• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (4 Viewers)

  • Chương 40 - Chương 40

Chương 40 SỐ 54 ĐƯỜNG HƯỚNG DƯƠNG

Viên Mục Dã biết nếu như không bắt nhóc con này xuống, thì chắc Kim Bảo sẽ sủa cả đêm mất, thế là cậu từ từ vươn tay rồi nắm chính xác vào gáy con sóc, sau đó nhét nó vào túi áo khoác của mình.



Kim Bảo thấy Viên Mục Dã đặt sóc con vào trong túi, lập tức vui sướng kêu to lên, Viên Mục Dã thấy vậy mà trong lòng cảm khái, chó có lười thì cũng biết giữ nhà.



Sau khi quay về phòng mình, Viên Mục Dã cẩn thận lấy con sóc ra từ trong túi, nhóc con này trước đó đã bị Kim Bảo dọa sợ, hiện giờ lại xuất hiện một người biết trèo cây, giờ đây nó chỉ đành nhắm mắt giả chết.



Viên Mục Dã quan sát nhóc con màu đỏ này, cậu cảm thấy nó không phải sóc hoang, chắc là nhà ai nuôi gần đây không cẩn thận nên chạy ra ngoài. Viên Mục Dã rất muốn thả nó, nhưng bên cạnh đây có rất nhiều mèo hoang, nếu gặp phải bọn chúng thì khó mà giữ mạng sống.



Hơn nữa, Viên Mục Dã cũng không xác định được tình trạng của nó lúc này nên không biết nó có bị thương không, nếu cứ thả con sóc đi thì đúng là không yên tâm. Nghĩ một lúc, Viên Mục Dã bèn cầm áo khoác rồi dắt Kim Bảo đi ra ngoài.



Đầu tiên Viên Mục Dã đưa con sóc đến bệnh viện thú y gần đó để kiểm tra, tiện thể hỏi xem quanh đây có ai đang tìm sóc lạc không? Tiểu Vương ở bệnh viện thú y kiểm tra toàn thân cho con sóc xong thì nói: “Nó không bị thương, chỉ vì quá sợ hãi nên bị kích thích. Để nó bình tĩnh lại một lúc là được.”



Viên Mục Dã nhìn thoáng qua thời gian rồi bảo: “Tiểu Vương, tôi có thể gửi nó ở đây một ngày không, trước khi tan làm ngày mai tôi sẽ lấy? Tôi sợ mang về nó sẽ lại bị Kim Bảo dọa.”



Tiểu Vương cười: “OK, vào giờ này ngày mai anh đến đón nó nhé.”



Sau khi ra khỏi bệnh viện thú y, Viên Mục Dã đưa Kim Bảo về nhà trước, sau đó vẫy một chiếc taxi. Khi cậu nói địa chỉ, tài xế taxi hơi ngạc nhiên bảo: “Muộn thế này rồi mà cậu còn đi đến bên khu cũ?”



Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Sao thế, giờ này bên khu cũ cấm đường à?”



Lái xe lắc đầu đáp: “Cấm đường thì không, nhưng bên đó hơi vắng vẻ, lúc quay về có khi tôi không tìm được khách khác.”



Viên Mục Dã nghe xong hiểu rõ lý do, cậu vừa cười vừa nói: “Không sao, anh chờ tôi mười mấy phút, đến lúc đó lại chở tôi về là được.”



Tài xế taxi nghe thấy là chuyến đi “hai chiều” thì không nói thêm gì nữa mà đạp ga chạy thẳng đến số 54 đường Hướng Dương. Trên đường đi Viên Mục Dã nói chuyện phiếm với tài xế: “Bác tài, không phải trước đây chỗ này rất đông đúc à? Tại sao bây giờ lại vắng như vậy?”



Lái xe thở dài: “Chứ còn gì nữa, năm đó lúc mới lái xe tôi cũng suốt ngày ở bên đó. Sau này thành phố được cải tạo lại và chính phủ tập trung khai phá khu Nam, phía thành Bắc này dần dần bị giảm sức hút. Nhà của tôi trước đây ở ngay đầu bên kia, sau này giá phòng bên thành Nam mỗi ngày một giá, bên thành Bắc cũng mỗi ngày một giá, chỉ tội là một bên lên một bên xuống, cuối cùng tôi chỉ đành bán căn nhà bên thành Bắc rồi mua một căn bên thành Nam.”



Thật ra Viên Mục Dã cũng biết tình huống bên khu Bắc, khi cậu mới đến thủ đô cũng thường xuyên cùng với Bạch Kiện ăn chực nằm chờ ở nơi đó. Ấn tượng của Viên Mục Dã đối với thành Bắc chính là trị an không tốt, rất nhiều vụ trộm cướp xảy ra ngang nhiên, nhân khẩu lưu động nhiều và phức tạp, là một khu vực rất khó quản lý.



Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã tới đường Hướng Dương, nhưng người lái xe cũng không biết số 54 nằm ở vị trí nào, thế là Viên Mục Dã bảo anh ta dừng xe bên đường, còn mình đi xuống xem một chút.



Người lái xe thấy Viên Mục Dã có vẻ thật thà bèn dặn: “Lát nữa nếu gặp mấy cô gái trang điểm đậm bắt chuyện với cậu, cậu tuyệt đối đừng để ý đến bọn họ! Gái đứng đường ở đây nhiều lắm.”



Viên Mục Dã cười gật đầu với anh ta rồi bước xuống xe, cậu quá rõ tình huống ở thành Bắc này, nhưng Viên Mục Dã lại không hiểu nhiều về đường Hướng Dương. Bầu trời lúc này đã tối, các cửa hàng bán lẻ hai bên đường đều đã sáng đèn, nhưng Viên Mục Dã nhìn từng dãy địa chỉ, làm gì có số 54?

Viên Mục Dã gần như đã đi từ đầu phố đến cuối phố nhưng không tìm được số 54 mà Lâm Miểu đã nói qua điện thoại. Nhưng cậu cảm thấy Lâm Miểu sẽ không dùng một địa chỉ giả để trêu đùa mình… Sau khi suy nghĩ một chút, Viên Mục Dã xoay người đi vào một siêu thị nhỏ.



Không ngờ vừa vào trong siêu thị, Viên Mục Dã đã thấy một người cao lớn đang đứng trả tiền, người kia nghe tiếng động thì quay đầu theo bản năng nhìn về phía Viên Mục Dã. Hai người nhìn thấy nhau xong đều sững sờ.



Viên Mục Dã ngạc nhiên vì dáng vẻ của người trước mặt này rất cao to, chắc phải gần mét chín. Còn đối phương tại sao lại ngạc nhiên thì Viên Mục Dã cũng không biết, chẳng lẽ người này trước đây đã phạm tội gì và từng bị cậu bắt?



Theo lý mà nói thì gã cao to lúc này đã thanh toán xong, chắc chuẩn bị rời đi, không ngờ cậu ta nhìn thấy Viên Mục Dã thì lại không đi nữa mà lấy điện thoại ra gọi.



Viên Mục Dã nhìn cậu ta một cái, cậu rà xoát lại một lượt ảnh chụp tội phạm truy nã trong đầu, sau khi xác nhận không có người như vậy mới đi tới trước quầy tính tiền và nói: “Cho tôi một chai nước.”



Nhân viên phục vụ nghe xong bèn thuận tay đưa một chai nước suối cho Viên Mục Dã: “Hai đồng, trả bằng thẻ hay tiền mặt?”



Viên Mục Dã vừa trả tiền vừa nói: “Tiền mặt… Đúng rồi, xin hỏi số 54 ở chỗ nào?”



Nhân viên phục vụ nhận tiền xong, nghe Viên Mục Dã hỏi như vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía đằng sau cậu và hỏi: “Trương Khai, các anh tuyển người mới à?”



Viên Mục Dã nhất thời nghe không hiểu lắm, trong lòng đang nghĩ người bán hàng này còn chưa trả lời mình, sao lại hỏi một câu khó hiểu như vậy nhỉ?



Trong lúc Viên Mục Dã đang hơi buồn bực, cậu bất ngờ cảm giác phía sau bị đè nén rất mãnh liệt, Viên Mục Dã vội quay đầu lại nhìn thì thấy gã to cao kia đang đứng sau lưng mình.



“Viên Mục Dã?” Gã to cao cười xấu xa hỏi.



Viên Mục Dã hơi choáng váng, bây giờ mình nổi tiếng như vậy à? Tùy tiện gặp một người lạ mà cũng có thể gọi tên mình ra?



“Cậu là…” Viên Mục Dã hơi cảnh giác hỏi.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Lúc này gã to con chủ động vươn tay ra và nói: “Xin chào, tôi tên là Trương Khai, tôi đã thấy hồ sơ của anh ở chỗ tổng giám đốc Lâm.”



Lúc này Viên Mục Dã mới hiểu, hóa ra câu vừa rồi của nhân viên phục vụ, “Trương Khai, các anh tuyển người mới à?” là nói với gã to con này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom