Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73 - Chương 73
Chương 73 NÓI CHUYỆN ĐÊM KHUYA
Ngô Hưng dừng lại, quay đầu nhìn Đoàn Phong, anh ta nói: “Chúng ta đi về phía trước khoảng hai cây số nữa, nếu như vẫn không nhìn thấy thôn Tiến Lên thì nhất định phải hạ trại tại chỗ.”
Đoàn Phong nhìn xung quanh rồi nói: “Cũng đành vậy thôi!”
Lúc này Viên Mục Dã đi phía sau đã cảm nhận được độ ẩm đang tăng lên, có vẻ như sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ không khí trong núi sẽ càng xuống thấp. Trong lòng cậu thấy lo lắng, mấy người đàn ông bọn họ còn đỡ, nhưng không biết Tằng Nam Nam nhỏ bé thế kia có chịu được nhiệt độ thấp như vậy trên núi không.
Nghĩ vậy Viên Mục Dã bèn nhìn Tằng Nam Nam ở phía trước và không khỏi giật mình, không ngờ cô nhóc này đi một ngày đường núi mà không hề có dáng vẻ mệt mỏi, cô ấy cũng chỉ nghỉ có nửa tiếng như tất cả mọi người, xem ra người của số 54 đều là ngọa hổ tàng long!
Bầu trời nhanh chóng tối sầm, đoàn người Đoàn Phong vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng thôn Tiến Lên, vì vậy mọi người dựng một trại nghỉ tạm thời, còn đốt một đống lửa. Làm như vậy một là để sưởi ấm, hai là có thể xua đuổi thú rừng.
“Em muốn ăn mì tôm...” Hoắc Nhiễm nhìn mẩu lương khô trong tay, ra vẻ tủi thân nói.
Đoàn Phong xoa đầu cậu ta: “Cố lên, quay về tôi sẽ đưa mọi người đi ăn thịt nướng...”
Mọi người nghe vậy lập tức vui mừng ra mặt, bắt đầu vừa cười nói vừa ăn, cứ như lương khô trong tay đã biến thành cao lương mỹ vị hết vậy. Không ngờ đang mải ăn, đột nhiên Đoàn Phong lại cảnh giác nhìn xung quanh, những người khác thấy thái độ của anh ta cũng đồng loạt yên lặng, trong phút chốc không gian trở nên yên tĩnh dị thường.
Lúc này Viên Mục Dã cũng nghe được vài tiếng động, dường như có tiếng tạp tạp tạp phát ra từ trong rừng rậm cách bọn họ không xa...
“Thế nào... rồi?” Một lát sau, Trương Khai không nhịn được hỏi nhỏ.
Đoàn Phong lập tức ra hiệu im lặng, sau đó tiếp tục lắng nghe. Một lát sau âm thanh tạp tạp tạp kia mới xa dần, anh ta nói nhỏ với mọi người: “Gần đây có thứ gì đó... nhưng vì sợ ánh lửa nên chỉ đứng từ xa nhìn lại.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Xem ra đêm nay chúng ta phải thay phiên nhau gác đêm rồi.”
Ban đêm trong núi rất lạnh, Viên Mục Dã ngồi bên cạnh đống lửa, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, không dám lơ là... Trương Đại Quân lẩm bẩm trong lều vải, giống như không phải anh ta ngủ nơi rừng núi hoang vu mà đang nằm trên giường cạnh lò sưởi ở nhà vậy.
Lúc đầu Viên Mục Dã đề nghị mọi người thay phiên nhau gác đêm, như vậy thời gian gác của mỗi người đều không quá dài. Nhưng Đoàn Phong lại nói không thể để Ngô Hưng thiếu ngủ, vì dù sao anh ta cũng phải dẫn đường cho mọi người.
Viên Mục Dã lập tức hiểu, Đoàn Phong không muốn để Ngô Hưng gác đêm vì không tin anh ta... Mặc dù hiện giờ bọn họ còn chưa tìm được thôn Tiến Lên, nhưng chắc không cách xa bao nhiêu, điều này có nghĩa là nguy hiểm cũng không cách xa bọn họ cho lắm.
Lúc này Hoắc Nhiễm lặng lẽ chui từ trong lều vải ra nói: “Anh Viên đi ngủ đi, để tôi canh cho...”
Viên Mục Dã nhìn giờ trên điện thoại: “Còn chưa đến giờ giao ca, cậu ra sớm thế?”
Hoắc Nhiễm bực mình nói: “Anh Đại Quân ngáy to quá, lều của anh ấy ở gần tôi như vậy, có quỷ mới ngủ được!”
Viên Mục Dã cười bảo: “Cậu tự tin một mình gác cả đêm sao?”
Nghe Viên Mục Dã nói thế, sắc mặt Hoắc Nhiễm lo lắng nhìn xung quanh, sau đó kéo cao cổ áo, mạnh miệng nói: “Không sao hết, anh... anh cứ đi ngủ đi!”
Hoắc Nhiễm giảm đi một chữ Viên, khiến Viên Mục Dã nghe mà hơi giật mình, đã rất lâu rồi không còn ai gọi cậu một chữ “anh” nữa, cậu nhìn dáng vẻ đáng thương của Hoắc Nhiễm thì sao có thể đi ngủ nổi.
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi cũng chưa buồn ngủ, hay là chúng ta nói chuyện một chút?”
Trong mắt Hoắc Nhiễm có sự cảm kích, nhưng lập tức bị cậu ta đè xuống, giọng nói trầm trầm của cậu ta cất lên: “Ừm... được.”
Thật ra, Viên Mục Dã cũng không phải người hay nói chuyện, cho nên dù là với đồng nghiệp cùng tuổi hay lớn hơn đều rất ít khi nói chuyện, dường như chỉ khi nào có chuyện công mới lên tiếng còn nếu không sẽ không nói gì.
Nhưng không biết vì sao hôm nay Viên Mục Dã lại muốn trêu chọc cậu nhóc trước mặt này, có lẽ vì tuổi của cậu ta không khác bao nhiêu với người em đã chết của cậu.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Tôi nghe Trương Khai nói... hai người là anh em họ?” Viên Mục Dã mở lời trước.
Hoắc Nhiễm hừ một cái: “Anh ta mở miệng nói mình là anh tôi mà không thấy ngại à! Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bắt nạt tôi! Có phải anh ta nói với anh khi tôi năm tuổi thì đạp tổ kiến, sáu tuổi chọc tổ ong vò vẽ không?”
Viên Mục Dã lập tức bật cười: “Đúng là cậu ta nói vậy, khi còn bé có ai chưa từng nghịch mấy trò ngốc nghếch chứ!”
Hoắc Nhiễm nghe mà khóc không ra nước mắt: “Nhưng anh ta không kể với anh, lúc năm tuổi tôi bị rơi vào tổ kiến là do anh ta bắt tôi đi nhặt bóng da mới khiến tôi giẫm chân vào tổ kiến; lúc sáu tuổi tôi chọc tổ ong vo vẽ là vì giúp anh ta lấy cái diều bị mắc trên cây, kết quả lại chọc rơi tổ ong vò vẽ!”
Viên Mục Dã nghe xong cũng thấy thông cảm với Hoắc Nhiễm, xem ra người làm anh họ như Trương Khai đúng là không đáng tin.
Hoắc Nhiễm thấy cậu mím môi, như đang cố không cười, thì bày ra vẻ mặt cam chịu số phận, nói: “Anh muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải nhịn khổ sở như thế đâu.”
Nghe Hoắc Nhiễm nói vậy, Viên Mục Dã không muốn cười nữa, cậu nghĩ một chút rồi bảo: “Thật ra tôi rất hâm mộ cậu và Trương Khai, cãi nhau ầm ĩ từ nhỏ đến lớn, có thể như vậy cũng rất tốt...”
Hoắc Nhiễm ngạc nhiên: “Chuyện đó thì có gì tốt? Cách nghĩ của anh thật kỳ lạ...” Cậu ta nói xong lại cảm thấy hình như mình nói không tốt, nên nói thêm: “Nếu như anh có em trai, cũng sẽ đối xử với cậu ta giống như Trương Khai đối với tôi sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Sẽ không, tôi thương nó còn không hết, đời nào lừa nó đi chọc tổ ong vò vẽ chứ?”
Hoắc Nhiễm lập tức thở dài: “Vậy không được! Nếu như Trương Khai không kể, thì anh không thể nhận ra chúng tôi là anh em họ, ngoại hình không giống, tính cách không hợp nhau, ngay cả trí thông minh cũng một trời một vực...”
Viên Mục Dã nghe Hoắc Nhiễm nói xấu Trương Khai thì cười thầm trong lòng, thật ra trí thông minh của Hoắc Nhiễm không thấp, nhưng EQ của cậu ta lại không cao, cho nên nói chuyện hay nói thẳng. Một đứa bé như vậy cho dù ưu tú nhưng chưa chắc đã được người lớn thích.
Không ngờ trong lúc hai người đang tám chuyện thì từ bụi cỏ bên cạnh vang lên tiếng xào xạc, dường như có người đang đi lại phía này... Hoắc Nhiễm giật mình, vừa định đứng dậy kiểm tra thì bị Viên Mục Dã ngăn lại.
Ngô Hưng dừng lại, quay đầu nhìn Đoàn Phong, anh ta nói: “Chúng ta đi về phía trước khoảng hai cây số nữa, nếu như vẫn không nhìn thấy thôn Tiến Lên thì nhất định phải hạ trại tại chỗ.”
Đoàn Phong nhìn xung quanh rồi nói: “Cũng đành vậy thôi!”
Lúc này Viên Mục Dã đi phía sau đã cảm nhận được độ ẩm đang tăng lên, có vẻ như sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ không khí trong núi sẽ càng xuống thấp. Trong lòng cậu thấy lo lắng, mấy người đàn ông bọn họ còn đỡ, nhưng không biết Tằng Nam Nam nhỏ bé thế kia có chịu được nhiệt độ thấp như vậy trên núi không.
Nghĩ vậy Viên Mục Dã bèn nhìn Tằng Nam Nam ở phía trước và không khỏi giật mình, không ngờ cô nhóc này đi một ngày đường núi mà không hề có dáng vẻ mệt mỏi, cô ấy cũng chỉ nghỉ có nửa tiếng như tất cả mọi người, xem ra người của số 54 đều là ngọa hổ tàng long!
Bầu trời nhanh chóng tối sầm, đoàn người Đoàn Phong vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng thôn Tiến Lên, vì vậy mọi người dựng một trại nghỉ tạm thời, còn đốt một đống lửa. Làm như vậy một là để sưởi ấm, hai là có thể xua đuổi thú rừng.
“Em muốn ăn mì tôm...” Hoắc Nhiễm nhìn mẩu lương khô trong tay, ra vẻ tủi thân nói.
Đoàn Phong xoa đầu cậu ta: “Cố lên, quay về tôi sẽ đưa mọi người đi ăn thịt nướng...”
Mọi người nghe vậy lập tức vui mừng ra mặt, bắt đầu vừa cười nói vừa ăn, cứ như lương khô trong tay đã biến thành cao lương mỹ vị hết vậy. Không ngờ đang mải ăn, đột nhiên Đoàn Phong lại cảnh giác nhìn xung quanh, những người khác thấy thái độ của anh ta cũng đồng loạt yên lặng, trong phút chốc không gian trở nên yên tĩnh dị thường.
Lúc này Viên Mục Dã cũng nghe được vài tiếng động, dường như có tiếng tạp tạp tạp phát ra từ trong rừng rậm cách bọn họ không xa...
“Thế nào... rồi?” Một lát sau, Trương Khai không nhịn được hỏi nhỏ.
Đoàn Phong lập tức ra hiệu im lặng, sau đó tiếp tục lắng nghe. Một lát sau âm thanh tạp tạp tạp kia mới xa dần, anh ta nói nhỏ với mọi người: “Gần đây có thứ gì đó... nhưng vì sợ ánh lửa nên chỉ đứng từ xa nhìn lại.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Xem ra đêm nay chúng ta phải thay phiên nhau gác đêm rồi.”
Ban đêm trong núi rất lạnh, Viên Mục Dã ngồi bên cạnh đống lửa, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, không dám lơ là... Trương Đại Quân lẩm bẩm trong lều vải, giống như không phải anh ta ngủ nơi rừng núi hoang vu mà đang nằm trên giường cạnh lò sưởi ở nhà vậy.
Lúc đầu Viên Mục Dã đề nghị mọi người thay phiên nhau gác đêm, như vậy thời gian gác của mỗi người đều không quá dài. Nhưng Đoàn Phong lại nói không thể để Ngô Hưng thiếu ngủ, vì dù sao anh ta cũng phải dẫn đường cho mọi người.
Viên Mục Dã lập tức hiểu, Đoàn Phong không muốn để Ngô Hưng gác đêm vì không tin anh ta... Mặc dù hiện giờ bọn họ còn chưa tìm được thôn Tiến Lên, nhưng chắc không cách xa bao nhiêu, điều này có nghĩa là nguy hiểm cũng không cách xa bọn họ cho lắm.
Lúc này Hoắc Nhiễm lặng lẽ chui từ trong lều vải ra nói: “Anh Viên đi ngủ đi, để tôi canh cho...”
Viên Mục Dã nhìn giờ trên điện thoại: “Còn chưa đến giờ giao ca, cậu ra sớm thế?”
Hoắc Nhiễm bực mình nói: “Anh Đại Quân ngáy to quá, lều của anh ấy ở gần tôi như vậy, có quỷ mới ngủ được!”
Viên Mục Dã cười bảo: “Cậu tự tin một mình gác cả đêm sao?”
Nghe Viên Mục Dã nói thế, sắc mặt Hoắc Nhiễm lo lắng nhìn xung quanh, sau đó kéo cao cổ áo, mạnh miệng nói: “Không sao hết, anh... anh cứ đi ngủ đi!”
Hoắc Nhiễm giảm đi một chữ Viên, khiến Viên Mục Dã nghe mà hơi giật mình, đã rất lâu rồi không còn ai gọi cậu một chữ “anh” nữa, cậu nhìn dáng vẻ đáng thương của Hoắc Nhiễm thì sao có thể đi ngủ nổi.
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi cũng chưa buồn ngủ, hay là chúng ta nói chuyện một chút?”
Trong mắt Hoắc Nhiễm có sự cảm kích, nhưng lập tức bị cậu ta đè xuống, giọng nói trầm trầm của cậu ta cất lên: “Ừm... được.”
Thật ra, Viên Mục Dã cũng không phải người hay nói chuyện, cho nên dù là với đồng nghiệp cùng tuổi hay lớn hơn đều rất ít khi nói chuyện, dường như chỉ khi nào có chuyện công mới lên tiếng còn nếu không sẽ không nói gì.
Nhưng không biết vì sao hôm nay Viên Mục Dã lại muốn trêu chọc cậu nhóc trước mặt này, có lẽ vì tuổi của cậu ta không khác bao nhiêu với người em đã chết của cậu.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Tôi nghe Trương Khai nói... hai người là anh em họ?” Viên Mục Dã mở lời trước.
Hoắc Nhiễm hừ một cái: “Anh ta mở miệng nói mình là anh tôi mà không thấy ngại à! Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bắt nạt tôi! Có phải anh ta nói với anh khi tôi năm tuổi thì đạp tổ kiến, sáu tuổi chọc tổ ong vò vẽ không?”
Viên Mục Dã lập tức bật cười: “Đúng là cậu ta nói vậy, khi còn bé có ai chưa từng nghịch mấy trò ngốc nghếch chứ!”
Hoắc Nhiễm nghe mà khóc không ra nước mắt: “Nhưng anh ta không kể với anh, lúc năm tuổi tôi bị rơi vào tổ kiến là do anh ta bắt tôi đi nhặt bóng da mới khiến tôi giẫm chân vào tổ kiến; lúc sáu tuổi tôi chọc tổ ong vo vẽ là vì giúp anh ta lấy cái diều bị mắc trên cây, kết quả lại chọc rơi tổ ong vò vẽ!”
Viên Mục Dã nghe xong cũng thấy thông cảm với Hoắc Nhiễm, xem ra người làm anh họ như Trương Khai đúng là không đáng tin.
Hoắc Nhiễm thấy cậu mím môi, như đang cố không cười, thì bày ra vẻ mặt cam chịu số phận, nói: “Anh muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải nhịn khổ sở như thế đâu.”
Nghe Hoắc Nhiễm nói vậy, Viên Mục Dã không muốn cười nữa, cậu nghĩ một chút rồi bảo: “Thật ra tôi rất hâm mộ cậu và Trương Khai, cãi nhau ầm ĩ từ nhỏ đến lớn, có thể như vậy cũng rất tốt...”
Hoắc Nhiễm ngạc nhiên: “Chuyện đó thì có gì tốt? Cách nghĩ của anh thật kỳ lạ...” Cậu ta nói xong lại cảm thấy hình như mình nói không tốt, nên nói thêm: “Nếu như anh có em trai, cũng sẽ đối xử với cậu ta giống như Trương Khai đối với tôi sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Sẽ không, tôi thương nó còn không hết, đời nào lừa nó đi chọc tổ ong vò vẽ chứ?”
Hoắc Nhiễm lập tức thở dài: “Vậy không được! Nếu như Trương Khai không kể, thì anh không thể nhận ra chúng tôi là anh em họ, ngoại hình không giống, tính cách không hợp nhau, ngay cả trí thông minh cũng một trời một vực...”
Viên Mục Dã nghe Hoắc Nhiễm nói xấu Trương Khai thì cười thầm trong lòng, thật ra trí thông minh của Hoắc Nhiễm không thấp, nhưng EQ của cậu ta lại không cao, cho nên nói chuyện hay nói thẳng. Một đứa bé như vậy cho dù ưu tú nhưng chưa chắc đã được người lớn thích.
Không ngờ trong lúc hai người đang tám chuyện thì từ bụi cỏ bên cạnh vang lên tiếng xào xạc, dường như có người đang đi lại phía này... Hoắc Nhiễm giật mình, vừa định đứng dậy kiểm tra thì bị Viên Mục Dã ngăn lại.
Bình luận facebook