Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 342 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 342 ĐỐI ĐẦU TRIỆT ĐỂ
Một cây bút được nhét mạnh vào trong tay Chương Bảo Thần, có điều ông ta run rẩy một lúc lâu vẫn không ký được, cuối cùng mới lấy hết dũng khí nói: “Tôi… tôi không ký!”
“Anh không ký ư? Trừ phi anh không phải là Chương Bảo Thần, nếu không nhất định anh phải ký!” Cảnh sát nói rất cứng rắn, “Đã viết rõ ràng giấy trắng mực đen rồi, không ký thì sẽ bị tạm giam!”
“Không… không… không phải tôi không ký, tôi muốn tìm luật sư! Tôi muốn tìm luật sư đại diện cho tôi, hỏi rõ ràng đã rồi mới ký!”
Cuối cùng, Chương Bảo Thần cũng lấy lại được tinh thần, đặt bút xuống, không chịu ký tên.
“Tìm luật sư ư?” Cảnh sát hơi sửng sốt một chút, “Anh có luật sư sao?”
Ký tên mà cũng phải tìm luật sư, người có tiền đúng là lắm bệnh…
“Có, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho luật sư của tôi!”
Chương Bảo Thần cuống lên muốn phòng tìm luật sư tốt nhất đại diện cho mình để làm việc với cảnh sát.
Tạm thời việc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp vẫn đang thuộc phạm vi điều tra nội bộ của Bộ Quốc phòng. Vì mối quan hệ của Chương Phong và ông cụ Hoắc nên Bộ Quốc phòng không có ý định kiện lên Tòa án.
Cảnh sát ra mặt cũng chỉ để hỗ trợ Quân đội xác minh những thông tin cơ bản, chứ không phải là do Tòa án điều động.
Vì vậy, Chương Bảo Thần nói muốn tìm luật sư đại diện cho ông ta thì cũng hoàn toàn hợp pháp thôi. Nếu ông ta muốn tìm luật sư, Cảnh sát cũng không thể không cho ông ta tìm.
“Vậy anh đi gọi điện thoại luôn đi.” Cảnh sát kia lấy lại biên bản, “Chúng tôi chờ ở đây.”
Chương Bảo Thần liền nghiêm mặt lại, quay người đi vào.
Ông ta đi lên phòng làm việc ở tầng hai, bật máy tính lên, vội vàng lên mạng tìm một lượt những văn phòng luật sư tốt nhất trên cả nước, nhưng khi gọi điện thoại tới thì đều là lời nhắn thoại.
Vào ngày mùng Hai Tết, cho dù có trực ban thì bây giờ cũng sắp đến buổi trưa, có khi họ đều đi ăn cơm cả rồi.
Từng âm thanh ngọt ngào được cài đặt sẵn từ trong điện thoại truyền tới: “Xin chào, nếu có tình huống khẩn cấp, xin nhấn 110. Nếu là vụ án hình sự, xin nhấn số 1. Vụ án kinh tế, xin nhấn số 2. Người đại diện pháp luật, xin nhấn cố 3…”
Sau khi nhấn liên tiếp những con số, cuối cùng cũng chỉ chuyển tới một hộp thư thoại cho ông ta để lại lời nhắn.
Chương Bảo Thần làm gì có thời gian mà để lại lời nhắn chứ?
Cảnh sát đang chờ ở bên ngoài, nếu ông ta không lập tức gọi một luật sư tới, những người này sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Ông ta vội lên mạng bản địa của Đế đô để tìm được một văn phòng luật sư đáng tin cậy, đồng thời cũng có người có thể trở thành người đại diện của ông ta.
Lúc này, ông ta chỉ con chuột vào một cái tên đó là Văn phòng Luật sư “Quân Lâm”.
Văn phòng luật sư này mới được thành lập chưa lâu, không thể coi là lớn, đội ngũ chỉ có không đến mười lăm người, nhưng Giám đốc của nơi này cũng rất giỏi. Nhìn giới thiệu trên mạng thì là đối tác của văn phòng luật sư lớn nhất nước Mỹ, Giáo sư biên chế của Khoa Luật thuộc Viện Đại học Harvard, danh sách các vụ kiện đã tham gia dài dằng dặc, trong số đó, vụ kiện Quân đội Mỹ làm hai mắt ông ta sáng lên.
Ngay cả Quân đội nước Mỹ mà luật sư này cũng dám đối chọi thì ở Đế quốc Hoa Hạ chắc sẽ không cần phải nói.
Chương Bảo Thần sờ cằm, nhanh chóng xem hết trang web của văn phòng luật sư này, sau đó gọi điện thoại liên lạc.
“Xin chào, đây là Văn phòng Luật sư Quân Lâm, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho anh ạ?”
Không phải là âm thanh lời nhắn thoại được cài đặt sẵn trong hệ thống!
Chương Bảo Thần càng kích động hơn, ông ta kéo căng cái nơ trên cổ áo, có chút sốt ruột hỏi: “Xin chào, bây giờ tôi đang cần gấp một luật sư để làm người đại diện cho tôi, xin hỏi cô có thể lập tức cử một luật sư tới không?”
Giọng nói ở đầu dây điện thoại bên kia dừng lại một chút, sau đó lại lễ phép nói: “Anh có thể nói một chút tình hình cụ thể được không ạ? Hôm nay là ngày mùng Hai Tết, chúng tôi tìm người hơi khó, nhưng nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm một luật sư phù hợp cho anh, nên mong anh hãy mô tả kỹ một lần tình hình cho tôi.”
Chương Bảo Thần vội kể một mạch về tình huống vừa rồi, còn nói: “Bây giờ, bọn họ đang ở ngoài cửa, muốn tôi ký một biên bản, nhưng tôi không biết có nên ký hay không.”
Giọng nữ ở đầu dây điện thoại bên kia dừng lại một chút, hình như đang ghi chép, lại hỏi tiếp ngay lập tức: “Cảnh sát dựa vào cái gì mà đã cho rằng Công ty Đạt Thành Thực Nghiệp không trả được nợ? Theo lý thuyết thì không thể nhanh như vậy chứ?”
“Việc này… tôi cũng không biết nữa…”
Chương Bảo Thần không muốn nói về việc của Bộ Quốc phòng. Vất vả lắm ông ta mới tìm được một tổng đài viên đáng tin cậy, không phải giọng nói của máy móc, chỉ lo cô ấy sợ hãi mà chạy mất.
“Anh Chương à, anh phải nói thật cho tôi nghe. Nếu chỉ kể một nửa, còn một nửa lại giấu giếm, không phải chỉ đang hại chúng tôi đâu, mà là hại chính anh đấy ạ!” Giọng nói của cô gái kia rất nhẹ nhàng, “Bất kể công việc được thực hiện như thế nào, chúng tôi vẫn sẽ thu phí như thường, cho nên tất cả những tổn thất xảy ra sẽ do chính anh gánh chịu, anh thử nghĩ lại xem có phải còn chuyện gì chưa nói không ạ?”
Chương Bảo Thần bị cô gái này đánh bại rồi, đành phải kể từng chút một toàn bộ thông tin mà ông ta biết.
Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai phút, lâu đến mức Chương Bảo Thần cảm thấy đối phương muốn cúp điện thoại rồi, cuối cùng mới nghe cô ta nói: “Được, chúng tôi sẽ nhận. Anh ở đâu ạ? Tôi có thể bảo luật sư của văn phòng chúng tôi làm luật sư đại diện cho anh.”
“Ồ? Thật ư?!” Chương Bảo Thần thở dài một hơi, cảm giác như được sống lại, anh ta lau nhẹ mồ hôi trên trán, nói một mạch: “Tôi ở phòng 1043 tòa C Chung cư Bảo Long Uyển quận Tri Xuân khu Tứ Hoàn. Cô có thể bảo anh ta tới ngay được không?”
Người ở đầu dây bên kia cười khẽ, “Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Cho hỏi cô tên là gì ạ?”
“Tôi họ Ôn, tên là Thủ Ức.”
Ôn Thủ Ức đặt điện thoại xuống, khẽ cười thành tiếng.
Cô ta không đón Tết ở đây nên ngày mùng Một, mùng Hai Tết không có ý nghĩa gì với cô ta cả.
Một mình cô ta đến văn phòng vốn là để chuẩn bị tài liệu, tiện thể soạn bài, không ngờ lại nhận được một phi vụ làm ăn cỡ này.
Cô ta gửi thông tin thanh toán sang cho Chương Bảo Thần, yêu cầu anh ta đặt cọc trước mười vạn tệ, phí luật sư sẽ trừ dần vào số tiền đặt cọc.
Chương Bảo Thần chuyển mười vạn tệ sang rất nhanh.
Ôn Thủ Ức thấy tiền đã vào tài khoản, liền gọi điện thoại cho Kim Đại Trạng, nói: “Luật sư Kim à, có người đang tìm người đại diện pháp luật, gấp lắm, anh có rảnh không?”
Vì thua vụ kiện của Bạch Cẩn Nghi mà Kim Đại Trạng bị Văn phòng Luật sư JD đuổi việc.
Sợ đắc tội với nhà họ Bạch nên những văn phòng luật sư khác ở Đế đô cũng không dám nhận anh ta, chỉ có Văn phòng Luật sư tư nhân Quân Lâm này cho anh ta cơ hội. Anh ta đang cố gắng hết sức để lấy lại vinh quang, danh dự của một luật sư hàng đầu.
Nhận được điện thoại của Ôn Thủ Ức, mặc dù anh ta đang ăn cơm trưa cùng người thân bạn bè nhưng vẫn nghe máy rất nhanh, “Không vấn đề gì, ở chỗ nào thế? Tôi sẽ đi ngay.”
Ôn Thủ Ức khẽ gật đầu hài lòng: “Tôi đã gửi thông tin cụ thể qua email của anh, anh sẽ thấy ngay bây giờ đấy. Người đó tên là Chương Bảo Thần, địa chỉ là phòng 1043 tòa C chung cư Bảo Long Uyển quận Tri Xuân khu Tứ Hoàn, số điện thoại là 136XXXXXXXXXX.”
“Ok, tôi nhận được rồi.”
Kim Đại Trạng mở điện thoại ra, thấy trong hộp thư công việc có một email do Ôn Thủ Ức gửi tới. Vừa mở email xem, anh ta lập tức bị kích động.
Bản ghi chép này của Ôn Thủ Ức được làm rất tốt, không chỉ có đầu đuôi sự việc, còn có giới thiệu về lý lịch của đối tượng nữa.
Ví dụ như bản thân Chương Bảo Thần chỉ là Giám đốc của một Công ty tài chính, nhưng mẹ anh ta Chương Phong lại là Y tá trưởng của Hoắc Học Nông, người đứng vị trí thứ hai trong Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.
Mặc dù bây giờ Hoắc Học Nông đã về hưu, nhưng ông ta vẫn mang hàm tướng. Con trai của ông ta Hoắc Quan Thần là Chủ nhiệm chính trị của Bộ Quốc phòng, cháu trai chính là Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng nổi tiếng lẫy lừng.
Kim Đại Trạng đã thuộc lòng như cháo chảy những cái tên liên tục xuất hiện này.
Người kiện Bạch Cẩn Nghi chính là người nhà họ Hoắc.
Bạch Cẩn Nghi bị tố cáo giết hại La Hân Tuyết, chính là vợ của đại tá Hoắc Quan Nguyên, người con trai cả đã mất của nhà họ Hoắc.
Hoắc Thiệu Hằng thì anh ta đã từng gặp trên Tòa án.
Nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng, anh ta không khỏi nhớ tới Cố Niệm Chi, người đã đảo ngược tình thế khiến anh ta thua một cách triệt để.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Luật sư Kim này, Chương Phong là Y tá trưởng của Hoắc Học Nông, vậy quan hệ của họ có thân thiết không?”
Ôn Thủ Ức vừa mới tới Đế quốc Hoa Hạ, không hiểu rõ lắm về những mối quan hệ này.
Kim Đại Trạng đeo tai nghe Bluetooth lên, vừa lấy Ipad ra để đánh dấu những điểm quan trọng, vừa đi ra ngoài, nói với Ôn Thủ Ức ở đầu dây bên kia: “Luật sư Ôn, quyền hạn của Y tá của Thủ trưởng vô cùng lớn. Ở một số thời điểm, thậm chí họ có thể thao túng lịch trình hàng ngày của Thủ trưởng, quyết định ông ta gặp hay không gặp ai, có lẽ đôi khi đến cả vợ của Thủ trưởng cũng không sánh bằng quan hệ giữa bọn họ với Thủ trưởng.”
“Ồ? Thật vậy sao?” Nghe vậy, Ôn Thủ Ức cảm thấy vô cùng hứng thú, “Vậy người như thế nào có thể có tư cách làm y tá?”
“Nếu là trong Quân đội, ít nhất phải là Tư lệnh hoặc là sĩ quan cấp Tướng trở lên, giống tiêu chuẩn của thư ký riêng.” Kim Đại Trạng lịch sự nói, “Tình hình cụ thể thì tôi còn phải tra cứu tài liệu đã. Nếu Luật sư Ôn có hứng thú, khi nào tìm hiểu xong tôi sẽ gửi cho.”
“À, không cần đâu, tôi chỉ nói thế thôi.” Ôn Thủ Ức bật máy tính lên, tự mình tra cứu trên mạng, “Anh mau đi đi, anh ta đang đợi sốt ruột lắm đấy!”
Kim Đại Trạng bỏ điện thoại xuống, lên xe của mình, đi nhanh đến quận Tri Xuân ở khu Tứ Hoàn.
Đường phố ngày mùng Hai Tết vô cùng vắng người.
Anh ta đã tìm được chỗ ở của Chương Bảo Thần, liền gọi điện thoại cho ông ta: “Xin hỏi có phải anh Chương không ạ? Tôi là Luật sư Kim của Văn phòng Luật sư Quân Lâm.”
Bình luận facebook