Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 341 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 341 TRỪNG TRỊ LẦN LƯỢT TỪNG NGƯỜI MỘT
Mặt Triệu Đạt đầy vẻ suy sụp, cứng họng mãi một lúc lâu mới ngập ngừng nói ra được một câu: “Sao có thể như vậy được?! Chúng tôi còn có người ‘ở trên’ đấy!”
“Có cái rắm ấy!” Người quản lý tài khoản ngân hàng của Công ty Đạt Thành lườm nguýt, “‘Ở trên’ có người mà lại bị Bộ Quốc phòng kiểm tra à? Ông có bị ngốc không đấy?!”
Triệu Đạt trợn trừng mắt nhìn tên quản lý tài khoản mũi đang vểnh ngược lên trời này, tức đến tím mặt.
Trước đây khi nhìn thấy từ xa đã một câu ông chủ Triệu, hai câu ông chủ Triệu, gọi còn thân thiết hơn cả bố đẻ, thế mà vừa xảy ra sự cố một cái là lập tức trở mặt như không quen biết ngay được.
“Cậu cứ đợi đấy cho tôi! Đợi tôi về hỏi lại cho rõ ràng! Tôi sẽ bắt cậu phải nuốt lại từng câu từng chữ cậu nói hôm nay! Tôi mà nói ra người ‘ở trên’ chắc cậu sợ chết luôn đấy! Hừ”
Triệu Đạt thở hồng hộc đi từ ngân hàng ra, lên xe cái là gọi điện thoại ngay cho con trai.
Con trai của ông ta là Triệu Lương Thiện cưới Chương Hiểu Thúy, con gái nhà họ Chương, chính là vì nhòm ngó đến mối quan hệ giữa nhà họ Chương với Bộ Quốc phòng.
Nếu không, với khả năng kinh tế của gia đình họ, cần gì phải vội vàng cưới về một cô gái nhà nghèo rớt mồng tơi chứ?
Vẻ ngoài của cô gái đó cũng rất bình thường…
Nếu không phải cô của con bé trèo được lên cành cây cao thì nhà họ Chương chỉ đủ tư cách làm người giúp việc cho nhà họ Triệu mà thôi.
“Lương Thiện à, con đã đến nhà cô con chưa?” Điện thoại vừa kết nối được, Triệu Đạt vội hỏi, “Bảo bà ấy mau nhờ Thủ trưởng ra mặt đi! Tài khoản ngân hàng của chúng ta đã bị đóng băng rồi!”
Triệu Lương Thiện đang ngồi trên ghế xô-pha trong phòng khách nhà Chương Bảo Thần, ấp úng không biết trả lời với bố của anh ta như thế nào.
Anh ta và bố vợ là Chương Thành, cùng bà xã Chương Hiểu Thúy ngồi máy bay đến Đế đô cả đêm, cũng vừa mới vừa tới nhà họ Chương không lâu, cuối cùng biết được một tin dữ từ Chương Bảo Thần: Chương Phong đã bị lực lượng cảnh sát quân sự bắt đi rồi.
“Sao con không nói gì thế?!” Triệu Đạt ở đầu dây bên kia cuống lên, “Con không nói thì bảo bố vợ con nói chuyện với bố đi!”
Triệu Lương Thiện vội đưa điện thoại trong tay cho bố vợ Chương Thành, vẻ mặt đau khổ nói: “Là bố con gọi…”
“Có chuyện gì thế?”
“Tài khoản ngân hàng của nhà con bị đóng băng nên bố con nổi giận…”
Chương Thành lập tức cầm lấy điện thoại, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Ông thông gia à, sớm thế này đã gọi điện có chuyện gì vậy? Chúng tôi vừa tới Đế đô, còn chưa kịp đi thăm chị gái và anh rể của tôi đây!”
“Anh rể á? Ông có anh rể từ bao giờ thế?” Triệu Đạt kinh ngạc, “Chị của ông…”
Không phải làm nhân tình của người ta cả đời sao?
Câu tiếp theo Triệu Đạt không dám nói ra, chỉ nói thầm trong lòng.
Chương Thành cười miễn cưỡng: “Sao tôi lại không thể có anh rể chứ? Chị của tôi đi theo Thủ trưởng cả đời, chẳng lẽ mãi mãi không có thân phận gì sao? Chị tôi đã nói năm sau sẽ đăng ký kết hôn với Thủ trưởng rồi, vậy không phải là anh rể của tôi à?”
“Ồ? Thật sao?! Đây đúng là tin rất vui đấy!” Nghe xong, Triệu Đạt cảm thấy đúng là tin vui từ trên trời rơi xuống, nhìn lại bầu trời đầy sương trên đỉnh đầu mình dường như trong xanh đến mức tỏa sáng, “Ha ha ha ha… Bao giờ thì tổ chức lễ cưới vậy? Có muốn về thành phố của chúng ta tổ chức không? Tôi bảo này, chỉ cần ông đưa được Thủ trưởng về, tôi sẽ bao tất cả những quán rượu lớn nhất ở thành phố, tổ chức tiệc cơ động ba ngày ba đêm, muốn mời toàn bộ người ở trong thành phố đến ăn cơm tôi cũng làm được!”
“Ha ha, đến lúc đó rồi tính sau, chị của tôi là người thực tế, không thích khoa trương, hơn nữa cũng ảnh hưởng không tốt đến Thủ trưởng.” Khi nói lời này, Chương Thành trông thấy Chương Bảo Thần ra sức trợn mắt, lấy tay ra hiệu bảo ông ta đừng nói, nhưng sao ông ta có thể không nói được?
Không nói thì ông thông gia này có mà trở mặt ngay trong một phút!
“Cũng được, cũng được, ông cứ lo từ từ. Đúng rồi, ông tìm cơ hội nói với anh rể Thủ trưởng về việc tài khoản ngân hàng của Công ty chúng ta đi nhé. Nhờ ông ấy bảo người gọi điện cho ngân hàng này bỏ đóng băng là xong, cũng không có gì phiền phức cả, chỉ là một cú điện thoại thôi mà.” Lúc này, Triệu Đạt đã hoàn toàn không còn lo lắng nữa.
Lúc trước, mối quan hệ kia không thể công khai, mặc dù vẫn có thể lợi dụng, nhưng rốt cuộc vẫn không được thuận lợi lắm.
Bây giờ có thể quang minh chính đại làm phu nhân của Thủ trưởng, địa vị của nhà họ Chương càng không phải tầm thường nữa rồi.
Có khi ngay cả lãnh đạo địa phương cũng phải đến nhà họ chúc Tết ấy chứ…
Ông ta quay đầu nhìn một chút ngân hàng ở trên tầng cao, khẽ hừ một tiếng.
Thằng cha quản lý tài khoản lúc nãy hạ nhục ông ta cứ đợi đến lúc quỳ xuống gọi ông ta là “Bố” đi.
***
Chương Thành tắt điện thoại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Ông ta bực bội đi tới đi lui trong phòng khách, hỏi Chương Bảo Thần: “Thủ trưởng đâu? Mẹ cháu bị lực lượng cảnh sát quân sự bắt đi mà ông ấy không quan tâm sao? Hơn nữa, bà ấy đã ở bên cạnh ông ta bao nhiêu năm nay, đừng nói là một mạng người, kể cả xem như là một con chó, đã nuôi nhiều năm như vậy rồi cũng phải có tình cảm chứ?”
Thấy ông trẻ của mình nói năng lỗ mãng, khinh thường, bĩu môi, hai người Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt bần thần ra một lúc ở phòng khách, nói với Chương Bảo Thần: “Bố ơi, bọn con muốn về nhà họ Hoắc chuyển đồ.”
Họ bị đuổi ra ngoài trong đêm ba mươi, toàn bộ đồ đạc vẫn để ở đó chưa được chuyển đi.
Tiền Thạch Huệ cũng không thích cái dáng vẻ khoe khoang giả truyền quân lệnh này của Chương Thành, liền đưa tay ra khẽ kéo Chương Bảo Thần: “Đồ đạc của chúng ta cũng chưa chuyển, hay là hôm nay không có việc gì, chúng ta đi chuyển đồ đi, tiện thể nhờ ông cụ…”
Chương Thành ở bên cạnh nghe thấy vậy vội hỏi: “Chuyện gì vậy? Đi đâu chuyển đồ cơ?” Nói xong ông ta nhìn căn phòng này một chút, “Không phải mọi người đều ở Trụ sở chính của Bộ Quốc phòng sao? Sao lại đến đây ở?”
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ cũng không muốn nói chuyện này, hai người chỉ mỉm cười: “Bọn trẻ lớn rồi, muốn ra ở riêng nên bọn cháu chuyển ra ngoài.”
Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt ở bên cạnh không nói một tiếng nào, chỉ chờ để đi.
Chương Thành và Triệu Lương Thiện liếc nhìn nhau, cùng trao đổi một lát, rồi cùng nói với Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ: “Vậy chúng ta cùng đi nhé? Có thể giúp các cháu chuyển nhà luôn.”
Tiện thể gặp thử Thủ trưởng Hoắc trong truyền thuyết xem thế nào.
Chương Bảo Thần lại xua tay, nói: “Không được đâu, hai người không có giấy thông hành, không vào được đâu ạ.”
“Các cháu có giấy thông hành à?” Chương Thành tò mò thăm dò, “Cho chú xem thử xem nó như thế nào. Bình thường làm một cái mất bao lâu?”
“Bình thường để làm được một cái, kể cả có đủ mọi điều kiện khác thì cũng phải đợi đến sang năm ạ.”
Trong lời nói của Tiền Thạch Huệ có hàm ý không muốn trả lời họ.
Chương Hiểu Thúy lườm một cái, đứng lên nói: “Anh họ, chị dâu này, em rể của hai người muốn đi mở mang tầm mắt một chút cũng không được ư? Không phải chức vụ của Thủ trưởng cao lắm sao! Người thân đến tận cửa cũng không cho vào ư? Em không tin đâu!”
Tiền Thạch Huệ và Chương Bảo Thần cực kì lúng túng nhìn nhau.
Chương Hiểu Thúy nói không sai.
Thật ra, có người thân đến nhà thì có thể vào ngay lập tức, nhưng điều kiện tiên quyết là phải được người trong Trụ sở chính của Bộ Quốc phòng bảo đảm cho.
Hai người Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ bọn họ đã không còn được coi là người trong khu Trụ sở chính nữa rồi. Thật ra, chính họ cũng không biết giấy thông hành của họ còn hiệu lực nữa hay không, vốn dự định nếu đến cổng mà không vào được thì sẽ tìm lính canh gác chuyển lời, nhất định ông cụ Hoắc sẽ cho lính công vụ dẫn bọn họ vào dọn đồ.
Có điều, nếu mang theo cả Chương Thành và Triệu Lương Thiện thì rất khó nói. Họ không nghĩ Hoắc Thiệu Hằng sẽ đồng ý để cho bọn họ vào.
Mấy người cứ ở đây bàn tới bàn lui, chưa kịp xuất phát thì đã có mấy người mặc trang phục cảnh sát đến trước cửa, khẽ gõ cửa mấy cái: “Chương Bảo Thần có ở đây không?”
Tim Chương Bảo Thần đập thình thịch một tiếng, ông ta kéo cửa ra hỏi: “Là tôi đây, các anh có việc gì thế?”
Một cảnh sát cầm một biên bản bảo anh ta ký tên vào: “Chỗ này là bất động sản của anh đúng không? Anh ký tên vào đây đi.”
“Ký cái gì cơ?” Chương Bảo Thần không hiểu chuyện gì xảy ra, cầm biên bản lên xem một chút, càng xem càng kinh hãi, vội nói: “Có phải các anh nhầm không đấy? Sao khoản nợ của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp này lại đổ lên đầu tôi? Tôi không hề có quan hệ gì với Công ty này cả!”
Mặc dù anh ta có quan hệ thông gia với gia đình Chủ tịch của Đạt Thành, nhưng anh ta không liên quan gì đến Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Đây là hai chuyện khác nhau.
Cảnh sát kia liếc nhìn anh ta một cái, lấy ra một bản giấy ủy quyền công chứng ném tới trước mặt anh ta: “Anh tự nhìn đi, tên anh nằm trong danh sách cổ đông của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Mặc dù anh chỉ là một cổ đông nhỏ, nhưng cũng là một trong số các cổ đông. Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp không trả được nợ thì tất cả mấy người trong Công ty các anh phải dựa theo quy định của pháp luật, căn cứ vào cổ phần lớn hay nhỏ mà bồi thường tổn thất do Công ty gây ra. Nếu anh không có tiền trả thì tất cả tài sản của anh đều sẽ bị cưỡng chế bán đấu giá để trả nợ, bao gồm nhà của anh.”
“Tôi… tôi… tôi thành cổ đông từ lúc nào thế?!” Hai tròng mắt Chương Bảo Thần lồi ra, “Có nhầm không vậy? Tôi chưa bao giờ biết chuyện này!”
Anh ta nhìn về phía Tiền Thạch Huệ cầu cứu, mặt Tiền Thạch Huệ bỗng lập tức đỏ lên.
Vị trí cổ đông nhỏ này của Chương Bảo Thần chính là do Tiền Thạch Huệ lặng lẽ lo cho anh ta sau khi đề cập với Chương Phong, mục đích là để kiếm thêm cho gia đình họ một ít tài sản phòng thân.
Hai mươi phần trăm cổ phần của Chương Phong ở Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp hoàn toàn là do Triệu Đạt đưa cho bà ta, còn bà ta không tốn một đồng nào cả.
Hơn nữa, để Chương Phong yên tâm, Triệu Đạt còn đồng ý yêu cầu của bà ta, cho Chương Bảo Thần năm phần trăm cổ phần, xem như là cho thêm.
Bản thân Triệu Đạt chiếm sáu mươi lăm phần trăm, còn mười phần trăm là lô lẻ do người nhà của Triệu Đạt nắm giữ.
Bình thường đại hội cổ đông và chia lợi nhuận đều là do Tiền Thạch Huệ thay mặt Chương Bảo Thần xử lý, đúng là Chương Bảo Thần không biết chuyện.
“Anh biết hay không thì có liên quan gì chứ? Trên pháp luật, anh chính là cổ đông nên anh phải lấy tài sản ra trả nợ.” Thực chất cảnh sát không để ý đến lời giải thích của anh ta mà chỉ vào biên bản nói một cách cứng rắn như đinh đóng cột: “Ký tên đi!”
Bình luận facebook