• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 339 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 339 TRANH CHẤP
“Hoắc… Hoắc thiếu, sao cậu lại ở đây?”


Chương Phong biến sắc mặt, tim đập như điên và có dự cảm rất không lành.


Nhưng nghĩ đến việc ông cụ Hoắc là ông nội của Hoắc Thiệu Hằng, cậu ta có tuyệt tình thế nào cũng không thể nhìn người khác giày vò ông cụ, cho nên bà ta vẫn còn lắp bắp nói, “Hoắc thiếu, thế này là thế nào? Thủ trưởng vẫn còn nghỉ ở trên tầng. Bọn họ làm thế này là coi thường Thủ trưởng, coi thường cả nhà họ Hoắc!”


Chương Phong cầu trời có thể khơi dậy sự đồng cảm cùng một kẻ thù chung với Hoắc Thiệu Hằng.


Bà ta biết người như Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm đến tiền bạc, quyền thế hay phụ nữ, thứ duy nhất có thể khiến cậu ta động lòng là danh dự và danh tiếng.


Danh dự và danh tiếng của nhà họ Hoắc chắc là thứ cậu ta coi trọng nhất chứ?


Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía trước, không thèm nhìn cũng không thèm nói chuyện với bà ta: “Tôi đến đón ông nội tôi, mời tránh ra.”


Chương Phong ngạc nhiên trợn tròn mắt, không nén nổi kêu lên: “Hoắc thiếu! Cậu không thấy bọn họ đang đối xử với tôi như thế nào à?! Nếu Thủ trưởng nhìn thấy sẽ nghĩ gì? Uy danh của nhà họ Hoắc trong Bộ Quốc phòng cao như thế nào, lại để bọn họ sỉ nhục tôi như thế này ư?”


Hoắc Thiệu Hằng quay lại, lạnh lùng nhìn Chương Phong, giọng nói không che giấu vẻ chán ghét, “Y tá trưởng Chương, tôi thấy bà chưa hiểu rõ chuyện này rồi. Bà họ Chương, không phải họ Hoắc, bà như thế nào thì có liên quan gì đến nhà họ Hoắc chúng tôi?”


“Nhưng tôi…!”


Chương Phong bị ánh nhìn lạnh lẽo vô tình của Hoắc Thiệu Hằng làm cho sởn da gà, toàn thân lạnh ngắt.


Bà ta loạng choạng lùi lại một bước, kinh hãi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng vô cùng hoảng loạn.


Hoắc Thiệu Hằng thu lại ánh nhìn, khuôn mặt không biểu cảm, bước vào căn hộ của Chương Phong.


Mấy người lính công vụ cũng bước vào theo, đứng vây quanh anh.


Chương Phong không nhịn được gào lên: “Hoắc thiếu, cậu thật sự không sợ à? Thật sự muốn tôi phải nói mấy câu không dễ nghe à?”


Hoắc Thiệu Hằng dừng chân, anh ngẩng lên nhìn chiếc đèn chùm trong hành lang, hai tay đút túi quần, điềm tĩnh quay lại nói với Chương Phong: “Bà muốn nói gì thì nói, không liên quan gì đến tôi cả.” Nói rồi anh khoát tay, gật đầu với đội trưởng đội vũ trang đang bắt giữ Chương Phong, “Các anh có thể đưa bà ta đi được rồi.”


Chương Phong há miệng, định nói toạc mối quan hệ thật sự giữa mình và ông cụ Hoắc ra, nhưng lời ra đến miệng rồi bà ta nhận ra mình không thể nói được.


Hoắc Thiệu Hằng đã tỏ rõ ý định sẽ không giúp bà ta. Nếu bà ta nói ra mối quan hệ giữa mình và ông cụ Hoắc thì ảnh hưởng lên nhà họ Hoắc không lớn mà người phải chịu ảnh hưởng lớn nhất là ông cụ Hoắc.


Rất có khả năng ông cụ sẽ mất cả quân hàm và địa vị… Không có quân hàm và địa vị của ông cụ Hoắc thì bà ta lấy ông cụ làm gì nữa?


