Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131 "Đừng nhiều lời với bọn họ, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát!"
Sắp đến lưng chừng núi, chiếc xe bán tải bị một chiếc ô tô từ phía sau tông vào. Vấn đề không lớn, nhưng chiếc lồng nhốt ngỗng đã bị tông hỏng, ngay khi lồng mở ra, những con ngỗng bay tán loạn ra ngoài.
Nhóm người Tang Điềm và Tôn Hiểu Hiểu xuống xe đi bắt ngỗng lại.
Một vài con ngỗng chạy đến sườn núi, Tôn Hiểu Hiểu một mình chạy theo đuổi, cảnh tượng hỗn loạn và PD không đi theo qua đó.
Khi Tang Điềm và những người khác nghe thấy tiếng cãi vã thì chạy đến, lúc đó Tôn Hiểu Hiểu đã bị đánh rồi!
"Đánh mày thì sao! Mẹ kiếp, con điên này, còn dám cào tao à!"
Một tên trông như côn đồ chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu và chửi bới không ngừng, trong tay cầm cổ ngỗng, dáng vẻ giống như ác bá trong thôn.
Đằng sau anh ta còn có ba người đàn ông khác, tất cả đều giống như đám du côn, mỗi người cầm một con ngỗng trong tay, nhìn chằm chằm vào đám người Tôn Hiểu Hiểu.
"Còn dám ghi hình, chết tiệt, tắt camera đi, có nghe thấy không?"
PD cùng bọn họ quay về tên là lão Thất, sau khi biết Tôn Hiểu Hiểu xảy ra chuyện, anh ta đã đưa máy quay cho Tang Điềm và bảo cô ấy ghi lại bằng chứng. Bên cạnh còn có hai chú là tài xế chở họ.
Ba người đàn ông đứng chặn trước mặt người phụ nữ và đám trẻ.
Tôn Hiểu Hiểu ngồi xổm trên mặt đất, đám trẻ vây quanh để bảo vệ cô ta, nhưng thấy cô ta liên tục che mũi, khăn giấy lần lượt bị nhuốm sang màu đỏ.
Tang Điềm vác máy quay tức giận không thôi, thấy đối phương vẫn còn kiêu ngạo, không nhịn được liền đi qua phía đó:
"Các người là hạng người gì mà một người đàn ông to lớn lại đánh phụ nữ, còn cướp ngỗng của chúng tôi, các người chính là bốn tên cướp!"
"Đừng nhiều lời với bọn họ, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát!"
Tên côn đồ nghe vậy mặt vẫn đầy vẻ mặt hung tợn nói: "Tao lại sợ mày gọi cảnh sát à. Mày nói ngỗng này là của mày thì nó là của mày à, bằng chứng đâu?"
"Vừa rồi con đàn bà điên kia cào tao chảy máu. Nếu nói đánh người thì là cô ta đánh tao trước! Đừng tưởng tao không hiểu luật, tao chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!"
Không sợ kẻ xấu giở trò côn đồ, chỉ sợ kẻ xấu giở trò côn đồ mà vẫn hiểu pháp luật!
Tôn Hiểu Hiểu nghe vậy, che mũi, đứng thẳng lên, tức giận đến mức cả người run lên, thậm chí còn muốn xông qua đó.
Tang Điềm không quan tâm đến máy quay nữa, cô ấy đặt nó sang một bên và ôm lấy cô ta.
"Cô kích động như vậy làm gì? Vừa rồi chỉ có một mình cô, chống lại bốn tên côn đồ này, chẳng phải cô sẽ thiệt hay sao?"
Nhóm người Tang Điềm và Tôn Hiểu Hiểu xuống xe đi bắt ngỗng lại.
Một vài con ngỗng chạy đến sườn núi, Tôn Hiểu Hiểu một mình chạy theo đuổi, cảnh tượng hỗn loạn và PD không đi theo qua đó.
Khi Tang Điềm và những người khác nghe thấy tiếng cãi vã thì chạy đến, lúc đó Tôn Hiểu Hiểu đã bị đánh rồi!
"Đánh mày thì sao! Mẹ kiếp, con điên này, còn dám cào tao à!"
Một tên trông như côn đồ chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu và chửi bới không ngừng, trong tay cầm cổ ngỗng, dáng vẻ giống như ác bá trong thôn.
Đằng sau anh ta còn có ba người đàn ông khác, tất cả đều giống như đám du côn, mỗi người cầm một con ngỗng trong tay, nhìn chằm chằm vào đám người Tôn Hiểu Hiểu.
"Còn dám ghi hình, chết tiệt, tắt camera đi, có nghe thấy không?"
PD cùng bọn họ quay về tên là lão Thất, sau khi biết Tôn Hiểu Hiểu xảy ra chuyện, anh ta đã đưa máy quay cho Tang Điềm và bảo cô ấy ghi lại bằng chứng. Bên cạnh còn có hai chú là tài xế chở họ.
Ba người đàn ông đứng chặn trước mặt người phụ nữ và đám trẻ.
Tôn Hiểu Hiểu ngồi xổm trên mặt đất, đám trẻ vây quanh để bảo vệ cô ta, nhưng thấy cô ta liên tục che mũi, khăn giấy lần lượt bị nhuốm sang màu đỏ.
Tang Điềm vác máy quay tức giận không thôi, thấy đối phương vẫn còn kiêu ngạo, không nhịn được liền đi qua phía đó:
"Các người là hạng người gì mà một người đàn ông to lớn lại đánh phụ nữ, còn cướp ngỗng của chúng tôi, các người chính là bốn tên cướp!"
"Đừng nhiều lời với bọn họ, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát!"
Tên côn đồ nghe vậy mặt vẫn đầy vẻ mặt hung tợn nói: "Tao lại sợ mày gọi cảnh sát à. Mày nói ngỗng này là của mày thì nó là của mày à, bằng chứng đâu?"
"Vừa rồi con đàn bà điên kia cào tao chảy máu. Nếu nói đánh người thì là cô ta đánh tao trước! Đừng tưởng tao không hiểu luật, tao chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!"
Không sợ kẻ xấu giở trò côn đồ, chỉ sợ kẻ xấu giở trò côn đồ mà vẫn hiểu pháp luật!
Tôn Hiểu Hiểu nghe vậy, che mũi, đứng thẳng lên, tức giận đến mức cả người run lên, thậm chí còn muốn xông qua đó.
Tang Điềm không quan tâm đến máy quay nữa, cô ấy đặt nó sang một bên và ôm lấy cô ta.
"Cô kích động như vậy làm gì? Vừa rồi chỉ có một mình cô, chống lại bốn tên côn đồ này, chẳng phải cô sẽ thiệt hay sao?"
Bình luận facebook