Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi dáng người đã bắt đầu nảy nở đứng trong đại sảnh, bên cạnh là một đám con cái nhà vương công đại thần.
Mặt cô ta trắng hồng, mắt sáng long lanh, có thể nói là tuyệt sắc.
Nhất là đôi mắt kia, có ánh sáng tự tin không ăn khớp với tuổi của cô ta.
Ngoài dự liệu của mọi người, cô ta không mặc váy dài tinh xảo mà mặc trang phục bó sát người oai hùng mạnh mẽ.
Mái tóc đen như thác nước chỉ dùng dây buộc tóc màu tím tùy ý buộc lên, tôn lên cơ thể vừa mới dậy thì yểu điệu của cô ta.
Đứng giữa đám con trai, Ân Hiểu Mộng lập tức trổ hết tài năng.
Không cần nghi ngờ, trang phục đặc biệt, lời nói và hành động kỳ lạ của cô ta thật sự rất có sức hấp dẫn.
Ninh Ngưng cúi đầu nhìn cái eo bánh mì của mình, khẽ thở dài.
Với điều kiện bây giờ của cô, rõ ràng là bất lợi, phải làm thế nào mới có thể ngăn cản nữ chính xuyên không vô cùng tâm cơ đó chiếm mất “tâm hồn thiếu nữ” của Bách Lý Vân Khanh đây?
Một cơn gió nhẹ thổi bay lời than vãn của Ninh Ngưng, mấy cây trúc xanh đung đưa ngoài cửa sổ, mùi hoa nhè nhẹ phảng phất lướt qua.
“A, có bướm bay vào kìa!” Có học sinh kêu lên.
Ân Hiểu Mộng lập tức bắt lấy thời khắc tốt để làm màu này, cô ta giơ bàn tay nõn nà như ngọc ra, giọng nói mang cám dỗ như mộng ảo, “Ngoan, bướm nhỏ, em đừng sợ, đến chỗ tỷ tỷ đi, tỷ tỷ đưa em ra ngoài.”
Con bướm kia thật sự bay mãi bay mãi, do dự bay về phía Ân Hiểu Mộng.
Tai Ninh Ngưng lập tức ngưa ngứa, cô quay đầu nhìn xung quanh.
Cô tìm bóng dáng Thái tử.
Nhưng trong trong ngoài ngoài đều không có bóng dáng Thái tử Bách Lý Vân Hằng, trong đại sảnh, người có thân phận cao nhất chính là Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh, còn có Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận vừa chạy đến nữa.
Thái tử không có ở đây, cô ta trăm phương ngàn kế làm màu như vậy cho ai xem?
Chẳng lẽ ngay từ đầu cô ta đã định vơ hết đám hoàng tử này dưới chân mình à?
Đã nói là cả đời một phu một thê rồi mà?
Tại sao phải lôi người khác ra làm nền?
Con bướm nhỏ không phụ sự mong đợi của mọi người, chậm rãi đậu vào trong lòng bàn tay Ân Hiểu Mộng, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Ân Hiểu Mộng chuyên chú nâng con bướm, đi tới cửa sổ, ánh mặt trời sau lưng xuyên thấu qua song cửa, phủ một tầng ánh sáng dịu dàng lên người cô ta, khiến cô ta tựa như tiên nữ.
Cô ta trấn an con bướm kia cả đường, cực kỳ thần tiên, “Ngoan, tỷ tỷ sẽ không làm hại em đâu…”
Hào quang nữ chính thật mạnh mẽ!
Không tìm được Thái tử, Ninh Ngưng chỉ đành ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt Bách Lý Vân Khanh.
Đời này, liệu hắn có lại bị Ân Hiểu Mộng mê hoặc không?
Bách Lý Vân Khanh đang nhìn chằm chằm Ân Hiểu Mộng, nói chính xác là đang nhìn cái nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cô ta.
Cái nhẫn phỉ thúy đính pha lê kia to lớn rực rỡ, hoàn toàn không phù hợp với trang phục đơn giản của Ân Hiểu Mộng, vô cùng chướng mắt.
Bách Lý Vân Khanh vốn cũng không chú ý tới chi tiết này, dù sao đối phương chỉ là một thiếu nữ mười hai tuổi.
Nhưng trước đó Ninh Ngưng từng có hành động vô tình dụ bướm, khiến hắn có sức đề kháng với cảnh tượng đẹp đẽ này, mất đi ảo giác tươi đẹp ban đầu.
Ngược lại, bây giờ Bách Lý Vân Khanh chỉ muốn thăm dò chân tướng câu chuyện và động cơ của Ân Hiểu Mộng.
Có lẽ người khác không nhìn ra chiếc nhẫn kia, nhưng Bách Lý Vân Khanh lớn lên trong cảnh tranh đấu chốn cung đình vô cùng phòng bị chiếc nhẫn đó.
Bên dưới viên đá quý trên chiếc nhẫn kiểu này, thường rỗng ruột.
Mẫu phi hắn đã từng bị sủng phi của phụ hoàng dùng độc giấu trong chiếc nhẫn này hạ độc mà suýt nữa hương tiêu ngọc vẫn!
Chắc chắn Ân Hiểu Mộng đã giấu phấn hoa hoặc là mật hoa ở trong chiếc nhẫn để dụ con bướm.
Cho nên, trong đại sảnh mới có mùi hoa như có như không, cho nên cô ta mới có thể dễ dàng thu hút con bướm, giả làm tiên nữ nhân gian…
Tâm cơ này đủ sâu!
“Woa, Ân tỷ tỷ thật giống tiên tử Hồ Điệp, siêu phàm thoát tục, thật là tuyệt, tuyệt quá!” Học sinh vây xem bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, rối rít khen ngợi.
Ân Hiểu Mộng quay người lại rất đúng lúc, thanh nhã hếch cằm lên.
Cô ta đắc ý nở hoa trong lòng, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn, “Các vị khen lầm rồi, chỉ là Hiểu Mộng trời sinh có chút hương thơm kỳ lạ mà thôi, mà con bướm kia có thể cảm giác được, ta không có ác ý.”
“Chẳng trách trên người Ân tỷ tỷ luôn có mùi hương nhè nhẹ!”
Chậc chậc chậc, hào quang tiên nữ giả dối này suýt nữa chọc mù mắt Ninh Ngưng.
Làm màu mà tự nhiên như vậy, quả nhiên da mặt và kỹ xảo không thể khinh thường!
Bách Lý Vân Khanh xem thường, Hồ Điệp tiên tử cái gì, còn hương thơm kỳ lạ nữa chứ…
Ân Hiểu Mộng đắc ý xong, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh, mong đợi Bách Lý Vân Khanh khen ngợi.
Nghe đồn Nhị hoàng tử mặc dù không phải là con ruột của Hoàng hậu, nhưng là hoàng tử ưu tú nhất vương triều Thiên Thụy, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Từ lúc hắn bước vào cửa, Ân Hiểu Mộng đã quan sát hắn cẩn thận rồi.
Đôi mắt trong veo lạnh lùng kia sâu không thấy đáy, ung dung thản nhiên, nhưng lại có thể dễ dàng công thành đoạt đất.
Dáng người Bách Lý Vân Khanh thẳng tắp, thật sự là hơn người, khí thế vương giả hoàn toàn tự nhiên.
Hành động làm màu vừa rồi, là cô ta làm cho hắn và Ngũ hoàng tử xem.
Nhưng vẻ mặt Bách Lý Vân Khanh không chút gợn sóng, lại rất không nể tình quay người đi ngay.
Hắn không có tâm tư ứng phó với hành động quyến rũ của Ân Hiểu Mộng, chỉ mải kéo Ninh Ngưng đi tìm chỗ ngồi.
“Tiểu An Ninh, sau này muội cách xa cô ta chút.” Hắn đặc biệt chọn chỗ ngồi bên cạnh thiên kim hiền lành nhút nhát nhà Trung Thư Lệnh, bảo Ninh Ngưng ngồi xuống.
Bách Lý Vân Khanh khẽ nói: “Sao vừa rồi không phải là ong mật bay vào chứ!”
Thật là tiếc…
Hắn lớn lên ở cung đình, kiểu tranh sủng gì mà chưa từng thấy, nhưng có thể làm màu thoải mái như vậy, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
Ninh Ngưng nghe ra sự cười nhạo trong giọng nói của hắn, cô cười ngây thơ, lập tức làm khuôn mặt tròn xoe càng tròn hơn.
Lần này, thật sự là Ninh Ngưng may mắn.
Hệ thống cũng chỉ tóm tắt sơ lược về tình tiết tương lai và những chuyện lớn trong kịch bản, không hề cụ thể, những thứ này đều là chuyện nhỏ không đáng kể.
Ví dụ như chuyện dụ bướm vừa rồi, cô hoàn toàn không đoán được, cũng không cố gắng sắp xếp, nhưng hiệu quả lại tốt một cách bất ngờ.
Ừm, chỉ cần Bách Lý Vân Khanh không hồ đồ bị mê hoặc là cô yên tâm rồi!
Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận hứng thú bừng bừng xem nửa ngày, không nghiên cứu ra mưu mẹo của Ân Hiểu Mộng, quay đầu lại nhìn phát hiện hôm nay Nhị hoàng huynh dẫn theo cả một cô bé mập lạ mặt đến đây.
Cô bé mập đang ngây ngốc đáng yêu ngẩng đầu mỉm cười với Nhị hoàng tử, hàng lông mi dài khẽ chớp, lúm đồng tiền nhỏ trên má chứa đầy ánh nắng.
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn qua, lúc này mới phát hiện trừ Ân Hiểu Mộng ra, hóa ra học viện còn có sự xuất hiện của học sinh mới.
“Nhị hoàng huynh, đây không phải là tiểu hoàng phi nhà huynh, Quận chúa An Ninh sao?” Bách Lý Vân Dận như phát hiện ra đại lục mới, thán phục: “Cái bánh bao nhỏ này thật tròn!”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Mặt cô ta trắng hồng, mắt sáng long lanh, có thể nói là tuyệt sắc.
Nhất là đôi mắt kia, có ánh sáng tự tin không ăn khớp với tuổi của cô ta.
Ngoài dự liệu của mọi người, cô ta không mặc váy dài tinh xảo mà mặc trang phục bó sát người oai hùng mạnh mẽ.
Mái tóc đen như thác nước chỉ dùng dây buộc tóc màu tím tùy ý buộc lên, tôn lên cơ thể vừa mới dậy thì yểu điệu của cô ta.
Đứng giữa đám con trai, Ân Hiểu Mộng lập tức trổ hết tài năng.
Không cần nghi ngờ, trang phục đặc biệt, lời nói và hành động kỳ lạ của cô ta thật sự rất có sức hấp dẫn.
Ninh Ngưng cúi đầu nhìn cái eo bánh mì của mình, khẽ thở dài.
Với điều kiện bây giờ của cô, rõ ràng là bất lợi, phải làm thế nào mới có thể ngăn cản nữ chính xuyên không vô cùng tâm cơ đó chiếm mất “tâm hồn thiếu nữ” của Bách Lý Vân Khanh đây?
Một cơn gió nhẹ thổi bay lời than vãn của Ninh Ngưng, mấy cây trúc xanh đung đưa ngoài cửa sổ, mùi hoa nhè nhẹ phảng phất lướt qua.
“A, có bướm bay vào kìa!” Có học sinh kêu lên.
Ân Hiểu Mộng lập tức bắt lấy thời khắc tốt để làm màu này, cô ta giơ bàn tay nõn nà như ngọc ra, giọng nói mang cám dỗ như mộng ảo, “Ngoan, bướm nhỏ, em đừng sợ, đến chỗ tỷ tỷ đi, tỷ tỷ đưa em ra ngoài.”
Con bướm kia thật sự bay mãi bay mãi, do dự bay về phía Ân Hiểu Mộng.
Tai Ninh Ngưng lập tức ngưa ngứa, cô quay đầu nhìn xung quanh.
Cô tìm bóng dáng Thái tử.
Nhưng trong trong ngoài ngoài đều không có bóng dáng Thái tử Bách Lý Vân Hằng, trong đại sảnh, người có thân phận cao nhất chính là Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh, còn có Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận vừa chạy đến nữa.
Thái tử không có ở đây, cô ta trăm phương ngàn kế làm màu như vậy cho ai xem?
Chẳng lẽ ngay từ đầu cô ta đã định vơ hết đám hoàng tử này dưới chân mình à?
Đã nói là cả đời một phu một thê rồi mà?
Tại sao phải lôi người khác ra làm nền?
Con bướm nhỏ không phụ sự mong đợi của mọi người, chậm rãi đậu vào trong lòng bàn tay Ân Hiểu Mộng, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Ân Hiểu Mộng chuyên chú nâng con bướm, đi tới cửa sổ, ánh mặt trời sau lưng xuyên thấu qua song cửa, phủ một tầng ánh sáng dịu dàng lên người cô ta, khiến cô ta tựa như tiên nữ.
Cô ta trấn an con bướm kia cả đường, cực kỳ thần tiên, “Ngoan, tỷ tỷ sẽ không làm hại em đâu…”
Hào quang nữ chính thật mạnh mẽ!
Không tìm được Thái tử, Ninh Ngưng chỉ đành ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt Bách Lý Vân Khanh.
Đời này, liệu hắn có lại bị Ân Hiểu Mộng mê hoặc không?
Bách Lý Vân Khanh đang nhìn chằm chằm Ân Hiểu Mộng, nói chính xác là đang nhìn cái nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cô ta.
Cái nhẫn phỉ thúy đính pha lê kia to lớn rực rỡ, hoàn toàn không phù hợp với trang phục đơn giản của Ân Hiểu Mộng, vô cùng chướng mắt.
Bách Lý Vân Khanh vốn cũng không chú ý tới chi tiết này, dù sao đối phương chỉ là một thiếu nữ mười hai tuổi.
Nhưng trước đó Ninh Ngưng từng có hành động vô tình dụ bướm, khiến hắn có sức đề kháng với cảnh tượng đẹp đẽ này, mất đi ảo giác tươi đẹp ban đầu.
Ngược lại, bây giờ Bách Lý Vân Khanh chỉ muốn thăm dò chân tướng câu chuyện và động cơ của Ân Hiểu Mộng.
Có lẽ người khác không nhìn ra chiếc nhẫn kia, nhưng Bách Lý Vân Khanh lớn lên trong cảnh tranh đấu chốn cung đình vô cùng phòng bị chiếc nhẫn đó.
Bên dưới viên đá quý trên chiếc nhẫn kiểu này, thường rỗng ruột.
Mẫu phi hắn đã từng bị sủng phi của phụ hoàng dùng độc giấu trong chiếc nhẫn này hạ độc mà suýt nữa hương tiêu ngọc vẫn!
Chắc chắn Ân Hiểu Mộng đã giấu phấn hoa hoặc là mật hoa ở trong chiếc nhẫn để dụ con bướm.
Cho nên, trong đại sảnh mới có mùi hoa như có như không, cho nên cô ta mới có thể dễ dàng thu hút con bướm, giả làm tiên nữ nhân gian…
Tâm cơ này đủ sâu!
“Woa, Ân tỷ tỷ thật giống tiên tử Hồ Điệp, siêu phàm thoát tục, thật là tuyệt, tuyệt quá!” Học sinh vây xem bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, rối rít khen ngợi.
Ân Hiểu Mộng quay người lại rất đúng lúc, thanh nhã hếch cằm lên.
Cô ta đắc ý nở hoa trong lòng, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn, “Các vị khen lầm rồi, chỉ là Hiểu Mộng trời sinh có chút hương thơm kỳ lạ mà thôi, mà con bướm kia có thể cảm giác được, ta không có ác ý.”
“Chẳng trách trên người Ân tỷ tỷ luôn có mùi hương nhè nhẹ!”
Chậc chậc chậc, hào quang tiên nữ giả dối này suýt nữa chọc mù mắt Ninh Ngưng.
Làm màu mà tự nhiên như vậy, quả nhiên da mặt và kỹ xảo không thể khinh thường!
Bách Lý Vân Khanh xem thường, Hồ Điệp tiên tử cái gì, còn hương thơm kỳ lạ nữa chứ…
Ân Hiểu Mộng đắc ý xong, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh, mong đợi Bách Lý Vân Khanh khen ngợi.
Nghe đồn Nhị hoàng tử mặc dù không phải là con ruột của Hoàng hậu, nhưng là hoàng tử ưu tú nhất vương triều Thiên Thụy, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Từ lúc hắn bước vào cửa, Ân Hiểu Mộng đã quan sát hắn cẩn thận rồi.
Đôi mắt trong veo lạnh lùng kia sâu không thấy đáy, ung dung thản nhiên, nhưng lại có thể dễ dàng công thành đoạt đất.
Dáng người Bách Lý Vân Khanh thẳng tắp, thật sự là hơn người, khí thế vương giả hoàn toàn tự nhiên.
Hành động làm màu vừa rồi, là cô ta làm cho hắn và Ngũ hoàng tử xem.
Nhưng vẻ mặt Bách Lý Vân Khanh không chút gợn sóng, lại rất không nể tình quay người đi ngay.
Hắn không có tâm tư ứng phó với hành động quyến rũ của Ân Hiểu Mộng, chỉ mải kéo Ninh Ngưng đi tìm chỗ ngồi.
“Tiểu An Ninh, sau này muội cách xa cô ta chút.” Hắn đặc biệt chọn chỗ ngồi bên cạnh thiên kim hiền lành nhút nhát nhà Trung Thư Lệnh, bảo Ninh Ngưng ngồi xuống.
Bách Lý Vân Khanh khẽ nói: “Sao vừa rồi không phải là ong mật bay vào chứ!”
Thật là tiếc…
Hắn lớn lên ở cung đình, kiểu tranh sủng gì mà chưa từng thấy, nhưng có thể làm màu thoải mái như vậy, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
Ninh Ngưng nghe ra sự cười nhạo trong giọng nói của hắn, cô cười ngây thơ, lập tức làm khuôn mặt tròn xoe càng tròn hơn.
Lần này, thật sự là Ninh Ngưng may mắn.
Hệ thống cũng chỉ tóm tắt sơ lược về tình tiết tương lai và những chuyện lớn trong kịch bản, không hề cụ thể, những thứ này đều là chuyện nhỏ không đáng kể.
Ví dụ như chuyện dụ bướm vừa rồi, cô hoàn toàn không đoán được, cũng không cố gắng sắp xếp, nhưng hiệu quả lại tốt một cách bất ngờ.
Ừm, chỉ cần Bách Lý Vân Khanh không hồ đồ bị mê hoặc là cô yên tâm rồi!
Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận hứng thú bừng bừng xem nửa ngày, không nghiên cứu ra mưu mẹo của Ân Hiểu Mộng, quay đầu lại nhìn phát hiện hôm nay Nhị hoàng huynh dẫn theo cả một cô bé mập lạ mặt đến đây.
Cô bé mập đang ngây ngốc đáng yêu ngẩng đầu mỉm cười với Nhị hoàng tử, hàng lông mi dài khẽ chớp, lúm đồng tiền nhỏ trên má chứa đầy ánh nắng.
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn qua, lúc này mới phát hiện trừ Ân Hiểu Mộng ra, hóa ra học viện còn có sự xuất hiện của học sinh mới.
“Nhị hoàng huynh, đây không phải là tiểu hoàng phi nhà huynh, Quận chúa An Ninh sao?” Bách Lý Vân Dận như phát hiện ra đại lục mới, thán phục: “Cái bánh bao nhỏ này thật tròn!”
Bình luận facebook