nào rửa xong ảnh chụp sẽ gửi cho họ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Viên Mục Dã đột nhiên đổ chuông, cậu thấy Đoàn Phong gọi đến thì lập tức ấn nút nhe, tiếng Đoàn Phong vang lên đứt quãng trong điện thoại: “Viên, cậu... tôi nói này, khách sạn này... nhiều năm trước đây.... sự cố, chết rất nhiều người... Cậu nhất định phải... nghĩ cách quay về trước khi sự cố phát sinh... thời gian là buổi đêm mười giờ... phút!”
Viên Mục Dã còn muốn hỏi lúc xảy ra chuyện chính xác là mấy giờ thì Đoàn Phong không hề tạm biệt đã tắt máy. Hai mẹ con người phụ nữ đứng cạnh cậu nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc, Viên Mục Dã đành phải kiên nhẫn giải thích: “Đây là phiên bản kết hợp của máy ảnh kỹ thuật số và điện thoại di động!”
Sau đó Viên Mục Dã thử gọi lại mấy lần nhưng đều không thể kết nối được, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử treo trên tường, bây giờ là ba giờ bốn mươi lăm phút buổi chiều. Đoàn Phong nói thời gian xảy ra sự cố là hơn mười giờ đêm, nói cách khác, sự cố này sẽ phát sinh trong khoảng từ mười giờ đến không giờ....
Viên Mục Dã đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy bên dưới là một mảng xanh tươi đẹp đẽ, không biết có chuyện gì đã khiến nhiều người cùng gặp nạn như vậy? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bây giờ còn cách thời điểm xảy ra sự cố chưa đến bảy tiếng, cho nên Viên Mục Dã không vội vàng rời đi, đương nhiên, cậu cũng không biết làm cách nào để rời khỏi đây... Trước mắt Viên Mục Dã nhất định phải tìm hiểu rõ một chuyện, đó chính là có phải mình đã xuyên không về đây không? Những người trước mặt này còn sống hay đã chết?
Vì muốn làm rõ điều này, Viên Mục Dã lấy cớ cho cô bé kia xem ảnh chụp, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, hướng dẫn cô bé sử dụng điện thoại thông minh. Nhưng sau khi nắm lấy bàn tay đó Viên Mục Dã mới phát hiện tay cô bé vẫn còn ấm...
“Không phải người chết... bọn họ vẫn còn sống...” Viên Mục Dã thì thầm ngạc nhiên.
Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu Viên Mục Dã, nếu như cậu đã thực sự xuyên không rồi, vậy có phải biểu thị cho việc cậu có thể cứu những người trong khách sạn này hay không?
Nhưng cậu nghĩ lại, nếu như cậu thay đổi lịch sử thì sao? Có khi nào lại bởi vậy mà hại chết nhiều người hơn không? Tất cả đều là ẩn số, Viên Mục Dã không biết nên lựa chọn thế nào...
Lúc này cô bé thấy Viên Mục Dã thất thần thì tò mò hỏi: “Chú ơi, chú nghĩ gì thế?”
Viên Mục Dã cười: “Không có gì, đúng rồi, cha cháu đâu? Sao không xuống ăn cùng mẹ con cháu?”
Mẹ cô bé thở dài: “Đừng nhắc nữa, chúng tôi vừa mới đến thủ đô được một ngày, anh ấy đã bị đơn vị gọi về, chúng tôi đặt tour ba ngày, về trước cũng không được hoàn tiền, cho nên hai mẹ con chúng tôi ở lại tiếp tục đi chơi.”
Viên Mục Dã hiểu rằng cha của cô bé này vì vậy mà đã tránh được một kiếp nạn, cậu cúi đầu nhìn cô bé đáng yêu, nảy sinh lòng trắc ẩn...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói nhỏ với mẹ cô bé: “Tôi biết những lời tôi nói tiếp theo đây cô sẽ không tin, nhưng nếu như cô nghe theo, có thể sẽ cứu được mạng sống của hai mẹ con cô!”
Người phụ nữ kia ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Viên Mục Dã: “Anh nói đi...”
Viên Mục Dã thấy người phụ nữ kia chịu lắng nghe, lập tức trầm giọng xuống, nói: “Mặc cho cô có tin hay không, thật ra tôi đến từ tương lai hai mươi năm sau, thứ tôi dùng để chụp ảnh cho mẹ con cô không phải máy ảnh kỹ thuật số cao cấp gì cả, mà là điện thoại thông minh của hai mươi năm sau. Sau mười giờ tối nay tòa nhà này sẽ gặp phải sự cố, cho nên nếu cô muốn sống... hãy lập tức đưa con rời khỏi nơi này!”
Nhưng vấn đề là những người khác ở nơi này đều có thể nhìn thấy Viên Mục Dã, nếu cậu hét ầm lên như thế, nhất định sẽ bị bọn họ coi là kẻ thần kinh! Trong lúc đang không biết nên làm gì, đột nhiên cậu nhớ đến hai mẹ con vừa rồi nói tầng hai là phòng ăn, hay là cậu cũng thử xem ngoài tầng năm ra cậu còn có thể đi vào các tầng khác không?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã lo lắng quay lại trong thang máy, cậu âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng mình không phải quanh quẩn trong tầng năm này!
Có lẽ vị thần tiên nào đó đã nghe được lời cầu nguyện của Viên Mục Dã, khi thang máy mở ra, bên ngoài là cảnh tượng khá ồn ào, cậu bước ra ngoài, thuận lợi đi đến phòng ăn ở tầng hai.
Lúc này có nhân viên phục vụ đi đến hỏi cậu muốn ăn gì? Một phần Viên Mục Dã không thấy đói, hơn nữa cậu cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì trong tình huống chưa biết rõ hoàn cảnh này, nên khoát tay nói: “Cảm ơn, tôi đến tìm người!”
Nghe câu này nhân viên phục vụ cũng không hỏi thêm gì nữa, đưa tay làm động tác mời tự nhiên... Sau khi Viên Mục Dã đi vào phòng ăn thì cẩn thận quan sát những người khách đến dùng bữa, xác nhận trang phục của bọn họ phù hợp với thời trang của hai mươi năm trước.
Đúng lúc Viên Mục Dã đi dạo loanh quanh không xác định trong phòng ăn, không biết nên bắt chuyện với ai, thì cậu đột nhiên nhớ ra tuy điện thoại của mình không còn tín hiệu, nhưng không có nghĩa là nó không quay chụp được? Thế là cậu lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp một vài tấm ảnh trong phòng ăn, để xem khi quay về hiện thực thì những bức ảnh này có còn không...
Đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng nói trẻ con: “Chú à, chú đang cầm máy ảnh ạ?”
Viên Mục Dã quay lại, phát hiện ra là cô bé cậu đã gặp trong thang máy. Cậu thấy hơi xấu hổ, đang định chụp trộm mấy bức ảnh nhưng lại bị một cô bé bắt gặp, Viên Mục Dã bèn vừa cười vừa nói: “Đúng, đây là kiểu mới nhất... máy ảnh kỹ thuật số.”
Nói xong câu này Viên Mục Dã vẫn thấy hơi chột dạ, mặc dù cậu biết hai mươi năm trước không ai biết điện thoại cảm ứng là gì, nhưng nói dối không chớp mắt thế này không phải phong cách của cậu!
May mà lúc này mẹ của cô bé đi đến, cô ta nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trong tay Viên Mục Dã, ngạc nhiên hỏi: “Chiếc máy ảnh kỹ thuật số này mỏng thật đấy? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó?”
Xem ra sự hiếu kỳ là một thứ di truyền, không còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành nói: “Đúng thế, tôi mới nhờ người mua ở nước ngoài về.”
Người phụ nữ nghe thấy thế thì vẻ mặt lộ ra sự hâm mộ rõ ràng, sau đó cô ta than nhẹ: “Lần trước tôi muốn nhờ một người bạn mua hộ chiếc máy ảnh Sony của Nhật Bản, nhưng cha con bé lại nói không cần thiết, làm lần này đi chơi vẫn phải dùng cái máy ảnh chụp phim kia.”
Viên Mục Dã nhanh trí nói: “Hay là tôi chụp cho hai người vài tấm, đến lúc đó chồng cô nhìn thấy ảnh chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số nét hơn so với ảnh chụp bằng phim cuộn thì sẽ đồng ý cho cô mua máy ảnh kỹ thuật số thôi.”
Người phụ nữ ngượng ngùng hỏi: “Chuyện này... có phiền anh không?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Không sao, chỉ là mấy bức ảnh thôi mà...”
Sau đó Viên Mục Dã chụp cho hai mẹ con họ một bức ảnh cạnh cây tùng ở cửa phòng ăn, sau đó thêm một tấm ở bể cá lớn chỗ quầy phục vụ. Chụp xong, Viên Mục Dã bảo họ để lại thông tin liên hệ, khi nào rửa xong ảnh chụp sẽ gửi cho họ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Viên Mục Dã đột nhiên đổ chuông, cậu thấy Đoàn Phong gọi đến thì lập tức ấn nút nhe, tiếng Đoàn Phong vang lên đứt quãng trong điện thoại: “Viên, cậu... tôi nói này, khách sạn này... nhiều năm trước đây.... sự cố, chết rất nhiều người... Cậu nhất định phải... nghĩ cách quay về trước khi sự cố phát sinh... thời gian là buổi đêm mười giờ... phút!”
Viên Mục Dã còn muốn hỏi lúc xảy ra chuyện chính xác là mấy giờ thì Đoàn Phong không hề tạm biệt đã tắt máy. Hai mẹ con người phụ nữ đứng cạnh cậu nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc, Viên Mục Dã đành phải kiên nhẫn giải thích: “Đây là phiên bản kết hợp của máy ảnh kỹ thuật số và điện thoại di động!”
Sau đó Viên Mục Dã thử gọi lại mấy lần nhưng đều không thể kết nối được, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử treo trên tường, bây giờ là ba giờ bốn mươi lăm phút buổi chiều. Đoàn Phong nói thời gian xảy ra sự cố là hơn mười giờ đêm, nói cách khác, sự cố này sẽ phát sinh trong khoảng từ mười giờ đến không giờ....
Viên Mục Dã đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy bên dưới là một mảng xanh tươi đẹp đẽ, không biết có chuyện gì đã khiến nhiều người cùng gặp nạn như vậy? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bây giờ còn cách thời điểm xảy ra sự cố chưa đến bảy tiếng, cho nên Viên Mục Dã không vội vàng rời đi, đương nhiên, cậu cũng không biết làm cách nào để rời khỏi đây... Trước mắt Viên Mục Dã nhất định phải tìm hiểu rõ một chuyện, đó chính là có phải mình đã xuyên không về đây không? Những người trước mặt này còn sống hay đã chết?
Vì muốn làm rõ điều này, Viên Mục Dã lấy cớ cho cô bé kia xem ảnh chụp, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, hướng dẫn cô bé sử dụng điện thoại thông minh. Nhưng sau khi nắm lấy bàn tay đó Viên Mục Dã mới phát hiện tay cô bé vẫn còn ấm...
“Không phải người chết... bọn họ vẫn còn sống...” Viên Mục Dã thì thầm ngạc nhiên.
Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu Viên Mục Dã, nếu như cậu đã thực sự xuyên không rồi, vậy có phải biểu thị cho việc cậu có thể cứu những người trong khách sạn này hay không?
Nhưng cậu nghĩ lại, nếu như cậu thay đổi lịch sử thì sao? Có khi nào lại bởi vậy mà hại chết nhiều người hơn không? Tất cả đều là ẩn số, Viên Mục Dã không biết nên lựa chọn thế nào...
Lúc này cô bé thấy Viên Mục Dã thất thần thì tò mò hỏi: “Chú ơi, chú nghĩ gì thế?”
Viên Mục Dã cười: “Không có gì, đúng rồi, cha cháu đâu? Sao không xuống ăn cùng mẹ con cháu?”
Mẹ cô bé thở dài: “Đừng nhắc nữa, chúng tôi vừa mới đến thủ đô được một ngày, anh ấy đã bị đơn vị gọi về, chúng tôi đặt tour ba ngày, về trước cũng không được hoàn tiền, cho nên hai mẹ con chúng tôi ở lại tiếp tục đi chơi.”
Viên Mục Dã hiểu rằng cha của cô bé này vì vậy mà đã tránh được một kiếp nạn, cậu cúi đầu nhìn cô bé đáng yêu, nảy sinh lòng trắc ẩn...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói nhỏ với mẹ cô bé: “Tôi biết những lời tôi nói tiếp theo đây cô sẽ không tin, nhưng nếu như cô nghe theo, có thể sẽ cứu được mạng sống của hai mẹ con cô!”
Người phụ nữ kia ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Viên Mục Dã: “Anh nói đi...”
Viên Mục Dã thấy người phụ nữ kia chịu lắng nghe, lập tức trầm giọng xuống, nói: “Mặc cho cô có tin hay không, thật ra tôi đến từ tương lai hai mươi năm sau, thứ tôi dùng để chụp ảnh cho mẹ con cô không phải máy ảnh kỹ thuật số cao cấp gì cả, mà là điện thoại thông minh của hai mươi năm sau. Sau mười giờ tối nay tòa nhà này sẽ gặp phải sự cố, cho nên nếu cô muốn sống... hãy lập tức đưa con rời khỏi nơi này!”