Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 Bạc thần nhận quảng cáo hả?)
“Sau này có việc gì cứ gọi cho tôi, tối muộn rồi mau đi nghỉ ngơi đi.”
Anh ấy đưa tay lên, được một nửa thì hơi dừng lại, sau đó lại nhẹ nhàng kéo tai thỏ ở trên mũ của Khương Mạn.
“Hợp với cô lắm.” Anh ta cười một cái rồi quay người rời đi.
Lông mày Khương Mạn giựt giựt mấy cái, cầm chặt hai cái tai thỏ, tự nhiên cảm thấy bản thân bị người ta coi là trẻ con.
Cô ấy không quá khắt khe trong chuyện ăn mặc, nhưng lúc nhìn thấy cái áo này cũng không nhịn được mà nghĩ, quá trẻ con rồi!. Nhưng mà hết cách rồi, cô ấy đâu thể than phiền về phong cách ăn mặc của nguyên chủ bản thân này được, đúng là một thiếu nữ mới lớn!
“Bạc Hạc Hiên.”
Người nam nhân dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ấy: “Hả?”
“Sữa chua ngon không?”
“Cũng được.” Anh ấy cũng không để ý tới hương vị lắm.
Khương Mạn cũng cười rộ lên, trêu lại một câu: “Cũng hợp với anh lắm.” nói xong thì lắc lắc cái lọ sữa chua trong tay, không cho Bạc Hạc Hiên cơ hội kịp phản ứng, nhanh chóng chạy mất.
Bạc Hạc Hiên nhìn cái vỏ của lọ sữa chua.
--Sữa canxi AD cho trẻ em.
Anh ấy không nhịn được cười rộ lên, hai mắt híp cả lại không khỏi lắc đầu: “Đúng là không bao giờ để bản thân chịu thiệt.”
Trở về phòng, Bạc Hạc Hiên lưu lại số của Khương Mạn, suy nghĩ một hồi mới gọi điện.
“Làm sao? Vừa mới gặp xong lại nhớ tôi rồi à?” Cái giọng thiếu đánh đòn của Khương Nhuệ Trạch vang lên trong điện thoại.
Mặt Bạc Hạc Hiên như phủ đầy sương lạnh lùng nói: “Còn nói luyên thuyên thêm một câu nữa, tôi sẽ dập máy.”
Khương Nhuệ Trạch dừng lại ngay lập tức.
“Trước khi ba tên đào tẩu kia xảy ra chuyện, có liên lạc với Hoa Viện của tập đoàn Hoa Thị
“Tập đoàn Hoa Thị? Chưa nghe qua cái tên này bao giờ……” Khương Nhuệ Trạch vừa nói xong thì Bạc Hạc Hiên dập máy.
“Mẹ kiếp!” Khương Nhuệ Trạch mắng một câu, tự xoa đầu mình rồi cười xấu xa: “Hoa Viện đúng không? Để ông đây nhìn xem là yêu ma quỷ quái phương nào.”
Anh ấy đưa tay lên, được một nửa thì hơi dừng lại, sau đó lại nhẹ nhàng kéo tai thỏ ở trên mũ của Khương Mạn.
“Hợp với cô lắm.” Anh ta cười một cái rồi quay người rời đi.
Lông mày Khương Mạn giựt giựt mấy cái, cầm chặt hai cái tai thỏ, tự nhiên cảm thấy bản thân bị người ta coi là trẻ con.
Cô ấy không quá khắt khe trong chuyện ăn mặc, nhưng lúc nhìn thấy cái áo này cũng không nhịn được mà nghĩ, quá trẻ con rồi!. Nhưng mà hết cách rồi, cô ấy đâu thể than phiền về phong cách ăn mặc của nguyên chủ bản thân này được, đúng là một thiếu nữ mới lớn!
“Bạc Hạc Hiên.”
Người nam nhân dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ấy: “Hả?”
“Sữa chua ngon không?”
“Cũng được.” Anh ấy cũng không để ý tới hương vị lắm.
Khương Mạn cũng cười rộ lên, trêu lại một câu: “Cũng hợp với anh lắm.” nói xong thì lắc lắc cái lọ sữa chua trong tay, không cho Bạc Hạc Hiên cơ hội kịp phản ứng, nhanh chóng chạy mất.
Bạc Hạc Hiên nhìn cái vỏ của lọ sữa chua.
--Sữa canxi AD cho trẻ em.
Anh ấy không nhịn được cười rộ lên, hai mắt híp cả lại không khỏi lắc đầu: “Đúng là không bao giờ để bản thân chịu thiệt.”
Trở về phòng, Bạc Hạc Hiên lưu lại số của Khương Mạn, suy nghĩ một hồi mới gọi điện.
“Làm sao? Vừa mới gặp xong lại nhớ tôi rồi à?” Cái giọng thiếu đánh đòn của Khương Nhuệ Trạch vang lên trong điện thoại.
Mặt Bạc Hạc Hiên như phủ đầy sương lạnh lùng nói: “Còn nói luyên thuyên thêm một câu nữa, tôi sẽ dập máy.”
Khương Nhuệ Trạch dừng lại ngay lập tức.
“Trước khi ba tên đào tẩu kia xảy ra chuyện, có liên lạc với Hoa Viện của tập đoàn Hoa Thị
“Tập đoàn Hoa Thị? Chưa nghe qua cái tên này bao giờ……” Khương Nhuệ Trạch vừa nói xong thì Bạc Hạc Hiên dập máy.
“Mẹ kiếp!” Khương Nhuệ Trạch mắng một câu, tự xoa đầu mình rồi cười xấu xa: “Hoa Viện đúng không? Để ông đây nhìn xem là yêu ma quỷ quái phương nào.”
Bình luận facebook