Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Ninh Ngưng hiểu ngay, đây là muốn cõng cô.
Mặc dù biểu hiện của Bách Lý Vân Khanh rất không tình nguyện, lưng cũng cứng ngắc, nhưng đây đã là ý tốt lớn nhất của hắn rồi.
Nhưng đợi một lúc lâu, sau lưng Bách Lý Vân Khanh vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Sao thế?”
Hắn quay đầu lại, nếu không phải xung quanh không có tùy tùng, hắn cũng không muốn cõng cô nhóc mập này đâu!
Ninh Ngưng im lặng một lúc, đầu gần như cúi đến tận ngực, lí nhí nói: “Không… với… tới.”
KHÔNG VỚI TỚI?
Từ trước đến giờ Bách Lý Vân Khanh luôn giữ phong thái chín chắn, nhưng giờ phút này hình tượng của hắn đã sụp đổ rồi.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, sao hắn lại quên mất bọn họ có chênh lệch chiều cao nhỉ?
Ninh Ngưng tủi thân bĩu môi, bạnh quai hàm ra, cô cũng rất phiền muộn nhaaaaa!
Hắn lớn hơn cô sáu tuổi, lại là con trai dáng người cao gầy, cô vừa lùn vừa béo, đương nhiên không với tới hắn rồi!
Thấy cô bĩu đôi môi hồng phấn ra, nước mắt ngân ngấn, tự dưng tâm trạng Bách Lý Vân Khanh tốt hơn hẳn.
Mặc dù hắn không hề lo lắng nước mắt giả đáng thương của cô sẽ rơi xuống, nhưng vẫn ngồi xổm xuống đất.
“Lên đi!”
Lời ít ý nhiều, giọng nói trong trẻo, nhưng ngữ điệu lại không tự chủ được mà cao hơn.
Ninh Ngưng vội vàng dùng cả tay cả chân bám vào vai hắn, ôm lấy cổ hắn, bất ngờ ngửi thấy mùi hoa dạ lan nhè nhẹ trên người hắn.
Lưng Bách Lý Vân Khanh không rộng lớn chắc chắn như lưng đàn ông trưởng thành, thậm chí còn có chút gầy yếu, nhưng lại có sức mạnh đội trời đạp đất, khiến cô yên tâm.
Thiếu niên trẻ trung oai hùng như vậy, tại sao lại bị nữ chính xuyên không đó đùa giỡn trong lòng bàn tay, đến nỗi chết không nhắm mắt như vậy chứ?
Bách Lý Vân Khanh cõng cô bé mập, đi trên con đường ngọc hoa rơi đầy, hơi thở khe khẽ của cô thổi vào cái cổ thon dài khiến hắn có cảm giác âm ấm, ngưa ngứa.
“Muội ở trong cung có quen không?” Hắn hơi nghiêng đầu, tránh hơi thở còn thơm mùi sữa của Ninh Ngưng.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Vân Khanh tiếp xúc với Quận chúa An Ninh ở khoảng cách gần.
Trước kia cô luôn tránh hắn, làm tổ trong tiểu viện của mình, ngay cả tướng mạo của cô hắn cũng chưa từng thấy rõ.
Mà hắn, bởi vì đang ở thời kỳ dậy thì phản nghịch, theo bản năng kháng cự hôn ước phụ hoàng ngầm đồng ý, cũng không chú ý đến cô.
May mà thật ra cô bé mập này rất đáng yêu, khiến sự kháng cự của Bách Lý Vân Khanh tiêu tan đi không ít.
Ít nhất… hắn vẫn đồng ý đối xử với cô bé nhỏ hơn hắn sáu tuổi này như muội muội.
Con đường ngọc ngày nào cũng đi qua, hôm nay hoa rơi cực kỳ nhiều.
Thỉnh thoảng có cánh hoa bay lơ lửng, chạm vào viền tóc và chóp mũi Bách Lý Vân Khanh.
Có lẽ là hơi ngứa, nhưng hai tay lại phải đỡ chân cô, hắn chỉ đành nhướng đôi mày kiếm, cố gắng nhíu mắt, muốn giũ cánh hoa trên lông mi xuống.
Ninh Ngưng thấy mặt hắn nhăn hết lại, lập tức cảm thấy, thật ra Nhị hoàng tử này khá… đáng yêu.
Cô giơ bàn tay nhỏ mập ra, cẩn thận lấy từng cánh hoa xuống giúp hắn, Ninh Ngưng trả lời: “Trong cung rất tốt, chỉ là không đủ đồ ăn.”
KHÔNG ĐỦ ĐỒ ĂN?
Người cô toàn thịt, nặng trình trịch giống như bao cát trên thao trường mà còn lo nghĩ đến chuyện ăn!
Bách Lý Vân Khanh bật cười, sợ là khẩu vị của cô gái mập này quá tốt, mà mẫu phi lại muốn khống chế đồ ăn thức uống của cô…
Thấy hắn cười không nói gì, Ninh Ngưng sốt ruột, “Đừng có chê người ta béo! Không ăn no làm sao mà cao lên được?”
Thật ra bây giờ khẩu vị của Ninh Ngưng rất tốt là do có ẩn tình…
Bởi vì hồn thể của Ninh Ngưng bị thương.
Không biết có phải trong quá trình dịch chuyển của nhiệm vụ, hệ thống xảy ra tình trạng nghiêm trọng gì không, tóm lại, Ninh Ngưng biết hồn thể của mình bị thương nặng.
Trước mắt tinh thần của cô luôn không đủ để chống đỡ hoạt động một ngày, thường xuyên mơ mơ màng màng ngủ mất.
Bây giờ, cô hoàn toàn dựa vào sinh lực của cơ thể này để chống đỡ tinh thần, mà phương pháp đơn giản nhất để bổ sung sinh lực cho cơ thể, chính là liều mạng ăn và ngủ.
Nhưng cô lại không nhớ ra lý do bị thương, ngay cả ký ức người thực hiện xuyên nhanh cũng bị đứt đoạn.
Điều làm cô thấy kỳ lạ nhất là chùm sóng ánh sáng Bóng Da Nhỏ luôn cùng cô thực hiện nhiệm vụ cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
May mà cô làm nhiệm vụ, từ trước đến giờ không dựa vào bàn tay vàng hệ thống cung cấp.
Tình hình trước mắt có chút khó hiểu, cũng chỉ đành xem tình thế mà làm thôi.
“Muốn cao lên sao?” Bách Lý Vân Khanh không tin cách giải thích của cô, “Chỉ sợ muội ăn bao nhiêu đều vào thịt hết. Không bằng hàng ngày theo ta rèn luyện thân thể, có lẽ có thể cao lên.”
Ninh Ngưng hừ mũi không để ý tới hắn, chỉ mải đuổi con bướm nhỏ bay lượn trước mặt hắn.
Con bướm nhỏ tinh nghịch đuổi thế nào cũng không đi.
Cô không muốn thô bạo đập chết con bướm kia, chỉ đành xòe bàn tay mũm mĩm ra, “Bướm con, nghe lời, nào, đừng quấy rầy ca ca đẹp trai.”
Bách Lý Vân Khanh đang định cười lời nói trẻ con của cô, nhưng lại thấy con bướm nhỏ kia thật sự xiêu vẹo bay vào trong lòng bàn tay cô.
Ninh Ngưng cẩn thận thẳng người lên, thả con bướm nhỏ đi rồi lại nằm bò lên lưng hắn.
“Vì sao con bướm lại không sợ muội?” Hắn tò mò, trong đôi mắt trong veo đầy vẻ kinh ngạc.
Ninh Ngưng trả lời: “Bởi vì trên tay muội có dính phấn hoa!”
“Đơn giản vậy thôi à?” Bách Lý Vân Khanh bất ngờ.
“Đúng vậy” Ninh Ngưng thản nhiên nói, “Vừa rồi lúc lấy hoa rơi xuống giúp điện hạ ca ca, chắc là ngón tay bị dính phấn hoa, con bướm bị phấn hoa thu hút.”
Cô bé này thật trong sáng, Bách Lý Vân Khanh mỉm cười, “Vậy muội phải cẩn thận chút, kẻo lát nữa gọi cả ong mật đến, bị đốt sẽ không dễ xử lý đâu.”
Ninh Ngưng: “…!”
Hóa ra Nhị điện hạ này là người xấu?
Hừ, ong mật có đốt cũng phải đốt cả hai chúng ta!
Đây là lần đầu nói hai người chuyện riêng với nhau nhưng lại vô cùng hòa hợp, bất tri bất giác đã đến Học viện Hoàng Tử.
Họ còn chưa đi vào đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh đang ba hoa khoác lác.
“Tóm lại, ở cái thế giới của ta, ặc, không, là ở quốc gia lý tưởng của ta, ai cũng đều dân chủ, nam nữ bình đẳng, nữ tử cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.”
“Hôn nhân ta mong muốn, nhất định phải là cả đời một phu một thê. Phu quân ta mong muốn cũng phải do ta đích thân chọn. Nếu chàng ấy bất trung với ta, ta sẽ bỏ chàng ấy, trời cao biển rộng tìm phu quân khác…”
Không cần dùng đầu óc để nghĩ, nhất định đó là nữ chính xuyên không Ân Hiểu Mộng, cô ta đang dùng lời kinh hãi thế tục tạo cảm giác tồn tại, giành sự chú ý.
“Cả cuộc đời chỉ một phu một thê?” Bách Lý Vân Khanh cảm thấy những lời này rất mới lạ, hắn thả Ninh Ngưng xuống trước cửa học viện, trong mắt như có điều gì suy nghĩ.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Mặc dù biểu hiện của Bách Lý Vân Khanh rất không tình nguyện, lưng cũng cứng ngắc, nhưng đây đã là ý tốt lớn nhất của hắn rồi.
Nhưng đợi một lúc lâu, sau lưng Bách Lý Vân Khanh vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Sao thế?”
Hắn quay đầu lại, nếu không phải xung quanh không có tùy tùng, hắn cũng không muốn cõng cô nhóc mập này đâu!
Ninh Ngưng im lặng một lúc, đầu gần như cúi đến tận ngực, lí nhí nói: “Không… với… tới.”
KHÔNG VỚI TỚI?
Từ trước đến giờ Bách Lý Vân Khanh luôn giữ phong thái chín chắn, nhưng giờ phút này hình tượng của hắn đã sụp đổ rồi.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, sao hắn lại quên mất bọn họ có chênh lệch chiều cao nhỉ?
Ninh Ngưng tủi thân bĩu môi, bạnh quai hàm ra, cô cũng rất phiền muộn nhaaaaa!
Hắn lớn hơn cô sáu tuổi, lại là con trai dáng người cao gầy, cô vừa lùn vừa béo, đương nhiên không với tới hắn rồi!
Thấy cô bĩu đôi môi hồng phấn ra, nước mắt ngân ngấn, tự dưng tâm trạng Bách Lý Vân Khanh tốt hơn hẳn.
Mặc dù hắn không hề lo lắng nước mắt giả đáng thương của cô sẽ rơi xuống, nhưng vẫn ngồi xổm xuống đất.
“Lên đi!”
Lời ít ý nhiều, giọng nói trong trẻo, nhưng ngữ điệu lại không tự chủ được mà cao hơn.
Ninh Ngưng vội vàng dùng cả tay cả chân bám vào vai hắn, ôm lấy cổ hắn, bất ngờ ngửi thấy mùi hoa dạ lan nhè nhẹ trên người hắn.
Lưng Bách Lý Vân Khanh không rộng lớn chắc chắn như lưng đàn ông trưởng thành, thậm chí còn có chút gầy yếu, nhưng lại có sức mạnh đội trời đạp đất, khiến cô yên tâm.
Thiếu niên trẻ trung oai hùng như vậy, tại sao lại bị nữ chính xuyên không đó đùa giỡn trong lòng bàn tay, đến nỗi chết không nhắm mắt như vậy chứ?
Bách Lý Vân Khanh cõng cô bé mập, đi trên con đường ngọc hoa rơi đầy, hơi thở khe khẽ của cô thổi vào cái cổ thon dài khiến hắn có cảm giác âm ấm, ngưa ngứa.
“Muội ở trong cung có quen không?” Hắn hơi nghiêng đầu, tránh hơi thở còn thơm mùi sữa của Ninh Ngưng.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Vân Khanh tiếp xúc với Quận chúa An Ninh ở khoảng cách gần.
Trước kia cô luôn tránh hắn, làm tổ trong tiểu viện của mình, ngay cả tướng mạo của cô hắn cũng chưa từng thấy rõ.
Mà hắn, bởi vì đang ở thời kỳ dậy thì phản nghịch, theo bản năng kháng cự hôn ước phụ hoàng ngầm đồng ý, cũng không chú ý đến cô.
May mà thật ra cô bé mập này rất đáng yêu, khiến sự kháng cự của Bách Lý Vân Khanh tiêu tan đi không ít.
Ít nhất… hắn vẫn đồng ý đối xử với cô bé nhỏ hơn hắn sáu tuổi này như muội muội.
Con đường ngọc ngày nào cũng đi qua, hôm nay hoa rơi cực kỳ nhiều.
Thỉnh thoảng có cánh hoa bay lơ lửng, chạm vào viền tóc và chóp mũi Bách Lý Vân Khanh.
Có lẽ là hơi ngứa, nhưng hai tay lại phải đỡ chân cô, hắn chỉ đành nhướng đôi mày kiếm, cố gắng nhíu mắt, muốn giũ cánh hoa trên lông mi xuống.
Ninh Ngưng thấy mặt hắn nhăn hết lại, lập tức cảm thấy, thật ra Nhị hoàng tử này khá… đáng yêu.
Cô giơ bàn tay nhỏ mập ra, cẩn thận lấy từng cánh hoa xuống giúp hắn, Ninh Ngưng trả lời: “Trong cung rất tốt, chỉ là không đủ đồ ăn.”
KHÔNG ĐỦ ĐỒ ĂN?
Người cô toàn thịt, nặng trình trịch giống như bao cát trên thao trường mà còn lo nghĩ đến chuyện ăn!
Bách Lý Vân Khanh bật cười, sợ là khẩu vị của cô gái mập này quá tốt, mà mẫu phi lại muốn khống chế đồ ăn thức uống của cô…
Thấy hắn cười không nói gì, Ninh Ngưng sốt ruột, “Đừng có chê người ta béo! Không ăn no làm sao mà cao lên được?”
Thật ra bây giờ khẩu vị của Ninh Ngưng rất tốt là do có ẩn tình…
Bởi vì hồn thể của Ninh Ngưng bị thương.
Không biết có phải trong quá trình dịch chuyển của nhiệm vụ, hệ thống xảy ra tình trạng nghiêm trọng gì không, tóm lại, Ninh Ngưng biết hồn thể của mình bị thương nặng.
Trước mắt tinh thần của cô luôn không đủ để chống đỡ hoạt động một ngày, thường xuyên mơ mơ màng màng ngủ mất.
Bây giờ, cô hoàn toàn dựa vào sinh lực của cơ thể này để chống đỡ tinh thần, mà phương pháp đơn giản nhất để bổ sung sinh lực cho cơ thể, chính là liều mạng ăn và ngủ.
Nhưng cô lại không nhớ ra lý do bị thương, ngay cả ký ức người thực hiện xuyên nhanh cũng bị đứt đoạn.
Điều làm cô thấy kỳ lạ nhất là chùm sóng ánh sáng Bóng Da Nhỏ luôn cùng cô thực hiện nhiệm vụ cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
May mà cô làm nhiệm vụ, từ trước đến giờ không dựa vào bàn tay vàng hệ thống cung cấp.
Tình hình trước mắt có chút khó hiểu, cũng chỉ đành xem tình thế mà làm thôi.
“Muốn cao lên sao?” Bách Lý Vân Khanh không tin cách giải thích của cô, “Chỉ sợ muội ăn bao nhiêu đều vào thịt hết. Không bằng hàng ngày theo ta rèn luyện thân thể, có lẽ có thể cao lên.”
Ninh Ngưng hừ mũi không để ý tới hắn, chỉ mải đuổi con bướm nhỏ bay lượn trước mặt hắn.
Con bướm nhỏ tinh nghịch đuổi thế nào cũng không đi.
Cô không muốn thô bạo đập chết con bướm kia, chỉ đành xòe bàn tay mũm mĩm ra, “Bướm con, nghe lời, nào, đừng quấy rầy ca ca đẹp trai.”
Bách Lý Vân Khanh đang định cười lời nói trẻ con của cô, nhưng lại thấy con bướm nhỏ kia thật sự xiêu vẹo bay vào trong lòng bàn tay cô.
Ninh Ngưng cẩn thận thẳng người lên, thả con bướm nhỏ đi rồi lại nằm bò lên lưng hắn.
“Vì sao con bướm lại không sợ muội?” Hắn tò mò, trong đôi mắt trong veo đầy vẻ kinh ngạc.
Ninh Ngưng trả lời: “Bởi vì trên tay muội có dính phấn hoa!”
“Đơn giản vậy thôi à?” Bách Lý Vân Khanh bất ngờ.
“Đúng vậy” Ninh Ngưng thản nhiên nói, “Vừa rồi lúc lấy hoa rơi xuống giúp điện hạ ca ca, chắc là ngón tay bị dính phấn hoa, con bướm bị phấn hoa thu hút.”
Cô bé này thật trong sáng, Bách Lý Vân Khanh mỉm cười, “Vậy muội phải cẩn thận chút, kẻo lát nữa gọi cả ong mật đến, bị đốt sẽ không dễ xử lý đâu.”
Ninh Ngưng: “…!”
Hóa ra Nhị điện hạ này là người xấu?
Hừ, ong mật có đốt cũng phải đốt cả hai chúng ta!
Đây là lần đầu nói hai người chuyện riêng với nhau nhưng lại vô cùng hòa hợp, bất tri bất giác đã đến Học viện Hoàng Tử.
Họ còn chưa đi vào đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh đang ba hoa khoác lác.
“Tóm lại, ở cái thế giới của ta, ặc, không, là ở quốc gia lý tưởng của ta, ai cũng đều dân chủ, nam nữ bình đẳng, nữ tử cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.”
“Hôn nhân ta mong muốn, nhất định phải là cả đời một phu một thê. Phu quân ta mong muốn cũng phải do ta đích thân chọn. Nếu chàng ấy bất trung với ta, ta sẽ bỏ chàng ấy, trời cao biển rộng tìm phu quân khác…”
Không cần dùng đầu óc để nghĩ, nhất định đó là nữ chính xuyên không Ân Hiểu Mộng, cô ta đang dùng lời kinh hãi thế tục tạo cảm giác tồn tại, giành sự chú ý.
“Cả cuộc đời chỉ một phu một thê?” Bách Lý Vân Khanh cảm thấy những lời này rất mới lạ, hắn thả Ninh Ngưng xuống trước cửa học viện, trong mắt như có điều gì suy nghĩ.
Bình luận facebook