Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128 "Hay là, bán ngỗng đi?"
Quân Quân và các bạn nhỏ vô cùng vui mừng, hận không thể lao ngay vào đó, lập tức mỗi người ôm một con ngỗng trắng to béo về thôn.
Sau khi hoàn lại tiền, ông chủ buồn đến mức muốn khóc.
Khương Mạn nhìn 50 tệ trong tay, thay đổi suy nghĩ, thăm dò nói: "Ông chủ, tôi thấy hôm nay ông đã bị lỗ rất nhiều, trong lòng tôi có chút áy náy..."
Ông chủ khi nghe lời này, có chút xấu hổ. Lúc đầu ông ta cũng có chút phê, lời nói có chút hống hách, giờ gậy ông đập lưng ông cũng không thể trách người khác.
Ông ta vừa muốn nói với Khương Mạn: Không sao, làm ăn mà, phải lấy thành thực làm gốc.
Khương Mạn đổi chủ đề: "Ông nhìn xem, tôi có 25 con ngỗng, vừa rồi ông nói giá thị trường là 70 80 tệ một con."
"Chúng ta có duyên như vậy, tôi sẽ giảm 20% cho ông, không tính số lẻ, tôi tính cho ông 60 tệ một con, ông thấy thế nào?"
Ông chủ: "..." Tôi, chuyện này...
(Ha ha ha! Không được rồi, tôi cười sắp vỡ bụng rồi, lúc này ông chủ sụp đổ rồi!)
(Tôi và cô không có duyên, dựa vào tôi mà cô mới tiêu tiền. Cô lấy được ngỗng của tôi lên giờ còn muốn tôi trả tiền ngược lại cho cô!)
(Dùng ngỗng của ông để kiếm tiền từ ông, thật là ngang tàng!)
(Khương Mạn vẫn là Khương Mạn, tôi cảm thấy ông chủ đã muốn gọi cảnh sát rồi!)
(Khương Mạn: Một tài năng kiếm tiền bình thường thôi mà!)
Cuối cùng, Khương Mạn - vua ném vòng - thiên tài kiếm tiền - không phải người tốt vẫn không bán được ngỗng như mong muốn.
Không những không bán được mà ông chủ thậm chí còn không muốn làm ăn với bọn họ, bảo bọn họ nhanh chóng mang theo con ngỗng và rời đi.
Trong lúc bế tắc, năm người lớn, sáu trẻ con mang theo 25 con ngỗng rao bán khắp nơi, đến nhà hàng Tứ Xuyên ở bên cạnh ăn cơm.
Sau khi ăn xong.
Nhìn hai mươi lăm con ngỗng, ai cũng cảm thấy có chút đau đầu.
"Chúng ta đi mua sắm, mang theo một đàn ngỗng. Cảnh tượng này có phải quá tuyệt vời không?" Tang Điềm xoa xoa đầu.
Khương Vân Sênh cũng cười khổ, trước đó còn vui mừng khôn xiết, nhưng bây giờ đám ngỗng này hoàn toàn gánh nặng!
Sau khi hoàn lại tiền, ông chủ buồn đến mức muốn khóc.
Khương Mạn nhìn 50 tệ trong tay, thay đổi suy nghĩ, thăm dò nói: "Ông chủ, tôi thấy hôm nay ông đã bị lỗ rất nhiều, trong lòng tôi có chút áy náy..."
Ông chủ khi nghe lời này, có chút xấu hổ. Lúc đầu ông ta cũng có chút phê, lời nói có chút hống hách, giờ gậy ông đập lưng ông cũng không thể trách người khác.
Ông ta vừa muốn nói với Khương Mạn: Không sao, làm ăn mà, phải lấy thành thực làm gốc.
Khương Mạn đổi chủ đề: "Ông nhìn xem, tôi có 25 con ngỗng, vừa rồi ông nói giá thị trường là 70 80 tệ một con."
"Chúng ta có duyên như vậy, tôi sẽ giảm 20% cho ông, không tính số lẻ, tôi tính cho ông 60 tệ một con, ông thấy thế nào?"
Ông chủ: "..." Tôi, chuyện này...
(Ha ha ha! Không được rồi, tôi cười sắp vỡ bụng rồi, lúc này ông chủ sụp đổ rồi!)
(Tôi và cô không có duyên, dựa vào tôi mà cô mới tiêu tiền. Cô lấy được ngỗng của tôi lên giờ còn muốn tôi trả tiền ngược lại cho cô!)
(Dùng ngỗng của ông để kiếm tiền từ ông, thật là ngang tàng!)
(Khương Mạn vẫn là Khương Mạn, tôi cảm thấy ông chủ đã muốn gọi cảnh sát rồi!)
(Khương Mạn: Một tài năng kiếm tiền bình thường thôi mà!)
Cuối cùng, Khương Mạn - vua ném vòng - thiên tài kiếm tiền - không phải người tốt vẫn không bán được ngỗng như mong muốn.
Không những không bán được mà ông chủ thậm chí còn không muốn làm ăn với bọn họ, bảo bọn họ nhanh chóng mang theo con ngỗng và rời đi.
Trong lúc bế tắc, năm người lớn, sáu trẻ con mang theo 25 con ngỗng rao bán khắp nơi, đến nhà hàng Tứ Xuyên ở bên cạnh ăn cơm.
Sau khi ăn xong.
Nhìn hai mươi lăm con ngỗng, ai cũng cảm thấy có chút đau đầu.
"Chúng ta đi mua sắm, mang theo một đàn ngỗng. Cảnh tượng này có phải quá tuyệt vời không?" Tang Điềm xoa xoa đầu.
Khương Vân Sênh cũng cười khổ, trước đó còn vui mừng khôn xiết, nhưng bây giờ đám ngỗng này hoàn toàn gánh nặng!
Bình luận facebook