• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 91 - Chương 91 QUEN THUỘC

Chương 91 QUEN THUỘC

Lúc này Diệp Dĩ Nguy đi tới và cười nói với cậu: “Chẳng phải cậu nói qua điện thoại là mấy ngày nữa mới về à? Nếu biết trước cậu về sớm thế này thì lúc nãy tôi đã mua ít rượu thịt mang về! Ăn cơm tối chưa? Có muốn gọi thức ăn ngoài không?”



Viên Mục Dã đứng dậy, hơi ngượng ngùng bảo: “Không cần đâu, tôi đã ăn ở chỗ làm rồi, mấy ngày qua làm phiền anh quá… Muộn thế này mà còn đến dắt chó đi dạo, có phải vừa tan ca không?”



Diệp Dĩ Nguy nhẹ nhàng sờ đầu Kim Bảo, anh ta nói: “Dĩ nhiên không phải, cậu cũng biết tình huống của phòng pháp y mà, nếu thật sự phải làm ca đêm thì chắc chắn là suốt đêm luôn, sao có thể về sớm thế này? Buổi tối tôi cũng rảnh nên dẫn nhóc con này đi xa một chút.”



Viên Mục Dã vội mời Diệp Dĩ Nguy ngồi xuống còn mình đi pha trà, nhưng tay cậu vừa chạm vào cửa tủ thì mới nhớ ra là trà trong nhà mình đã hết rồi. Nhưng lúc này tay cũng đã vươn ra, cậu đành phải mở ra trước rồi tính sau.



Không ngờ Viên Mục Dã vừa mở tủ ra xem thì thấy bên trong để đầy trà xanh mà cậu thường uống, thậm chí còn có thêm một hộp hồng trà của Anh và một hộp cà phê hòa tan…



Diệp Dĩ Nguy quen tay mở một ngăn tủ khác ra lấy một chiếc cốc, anh ta nói: “Muộn thế rồi đừng uống trà, uống cốc sữa nóng đi!” Anh ta nói xong thì đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa tươi rót vào trong cốc, tiếp đó bỏ nó vào trong lò vi sóng.



Viên Mục Dã nhìn một loạt cử động của Diệp Dĩ Nguy, nếu không biết còn tưởng rằng đây là nhà anh ta đấy. Xem ra trong thời gian qua vị pháp y Diệp này không hề coi mình là người ngoài! Nghĩ đến đây Viên Mục Dã cười, lắc đầu rồi nói: “Đúng là anh biết sống hơn tôi…”



Sau đó Diệp Dĩ Nguy nhanh chóng làm cho mình một cốc cà phê, anh ta nhấp một ngụm rồi mới nói: “Biết căn nhà này của cậu thiếu thứ gì không?”



“Anh đừng nói là thiếu một nữ chủ nhân nhé!” Viên Mục Dã nói đùa.



Diệp Dĩ Nguy cười: “Ừ… Thiếu nữ chủ nhân thì phải xem cậu có nhu cầu này không, nhưng trong căn nhà này đúng là thiếu sự ấm áp, nói thẳng ra là không có không khí gia đình.”



“Không khí gia đình?” Viên Mục Dã nhìn ngôi nhà của mình, mặc dù không đến mức chỉ có bốn bức tường nhưng cũng khá giống khách sạn, không hề có cảm giác đang sống ở nhà.

Không ngờ lúc này Kim Bảo giống như không đồng tình mà ủi ủi tay Viên Mục Dã, cậu thấy thế bèn khẽ cười nói: “Trước đây đúng là không có, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều… Anh nhìn đi, trong nhà giờ thêm một con chó giữ nhà, trong phòng cũng thêm một người bạn là anh, đây chính là tiến bộ đấy.”



“Vậy cũng có lý… Đúng rồi, không phải lúc trước cậu nói có một chút chuyện ngoài ý muốn sao? Xảy ra chuyện gì thế? Có giải quyết thuận lợi không?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.



Viên Mục Dã cũng không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, cậu khẽ than: “Không có gì đâu, chỉ là giữa chừng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng đã giải quyết rồi.”



Diệp Dĩ Nguy liếc mắt nhìn băng vải lộ ra trên cánh tay trái của Viên Mục Dã, anh ta nhướng mày: “Cậu bị thương à?”



Viên Mục Dã nhấc tay trái của mình lên rồi đáp: “Ừ, vết thương nhỏ thôi, đã khâu vài mũi vào rồi…”



Không ngờ Diệp Dĩ Nguy nghe xong không nói thêm câu nào mà tiến thẳng đến và tháo băng trên cổ tay Viên Mục Dã ra, đến khi Viên Mục Dã kịp phản ứng thì vết thương trông hơi kinh khủng kia đã hiện ra trước mắt Diệp Dĩ Nguy.



“Vết thương này…” Diệp Dĩ Nguy nghi ngờ hỏi.



Viên Mục Dã biết đối phương là pháp y nên không thể lừa dối được, cậu đành nói thật: “Bị người cắn… Không có gì đâu, vết thương nhỏ thôi.”



Nhưng Diệp Dĩ Nguy không dễ dàng bỏ qua như vậy, anh ta nhìn chằm chằm vào cổ tay Viên Mục Dã một lúc rồi nói: “Vết cắn này không hề nhẹ, người có đầu óc bình thường chắc chắn không thể làm được, là người bị bệnh tâm thần hay bị bệnh chó dại thế?”



Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Cứ tính là một người có đầu óc không bình thường đi, đã không sao cả và cũng sắp lành rồi.”



Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Ừ, vết thương đã bắt đầu khép lại, chỉ tiếc trình độ khâu vết thương của bác sĩ không ổn, có thể để lại một vết sẹo rất rõ.”



Viên Mục Dã tỏ ra không quan tâm: “Có một vết sẹo cũng… không quan trọng đâu.”



Lúc này Diệp Dĩ Nguy nhẹ nhàng từ tốn băng bó lại vết thương trên cổ tay cho Viên Mục Dã, sau đó anh ta thở dài: “Hai ngày nữa có thể cắt chỉ, đến lúc đó để tôi giúp cậu bỏ nó đi, hy vọng có thể phục hồi được…”



Viên Mục Dã vừa định nói không cần phiền toái như vậy, bỗng lò vi sóng phát ra một tiếng “đinh”. Cậu đứng dậy chuẩn bị đi lấy, không ngờ Diệp Dĩ Nguy còn nhanh hơn một bước mà mở lò vi sóng ra…



“Uống xong rồi ngủ sớm một chút đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa… Sau này mà cần giúp đỡ thì gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Dĩ Nguy nói xong bèn chuẩn bị rời đi, không ngờ đúng lúc này Kim Bảo vẫn đang nằm rạp trên mặt đất lại bất ngờ đứng dậy, dường như là muốn đi cùng anh ta.



Viên Mục Dã thấy thế lập tức im lặng, đúng là có sữa thì chính là mẹ mà, mới cho nó ăn có vài ngày thôi mà đã muốn đi theo người ta rồi!



Diệp Dĩ Nguy bèn sờ lên trán Kim Bảo rồi nhẹ nhàng nói: “Ngoan nghe lời nào, hai ngày nữa tao sẽ đến thăm mày…” Anh ta nói xong thì nhìn Viên Mục Dã rồi nói: “Đi đây…”



Sau khi Diệp Dĩ Nguy rời đi, Viên Mục Dã mới nhớ ra chuyện anh ta chưa trả lại chìa khóa nhà… Nhưng loại chuyện này nếu người ta không chủ động trả, Viên Mục Dã cũng ngại đòi.

Nhưng Viên Mục Dã chợt cười và lắc đầu, thầm nghĩ không trả thì thôi vậy, biết đâu ngày nào đó mình lại phải nhờ người ta, hơn nữa trong nhà cũng không có gì phải giấu giếm, cũng chẳng có vật gì quý cả, mình cần gì mà phải ngại chứ.



Đến cả con chó như Kim Bảo mới mấy ngày không gặp đã không nhận chủ rồi! Nghĩ đến đây Viên Mục Dã túm lấy đầu Kim Bảo và nói: “Tên phản bội này, pháp y Diệp tốt với mày như thế cơ à? Tao về rồi mà mày còn muốn đi cùng anh ta?”



Kim Bảo nghe xong nháy nháy mắt, nó ấy vậy mà lại thở dài, sau đó quay đầu trở về ổ chó của mình để nằm xuống, trông vẻ mặt như chấp nhận số phận vậy. Xem ra mấy ngày qua đi theo pháp y Diệp, con chó này đúng là rất sung sướng!



Viên Mục Dã nhìn thoáng qua đồng hồ, đã không còn sớm nữa, nhiều ngày qua cậu không trở về chắc trong nhà rất bẩn, Viên Mục Dã muốn tranh thủ lúc mình chưa buồn ngủ để quét dọn một lần. w●ebtruy●enonlin●e●com



Nhưng vừa sờ tay vào thì cậu phát hiện trong phòng rất sạch, chắc có người vừa quét cách đây không lâu… Viên Mục Dã không ngờ pháp y Diệp lại có bệnh thích sạch sẽ đến mức này, ngay cả nhà người khác mà anh ta cũng không chịu được.



Sau khi rót cốc sữa bò vào bát cơm của Kim Bảo, Viên Mục Dã bèn lên giường nằm, cậu nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon. Thật ra vẫn còn một triệu chứng mà Viên Mục Dã không nói với tiến sĩ Lâm và Đoàn Phong, đó chính là cậu không hề muốn ngủ…



Không phải trạng thái muốn ngủ mà không ngủ được, mà là Viên Mục Dã không hề cảm thấy buồn ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom