Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129 "Đừng, tôi sợ lát nữa anh Bạc sẽ bị đau eo."
"Nhưng... các em có ai biết lùa ngỗng không?"
Những đứa trẻ nhìn nhau và lần lượt lắc đầu.
Làng Hổ Khẩu không giàu có cũng chưa từng có nhà ai nuôi nhiều ngỗng như vậy. Khương Mạn mím môi, có chút khó khăn, nhưng đúng lúc này, Tôn Hiểu Hiểu lặng lẽ giơ tay lên: "Tôi biết… "
Hả?
Mọi người đồng loạt nhìn cô ta, không thể tin được.
Cô biết lùa ngỗng ư?
Sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định rằng Tang Điềm, Tôn Hiểu Hiểu và các bạn nhỏ cùng đàn ngỗng sẽ về thôn trước. Chủ yếu là do hai người có thể lực kém nhất, nếu mua sắm lâu quá, đến đêm đi đường núi sẽ không an toàn.
Về phần ba người Khương Mạn sẽ đi mua những món đồ lớn còn lại.
"TV, tủ lạnh, còn có nạng và xe lăn của Quân Quân..."
Khương Mạn tính toán một chút, chiếc nạng mà Tiểu Lý Quân đang sử dụng bây giờ là một thanh gỗ, rất dễ mòn và không thuận tiện cho lắm.
Khương Vân Sênh do dự nói: "Nhiều đồ như vậy, ba người chúng ta có thể mang về không?"
Trước đó khi mua những món đồ nhỏ, bọn họ đều hỏi cửa hàng nhưng khi bọn họ nghe nói rằng chuyển hàng đến thôn Hổ Khẩu thì lại không đồng ý nữa.
Thực sự không ai muốn tự đày đoạ mình đi trên con đường núi khủng khiếp đó!
"Tôi có thể."
Mặt Khương Mạn không chút thay đổi nói: "Về phần vác nặng tôi không có vấn đề gì."
Khương Vân Sênh cũng muốn khuyên can, TV có thể chọn cỡ nhỏ một chút, có lẽ sẽ không quá nặng, nhưng không có lý gì tủ lạnh lại không nặng!
Trong siêu thị đồ điện, sau khi nhìn thấy Khương Mạn nhấc tủ lạnh lên rồi lại hạ xuống một cách nhẹ nhàng, đạo diễn Khương rơi vào trầm tư...
Con ngươi của những người hướng dẫn ở đó cũng sắp rơi ra ngoài. Cô gái này xinh đẹp này là tráng sĩ à?
“Cô xách TV là được rồi.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng đẩy Khương Mạn, sẵn sàng để lại đồ nặng nhất cho mình.
Khương Mạn vô thức lắc đầu: "Đừng, tôi sợ lát nữa anh Bạc sẽ bị đau eo."
Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm: Cô cảm thấy eo của tôi không được tốt sao?"
Những đứa trẻ nhìn nhau và lần lượt lắc đầu.
Làng Hổ Khẩu không giàu có cũng chưa từng có nhà ai nuôi nhiều ngỗng như vậy. Khương Mạn mím môi, có chút khó khăn, nhưng đúng lúc này, Tôn Hiểu Hiểu lặng lẽ giơ tay lên: "Tôi biết… "
Hả?
Mọi người đồng loạt nhìn cô ta, không thể tin được.
Cô biết lùa ngỗng ư?
Sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định rằng Tang Điềm, Tôn Hiểu Hiểu và các bạn nhỏ cùng đàn ngỗng sẽ về thôn trước. Chủ yếu là do hai người có thể lực kém nhất, nếu mua sắm lâu quá, đến đêm đi đường núi sẽ không an toàn.
Về phần ba người Khương Mạn sẽ đi mua những món đồ lớn còn lại.
"TV, tủ lạnh, còn có nạng và xe lăn của Quân Quân..."
Khương Mạn tính toán một chút, chiếc nạng mà Tiểu Lý Quân đang sử dụng bây giờ là một thanh gỗ, rất dễ mòn và không thuận tiện cho lắm.
Khương Vân Sênh do dự nói: "Nhiều đồ như vậy, ba người chúng ta có thể mang về không?"
Trước đó khi mua những món đồ nhỏ, bọn họ đều hỏi cửa hàng nhưng khi bọn họ nghe nói rằng chuyển hàng đến thôn Hổ Khẩu thì lại không đồng ý nữa.
Thực sự không ai muốn tự đày đoạ mình đi trên con đường núi khủng khiếp đó!
"Tôi có thể."
Mặt Khương Mạn không chút thay đổi nói: "Về phần vác nặng tôi không có vấn đề gì."
Khương Vân Sênh cũng muốn khuyên can, TV có thể chọn cỡ nhỏ một chút, có lẽ sẽ không quá nặng, nhưng không có lý gì tủ lạnh lại không nặng!
Trong siêu thị đồ điện, sau khi nhìn thấy Khương Mạn nhấc tủ lạnh lên rồi lại hạ xuống một cách nhẹ nhàng, đạo diễn Khương rơi vào trầm tư...
Con ngươi của những người hướng dẫn ở đó cũng sắp rơi ra ngoài. Cô gái này xinh đẹp này là tráng sĩ à?
“Cô xách TV là được rồi.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng đẩy Khương Mạn, sẵn sàng để lại đồ nặng nhất cho mình.
Khương Mạn vô thức lắc đầu: "Đừng, tôi sợ lát nữa anh Bạc sẽ bị đau eo."
Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm: Cô cảm thấy eo của tôi không được tốt sao?"
Bình luận facebook