• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 350 - Chương 350 BỊ NHỐT

Chương 350 BỊ NHỐT

Lúc này Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn không nói gì, anh quay lại hỏi: “Cậu thấy thế nào?”



Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ trường ở đây không bình thường, theo kinh nghiệm của tôi có thể phán đoán trước đây ở nơi này có không ít người chết... Nhưng nghe vị giám đốc kia nói thì nơi này trước đây là một công viên, hẳn không phải là nơi có nhiều người chết mới đúng chứ?”



Đoàn Phong không quá để ý: “Lời tay giám đốc kia nói cậu cứ nghe cho biết thôi, ai biết được anh ta biết bao nhiêu về mảnh đất này? Cho dù đúng như anh ta nói, trước đây nơi này là một công viên, nhưng trước khi thành công viên thì sao? Ai biết được chính xác trước đây mảnh đất này dùng để làm gì?”



Viên Mục Dã thấy cũng đúng, cậu gật đầu: “Mọi người tập trung đông đúc khiến từ trường bị nhiễu loạn, anh mở cho tôi một phòng riêng, để tôi tự kiểm tra một mình xem sao...”



Đoàn Phong cười: “Chuyện này thì đơn giản, có điều tình huống này có thể khác so với những chuyện cậu đã gặp phải, nếu như hai chuyện người quản lý kia nói là thật, vậy thì từ trường tư duy ở nơi này có thể giam giữ người sống đấy.”



Viên Mục Dã cười nói: “Không sao đâu, chỉ cách nhau một bức tường thôi mà... Nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ kêu cứu thật to để mọi người có thể nghe thấy.”



Đoàn Phong thấy cũng đúng, anh ta dùng thẻ đa năng khi nãy giám đốc đưa cho mở cửa phòng 5012: “Được rồi, vậy cậu cẩn thận đấy.”

Lúc đó Viên Mục Dã cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để đọc từ trường tư duy của nơi này. Lúc đóng cửa cậu còn vẫy tay với mấy người Đoàn Phong, nhưng sau khi đóng cửa quay người lại thì cậu sững sờ tại chỗ...



Không gian căn phòng khác hẳn khi nãy, không chỉ là cách bày biện rồi đồ dùng trong phòng, ngay cả màu sắc giấy dán tường cũng khác biệt... mà điều khiến Viên Mục Dã ngạc nhiên nhất lại không phải là thứ này.



Đây là một căn phòng tiêu chuẩn bình thường, cho dù xa hoa đến mấy thì cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng. Trước kia, khi Viên Mục Dã đọc từ trường tư duy thường sẽ xuất hiện con người, bởi vì đó là ký ức của họ khi còn sống, nhưng căn phòng trước mặt này chẳng hề có một ai, chuyện gì thế này?



Viên Mục Dã lập tức quay người mở cửa, nhưng khi cửa phòng mở ra, phía bên ngoài cũng đã thay đổi hoàn toàn. Hành lang khi nãy còn vắng ngắt không một bóng người, giờ xuất hiện một hướng dẫn viên du lịch đang sắp xếp phòng, mà nhóm Đoàn Phong khi nãy còn đứng ngoài cửa không biết giờ đã đi đâu hết?



Điều khiến Viên Mục Dã càng ngạc nhiên hơn đó là phong cách trang trí trong hành lang cũng thay đổi, phong cách giống như lùi lại hai chục năm trước. Đúng lúc cậu đang thất thần thì có người ở sau lưng nói với cậu: “Quý khách, phiền anh tránh đường một chút...”



Viên Mục Dã quay lại thì thấy là một nữ nhân viên phục vụ đang kéo theo chiếc máy hút bụi cồng kềnh hút bụi trên tấm thảm dưới chân. Viên Mục Dã đã từng gặp nhân viên phục vụ của khách sạn này, chắc chắn đồng phục không phải là kiểu mà người nhân viên này đang mặc. Hơn nữa, điều quan trọng không phải cái này, điều khiến Viên Mục Dã khiếp sợ là nữ nhân viên này có thể nhìn thấy cậu?



Nữ nhân viên phục vụ thấy Viên Mục Dã vẫn ngẩn người không nhúc nhích, đành kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Quý khách...? Phiền anh tránh đường một chút!”



Lần này Viên Mục Dã mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhường đường cho người ta rồi nói: “Xin hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy vậy?”



Nữ nhân viên phục vụ cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chỉ ra đằng sau lưng: “Cửa thang máy có lịch vạn niên, bên trên có ngày tháng.”



Viên Mục Dã vội vàng đi theo hướng nữ nhân viên phục vụ chỉ, giữa đường cậu còn gặp mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục giống nhau mỉm cười chào cậu, hiển nhiên những người này đều nhìn thấy Viên Mục Dã.

