• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 413 - Chương 413 TẾ PHẨM

Chương 413 TẾ PHẨM

Có lẽ nó nhận ra Viên Mục Dã không dễ gây sự nên sinh vật bí ẩn kia lập tức leo lên cây, trốn trong bóng tối, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng “két két...” không dám tùy tiện tấn công Viên Mục Dã nữa.



Mặc dù Viên Mục Dã đã thành công khiến con vật kia lui đi, nhưng lúc này trong lòng cậu cũng cảm thấy choáng váng, không biết con quái vật nhỏ kia là loài gì? Đúng lúc này, Viên Mục Dã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vang lên, lúc đầu cậu tưởng là Đoàn Phong quay lại, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là A Mộc...



“Anh rất đặc biệt, anh đã may mắn được chủ chân của tôi chọn...” A Mộc nói mà mặt không đổi sắc.



Cho dù bình thường Viên Mục Dã là người rất có văn hóa, nhưng sau khi nghe A Mộc nói cũng tức giận đến muốn chửi bậy... Cuối cùng cậu bị đối phương làm cho tức quá mà cười, cậu lắc đầu: “Xin hỏi tên tuổi chủ nhân của cậu là gì?”



“Anh không xứng để biết tên chủ nhân của tôi, cơ thể của anh được ngài ấy chọn là vinh hạnh của anh, anh sẽ được bất tử...” A Mộc nói với vẻ mặt tự hào.



Viên Mục Dã cười lạnh: “Ý của cậu là cậu đã có thể sống bất tử rồi?”



Không ngờ A Mộc lại lắc đầu: “Tôi chỉ là người hầu của Thần, không có tư cách được bất tử!”



Viên Mục Dã cảm thấy có điểm nào đó không đúng! Lúc thì gọi là chủ nhân, lúc lại gọi là Thần... không phải tên này bị điên rồi chứ!



“Rốt cuộc cậu là ai? Những du khách đã chết có liên quan gì đến cậu không?” Viên Mục Dã lạnh lùng hỏi.



A Mộc nhìn về phía vách núi: “Bọn họ có thể trở thành thức ăn của chủ nhân là một điều vô cùng vinh quang, anh cũng vậy, tôi khuyên anh đừng chống lại nữa! Bởi vì trên thế giới này không ai có thể kháng cự mệnh lệnh của chủ nhân, bởi vì ngài ấy là Thần không có gì không làm được!”



Viên Mục Dã phát hiện thần sắc của A Mộc và những người khác không giống nhau, cậu ta vẫn có suy nghĩ và ý thức của riêng mình, vì thế cậu thử dò hỏi: “Đoàn Phong và Lâu Ngọc Sơn đâu? Bọn họ ở đâu rồi?”



Không ngờ A Mộc không trả lời câu hỏi này mà chỉ về phía đỉnh Lạc Hà: “Không phải lúc nãy anh hỏi tôi thôn Cống Ương ở đâu à? Những người và động vật nhảy từ đỉnh Lạc Hà này xuống cuối cùng đều đến thôn Cống Ương...”



Viên Mục Dã nghi ngờ: “Chủ nhân của cậu là ai? Hắn có liên quan gì đến thảm kịch của thôn Cống Ương không?”



Vẻ mặt của A Mộc rất thành kính, cậu ta nói: “Mấy trăm năm trước, chủ nhân nhà tôi vốn là một Sơn Thần trên núi Kim Tuấn, được hưởng sự thờ phụng của các tín đồ rất lâu, nhưng theo sự phát triển của thời đại, ngày càng nhiều người không còn tin tưởng vào sự tổn tại của Thần linh nữa, dần dần cũng không còn ai thờ phụng chủ nhân của tôi... Cho đến năm mươi năm trước, cụ cố tôi bệnh nặng không dậy được, nhưng lúc đó nhà tôi chỉ có bốn bức vách, không có thứ gì có giá trị để chữa bệnh cho cụ, cụ tôi không còn đường nào đành đi lên đỉnh Lạc Hà!”



“Ông ấy đi cầu xin Sơn Thần?” Viên Mục Dã hỏi.



A Mộc nói: “Lúc đó cụ tôi chỉ có suy nghĩ thử xem sao, không ngờ chủ nhân lại đồng ý với cụ, tiếc là chủ nhân đã nhiều năm không có tín đồ thờ phụng, không còn năng lực để cứu sống cụ cố của tôi, ngài ấy đã nói nếu cụ tôi muốn đạt được ước muốn thì nhất định phải dâng tế phẩm để ngài ấy hưởng dụng, như thế năng lực của chủ nhân mới khôi

phục lại như lúc ban đầu.”



Viên Mục Dã hiểu ra tế phẩm mà A Mộc nói là thứ gì, cậu tức giận: “Người trong thôn Cống Ương đều thành tế phẩm của Sơn Thần sao?”



“Đó là đáng đời bọn họ! Anh có biết không? Người dân thôn Cống Ương đời đời kiếp kiếp đều là tín đồ của Sơn Thần, bọn họ sẽ chọn ra một người trong thôn trở thành sứ giả của Thần để giao tiếp xin sự phù hộ của Sơn Thần. Nhưng vị sứ giả của Thần đó bất ngờ bị tai nạn chết, cục diện này lập tức bị phá vỡ, đồng thời bọn họ dần tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài nên đã thay đổi suy nghĩ, là bọn họ phản bội chủ nhân của tôi trước.” Nguồn : Vietwriter.vn



Viên Mục Dã không hiểu: “Tai sao cụ của cậu lại lấy người cả thôn ra làm tế phẩm? Nếu như chủ nhân của cậu có thể tạo ra động đất bất cứ lúc nào thì sao trước đó hắn không trừng phạt những tín đồ bội bạc kia đi, mà cứ phải chờ cụ của cậu xuất hiện?”



A Mộc cười nói: “Anh quả nhiên rất có ngộ tính, bởi vì chủ nhân của tôi nhất định phải có người thành tâm cầu nguyện mới có thể khiến cả thôn thành tế phẩm.”



“Cho nên cụ của cậu đã trở thành sứ giả của Thần?” Viên Mục Dã hỏi



A Mộc lắc đầu: “Tôi cũng hy vọng như vậy, đáng tiếc huyết thống của chúng tôi không đủ ưu tú, không có tư cách trở thành sứ giả của Thần... bây giờ chủ nhân đã chọn trúng anh, đây là vinh quang không phải ai cũng có.”



Viên Mục Dã dở khóc dở cười: “Hắn chọn trúng tôi có phải cũng nên hỏi xem tôi có đồng ý không chứ? Chuyện này đâu thể ngang ngược cưỡng ép như vậy được?”



“Có đồng ý hay không không do anh quyết định! Bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn... hoặc là trở thành sứ giả của Thần vĩnh viễn trung thành với chủ nhân, hoặc là nhảy từ trên đỉnh Lạc Hà xuống làm thức ăn!” Khuôn mặt A Mộc vặn vẹo.



Viên Mục Dã khẳng định cả hai cách này đều không thể, vì muốn kéo dài thời gian, cậu tiếp tục hỏi: “Không phải thi thể của những du khách kia đều được tìm thấy dưới đáy vực à? Bọn họ sao có thể biến thành thức ăn của chủ nhân cậu được?”



A Mộc tỏ ra khinh miệt: “Anh là người sẽ trở thành sứ giả của Thần, có nói cho anh biết cũng không sao. Ai nói với anh thức ăn của chủ nhân tôi là thịt người mục nát? Thứ ngài ấy hưởng dụng chính là sự sợ hãi trước khi chết của những tế phẩm kia.”



“Vậy trước đó Từ Lỗi vì sao lại không chết? Thật sự vì anh ta may mắn sao?” Viên Mục Dã hỏi



A Mộc bật cười: “Dĩ nhiên không phải, những kẻ bị chủ nhân của tôi chọn trúng chỉ có hai kết cục, một là nhảy núi tự sát, hay là trở thành tín đồ của chủ nhân... Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành tín đồ của Người, chỉ có người trong lòng cực kỳ đau khổ mới có tư cách đó.”



Viên Mục Dã không khỏi cảm thán, hóa ra chỉ có người thực sự đau khổ mới có thể trở thành tín đồ và sống sót, chẳng lẽ trong những du khách nhảy núi tự sát chỉ có mình Từ Lỗi là người thực sự muốn tự sát sao?



Nhưng anh ta vẫn tiếp tục sống được, sự thật này quá buồn cười, muốn chết thì lại tiếp tục sống, người muốn sống thì đều phải chết đi... Khó trách sau khi tỉnh lại Từ Lỗi luôn trốn tránh hiện thực, cuối cùng người nhà của anh ta không thể không đưa anh ta đến bệnh viện.



“Nhưng không phải trước đây vẫn ổn à, vì sao nửa năm trở lại đây cậu lại dùng người sống làm tế phẩm? Chuyện này không hợp lý? Theo tài liệu tôi điều tra được, từ sau trận động đất năm đó không xuất hiện việc dùng người sống hiến tế nữa, sao cậu lại làm như vậy?” Viên Mục Dã cảm thấy khó hiểu.



A Mộc căm hận nói: “Thật ra từ sau khi cụ tôi bắt đầu thờ phụng chủ nhân không hề dùng người sống làm tế phẩm, mà dùng động vật trong núi thay thế. Chủ nhân của tôi cũng không tỏ ra bất mãn với cách làm này... Nhưng nửa năm trước, đột nhiên không hiểu vì sao khu du lịch lại muốn khai thác cảnh sắc núi Kim Tuấn, khiến lượng khách lên đỉnh Lạc Hà ngày càng đông, quấy rầy sự yên tĩnh của chủ nhân, chủ nhân thấy tế phẩm được dâng đến cửa chẳng lẽ lại không nhận?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom