• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 338 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 338 VUI QUÁ HÓA BUỒN
“Không nhầm đâu! Thế nên em mới phải vội vàng gọi điện cho chị!” Người ở đầu bên kia là Chương Thành, em ruột của Chương Phong. Con gái của ông ta được gả cho người thừa kế của một công ty lớn, cùng ông ta thực hiện giao dịch với Bộ Quốc phòng, cũng là mang ý lọt sàng xuống nia cả, “Cháu rể chị đang ở nhà em chờ tin, chúng em đã mua vé giờ chót bay về tìm chị ngay trong đêm rồi.”


“Cậu nói rõ ra xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chương Phong hít sâu mấy hơi, cầm điện thoại dựa vào bức tường bên ngoài phòng ngủ của ông cụ Hoắc trên tầng hai, dần dần bình tĩnh lại, “Hôm nay là mùng một Tết, làm sao cậu biết ngân hàng đã đóng băng tài khoản của bọn họ?”


“Làm sao lại không biết được? Công ty to như thế, thế nào chẳng có một hai người trong ngân hàng? Bên đó nói mới nhận được tin, liền vội vã gọi về báo cho nhà. Chị biết chúng em đang chuẩn bị từ mai sẽ chuyển tiền ra nước ngoài, thế này thì còn chuyển cái gì nữa!”


Chương Thành đã sắp sáu mươi tuổi, bình thường không chú ý giữ gìn nên sức khỏe không tốt lắm, cứ cuống lên một cái là thở phì phò như ống bễ.


Chương Phong nghe vậy rất thương em, vội nói: “Cậu đừng cuống lên, việc có gì đâu mà cuống hết lên vậy? Đóng băng tài khoản thì sao? Cậu chờ đấy, chị sẽ cho bọn chúng đóng băng rồi phải quỳ xin chúng ta mở lại tài khoản!”


Chương Thành nghe vậy cũng thoáng sững sờ, bà chị mình ăn nói cũng mạnh miệng nhỉ…


“Sao chị tự tin thế?” Ông ta thử thăm dò, “Chị đã chắc chắn phía Thủ trưởng chưa?”


“Còn gọi Thủ trưởng cái gì nữa, gọi anh rể đi…” Chương Phong cầm điện thoại cười khúc khích, rồi lập tức dặn em trai, “Đừng nói cho ai cả, chờ đăng ký kết hôn rồi chị sẽ đưa anh rể cậu về quê gặp họ hàng. Đến lúc ấy ngay cả Ngân hàng Nhà nước có đóng băng tài khoản thì cũng phải mở ra.”


“Hả? Thủ trưởng chuẩn bị kết hôn với chị à?! Thật hay đùa thế?!” Chương Thành vốn đang rầu rĩ vì tin xấu ngày hôm nay lập tức trở nên vui mừng hoan hỉ, “Chị đừng lừa em, chuyện này không nhỏ đâu, chờ chị đăng ký kết hôn xong thì bố mẹ chúng ta có thể nở mày nở mặt rồi.”


“Vớ vẩn! Nói như thể bố mẹ chưa nở mày nở mặt ấy!” Chương Phong cười mắng.


Thật ra, từ khi Hoắc Quan Nguyên gặp nạn mười sáu năm trước, Chương Phong đã nhân cơ hội thông báo chuyện của con trai Chương Bảo Thần cho ông cụ Hoắc, từ khi đó nhà họ Chương đã “nở mày nở mặt” rồi.


Vốn chỉ giúp Chương Phong nuôi một đứa con hoang, sau này phát hiện đứa con hoang này có lai lịch quá lớn, thật đúng là đầu tư ít nhất nhưng đạt được kết quả cao nhất.


“Chị ơi, làm sao mà giống nhau được. Bây giờ chị là chính thất rồi, đường đường chính chính là phu nhân Thủ trưởng rồi, em cũng là em vợ Thủ trưởng lẫy lừng đấy! Nếu như ngày xưa thì em là bậc quốc cữu còn gì nữa!”


Chương Thành ở đầu dây bên kia đã hoàn toàn thả lỏng.


Chương Phong thậm chí đã nghe thấy em trai đang nói chuyện với cháu rể ở bên kia: “… Đừng lo nữa, không có chuyện gì đâu. Chẳng qua là ngân hàng địa phương muốn nhà cháu tặng quà lễ thôi. Kệ bọn họ, chờ qua Tết sẽ xử lý!”


“Này! Cậu đừng có nói lộ ra!”


Chương Phong vội chặn em trai lại.


Bây giờ đúng là không nên nói ra, cả Hoắc Thiệu Hằng và bố anh ta là Hoắc Quan Thần đều không tán thành việc bà ta kết hôn với ông cụ Hoắc, để đề phòng hai người này giở trò, đám cưới phải diễn ra trong bí mật.


Việc cần kíp bây giờ là phải về nhà họ Hoắc lấy chứng minh nhân dân, thẻ quân nhân và hộ khẩu của ông cụ Hoắc, như thế mới đến ủy ban dân sự để đăng ký kết hôn được.


Chương Phong ngắt điện thoại, đứng dựa vào hành lang tầng hai suy nghĩ một hồi rồi quay vào phòng ngủ của ông cụ Hoắc nhìn xem, thấy ông cụ đã ngủ thật.
Bà ta biết ông cụ nóng tính, nếu gọi ông dậy thì chưa biết ông sẽ nổi giận như thế nào nên đành ngậm miệng nhịn, cảm thấy chờ một tí cũng chẳng sao.


Dù sao hôm nay các ngân hàng cũng đóng cửa, ngày mai mới chỉ có một số ngân hàng thực hiện một số nghiệp vụ, có đóng băng hay không thì hiện tại bọn họ cũng không chuyển tiền ra được.


Thật ra, bây giờ Chương Phong không nóng lòng chuyển tiền ra nước ngoài nữa. Nếu bà ta có thể kết hôn với ông cụ Hoắc thì ở trong nước sướng hơn nhiều, ra nước ngoài làm gì? Để sống cuộc đời thấp thỏm bữa nay lo bữa mai, sống như con chuột không thấy ánh mặt trời hay sao?


Bà ta không muốn thế…


Chương Phong dém lại chăn cho ông cụ Hoắc rồi xuống tầng ăn cơm với khách khứa của nhà mình và nhà họ Tiền.


Mọi người thấy Chương Phong xuống thì vội nhường chỗ ở ghế trên cho bà ta.


“Mời chị Chương ngồi!”


“Cháu mời dì Chương một ly! Chúc dì ngày càng trẻ đẹp!”


“Dì cái gì mà dì, làm chị Chương già đi bao nhiêu! Thật ra nhìn chị Chương thế này, nói chị Chương là em gái tôi người ta cũng tin!”


“Thôi im đi! Nịnh quá đà rồi đấy!” Một người họ hàng xa bên ngoại chỉ vào người đàn ông mới ngoài ba mươi tuổi vừa gọi Chương Phong là “em gái” kia, cười mắng, “Không xem mình thế nào à! Còn dám gọi chị Chương là em!”


Chương Phong mỉm cười với người đàn ông ngoài ba mươi tuổi rồi ngồi ngay ngắn lại: “Mọi người cứ ăn tự nhiên nhé, tiếp đãi không được chu đáo, lần sau mời mọi người đến dinh thự nhà họ Hoắc ăn cơm.”


Đám họ hàng này mới chỉ nghe nói đến chứ chưa bao giờ đặt chân đến dinh thự nhà họ Hoắc.


Nhưng ai cũng biết đó không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào, chỉ tính thời gian kiểm tra an ninh thôi cũng mất hơn một tiếng.


“Hả? Ý chị Chương là gì? Lúc nào thì mời mọi người đến nhà họ Hoắc được?! Đấy là chỗ ở của các sếp lớn trong Bộ Quốc phòng mà… “


“Thiên cơ bất khả lộ.” Chương Phong cười bí hiểm, “Được rồi, đừng hỏi tôi nữa, mọi người dạo này thế nào?”


“Công ty dạo này làm ăn thế nào?”


“Cháu thì sao? Sếp cháu có bắt nạt cháu không?”


“Con trai anh hình như sắp lên cấp ba rồi nhỉ? Định học trường nào? Trường số bốn à? Hay trường Trung học phụ thuộc R?”


Chương Phong cầm một bát tổ yến, từ từ khuấy nhưng không ăn mà hỏi han hết từng người trên bàn ăn, rất ra dáng chủ nhà.


Mọi người cũng phục bà ta, biết bà ta có bản lĩnh, lại có người chống lưng nên ai nấy đều tán dương bà ta không ngớt.


Một bữa cơm ăn từ một giờ chiều đến bảy giờ tối mới lưu luyến từ biệt.


Nhưng mọi người còn chưa kịp đi đã nghe thấy ngoài cửa phát ra một tràng tiếng gõ ầm ầm như có người cầm búa đập, như thể muốn phá sập cánh cửa trước.


“Ai đấy? Phá làng phá xóm à!” Chương Phong nhíu mày, “Bà Thường! Bà ra xem ngoài kia có chuyện gì!”


Bà Thường là bà giúp việc cho nhà Chương Phong, trước đây Chương Phong không hay ở đây nên bà Thường ở lại trông nhà, tiện thể quét dọn vệ sinh rồi nấu cơm ba bữa một ngày.


