Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 “Tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Khương Nhuệ Trạch trợn mắt lẩm bẩm: “Cậu vào giới giải trí xong thì xuất gia làm hoà thượng luôn rồi à?”
“Kể cả ba tên kia không bị người ta thủ tiêu, thì lúc cậu gọi điện báo tin cho tôi, cậu cũng biết trước khi xảy ra chuyện bọn chúng ở với ai đúng không?”
“Cậu không tra ra à?” Bạc Hạc Hiên nhìn như đang lơ đễnh.
Khương Nhuệ Trạch bĩu môi nói: “Lần này động tĩnh có vẻ lớn hơn trước, đại ca muốn tóm tôi, cho nên đang phải đi trốn.”
“Dù sao cậu cũng phải giúp tôi vụ này, việc còn liên quan tới em gái tôi, cậu để tâm chút đi.”
Bạc Hạc Hiên vẫn lạnh nhạt như cũ: “Em gái cậu chứ em gái tôi đâu, sao tôi phải để tâm.”
“Có biết nói chuyện không đấy, đừng để anh em phải trở mặt nhau!”
Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta một lúc rồi hỏi: “Dạo này không lên mạng à?”
Khương Nhuệ Trạch khinh bỉ nói: “Tôi không có hứng xem tin tức của giới giải trí, đi đây! Là anh em với nhau cấm cậu bán đứng tôi, cấm nói với đại ca là gặp tôi!”
Khương Nhuệ Trạch chùm mũ của cái áo che đầu lại, sau đó đi thẳng vào con hẻm, đến trong yên lặng, đi cũng rất dứt khoát.
……
Bạc Hạc Hiên về tới khách sạn, nhấn thang máy đi lên trên, vừa mở cửa đã thấy một thân hình cao dong dỏng lười biếng ngồi ở khu chờ phía đối diện. Khương Mạn mặc một chiếc áo rộng kết hợp chân váy dài, đội mũ trùm đầu, trên mũ còn có hai cái tai thỏ cụp xuống.
Trong tay cầm một lọ sữa chua, khoan thai ngồi uống. Bạc Hạc Hiên đi ra khỏi thang máy, dừng lại trước mặt cô ấy, tầm mắt rơi vào lọ sữa chua chưa mở ở trên bàn.
“Cho tôi à?”
“Không.” Khương Mạn lắc đầu.
Bạc Hạc Hiên nhếch môi lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh học theo cô ấy cắm ống hút vào lọ sữa chua, bắt đầu thưởng thức.
Khương Mạn thành thật nói: “Đã bảo là không phải cho anh rồi mà.”
“Mai tôi mua bù cho cô.” Bạc Hạc Hiên cười cười trả lời.
Bởi vì đứng trong mưa nên người anh ấy mang theo hơi nước, tóc cũng có phần ẩm ướt, anh ấy thản nhiên vuốt tung tóc lên, lộ ra cái trán trơn nhẵn. Ánh đèn ở dãy hành lang có chút mờ ảo, làm cho gương mặt của người đàn ông này như một bức tranh vẽ, bộ trang phục màu đen như tăng thêm phần khí chất xuất trần.
Từng ngón tay mảnh khảnh với đốt xương tay rõ ràng cầm lấy lọ sữa chua làm nó trở nên quý phái tới lạ kỳ.
Khương Mạn nhìn một cái rồi thu lại tầm mắt: “Tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Bạc Hạc Hiên quay đầu qua nhìn, tự nhiên nói một câu: “Ăn kẹo đã uống nước chưa?”
Khương Mạn dừng chân lại vẻ mặt kỳ quái: “Uống rồi, ngọt lắm.”
“Kể cả ba tên kia không bị người ta thủ tiêu, thì lúc cậu gọi điện báo tin cho tôi, cậu cũng biết trước khi xảy ra chuyện bọn chúng ở với ai đúng không?”
“Cậu không tra ra à?” Bạc Hạc Hiên nhìn như đang lơ đễnh.
Khương Nhuệ Trạch bĩu môi nói: “Lần này động tĩnh có vẻ lớn hơn trước, đại ca muốn tóm tôi, cho nên đang phải đi trốn.”
“Dù sao cậu cũng phải giúp tôi vụ này, việc còn liên quan tới em gái tôi, cậu để tâm chút đi.”
Bạc Hạc Hiên vẫn lạnh nhạt như cũ: “Em gái cậu chứ em gái tôi đâu, sao tôi phải để tâm.”
“Có biết nói chuyện không đấy, đừng để anh em phải trở mặt nhau!”
Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta một lúc rồi hỏi: “Dạo này không lên mạng à?”
Khương Nhuệ Trạch khinh bỉ nói: “Tôi không có hứng xem tin tức của giới giải trí, đi đây! Là anh em với nhau cấm cậu bán đứng tôi, cấm nói với đại ca là gặp tôi!”
Khương Nhuệ Trạch chùm mũ của cái áo che đầu lại, sau đó đi thẳng vào con hẻm, đến trong yên lặng, đi cũng rất dứt khoát.
……
Bạc Hạc Hiên về tới khách sạn, nhấn thang máy đi lên trên, vừa mở cửa đã thấy một thân hình cao dong dỏng lười biếng ngồi ở khu chờ phía đối diện. Khương Mạn mặc một chiếc áo rộng kết hợp chân váy dài, đội mũ trùm đầu, trên mũ còn có hai cái tai thỏ cụp xuống.
Trong tay cầm một lọ sữa chua, khoan thai ngồi uống. Bạc Hạc Hiên đi ra khỏi thang máy, dừng lại trước mặt cô ấy, tầm mắt rơi vào lọ sữa chua chưa mở ở trên bàn.
“Cho tôi à?”
“Không.” Khương Mạn lắc đầu.
Bạc Hạc Hiên nhếch môi lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh học theo cô ấy cắm ống hút vào lọ sữa chua, bắt đầu thưởng thức.
Khương Mạn thành thật nói: “Đã bảo là không phải cho anh rồi mà.”
“Mai tôi mua bù cho cô.” Bạc Hạc Hiên cười cười trả lời.
Bởi vì đứng trong mưa nên người anh ấy mang theo hơi nước, tóc cũng có phần ẩm ướt, anh ấy thản nhiên vuốt tung tóc lên, lộ ra cái trán trơn nhẵn. Ánh đèn ở dãy hành lang có chút mờ ảo, làm cho gương mặt của người đàn ông này như một bức tranh vẽ, bộ trang phục màu đen như tăng thêm phần khí chất xuất trần.
Từng ngón tay mảnh khảnh với đốt xương tay rõ ràng cầm lấy lọ sữa chua làm nó trở nên quý phái tới lạ kỳ.
Khương Mạn nhìn một cái rồi thu lại tầm mắt: “Tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Bạc Hạc Hiên quay đầu qua nhìn, tự nhiên nói một câu: “Ăn kẹo đã uống nước chưa?”
Khương Mạn dừng chân lại vẻ mặt kỳ quái: “Uống rồi, ngọt lắm.”
Bình luận facebook