Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 33 An Tuệ HOẢNG SỢ
CHƯƠNG 33: An Tuệ HOẢNG SỢ
An Tuệ không yên lòng nên lại gọi cho Tiểu Trần một cuộc nữa, muốn khách sáo vài câu với Tiểu Trần.
“Tiểu Trần, tôi có gọi giám đốc Thắng mà anh ấy không nhận, có một số chuyện lúc công tác tôi muốn bàn bạc với anh ấy, cậu biết anh ấy đi đâu rồi không?”
Nếu như cả thế giới này không ai biết Ngọc Thắng đi đâu thì ít nhất Tiểu Trần sẽ biết.
Nhưng Tiểu Trần lại trả lời cô ta rằng: “À, chuyện này… tôi cũng không biết giám đốc Thắng đi đâu nữa, chắc giám đốc Thắng có việc riêng cần xử lý nên tôi cũng không tiện hỏi.”
Nếu Ngọc Thắng đã nói Tiểu Trần điều tra An Như Tiên thì cũng nói rõ rằng cô ả An Tuệ có vấn đề. An Tuệ khách sáo thế này thì Tiểu Trần tự nhiên sẽ có phòng bị.
Con ngươi của An Tuệ trong chốc lát co rút lại, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch.
Cô ta cũng là một cô gái vô cùng nhạy bén.
Nếu ngay cả Tiểu Trần cũng không chịu nói tung tích của Ngọc Thắng cho cô ta biết thì khẳng định rằng Ngọc Thắng đã nổi lòng nghi ngờ với cô ta rồi, nói không chừng đang điều tra phía sau lưng cô ta đấy chứ.
Phải làm sao bây giờ?
Lời nói dối thấu trời mà cô ta đã nói năm năm trước, nếu bị phát hiện thì Ngọc Thắng có giết cô ta hay không?
Dù sao Ngọc Thắng với Nguyễn Khánh Linh tiến tới bước đường ngày hôm nay thì “không thể không kể công” cô ta được.
An Tuệ cúp điện thoại ngồi phịch xuống giường.
Nhân lúc Ngọc Thắng chưa điều tra được cái gì thì cô ta nên nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó…
…
Ngọc Thắng kiến nhẫn ngồi trên xe dã ngoại vào sáng sớm.
Ngủ trên xe dã ngoại đúng là có cảm giác khó chịu thật, đau lưng nhức eo.
Tất nhiên chuyện này là hắn tự rước vào thân, ai bảo hắn trước đây có mà không biết quý, giờ mất rồi thì lật đật chạy theo cầu người ta về lại với hắn chứ.
Tự làm tự chịu thôi…
May là hết mưa rồi
Hắn nhanh chóng cầm mấy ống nhòm nhìn về phía cửa sổ.
Nguyễn Khánh Linh đang ôm con ngồi trên xích đu. Vẻ mặt của cô rất dịu dàng, đầu mày cuối mắt đều đong đầy sự trìu mến, tay thì vuốt ve đứa con trong lòng của mình. Chắc là do không thấy được con nên động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ rằng làm đau con vậy.
Ngọc Thắng nhìn Nguyễn Khánh Linh với con thì trong lòng lại bỗng nổi lên cảm giác thỏa mãn, một loại cảm giác thật ấm áp.
Cái cảm giác này rất kỳ quái, cũng không biết là gì, khóe miệng của hắn lại kéo lên một nụ cười nhẹ.
Kết hôn được năm năm nhưng hắn chưa bao giờ cười thật lòng với Nguyễn Khánh Linh, hắn toàn cười khẩy, cười nhạo, nhưng chưa bao giờ cười với cô một cách thật lòng. Lần này hắn cười thật rồi thì cô lại không thấy được.
Đứa bé nho nhỏ ở trong lòng cô kia chính là con gái của hắn.
Ngày hôm qua hắn đã thấy được hình hài của đứa bé, dáng vẻ mập mạp nõn nà, rất đáng yêu. Hắn nghĩ con gái lớn lên chắc chắn sẽ giống với Nguyễn Khánh Linh lắm…
Nụ cười nơi khóe môi lại cong lên thêm nữa, đến ngay cả hai người khác ở trong xe cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Ông chủ của bọn họ mà lại cười ư…
Hơn nữa còn cười ấm áp đến thế.
Chà chà chà, mặt trời mọc hướng Tây rồi sao?
“Đó là con gái tôi đấy…” Ngọc Thắng chỉ vào một bóng người không thấy rõ ràng trong cửa sổ trên biệt thự, rất hài lòng mà nói với hai bảo vệ trong xe: “Là con gái tôi đấy, trông thật đáng yêu.”
Hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày hắn ấu trĩ khoe khoang con gái của mình như vậy.
Tất nhiên hắn cũng chưa từng nghĩ rằng giữa hắn với Nguyễn Khánh Linh thật sự sẽ có một đứa con.
Loại cảm giác máu mủ ruột thịt này ấm áp quá.
Trong miệng hắn nói thầm một câu: “Cảm ơn em, Linh…”
Nguyễn Khánh Linh không biết những chuyện này, trong miệng cô cất lên một khúc hát ru, nụ cười bên khóe môi chậm rãi cong lên.
Vì muốn sinh đứa nhóc này mà cô đã nghĩ cách trốn khỏi Ngọc Thắng, bây giờ đứa bé mềm mại này nằm ở trong lòng cô thì cô mới cảm thấy, hết thảy những chuyện này đều đáng giá.
Đứa bé không có tội, con bé được sinh ra trên đời chính là lễ vật lớn nhất mà ông trời ban cho người làm mẹ là cô.
Trình Gia Minh khoác âu phục chậm rãi bước vào đầy thâm tình.
Đứng bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, hắn ta đưa tay nhẹ nhàng đùa giỡn với đứa bé trong lòng cô, khóe môi mang theo một nụ cười: “Linh, hôm nay anh có chuyện muốn thông báo, mười hai giờ trưa anh sẽ về ăn cơm.”
Hắn ta đứng chung một chỗ với Nguyễn Khánh Linh, giống như là một gia đình vậy.
Ngọc Thắng trong xe dã ngoại đậu dưới lầu chốc lát rũ mắt xuống.
Tên Trình Gia Minh này y hệt con ruồi vậy, cứ dính mãi vào người Nguyễn Khánh Linh, đập hoài chẳng chịu bay đi.
“Ừ, thế trưa nay anh muốn ăn gì? Để em gọi nhà bếp chuẩn bị cho anh.” Nguyễn Khánh Linh cười nhàn nhạt.
Nụ cười của cô càng khiến cho Ngọc Thắng phát cáu.
Cô lại cười với Trình Gia Mình…
Chẳng lẽ cô không biết lúc cười lên trông cô đẹp đến thế nào sao?
Chết tiệt…
Ngọc Thắng nện một đấm vào xe dã ngoại.
Hai tên bảo vệ quay mặt nhìn nhau.
Chẳng lẽ ông chủ đang ghen à?
Ể…
Ông chủ của bọn họ sao ghen được chứ?
Chắc chắn là do họ nhìn nhầm rồi…
Trình Gia Minh lắc đầu cười: “Không cần đâu, anh đã bảo nhà bếp thu xếp xong rồi, đến lúc đó em chỉ cần ăn cơm với anh là được rồi.”
Nguyễn Khánh Linh không từ chối…
Trình Gia Minh đi làm, lúc ra khỏi cửa biệt thự thì hắn ta đối mặt với Ngọc Thắng.
Sắc mặt Ngọc Thắng không tốt lắm, hắn đứng cạnh xe nhắc nhở Trình Gia Minh: “Anh tốt nhất đừng có đụng vào Nguyễn Khánh Linh đấy, cô ấy không phải là người anh chọc vào được đâu.”
Trình Gia Minh cười khẩy: “Ý của anh, cô ấy là người anh chọc vào được à? Nực cười thật, một kẻ không biết quý trọng như anh thì có tư cách gì nói với tôi những lời này? Lo cho bản thân mình trước đi.”
Trình Gia Minh chẳng nể nang gì mà cười nhạo Ngọc Thắng, sau đó thì đi làm.Chuyện này nếu như là trước đây thì Ngọc Thắng đã không tha cho Trình Gia Minh dễ dàng đến vậy đâu. Nhưng bây giờ lại khác, so với chuyện phải cãi nhau với Trình Gia Minh thì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là bảo vệ Nguyễn Khánh Linh, phải bảo vệ cho đến tận khi cô chịu theo hắn về mới thôi...
An Tuệ không yên lòng nên lại gọi cho Tiểu Trần một cuộc nữa, muốn khách sáo vài câu với Tiểu Trần.
“Tiểu Trần, tôi có gọi giám đốc Thắng mà anh ấy không nhận, có một số chuyện lúc công tác tôi muốn bàn bạc với anh ấy, cậu biết anh ấy đi đâu rồi không?”
Nếu như cả thế giới này không ai biết Ngọc Thắng đi đâu thì ít nhất Tiểu Trần sẽ biết.
Nhưng Tiểu Trần lại trả lời cô ta rằng: “À, chuyện này… tôi cũng không biết giám đốc Thắng đi đâu nữa, chắc giám đốc Thắng có việc riêng cần xử lý nên tôi cũng không tiện hỏi.”
Nếu Ngọc Thắng đã nói Tiểu Trần điều tra An Như Tiên thì cũng nói rõ rằng cô ả An Tuệ có vấn đề. An Tuệ khách sáo thế này thì Tiểu Trần tự nhiên sẽ có phòng bị.
Con ngươi của An Tuệ trong chốc lát co rút lại, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch.
Cô ta cũng là một cô gái vô cùng nhạy bén.
Nếu ngay cả Tiểu Trần cũng không chịu nói tung tích của Ngọc Thắng cho cô ta biết thì khẳng định rằng Ngọc Thắng đã nổi lòng nghi ngờ với cô ta rồi, nói không chừng đang điều tra phía sau lưng cô ta đấy chứ.
Phải làm sao bây giờ?
Lời nói dối thấu trời mà cô ta đã nói năm năm trước, nếu bị phát hiện thì Ngọc Thắng có giết cô ta hay không?
Dù sao Ngọc Thắng với Nguyễn Khánh Linh tiến tới bước đường ngày hôm nay thì “không thể không kể công” cô ta được.
An Tuệ cúp điện thoại ngồi phịch xuống giường.
Nhân lúc Ngọc Thắng chưa điều tra được cái gì thì cô ta nên nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó…
…
Ngọc Thắng kiến nhẫn ngồi trên xe dã ngoại vào sáng sớm.
Ngủ trên xe dã ngoại đúng là có cảm giác khó chịu thật, đau lưng nhức eo.
Tất nhiên chuyện này là hắn tự rước vào thân, ai bảo hắn trước đây có mà không biết quý, giờ mất rồi thì lật đật chạy theo cầu người ta về lại với hắn chứ.
Tự làm tự chịu thôi…
May là hết mưa rồi
Hắn nhanh chóng cầm mấy ống nhòm nhìn về phía cửa sổ.
Nguyễn Khánh Linh đang ôm con ngồi trên xích đu. Vẻ mặt của cô rất dịu dàng, đầu mày cuối mắt đều đong đầy sự trìu mến, tay thì vuốt ve đứa con trong lòng của mình. Chắc là do không thấy được con nên động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ rằng làm đau con vậy.
Ngọc Thắng nhìn Nguyễn Khánh Linh với con thì trong lòng lại bỗng nổi lên cảm giác thỏa mãn, một loại cảm giác thật ấm áp.
Cái cảm giác này rất kỳ quái, cũng không biết là gì, khóe miệng của hắn lại kéo lên một nụ cười nhẹ.
Kết hôn được năm năm nhưng hắn chưa bao giờ cười thật lòng với Nguyễn Khánh Linh, hắn toàn cười khẩy, cười nhạo, nhưng chưa bao giờ cười với cô một cách thật lòng. Lần này hắn cười thật rồi thì cô lại không thấy được.
Đứa bé nho nhỏ ở trong lòng cô kia chính là con gái của hắn.
Ngày hôm qua hắn đã thấy được hình hài của đứa bé, dáng vẻ mập mạp nõn nà, rất đáng yêu. Hắn nghĩ con gái lớn lên chắc chắn sẽ giống với Nguyễn Khánh Linh lắm…
Nụ cười nơi khóe môi lại cong lên thêm nữa, đến ngay cả hai người khác ở trong xe cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Ông chủ của bọn họ mà lại cười ư…
Hơn nữa còn cười ấm áp đến thế.
Chà chà chà, mặt trời mọc hướng Tây rồi sao?
“Đó là con gái tôi đấy…” Ngọc Thắng chỉ vào một bóng người không thấy rõ ràng trong cửa sổ trên biệt thự, rất hài lòng mà nói với hai bảo vệ trong xe: “Là con gái tôi đấy, trông thật đáng yêu.”
Hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày hắn ấu trĩ khoe khoang con gái của mình như vậy.
Tất nhiên hắn cũng chưa từng nghĩ rằng giữa hắn với Nguyễn Khánh Linh thật sự sẽ có một đứa con.
Loại cảm giác máu mủ ruột thịt này ấm áp quá.
Trong miệng hắn nói thầm một câu: “Cảm ơn em, Linh…”
Nguyễn Khánh Linh không biết những chuyện này, trong miệng cô cất lên một khúc hát ru, nụ cười bên khóe môi chậm rãi cong lên.
Vì muốn sinh đứa nhóc này mà cô đã nghĩ cách trốn khỏi Ngọc Thắng, bây giờ đứa bé mềm mại này nằm ở trong lòng cô thì cô mới cảm thấy, hết thảy những chuyện này đều đáng giá.
Đứa bé không có tội, con bé được sinh ra trên đời chính là lễ vật lớn nhất mà ông trời ban cho người làm mẹ là cô.
Trình Gia Minh khoác âu phục chậm rãi bước vào đầy thâm tình.
Đứng bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, hắn ta đưa tay nhẹ nhàng đùa giỡn với đứa bé trong lòng cô, khóe môi mang theo một nụ cười: “Linh, hôm nay anh có chuyện muốn thông báo, mười hai giờ trưa anh sẽ về ăn cơm.”
Hắn ta đứng chung một chỗ với Nguyễn Khánh Linh, giống như là một gia đình vậy.
Ngọc Thắng trong xe dã ngoại đậu dưới lầu chốc lát rũ mắt xuống.
Tên Trình Gia Minh này y hệt con ruồi vậy, cứ dính mãi vào người Nguyễn Khánh Linh, đập hoài chẳng chịu bay đi.
“Ừ, thế trưa nay anh muốn ăn gì? Để em gọi nhà bếp chuẩn bị cho anh.” Nguyễn Khánh Linh cười nhàn nhạt.
Nụ cười của cô càng khiến cho Ngọc Thắng phát cáu.
Cô lại cười với Trình Gia Mình…
Chẳng lẽ cô không biết lúc cười lên trông cô đẹp đến thế nào sao?
Chết tiệt…
Ngọc Thắng nện một đấm vào xe dã ngoại.
Hai tên bảo vệ quay mặt nhìn nhau.
Chẳng lẽ ông chủ đang ghen à?
Ể…
Ông chủ của bọn họ sao ghen được chứ?
Chắc chắn là do họ nhìn nhầm rồi…
Trình Gia Minh lắc đầu cười: “Không cần đâu, anh đã bảo nhà bếp thu xếp xong rồi, đến lúc đó em chỉ cần ăn cơm với anh là được rồi.”
Nguyễn Khánh Linh không từ chối…
Trình Gia Minh đi làm, lúc ra khỏi cửa biệt thự thì hắn ta đối mặt với Ngọc Thắng.
Sắc mặt Ngọc Thắng không tốt lắm, hắn đứng cạnh xe nhắc nhở Trình Gia Minh: “Anh tốt nhất đừng có đụng vào Nguyễn Khánh Linh đấy, cô ấy không phải là người anh chọc vào được đâu.”
Trình Gia Minh cười khẩy: “Ý của anh, cô ấy là người anh chọc vào được à? Nực cười thật, một kẻ không biết quý trọng như anh thì có tư cách gì nói với tôi những lời này? Lo cho bản thân mình trước đi.”
Trình Gia Minh chẳng nể nang gì mà cười nhạo Ngọc Thắng, sau đó thì đi làm.Chuyện này nếu như là trước đây thì Ngọc Thắng đã không tha cho Trình Gia Minh dễ dàng đến vậy đâu. Nhưng bây giờ lại khác, so với chuyện phải cãi nhau với Trình Gia Minh thì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là bảo vệ Nguyễn Khánh Linh, phải bảo vệ cho đến tận khi cô chịu theo hắn về mới thôi...
Bình luận facebook