Quả nhiên, ở khoảng trống giữa hai thang máy có một chiếc đồng hồ điện tử treo tường, thời gian hiển thị trên đó là ngày 19 tháng 2 năm 2000!



Sau khi nhìn thấy thời gian trên chiếc đồng hồ điện tử treo tường kia, Viên Mục Dã hít vào một hơi lạnh. Xem ra tất cả cảnh tượng trước mắt cậu đều thuộc về ngày mười chín tháng hai của hai mươi năm trước... Chẳng lẽ mảnh đất này hai mươi năm trước cũng là một khách sạn? Có điều theo bảng hiển thị trong thang máy thì khách sạn này chỉ có mười một tầng mà thôi.



Nhưng tất cả những chuyện này là từ trường tư duy của ai? Lần trước, khi Viên Mục Dã bị kẹt dưới đường hầm mỏ của núi Viên Mạo cũng từng gặp tình huống tương tự.



Ở đó cậu cũng gặp một thợ mỏ đã chết nhiều năm, người đó còn tốt bụng dẫn cậu đi ra khỏi đường hầm sụp đổ rắc rối phức tạp.



Sau đó Viên Mục Dã đã từng hỏi Đoàn Phong và tiến sĩ Lâm, bọn họ đều cảm thấy sở dĩ Viên Mục Dã có thể gặp được người thợ mỏ đã chết từ lâu kia hẳn là một khoảnh khắc “thời gian trùng lặp” vô cùng hiếm hoi, cũng chính là thứ mà chúng ta vẫn gọi là xuyên qua thời không.



Nhưng Viên Mục Dã lại cảm thấy chuyện không huyền ảo như thế. Nếu như lúc đó thực sự xuyên qua thời không, vậy tại sao cậu lại quay về dễ dàng như thế được? Rõ ràng là chuyện này không logic.



Lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Viên Mục Dã thuận đà đi vào, bởi vì cậu cảm thấy nếu như mình thực sự đã gặp “thời gian trùng lặp” quay về hai mươi năm trước, vậy có nghĩa là cậu có thể ra khỏi khách sạn này, nhìn ngắm thế giới của hai mươi năm trước như thế nào?

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Ôm tâm trạng muốn nhìn thử một chút, Viên Mục Dã đi vào thang máy, đồng thời ấn phím xuống tầng một. Lúc này trong thang máy ngoại trừ Viên Mục Dã thì còn có một đôi mẹ con, nghe hai người nói chuyện thì hình như họ đang chuẩn bị xuống tầng hai ăn sáng.



Trong lòng Viên Mục Dã rất muốn bắt chuyện mấy lời với cô bé kia, sờ mặt cô bé thử xem có phải thực thể hay không, nhưng cuối cùng Viên Mục Dã sợ mẹ cô bé sẽ nghĩ mình là kẻ biến thái nên không dám giơ tay ra.



Thang máy mở ra, hai mẹ con kia đi ra ngoài, lúc này trong thang máy chỉ còn một mình Viên Mục Dã. Nhất thời trong lòng cậu cảm thấy phấn khởi, vì nếu chứng minh cậu đã xuyên không thì có phải cậu có thể quay về tìm anh Thạch Đầu của hai mươi năm trước không?

Trong lúc cậu đang mải suy nghĩ thì thang máy đã xuống đến tầng một, nhưng sau khi cửa thang máy mở ra thì tình huống trước mặt lại hoàn toàn khác so với suy đoán của Viên Mục Dã... Bên ngoài thang máy là một màu đen kịt, không có một chút ánh sáng nào, thoáng chốc Viên Mục Dã muốn bỏ cuộc, không biết mình có nên ra khỏi thang máy hay không.



Chần chừ một lúc, Viên Mục Dã lấy hết dũng khí bước ra ngoài, kết quả cậu đi được hai bước ra khỏi thang máy lại ngạc nhiên phát hiện mình đang đứng ở tầng năm!



Chuyện gì thế này? Viên Mục Dã không hiểu nhìn xung quanh, nữ nhân viên phục vụ khi nãy vẫn đang cần cù hút bụi trên tấm thảm, xem ra mình quả thật đã quay lại tầng năm rồi.



Giờ khắc này, có một vấn đề nghiêm trọng phát sinh đối với việc Viên Mục Dã xuyên không, nếu như cậu thật sự xuyên không thì tại sao không thể đi ra khỏi tòa nhà này? Nghĩ vậy, cậu lấy điện thoại di động ra, kết quả không hề có chút tín hiệu nào.



Nếu như Viên Mục Dã chỉ đơn giản là bị mắc kẹt trong từ trường tư duy của người khác, mà người đó không biết đến sự tồn tại của cậu, vậy thì cậu chỉ cần hét to lên, gọi mấy người Đoàn Phong đến là có thể phá vỡ từ trường này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom