Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 31 TRỐN KHÔNG THOÁT THÌ KHÔNG TRỐN NỮ
CHƯƠNG 31: TRỐN KHÔNG THOÁT THÌ KHÔNG TRỐN NỮA
Hầu kết của Ngọc Thắng di chuyển lên xuống, cổ họng khô khốc.
Trình Gia Minh nói rất đúng, hắn đúng là người chẳng có tư cách nhất để giữ Nguyễn Khánh Linh lại.
Hắn với Nguyễn Khánh Linh đi đến bước đường này ngày hôm nay đều là do một tay hắn tạo thành cả…
Nhưng hắn không thể buông tay Nguyễn Tiểu Nguyên được, tuyệt đối không thể.
Khoảng thời gian trước đấy là do hắn ngu xuẩn, mãi đến tận sau này hắn mới thông suốt được.
Đôi mắt của Ngọc Thắng cứ nhìn đăm đăm mấy ô cửa sổ trên tòa biệt thự này, nếu Nguyễn Khánh Linh ở đây thì hắn sẽ ở đây, không đi nơi nào cả…
…
Trình Gia Minh đi lên lầu.
Hắn ta cứ nghĩ Nguyễn Khánh Linh sẽ khóc sưng cả mắt lên, thế nhưng lúc hắn ta thấy Nguyễn Khánh Linh thì mới biết được nội tâm của cô mạnh mẽ đến nhường nào.
Cô cứ ôm con mình đứng mãi trong thư phòng như thế, vành mắt đã ửng đỏ đến mức tựa như sắp nhỏ máu, thế nhưng vẫn không rơi giọt lệ nào cả.
Cô đau lòng, cô khó chịu, nhưng cho đến cuối cùng cô vẫn không muốn rơi nước mắt vì Ngọc Thắng.
“Linh…” Trình Gia Minh đi đến nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Khánh Linh, hắn ta biết, thứ cô cần là sự an ủi: “Sợ lắm đúng không? Không sao cả, không sao cả, đã có anh ở đây rồi, hắn sẽ không đến tìm em nữa đâu.”
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh mới thở phào ra một hơi, như thể đã đè nén rất lâu rồi, giọng nói của cô run run: “Gia Minh, Gia Minh, anh ấy đến tìm em, anh ấy đã đến tìm em đấy, anh nói xem, tại sao anh ta phải nhất quyết đến tìm em chứ? Chẳng lẽ em chưa trả đủ cho anh ta sao?”
Cô đã trả cho hắn quá nhiều.
Từ lúc mười bốn tuổi đến tận bây giờ, cả một khoảng thanh xuân của cô đã trao hết cho mỗi mình hắn.
Một khoảng thời gian như thế, có mấy ai có thể trao cho đây?
“Không sao rồi, không sao rồi, em không sai gì cả…” Trình Gia Mình cũng hít thở từng hơi, ấn đường của hắn ta cứ nhíu lại: “Ngay tối nay chuyển nhà nhé, anh sẽ sắp xếp lại, lần này anh sẽ chọn một nơi mà hắn không thể tìm ra được nữa, em cứ yên tâm đi.”
“Vô dụng cả thôi.” Nguyễn Khánh Linh lắc đầu, cô nói: “Chỉ cần Ngọc Thắng muốn tìm thì anh ta chắc chắn sẽ tìm ra được, với lại tại sao em phải trốn tránh anh ta? Nợ anh ta, em cũng đã trả đủ rồi, em không thẹn với lương tâm của mình, cũng không cần phải trốn tránh nữa.”
Vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh rất bình tĩnh, đôi tay thon dài vỗ nhẹ đứa con trong lòng: “Em mệt rồi, không muốn phải trốn chạy nữa, em cứ ở đây thôi, anh ta không lay chuyển nổi em đâu. Cuộc đời sau này em sẽ tự mình bước đi, không cần anh ta phải nhúng tay vào nữa.”
Trình Gia Minh cau mày lại: “Nhưng mà Linh à, ngộ nhở anh ta lại xông đến làm phiền em nữa thì em bảo phải làm sao đây?”
“Em đã nghĩ qua rồi, em không tránh nổi thì thay vì cứ trốn như thế chẳng bằng để anh ấy nhìn thấy được bộ dạng đã sớm chết tâm nay của em đi, anh ta còn biện pháp nào với một người đã hết hy vọng chứ?”
Nguyễn Khánh Linh đã nghĩ xong hết rồi, nếu trốn không thoát thì cô không trốn nữa, cô muốn dùng một cách khác để khiến Ngọc Thắng buông tha cô.
Trình Gia Minh xoa xoa ấn đường, cũng biết không khuyên nổi nữa nên đành nói: “Được rồi, anh sẽ bố trí thêm nhiều bảo vệ nữa, nhất quyết không để tên khốn khiếp Ngọc Thắng kia làm hại em nữa.”
…
Dưới lầu, Ngọc Thắng vẫn đứng đợi ở đấy.
Tiểu Trần chốc lát đã dẫn mười mấy người đến.
“Giám đốc Thắng, bây giờ phải làm gì?”
Ngọc Thắng vốn dĩ muốn dẫn quân đến cướp thẳng người đi, nhưng đến giờ phút này thì hắn không dám nữa.
Trong năm năm qua hắn chưa từng một lần tôn trọng bất kỳ ý kiến hay bất cứ chuyện gì của Nguyễn Khánh Linh cả, kể cả chuyện cô mang thai ta cũng chỉ cho là cô giả vờ giả vịt, còn bắt cô đi phá thai nữa.
Bây giờ hắn có tư cách gì mà cướp người chứ?
Hắn đã sớm mất đi tư cách đó rồi.
Ngọc Thắng nhìn bóng người gầy gò ở bên kia cửa sổ, hắn nghĩ rằng cô sẽ trốn đi, hoặc là dứt khoát chạy khỏi nơi này. Thế nhưng cô không làm vậy, cô vẫn bồng con ung dung đứng bên cửa sổ như cũ, chỉ có điều cô cũng không nhìn người đang đứng ở dưới cửa sổ thêm lần nào nữa…
Trong lòng Ngọc Thắng co thắt lại, ấn đường cũng chau vào: “Để lại hai người đứng đây với tôi, tối nay tôi không về đâu.”
“Ngài… muốn ở lại đây sao?” Tiểu Trần vô cùng kinh ngạc.
Ngọc Thắng lắc đầu một cái: “Không phải ở lại mà là đứng ở đây nhìn cô ấy…”
Tiểu Trần nhìn theo ánh mắt của Ngọc Thắng lên phía trên, quả nhiên thấy được bóng người của Nguyễn Khánh Linh.
Bây giờ Nguyễn Khánh Linh đã ly hôn, cũng đã rời khỏi hắn thì hắn lại lục tung cả thế giới để tìm cô…
“Công ty bên kia có chuyện gì thì cứ đưa cho phó giám đốc Lý xử trí trước.” Ngọc Thắng bàn giao với Tiểu Trần: “An Tuệ bên đó sao rồi? Đã tra ra manh mối gì chưa?”
“Vẫn đang tra, sẽ sớm có kết quả thôi, phiền ngài đợi thêm hai ngày nữa.”
“Được.”
Lúc Ngọc Thắng nói chuyện với Tiểu Trần thì đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh đang đứng bên cửa sổ.
Nhưng khi hắn thấy Trình Gia Minh tiến đến khoác thêm áo cho Nguyễn Khánh Linh thì ánh mắt lại hung hăng co rút lại, có loại cảm giác như muốn giết người vậy.
Tên Trình Gia Minh này chắc chắn có ý đồ gì đó với Nguyễn Khánh Linh, không như thế thì sao lại quan tâm Nguyễn Khánh Linh đến vậy chứ?
Tên khốn khiếp này.
Vì thế nên buổi tối hắn càng muốn đứng canh tại chỗ này.
“Lái xe dã ngoại của tôi tới, tôi muốn qua đêm ngay tại đây…”
Ngọc Thắng dặn dò Tiểu Trần.
Tiểu Trần còn nói gì được nữa chứ, chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tôi sẽ lái đến cho ngài ngay…”
Một đêm này, Ngọc Thắng đúng là đã dừng xe dã ngoại ở dưới biệt thự của Trình Gia Minh, hắn còn cố ý bảo Tiểu Trần mang đến cho mình một bộ ống nhòm, như thế thì sẽ giúp hắn theo dõi nhất cử nhất động của Nguyễn Khánh Linh rõ ràng hơn.
Tất nhiên chủ yếu là để canh chừng nhất cử nhất động của Trình Gia Minh mà thôi, miễn cho Trình Gia Minh thừa dịp Nguyễn Khánh Linh không thấy gì mà bắt nạt cô...
Hầu kết của Ngọc Thắng di chuyển lên xuống, cổ họng khô khốc.
Trình Gia Minh nói rất đúng, hắn đúng là người chẳng có tư cách nhất để giữ Nguyễn Khánh Linh lại.
Hắn với Nguyễn Khánh Linh đi đến bước đường này ngày hôm nay đều là do một tay hắn tạo thành cả…
Nhưng hắn không thể buông tay Nguyễn Tiểu Nguyên được, tuyệt đối không thể.
Khoảng thời gian trước đấy là do hắn ngu xuẩn, mãi đến tận sau này hắn mới thông suốt được.
Đôi mắt của Ngọc Thắng cứ nhìn đăm đăm mấy ô cửa sổ trên tòa biệt thự này, nếu Nguyễn Khánh Linh ở đây thì hắn sẽ ở đây, không đi nơi nào cả…
…
Trình Gia Minh đi lên lầu.
Hắn ta cứ nghĩ Nguyễn Khánh Linh sẽ khóc sưng cả mắt lên, thế nhưng lúc hắn ta thấy Nguyễn Khánh Linh thì mới biết được nội tâm của cô mạnh mẽ đến nhường nào.
Cô cứ ôm con mình đứng mãi trong thư phòng như thế, vành mắt đã ửng đỏ đến mức tựa như sắp nhỏ máu, thế nhưng vẫn không rơi giọt lệ nào cả.
Cô đau lòng, cô khó chịu, nhưng cho đến cuối cùng cô vẫn không muốn rơi nước mắt vì Ngọc Thắng.
“Linh…” Trình Gia Minh đi đến nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Khánh Linh, hắn ta biết, thứ cô cần là sự an ủi: “Sợ lắm đúng không? Không sao cả, không sao cả, đã có anh ở đây rồi, hắn sẽ không đến tìm em nữa đâu.”
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh mới thở phào ra một hơi, như thể đã đè nén rất lâu rồi, giọng nói của cô run run: “Gia Minh, Gia Minh, anh ấy đến tìm em, anh ấy đã đến tìm em đấy, anh nói xem, tại sao anh ta phải nhất quyết đến tìm em chứ? Chẳng lẽ em chưa trả đủ cho anh ta sao?”
Cô đã trả cho hắn quá nhiều.
Từ lúc mười bốn tuổi đến tận bây giờ, cả một khoảng thanh xuân của cô đã trao hết cho mỗi mình hắn.
Một khoảng thời gian như thế, có mấy ai có thể trao cho đây?
“Không sao rồi, không sao rồi, em không sai gì cả…” Trình Gia Mình cũng hít thở từng hơi, ấn đường của hắn ta cứ nhíu lại: “Ngay tối nay chuyển nhà nhé, anh sẽ sắp xếp lại, lần này anh sẽ chọn một nơi mà hắn không thể tìm ra được nữa, em cứ yên tâm đi.”
“Vô dụng cả thôi.” Nguyễn Khánh Linh lắc đầu, cô nói: “Chỉ cần Ngọc Thắng muốn tìm thì anh ta chắc chắn sẽ tìm ra được, với lại tại sao em phải trốn tránh anh ta? Nợ anh ta, em cũng đã trả đủ rồi, em không thẹn với lương tâm của mình, cũng không cần phải trốn tránh nữa.”
Vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh rất bình tĩnh, đôi tay thon dài vỗ nhẹ đứa con trong lòng: “Em mệt rồi, không muốn phải trốn chạy nữa, em cứ ở đây thôi, anh ta không lay chuyển nổi em đâu. Cuộc đời sau này em sẽ tự mình bước đi, không cần anh ta phải nhúng tay vào nữa.”
Trình Gia Minh cau mày lại: “Nhưng mà Linh à, ngộ nhở anh ta lại xông đến làm phiền em nữa thì em bảo phải làm sao đây?”
“Em đã nghĩ qua rồi, em không tránh nổi thì thay vì cứ trốn như thế chẳng bằng để anh ấy nhìn thấy được bộ dạng đã sớm chết tâm nay của em đi, anh ta còn biện pháp nào với một người đã hết hy vọng chứ?”
Nguyễn Khánh Linh đã nghĩ xong hết rồi, nếu trốn không thoát thì cô không trốn nữa, cô muốn dùng một cách khác để khiến Ngọc Thắng buông tha cô.
Trình Gia Minh xoa xoa ấn đường, cũng biết không khuyên nổi nữa nên đành nói: “Được rồi, anh sẽ bố trí thêm nhiều bảo vệ nữa, nhất quyết không để tên khốn khiếp Ngọc Thắng kia làm hại em nữa.”
…
Dưới lầu, Ngọc Thắng vẫn đứng đợi ở đấy.
Tiểu Trần chốc lát đã dẫn mười mấy người đến.
“Giám đốc Thắng, bây giờ phải làm gì?”
Ngọc Thắng vốn dĩ muốn dẫn quân đến cướp thẳng người đi, nhưng đến giờ phút này thì hắn không dám nữa.
Trong năm năm qua hắn chưa từng một lần tôn trọng bất kỳ ý kiến hay bất cứ chuyện gì của Nguyễn Khánh Linh cả, kể cả chuyện cô mang thai ta cũng chỉ cho là cô giả vờ giả vịt, còn bắt cô đi phá thai nữa.
Bây giờ hắn có tư cách gì mà cướp người chứ?
Hắn đã sớm mất đi tư cách đó rồi.
Ngọc Thắng nhìn bóng người gầy gò ở bên kia cửa sổ, hắn nghĩ rằng cô sẽ trốn đi, hoặc là dứt khoát chạy khỏi nơi này. Thế nhưng cô không làm vậy, cô vẫn bồng con ung dung đứng bên cửa sổ như cũ, chỉ có điều cô cũng không nhìn người đang đứng ở dưới cửa sổ thêm lần nào nữa…
Trong lòng Ngọc Thắng co thắt lại, ấn đường cũng chau vào: “Để lại hai người đứng đây với tôi, tối nay tôi không về đâu.”
“Ngài… muốn ở lại đây sao?” Tiểu Trần vô cùng kinh ngạc.
Ngọc Thắng lắc đầu một cái: “Không phải ở lại mà là đứng ở đây nhìn cô ấy…”
Tiểu Trần nhìn theo ánh mắt của Ngọc Thắng lên phía trên, quả nhiên thấy được bóng người của Nguyễn Khánh Linh.
Bây giờ Nguyễn Khánh Linh đã ly hôn, cũng đã rời khỏi hắn thì hắn lại lục tung cả thế giới để tìm cô…
“Công ty bên kia có chuyện gì thì cứ đưa cho phó giám đốc Lý xử trí trước.” Ngọc Thắng bàn giao với Tiểu Trần: “An Tuệ bên đó sao rồi? Đã tra ra manh mối gì chưa?”
“Vẫn đang tra, sẽ sớm có kết quả thôi, phiền ngài đợi thêm hai ngày nữa.”
“Được.”
Lúc Ngọc Thắng nói chuyện với Tiểu Trần thì đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh đang đứng bên cửa sổ.
Nhưng khi hắn thấy Trình Gia Minh tiến đến khoác thêm áo cho Nguyễn Khánh Linh thì ánh mắt lại hung hăng co rút lại, có loại cảm giác như muốn giết người vậy.
Tên Trình Gia Minh này chắc chắn có ý đồ gì đó với Nguyễn Khánh Linh, không như thế thì sao lại quan tâm Nguyễn Khánh Linh đến vậy chứ?
Tên khốn khiếp này.
Vì thế nên buổi tối hắn càng muốn đứng canh tại chỗ này.
“Lái xe dã ngoại của tôi tới, tôi muốn qua đêm ngay tại đây…”
Ngọc Thắng dặn dò Tiểu Trần.
Tiểu Trần còn nói gì được nữa chứ, chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tôi sẽ lái đến cho ngài ngay…”
Một đêm này, Ngọc Thắng đúng là đã dừng xe dã ngoại ở dưới biệt thự của Trình Gia Minh, hắn còn cố ý bảo Tiểu Trần mang đến cho mình một bộ ống nhòm, như thế thì sẽ giúp hắn theo dõi nhất cử nhất động của Nguyễn Khánh Linh rõ ràng hơn.
Tất nhiên chủ yếu là để canh chừng nhất cử nhất động của Trình Gia Minh mà thôi, miễn cho Trình Gia Minh thừa dịp Nguyễn Khánh Linh không thấy gì mà bắt nạt cô...