Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 337 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 337 THIÊN VỊ
Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý trở lại phòng khách, nói cười với khách khứa thêm mấy câu rồi dẫn Cố Niệm Chi ra cáo từ, sang nhà Chủ tịch Long chúc Tết.
Phu nhân Thượng tướng lưu luyến tiễn Cố Niệm Chi ra cửa, mỉm cười nói: “Hai hôm nữa Niệm Chi đến chơi nhé? Còn mấy người bạn thân nữa, cháu và Thiệu Hằng đến ăn cơm cho vui.”
Thượng tướng Quý nghĩ ra, cũng nói: “Phải đấy, mùng Năm chúng tôi có mời mấy nhà bạn bè quen thân đến ăn cơm, Thiệu Hằng cũng dẫn bé Niệm Chi đến nhé!”
Lúc đó mời Từ Phiêu Hồng và Từ Quý Khởi cùng đến, vừa hay cho hai bên gặp mặt làm quen.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cười nói: “Bình thường Hoắc thiếu bận lắm, cháu nghe theo Hoắc thiếu hết ạ.”
“Vâng, nhất định bọn cháu sẽ đến.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu rồi cùng Cố Niệm Chi lên xe.
Xe đi rồi mà bà Quý vẫn đứng ở cửa vẫy tay, bà than với Thượng tướng Quý: “Niệm Chi đúng là một cô bé ngoan, con bé mà là con gái tôi thì tôi yêu nó chết mất.”
“Ha ha, ban nãy bà còn nói cô bé nhà họ Từ cũng rất tốt mà? Cũng ước gì nó là con gái mình đấy…”
Thượng tướng Quý chắp tay sau lưng, chớp chớp mắt với vợ.
“Hừ! Ông chỉ giỏi phá bĩnh!” Bà Quý đấm cho chồng một cái, hai vợ chồng rất thân mật, “Giống nhau thế nào được? Con gái nhà họ Từ là tôi nể mặt ông nên mới nói thế. Cô bé đó tính cách quá thẳng thắn, quá cứng nhắc, chẳng uyển chuyển gì cả, sống với người như thế thì còn gì là thú vị nữa? Niệm Chi thì khác, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nói năng làm việc đều lễ phép, lại chu đáo, biết yêu thương người khác. Tôi nói cho ông biết nhé, muốn xem một người như thế nào thì không chỉ nhìn tuổi tác mà nói được đâu.”
“Xem bà kìa, xem bà kìa! Bà mới chỉ gặp người ta có mười mấy phút mà tôi thấy bà đã thiên vị lắm rồi nhé. Cố Niệm Chi giỏi thế cơ à? Mới nói chuyện mấy câu đã thu phục được bà rồi…”
Thượng tướng Quý cố ý trêu chọc vợ, hai vợ chồng nói nói cười cười đi vào phòng, thấy Từ Phiêu Hồng mới im lặng không nói nữa.
***
Trong căn hộ số 218 toà B chung cư Xuân Huy, quận Triều Dương của khu Tam Hoàn Đế đô đang nhộn nhịp người ra người vào. Nhưng chỉ có bạn bè của nhà họ Chương và nhà họ Tiền, không có bạn bè của nhà họ Hoắc.
Nhờ có Chương Phong đi trước đón đầu, nhà họ Chương hiện đã là gia đình giàu có nhất quê nhà, rất nhiều người nhà họ Chương đến Đế đô kinh doanh hoặc tìm việc đều được Chương Phong và Chương Bảo Thần giúp đỡ.
Nhà họ Tiền là nhà mẹ đẻ của Tiền Thạch Huệ, không có nhiều người ở Đế đô nhưng rất thân thiết với Tiền Thạch Huệ.
Ông cụ Hoắc không quen biết ai trong đám người này, ngồi một mình trong phòng ngủ trên tầng hai nghỉ ngơi, uống trà xem sách, không muốn gặp mặt mọi người.
Chương Phong biết tính ông, cũng biết hai người chưa kết hôn, ông cụ Hoắc ở đây hơi bất tiện. Bà ta cũng không muốn để ông gặp mặt mọi người.
Chờ mọi người bắt đầu ăn rồi, Chương Phong dẫn Chương Bảo Thần lên gặp ông cụ Hoắc, bày cơm cho ông cụ tại gian phòng nhỏ bên ngoài phòng ngủ, nhân tiện nói chuyện với ông cụ.
“Bố ơi, bố ăn thử món này đi, đặc sản của quê nhà Thạch Huệ đấy ạ.”
Chương Bảo Thần đặt một hộp bánh râu rồng trước mặt ông cụ Hoắc.
Ông ta biết ông cụ thích mấy đồ đặc sản dân dã, không cần quý không cần đắt, chỉ cần mới lạ thú vị là được.
Ông cụ Hoắc nhìn rồi cắt một miếng nhỏ ăn thử, bánh râu rồng vào miệng là tan, vị sữa tràn ngập khoang miệng, rất ngon, rất phù hợp với người cao tuổi.
“Ngon lắm, ngon lắm.” Ông cụ Hoắc hài lòng gật đầu, nói với Chương Phong: “Bà cũng ăn một ít đi, thứ này là váng sữa đấy, bổ lắm.”
Chương Phong cũng gắp một miếng ăn, bà ta cảm thấy hơi thô ráp, không ngon gì cả nhưng vì ông cụ Hoắc thích nên bà ta cũng tán thưởng theo.
Chương Bảo Thần cười nói với ông cụ Hoắc mấy câu, rồi nói: “Bố mẹ ngồi đây nhé, con xuống tiếp khách.”
“Ừ con đi đi, mẹ ngồi ăn với bố.”
Chương Phong cười vẫy tay với Chương Bảo Thần, bảo ông ta xuống một mình.
Chương Bảo Thần đi rồi, Chương Phong sắp bát đũa ăn cơm cùng ông cụ Hoắc. Hai người ăn cơm như hai vợ chồng bình thường, khiến ông cụ Hoắc rất cảm khái, cũng rất vui vẻ.
Ông nghĩ, ông nhất định phải thuyết phục con trai và cháu trai mình để hai đứa nó đồng ý cho ông kết hôn với Chương Phong. Ông già rồi, cũng chỉ có một mong muốn thế, muốn có người bầu bạn.
Chương Phong gắp cho ông cụ Hoắc một miếng hải sâm nướng hành, “Ông Hoắc ăn nhiều hải sâm một chút, bổ lắm đấy.”
“Bà cũng ăn đi.” Ông cụ Hoắc gắp cho bà ta một miếng gân hươu kho, “Tôi nhớ là bà thích ăn mấy thứ sụn giòn này.”
“Ông vẫn nhớ à…” Chương Phong cảm động vô cùng, lại múc cho ông cụ Hoắc một bát canh, vừa ăn vừa chậm rãi nói: “Tôi còn nhớ, năm đó bà Tạ bệnh nặng không còn nhớ ai với ai nữa. Khi đó chẳng phải nhà họ Tạ có người đến thăm bà ấy sao, nhưng bà ấy lại đuổi người ta ra ngoài đó…”
Ông cụ Hoắc “Ờ” một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ, “Ý bà là anh em của Tư Nghiên à?”
“Vâng, chắc thế. Khi đó tôi mới là một y tá nhỏ, chỉ muốn chăm sóc cho Thủ trưởng thật tốt, không dám nói một lời nào với phu nhân, cũng không nói được.”
Chương Phong dẫn suy nghĩ của ông cụ Hoắc quay ngược lại mười mấy năm trước, khi Tạ Tư Nghiên bệnh nặng.
Khi đó, nhà họ Hoắc đang rối loạn.
Ông cụ Hoắc chỉ nhớ sau khi vợ yêu lâm bệnh thì tính tình càng ngày càng khó chịu. Vị tiểu thư nhu hoà ngày xưa biến thành một con người khác hẳn, khi bà nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng thì còn nhẹ nhàng một chút, nhưng nói chuyện với người khác đều cực kì khó chịu.
Năm đó, nhà họ Tạ sai anh cả và em trai của Tạ Tư Nghiên ra nước ngoài mời bác sĩ về tận nơi chữa trị cho bà. Kết quả không biết vì sao mà hai anh em lại cãi nhau, bà đuổi anh trai ra ngoài…
“Tư Nghiên bị bệnh, tính tình cũng không còn tốt như trước, hồi đó bà vất vả rồi.” Ông cụ Hoắc thở dài, “Từ nhỏ bà ấy đã được yêu chiều sung sướng, chắc chắn không thể chịu đựng khổ sở như thế, tôi có thể hiểu được bà ấy.”
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Nhưng khi đó ông không nghĩ nhiều như bây giờ, vẫn còn nông nổi lắm. Thấy vợ không để ý đến mình thì cũng không để ý đến vợ, cứ giằng co như thế, không ngờ kết cục là ông còn không gặp được bà một lần cuối cùng.
“Lão Hoắc, ông đừng tự trách mình nữa. Theo tôi thấy, năm đó phu nhân như vậy nhưng thật ra bản thân bà ấy cũng không muốn đâu. Tôi đoán là bà ấy đã không kiểm soát được bản thân nữa rồi.” Chương Phong khéo léo nói, “Khi tôi học Y từng nghe thầy nói, những người bệnh nặng bị căn bệnh giày vò sẽ có khả năng mất lý trí, làm những việc mà bình thường sẽ không làm.”
Ông cụ Hoắc không trả lời, im lặng ăn cơm.
“Hơn nữa, phu nhân có tình cảm rất sâu đậm với ông, năm đó bà ấy đã chống lại sự phản đối của nhà họ Tạ để lấy ông mà. Ông xem, bà ấy yêu thương ông nhiều như vậy, làm sao lại có thể lập một cái di chúc vô lý như thế được?” Chương Phong thấy ông cụ Hoắc không lên tiếng, đành khéo léo nói vòng vo.
Ông cụ Hoắc suy nghĩ rồi đặt đũa xuống: “Chuyện ấy cũng không sao cả. Đó là hồi môn của bà ấy, tôi không muốn lấy, nhưng bà ấy mất rồi, tôi không nói với bà ấy được, cho nên tôi không để ý. Lợi nhuận thu được từ số tiền kia tôi đều chuyển cho Thiệu Hằng, không giữ lại chút nào cho bản thân. Hoắc Học Nông tôi mà còn phải dòm ngó của hồi môn của vợ à? Nực cười!”
Chương Phong nghe vậy, nụ cười trên mặt gần như rơi mất. Bà ta cố gắng hết sức mới nặn ra được nụ cười, nói: “Lão Hoắc à, ông đừng nghĩ như thế. Ông mà nghĩ như thế thì phu nhân sẽ đau lòng như thế nào chứ? Bà ấy vốn một lòng một dạ với ông nên mới viết tên ông vào di chúc mà, đúng không?”
“Đúng.” Ông cụ Hoắc thở dài, “Tôi làm vợ chồng với bà ấy hơn ba mươi năm, tình cảm lúc nào cũng tốt, chỉ có năm cuối cùng khi bà ấy bệnh nặng mới có trục trặc. Cũng là lỗi của tôi, bà ấy bệnh như thế tôi còn cáu kỉnh với bà ấy làm gì?”
Thời điểm ấy, Chương Phong lại là một đoá hoa e ấp ở bên cạnh ông, vì giữa hai người từng phát sinh quan hệ rồi nên hai người càng có nhiều tình cảm hơn mối quan hệ y tá, thủ trưởng. Tất nhiên Chương Phong sẽ hơn hẳn người vợ đang bệnh nặng lại tính tình cổ quái kia.
Thế là trái tim của ông dần dần chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
“Cho nên, nếu ông hoàn toàn từ bỏ quỹ tín dụng ủy thác thì không phải là làm đau lòng bà ấy lần nữa sao? Ông có quỹ tín dụng ủy thác của phu nhân bên cạnh, cũng như phu nhân luôn ở cạnh ông vậy…”
Chương Phong vắt kiệt não để chuyển hướng chủ đề về tài sản mà Tạ Tư Nghiên để lại.
Ông cụ Hoắc nhìn bà ta một cái rồi cụp mắt nói: “Tôi ăn no rồi. Bà xuống tiếp khách đi, tôi đi ngủ một lúc.”
Chương Phong gượng gạo đứng lên, chần chừ một lúc rồi nói: “Tôi chờ ông ngủ rồi xuống.”
Ông cụ Hoắc im lặng một hồi lâu mới gật đầu đồng ý.
Chương Phong mừng rỡ đỡ ông cụ vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Bà ta vừa đi ra khỏi phòng của ông cụ liền nhìn thấy Chương Bảo Thần cầm điện thoại hớt hải chạy lên: “Mẹ ơi, cậu có việc gấp tìm mẹ.”
“Có việc gì nghiêm trọng mà con hốt hốt hoảng hoảng thế.” Chương Phong cười gõ lên trán Chương Bảo Thần, “Bố con vừa ngủ đấy, yên tâm chưa.”
Nói rồi bà ta cầm điện thoại áp lên tai.
Nghe người bên kia nói xong, giọng bà ta lập tức trở nên sắc nhọn: “Cái gì? Cậu nói cái gì?! Mới mùng Một Tết mà! Sao tài khoản ngân hàng lại bị đóng băng được??”
Bình luận facebook