Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 343 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 343 ĐỂ ĐẤY CHO EM
“Luật sư Kim tới rồi à!” Chương Bảo Thần gần như từ phía trong nhào ra ngoài cửa, nắm lấy cánh tay Kim Đại Trạng, “Anh mau giúp tôi đi! Mau giúp tôi với!”
Kim Đại Trạng cười an ủi ông ta: “Anh Chương yên tâm, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh.” Nói xong, anh ta quay về phía những cảnh sát đang đứng ở cửa kia, “Tôi là Luật sư của Văn phòng Luật sư Quân Lâm, người đại diện cho anh ấy, xin hỏi các anh tìm anh ấy có việc gì?”
Mấy cảnh sát nhìn nhau, lại lấy biên bản ra, “Đây là biên bản điều tra tài sản của anh Chương, anh ta cần phải ký tên vào đây để niêm phong điều tra.”
Kim Đại Trạng cầm lấy biên bản xem một lúc, đưa tay nâng cặp kính mắt gọng vàng của mình lên: “Xin hỏi, tại sao các anh lại yêu cầu đương sự của tôi ký biên bản này?”
“Bởi vì anh ta là cổ đông của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Công ty đó không trả được nợ, phía chủ nợ muốn tìm bọn họ đòi nợ, chúng tôi được bên chủ nợ ủy thác hỗ trợ xác minh tài sản của anh ta.”
Cảnh sát rất khách sáo với Kim Đại Trạng, dùng từ ngữ chuyên nghiệp để nói chuyện.
Kim Đại Trạng mỉm cười, lại khẽ nâng cặp kính mắt gọng vàng lên, ý nhị lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ không ký biên bản này đâu. Hơn nữa, việc Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp không trả được nợ không liên quan đến đương sự của tôi, mong các anh đừng đến quấy rầy anh ấy nữa.”
“Anh nói gì cơ? Việc không liên quan tới anh ta ư?” Mấy cảnh sát rất kinh ngạc, người này nhìn người kia, trao đổi ánh mắt với nhau, lại hỏi tiếp: “Anh có chắc không? Anh ta là cổ đông của Công ty đấy.”
“Đúng.” Kim Đại Trạng đi về phía trước mấy bước, chắp tay sau lưng nói với bọn họ: “Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp là Công ty có trách nhiệm hữu hạn, mỗi một cổ đông sẽ chịu trách nhiệm nhất định với Công ty tùy theo số vốn góp vào Công ty. Người có tư cách pháp nhân với Công ty sẽ phải dùng toàn bộ tài sản của Công ty để chịu mọi trách nhiệm với các khoản nợ. Nếu Công ty phải giải thể, cuối cùng không trả được nợ, cổ đông sẽ không bị liên đới trách nhiệm, không cần lấy tài sản của mình để trả nợ cho Công ty. Vậy nên xin hỏi các anh có lý do gì mà yêu cầu đương sự của tôi ký vào biên bản này?”
“Nói hay lắm! Luật sư Kim nói quá hay! Tôi biết là có vấn đề mà!”
Chương Bảo Thần cực kì vui vẻ, vô cùng hài lòng với quyết định này của mình.
Mặc dù mấy cảnh sát cũng có chút kiến thức về pháp luật, nhưng rõ ràng không thể tranh luận về vấn đề này với người lành nghề như Kim Đại Trạng được.
Bọn họ nhỏ giọng bàn bạc một lúc rồi nói với Kim Đại Trạng: “Được rồi, chúng tôi về xin phép cấp trên một chút, xem rốt cuộc phải làm thế nào.” Rồi lại nhìn Chương Bảo Thần: “Quấy rầy anh Chương rồi.”
Sau khi cảnh sát ra về, Chương Bảo Thần thật sự đã phục Kim Đại Trạng sát đất, sắp sửa coi anh ta là Bồ Tát để cúng đến nơi rồi, liền nhiệt tình mời anh ta ở lại ăn cơm.
Chương Thành và Triệu Lương Thiện cũng rất ấn tượng với khả năng của Kim Đại Trạng, nói vài ba câu đã làm cảnh sát phải rời đi, trong bữa tiệc liên tiếp mời rượu anh ta, ăn uống linh đình, vô cùng vui vẻ.
***
Lúc chiều, ở phòng làm việc trong biệt thự của mình, Hoắc Thiệu Hằng nhận được một cuộc điện thoại từ đồn cảnh sát, nghe xong lông mày anh cau lại.
Anh không muốn người của Quân đội biết quá nhiều, cho nên không dùng người ở phòng Pháp chế của Bộ Quốc phòng.
Ủy ban kiểm tra của Bộ Quốc phòng đã điều tra Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Họ chỉ biết là Công ty này có liên quan với Chương Phong, mà Chương Phong thì quả thật đã lấy danh nghĩa của ông cụ Hoắc để làm ăn kiếm chác ở bên ngoài.
Có điều, bà ta dùng thân phận y tá trưởng hay thân phận nhân tình của ông cụ Hoắc là hai việc có tính chất hoàn toàn khác nhau.
Nếu có thể kiểm soát tổn hại trong phạm vi nhất định, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng không muốn nó lan rộng ra.
Chương Phong là người thông minh, hẳn là bà ta đã suy nghĩ thấu đáo rồi, cho nên sẽ không chủ động để lộ ra mối quan hệ với ông cụ Hoắc, nhưng người khác thì chưa chắc.
Bây giờ lại còn dính líu tới một luật sư nữa, nếu không cẩn thận thì không thể cứu vãn được.
Cho nên chuyện này phải đánh nhanh thắng nhanh.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ do dự một phút rồi gọi điện thoại ngay cho Cố Niệm Chi, “Niệm Chi à, đến phòng làm việc của anh một lát đi.”
Cố Niệm Chi vừa mới ngủ trưa dậy, còn đang ngẩn ngơ.
Nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, cô lập tức tỉnh táo lại, nói luôn miệng: “Em tới ngay đây.”
***
“Hoắc thiếu, có chuyện gì thế ạ?”
Cố Niệm Chi ngồi xuống đối diện bàn sách của anh, cười tủm tỉm nhìn anh.
Hoắc Thiệu Hằng kể một mạch lại nội dung cuộc điện thoại vừa nhận được, rồi lại nói: “Chuyện này không phải anh không có biện pháp đối phó, nhưng anh không muốn người khác biết quá nhiều.”
Cố Niệm Chi đã hiểu rõ, hai mắt cô sáng long lanh, giống như sao trên khắp bầu trời đang phản chiếu trong sóng mắt của cô: “Em hiểu rồi! Em có thể giúp anh được! Hoắc thiếu, để em đối phó với Kim Đại Trạng kia!”
“Em có thể đối phó được ư?” Hoắc Thiệu Hằng ngạc nhiên khẽ nhíu mày, anh còn chưa nói ra lý do của mình, Cố Niệm Chi đã nghĩ ra cách rồi sao?
“Đương nhiên.” Cố Niệm Chi mỉm cười vênh mặt lên, vừa kiêu ngạo vừa nhí nhảnh nói: “Em phải cho Kim Đại Trạng thua tâm phục khẩu phục một lần nữa, để từ nay về sau khi anh ta nhìn thấy em sẽ phải né đi, cho anh ta mắc phải ‘chứng bệnh sợ Cố’!”
Hoắc Thiệu Hằng bị cô chọc cho phì cười, đứng lên khẽ xoa đầu cô: “Vậy được rồi, em xem tài liệu này một chút đi, ngày mai đại diện cho Quân đội đi đàm phán với luật sư của Chương Bảo Thần.”
Giải quyết xong Chương Bảo Thần, người còn lại chỉ là chuyện nhỏ.
“Không vấn đề gì ạ.” Cố Niệm Chi túm lấy tay Hoắc Thiệu Hằng, “Em về nghiên cứu kĩ đây. Hoắc thiếu, anh yên tâm, em có đủ kinh nghiệm để đàm phán với Kim Đại Trạng!”
Hoắc Thiệu Hằng hơi cong khóe môi lên, không kìm được lại khẽ xoa đầu cô, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Đợi cô đi rồi, Hoắc Thiệu Hằng vừa bảo phía đồn cảnh sát hẹn thời gian gặp mặt Chương Bảo Thần và Luật sư Kim lần nữa, vừa bảo Triệu Lương Trạch chuẩn bị xe để sáng ngày mai xuất phát.
***
Sáng sớm ngày mùng Ba Tết Cố Niệm Chi đã tỉnh dậy, cùng Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đi xe ô tô đến dưới chân tòa nhà chỗ Văn phòng Luật sư Quân Lâm.
Vì hiện tại Kim Đại Trạng là luật sư đại diện toàn quyền cho Chương Bảo Thần, nên muốn tìm Chương Bảo Thần nói chuyện cũng chỉ có cách liên hệ với Kim Đại Trạng.
Hoắc Thiệu Hằng không đi lên mà ngồi ở trong xe đợi cô.
Cố Niệm Chi đi cùng Triệu Lương Trạch vào thang máy.
Văn phòng Luật sư Quân Lâm ở tầng ba mươi sáu của tòa nhà.
Khi vào cửa, Cố Niệm Chi nhìn thấy trên vách tường cạnh cửa khắc chữ lớn màu đen sáng lấp lóa, viết mấy chữ “Văn phòng Luật sư Quân Lâm”.
Bên cạnh cái tên chữ màu đen là tượng nữ thần công lý được khắc lồi ra, là biểu tượng của Văn phòng Luật sư Quân Lâm.
Trên mặt nữ thần có một phần bị che tối, một tay giơ cân Thiên Bình, một tay cầm ngược một thanh kiếm dài.
Trong tiết học đầu tiên của môn Pháp luật, Giáo sư đã giảng về hình tượng nữ thần công lý này.
Thiên Bình là biểu tượng cho sự công bằng, phán xét liêm minh, chính trực, thanh kiếm dài tượng trưng cho việc ngăn chặn vũ lực của tội phạm, còn khuôn mặt có phần bị che tối tượng trưng cho sự bình đẳng, khách quan, không làm việc thiên vị, tinh thần đối xử bình đẳng của pháp luật.
Cố Niệm Chi nhìn thật kĩ biểu tượng này một cái, sau đó đi vào trong.
Ôn Thủ Ức từ phòng làm việc của mình ra đón, thấy Cố Niệm Chi đến, có chút ngạc nhiên nói: “Cô Cố à, là cô muốn gặp Luật sư Kim ư?”
Cô ta không ngờ Quân đội lại để luật sư thực tập non nớt như Cố Niệm Chi làm người đại diện.
“Đúng, hôm qua đã hẹn rồi, liên quan đến vụ kiện của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp.”
Cố Niệm Chi mặc một bộ đồ công sở màu khói xám đậm, quần dài, đi giày da, dáng vẻ vô cùng già dặn.
Ôn Thủ Ức cố giữ bình tĩnh, khẽ gật đầu, “Hai người đi theo tôi.”
Cô ta đưa Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đến phòng khách, Kim Đại Trạng và Chương Bảo Thần đã đợi ở đây, còn có Triệu Đạt đã chạy cả đêm để tới đây cũng đưa theo luật sư của anh ta.
Bốn người vô cùng căng thẳng nhìn ra cửa, vừa nhìn thấy người đi vào là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, có ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Cố Niệm Chi mặc đồ công sở, nhưng khuôn mặt non choẹt, ánh mắt trong sáng, rõ ràng của cô đã để lộ ra rằng chắc chắn cô còn rất ít tuổi.
Dường như Triệu Đạt muốn bắt tay Triệu Lương Trạch, cho rằng anh ta mới là đại diện của Quân đội.
Thế nhưng Triệu Lương Trạch lại răm rắp đi theo sau Cố Niệm Chi như một vệ sĩ.
Còn Kim Đại Trạng vô cùng thận trọng đi đến trước mặt Cố Niệm Chi, đưa tay ra: “Chào cô Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bình luận facebook