Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470 - Chương 470 RA NƯỚC NGOÀI HỖ TRỢ
Chương 470 RA NƯỚC NGOÀI HỖ TRỢ
Viên Mục Dã nín hơi, thầm mắng trong lòng, anh đến nhà tìm tôi có việc, sao lại trở thành tôi sốt ruột chứ?
Thấy Thạch Lỗi ăn ngon lành, Viên Mục Dã nhớ ra chỗ mì gói đó đều do lúc trước Diệp Dĩ Nguy mua về trữ ở nhà, đáng tiếc từ sau khi nhiễm virus, cậu không đụng vào những thứ đồ ăn này nữa… Hiện giờ cả Diệp Dĩ Nguy cũng không biết tung tích nên càng chẳng có ai nhớ tới trong một góc phòng bếp còn có một ít mì gói sắp hết hạn sử dụng.
Thạch Lỗi ăn một lát, thấy Viên Mục Dã vẫn đứng ở đó nhìn mình bằng ánh mắt dại ra thì cười bảo: “Không phải chỉ ăn một gói mì của cậu thôi ư? Đồ để đấy cậu cũng không ăn được, quá thời hạn thì lãng phí, nếu không hôm nào tôi mời cậu ăn một bữa ngon nhé?”
Viên Mục Dã chẳng có lòng dạ phản ứng bọn họ. Cậu không ngờ mình không bắt được tên ma quỷ ăn thịt người trên đảo hoang, kết quả ở nhà lại có một kẻ chạy tới… Đôi khi cậu thật sự rất muốn báo cảnh sát bắt người luôn cho xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù nhóm Từ Lệ có bắt gã mắt vàng, bản thân gã cũng có thể tìm được cách thoát thân.
Không chỉ thế mà còn sẽ hại chết những cảnh sát tham gia vụ án này, cho nên mỗi khi Viên Mục Dã sinh ra ý tưởng này, cuối cùng cậu đều sẽ tự thuyết phục mình từ bỏ…
Thạch Lỗi ăn xong bát mì gói rồi lau miệng: “Thật ra mấy hôm trước chúng tôi đã tới một lần, đáng tiếc cậu không có nhà, hiện giờ việc ở đơn vị cậu rất bận à? Tới mười lần hết chín lần cậu không ở nhà.”
Nghe xong, sắc mặt Viên Mục Dã hơi thay đổi. Thạch Lỗi vội vàng xoa dịu: “Tôi chỉ làm phép thí dụ vậy thôi, sao mà có thể chạy đến nhà cậu mười lần thật chứ?”
Viên Mục Dã thở dài: “Nói đi, rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”
Lúc này gã mắt vàng đi đến tủ lạnh lấy một lon bia ra, tự mở và uống một ngụm rồi nói: “Chúng tôi có một đồng nghiệp đột nhiên tự sát chết vào khoảng thời gian trước nên muốn nhờ cậu qua xem giúp trước khi chết anh ta đã trải qua chuyện gì?!”
“Các người coi tôi là thầy bói thật hả, tôi làm sao biết trước khi chết anh ta đã xảy ra chuyện gì?” Viên Mục Dã nói bằng vẻ mặt buồn cười.
Thạch Lỗi nghiêm mặt lại: “Chúng tôi tới tìm cậu thì tất nhiên là biết cậu có thể làm được. Cậu chỉ cần đến chỗ anh ta tự sát xem thử giúp chúng tôi là được. Chúng tôi cũng không bắt buộc, có thể đọc được bao nhiêu nội dung thì được bấy nhiêu…”
Viên Mục Dã hơi sửng sốt: “Anh cũng có thể làm được cơ mà? Tại sao còn phải tìm tới tôi chứ?”
Thạch Lỗi lắc đầu đáp: “Nghề nào cũng phải có người chuyên nghiệp mà, mặc dù cậu và tôi có thể chất tương tự, nhưng thế mạnh của tôi không phải là đọc từ trường tư duy, cho nên lần này chỉ có thể tìm cậu tới giúp đỡ.”
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi hỏi: “Được thôi, ở chỗ nào? Giờ tôi sẽ đi cùng các anh luôn!”
Viên Mục Dã muốn tống cổ hai người này càng sớm càng tốt, cậu thật sự không muốn có quá nhiều liên quan với bọn họ nên muốn đánh nhanh thắng nhanh. Ai ngờ Thạch Lỗi lại nói với cậu rằng nơi tự sát không phải ở trong nước, mà là trụ sở chính của công ty bọn họ ở nước M.
Điều này không khỏi làm Viên Mục Dã hơi do dự. Ra nước ngoài cùng bọn họ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dù gì bọn họ cũng chẳng phải hạng lương thiện, càng không phải bạn bè thân thuộc với mình, hoặc có thể nói giữa bọn họ thậm chí còn chẳng phải bạn. Ra nước ngoài với họ một cách qua loa thế này, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì phiền phức lắm.
Thạch Lỗi nhận ra Viên Mục Dã do dự bèn cười bảo: “Cậu giúp tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ giúp cậu, đây gọi là có qua có lại. Cậu đàn em yêu dấu của tôi ơi, đối với cậu, để tôi thiếu cậu một ân tình chỉ có tốt chứ không có hại đâu nhé…”
Tất nhiên là Viên Mục Dã hiểu rõ điều này, nhưng quả thật tùy tiện ra nước ngoài với đối phương có rất nhiều nguy hiểm. Gã mắt vàng thấy vẻ mặt Viên Mục Dã do dự, ánh mắt gã lập tức trở nên cực kỳ nanh nọc. Trên thực tế, Viên Mục Dã đã nhận ra, nếu cậu mà từ chối thì không biết chừng đối phương sẽ trói gô cậu đi luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói với Thạch Lỗi: “Vậy được rồi, nhưng mà tôi cần phải sắp xếp lại việc ở nhà và đơn vị đã mới được, đại khái cần đi mấy ngày?”
Thạch Lỗi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhiều nhất là một tuần.”
“Ngoài ý muốn…” Viên Mục Dã ngờ vực hỏi.
Thạch Lỗi sợ Viên Mục Dã đổi ý nên vội vàng giải thích: “Cậu yên tâm, bất kể có điều gì ngoài ý muốn, chúng tôi đều có thể bảo đảm sự an toàn của cậu!”
“Thật chứ…?” Viên Mục Dã nửa tin nửa ngờ.
Thạch Lỗi nói với vẻ mặt chân thành: “Thật!”
Tiễn hai tên ôn thần đi rồi, Viên Mục Dã nhanh chóng gói chai bia và bát đũa mà gã mắt vàng và Thạch Lỗi dùng vào túi bảo quản. Trên đó có ADN của hai người ấy, có lẽ sau này sẽ có chỗ dùng đến. Sau đó, Viên Mục Dã lại nhanh chóng gọi điện thoại cho Từ Lệ, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt, hy vọng anh ta có thể giúp mình kiểm tra ADN trên hai thứ đồ
này.
Sau khi gặp mặt, Từ Lệ nhận hai món đồ và nhìn liếc qua: “Đây là đồ ai dùng rồi vậy?”
“Hai kẻ tình nghi, có điều với tình hình trước mắt không có cách nào định tội bọn họ, nhưng nếu có thể tạm thời giữ ADN của bọn họ, về sau chắc chắn sẽ có tác dụng.” Viên Mục Dã hào hứng nói.
Mặc dù Từ Lệ rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ nghĩ cách giúp Viên Mục Dã việc này, nói là chờ khi có kết quả rồi sẽ gọi điện thoại liên hệ với Viên Mục Dã.
Sau khi tạm biệt Từ Lệ, Viên Mục Dã cảm thấy hơi đau đầu, bởi vì trước khi đi Thạch Lỗi đã căn dặn cậu tốt nhất đừng nhắc tới chuyện này với bất kỳ ai ngoài ba người bọn họ, nếu không đến lúc đó làm liên lụy đến đối phương thì có thể sẽ hại người khác.
Mặc dù Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi chỉ cố ý hù dọa cậu, là một thủ đoạn để cậu giữ bí mật thôi, nhưng cậu cũng không thể không kiêng dè gì về điều này… Nhưng nếu không nói rõ lý do với Đoàn Phong, mình làm sao xin nghỉ một tuần được? Nghĩ tới nghĩ lui, Viên Mục Dã cũng không biết nên mở miệng như thế nào, vì thế chỉ có thể đưa Kim Bảo đến số 54 trước.
Vừa vào cửa Viên Mục Dã đã nhìn thấy Đại Quân đang ngồi đút đồ ăn cho con sóc của Tằng Nam Nam. Trong khoảng thời gian này con vật kia đã rất thân thiết với Kim Bảo, vừa thấy Viên Mục Dã dắt Kim Bảo vào cửa, nó đã nhảy thẳng lên lưng Kim Bảo không hề ngần ngừ.
Đại Quân tò mò hỏi: “Sao cậu lại đưa Kim Bảo tới đi làm?”
Viên Mục Dã hơi ngượng ngùng: “Tôi có vài việc riêng nên phải ra ngoài mấy ngày. Đúng rồi, đội trưởng Đoàn đâu?”
Thấy Viên Mục Dã ấp a ấp úng, Đại Quân thức thời không hỏi cậu có chuyện gì nữa: “Đang chạy bộ trong phòng thể chất trên lầu đấy.”
Viên Mục Dã giao Kim Bảo cho Đại Quân rồi xoay người lên lầu hai. Cậu vừa mới đi đến cửa phòng thể chất đã nghe thấy tiếng máy chạy bộ ro ro, chắc là Đoàn Phong đang vận động ở bên trong. Viên Mục Dã đứng ở cửa do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào. Vietwriter.vn
Vừa vào cửa, cậu thấy Đoàn Phong đang chạy với tốc độ nhanh nhất trên máy chạy bộ, mồ hôi túa ra như mưa. Thấy người đi vào là Viên Mục Dã, anh ta hơi tò mò hỏi: “Hiếm có nhỉ, cậu cũng muốn vận động à?”
Viên Mục Dã nín hơi, thầm mắng trong lòng, anh đến nhà tìm tôi có việc, sao lại trở thành tôi sốt ruột chứ?
Thấy Thạch Lỗi ăn ngon lành, Viên Mục Dã nhớ ra chỗ mì gói đó đều do lúc trước Diệp Dĩ Nguy mua về trữ ở nhà, đáng tiếc từ sau khi nhiễm virus, cậu không đụng vào những thứ đồ ăn này nữa… Hiện giờ cả Diệp Dĩ Nguy cũng không biết tung tích nên càng chẳng có ai nhớ tới trong một góc phòng bếp còn có một ít mì gói sắp hết hạn sử dụng.
Thạch Lỗi ăn một lát, thấy Viên Mục Dã vẫn đứng ở đó nhìn mình bằng ánh mắt dại ra thì cười bảo: “Không phải chỉ ăn một gói mì của cậu thôi ư? Đồ để đấy cậu cũng không ăn được, quá thời hạn thì lãng phí, nếu không hôm nào tôi mời cậu ăn một bữa ngon nhé?”
Viên Mục Dã chẳng có lòng dạ phản ứng bọn họ. Cậu không ngờ mình không bắt được tên ma quỷ ăn thịt người trên đảo hoang, kết quả ở nhà lại có một kẻ chạy tới… Đôi khi cậu thật sự rất muốn báo cảnh sát bắt người luôn cho xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù nhóm Từ Lệ có bắt gã mắt vàng, bản thân gã cũng có thể tìm được cách thoát thân.
Không chỉ thế mà còn sẽ hại chết những cảnh sát tham gia vụ án này, cho nên mỗi khi Viên Mục Dã sinh ra ý tưởng này, cuối cùng cậu đều sẽ tự thuyết phục mình từ bỏ…
Thạch Lỗi ăn xong bát mì gói rồi lau miệng: “Thật ra mấy hôm trước chúng tôi đã tới một lần, đáng tiếc cậu không có nhà, hiện giờ việc ở đơn vị cậu rất bận à? Tới mười lần hết chín lần cậu không ở nhà.”
Nghe xong, sắc mặt Viên Mục Dã hơi thay đổi. Thạch Lỗi vội vàng xoa dịu: “Tôi chỉ làm phép thí dụ vậy thôi, sao mà có thể chạy đến nhà cậu mười lần thật chứ?”
Viên Mục Dã thở dài: “Nói đi, rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”
Lúc này gã mắt vàng đi đến tủ lạnh lấy một lon bia ra, tự mở và uống một ngụm rồi nói: “Chúng tôi có một đồng nghiệp đột nhiên tự sát chết vào khoảng thời gian trước nên muốn nhờ cậu qua xem giúp trước khi chết anh ta đã trải qua chuyện gì?!”
“Các người coi tôi là thầy bói thật hả, tôi làm sao biết trước khi chết anh ta đã xảy ra chuyện gì?” Viên Mục Dã nói bằng vẻ mặt buồn cười.
Thạch Lỗi nghiêm mặt lại: “Chúng tôi tới tìm cậu thì tất nhiên là biết cậu có thể làm được. Cậu chỉ cần đến chỗ anh ta tự sát xem thử giúp chúng tôi là được. Chúng tôi cũng không bắt buộc, có thể đọc được bao nhiêu nội dung thì được bấy nhiêu…”
Viên Mục Dã hơi sửng sốt: “Anh cũng có thể làm được cơ mà? Tại sao còn phải tìm tới tôi chứ?”
Thạch Lỗi lắc đầu đáp: “Nghề nào cũng phải có người chuyên nghiệp mà, mặc dù cậu và tôi có thể chất tương tự, nhưng thế mạnh của tôi không phải là đọc từ trường tư duy, cho nên lần này chỉ có thể tìm cậu tới giúp đỡ.”
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi hỏi: “Được thôi, ở chỗ nào? Giờ tôi sẽ đi cùng các anh luôn!”
Viên Mục Dã muốn tống cổ hai người này càng sớm càng tốt, cậu thật sự không muốn có quá nhiều liên quan với bọn họ nên muốn đánh nhanh thắng nhanh. Ai ngờ Thạch Lỗi lại nói với cậu rằng nơi tự sát không phải ở trong nước, mà là trụ sở chính của công ty bọn họ ở nước M.
Điều này không khỏi làm Viên Mục Dã hơi do dự. Ra nước ngoài cùng bọn họ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dù gì bọn họ cũng chẳng phải hạng lương thiện, càng không phải bạn bè thân thuộc với mình, hoặc có thể nói giữa bọn họ thậm chí còn chẳng phải bạn. Ra nước ngoài với họ một cách qua loa thế này, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì phiền phức lắm.
Thạch Lỗi nhận ra Viên Mục Dã do dự bèn cười bảo: “Cậu giúp tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ giúp cậu, đây gọi là có qua có lại. Cậu đàn em yêu dấu của tôi ơi, đối với cậu, để tôi thiếu cậu một ân tình chỉ có tốt chứ không có hại đâu nhé…”
Tất nhiên là Viên Mục Dã hiểu rõ điều này, nhưng quả thật tùy tiện ra nước ngoài với đối phương có rất nhiều nguy hiểm. Gã mắt vàng thấy vẻ mặt Viên Mục Dã do dự, ánh mắt gã lập tức trở nên cực kỳ nanh nọc. Trên thực tế, Viên Mục Dã đã nhận ra, nếu cậu mà từ chối thì không biết chừng đối phương sẽ trói gô cậu đi luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói với Thạch Lỗi: “Vậy được rồi, nhưng mà tôi cần phải sắp xếp lại việc ở nhà và đơn vị đã mới được, đại khái cần đi mấy ngày?”
Thạch Lỗi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhiều nhất là một tuần.”
“Ngoài ý muốn…” Viên Mục Dã ngờ vực hỏi.
Thạch Lỗi sợ Viên Mục Dã đổi ý nên vội vàng giải thích: “Cậu yên tâm, bất kể có điều gì ngoài ý muốn, chúng tôi đều có thể bảo đảm sự an toàn của cậu!”
“Thật chứ…?” Viên Mục Dã nửa tin nửa ngờ.
Thạch Lỗi nói với vẻ mặt chân thành: “Thật!”
Tiễn hai tên ôn thần đi rồi, Viên Mục Dã nhanh chóng gói chai bia và bát đũa mà gã mắt vàng và Thạch Lỗi dùng vào túi bảo quản. Trên đó có ADN của hai người ấy, có lẽ sau này sẽ có chỗ dùng đến. Sau đó, Viên Mục Dã lại nhanh chóng gọi điện thoại cho Từ Lệ, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt, hy vọng anh ta có thể giúp mình kiểm tra ADN trên hai thứ đồ
này.
Sau khi gặp mặt, Từ Lệ nhận hai món đồ và nhìn liếc qua: “Đây là đồ ai dùng rồi vậy?”
“Hai kẻ tình nghi, có điều với tình hình trước mắt không có cách nào định tội bọn họ, nhưng nếu có thể tạm thời giữ ADN của bọn họ, về sau chắc chắn sẽ có tác dụng.” Viên Mục Dã hào hứng nói.
Mặc dù Từ Lệ rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ nghĩ cách giúp Viên Mục Dã việc này, nói là chờ khi có kết quả rồi sẽ gọi điện thoại liên hệ với Viên Mục Dã.
Sau khi tạm biệt Từ Lệ, Viên Mục Dã cảm thấy hơi đau đầu, bởi vì trước khi đi Thạch Lỗi đã căn dặn cậu tốt nhất đừng nhắc tới chuyện này với bất kỳ ai ngoài ba người bọn họ, nếu không đến lúc đó làm liên lụy đến đối phương thì có thể sẽ hại người khác.
Mặc dù Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi chỉ cố ý hù dọa cậu, là một thủ đoạn để cậu giữ bí mật thôi, nhưng cậu cũng không thể không kiêng dè gì về điều này… Nhưng nếu không nói rõ lý do với Đoàn Phong, mình làm sao xin nghỉ một tuần được? Nghĩ tới nghĩ lui, Viên Mục Dã cũng không biết nên mở miệng như thế nào, vì thế chỉ có thể đưa Kim Bảo đến số 54 trước.
Vừa vào cửa Viên Mục Dã đã nhìn thấy Đại Quân đang ngồi đút đồ ăn cho con sóc của Tằng Nam Nam. Trong khoảng thời gian này con vật kia đã rất thân thiết với Kim Bảo, vừa thấy Viên Mục Dã dắt Kim Bảo vào cửa, nó đã nhảy thẳng lên lưng Kim Bảo không hề ngần ngừ.
Đại Quân tò mò hỏi: “Sao cậu lại đưa Kim Bảo tới đi làm?”
Viên Mục Dã hơi ngượng ngùng: “Tôi có vài việc riêng nên phải ra ngoài mấy ngày. Đúng rồi, đội trưởng Đoàn đâu?”
Thấy Viên Mục Dã ấp a ấp úng, Đại Quân thức thời không hỏi cậu có chuyện gì nữa: “Đang chạy bộ trong phòng thể chất trên lầu đấy.”
Viên Mục Dã giao Kim Bảo cho Đại Quân rồi xoay người lên lầu hai. Cậu vừa mới đi đến cửa phòng thể chất đã nghe thấy tiếng máy chạy bộ ro ro, chắc là Đoàn Phong đang vận động ở bên trong. Viên Mục Dã đứng ở cửa do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào. Vietwriter.vn
Vừa vào cửa, cậu thấy Đoàn Phong đang chạy với tốc độ nhanh nhất trên máy chạy bộ, mồ hôi túa ra như mưa. Thấy người đi vào là Viên Mục Dã, anh ta hơi tò mò hỏi: “Hiếm có nhỉ, cậu cũng muốn vận động à?”
Bình luận facebook