Bà Thường là một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, mặc một bộ quần áo đối vạt màu tím. Bà ta chạy ra mở cửa.


Cửa vừa mở, bà ta đã hét lên với người bên ngoài: “Mù đấy à! Gõ cái mẹ gì mà gõ! Biết đây là nhà ai không?! Chúng mày muốn chết đấy à!”


Không ai lên tiếng đáp lời.


Bốn người lính mặc quân phục mùa đông màu xanh sẫm, đeo găng tay trắng, trên cánh tay có đeo phù hiệu màu đỏ, trên vai là hàm Thiếu tá một sao hai gạch, trên hông đeo bao súng ngắn đang nhìn bà Thường vừa ra mở cửa với ánh mắt sắc lẹm.


“Các… các người là ai? Các người muốn gì?”


Bà Thường nhìn thấy bốn sĩ quan, lập tức sợ hãi đến rụng rời chân tay.


Bà ta nghĩ mình vừa mắng sĩ quan Quân đội, lập tức đưa tay lên ôm miệng, cả người lảo đảo ngồi phịch xuống sàn.


Mọi người trong phòng nhìn lính vũ trang đứng ngoài cửa, ai nấy đều ngẩn người không biết đang xảy ra chuyện gì.


“Đây là căn hộ số 218 tòa B chung cư Xuân Huy, quận Triều Dương khu Tam Hoàn đúng không?”


Sĩ quan dẫn đầu trầm giọng hỏi, giọng nói mạnh mẽ như roi quất vào lồng ngực đau nhói. Nguồn : ngontinh hay.com
“Vâng vâng vâng…”


Bà Thường vịn vào cửa, mềm nhũn chân tay.


Đôi mắt sắc bén của sĩ quan nọ quét vào trong phòng: “Ai là Chương Phong?”


“Tôi đây, xin hỏi anh có việc gì?” Chương Phong đường hoàng đi ra cửa, “Các anh đến đón ông Hoắc à?”


Bà ta nhìn sắc phục của mấy người lính, biết họ là lính vũ trang bậc Thiếu tá nên nghĩ chắc chắn họ đến để đón ông cụ Hoắc.


Dù sao với thân phận của mình thì ông cụ Hoắc cũng không thể cứ thế sống ở bên ngoài với họ được.


Bà ta còn đang lấy làm lạ sao đến muộn thế…


“Bà là Chương Phong? Y tá trưởng đặc cấp của Phòng nội trú bệnh viện quân y 314? Hàm Trung úy? Phục vụ Thượng tướng Hoắc Học Nông?”


Sĩ quan nọ lấy ra một công văn, nhìn công văn đọc lên.


Chương Phong lấy làm lạ nhưng vẫn gật đầu, “Đúng, là tôi. Có phải các anh đến đón ông Hoắc không? Ông ấy đang nghỉ ngơi trên tầng hai.”


Căn hộ này của bà ta là dạng căn hộ phức hợp, sống rất rộng rãi, thoải mái.


Khách khứa trong phòng nghe nói ông cụ Hoắc đang ở đây, lập tức mỉm cười vẻ hiểu ý nhau, không khí căng thẳng vừa rồi lập tức biến mất.


Mọi người nhìn nhau, trợn mắt, lè lưỡi, suýt nữa thì bật cười cả lên.


Đúng lúc này, sĩ quan ở cửa khoát tay, lớn tiếng nói: “Chương Phong, bà lợi dụng chức vụ để mưu lợi cá nhân, chiếm đoạt tài sản, giả mạo chất lượng, làm hỏng kỷ cương Quân đội. Ngoài ra, bà còn có một khối lượng lớn tài sản không rõ lai lịch. Đại đội vũ trang số 2 của Bộ Quốc phòng tiến hành bắt giữ bà, đây là lệnh bắt. Dẫn đi!”


Mấy người lính lao lên, cầm còng tay lập tức còng tay Chương Phong lại, lôi bà ta ra khỏi nhà.


“Các người định làm gì?! Các người dám?! Tôi sẽ kiện các người ra toà! Thủ trưởng sẽ không tha cho các người!”


Chương Phong giãy giụa gào lên.


Bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau bốn người lính vũ trang có một người đàn ông cao lớn đang đứng quay lưng lại với bà ta, mặc đồng phục màu xanh sẫm, một sao một lá trên vai đang tỏa sáng lấp lánh.


Nghe thấy tiếng kêu của Chương Phong, người nọ quay lại, ánh mắt thản nhiên nhàn nhạt, chính là Hoắc Thiệu Hằng chứ không ai khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom