Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 42 TIỂU DUY BỊ BỆNH
CHƯƠNG 42: TIỂU DUY BỊ BỆNH
Trong lúc hai người đang chén chú chén anh tới mức trời đất quay cuồng, bỗng nhiên di động của Trình Gia Minh vang lên.
Là Nguyễn Khánh Linh gọi.
Trình Gia Minh vội vàng nhận điện thoại.
Vừa mới tiếp máy đã nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Khánh Linh, "Gia Minh, Gia Minh, anh mau tới đây đi, Tiểu Duy bị sốt rồi, em sợ lắm..."
Trình Gia Minh vừa nghe thấy Tiểu Duy bị sốt, trong chớp mắt đã tỉnh rượu tới bảy tám phần. Hắn lập tức nói, "Em đừng khóc, anh sẽ tới ngay..."
"Sao thế?”
Ngọc Thắng cũng nghe thấy nội dung trong điện thoại của Trình Gia Minh, đôi mắt lập tức nhíu chặt lại, "Linh sao thế?"
"Không phải Linh, là Tiểu Duy, đứa nhỏ lên cơn sốt..."
Trình Gia Minh không giấu diếm, bởi Ngọc Thắng mới là ba ruột của đứa nhỏ, hắn có quyền được biết.
Sắc mặt Ngọc Thắng lập tức lo lắng vô cùng, "Tôi cũng đi."
Trình Gia Minh không cự tuyệt.
Tiểu Duy vẫn còn quá nhỏ, bị sốt cũng rất nguy hiểm. Nhỡ có xảy ra chuyện gì thì có Ngọc Thắng ở bên cạnh sẽ tốt hơn một chút.
Hai người đàn ông vội vàng chạy tới biệt thự.
Nguyễn Khánh Linh đang ngồi xổm trên nền đất, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng. Chiếc nôi cho em bé nho nhỏ đặt bên cạnh cô, Tiểu Duy đang khóc trong nôi, mặt mũi đỏ bừng.
Đứa nhóc mới sinh được hơn một tháng, sức đề kháng rất kém.
"Linh, em đứng lên trước đã..." Trình Gia Minh chạy tới đỡ Nguyễn Khánh Linh đứng dậy.
Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh đầm đìa nước mắt, không thở ra hơi vì khóc, "Cả cơ thể Tiểu Duy đều rất nóng, em đã dán miếng hạ sốt rồi nhưng hình như chẳng có tác dụng..."
Đôi tay của cô ấy quờ quạng nắm chặt lấy tay Trình Gia Minh, dùng giọng điệu cầu xin nói, "Gia Minh, nhất định phải cứu Tiểu Duy, nhất định phải cứu con bé..."
Nguyễn Khánh Linh vẫn không biết Ngọc Thắng cũng đang ở trong phòng.
Cô ấy không nhìn thấy.
Ngọc Thắng vừa gấp vừa giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh vì đứa trẻ mà nóng vội tới mức này, lòng hắn cũng rất xót xa.
Bước lên trước, hắn vươn tay ra ôm chặt Nguyễn Khánh Linh vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng an ủi, "Em đừng gấp, để Trình Gia Minh xem thử một chút. Nếu thật sự không ổn, chúng ta tới bệnh viện, đừng sợ..."
Hắn nói một câu lại một câu 'đừng sợ'
Cơ thể Nguyễn Khánh Linh đang run rẩy, bây giờ lại càng khóc dữ dội hơn.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh vô cùng yếu ớt.
Cô đã mất đi Ngọc Thắng, không thể lại mất đi con gái nữa. Nếu mất con gái rồi, chắc chắn cô không sống nổi nữa.
Bây giờ, người đang đứng bên cạnh an ủi cô, lại chính là Ngọc Thắng mà cô cho rằng mình đã đánh mất.
Nguyễn Khánh Linh khóc tới nước mắt nước mũi đầm đìa, nước mũi lau hết lên quần áo của Ngọc Thắng, "Anh.... sao giờ anh mới tới?"
Cuối cũng cô cũng không nhịn được trút hết nỗi lòng, hai bàn tay nhỏ không ngừng đánh lên lồng ngực hắn, "Sao giờ anh mới tới? Sao giờ anh mới tới?"
Viền mắt Ngọc Thắng đỏ bừng, đưa tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô, "Xin lỗi, xin lỗi, là anh không tốt, là anh không tốt..."
Nguyễn Khánh Linh khóc không ra ra hơi, cô chỉ dựa nhẹ đầu vào vị trí lồng ngực hắn.
Cô biết, mình yêu người đàn ông này, yêu tới tận xương tủy, chẳng thể nào quên được.
Trình Gia Minh làm các bước kiểm tra đơn giản cho đứa nhỏ, vẻ mặt hắn rất nặng nề, lập tức nói, "Không ổn, tình hình có chút phức tạp, phải lập tức đưa tới bệnh viện làm kiểm tra đầy đủ..."
"Rất nghiêm trọng sao?" Đôi mắt Ngọc Thắng trầm lại, đường nhìn khóa chặt vào đứa bé nằm trong nôi.
Con bé nhỏ như thế, yếu ớt như thế....
"Hơi phúc tạp chút, phổi có tiếng khò khè, hoạt động không tốt, phải vào viện truyền dịch..."
Vừa nghe thấy truyền dịch, trái tim Nguyễn Khánh Linh đau thắt lại, vô cùng tự trách: "Đều tại em không tốt, tại em không chăm sóc con bé cẩn thận. Nó nhỏ như vậy mà phải truyền dịch ư? Tại em, tại em..."
Nguyễn Khánh Linh liên tục đánh lên đầu mình.
Ngọc Thắng đau lòng khôn xiết, "Linh, không phải lỗi của em, không phải lỗi tại em..."
"Đưa tới bệnh viện đi, tới bệnh viện rồi kiểm tra cẩn thận mới kết luận được..."
Trong lúc hai người đang chén chú chén anh tới mức trời đất quay cuồng, bỗng nhiên di động của Trình Gia Minh vang lên.
Là Nguyễn Khánh Linh gọi.
Trình Gia Minh vội vàng nhận điện thoại.
Vừa mới tiếp máy đã nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Khánh Linh, "Gia Minh, Gia Minh, anh mau tới đây đi, Tiểu Duy bị sốt rồi, em sợ lắm..."
Trình Gia Minh vừa nghe thấy Tiểu Duy bị sốt, trong chớp mắt đã tỉnh rượu tới bảy tám phần. Hắn lập tức nói, "Em đừng khóc, anh sẽ tới ngay..."
"Sao thế?”
Ngọc Thắng cũng nghe thấy nội dung trong điện thoại của Trình Gia Minh, đôi mắt lập tức nhíu chặt lại, "Linh sao thế?"
"Không phải Linh, là Tiểu Duy, đứa nhỏ lên cơn sốt..."
Trình Gia Minh không giấu diếm, bởi Ngọc Thắng mới là ba ruột của đứa nhỏ, hắn có quyền được biết.
Sắc mặt Ngọc Thắng lập tức lo lắng vô cùng, "Tôi cũng đi."
Trình Gia Minh không cự tuyệt.
Tiểu Duy vẫn còn quá nhỏ, bị sốt cũng rất nguy hiểm. Nhỡ có xảy ra chuyện gì thì có Ngọc Thắng ở bên cạnh sẽ tốt hơn một chút.
Hai người đàn ông vội vàng chạy tới biệt thự.
Nguyễn Khánh Linh đang ngồi xổm trên nền đất, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng. Chiếc nôi cho em bé nho nhỏ đặt bên cạnh cô, Tiểu Duy đang khóc trong nôi, mặt mũi đỏ bừng.
Đứa nhóc mới sinh được hơn một tháng, sức đề kháng rất kém.
"Linh, em đứng lên trước đã..." Trình Gia Minh chạy tới đỡ Nguyễn Khánh Linh đứng dậy.
Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh đầm đìa nước mắt, không thở ra hơi vì khóc, "Cả cơ thể Tiểu Duy đều rất nóng, em đã dán miếng hạ sốt rồi nhưng hình như chẳng có tác dụng..."
Đôi tay của cô ấy quờ quạng nắm chặt lấy tay Trình Gia Minh, dùng giọng điệu cầu xin nói, "Gia Minh, nhất định phải cứu Tiểu Duy, nhất định phải cứu con bé..."
Nguyễn Khánh Linh vẫn không biết Ngọc Thắng cũng đang ở trong phòng.
Cô ấy không nhìn thấy.
Ngọc Thắng vừa gấp vừa giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh vì đứa trẻ mà nóng vội tới mức này, lòng hắn cũng rất xót xa.
Bước lên trước, hắn vươn tay ra ôm chặt Nguyễn Khánh Linh vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng an ủi, "Em đừng gấp, để Trình Gia Minh xem thử một chút. Nếu thật sự không ổn, chúng ta tới bệnh viện, đừng sợ..."
Hắn nói một câu lại một câu 'đừng sợ'
Cơ thể Nguyễn Khánh Linh đang run rẩy, bây giờ lại càng khóc dữ dội hơn.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh vô cùng yếu ớt.
Cô đã mất đi Ngọc Thắng, không thể lại mất đi con gái nữa. Nếu mất con gái rồi, chắc chắn cô không sống nổi nữa.
Bây giờ, người đang đứng bên cạnh an ủi cô, lại chính là Ngọc Thắng mà cô cho rằng mình đã đánh mất.
Nguyễn Khánh Linh khóc tới nước mắt nước mũi đầm đìa, nước mũi lau hết lên quần áo của Ngọc Thắng, "Anh.... sao giờ anh mới tới?"
Cuối cũng cô cũng không nhịn được trút hết nỗi lòng, hai bàn tay nhỏ không ngừng đánh lên lồng ngực hắn, "Sao giờ anh mới tới? Sao giờ anh mới tới?"
Viền mắt Ngọc Thắng đỏ bừng, đưa tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô, "Xin lỗi, xin lỗi, là anh không tốt, là anh không tốt..."
Nguyễn Khánh Linh khóc không ra ra hơi, cô chỉ dựa nhẹ đầu vào vị trí lồng ngực hắn.
Cô biết, mình yêu người đàn ông này, yêu tới tận xương tủy, chẳng thể nào quên được.
Trình Gia Minh làm các bước kiểm tra đơn giản cho đứa nhỏ, vẻ mặt hắn rất nặng nề, lập tức nói, "Không ổn, tình hình có chút phức tạp, phải lập tức đưa tới bệnh viện làm kiểm tra đầy đủ..."
"Rất nghiêm trọng sao?" Đôi mắt Ngọc Thắng trầm lại, đường nhìn khóa chặt vào đứa bé nằm trong nôi.
Con bé nhỏ như thế, yếu ớt như thế....
"Hơi phúc tạp chút, phổi có tiếng khò khè, hoạt động không tốt, phải vào viện truyền dịch..."
Vừa nghe thấy truyền dịch, trái tim Nguyễn Khánh Linh đau thắt lại, vô cùng tự trách: "Đều tại em không tốt, tại em không chăm sóc con bé cẩn thận. Nó nhỏ như vậy mà phải truyền dịch ư? Tại em, tại em..."
Nguyễn Khánh Linh liên tục đánh lên đầu mình.
Ngọc Thắng đau lòng khôn xiết, "Linh, không phải lỗi của em, không phải lỗi tại em..."
"Đưa tới bệnh viện đi, tới bệnh viện rồi kiểm tra cẩn thận mới kết luận được..."
Bình luận facebook