Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 12 MƯA RƠI CÔ LẠI NHỚ HẮN
CHƯƠNG 12: MƯA RƠI CÔ LẠI NHỚ HẮN
Ngày giỗ của An Nhàn, trời đổ một cơn mưa phùn.
Cơn mưa lất phất cọ rửa toàn bộ thành phố, cũng tẩy rửa bia mộ của An Nhàn.
Phần mộ này đã xây được năm năm rồi…
Khi Ngọc Thắng đến, hắn đã thấy trước bia mộ có đặt một bó hoa cúc trắng.
Đã có người tới đây sao?
Ngọc Thắng nhíu mày.
“Ba mẹ cô đã tới đây rồi à?” Hắn lên tiếng hỏi An Tuệ đang đứng bên cạnh hắn.
An Tuệ cũng rất buồn bực, cô ta lắc đầu: “Không có, tôi sợ ba mẹ tôi sẽ đau lòng nên tôi không dám để họ tới đây…”
Vậy thì là ai đây?
Ngọc Thắng nhìn chung quanh, hắn chỉ thấy từng hàng cây cao lớn…
An Tuệ chợt lên tiếng: “A… Chắc là bạn bè của em gái tôi đến thăm em ấy đó!”
Ngọc Thắng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn phần bia mộ ấy.
Ngày này năm năm trước, hắn đã vĩnh viễn mất đi cô gái mà hắn thầm yêu. Trong mắt hắn, cô ấy chính là một cô gái thiện lương, hồn nhiên như vậy, khi nói chuyện cũng luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, điềm đạm như nước.
Thế mà cô gái ấy lại chết vì tai nạn giao thông.
Nguyên nhân là do lái xe trong lúc say rượu.
Một cô gái như thế thì làm sao có thể lái xe trong lúc say rượu chứ?
Hắn chưa bao giờ tin vào lý do này.
Khi đó, hắn đang ở nước ngoài du học. Vừa nghe tin, hắn lập tức mua vé máy bay ngay trong đêm, để rồi khi về đến lại nhìn thấy thi thể lạnh băng của An Nhàn. Cả giác mạc của cô ấy cũng không còn. An Tuệ bị thương nhẹ nói cho hắn biết, chính là người bạn thân thanh mai trúc mã, người bạn thân thiết của hắn - Nguyễn Khánh Linh đã cướp đi đôi giác mạc của An Nhàn…
Hắn và Nguyễn Khánh Linh quen biết nhau từ năm ba tuổi.
Trước khi hắn ra nước ngoài, hai người là đôi bạn thân nhất. Nguyễn Khánh Linh lại có bệnh về mắt bẩm sinh, đến năm mười tám tuổi thì không còn nhìn thấy ánh sáng. Bác sĩ đã nói, cô cần cấy giác mạc mới có thể nhìn thấy, còn người thân của cô vẫn luôn tìm kiếm giác mạc phù hợp cho cô.
Hắn cũng không tin Nguyễn Khánh Linh đã cướp giác mạc của An Nhàn như lời hắn đã nghe nói. Nhưng trên thực tế, Nguyễn Khánh Linh thật sự đã dùng giác mạc của An Nhàn, nhờ đó cô cũng đã hồi phục thị lực…
Ngày hôm ấy, hắn đã nhìn thấy ba mẹ An Nhàn nghẹn ngào khóc nức. Họ nói rằng: “Nguyễn Khánh Linh đã cướp đi giác mạc của con gái tôi. Con bé đã chết, vậy mà cũng không thể giữ được thân thể trọn vẹn, thật sự quá tàn nhẫn!”
Trái tim hắn bị đâm xuyên qua, vô cùng đau đớn.
Sao Nguyễn Khánh Linh lại tàn nhẫn như thế?
Người mà hắn yêu lại không thể giữ được di thể trọn vẹn chỉ vì sự ích kỷ luôn nghĩ đến bản thân của Nguyễn Khánh Linh…
Vì thế, hắn lại giả vờ không quan tâm, kết hôn với Nguyễn Khánh Linh, thuận lợi chiếm lấy hai mươi phần trăm cổ phần công ty của nhà họ Nguyễn. Trong vòng năm năm, hắn chỉ luôn làm một việc đối với Nguyễn Khánh Linh, đó chính là dồn hết tâm sức tra tấn cô…
Hắn nhìn thấy nỗi khổ sở trong mắt cô. Vùng vẫy trong đau khổ năm năm, lần này, cô thật sự đã rời đi…
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút tức giận.
Dựa vào đâu cô có thể âm thầm rời đi như thế?
Cô đã phạm phải tội nghiệt trầm trọng, dựa vào cái gì cô có thể thoải mái rời đi như vậy?
Trong đầu Ngọc Thắng toàn là gương mặt đầy đau thương của Nguyễn Khánh Linh.
Nhưng rõ ràng hắn đang đứng trước bia mộ của An Nhàn cơ mà…
Tại sao hắn không tài nào nhớ đến gương mặt của An Nhàn.
Loại cảm giác này tạo cho Ngọc Thắng một sự bối rối khó hiểu, hắn cầm bó hoa hồng rực rỡ đỏ tươi đặt trước bia mộ, cố gắng duy trì sự bình tĩnh cho bản thân.
Hắn tự nhủ lòng rằng mình không làm sai, người sai chính là Nguyễn Khánh Linh, chính là người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia…
Hạt mưa lất phất đáp xuống, đọng trên lá cây, lướt qua gương mặt tái nhợt của một người phụ nữ. Bụng của cô đã rất lớn, một tay cô nhẹ nhàng vuốt ve dưới bụng, còn đôi mắt thì xuyên qua lá cây rậm rạp nhìn người đàn ông mà cô vẫn luôn chấp nhất không thể buông bỏ ở phía đằng xa.
Năm tháng rồi cô chưa gặp hắn.
Hiện tại, hắn đang ở ngay trước mặt cô, lại còn đang đứng trước mộ của một người phụ nữ khác rất lâu mà chưa chịu rời đi…
Ngày giỗ của An Nhàn, trời đổ một cơn mưa phùn.
Cơn mưa lất phất cọ rửa toàn bộ thành phố, cũng tẩy rửa bia mộ của An Nhàn.
Phần mộ này đã xây được năm năm rồi…
Khi Ngọc Thắng đến, hắn đã thấy trước bia mộ có đặt một bó hoa cúc trắng.
Đã có người tới đây sao?
Ngọc Thắng nhíu mày.
“Ba mẹ cô đã tới đây rồi à?” Hắn lên tiếng hỏi An Tuệ đang đứng bên cạnh hắn.
An Tuệ cũng rất buồn bực, cô ta lắc đầu: “Không có, tôi sợ ba mẹ tôi sẽ đau lòng nên tôi không dám để họ tới đây…”
Vậy thì là ai đây?
Ngọc Thắng nhìn chung quanh, hắn chỉ thấy từng hàng cây cao lớn…
An Tuệ chợt lên tiếng: “A… Chắc là bạn bè của em gái tôi đến thăm em ấy đó!”
Ngọc Thắng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn phần bia mộ ấy.
Ngày này năm năm trước, hắn đã vĩnh viễn mất đi cô gái mà hắn thầm yêu. Trong mắt hắn, cô ấy chính là một cô gái thiện lương, hồn nhiên như vậy, khi nói chuyện cũng luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, điềm đạm như nước.
Thế mà cô gái ấy lại chết vì tai nạn giao thông.
Nguyên nhân là do lái xe trong lúc say rượu.
Một cô gái như thế thì làm sao có thể lái xe trong lúc say rượu chứ?
Hắn chưa bao giờ tin vào lý do này.
Khi đó, hắn đang ở nước ngoài du học. Vừa nghe tin, hắn lập tức mua vé máy bay ngay trong đêm, để rồi khi về đến lại nhìn thấy thi thể lạnh băng của An Nhàn. Cả giác mạc của cô ấy cũng không còn. An Tuệ bị thương nhẹ nói cho hắn biết, chính là người bạn thân thanh mai trúc mã, người bạn thân thiết của hắn - Nguyễn Khánh Linh đã cướp đi đôi giác mạc của An Nhàn…
Hắn và Nguyễn Khánh Linh quen biết nhau từ năm ba tuổi.
Trước khi hắn ra nước ngoài, hai người là đôi bạn thân nhất. Nguyễn Khánh Linh lại có bệnh về mắt bẩm sinh, đến năm mười tám tuổi thì không còn nhìn thấy ánh sáng. Bác sĩ đã nói, cô cần cấy giác mạc mới có thể nhìn thấy, còn người thân của cô vẫn luôn tìm kiếm giác mạc phù hợp cho cô.
Hắn cũng không tin Nguyễn Khánh Linh đã cướp giác mạc của An Nhàn như lời hắn đã nghe nói. Nhưng trên thực tế, Nguyễn Khánh Linh thật sự đã dùng giác mạc của An Nhàn, nhờ đó cô cũng đã hồi phục thị lực…
Ngày hôm ấy, hắn đã nhìn thấy ba mẹ An Nhàn nghẹn ngào khóc nức. Họ nói rằng: “Nguyễn Khánh Linh đã cướp đi giác mạc của con gái tôi. Con bé đã chết, vậy mà cũng không thể giữ được thân thể trọn vẹn, thật sự quá tàn nhẫn!”
Trái tim hắn bị đâm xuyên qua, vô cùng đau đớn.
Sao Nguyễn Khánh Linh lại tàn nhẫn như thế?
Người mà hắn yêu lại không thể giữ được di thể trọn vẹn chỉ vì sự ích kỷ luôn nghĩ đến bản thân của Nguyễn Khánh Linh…
Vì thế, hắn lại giả vờ không quan tâm, kết hôn với Nguyễn Khánh Linh, thuận lợi chiếm lấy hai mươi phần trăm cổ phần công ty của nhà họ Nguyễn. Trong vòng năm năm, hắn chỉ luôn làm một việc đối với Nguyễn Khánh Linh, đó chính là dồn hết tâm sức tra tấn cô…
Hắn nhìn thấy nỗi khổ sở trong mắt cô. Vùng vẫy trong đau khổ năm năm, lần này, cô thật sự đã rời đi…
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút tức giận.
Dựa vào đâu cô có thể âm thầm rời đi như thế?
Cô đã phạm phải tội nghiệt trầm trọng, dựa vào cái gì cô có thể thoải mái rời đi như vậy?
Trong đầu Ngọc Thắng toàn là gương mặt đầy đau thương của Nguyễn Khánh Linh.
Nhưng rõ ràng hắn đang đứng trước bia mộ của An Nhàn cơ mà…
Tại sao hắn không tài nào nhớ đến gương mặt của An Nhàn.
Loại cảm giác này tạo cho Ngọc Thắng một sự bối rối khó hiểu, hắn cầm bó hoa hồng rực rỡ đỏ tươi đặt trước bia mộ, cố gắng duy trì sự bình tĩnh cho bản thân.
Hắn tự nhủ lòng rằng mình không làm sai, người sai chính là Nguyễn Khánh Linh, chính là người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia…
Hạt mưa lất phất đáp xuống, đọng trên lá cây, lướt qua gương mặt tái nhợt của một người phụ nữ. Bụng của cô đã rất lớn, một tay cô nhẹ nhàng vuốt ve dưới bụng, còn đôi mắt thì xuyên qua lá cây rậm rạp nhìn người đàn ông mà cô vẫn luôn chấp nhất không thể buông bỏ ở phía đằng xa.
Năm tháng rồi cô chưa gặp hắn.
Hiện tại, hắn đang ở ngay trước mặt cô, lại còn đang đứng trước mộ của một người phụ nữ khác rất lâu mà chưa chịu rời đi…
Bình luận facebook