Hơn nữa, tiếng xấu của ông cụ Hoắc thì có ảnh hưởng gì đến đứa cháu là Hoắc Thiệu Hằng đâu? Chưa biết chừng không những không ảnh hưởng mà người dân lại còn đồng tình với cậu ta…


Sắc mặt Chương Phong biến đổi mấy lần, khó chịu như bị ai chặn họng, nhưng bà ta không thể không câm miệng.
Cảm giác bị bức bách khiến bà ta cực kì khó chịu.


Chương Phong nghiến răng nói với Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ vừa chạy theo ra ngoài: “Hai con đừng lo, đi tìm lão Hoắc ngay, ông ấy sẽ đảm bảo đưa được mẹ ra. Mẹ sẽ không sao cả.”


“Nói nhiều thế.” Một người lính vũ trang nhíu mày, lấy ra một đoạn vải có băng keo dán luôn miệng Chương Phong lại, không cho bà ta lên tiếng, đồng thời úp một cái túi giấy lên che kín đầu bà ta rồi đưa bà ta ra ngoài.


Đám bạn bè khách khứa trong nhà đều ngẩn người không nói được tiếng nào.


Hoắc Thiệu Hằng từ tốn đi vào, lính công vụ túc trực bên cạnh anh, cảnh giác quan sát xung quanh.


Đám khách khứa chỉ có thể nhường đường, nhìn theo anh đi lên tầng với vẻ kính sợ.


Chương Bảo Thần thở dốc chạy vào, đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng kêu lên: “Hoắc thiếu! Hoắc thiếu!”


Lúc này khách khứa trong nhà mới hoàn hồn, lập tức tản đi, rời khỏi căn hộ phức hợp của nhà họ Chương.


Hoắc Thiệu Hằng không hề dừng chân, lên thẳng tầng hai mới quay lại nhìn Chương Bảo Thần đang đứng sau lưng lính công vụ, nhàn nhạt hỏi: “Ông nội tôi đâu?”


“Ở… ở trong kia…” Chương Bảo Thần vốn có bao nhiêu lời định nói, nhưng đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng lại co rúm lại, chỉ vào căn phòng trong cùng trên tầng hai, “Ông cụ Hoắc ở trong kia.”


Hoắc Thiệu Hằng dẫn lính đi tới.


Anh gõ cửa nhưng trong phòng không trả lời.


“Thủ trưởng, để tôi.”


Một người lính bước lên vặn tay nắm cửa.


Kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.


Hoắc Thiệu Hằng đi vào, dặn lính công vụ: “Chờ ở đây, không được cho ai vào.”


“Rõ, thưa Thủ trưởng!”


Mấy người lính đều nâng súng đứng gác ở cửa.


Chương Bảo Thần sợ đến mức không dám thở mạnh, run run chạy xuống dưới nhà.


Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt đang ở bên cạnh Tiền Thạch Huệ, mặt người nào người nấy xám ngoét, thấy Chương Bảo Thần đi xuống thì vội thì thào hỏi: “Thế nào? Đã hỏi Hoắc thiếu chưa?”


Chương Bảo Thần rầu rĩ lắc đầu, “Hoắc thiếu vào gặp ông cụ rồi.”


Trong phòng ngủ trên tầng hai, Hoắc Thiệu Hằng đút một tay túi quần, một tay nghịch một đồng tiền vàng hình tròn, đứng trước giường ông cụ Hoắc.


Ông cụ đang nhắm mắt ngủ rất say, hơi thở nhẹ nhàng.


Hoắc Thiệu Hằng chờ một lúc, thấy ông cụ không có dấu hiệu gì là sắp dậy, cũng không gọi, một mình đứng nhìn xung quanh gian phòng.


Căn phòng rất ấm áp, Hoắc Thiệu Hằng đứng một lúc đã cảm thấy mồ hôi túa ra trên lưng.


Anh cúi đầu nhìn ông cụ Hoắc đang đắp kín người trong tấm chăn lông vũ, lại nhìn nhiệt độ trong phòng, lắc đầu vẻ bất lực rồi mở cửa đi ra ngoài ban công.


Đêm mùng Một Tết ở Đế đô lạnh đến thấu xương, thở ra một hơi là muốn đông lại thành băng.


Hoắc Thiệu Hằng lấy ra một điếu thuốc, cầm bật lửa châm rồi hút một hơi thật sâu.


Hôm nay thật là một ngày bận rộn.
Anh dẫn Cố Niệm Chi đi chúc Tết nhà Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long, lấy được lệnh bắt của đội cảnh sát quân sự, lấy được lệnh hành chính đóng băng tài khoản ngân hàng, rồi đưa Cố Niệm Chi về, sau đó dẫn đội trưởng đội cảnh sát quân sự và lính công vụ của ông cụ Hoắc đến nhà họ Chương bắt người.


Công việc tiến hành cực kì thuận lợi, gần như hoàn toàn diễn ra theo kế hoạch của anh.


Hoắc Thiệu Hằng đứng hút thuốc ngoài ban công nửa tiếng mới nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động.


Anh dập tắt điếu thuốc, mở cửa đi vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.


Ông cụ Hoắc ngồi trên giường nheo mắt hỏi: “Thiệu Hằng? Sao cháu lại ở đây?”


Mặc dù ngoài mặt có vẻ kinh ngạc và tức giận nhưng trong lòng ông cụ lại vui mừng muốn nở hoa.


Bỏ nhà đi một lần, thế là thằng cháu chịu cúi đầu…


Xem ra Thiệu Hằng vẫn rất ngoan ngoãn, hiếu thảo.


Ông cụ Hoắc khoác áo, ngồi trên giường nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cười nói, “Ngồi xuống đây, cháu đã ăn chưa?”


Hoắc Thiệu Hằng ăn sáng xong là bận rộn đến giờ, chưa kịp ăn gì cả. Nhưng anh không nói thật, chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp, “Ăn rồi ạ.”


Anh nhìn ông cụ một lượt rồi nói: “Ông ơi, về nhà thôi, chỗ này sắp không ở được nữa đâu.”


“Sao lại không ở được nữa?” Ông cụ Hoắc nghiêm khắc nhìn anh, “Đây là nhà của Tiểu Chương, ông muốn ở đến lúc nào thì ở.”


“Thế à?” Hoắc Thiệu Hằng xoa tay, ngồi xuống chiếc ghế xô-pha đơn ở cạnh giường của ông cụ, “Nhưng chỗ này sắp bị niêm phong rồi, ông ở thế nào ạ? Ông định nói với anh em cảnh sát quân sự ngoài kia nhà này là nhà ông mua cho Y tá trưởng Chương à?”


“Nói bậy!” Ông cụ Hoắc sầm mặt xuống, “Đang yên đang lành sao lại bị niêm phong? Vay nợ chưa trả à?” Nói rồi ông cụ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ giọng mềm mỏng nói: “Thiệu Hằng à, ông biết cháu thương yêu bà nội, nhưng ông nội cũng thương cháu mà! Cháu nỡ nhìn ông nội cô đơn một mình sao? Mặc dù ông già rồi nhưng vẫn muốn có người bầu bạn…”


“Cháu không nói là không cho ông nội tái hôn.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi vắt chân, gác hai tay lên tay ghế, tư thế cực kì thoải mái, “Nhưng không thể là Chương Phong.”


“Vì sao không được?”


“Bà ta quá tham lam, dã tâm quá lớn.” Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày nhìn gian phòng, “Chắc ông cũng biết chứ ạ? Với khả năng của Chương Phong, làm sao bà ta có thể mua được bao nhiêu nhà ở Đế đô như thế? Ông đừng nói vay hay trả góp. Cháu biết bà ta không vay một đồng nào mà đều là một lần trả hết đấy.”


Ông cụ Hoắc im lặng hồi lâu mới hàm hồ nói: “… Chuyện này cháu biết ông cũng biết, không phải ai cũng như thế à? Ông không cho bà ấy danh phận được thì bồi thường cho bà ấy bằng cách khác, cũng là điều nên làm.”


Hoắc Thiệu Hằng đặt chân xuống, ngồi thẳng dậy, thái độ trở nên nghiêm túc: “Ông nội có biết Chương Phong đã làm những chuyện gì không? Nếu ông nói là ông cho phép thì ông muốn cùng bà ta gánh chịu hậu quả hay sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom